Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard
Chương 93: 🍖[3] PNCV2: Hội chứng Chim Non (Kết thúc PN2)
“Chẳng lẽ con không nghĩ đến, đứa bé kia là con của ai à?” Thích Thủ Lân vuốt ve tay của Trì Diễm, trong lòng bàn tay cậu có bốn vết chai nhô lên, trông như măng cụt của bé mèo vậy. Điều này chứng minh rằng trước kia cậu đã làm rất nhiều việc nặng, nhưng bây giờ nó lại trở nên đáng yêu đến lạ.
“Là em bé của ba ạ.” Chuyện này thì Trì Diễm vẫn biết chứ, đứa bé gái lớn hơn một chút kia đã gọi hắn là bố rất thân mật, còn bé trai nhỏ nhắn kia cũng tận hưởng mà nằm trong vòng tay ôm ấp của Thích Thủ Lân.
Nhưng không sao cả, cậu cảm thấy có thể nhận được một chút tình yêu thương của Thích Thủ Lân đã là đủ lắm rồi.
“Nhưng một mình ba không thể nào sinh con được.” Ánh mắt sâu thẳm của alpha mang theo ý cươi, từng chút từng chút bao trùm lấy Trì Diễm, dùng thân thể của bản thân hoàn toàn bao vây Trì Diễm. “Điều bây giờ mà ba muốn dạy con…… chính là làm thể nào để có em bé.”
Trì Diễm ngây ngốc trước đôi mắt ấy, nhưng bầu không khí xung quanh cậu vẫn quyến rũ như vậy. Bàn tay chai sần được Thích Thủ Lân nắm lấy dẫn xuống phía dưới, khi chạm vào thứ gì đó nóng bỏng, cậu vô thức co tay lại, nhưng lại bị Thích Thủ Lân dỗ dành bên khóe tai: “Sợ cái gì chứ, xoa đi bé cưng.”
Trì Diễm nuốt nước bọt, từ từ vuốt ve thứ đó. Cậu biết đây là gì, cậu cũng có, nhưng của ba khi xoa lên lại không giống như của cậu. Chỉ cần nghĩ đến nó thôi, cậu đã cương cứng rồi. Cậu đang chạm vào Thích Thủ Lân, thật gần gũi làm sao. Hơi thở nóng bỏng của Thích Thủ Lân phả vào khóe tai cậu: “Hòn Đá ngoan quá…… dùng hai tay đi con.”
Dứt lời còn đỉnh đỉnh vào tay của Trì Diễm.
Từ má đến cổ của Trì Diễm đỏ ửng, phô bày phong thái ngây thơ mà quyến rũ lạ kỳ. Tính cậu thật thà lại tốt bụng, ngay cả khi cậu đang thủ dâm cũng không hề dâm dục xíu nào (?). Đặt dương v*t của cả hai vào nhau và sóc lên sóc xuống, cảm thấy dương v*t của Thích Thủ Lân tựa như chuôi kiếm đè nặng lên bé Trì Diễm, các đường mạch máu dày đặc thình thịch đập, ép chặt bé Trì Diễm vào tay cậu mà chậm rãi cọ xát, hơn nữa còn bị ép đến mức ngã trái ngã phải. Lông mu thô ráp thỉnh thoảng cọ vào miệng chuông của cậu, kích thích đến mức khiến bé Trì Diễm rỉ nước.
“Ba ơi, kỳ quá đi……” Trì Diễm cảm thấy bụng dưới của mình căng lên, run rẩy thú nhận. “Con muốn, muốn đi tè.”
Thích Thủ Lân biết cậu sắp đến, liền cố ý nói: “Vậy thì tè ngay tại đây đi.”
“Ưm…… Không được.” Trì Diễm lắc đầu, cố chấp nói. “Muốn đi nhà vệ sinh cơ, không thể tè bậy được…… A!”
Động tác của Thích Thủ Lân so với lời nói của cậu nhanh hơn rất nhiều, hắn sóc dọc theo đáy chậu rồi ngay lập tức nắm lấy hai cái hòn bi đầy đặn của Trì Diễm. Không lường trước được cơn kích thích này, Trì Diễm hét lên một tiếng rồi xuất ra.
Lâu lắm rồi họ không làm, Trì Diễm đã tích rất nhiều. Từng giọt tinh dịch đặc sệt phun ra từ lỗ dương v*t, bắn tung tóe khắp lòng bàn tay của Thích Thủ Lân. Trì Diễm ôm cánh tay của Thích Thủ Lân, đầu óc cậu trống rỗng sau khi bắn ra, miệng thì thào: “Ba ơi……”
Thích Thủ Lân đương nhiên không vì kỹ thuật sóc lọ vụng về của cậu mà bắn ra, nhưng bầu không khí tràn ngập pheromone của Trì Diễm lại đủ để khiến hắn n*ng lên.
