Hôn Hôn Muốn Ngủ
Chương 2
Ba Chử và Tùy Chiêu Thành cũng không biết nên nói gì, chỉ ngồi đó, may mắn là Chử Khanh xuống rất nhanh.
Tùy Chiêu Thành nhìn thấy Chử Khanh đi xuống liền chủ động lấy đồ Chử Khanh mang theo, Dư Giang thấy vậy, lập tức tiến lên, nhận đồ từ tay Tùy Chiêu Thành.
Đùa gì thế, ai dám nhờ anh Tùy xách đồ chứ?
"Em thu dọn đồ đạc xong chưa?"
Tùy Chiêu Thành nhìn Chử Khanh.
"Xong rồi."
Chử Khanh mỉm cười, mới sáng sớm, Chử Khanh không muốn làm mọi người không vui, tốt nhất là bình tĩnh đối mặt.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Tùy Chiêu Thành tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay Chử Khanh, Chử Khanh khống chế chính mình, không nhúc nhích.
Tùy Chiêu Thành như ý muốn nắm tay Chử Khanh.
Mẹ Chử nhìn Tùy Chiêu Thành mang đứa con gái yêu quý của mình đi nhưng chỉ có thể bất lực, bà chỉ mong, Tùy Chiêu Thành sẽ không tàn nhẫn như lời đồn đãi, đối xử với con gái mình tốt một chút.
Dư Giang mở cửa xe, Tùy Chiêu Thành che chở cho Chử Khanh ngồi vào, Dư Giang ngồi vào ghế phụ rồi anh nói: "Dư Giang, nói ở nhà chuẩn bị đồ ăn sáng."
Khi nãy Tùy Chiêu Thành thấy ở nhà họ Chử có một cái chén sạch, chắc là Chử Khanh còn chưa ăn sáng.
"Vâng."
Dư Giang biết Tùy Chiêu Thành đã ăn sáng, nhưng anh vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh của Tùy Chiêu Thành mà không hỏi tại sao.
Suốt đường đi, Tùy Chiêu Thành cứ nắm tay Chử Khanh, Chử Khanh cảm thấy tay mình cứng ngắc, không biết phải làm sao.
Suốt đường đi đều im lặng, Tùy Chiêu Thành cũng không phải là người chủ động tìm chủ đề nói chuyện. Chử Khanh cũng không lên tiếng, nên bầu không khí rất yên tĩnh.
Về đến nhà họ Tùy, Chử Khanh nhìn nhà họ Tùy, so sánh với nhà họ Chử, quả nhiên là một trời một vực, nhà họ Chử không chỉ kém nhà họ Tùy một hai phần.
Cho nên Chử Khanh vẫn không hiểu tại sao Tùy Chiêu Thành nhất quyết muốn cưới cô, nếu như anh chỉ thích vẻ ngoài của cô, thì có lẽ một thời gian sau chơi chán sẽ vứt đi, vốn không cần phải kết hôn.
Hơn nữa, trước khi kết hôn hai người cũng không ký thỏa thuận gì, nếu hai người ly hôn, một nửa tài sản của Tùy Chiêu Thành sẽ thuộc về Chử Khanh, đây là chuyện Chử Khanh không hiểu nhất.
"Về nhà rồi."
Tùy Chiêu Thành buông tay Chử Khanh ra, lòng bàn tay Chử Khanh đổ mồ hôi, cuối cùng cũng có thể động, một giây sau, Tùy Chiêu Thành liền ôm eo Chử Khanh, xem như là nửa ôm bước vào nhà.
"Thiếu gia, phu nhân."
Từ ngoài sân đến vào trong nhà đều có người giúp việc chào đón, cảm giác như đang ở trong một cung điện cổ kính, phú quý và quyền lực ngập trời, có lẽ vẫn tồn tại những chuyện như vậy nhưng người khác không thể biết được.
"Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
Một người giúp việc lớn tuổi cung kính nói.
"Đây là dì Lưu, đói bụng chưa, mau ăn sáng đi rồi anh dẫn em đi xem phòng."
Tùy Chiêu Thành dẫn Chử Khanh đi đến phòng ăn, từ trưa qua đến giờ, Chử Khanh vẫn chưa ăn gì, hiện tại cô mới cảm thấy đói bụng.
