Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ - Trang 2
Chương 53
Tôi không đi vào chỗ bọn họ mà xoay người đi đến nhà bếp rửa bát.
Tiểu Sư đột nhiên chạy ra hỏi tôi: "Ba ơi, trò chơi ghép hình lần trước đâu rồi?"
"Có phải con đã để quên ở nhà ông cố rồi không?"
Thằng bé chán nản mà gãi gãi đầu, rồi lại nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi mua đi?"
"Liền bây giờ sao?"
Tiểu Sư gật đầu nói: "Ba, con không tìm mẹ nữa."
Tôi biết Phó Dư Dã đã nói chuyện gì đó với thằng bé rồi, tôi ngồi xổm xuống hỏi thằng bé: "Tại sao?"
"Bởi vì... con có ba Tiểu Dã rồi."
Thằng bé nói nghe thật êm xuôi, tôi không ngờ thằng bé dễ dàng chấp nhận như vậy.
"Ba, ba đã sinh ra con sao..."
Thằng bé có chút ngượng ngùng.
Mặc dù tôi hơi xấu hổ khi thằng bé hỏi câu hỏi này, nhưng tôi vẫn nói: "Là ba sinh ra Tiểu Sư đó."
"Con biết ngay mà, ba Tiểu Dã nói, ba ngại nên ba hổng nói với con."
Giọng thằng bé lại có một chút tự hào.
"Nhưng hổng sao hết, con sẽ không nói cho ai biết đâu, chỉ có ba, ba Tiểu Dã và con biết mà thôi."
Tôi đáp lại, "Ừm."
Tiểu Sư đột nhiên ôm lấy tôi, cọ cọ cái má phúng phính của thằng bé lên cổ tôi rồi nói: "Vậy ba thưởng cho con bộ ghép hình mới được hông?"
...
Đến trung tâm thương mại, người háo hức nhất có lẽ chính là Tiểu Sư.
Sau khi xuống xe, thằng bé chủ động nắm tay tôi và Phó Dư Dã ở hai bên, thằng bé đi ở giữa thật giống như một chú chim công nhỏ xinh đẹp.
Nếu đã đến trung tâm thương mại rồi thì chắc chắn không thể chỉ mua một bộ xếp hình rồi đi về được.
Ở tầng một của trung tâm mua sắm đang có chương trình khuyến mãi, rất nhiều quả bóng bay được bơm căng đang bay lơ lửng.
Phía dưới có nhiều trẻ em đang kéo dây để lấy bóng bay, cũng có một số phụ huynh bế con mình lên để lấy.
Tiểu Sư nhìn thấy liền nói: "Ba, con cũng muốn bóng bay."
Thằng bé kéo hai chúng tôi đi qua, rồi nói với tôi: "Ba, ba ôm con lên với".
Tôi ôm thằng bé lên, thằng bé với tay nắm lấy một quả bóng bay, sau đó lại muốn đi xuống, tôi nghĩ thằng bé lấy được quả bóng bay là xong rồi, nhưng thằng bé lại đưa quả bóng bay cho tôi, rồi lại nói với Phó Dư Dã:, "Ba Tiểu Dã, ôm con lên nữa."
Cứ thế, thằng bé lấy thêm một quả bóng bay khác theo cách giống hệt như lúc đầu.
Tôi nói: "Lấy một quả là đủ rồi con, mấy bạn khác vẫn chưa có bóng bay đâu."
Thằng bé vẫn được Phó Dư Dã bế, năm ngón tay nhỏ bé thả ra, quả bóng lại bay lên.
Thằng bé lại quay ôm cổ Phó Dư Dã, tôi nghĩ thằng bé giận rồi vì tôi đã không cho thằng bé lấy thêm bóng bay. Phó Dư Dã bế thằng bé suốt quãng đường đến cửa hàng đồ chơi, bởi vì chúng tôi thường đến cửa hàng đó để mua đồ chơi xếp hình nên nhân viên ở đó đều quen mặt của Tiểu Sư.
Tiểu Sư lại đi xuống, tự cầm theo một cái giỏ nhỏ đi chọn đồ chơi.
Tôi và Phó Dư Dã đứng ở phía sau, tôi nhìn qua khuôn mặt bình tĩnh kia, nói: "Thằng bé cố ý để em ôm nó đó."