“Đây không phải là đi tè, cái này gọi là “bắn tinh”.” Hắn vuốt ve eo bụng mềm mại của Trì Diễm, lau đi tinh dịch vươn trên đó, dưới ánh đèn ánh lên vẻ bóng loáng nhớp nháp, nương theo hô hấp mà nhấp nhô lên xuống, trông rất đáng yêu.
“Bắn tinh ạ?” Trì Diễm nghi hoặc mà lặp lại hai từ này, đồng thời cảm thấy ngón tay của Thích Thủ Lân đang đâm vào hậu huyệt của mình.
“Ba ơi, căng quá, sao phải làm thế vậy ạ?” Ngón tay tách hậu huyệt ra, khiến cậu cảm thấy rất kỳ quái. “Không muốn, không muốn đâu.”
Nhưng Thích Thủ Lân đối với thân thể cậu rõ như lòng bàn tay, bèn cố ý kích thích điểm nhạy cảm trên thành huyệt. Chỉ chốc lát sau, Trì Diễm bị chơi đến mức khóc nức nở: “Con còn muốn đi tè, ba ơi……”
Hắn hôn lên khóe mi lưng tròng của Trì Diễm, sửa lời: “Vừa rồi ba nói với con cái gì, đây không phải đi tè. Mà gọi là gì?”
“Là, là…… Là bắn tinh.” Trì Diễm chau mày. “Con muốn bắn tinh.”
“Thông minh quá.” Thích Thủ Lân ngừng kích thích các điểm nhạy cảm, rút ngón tay ra.
Thành huyệt của Trì Diễm đã sớm thực tủy biết vị, để tiếp nhận thứ đồ càng khiến chúng thỏa mãn hơn nên đã không ngừng tiết ra dâm dịch để bôi trơn. Miệng huyệt ướt đẫm dâm dịch thẹn thùng lại quyến rũ, tựa như suối nguồn vô tận, phát ra tín hiệu tán tỉnh người yêu. Những nỗi niềm không thể thốt ra của chủ nhân đều được nó phô bày một cách trần trụi.
Từ khi đứa con thứ hai được sinh ra, bọn họ chưa từng chính thức làm tình lần nào. Nhưng cuối cùng cậu vẫn bị Thích Thủ Lân chịch nát, tầng tầng lớp lớp thịt dày đặc và mềm mại bao vây lấy dương v*t của hắn. Thích Thủ Lân có thể cảm nhận được những nếp nhăn đang bú mút lấy nó ngay cả khi hắn không di chuyển, bề ngoài Hòn Đá nhỏ của hắn trông có vẻ bình thường nhưng bên trong lại chứa đựng vô vàn điều thú vị chờ người đến khám phá.
Hắn thong thả mà di chuyển vòng eo vạm vỡ của mình, đồng thời rót vào tai Trì Diễm những lời lẽ tục tĩu đủ loại.
“Muốn có em bé, nhất định phải đâm vào lỗ nhỏ phía sau này.” Hắn dắt tay của Trì Diễm sờ lên chỗ kết hợp của hai người, nương theo độ sâu dương v*t cắm vào, từng tấc từng tấc ấn lên chiếc bụng mềm mại của Trì Diễm. “Cảm nhận được không bé cưng? Ba đâm đến tận đây này.”
Trì Diễm luôn cho rằng đến đây là hết rồi, nhưng lại bị ép phải sờ lên nó, khiến cho cậu cực kỳ sợ hãi: “Bụng, bụng muốn rách rồi.”
“Không rách được đâu, cái này với con có tính là gì.” Thích Thủ Lân hôn lên khóe môi cậu. “Hòn Đá nhỏ rất lợi hại mà…… Trước kia khoang sinh sản còn ngậm lấy tràng ngọc trai, lỗ nhỏ còn có thể nuốt thêm con *** của ba cơ mà.”
Trì Diễm vòng tay ôm lấy cổ hắn mà “hu hu” khóc, không nhớ nổi trước kia bọn họ đã điên cuồng thế nào. Cậu khóc thút tha thút thít, lại còn cùng Thích Thủ Lân hôn môi, không kịp thở, bị nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng. Bị lưỡi và dương v*t cưỡng dâm đến mức miệng trên miệng dưới đều không thể khép lại được.
Bên môi của cậu vẫn còn vương lại sợi chỉ bạc do nụ hôn ban nãy, nương theo từng cơn đâm vào rút ra của Thích Thủ Lân mà ôm bụng: “Của ba thật lớn…… Ô……”
“Bây giờ còn chưa đến kỳ động dục…… Nếu không thì còn lớn nữa.” Sau khi nghe cậu nói xong thì Thích Thủ Lân càng ** cậu mạnh bạo hơn. Cho đến khi cảm thấy cơ thể của Trì Diễm không còn căng chặt nữa, liền biết rằng cậu đã bị chịch cho mở ra, bây giờ là thời điểm thuận lợi nhất.
