Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hôn Đông

Chương 20: C20: Chương 20



Lê Đông sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Kỳ Hạ Cảnh cách đó vài mét, người đàn ông đang bị Đồ Hộp cắn ống quần đòi ăn bánh bao, vẻ mặt đầy không kiên nhẫn.
“Không phải quên đâu ạ.”
Lê Đông đẩy đồ lại cho bà lão, giọng điệu dịu dàng đến mức chính cô cũng không nhận ra:
“Là anh ấy cố ý để lại cho bà và người ấy của bà đó ạ.”
Sau khi được bà lão hết lời cảm ơn, cô nhanh chóng bước về phía đường nhựa, Kỳ Hạ Cảnh đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Đồ Hộp, cong môi hỏi: “Nhiều bánh bao như vậy thì phải làm sao?”
“Cho Từ Lãm.” Kỳ Hạ Cảnh giơ túi lên, đề phòng Đồ Hộp lợi dụng thời cơ: “Người ngu ngốc, ăn nhiều.”
Thấy Lê Đông vẫn hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo mỉm cười, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng đung đưa trong gió, trên người người phụ nữ có mùi hoa cúc rất nhẹ, cùng với làn sương mát của buổi sớm như bị hút vào lồ ng ngực.
Kỳ Hạ Cảnh rũ mắt xuống, thấp giọng hỏi cô: “Đang cười cái gì thế?”
Lê Đông lắc đầu muốn nói không có gì, nhưng cuối cùng lại không nhịn được nhếch môi: “Chỉ là cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của anh khá đặc biệt.”
-
Buổi sáng đến bệnh viện vẫn là Lê Đông lái xe, Kỳ Hạ Cảnh ngồi ở ghế lái phụ giúp quan sát đường đi.
Như thường lệ, khi đi qua trường cấp hai phải kẹt xe mất mười lăm phút, có lẽ cảm thấy trong xe quá yên tĩnh và im lặng, Kỳ Hạ Cảnh tựa lưng vào ghế trầm ngâm một lát, sau đó mở mắt bật đài trong xe lên.
Tin tức phát sóng toàn là bằng tiếng Anh, Kỳ Hạ Cảnh mấy năm trước du học ở nước A, quen nghe tin tức bằng tiếng Anh, sau khi về nước cũng lười đổi.
Bản tin đại khái nói phòng thí nghiệm nào đó ở nước F vừa mới nghiên cứu ra một loại thuốc chống ung thư, thứ tư tuần trước chính thức bước vào thử nghiệm lâm sàng cuối cùng, nếu suôn sẻ sẽ là một cột mốc quan trọng trong lịch sử y học nhân loại.
Người được phỏng vấn là người phụ trách phòng thí nghiệm, anh ta nói rất nhanh và nặng khẩu âm, nội dung chứa rất nhiều từ vựng hiếm gặp và chuyên nghiệp, trừ khi bạn có đủ kiến thức y khoa và kỹ năng nghe xuất sắc, nếu không thì về cơ bản nó tương đương với việc nghe thiên thư.
Kỳ Hạ Cảnh giơ tay chuẩn bị đổi đài.
“Đợi một chút được không.” Lê Đông đột nhiên từ trên ghế lái nói: “Tôi muốn nghe hết tin tức này.”
Kỳ Hạ Cảnh im lặng nhướng mày ngạc nhiên.
Trong ấn tượng, môn học duy nhất được tập trung phát triển toàn diện ở trường cao trung Lê Đông chính là môn tiếng Anh, nhiều học sinh ở các lớp trọng điểm của trường cao trung có giáo viên ngoài dạy kèm, điều này khiến người từ nhỏ đã khuyết thiếu tiếng Anh như cô trở nên rất thua thiệt.
Không ngờ bây giờ nội dung đến Kỳ Hạ Cảnh phải tập trung mới nghe hiểu, Lê Đông cũng không thua kém.
Kỳ Hạ Cảnh thuận miệng dùng giọng chuẩn Mỹ hỏi một câu liên quan đến tin tức đang phát, Lê Đông nghe xong mới đầu hơi sửng sốt, sau đó trả lời chậm rãi nhưng trôi chảy, cũng bằng giọng Mỹ.

Cách phát âm không tính là y như người bản địa, nhưng chắc chắn được xem là chuẩn.
Kỳ Hạ Cảnh lại chú ý tới một chi tiết khác: “Cô đổi sang cách phát âm kiểu Mỹ từ khi nào vậy?”
