Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ - Trang 2
Chương 46
Hắn ta ma mãnh mà cười rộ lên, khuôn mặt để lộ sự tàn nhẫn, tôi cảm giác như cổ tay sắp bị hắn ta bóp nát.
"Cậu nhìn sai người rồi."
Tôi có chết cũng không thừa nhận, chuyện của tên thiếu gia này tôi đã từng nghe qua rồi, khi đó tôi còn cùng Phó Dư Dã đi ra ngoài chơi, cũng có tiếp xúc với bạn bè cậu ấy, khi đó tôi nghe chuyện tên thiếu gia này nhúm chàm cả mẹ kế trẻ trung xinh đẹp của mình, sau đó bị cha hắn ném tới căn cứ huấn luyện quân sự nào đó ở nước ngoài......
Cho nên chỉ mới gặp qua một lần, không ngờ cái tên này lại có trí nhớ tốt như vậy...
"Ha, nhưng tao nhớ mày rõ lắm, cũng hay hôm tâm tình tao không được tốt lắm, người anh họ quý mến của tao vừa cướp mất đơn hàng của tao, mày biết bao nhiêu tiền không, tao còn đang nghĩ cách trả thù thì vừa hay gặp được mày."
Hắn túm lấy cổ tôi, mặt áp sát đến cổ tôi, thổi một hơi.
"Tao trước giờ chưa từng thử chơi đàn ông..."
Toàn thân tôi nổi da gà, tôi kinh tởm mà lùi về sau.
Cao Đàm thật sự là một kẻ bi3n thái, hắn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của tôi liền cười rộ lên. Vừa cười vừa kéo tôi lên lầu.
Những gì còn đọng lại trong mắt tôi là cô gái không biết nên làm gì đang đứng ở góc xa.
Cả một đoạn đường tôi bị Cao Đàm kéo lên phòng chẳng gặp được ai. Tôi đã hy vọng các đồng nghiệp phát hiện ra tôi không quay trở về sẽ đi kiếm tôi một chút...
Hắn ta trói tôi vào ghế, lấy sợi dây thừng ra từ trong ngăn kéo, trên bàn vẫn còn ly rượu vang uống dở.
Tôi nhìn thấy trong ngăn tủ còn có còng tay và roi da......
Sau khi trói tôi xong hắn lại lấy điện thoại của tôi, cầm ngón tay của tôi mở khoá vân tay, cả quá trình thuận lợi như nước chảy mây trôi.
Hắn thảnh thơi ngồi ở trên giường, ngón tay bắt đầu lướt.
"Cậu lấy tôi để uy hiếp Phó Dư Dã làm gì, tôi với cậu ấy chia tay rồi......"
Tôi cựa quậy hai cánh tay bị trói ở phía sau.
Cao Đàm cười ha hả, cầm điện thoại chỉa về phía tôi như đang canh góc.
Sau đó lại chụp ảnh tôi, nói: "Anh họ tao là người thế nào không phải mày biết rất rõ sao..."
Điện thoại của tôi vang lên, hẳn là cuộc gọi từ đồng nghiệp, Cao Đàm trực tiếp cúp máy.
Hắn lại tiếp tục nói: "Đồ mà anh họ tao dùng rồi, cho dù có vứt đi người khác cũng không được phép động vào, mày biết chuyện này không? Khi còn nhỏ, cậu tao có mua cho anh họ một mô hình máy bay, chờ mãi đến khi anh họ chơi chán rồi, tao đi hỏi có thể cho tao được không, anh họ nhìn tao rồi ném đồ chơi từ trên tầng hai xuống thẳng hồ bơi dưới sân. Anh họ nói, không thích bị người khác đụng vào đồ của mình......"
Lúc hắn nói mấy lời này, trên mặt còn mang biểu cảm như đang hoài niệm, lại như đang tiếc nuối.
Mấy lời này càng làm tôi trở nên bất an hơn.
"Giờ thì mày nghĩ xem, nếu tao chơi mày xong rồi chụp hình gửi cho anh ta, anh họ tao sẽ cảm thấy như thế nào đây nhỉ?"
Hắn cầm điện thoại đi tới, ngồi xổm trước mặt tôi, tinh tế đánh giá tôi.