“Còn đây chính là…… khoang sinh sản.” Hắn khẽ đâm chọc lên vòng thịt đầy đặn trong khoang huyệt của Trì Diễm, kích thích đến mức căng thẳng eo Trì Diễm.
“Đây là nơi bí mật, quý giá nhất trên người Hòn đá nhỏ con đó.” Tính cách hung hăng của alpha giờ đây thẳng thừng phô ra, cho dù vòng thịt mềm mại đang khép chặt đẩy ra thế nào cũng không thể ngăn cản được sự thật là nó đã bị hung hăng đâm vào. Nơi này vốn bí ẩn và khô héo, nhưng trải qua những lần tưới tiêu và sinh nở, mà từ từ chín rộ.
“Nếu bắn tinh vào trong, Hòn Đá nhỏ liền có thể mang thai em bé.”
“Thay vì nói có thể, nói đúng hơn là nó đã từng xảy ra.” Thích Thủ Lân từng bước từng bước thuyết phục. “Hai đứa bé kia, chính là kết tinh cho vô số lần cho đi và nhận lại của ba và con.”
Hắn đều đều đâm vào khoang sinh sản, hít thở sâu và thật khẽ, mang theo chút lười biếng vương mùi tình dục.
Trong mắt của Trì Diễm, là sự quyến rũ trí mạng. Khi Thích Thủ Lân thốt ra những lời tục tĩu như “Hòn Đá nhỏ chỉ có mình ba có thể chịch con mà thôi.”
Hắn cứ không biết xấu hổ mà lặp đi lặp lại những lời nói như thế.
“Chỉ có bố mới có thể chịch con thôi…… Chỉ có ba có thể sờ, a ưm……”
Đôi mắt ngấn lệ của cậu mơ màng nhìn Thích Thủ Lân, chỉ mong có thể cùng hắn thân mật nhiều hơn, được hắn yêu thương nhiều hơn. Cậu hoàn toàn buông thả bản thân, từ lời nói đến hành động đều để chiều lòng “ba” của mình.
“Kẹp chặt lại, ba bắn cho con đây.” Không biết là khi Trì Diễm trở lại bình thường sẽ cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ như thế nào. Nhưng hiện tại Thích Thủ Lân chỉ muốn thuận theo suy nghĩ hung ác của bản thân mà thôi.
Trì Diễm bị hắn đè chặt dưới thân, eo và mông bị bắt ép thừa nhận từng dòng tinh bắn ra của alpha. Lượng tinh hoàn toàn khiến cho beta không thể thừa nhận được, nếu đến kỳ phát tình thì lượng tinh còn nhiều hơn gấp bội. Bắn vào trong luôn khiến cậu lên đỉnh, và lần này cũng không ngoại lệ. Eo cong lên như hình vòm, dương v*t đứt quãng mà bắn vào từng dòng tinh dịch, hậu huyệt trống rỗng được dương v*t của Thích Thủ Lân tưới lên dòng thủy triều ướt đẫm đến mức không ngăn lại được.
“Hòn Đá nhỏ lợi hại quá, chỗ nào cũng nhiều nước cả. Ngày thường sao không thấy thế, con giấu ở đâu rồi?” Thích Thủ Lân vùi đấu cắn mút đầu v* của Trì Diễm, vứa mới lên đỉnh xong, nơi này đã rỉ ra chút sữa.
Đêm nay, Trì Diễm đã lên đỉnh rất nhiều lần, thật sự không còn chút năng lượng nào. Trước khi hôn mê, câu còn ôm đầu của Thích Thủ Lân đang vùi vào ngực mình, thì thào nói: “Con rất thích…… ba ……”
Lấy “cấm kỵ đạo đức” làm đầu cuộc vui, cấm dục một khoảng thời gian lâu trước kia giờ trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết với hai người họ. Trì Diễm được Thích Thủ Lân dỗ dành đến mức không còn cảm thấy xấu hổ nữa, mỗi đêm đều gọi ba ơi, ba ơi. Nhưng miệng bên dưới lại nuốt lấy dương v*t của hắn không chút do dự, đôi chân câu lấy bên eo hắn, bị làm đến cả người mệt nhoài cũng nói “ba lợi hại quá đi”, “con phải sinh em bé cho ba” này nọ.
Hai người thì thân mật không rời, nhưng lại khổ cho Thích Ngai Thì. Bé út mới sinh ra nên chưa biết làm nũng thế nào, nhưng cô bé từ trước đến nay đều được Trì Diễm yêu thương hết mực. Bây giờ bố với ba cả ngày cứ dính lấy nhau, không còn chỗ nào để cô bé chen vào nữa. Hôm nay Thích Ngai Thì thừa dịp bố họp video, Trì Diễm lúc này chỉ có một mình liền ương ngạnh chen vào lòng cậu muốn làm nũng với cậu.