Vì muốn đi nước A du học nên từ tiểu học anh đã học phát âm kiểu Mỹ, nhưng Lê Đông cho đến khi học hết cấp ba đều học phát âm kiểu Anh Anh, bây giờ khẩu âm của cô cũng khác hoàn toàn so với lúc trước.
Lê Đông nghe xong im lặng một lúc, ngón tay xanh nhạt nắm chặt vô lăng, nhẹ giọng nói: “Sau khi vào đại học, tôi luôn dậy sớm nghe VOA*1. Theo thời gian, cách phát âm tự nhiên biến thành kiểu Mỹ.”
Độ khó của nội dung tin tức, tuyệt đối không thể dừng ở dậy sớm để nghe, dù chỉ muốn duy trì, thì cũng phải có môi trường ngôn ngữ tương đối.
Không hiểu sao, Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên nhớ tới mỗi ngày chạy bộ buổi sáng và đến bệnh viện Lê Đông đều đeo tai nghe, một mình xuống căng tin ăn cơm cũng sẽ nghe.
Một phỏng đoán điên cuồng nổi lên trong lòng, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói khàn khàn của Kỳ Hạ Cảnh không tự chủ được căng thẳng:
“Lúc học đại học cô muốn ra nước ngoài?”
Lại một trận im lặng kéo dài.
“Muốn đi trao đổi.”
Đèn xanh bật lên, tình trạng ùn tắc cuối cùng đã được giải quyết, Lê Đông lại tập trung lái xe, khiến vẻ ngụy trang bình tĩnh bớt lỗ liễu hơn:
“Nhưng du học quá đắt nên tôi đã bỏ cuộc.”
Khi còn là sinh viên năm nhất, Sở Giáo dục thành phố H công bố dự án hợp tác 10 năm với một trường danh tiếng ở nước A, chỉ giới hạn cho học sinh lớp dưới. Vì vậy, trong hai năm tiếp theo, Lê Đông đã miệt mài luyện nghe, nói, đọc và viết, cuối cùng bộc lộ tài năng giữa hàng trăm nghìn ứng viên nổi bật.
Vào ngày biết dự án đã được chuyển sang tự tài trợ, Lê Đông vừa xin được visa nước A, phá lệ dùng tiền bán thời gian của mình mua một chiếc váy hoa trị giá 500 nhân dân tệ.
Cô bình tĩnh từ bỏ cơ hội đã chăm chỉ suốt hai năm, trả lại chiếc váy dưới ánh mắt khinh bỉ của nhân viên bán hàng, trên đường đi bộ về ký túc xá, gửi tất cả số tiền đã tiết kiệm được về nhà.
Chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Thực sự không cần phải giải thích quá nhiều với Kỳ Hạ Cảnh.
….
Chiếc xe thể thao Porsche sang trọng an toàn đi đến bãi đậu xe của bệnh viện.
Sau khi trả lại chìa khóa và xuống xe, Lê Đông cố tình giữ khoảng cách, để Kỳ Hạ Cảnh đi phía trước, kết quả hai người còn chưa đi vào sảnh chính của bệnh viện, xa xa đã nhìn thấy Từ Lãm đang đợi ở cổng.

“Kẻ hèn này tốt bụng đến thông báo cho hai vị nguyên thủy 2G, hai người đang gặp rắc rối, chuẩn bị tinh thần trước đi nhé.”
Từ Lãm vẻ mặt hả hê sải bước lại gần, tiến lên ôm lấy bả vai Kỳ Hạ Cảnh, cố tình thì thầm vào tai người đàn ông: “Có điều, tôi đoán cậu chắc hẳn sẽ rất vui.”
Kỳ Hạ Cảnh lạnh lùng liếc nhìn anh ấy, né người từ chối choàng vai bá cổ.
Hai nam một nữ một trước một sau đi vào bệnh viện, Lê Đông nhanh chóng phát hiện ra, chỉ cần đi ngang qua bác sĩ và y tá nào đó, bất kể có quen biết hay không, bọn họ đều dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô và Kỳ Hạ Cảnh.
Cô vốn tưởng là chuyện đánh nhau, cho đến khi bác sĩ Vương quen biết với cô dừng lại, cười trêu nói: “Không ngờ tới à nha bác sĩ Lê, chẳng trách mỗi lần tôi giới thiệu đối tượng cho cô, cô đều từ chối, hóa ra là phó giáo sư Kỳ của chúng ta.”