"Được."
Chử Khanh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bữa sáng, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là nhẫn nại, nếu không cô sẽ không biết mình sẽ chết như thế nào.
Điều khiến Chử Khanh ngạc nhiên là đồ ăn sáng trên bàn đều là món ăn sáng Chử Khanh yêu thích, chuyệ này cũng khiến Chử Khanh vui hơn một chút, Tùy Chiêu Thành ngồi bên cạnh nhìn xem Chử Khanh ăn những món gì, thấy cô hài lòng, anh cũng yên tâm.
Anh biết lần này mình đang ép buộc người khác, nhưng anh không thể chờ được nữa, nếu tiếp tục chờ đợi, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát điên, anh muốn ôm cô, muốn hôn cô, anh muốn cùng cô làm tất cả những điều hạnh phúc.
Chử Khanh nhanh chóng no bụng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tùy Chiêu Thành đang ngơ ngác nhìn mình.
"Ăn no rồi sao?"
"Ừm."
"Theo anh, anh đưa em đi xem phòng."
Mặc dù Tùy Chiêu Thành nói cô đi cùng anh, nhưng anh vẫn nắm tay cô, Chử Khanh đi tham quan nhà họ Tùy, rất rộng rãi, thậm chí có thể nói là rộng mênh mông, nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo, không có hơi người, không có không khí ấm áp như nhà họ Chử.
"Không cần cẩn thận như vậy, từ nay, em sẽ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, em muốn làm gì cũng được."
Rõ ràng, Tùy Chiêu Thành chỉ nhìn về phía trước, lại có thể đoán được Chử Khanh đang nghĩ cái gì, việc này khiến Chử Khanh rất ngạc nhiên.
Phòng của hai người nằm ở tầng ba, Tùy Chiêu Thành dẫn Chử Khanh đi xem phòng ngủ trước. "Đây là phòng của chúng ta."
Chử Khanh nghe được chữ "Chúng ta", chứng tỏ sau này Tùy Chiêu Thành sẽ ở cùng Chử Khanh, như vậy sẽ không tránh khỏi vài việc.
"Đây là phòng thay đồ, quần áo trong đó đều là kiểu dáng mới nhất, nếu em thích cái nào thì nói với anh, anh sẽ sắp xếp thêm cho em. Đó là phòng tắm, kế bên là phòng làm việc, bên cạnh là phòng tập thể dục, sau này ở nhà, dù là ở đâu, em cũng có thể đi, chỗ nào không thích cũng có thể sửa, không cần phải nói với anh."
Tùy Chiêu Thành đồng ý thay đổi ngôi nhà vì Chử Khanh, như vậy mới được xem là một gia đình.
"Được rồi, Tùy..."
Chử Khanh muốn gọi là anh Tùy nhưng sợ Tùy Chiêu Thành cảm thấy xa lạ.
"Chiêu Thành, A Thành, sao cũng được."
Tùy Chiêu Thành sờ lên tóc Chử Khanh, giống như một con giun tròn trong bụng Chử Khanh, chỉ cần Chử Khanh hơi lộ ra chút tiếng gió, Tùy Chiêu Thanh lập tức hiểu ngay, hiểu rõ như vậy càng khiến Chử Khanh sợ hãi hơn.
"Chiêu Thành, emcó thể đi làm được không?"
Chử Khanh nhìn Tùy Chiêu Thành, cô làm việc ở ngân hàng, chỉ là một nhân viên bình thường, lúc đó cô không hề dựa vào mối quan hệ của ba mẹ cho nên cô rất trân trọng công việc này.
"Có thể, em được tự do, chỉ cần em không rời khỏi anh, em thích làm gì cũng được, nhưng nếu có đi đâu thì nhớ nói với anh."
"Được, cảm ơn."
"Em có suy nghĩ gì cho hôn lễ chưa? Muốn làm thế nào? Kiểu Trung hay kiểu Tây?"
Tùy Chiêu Thành thật sự muốn tổ chức một đám cưới hoành tráng cho Chử Khanh, để cả thế giới biết Chử Khanh ở bên anh.
"Em...Trước tiên có thể không làm hôn lễ không?"