Sóng mũi thẳng, đôi mắt thon dài, giống như rắn độc đang nhe ranh nanh nhọn hoắc.
"Tao có không ít thứ hay ho ở đây đâu......"
"Cậu sẽ chỉ nhận lại được sự chế nhạo vì sự ngu dốt của mình thôi."
Tôi lạnh lùng mà nhìn hắn ta.
Không được hoảng, không được hoảng, bình tĩnh một chút nào Đặng Lăng, tôi không ngừng nhắc nhở mình......
Chết tiệt, sao dây thừng lại siết chặt như vậy chứ.
Chỉ hy vọng cô gái kia có thể đi tìm người giúp đỡ, hoặc là làm một cái gì đó có ích......
Cao Đàm nghe xong, trong mắt hiện lên một tia đau khổ, nụ cười trên mặt trở nên tàn nhẫn.
Hắn quay mặt sáng của điện thoại về phía tôi, tôi nhìn thấy một dãy số quen thuộc hiển thị trên màn hình...
Thầm thấy may mắn vì tôi đã không để tên, nhưng là không biết Cao Đàm có biết số của Phó Dư Dã hay không.
Mau cúp máy đi......
Tôi cầu nguyện......
Điện thoại rung lên đôi chút rồi tự ngắt máy.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Cao Đàm ném điện thoại lên giường.
Hắn lấy ra từ trong ngăn tủ một cái ống tiêm, sau đó bóp nát một cái bình nhỏ, rút chất lỏng bên trong.
Tôi nhìn hắn cầm ống tiêm đi tới.
"Cậu muốn làm gì?"
Ngay cả khi bị trói vào ghế, ngay bây giờ tôi cũng ước mình có thể lùi xa khỏi hắn càng xa càng tốt.
Đáng tiếc, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đến gần, đâm mũi kim vào tay của tôi.
Hắn tiêm xong sau, ném ống tiêm xuống thảm, bình tĩnh mà nói: "Yên tâm, không phải m@ túy......"
Hắn rót một ly rượu vang đỏ, lại ngồi xuống ghế sofa và nâng ly về phía tôi.
Trên mặt lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Chỉ là một loại thuốc gây ảo giác thôi, tin tao, chốc sau mày sẽ thoải mái ngay."
Chắc tôi tin được hắn.
Chiếc điện thoại bị vứt trên giường rung lên mấy lần, nhưng rồi cũng bị ngắt vì không có ai bắt máy.
Tôi liên tục cựa quậy, nhưng dần dần, tôi đột nhiên cảm thấy tay bắt đầu không còn sức nữa, cả chân cũng thế.
Dường như xương cốt vốn nâng đỡ máu thịt đã mềm nhũn, tôi cố gắng siết chặt nắm tay, nhưng ngón tay như lò xo đã mất đi tính đàn hồi, hoàn toàn không thể co lại.
Dường như ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn...
Tiếng tim đập trở nên lớn dần, tôi chỉ nhớ có một cảm giác như trời đất rung chuyển quét qua tôi, tôi nhắm mắt lại, bản thân ngã rầm xuống đất.
Cơn đau làm tôi tỉnh táo lại một giây. Tôi liền thấy Cao Đàm chậm rãi đã đi tới. Tôi có cảm giác hắn ta đã nơi lỏng ra dây thừng. Nhưng tôi chẳng có sức để mà bò dậy
Tôi nỗ lực muốn nắm lấy một thứ gì đó, nhưng các ngón tay chỉ có thể co quắp nằm trên thảm
Cao Đàm cúi đầu nhìn tôi.
Tôi nghe thấy bên tai vang lên mấy lời mơ hồ của hắn: "Hôm sinh nhật ông ngoại tao, Phó Dư Dã quỳ trong phòng của ông một ngày tròi, bị tao nhìn thấy được, sau đó tao kể hết mấy chuyện này ra bên ngoài, tao muốn làm bẻ mặt Phó Dư Dã, biến nó thành một trò cười......"
Tôi nhìn thấy trên tay hắn cầm thứ gì đó.
"Trong phòng ông ngoại tao có treo một cây roi ngựa, lúc tao đi qua, tao thấy ông ngoại dùng nó lên người anh họ...chậc chậc...... Thật là thảm không nỡ nhìn......"