Sau khi đám người mỉm cười rời đi, Kỳ Hạ Cảnh nhướng mi, nhướng mày nhìn Từ Lãm: “Giải thích chút đi?”
“Lời giải thích chính là hai người lên hot search rồi.” Từ Lãm nhún vai: “Sau đó chuyện là người yêu đã bị mọi người đào ra.”
Đúng như Kỳ Hạ Cảnh dự đoán, sau sự việc tối qua quả thực có người đăng đoạn video lên mạng, bởi vì hành vi của người say rượu quá tệ, thực sự khiến các bác sĩ nhân dân bị thương, nên sự việc này nhanh chóng gây ra một cơn bão dư luận nhỏ trong khu vực.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại có chút vi diệu.
Theo lời của Từ Lãm: “Không biết bệnh nhân hay đồng nghiệp nào đã đăng ảnh của cậu lúc đang làm việc, sau đó nó trở thành chủ đề nóng, kế tiếp trình độ học vấn, lý lịch và chuyện của cậu với lớp trưởng đều bị lộ.”
Trong thế giới mạng mọi người đều “tr@n truồng“, huống chi Kỳ Hạ Cảnh thân là thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo từ nhỏ, tham gia rất nhiều cuộc thi tầm cỡ thế giới. Còn là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, được nhận vào trường Ivy League*, nhập tên vào thanh tìm kiếm là một loạt vinh dự.
(*) Ivy League: thực chất là tên gọi của nhóm 08 trường Đại học tư thục nổi tiếng nằm tại khu vực Đông Bắc nước Mỹ. Bao gồm Brown,
Columbia, Cornell, Dartmouth College, Harvard, University of Pennsylvania, Princeton, Yale.
Chuyện cư dân mạng thực sự quan tâm đ ến, thật ra chính là mối quan hệ giữa anh và Lê Đông, xét cho cùng, hành động Kỳ Hạ Cảnh che mắt cho cô trong video, quả thực quá thân mật và mập mờ.
Trong đó có một bình luận nhận được tương tác cao, viết: Sau khi bị thương, phản ứng đầu tiên chính là dùng tay bảo vệ mắt của cô ấy, không để cô ấy nhìn thấy cảnh tượng máu me. Nhìn động tác cẩn thận của anh ấy, tôi nhận ra được cái gì gọi là tình yêu.
Từ Lãm giải thích rõ xong, cố ý cho Kỳ Hạ Cảnh xem bức ảnh đã trở thành chủ đề nóng: “Khỏi cần nói, bức ảnh này của cậu quá đẹp trai, nam hay nữ nhìn đều thấy đẹp.”
Kỳ Hạ Cảnh thờ ơ nhìn lướt qua, đơn giản chỉ là một bức ảnh chụp góc nghiêng anh đang cúi đầu viết lách trong lúc đi kiểm tra phòng bệnh, cả người mặc áo khoác trắng, đầu cúi thấp, mái tóc rối hơi che đi lông mày, trên mặt còn đeo khẩu trang.
Anh nhướng mày hỏi: “Vì một bức ảnh không nhìn rõ mặt này sao? Mấy người đọc xu hướng tìm kiếm có bị điên không?”
Nhìn xem đây có phải là tiếng người hay không, Từ Lãm hít sâu một hơi nói: “Dù sao, chuyện kia giữa cậu và lớp trưởng đều bị lộ hết rồi.”

“Ầm ĩ bày tỏ trước toàn trường như thế, muốn không bị phát hiện cũng khó.”
“Bây giờ cậu định làm thế nào?” Từ Lãm cuối cùng phàn nàn xong, cười toe toét: “Xóa bài viết hay là xóa hot search, hoặc để luật sư phát thông báo giải thích.”
Bác sĩ và y tá xung quanh không ngừng ngoái đầu lại nhìn, nhưng phản ứng của Kỳ Hạ Cảnh vẫn thờ ơ, đút hai tay vào túi, lười biếng nói: “Vấn đề tình cảm của tôi, tại sao phải giải thích với người khác?”
Anh cúi đầu nhìn lại nội dung hot search, thái độ rõ ràng không quan tâm: “Hơn nữa nội dung là sự thật, tôi còn có thể làm gì nữa?”
Từ Lãm nghẹn họng không nói nên lời, quay đầu nhìn Lê Đông: “Lớp trưởng, cậu thì sao?”