Chử Khanh do dự, mặc dù biết mình không nên từ chối mặc cả, nhưng nếu tổ chức hôn lễ, cuộc sống tương lai của Chử Khanh sẽ thật sự bị đảo lộn.
Ở thành phố Lâm, ai mà không chú ý đến chuyện này, vậy sau này mình đi làm hay đi dạo phố thì cũng sẽ trở thành tâm điểm bàn luận của mọi người, Chử Khanh thật sự không muốn sống cuộc sống như vậy.
"Không tổ chức hôn lễ?"
Tùy Chiêu Thành cau mày nói. Nếu không có hôn lễ, sao có thể gọi là kết hôn?
"Ừm, em muốn làm việc hai năm nữa, nếu tổ chức hôn lễ, em sẽ không thể đi làm được."
"Được, nếu em muốn thì chuyện này tính sau."
Mặc dù Tùy Chiêu Thành rất muốn tổ chức nhưng Chử Khanh không muốn, anh đã ép cô gả cho anh, không muốn ép cô làm gì nữa.
"Cám ơn."
Chử Khanh không ngờ Tùy Chiêu Thành lại chịu nghe lời cô, cuối cùng cũng thấy tốt hơn rồi, ít nhất sau này mình vẫn có công việc bình thường.
"Anh đến phòng làm việc, em có việc gì cứ đi tìm anh."
Tùy Chiêu Thành nắm chặt ngón tay Chử Khanh rồi rời đi.
Tùy Chiêu Thành rời đi khiến Chử Khanh thở phào nhẹ nhõm, Tùy Chiêu Thành đứng ở đây, ngay cả thở mạnh, Chử Khanh cũng không dám, nhưng cũng khả tốt, xem ra bây giờ, Tùy Chiêu Thành đối xử với cô cũng khá tốt, Chử Khanh tự an ủi bản thân.
Tùy Chiêu Thành ở tầng ba, Chử Khanh đi xuống lầu, nhà họ Tùy lớn đến mức Chử Khanh cảm thấy mình có thể đi tham quan cả ngày, khi xuống lầu, người giúp việc thấy Chử Khanh cũng cung kính gọi phu nhân, khiến Chử Khanh cười ngượng ngùng.
Cả nhà họ Tùy đều theo phong cách châu Âu, đơn giản, trang nhã, Chử Khanh còn nhìn thấy những bức tranh của họa sĩ mình yêu thích trong nhà.
Sân nhà họ Tùy gia rất rộng, Chử Khanh nhìn hoa cỏ trong đó, phát hiện hơn phân nửa đều là loại mình thích, Chử Khanh nghi ngờ, rốt cuộc đây là trùng hợp hay có người cố ý làm, nếu có người làm thì đúng là suy nghĩ tỉ mỉ đáng sợ, rốt cuộc, sau lưng cô, Tùy Chiêu Thành đã làm bao nhiêu chuyện rồi?
Tùy Chiêu Thành đang ngồi trong phòng làm việc, thật ra anh cũng không muốn để Chử Khanh đến ngân hàng làm việc, làm nhân viên ngân hàng rất vất vả mệt mỏi, không bằng ở nhà, với lại mỗi tháng Chử Khanh kiếm được bao nhiêu tiền, mà còn phải đi xã giao với khách hàng nữa.
Anh có thể âm thầm sắp xếp chuyện này, việc xã giao cũng có thể sắp xếp, nhưng anh sợ Chử Khanh biết được sẽ không vui.
Tùy Chiêu Thành làm nhiều như vậy chỉ muốn để cô vui vẻ thôi.
"Dư Giang, liên hệ với Giám đốc Ngân hàng Kiến Hành, sắp xếp cho phu nhân vị trí nhàn hạ hơn, chăm sóc cô ấy một chút."
"Vâng, anh Tùy."
"Từ giờ hãy để lão Trần đi theo phu nhân, sắp xếp vài người bảo vệ cô ấy."
Tùy Chiêu Thành nói Chử Khanh ở nhà là tốt nhất vì anh đắc tội rất nhiều người, nếu người khác biết Chử Khanh là vợ Tùy Chiêu Thành, Chử Khanh sẽ không thể sống tốt được.
Vì vậy khi Chử Khanh đề nghị không tổ chức hôn lễ, Tùy Chiêu Thành cũng đồng ý.