Tôi cảm thấy có cái gì đó lạnh lẽo nhấc cằm của mình lên.
"Nhưng cho dù là như vậy, nó cũng chẳng hé răng một lời......"
Chữ cuối như tan vào trong không khí.
Một cơn gió mạnh lướt qua, tôi chỉ cảm thấy trên lưng đau nhói. Tiếp theo là hàng loạt cơn đau như dao cắt vào người. Nhưng tôi chẳng thể phát ra được âm thanh nào.
Cao Đàm vừa vung roi, vừa hằn hộc nhìn chằm chằm tôi, như thể đang muốn nghiền nát tôi thành tro bụi
"Chỉ vì một thằng đàn ông."
Roi xẹt qua cổ tôi, vừa đau đớn vừa nóng rát
"Nó dựa vào đâu mà khinh thường tao, mà mày, có cái tư cách gì mà được nó coi trọng."
Hắn buông roi, sau đó đem kéo tôi từ dưới đất lên giường, giường thật mềm mại, ngón tay tôi đụng phải vật gì dó, hẳn là điện thoại của tôi.
Tiếc là tôi chưa chạm được bao lâu, Cao Đàm đã lấy nó.
Hắn nhìn điện thoại, đắc thắng châm chọc: "Cuộc điện thoại vừa rồi hẳn là của anh họ tao nhỉ, không ngờ còn si tình chán, không muốn kêu nó tới cứu mày sao?"
Tôi yếu ớt mà cố gắng thở, chỉ cảm thấy ngay cả mí mắt cũng nặng đến mức không nhấc lên nổi......
Hắn ta lại hối tiếc mà lắc đầu.
"Tiếc quá, tao không có hứng thú chơi đàn ông..."
Hắn ta chậm rãi ấn một dãy số, lại nói: "Nhưng mà mày cũng không cần phải lo, bạn bè tao nhiều lắm, luôn có người thích mấy kiểu này......"
Tôi chỉ cảm thấy trái tim mình như đang đập từng nhịp nặng nề, ý thức càng ngày càng mơ hồ, giống như đang rơi vào một cái hố đen kịt không đáy, cứ rơi xuống trong vô định......
"Cậu nhìn sai người rồi."
Tôi có chết cũng không thừa nhận, chuyện của tên thiếu gia này tôi đã từng nghe qua rồi, khi đó tôi còn cùng Phó Dư Dã đi ra ngoài chơi, cũng có tiếp xúc với bạn bè cậu ấy, khi đó tôi nghe chuyện tên thiếu gia này nhúm chàm cả mẹ kế trẻ trung xinh đẹp của mình, sau đó bị cha hắn ném tới căn cứ huấn luyện quân sự nào đó ở nước ngoài......
Cho nên chỉ mới gặp qua một lần, không ngờ cái tên này lại có trí nhớ tốt như vậy...
"Ha, nhưng tao nhớ mày rõ lắm, cũng hay hôm tâm tình tao không được tốt lắm, người anh họ quý mến của tao vừa cướp mất đơn hàng của tao, mày biết bao nhiêu tiền không, tao còn đang nghĩ cách trả thù thì vừa hay gặp được mày."
Hắn túm lấy cổ tôi, mặt áp sát đến cổ tôi, thổi một hơi.
"Tao trước giờ chưa từng thử chơi đàn ông..."
Toàn thân tôi nổi da gà, tôi kinh tởm mà lùi về sau.
Cao Đàm thật sự là một kẻ bi3n thái, hắn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của tôi liền cười rộ lên. Vừa cười vừa kéo tôi lên lầu.
Những gì còn đọng lại trong mắt tôi là cô gái không biết nên làm gì đang đứng ở góc xa.
Cả một đoạn đường tôi bị Cao Đàm kéo lên phòng chẳng gặp được ai. Tôi đã hy vọng các đồng nghiệp phát hiện ra tôi không quay trở về sẽ đi kiếm tôi một chút...
Hắn ta trói tôi vào ghế, lấy sợi dây thừng ra từ trong ngăn kéo, trên bàn vẫn còn ly rượu vang uống dở.
Tôi nhìn thấy trong ngăn tủ còn có còng tay và roi da......