Cơ thể của bố lại có mùi sữa như trong ký ức mơ hồ của cô bé. Thích Ngai Thì cọ mặt vào ngực cậu: “Ba ơi, con muốn uống sữa.”
Những ngón tay múp míp, ngắn ngủn nắm lấy rồi cởi ra vạt áo của Trì Diễm.
Nhưng lúc này Trì Diễm nào có tự giác làm ba, cậu ôm Thích Ngai Thì bế cô bé đặt xuống dưới, phần lông mày đứt đoạn giờ đây lại trông vô cùng nghiêm khắc: “Không thể! Ba đã nói là chỗ này không thể để người khác chạm vào!”
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, Thích Ngai Thì cảm thấy dù cô bé có cố chấp đến mấy cũng không được, liền cảm thấy uất ức, bèn bật khóc thật to.
Thích Thủ Lân từ lầu hai cũng có thể nghe thấy tiếng gào khóc của Thích Ngai Thì, bèn bảo chị Trần đi dỗ cô bé, trong khi đó Trì Diễm lại ngồi khoanh tay trước ngực ở ghế sô pha, dáng vẻ như đối mặt với kẻ thù.
“Ba ơi, ba không cần con nữa kìa bố, ức oa……” Thích Ngai Thì khóc lóc với bố.
“Không phải không cần con nữa, nín đi nào.” Mặc dù ngoài mặt bố không nói nhiều lời an ủi, nhưng cô bé vẫn có thể cảm nhận được pheromone của bố đang dịu dàng ôm lấy cô bé. “Bố với ba con cần nói chuyện, con theo dì Trần về phòng đi.”
Trì Diễm hiển nhiên cũng vì việc Thích Ngai Thì đột nhiên gào khóc mà trở nên bối rối, nhìn thấy Thích Thủ Lân ngồi xuống bên cạnh cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, còn nghĩ ràng hắn đang tức giận. Vì thế cậu liền nhẹ nhàng giải thích: “Ba đã nói rằng, chỗ này không thể để người khác chạm vào mà.”
Hai tay ôm ngực của cậu càng thêm siết chặt.
“Ba không trách con.” Nhìn thấy hành động của cậu, Thích Thủ Lân không cần hỏi cũng đã biết sự tình. Trong lòng cũng cười thầm việc Thích Ngai Thì bị uất nghẹn, ai bảo lúc trước nhóc con đó nói mấy lời như “”muốn ngủ với vợ của bố” cơ chứ.
“Vậy…… Con muốn hôn ba.” Trì Diễm nhìn chằm chằm môi hắn, Thích Thủ Lân hơi hơi mỉm cười, duỗi tay ra nói: “Lại đây.”
Bé “chim non” này đến quá đột ngột, mềm mại mà được Thích Thủ Lân chiều chuộng trong nhiều ngày qua, muốn được hắn hôn, được hắn ôm, được hắn yêu thương.
Đến trong lặng lẽ và cũng lặng yên ra đi.
Thích Thủ Lân ngủ dậy một giấc thì nhìn thấy vòng tay của mình trống rỗng, không rảnh kéo lại vạt áo mà chạy đến phòng tắm thì nhìn thấy Trì Diễm. Cậu đang dùng kem cạo râu, nhìn thấy Thích Thủ Lân đầu tóc bù xù, liền nghiêng đầu cười tươi với hắn: “Chào buổi sáng.”
Thích Thủ Lân biết rằng Trì Diễm đã quay lại.
Cuộc sống đã trở lại với nhịp diệu hằng ngày của nó. Trì Diễm vẫn đang trong thời gian nghỉ sau sinh nên không cần phải lo lắng về công việc, vì thế cậu chỉ quán xuyến chuyện gia đình cho thật nề nếp.
Hắn còn nhìn thấy Trì Diễm không thể cưỡng lại Thích Ngai Thì làm nũng, liền cho cô bé bú sữa. Lúc này mới chữa lành nỗi đau bị cậu từ chối của Thích Ngai Thì.
Tình yêu của Trì Diễm dành cho mọi người là khác nhau, khiến cho mọi người cảm thấy tình cảm của cậu dành cho họ là duy nhất, họ chính là vũ trụ trong lòng cậu. Điều này tất nhiên là rất tốt, thế nhưng chỉ có duy nhất một mình Thích Thủ Lân lại cảm thấy có chút phiền lòng.
Trì Diễm cũng nhận thấy cảm xúc của người yêu, thế nên tối hôm nay cố ý chuyển đứa con út từ phòng của mình sang phòng giữ trẻ để hai người có thể dành tình cảm cho nhau nhiều hơn.
Cũng có không gian riêng để thủ thỉ với nhau.
“Mấy ngày nay anh nghĩ chuyện gì thế?” Trì Diễm nói đùa. “Cho Ngai Thì uống chút sữa thôi mà, anh giận rồi à?”