Tiểu Sư bình thường không thích bóng bay. Chắc là do thấy các bạn nhỏ khác được bố mẹ bế cho nên mới muốn có một chiếc bóng bay chăng.
Đôi mắt Phó Dư Dã nhìn Tiểu Sư càng thêm dịu dàng.
Tôi không thể không có một chút ghen tị.
"Bình thường thằng bé còn chẳng cho anh xem chiếc rương bảo bối kia đâu."
Tiểu Sư đã chọn được một món đồ chơi và đặt vào trong giỏ.
Phó Dư Dã khẽ cười, biết rõ còn cố hỏi: "Anh nghe thấy rồi sao?"
"Nói nhảm! Em cố ý đúng không, nói trước cho Tiểu Sư biết cả rồi...... Sao em không nói Tiểu Sư là em sinh đi?"
Tôi nhẹ giọng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh à, không nên nói dối trẻ con đâu."
Cậu ấy ôm nhẹ vai tôi, nghiêm túc nói.
Thứ tư, dưới công ty có một con gấu đội mũ trùm đầu treo một chiếc hộp, ai đi ngang qua cũng được tặng một túi quà nhỏ.
Lúc tôi tan làm cũng được tặng một cái, bao bì sặc sỡ, có chữ tiếng Anh, cũng không rõ đây là thứ gì, chắc là kẹo hay gì đó.
Tôi cảm ơn rồi rời đi.
Tôi lái xe đến đón Tiểu Sư, thằng bé nói muốn ăn bánh tart trứng, chúng tôi ghé tiệm để thằng bé ăn hết hai cái rồi mới về, ăn trên xe tôi sợ sẽ bị rơi đầy vụn bánh.
Khi lên lầu, Tiểu Sư không cần tôi bế mà tự đi, tôi đi theo sau. Mấy người mặc đồng phục của công ty chuyển nhà từ trên lầu đi xuống, trong lòng tôi có linh cảm gì đó nên đi lên lầu xem thử, thấy bên trong có mấy người đang dọn dẹp, trang hoàng.
Một dì có chút lớn tuổi, thân hình mập mạp nhìn thấy tôi, khuôn mặt vốn đang xa cách bỗng trở nên hân hoan.
"Thầy giáo, con cũng ở đây sao?"
Sự phấn khích và xúc động hiện đầy trên khuôn mặt mũm mĩm của dì, sau đó dì như hiểu ra gì đó: "Ừ, ra là vậy, ra là vậy..."
Dì là giúp việc chuyên nấu nướng ở nhà Tiểu Dã, tôi luôn nghĩ dì chỉ là người làm tạm thời, nhưng sau này tôi mới biết dì được chính ông nội của Tiểu Dã chuyển từ nhà chính sang chăm sóc cho cậu ấy.
Dì rất tốt bụng, có điều hơi tọc mạch một chút, nhưng dì cực kỳ thương Tiểu Dã. Giống như lần đầu tiên gặp tôi, dì đã nói mãi về chuyện nấu canh gà, nếu dì thực sự quan tâm đ ến ai đó, dì cũng sẽ quan tâm đ ến những người xung quanh người đó. Cho dù sau này tôi và Tiểu Dã quen nhau, dì cũng không tọc mạch chuyện của bọn tôi, thực sự dì có thể đứng về phía ông nội của Tiểu Dã, nhưng dì đã không làm vậy, dì bắt đầu chăm sóc tôi như chăm sóc cho Tiểu Dã.
Có đôi khi tôi và Tiểu Dã cãi nhau, dì sẽ đến khuyên nhủ tôi, nói rằng Tiểu Dã bướng bỉnh xưa nay, trước giờ chẳng ai nói nổi cậu ấy, lần đầu tiên dì thấy có người đóng sầm cửa với cậu ấy như vậy, nhưng Tiểu Dã thực sự quan tâm đ ến tôi, dì nói hai người ở bên nhau, người cúi đầu trước cũng không bị mất mát gì cả.
Lúc đó, tôi nghĩ dì chỉ nói thay cho Tiểu Dã mà thôi, nhưng vài năm sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy những gì dì nói không phải là không có lý.
"Thầy giáo à, con, con gầy đi rồi......"
Dì nhìn tôi, trong mắt là sự quan tâm của bậc trưởng bối dành cho con cháu trong nhà.
"Cậu chủ cũng vậy, năm đầu tiên con rời đi, cậu ấy cũng gầy đến hốc hác......"