Lê Đông trầm ngâm một lát: “Xóa hot search hay xóa bài có tốn kém không?”
“Tàm tạm? Một cái hot search có giá mấy trăm ngàn, xóa đi chắc cũng mất tầm đấy, còn tùy thuộc vào số lượng bài đăng.”
“Không cần lãng phí tiền.” Lê Đông không quan tâm đ ến ý kiến của cư dân mạng, hơn nữa nhiệt độ dư luận, nhiều nhất là kéo dài được bảy ngày, cho nên không cần lãng phí thời gian và tiền bạc.
Vả lại, hai tháng nữa Kỳ Hạ Cảnh sẽ rời đi, cho nên tin đồn tự nhiên sẽ bị xóa bỏ.
“Được rồi, vậy thì giải quyết vấn đề tiếp theo đi.” Từ Lãm thực sự cảm thấy đau lòng: “Chủ nhiệm Lưu nói, lãnh đạo bệnh viện yêu cầu hai người đến nhận lời phỏng vấn mười phút với báo chí trước, giới truyền thông đã đợi sẵn rồi.”
“Lão Lưu còn đang tức giận, đề nghị đừng có chọc ông ta.” Nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh cau mày, Từ Lãm lập tức ghé vào tai anh thấp giọng nói: “Đừng giả bộ, tôi biết lúc này cậu đang sảng khoái chết đi được.”
Kỳ Hạ Cảnh im lặng nhìn chằm chằm Từ Lãm mấy giây, đến khi người ta tê cả da đầu, anh mới chậm rãi nâng cằm lên, miễn cưỡng nói: “Dẫn đường.”
Lê Đông đương nhiên nghe theo mệnh lệnh, ba người nhanh chóng đi thang máy lên phòng chủ nhiệm trên tầng hai, tại đây họ nhìn thấy Lão Lưu cùng hai phóng viên mặc trang phục chỉnh tề, một nam một nữ.
Ngay cả đối với tờ báo chính thống, trong một xã hội hiện đại nơi thông tin trực tuyến đã thay thế phần lớn báo giấy, việc tự thân tuyên truyền trên các phương tiện truyền thông cũng là điều rất cần thiết.
Thế là nam phóng viên lấy máy quay trong túi ra để quay đoạn ghi âm phỏng vấn đã thỏa thuận ban đầu.
Nữ phóng viên mỉm cười giải thích: “Hai người đều rất đẹp, chắc hẳn sẽ không ngại bị ghi hình đâu, đúng không?”
Lê Đông nghe vậy khẽ cau mày, Kỳ Hạ Cảnh ở bên cạnh cười lạnh nói: “Dĩ nhiên để ý.”
Đôi tay thon dài của người đàn ông đặt ngang trên đôi chân vắt chéo, mỉm cười bất chấp ánh mắt hầm hầm của chủ nhiệm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào chiếc máy quay trên tay nam phóng viên.
Trong lúc im lặng, anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chọn đồng hồ hẹn giờ, chỉnh mười phút sau, xác nhận tính giờ, văn phòng vang lên một nụ cười nhàn nhạt: “Đúng mười phút, tôi hy vọng hai người sẽ giữ lời.”
Không ngờ Kỳ Hạ Cảnh còn khó chọc hơn cả lãnh đạo bệnh viện, hai phóng viên nhìn nhau cười gượng, cuối cùng nữ phóng viên cũng bắt đầu phỏng vấn.
Dù sao nhiệm vụ chính vẫn là báo cáo sự việc, những câu hỏi lúc đầu cũng như thường lệ, đều xoay quanh cuộc xung đột đêm qua, hỏi về tình trạng thân thể lúc này của Thịnh Tuệ, hỏi lúc đó hai người đứng ra cướp người từ tên đàn ông say rượu thế nào.
Cuộc phỏng vấn riêng với Kỳ Hạ Cảnh, chủ yếu liên quan đến lý lịch học tập chói sáng của anh trong quá khứ, những cuộc phẫu thuật lớn đã chủ trì và tham gia trong hai năm qua, và kế hoạch nghề nghiệp trong 5 năm tới.
Mặc dù rườm rà và nhàm chán, nhưng Kỳ Hạ Cảnh vẫn cấp chút mặt mũi cho lãnh đạo bệnh viện, trả lời vài câu qua loa lấy lệ.