Tâm tư của Thích Thủ Lân từ trước đến nay đều rất khó đoán, Trì Diễm không thể nào hiểu được, nhưng cậu cũng không cần phải đoán. Cậu không đoán được tâm tư của Thích Thủ Lân, cũng không thể hiểu được tính khí của hắn. Như thể là đủ rồi, Thích Thủ Lân trước nay đều không bao giờ cần một kẻ nhìn trộm suy nghĩ của hắn.
“Ngai Thì không hề chọc anh giận, con út thì càng không thể. Bố mẹ đều vẫn khỏe…… Hay là do chuyện công việc à? Mặc dù không thể giúp được gì cho anh, nhưng anh nói cho em biết đi, điều này sẽ giúp giải tỏa phần nào mà.” Cậu vuốt ve bên tóc mai của Thích Thủ Lân.
Thích Thủ Lân nhìn cậu, dường như hiểu ra nguyên do khiến hắn phiền lòng —— có chút không quen. Không quen với việc Trì Diễm không còn làm nũng với hắn nữa, không quen việc cậu đột nhiên hiểu chuyện như vậy, suy xét mọi người chu toàn như thế.
Nhưng lại ngoại trừ chính bản thân cậu ra.
Điều mà Thích Thủ Lân hy vọng là…… cậu có thể không cần mỉm cười hiền hòa và nói “em vẫn ổn” sau tất cả mọi thương đau. Hắn cũng hy vọng Trì Diễm có thể……
Trì Diễm đột nhiên cuộn người lại chui vào vòng tay hắn, gối đầu lên đùi hắn, cầm lấy tay của hắn đặt lên người mình. Đây là tư thể đầy vẻ ỷ lại, trước đây chỉ có mình hắn là gối đầu lên người Trì Diễm.
“Không muốn nói cũng không sao cả, vậy người ôm con một cái đi…… Ba ơi.”
Thích Thủ Lân chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng —— “Hội chứng Chim Non” cũng chỉ là một cái cớ để thỏa mãn mộng tưởng của cậu.
Thời gian không thể nào quay ngược lại. Dù cho là hắn, hay là Đàm Triệt, Trì Hành Đào đi chăng nữa, không một ai có thể đền bù những quan tâm và tình yêu thương mà Trì Diễm đã thiếu thốn trong khoảng trời thơ ấu.
Nhưng may mắn thay, bọn họ vẫn còn bên nhau dài lâu, và một tương lai dài đang ở phía trước.
“Nói như vậy, em đã nhớ được gì à?”
Đối mặt chất vấn của người yêu, đôi mắt của Trì Diễm vô thức liếc nhìn nơi khác hòng che đi lương tâm đang cắn rứt: “Chậc…… chỉ nhớ một chút mà thôi, em không thể nhớ hết được.”
Trong khóe mắt của cậu, sương mù trong ánh mắt sâu thẳm của alpha đã vơi di. Khóe môi của hắn lại hiện lên nụ cười ranh mãnh thường ngày, chậm rãi nói: “Vậy thì tối nay gọi thêm vài lần nữa đi, con trai ngoan.”
【 Tác giả có điều muốn nói: 】
Hehehe, phiên ngoại chính văn đến đây tạm nghỉ một chút nhé.
Tiếp theo sẽ đến Thích nhỏ và Thích lớn, cùng với tình yêu mang theo hương chua chua hòa quyện chút ngọt ngào.
Hòn Đá với lão Thích hình như chưa đi hẹn hò bao giờ, đúng là một thiệt thòi lớn mà!
_________________________
Escanor: Thế là xong phiên ngoại chính văn 2 rồi nhen, phần phiên ngoại tiếp theo “Nỗi phiền não của Trì Diễm” gồm có 7 chương nha mọi người. Chà thú thật là sau khi đọc xong bộ này tui có thử kiếp vài bộ AxB tương tự thế nhưng mà chưa tìm được, tui đang suy nghĩ là edit hoàn bộ này xong chắc tui cũng tiếc lắm, tiếc phải chia tay đôi trẻ Trì Diễm với Thích Thủ Lân.
“Là em bé của ba ạ.” Chuyện này thì Trì Diễm vẫn biết chứ, đứa bé gái lớn hơn một chút kia đã gọi hắn là bố rất thân mật, còn bé trai nhỏ nhắn kia cũng tận hưởng mà nằm trong vòng tay ôm ấp của Thích Thủ Lân.
Nhưng không sao cả, cậu cảm thấy có thể nhận được một chút tình yêu thương của Thích Thủ Lân đã là đủ lắm rồi.
“Nhưng một mình ba không thể nào sinh con được.” Ánh mắt sâu thẳm của alpha mang theo ý cươi, từng chút từng chút bao trùm lấy Trì Diễm, dùng thân thể của bản thân hoàn toàn bao vây Trì Diễm. “Điều bây giờ mà ba muốn dạy con…… chính là làm thể nào để có em bé.”