Đôi mắt dì ươn ướt mà nhìn tôi.
"Dì đừng như vậy mà, lâu rồi con mới gặp lại dì, dì có khoẻ không, bệnh đau lưng có hay tái phát không?"
Dì nghe xong, nụ cười có chút chua xót.
"Bệnh vặt tuổi già thôi, không có gì to tác."
Trên người dì còn đang mang tạp dề, tay chà xát tạp dề, sau đó mu bàn tay lau đôi mắt.
"Trong lòng dì vẫn luôn mong con sống tốt, cậu chủ cũng sống tốt......"
Tôi gật đầu, bảo dì đừng lo lắng.
Dì đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hơi ngập ngừng mà nói: "Nếu được mà nói, con hãy dọn đến nhà chính mà sống đi...... Hai năm trước sức khoẻ của ông chủ không tốt nên đã ra nước ngoài điều trị, trong nhà chỉ có một mình cậu chủ, người hầu cũng đều bị sa thải rồi, giờ chỉ còn mấy ông bà già như dì thôi, nhưng ít nhất cũng có thể lo toan được......"
"Ông của Tiểu Dã, không được khoẻ sao?"
Tôi có chút kinh ngạc.
"Ừ, ông chủ bị đột quỵ, sau khi bình phục thì được cậu Tranh đón về, cậu Tranh cũng không ở lại lâu thì phải lo chuyện công ty ở Mỹ. Trong nhà cũng chỉ còn có mỗi cậu chủ......"
Chúng tôi nói chuyện được một lúc thì dì nhìn thấy hai người đang đặt sô pha sai vị trí, dì liền đi qua nói chỗ đặt lại cho người ta.
Tôi đi xuống lầu, Tiểu Sư ngồi ở trên ghế uống sữa, chân lắc qua lắc lại, hỏi tôi: "Ba ơi, trên lầu đang có chuyện gì vậy ạ?"
Trên lầu vang lên âm thanh đồ vật bị di chuyển.
Tôi nói: "Có người chuyển nhà đó con."
Thằng bé "Dạ" một tiếng rồi hút sữa làm nó kêu vài tiếng "rột rột", như thể đây là một trò rất vui vậy.
Tiểu Sư đột nhiên chạy ra hỏi tôi: "Ba ơi, trò chơi ghép hình lần trước đâu rồi?"
"Có phải con đã để quên ở nhà ông cố rồi không?"
Thằng bé chán nản mà gãi gãi đầu, rồi lại nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi mua đi?"
"Liền bây giờ sao?"
Tiểu Sư gật đầu nói: "Ba, con không tìm mẹ nữa."
Tôi biết Phó Dư Dã đã nói chuyện gì đó với thằng bé rồi, tôi ngồi xổm xuống hỏi thằng bé: "Tại sao?"
"Bởi vì... con có ba Tiểu Dã rồi."
Thằng bé nói nghe thật êm xuôi, tôi không ngờ thằng bé dễ dàng chấp nhận như vậy.
"Ba, ba đã sinh ra con sao..."
Thằng bé có chút ngượng ngùng.
Mặc dù tôi hơi xấu hổ khi thằng bé hỏi câu hỏi này, nhưng tôi vẫn nói: "Là ba sinh ra Tiểu Sư đó."
"Con biết ngay mà, ba Tiểu Dã nói, ba ngại nên ba hổng nói với con."
Giọng thằng bé lại có một chút tự hào.
"Nhưng hổng sao hết, con sẽ không nói cho ai biết đâu, chỉ có ba, ba Tiểu Dã và con biết mà thôi."
Tôi đáp lại, "Ừm."
Tiểu Sư đột nhiên ôm lấy tôi, cọ cọ cái má phúng phính của thằng bé lên cổ tôi rồi nói: "Vậy ba thưởng cho con bộ ghép hình mới được hông?"
...
Đến trung tâm thương mại, người háo hức nhất có lẽ chính là Tiểu Sư.
Sau khi xuống xe, thằng bé chủ động nắm tay tôi và Phó Dư Dã ở hai bên, thằng bé đi ở giữa thật giống như một chú chim công nhỏ xinh đẹp.
Nếu đã đến trung tâm thương mại rồi thì chắc chắn không thể chỉ mua một bộ xếp hình rồi đi về được.