Sau khi trói tôi xong hắn lại lấy điện thoại của tôi, cầm ngón tay của tôi mở khoá vân tay, cả quá trình thuận lợi như nước chảy mây trôi.
Hắn thảnh thơi ngồi ở trên giường, ngón tay bắt đầu lướt.
"Cậu lấy tôi để uy hiếp Phó Dư Dã làm gì, tôi với cậu ấy chia tay rồi......"
Tôi cựa quậy hai cánh tay bị trói ở phía sau.
Cao Đàm cười ha hả, cầm điện thoại chỉa về phía tôi như đang canh góc.
Sau đó lại chụp ảnh tôi, nói: "Anh họ tao là người thế nào không phải mày biết rất rõ sao..."
Điện thoại của tôi vang lên, hẳn là cuộc gọi từ đồng nghiệp, Cao Đàm trực tiếp cúp máy.
Hắn lại tiếp tục nói: "Đồ mà anh họ tao dùng rồi, cho dù có vứt đi người khác cũng không được phép động vào, mày biết chuyện này không? Khi còn nhỏ, cậu tao có mua cho anh họ một mô hình máy bay, chờ mãi đến khi anh họ chơi chán rồi, tao đi hỏi có thể cho tao được không, anh họ nhìn tao rồi ném đồ chơi từ trên tầng hai xuống thẳng hồ bơi dưới sân. Anh họ nói, không thích bị người khác đụng vào đồ của mình......"
Lúc hắn nói mấy lời này, trên mặt còn mang biểu cảm như đang hoài niệm, lại như đang tiếc nuối.
Mấy lời này càng làm tôi trở nên bất an hơn.
"Giờ thì mày nghĩ xem, nếu tao chơi mày xong rồi chụp hình gửi cho anh ta, anh họ tao sẽ cảm thấy như thế nào đây nhỉ?"
Hắn cầm điện thoại đi tới, ngồi xổm trước mặt tôi, tinh tế đánh giá tôi.
Sóng mũi thẳng, đôi mắt thon dài, giống như rắn độc đang nhe ranh nanh nhọn hoắc.
"Tao có không ít thứ hay ho ở đây đâu......"
"Cậu sẽ chỉ nhận lại được sự chế nhạo vì sự ngu dốt của mình thôi."
Tôi lạnh lùng mà nhìn hắn ta.
Không được hoảng, không được hoảng, bình tĩnh một chút nào Đặng Lăng, tôi không ngừng nhắc nhở mình......
Chết tiệt, sao dây thừng lại siết chặt như vậy chứ.
Chỉ hy vọng cô gái kia có thể đi tìm người giúp đỡ, hoặc là làm một cái gì đó có ích......
Cao Đàm nghe xong, trong mắt hiện lên một tia đau khổ, nụ cười trên mặt trở nên tàn nhẫn.
Hắn quay mặt sáng của điện thoại về phía tôi, tôi nhìn thấy một dãy số quen thuộc hiển thị trên màn hình...
Thầm thấy may mắn vì tôi đã không để tên, nhưng là không biết Cao Đàm có biết số của Phó Dư Dã hay không.
Mau cúp máy đi......
Tôi cầu nguyện......
Điện thoại rung lên đôi chút rồi tự ngắt máy.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Cao Đàm ném điện thoại lên giường.
Hắn lấy ra từ trong ngăn tủ một cái ống tiêm, sau đó bóp nát một cái bình nhỏ, rút chất lỏng bên trong.
Tôi nhìn hắn cầm ống tiêm đi tới.
"Cậu muốn làm gì?"
Ngay cả khi bị trói vào ghế, ngay bây giờ tôi cũng ước mình có thể lùi xa khỏi hắn càng xa càng tốt.
Đáng tiếc, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đến gần, đâm mũi kim vào tay của tôi.
Hắn tiêm xong sau, ném ống tiêm xuống thảm, bình tĩnh mà nói: "Yên tâm, không phải m@ túy......"
Hắn rót một ly rượu vang đỏ, lại ngồi xuống ghế sofa và nâng ly về phía tôi.
Trên mặt lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Chỉ là một loại thuốc gây ảo giác thôi, tin tao, chốc sau mày sẽ thoải mái ngay."