Trì Diễm ngây ngốc trước đôi mắt ấy, nhưng bầu không khí xung quanh cậu vẫn quyến rũ như vậy. Bàn tay chai sần được Thích Thủ Lân nắm lấy dẫn xuống phía dưới, khi chạm vào thứ gì đó nóng bỏng, cậu vô thức co tay lại, nhưng lại bị Thích Thủ Lân dỗ dành bên khóe tai: “Sợ cái gì chứ, xoa đi bé cưng.”
Trì Diễm nuốt nước bọt, từ từ vuốt ve thứ đó. Cậu biết đây là gì, cậu cũng có, nhưng của ba khi xoa lên lại không giống như của cậu. Chỉ cần nghĩ đến nó thôi, cậu đã cương cứng rồi. Cậu đang chạm vào Thích Thủ Lân, thật gần gũi làm sao. Hơi thở nóng bỏng của Thích Thủ Lân phả vào khóe tai cậu: “Hòn Đá ngoan quá…… dùng hai tay đi con.”
Dứt lời còn đỉnh đỉnh vào tay của Trì Diễm.
Từ má đến cổ của Trì Diễm đỏ ửng, phô bày phong thái ngây thơ mà quyến rũ lạ kỳ. Tính cậu thật thà lại tốt bụng, ngay cả khi cậu đang thủ dâm cũng không hề dâm dục xíu nào (?). Đặt dương v*t của cả hai vào nhau và sóc lên sóc xuống, cảm thấy dương v*t của Thích Thủ Lân tựa như chuôi kiếm đè nặng lên bé Trì Diễm, các đường mạch máu dày đặc thình thịch đập, ép chặt bé Trì Diễm vào tay cậu mà chậm rãi cọ xát, hơn nữa còn bị ép đến mức ngã trái ngã phải. Lông mu thô ráp thỉnh thoảng cọ vào miệng chuông của cậu, kích thích đến mức khiến bé Trì Diễm rỉ nước.
“Ba ơi, kỳ quá đi……” Trì Diễm cảm thấy bụng dưới của mình căng lên, run rẩy thú nhận. “Con muốn, muốn đi tè.”
Thích Thủ Lân biết cậu sắp đến, liền cố ý nói: “Vậy thì tè ngay tại đây đi.”
“Ưm…… Không được.” Trì Diễm lắc đầu, cố chấp nói. “Muốn đi nhà vệ sinh cơ, không thể tè bậy được…… A!”
Động tác của Thích Thủ Lân so với lời nói của cậu nhanh hơn rất nhiều, hắn sóc dọc theo đáy chậu rồi ngay lập tức nắm lấy hai cái hòn bi đầy đặn của Trì Diễm. Không lường trước được cơn kích thích này, Trì Diễm hét lên một tiếng rồi xuất ra.
Lâu lắm rồi họ không làm, Trì Diễm đã tích rất nhiều. Từng giọt tinh dịch đặc sệt phun ra từ lỗ dương v*t, bắn tung tóe khắp lòng bàn tay của Thích Thủ Lân. Trì Diễm ôm cánh tay của Thích Thủ Lân, đầu óc cậu trống rỗng sau khi bắn ra, miệng thì thào: “Ba ơi……”
Thích Thủ Lân đương nhiên không vì kỹ thuật sóc lọ vụng về của cậu mà bắn ra, nhưng bầu không khí tràn ngập pheromone của Trì Diễm lại đủ để khiến hắn n*ng lên.
“Đây không phải là đi tè, cái này gọi là “bắn tinh”.” Hắn vuốt ve eo bụng mềm mại của Trì Diễm, lau đi tinh dịch vươn trên đó, dưới ánh đèn ánh lên vẻ bóng loáng nhớp nháp, nương theo hô hấp mà nhấp nhô lên xuống, trông rất đáng yêu.
“Bắn tinh ạ?” Trì Diễm nghi hoặc mà lặp lại hai từ này, đồng thời cảm thấy ngón tay của Thích Thủ Lân đang đâm vào hậu huyệt của mình.
“Ba ơi, căng quá, sao phải làm thế vậy ạ?” Ngón tay tách hậu huyệt ra, khiến cậu cảm thấy rất kỳ quái. “Không muốn, không muốn đâu.”
Nhưng Thích Thủ Lân đối với thân thể cậu rõ như lòng bàn tay, bèn cố ý kích thích điểm nhạy cảm trên thành huyệt. Chỉ chốc lát sau, Trì Diễm bị chơi đến mức khóc nức nở: “Con còn muốn đi tè, ba ơi……”
Hắn hôn lên khóe mi lưng tròng của Trì Diễm, sửa lời: “Vừa rồi ba nói với con cái gì, đây không phải đi tè. Mà gọi là gì?”