Ở tầng một của trung tâm mua sắm đang có chương trình khuyến mãi, rất nhiều quả bóng bay được bơm căng đang bay lơ lửng.
Phía dưới có nhiều trẻ em đang kéo dây để lấy bóng bay, cũng có một số phụ huynh bế con mình lên để lấy.
Tiểu Sư nhìn thấy liền nói: "Ba, con cũng muốn bóng bay."
Thằng bé kéo hai chúng tôi đi qua, rồi nói với tôi: "Ba, ba ôm con lên với".
Tôi ôm thằng bé lên, thằng bé với tay nắm lấy một quả bóng bay, sau đó lại muốn đi xuống, tôi nghĩ thằng bé lấy được quả bóng bay là xong rồi, nhưng thằng bé lại đưa quả bóng bay cho tôi, rồi lại nói với Phó Dư Dã:, "Ba Tiểu Dã, ôm con lên nữa."
Cứ thế, thằng bé lấy thêm một quả bóng bay khác theo cách giống hệt như lúc đầu.
Tôi nói: "Lấy một quả là đủ rồi con, mấy bạn khác vẫn chưa có bóng bay đâu."
Thằng bé vẫn được Phó Dư Dã bế, năm ngón tay nhỏ bé thả ra, quả bóng lại bay lên.
Thằng bé lại quay ôm cổ Phó Dư Dã, tôi nghĩ thằng bé giận rồi vì tôi đã không cho thằng bé lấy thêm bóng bay. Phó Dư Dã bế thằng bé suốt quãng đường đến cửa hàng đồ chơi, bởi vì chúng tôi thường đến cửa hàng đó để mua đồ chơi xếp hình nên nhân viên ở đó đều quen mặt của Tiểu Sư.
Tiểu Sư lại đi xuống, tự cầm theo một cái giỏ nhỏ đi chọn đồ chơi.
Tôi và Phó Dư Dã đứng ở phía sau, tôi nhìn qua khuôn mặt bình tĩnh kia, nói: "Thằng bé cố ý để em ôm nó đó."
Tiểu Sư bình thường không thích bóng bay. Chắc là do thấy các bạn nhỏ khác được bố mẹ bế cho nên mới muốn có một chiếc bóng bay chăng.
Đôi mắt Phó Dư Dã nhìn Tiểu Sư càng thêm dịu dàng.
Tôi không thể không có một chút ghen tị.
"Bình thường thằng bé còn chẳng cho anh xem chiếc rương bảo bối kia đâu."
Tiểu Sư đã chọn được một món đồ chơi và đặt vào trong giỏ.
Phó Dư Dã khẽ cười, biết rõ còn cố hỏi: "Anh nghe thấy rồi sao?"
"Nói nhảm! Em cố ý đúng không, nói trước cho Tiểu Sư biết cả rồi...... Sao em không nói Tiểu Sư là em sinh đi?"
Tôi nhẹ giọng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh à, không nên nói dối trẻ con đâu."
Cậu ấy ôm nhẹ vai tôi, nghiêm túc nói.
Thứ tư, dưới công ty có một con gấu đội mũ trùm đầu treo một chiếc hộp, ai đi ngang qua cũng được tặng một túi quà nhỏ.
Lúc tôi tan làm cũng được tặng một cái, bao bì sặc sỡ, có chữ tiếng Anh, cũng không rõ đây là thứ gì, chắc là kẹo hay gì đó.
Tôi cảm ơn rồi rời đi.
Tôi lái xe đến đón Tiểu Sư, thằng bé nói muốn ăn bánh tart trứng, chúng tôi ghé tiệm để thằng bé ăn hết hai cái rồi mới về, ăn trên xe tôi sợ sẽ bị rơi đầy vụn bánh.
Khi lên lầu, Tiểu Sư không cần tôi bế mà tự đi, tôi đi theo sau. Mấy người mặc đồng phục của công ty chuyển nhà từ trên lầu đi xuống, trong lòng tôi có linh cảm gì đó nên đi lên lầu xem thử, thấy bên trong có mấy người đang dọn dẹp, trang hoàng.
Một dì có chút lớn tuổi, thân hình mập mạp nhìn thấy tôi, khuôn mặt vốn đang xa cách bỗng trở nên hân hoan.
"Thầy giáo, con cũng ở đây sao?"