"Được, tôi sẽ sắp xếp."
Tùy Chiêu Thành nhìn thấy Chử Khanh đi xuống liền chủ động lấy đồ Chử Khanh mang theo, Dư Giang thấy vậy, lập tức tiến lên, nhận đồ từ tay Tùy Chiêu Thành.
Đùa gì thế, ai dám nhờ anh Tùy xách đồ chứ?
"Em thu dọn đồ đạc xong chưa?"
Tùy Chiêu Thành nhìn Chử Khanh.
"Xong rồi."
Chử Khanh mỉm cười, mới sáng sớm, Chử Khanh không muốn làm mọi người không vui, tốt nhất là bình tĩnh đối mặt.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Tùy Chiêu Thành tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay Chử Khanh, Chử Khanh khống chế chính mình, không nhúc nhích.
Tùy Chiêu Thành như ý muốn nắm tay Chử Khanh.
Mẹ Chử nhìn Tùy Chiêu Thành mang đứa con gái yêu quý của mình đi nhưng chỉ có thể bất lực, bà chỉ mong, Tùy Chiêu Thành sẽ không tàn nhẫn như lời đồn đãi, đối xử với con gái mình tốt một chút.
Dư Giang mở cửa xe, Tùy Chiêu Thành che chở cho Chử Khanh ngồi vào, Dư Giang ngồi vào ghế phụ rồi anh nói: "Dư Giang, nói ở nhà chuẩn bị đồ ăn sáng."
Khi nãy Tùy Chiêu Thành thấy ở nhà họ Chử có một cái chén sạch, chắc là Chử Khanh còn chưa ăn sáng.
"Vâng."
Dư Giang biết Tùy Chiêu Thành đã ăn sáng, nhưng anh vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh của Tùy Chiêu Thành mà không hỏi tại sao.
Suốt đường đi, Tùy Chiêu Thành cứ nắm tay Chử Khanh, Chử Khanh cảm thấy tay mình cứng ngắc, không biết phải làm sao.
Suốt đường đi đều im lặng, Tùy Chiêu Thành cũng không phải là người chủ động tìm chủ đề nói chuyện. Chử Khanh cũng không lên tiếng, nên bầu không khí rất yên tĩnh.
Về đến nhà họ Tùy, Chử Khanh nhìn nhà họ Tùy, so sánh với nhà họ Chử, quả nhiên là một trời một vực, nhà họ Chử không chỉ kém nhà họ Tùy một hai phần.
Cho nên Chử Khanh vẫn không hiểu tại sao Tùy Chiêu Thành nhất quyết muốn cưới cô, nếu như anh chỉ thích vẻ ngoài của cô, thì có lẽ một thời gian sau chơi chán sẽ vứt đi, vốn không cần phải kết hôn.
Hơn nữa, trước khi kết hôn hai người cũng không ký thỏa thuận gì, nếu hai người ly hôn, một nửa tài sản của Tùy Chiêu Thành sẽ thuộc về Chử Khanh, đây là chuyện Chử Khanh không hiểu nhất.
"Về nhà rồi."
Tùy Chiêu Thành buông tay Chử Khanh ra, lòng bàn tay Chử Khanh đổ mồ hôi, cuối cùng cũng có thể động, một giây sau, Tùy Chiêu Thành liền ôm eo Chử Khanh, xem như là nửa ôm bước vào nhà.
"Thiếu gia, phu nhân."
Từ ngoài sân đến vào trong nhà đều có người giúp việc chào đón, cảm giác như đang ở trong một cung điện cổ kính, phú quý và quyền lực ngập trời, có lẽ vẫn tồn tại những chuyện như vậy nhưng người khác không thể biết được.
"Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
Một người giúp việc lớn tuổi cung kính nói.
"Đây là dì Lưu, đói bụng chưa, mau ăn sáng đi rồi anh dẫn em đi xem phòng."
Tùy Chiêu Thành dẫn Chử Khanh đi đến phòng ăn, từ trưa qua đến giờ, Chử Khanh vẫn chưa ăn gì, hiện tại cô mới cảm thấy đói bụng.
"Được."