“Là, là…… Là bắn tinh.” Trì Diễm chau mày. “Con muốn bắn tinh.”
“Thông minh quá.” Thích Thủ Lân ngừng kích thích các điểm nhạy cảm, rút ngón tay ra.
Thành huyệt của Trì Diễm đã sớm thực tủy biết vị, để tiếp nhận thứ đồ càng khiến chúng thỏa mãn hơn nên đã không ngừng tiết ra dâm dịch để bôi trơn. Miệng huyệt ướt đẫm dâm dịch thẹn thùng lại quyến rũ, tựa như suối nguồn vô tận, phát ra tín hiệu tán tỉnh người yêu. Những nỗi niềm không thể thốt ra của chủ nhân đều được nó phô bày một cách trần trụi.
Từ khi đứa con thứ hai được sinh ra, bọn họ chưa từng chính thức làm tình lần nào. Nhưng cuối cùng cậu vẫn bị Thích Thủ Lân chịch nát, tầng tầng lớp lớp thịt dày đặc và mềm mại bao vây lấy dương v*t của hắn. Thích Thủ Lân có thể cảm nhận được những nếp nhăn đang bú mút lấy nó ngay cả khi hắn không di chuyển, bề ngoài Hòn Đá nhỏ của hắn trông có vẻ bình thường nhưng bên trong lại chứa đựng vô vàn điều thú vị chờ người đến khám phá.
Hắn thong thả mà di chuyển vòng eo vạm vỡ của mình, đồng thời rót vào tai Trì Diễm những lời lẽ tục tĩu đủ loại.
“Muốn có em bé, nhất định phải đâm vào lỗ nhỏ phía sau này.” Hắn dắt tay của Trì Diễm sờ lên chỗ kết hợp của hai người, nương theo độ sâu dương v*t cắm vào, từng tấc từng tấc ấn lên chiếc bụng mềm mại của Trì Diễm. “Cảm nhận được không bé cưng? Ba đâm đến tận đây này.”
Trì Diễm luôn cho rằng đến đây là hết rồi, nhưng lại bị ép phải sờ lên nó, khiến cho cậu cực kỳ sợ hãi: “Bụng, bụng muốn rách rồi.”
“Không rách được đâu, cái này với con có tính là gì.” Thích Thủ Lân hôn lên khóe môi cậu. “Hòn Đá nhỏ rất lợi hại mà…… Trước kia khoang sinh sản còn ngậm lấy tràng ngọc trai, lỗ nhỏ còn có thể nuốt thêm con *** của ba cơ mà.”
Trì Diễm vòng tay ôm lấy cổ hắn mà “hu hu” khóc, không nhớ nổi trước kia bọn họ đã điên cuồng thế nào. Cậu khóc thút tha thút thít, lại còn cùng Thích Thủ Lân hôn môi, không kịp thở, bị nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng. Bị lưỡi và dương v*t cưỡng dâm đến mức miệng trên miệng dưới đều không thể khép lại được.
Bên môi của cậu vẫn còn vương lại sợi chỉ bạc do nụ hôn ban nãy, nương theo từng cơn đâm vào rút ra của Thích Thủ Lân mà ôm bụng: “Của ba thật lớn…… Ô……”
“Bây giờ còn chưa đến kỳ động dục…… Nếu không thì còn lớn nữa.” Sau khi nghe cậu nói xong thì Thích Thủ Lân càng ** cậu mạnh bạo hơn. Cho đến khi cảm thấy cơ thể của Trì Diễm không còn căng chặt nữa, liền biết rằng cậu đã bị chịch cho mở ra, bây giờ là thời điểm thuận lợi nhất.
“Còn đây chính là…… khoang sinh sản.” Hắn khẽ đâm chọc lên vòng thịt đầy đặn trong khoang huyệt của Trì Diễm, kích thích đến mức căng thẳng eo Trì Diễm.
“Đây là nơi bí mật, quý giá nhất trên người Hòn đá nhỏ con đó.” Tính cách hung hăng của alpha giờ đây thẳng thừng phô ra, cho dù vòng thịt mềm mại đang khép chặt đẩy ra thế nào cũng không thể ngăn cản được sự thật là nó đã bị hung hăng đâm vào. Nơi này vốn bí ẩn và khô héo, nhưng trải qua những lần tưới tiêu và sinh nở, mà từ từ chín rộ.
“Nếu bắn tinh vào trong, Hòn Đá nhỏ liền có thể mang thai em bé.”
“Thay vì nói có thể, nói đúng hơn là nó đã từng xảy ra.” Thích Thủ Lân từng bước từng bước thuyết phục. “Hai đứa bé kia, chính là kết tinh cho vô số lần cho đi và nhận lại của ba và con.”
Hắn đều đều đâm vào khoang sinh sản, hít thở sâu và thật khẽ, mang theo chút lười biếng vương mùi tình dục.