Sự phấn khích và xúc động hiện đầy trên khuôn mặt mũm mĩm của dì, sau đó dì như hiểu ra gì đó: "Ừ, ra là vậy, ra là vậy..."
Dì là giúp việc chuyên nấu nướng ở nhà Tiểu Dã, tôi luôn nghĩ dì chỉ là người làm tạm thời, nhưng sau này tôi mới biết dì được chính ông nội của Tiểu Dã chuyển từ nhà chính sang chăm sóc cho cậu ấy.
Dì rất tốt bụng, có điều hơi tọc mạch một chút, nhưng dì cực kỳ thương Tiểu Dã. Giống như lần đầu tiên gặp tôi, dì đã nói mãi về chuyện nấu canh gà, nếu dì thực sự quan tâm đ ến ai đó, dì cũng sẽ quan tâm đ ến những người xung quanh người đó. Cho dù sau này tôi và Tiểu Dã quen nhau, dì cũng không tọc mạch chuyện của bọn tôi, thực sự dì có thể đứng về phía ông nội của Tiểu Dã, nhưng dì đã không làm vậy, dì bắt đầu chăm sóc tôi như chăm sóc cho Tiểu Dã.
Có đôi khi tôi và Tiểu Dã cãi nhau, dì sẽ đến khuyên nhủ tôi, nói rằng Tiểu Dã bướng bỉnh xưa nay, trước giờ chẳng ai nói nổi cậu ấy, lần đầu tiên dì thấy có người đóng sầm cửa với cậu ấy như vậy, nhưng Tiểu Dã thực sự quan tâm đ ến tôi, dì nói hai người ở bên nhau, người cúi đầu trước cũng không bị mất mát gì cả.
Lúc đó, tôi nghĩ dì chỉ nói thay cho Tiểu Dã mà thôi, nhưng vài năm sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy những gì dì nói không phải là không có lý.
"Thầy giáo à, con, con gầy đi rồi......"
Dì nhìn tôi, trong mắt là sự quan tâm của bậc trưởng bối dành cho con cháu trong nhà.
"Cậu chủ cũng vậy, năm đầu tiên con rời đi, cậu ấy cũng gầy đến hốc hác......"
Đôi mắt dì ươn ướt mà nhìn tôi.
"Dì đừng như vậy mà, lâu rồi con mới gặp lại dì, dì có khoẻ không, bệnh đau lưng có hay tái phát không?"
Dì nghe xong, nụ cười có chút chua xót.
"Bệnh vặt tuổi già thôi, không có gì to tác."
Trên người dì còn đang mang tạp dề, tay chà xát tạp dề, sau đó mu bàn tay lau đôi mắt.
"Trong lòng dì vẫn luôn mong con sống tốt, cậu chủ cũng sống tốt......"
Tôi gật đầu, bảo dì đừng lo lắng.
Dì đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hơi ngập ngừng mà nói: "Nếu được mà nói, con hãy dọn đến nhà chính mà sống đi...... Hai năm trước sức khoẻ của ông chủ không tốt nên đã ra nước ngoài điều trị, trong nhà chỉ có một mình cậu chủ, người hầu cũng đều bị sa thải rồi, giờ chỉ còn mấy ông bà già như dì thôi, nhưng ít nhất cũng có thể lo toan được......"
"Ông của Tiểu Dã, không được khoẻ sao?"
Tôi có chút kinh ngạc.
"Ừ, ông chủ bị đột quỵ, sau khi bình phục thì được cậu Tranh đón về, cậu Tranh cũng không ở lại lâu thì phải lo chuyện công ty ở Mỹ. Trong nhà cũng chỉ còn có mỗi cậu chủ......"
Chúng tôi nói chuyện được một lúc thì dì nhìn thấy hai người đang đặt sô pha sai vị trí, dì liền đi qua nói chỗ đặt lại cho người ta.
Tôi đi xuống lầu, Tiểu Sư ngồi ở trên ghế uống sữa, chân lắc qua lắc lại, hỏi tôi: "Ba ơi, trên lầu đang có chuyện gì vậy ạ?"
Trên lầu vang lên âm thanh đồ vật bị di chuyển.
Tôi nói: "Có người chuyển nhà đó con."
Thằng bé "Dạ" một tiếng rồi hút sữa làm nó kêu vài tiếng "rột rột", như thể đây là một trò rất vui vậy.