Nữ phóng viên lại phỏng vấn ngắn gọn với chủ nhiệm Lưu, cuối cùng mới nhớ tới người thực sự đã kéo Thịnh Tuệ ra khỏi vực sâu của cái chết, Lê Đông.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc phỏng vấn ngày hôm nay, hai phóng viên quay người nhìn thẳng vào cô.
Nữ phóng viên hiển nhiên không có hứng thú với cô, thậm chí cô ta còn không lật ghi chép, chỉ chọn một số chủ đề thông thường để hỏi.
“Phẫu thuật lồ ng ngực là một nghề đi trên mũi đao, mỗi ngày phải đối mặt với đủ loại cảnh tượng máu me, hơn nữa yêu cầu về thể lực cũng rất cao, cho nên trong khoa thường có rất ít nữ bác sĩ.”
Nữ phóng viên giơ micro lên, cũng không ngẩng đầu hỏi: “Xin hỏi bác sĩ Lê đã vượt qua những vấn đề khó khăn này như thế nào?”
Kỳ Hạ Cảnh nghe xong lập tức cau mày, trên mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ cần tập thể dục thường xuyên, có chế độ ăn uống và nghỉ ngơi lành mạnh.”
Lê Đông hướng về phía ống kính nhàn nhạt bổ sung nói: “Giống như bao bác sĩ nam khác.”
“Vậy cô nhất định sinh ra là để làm bác sĩ rồi.” Nữ phóng viên lịch sự mỉm cười, sau đó tự ti nói: “Không giống như hầu hết các cô gái chúng tôi, luôn hiểu biết rất ít về phương diện khoa học.”
Lê Đông cũng lịch sự mỉm cười, khéo léo nói: “Thật ra xung quanh tôi có rất nhiều phụ nữ xuất sắc, xét về thành tích nghề nghiệp thì họ đều rất đáng nể.”
“Mọi thứ đều có ngoại lệ mà, tôi đang nói về những tình huống bình thường.”
Nữ phóng viên không hề nhận ra bầu không khí trong phòng đang dần đóng băng, cau mày vài giây, cuối cùng nghĩ ra một câu hỏi mà cô ta cho là có giá trị.
“Tôi nghe nói bác sĩ Lê và phó giáo sư Kỳ đã yêu nhau từ thời trung học.”
Lần này cô ta hưng phấn nhìn về phía Lê Đông, ngay cả giọng điệu cũng không tự chủ được nâng cao: “Nếu hai người sắp hoặc đã kết hôn, bác sĩ Lê sẽ làm thế nào để cân bằng giữa gia đình và công việc?”
Mọi khó khăn đều đổ do giới tính, mọi thành tựu đều do tài năng bẩm sinh, câu hỏi duy nhất được coi là có giá trị, lại là người phụ nữ làm thế nào trở về gia đình, giúp chồng dạy con.
Ngay cả khi chỉ hỏi những lời như vậy, chắc chắn đó là một sự xúc phạm cá nhân rất lớn đối với một người đã học tập chăm chỉ hơn 20 năm.
Lê Đông không biết nên trả lời như thế nào.
“Tôi có một câu hỏi.”
“Tại sao hai người lại quan tâm đ ến chuyện tình cảm của bác sĩ Lê như vậy?”
Trong văn phòng rộng lớn yên tĩnh, khiến giọng nói khàn khàn mệt mỏi của Kỳ Hạ Cảnh dường như vang vọng, người đàn ông tư thái ung dung, lưng lười biếng dựa vào gối sofa, không nhanh không chậm đặt câu hỏi: “Làm sao, tôi không xứng có những thứ này à?”
Nữ phóng viên sửng sốt, nhất thời không rõ Kỳ Hạ Cảnh rốt cuộc muốn làm gì: “Nếu phó giáo sư Kỳ muốn nói, đương nhiên có thể.”
“Năm nay kết hôn, đứa trẻ mang họ của cô ấy, sinh xong tôi chịu trách nhiệm chăm sóc.”
Trong lúc mọi người đang sửng sốt, Kỳ Hạ Cảnh chậm rãi cầm tách trà trên bàn lên, đưa lên môi nhấp một ngụm, khi ngẩng đầu lên lần nữa, khóe môi vẫn nở nụ cười, môi mỏng khẽ mở: “Thân là phóng viên được cơ quan truyền thông chính thống cử đến, đặt những câu hỏi mà ngay cả phương tiện truyền thông hạng ba cũng coi thường, cô vẫn hài lòng chứ, cô Thẩm?”


Chương trước Chương tiếp
Loading...