Chắc tôi tin được hắn.
Chiếc điện thoại bị vứt trên giường rung lên mấy lần, nhưng rồi cũng bị ngắt vì không có ai bắt máy.
Tôi liên tục cựa quậy, nhưng dần dần, tôi đột nhiên cảm thấy tay bắt đầu không còn sức nữa, cả chân cũng thế.
Dường như xương cốt vốn nâng đỡ máu thịt đã mềm nhũn, tôi cố gắng siết chặt nắm tay, nhưng ngón tay như lò xo đã mất đi tính đàn hồi, hoàn toàn không thể co lại.
Dường như ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn...
Tiếng tim đập trở nên lớn dần, tôi chỉ nhớ có một cảm giác như trời đất rung chuyển quét qua tôi, tôi nhắm mắt lại, bản thân ngã rầm xuống đất.
Cơn đau làm tôi tỉnh táo lại một giây. Tôi liền thấy Cao Đàm chậm rãi đã đi tới. Tôi có cảm giác hắn ta đã nơi lỏng ra dây thừng. Nhưng tôi chẳng có sức để mà bò dậy
Tôi nỗ lực muốn nắm lấy một thứ gì đó, nhưng các ngón tay chỉ có thể co quắp nằm trên thảm
Cao Đàm cúi đầu nhìn tôi.
Tôi nghe thấy bên tai vang lên mấy lời mơ hồ của hắn: "Hôm sinh nhật ông ngoại tao, Phó Dư Dã quỳ trong phòng của ông một ngày tròi, bị tao nhìn thấy được, sau đó tao kể hết mấy chuyện này ra bên ngoài, tao muốn làm bẻ mặt Phó Dư Dã, biến nó thành một trò cười......"
Tôi nhìn thấy trên tay hắn cầm thứ gì đó.
"Trong phòng ông ngoại tao có treo một cây roi ngựa, lúc tao đi qua, tao thấy ông ngoại dùng nó lên người anh họ...chậc chậc...... Thật là thảm không nỡ nhìn......"
Tôi cảm thấy có cái gì đó lạnh lẽo nhấc cằm của mình lên.
"Nhưng cho dù là như vậy, nó cũng chẳng hé răng một lời......"
Chữ cuối như tan vào trong không khí.
Một cơn gió mạnh lướt qua, tôi chỉ cảm thấy trên lưng đau nhói. Tiếp theo là hàng loạt cơn đau như dao cắt vào người. Nhưng tôi chẳng thể phát ra được âm thanh nào.
Cao Đàm vừa vung roi, vừa hằn hộc nhìn chằm chằm tôi, như thể đang muốn nghiền nát tôi thành tro bụi
"Chỉ vì một thằng đàn ông."
Roi xẹt qua cổ tôi, vừa đau đớn vừa nóng rát
"Nó dựa vào đâu mà khinh thường tao, mà mày, có cái tư cách gì mà được nó coi trọng."
Hắn buông roi, sau đó đem kéo tôi từ dưới đất lên giường, giường thật mềm mại, ngón tay tôi đụng phải vật gì dó, hẳn là điện thoại của tôi.
Tiếc là tôi chưa chạm được bao lâu, Cao Đàm đã lấy nó.
Hắn nhìn điện thoại, đắc thắng châm chọc: "Cuộc điện thoại vừa rồi hẳn là của anh họ tao nhỉ, không ngờ còn si tình chán, không muốn kêu nó tới cứu mày sao?"
Tôi yếu ớt mà cố gắng thở, chỉ cảm thấy ngay cả mí mắt cũng nặng đến mức không nhấc lên nổi......
Hắn ta lại hối tiếc mà lắc đầu.
"Tiếc quá, tao không có hứng thú chơi đàn ông..."
Hắn ta chậm rãi ấn một dãy số, lại nói: "Nhưng mà mày cũng không cần phải lo, bạn bè tao nhiều lắm, luôn có người thích mấy kiểu này......"
Tôi chỉ cảm thấy trái tim mình như đang đập từng nhịp nặng nề, ý thức càng ngày càng mơ hồ, giống như đang rơi vào một cái hố đen kịt không đáy, cứ rơi xuống trong vô định......