Chử Khanh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bữa sáng, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là nhẫn nại, nếu không cô sẽ không biết mình sẽ chết như thế nào.
Điều khiến Chử Khanh ngạc nhiên là đồ ăn sáng trên bàn đều là món ăn sáng Chử Khanh yêu thích, chuyệ này cũng khiến Chử Khanh vui hơn một chút, Tùy Chiêu Thành ngồi bên cạnh nhìn xem Chử Khanh ăn những món gì, thấy cô hài lòng, anh cũng yên tâm.
Anh biết lần này mình đang ép buộc người khác, nhưng anh không thể chờ được nữa, nếu tiếp tục chờ đợi, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát điên, anh muốn ôm cô, muốn hôn cô, anh muốn cùng cô làm tất cả những điều hạnh phúc.
Chử Khanh nhanh chóng no bụng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tùy Chiêu Thành đang ngơ ngác nhìn mình.
"Ăn no rồi sao?"
"Ừm."
"Theo anh, anh đưa em đi xem phòng."
Mặc dù Tùy Chiêu Thành nói cô đi cùng anh, nhưng anh vẫn nắm tay cô, Chử Khanh đi tham quan nhà họ Tùy, rất rộng rãi, thậm chí có thể nói là rộng mênh mông, nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo, không có hơi người, không có không khí ấm áp như nhà họ Chử.
"Không cần cẩn thận như vậy, từ nay, em sẽ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, em muốn làm gì cũng được."
Rõ ràng, Tùy Chiêu Thành chỉ nhìn về phía trước, lại có thể đoán được Chử Khanh đang nghĩ cái gì, việc này khiến Chử Khanh rất ngạc nhiên.
Phòng của hai người nằm ở tầng ba, Tùy Chiêu Thành dẫn Chử Khanh đi xem phòng ngủ trước. "Đây là phòng của chúng ta."
Chử Khanh nghe được chữ "Chúng ta", chứng tỏ sau này Tùy Chiêu Thành sẽ ở cùng Chử Khanh, như vậy sẽ không tránh khỏi vài việc.
"Đây là phòng thay đồ, quần áo trong đó đều là kiểu dáng mới nhất, nếu em thích cái nào thì nói với anh, anh sẽ sắp xếp thêm cho em. Đó là phòng tắm, kế bên là phòng làm việc, bên cạnh là phòng tập thể dục, sau này ở nhà, dù là ở đâu, em cũng có thể đi, chỗ nào không thích cũng có thể sửa, không cần phải nói với anh."
Tùy Chiêu Thành đồng ý thay đổi ngôi nhà vì Chử Khanh, như vậy mới được xem là một gia đình.
"Được rồi, Tùy..."
Chử Khanh muốn gọi là anh Tùy nhưng sợ Tùy Chiêu Thành cảm thấy xa lạ.
"Chiêu Thành, A Thành, sao cũng được."
Tùy Chiêu Thành sờ lên tóc Chử Khanh, giống như một con giun tròn trong bụng Chử Khanh, chỉ cần Chử Khanh hơi lộ ra chút tiếng gió, Tùy Chiêu Thanh lập tức hiểu ngay, hiểu rõ như vậy càng khiến Chử Khanh sợ hãi hơn.
"Chiêu Thành, emcó thể đi làm được không?"
Chử Khanh nhìn Tùy Chiêu Thành, cô làm việc ở ngân hàng, chỉ là một nhân viên bình thường, lúc đó cô không hề dựa vào mối quan hệ của ba mẹ cho nên cô rất trân trọng công việc này.
"Có thể, em được tự do, chỉ cần em không rời khỏi anh, em thích làm gì cũng được, nhưng nếu có đi đâu thì nhớ nói với anh."
"Được, cảm ơn."
"Em có suy nghĩ gì cho hôn lễ chưa? Muốn làm thế nào? Kiểu Trung hay kiểu Tây?"
Tùy Chiêu Thành thật sự muốn tổ chức một đám cưới hoành tráng cho Chử Khanh, để cả thế giới biết Chử Khanh ở bên anh.
"Em...Trước tiên có thể không làm hôn lễ không?"
Chử Khanh do dự, mặc dù biết mình không nên từ chối mặc cả, nhưng nếu tổ chức hôn lễ, cuộc sống tương lai của Chử Khanh sẽ thật sự bị đảo lộn.
Ở thành phố Lâm, ai mà không chú ý đến chuyện này, vậy sau này mình đi làm hay đi dạo phố thì cũng sẽ trở thành tâm điểm bàn luận của mọi người, Chử Khanh thật sự không muốn sống cuộc sống như vậy.
"Không tổ chức hôn lễ?"
Tùy Chiêu Thành cau mày nói. Nếu không có hôn lễ, sao có thể gọi là kết hôn?
"Ừm, em muốn làm việc hai năm nữa, nếu tổ chức hôn lễ, em sẽ không thể đi làm được."
"Được, nếu em muốn thì chuyện này tính sau."
Mặc dù Tùy Chiêu Thành rất muốn tổ chức nhưng Chử Khanh không muốn, anh đã ép cô gả cho anh, không muốn ép cô làm gì nữa.
"Cám ơn."
Chử Khanh không ngờ Tùy Chiêu Thành lại chịu nghe lời cô, cuối cùng cũng thấy tốt hơn rồi, ít nhất sau này mình vẫn có công việc bình thường.
"Anh đến phòng làm việc, em có việc gì cứ đi tìm anh."
Tùy Chiêu Thành nắm chặt ngón tay Chử Khanh rồi rời đi.
Tùy Chiêu Thành rời đi khiến Chử Khanh thở phào nhẹ nhõm, Tùy Chiêu Thành đứng ở đây, ngay cả thở mạnh, Chử Khanh cũng không dám, nhưng cũng khả tốt, xem ra bây giờ, Tùy Chiêu Thành đối xử với cô cũng khá tốt, Chử Khanh tự an ủi bản thân.
Tùy Chiêu Thành ở tầng ba, Chử Khanh đi xuống lầu, nhà họ Tùy lớn đến mức Chử Khanh cảm thấy mình có thể đi tham quan cả ngày, khi xuống lầu, người giúp việc thấy Chử Khanh cũng cung kính gọi phu nhân, khiến Chử Khanh cười ngượng ngùng.
Cả nhà họ Tùy đều theo phong cách châu Âu, đơn giản, trang nhã, Chử Khanh còn nhìn thấy những bức tranh của họa sĩ mình yêu thích trong nhà.
Sân nhà họ Tùy gia rất rộng, Chử Khanh nhìn hoa cỏ trong đó, phát hiện hơn phân nửa đều là loại mình thích, Chử Khanh nghi ngờ, rốt cuộc đây là trùng hợp hay có người cố ý làm, nếu có người làm thì đúng là suy nghĩ tỉ mỉ đáng sợ, rốt cuộc, sau lưng cô, Tùy Chiêu Thành đã làm bao nhiêu chuyện rồi?
Tùy Chiêu Thành đang ngồi trong phòng làm việc, thật ra anh cũng không muốn để Chử Khanh đến ngân hàng làm việc, làm nhân viên ngân hàng rất vất vả mệt mỏi, không bằng ở nhà, với lại mỗi tháng Chử Khanh kiếm được bao nhiêu tiền, mà còn phải đi xã giao với khách hàng nữa.
Anh có thể âm thầm sắp xếp chuyện này, việc xã giao cũng có thể sắp xếp, nhưng anh sợ Chử Khanh biết được sẽ không vui.
Tùy Chiêu Thành làm nhiều như vậy chỉ muốn để cô vui vẻ thôi.
"Dư Giang, liên hệ với Giám đốc Ngân hàng Kiến Hành, sắp xếp cho phu nhân vị trí nhàn hạ hơn, chăm sóc cô ấy một chút."
"Vâng, anh Tùy."
"Từ giờ hãy để lão Trần đi theo phu nhân, sắp xếp vài người bảo vệ cô ấy."
Tùy Chiêu Thành nói Chử Khanh ở nhà là tốt nhất vì anh đắc tội rất nhiều người, nếu người khác biết Chử Khanh là vợ Tùy Chiêu Thành, Chử Khanh sẽ không thể sống tốt được.
Vì vậy khi Chử Khanh đề nghị không tổ chức hôn lễ, Tùy Chiêu Thành cũng đồng ý.
"Được, tôi sẽ sắp xếp."