Trong mắt của Trì Diễm, là sự quyến rũ trí mạng. Khi Thích Thủ Lân thốt ra những lời tục tĩu như “Hòn Đá nhỏ chỉ có mình ba có thể chịch con mà thôi.”
Hắn cứ không biết xấu hổ mà lặp đi lặp lại những lời nói như thế.
“Chỉ có bố mới có thể chịch con thôi…… Chỉ có ba có thể sờ, a ưm……”
Đôi mắt ngấn lệ của cậu mơ màng nhìn Thích Thủ Lân, chỉ mong có thể cùng hắn thân mật nhiều hơn, được hắn yêu thương nhiều hơn. Cậu hoàn toàn buông thả bản thân, từ lời nói đến hành động đều để chiều lòng “ba” của mình.
“Kẹp chặt lại, ba bắn cho con đây.” Không biết là khi Trì Diễm trở lại bình thường sẽ cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ như thế nào. Nhưng hiện tại Thích Thủ Lân chỉ muốn thuận theo suy nghĩ hung ác của bản thân mà thôi.
Trì Diễm bị hắn đè chặt dưới thân, eo và mông bị bắt ép thừa nhận từng dòng tinh bắn ra của alpha. Lượng tinh hoàn toàn khiến cho beta không thể thừa nhận được, nếu đến kỳ phát tình thì lượng tinh còn nhiều hơn gấp bội. Bắn vào trong luôn khiến cậu lên đỉnh, và lần này cũng không ngoại lệ. Eo cong lên như hình vòm, dương v*t đứt quãng mà bắn vào từng dòng tinh dịch, hậu huyệt trống rỗng được dương v*t của Thích Thủ Lân tưới lên dòng thủy triều ướt đẫm đến mức không ngăn lại được.
“Hòn Đá nhỏ lợi hại quá, chỗ nào cũng nhiều nước cả. Ngày thường sao không thấy thế, con giấu ở đâu rồi?” Thích Thủ Lân vùi đấu cắn mút đầu v* của Trì Diễm, vứa mới lên đỉnh xong, nơi này đã rỉ ra chút sữa.
Đêm nay, Trì Diễm đã lên đỉnh rất nhiều lần, thật sự không còn chút năng lượng nào. Trước khi hôn mê, câu còn ôm đầu của Thích Thủ Lân đang vùi vào ngực mình, thì thào nói: “Con rất thích…… ba ……”
Lấy “cấm kỵ đạo đức” làm đầu cuộc vui, cấm dục một khoảng thời gian lâu trước kia giờ trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết với hai người họ. Trì Diễm được Thích Thủ Lân dỗ dành đến mức không còn cảm thấy xấu hổ nữa, mỗi đêm đều gọi ba ơi, ba ơi. Nhưng miệng bên dưới lại nuốt lấy dương v*t của hắn không chút do dự, đôi chân câu lấy bên eo hắn, bị làm đến cả người mệt nhoài cũng nói “ba lợi hại quá đi”, “con phải sinh em bé cho ba” này nọ.
Hai người thì thân mật không rời, nhưng lại khổ cho Thích Ngai Thì. Bé út mới sinh ra nên chưa biết làm nũng thế nào, nhưng cô bé từ trước đến nay đều được Trì Diễm yêu thương hết mực. Bây giờ bố với ba cả ngày cứ dính lấy nhau, không còn chỗ nào để cô bé chen vào nữa. Hôm nay Thích Ngai Thì thừa dịp bố họp video, Trì Diễm lúc này chỉ có một mình liền ương ngạnh chen vào lòng cậu muốn làm nũng với cậu.
Cơ thể của bố lại có mùi sữa như trong ký ức mơ hồ của cô bé. Thích Ngai Thì cọ mặt vào ngực cậu: “Ba ơi, con muốn uống sữa.”
Những ngón tay múp míp, ngắn ngủn nắm lấy rồi cởi ra vạt áo của Trì Diễm.
Nhưng lúc này Trì Diễm nào có tự giác làm ba, cậu ôm Thích Ngai Thì bế cô bé đặt xuống dưới, phần lông mày đứt đoạn giờ đây lại trông vô cùng nghiêm khắc: “Không thể! Ba đã nói là chỗ này không thể để người khác chạm vào!”
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, Thích Ngai Thì cảm thấy dù cô bé có cố chấp đến mấy cũng không được, liền cảm thấy uất ức, bèn bật khóc thật to.
Thích Thủ Lân từ lầu hai cũng có thể nghe thấy tiếng gào khóc của Thích Ngai Thì, bèn bảo chị Trần đi dỗ cô bé, trong khi đó Trì Diễm lại ngồi khoanh tay trước ngực ở ghế sô pha, dáng vẻ như đối mặt với kẻ thù.
“Ba ơi, ba không cần con nữa kìa bố, ức oa……” Thích Ngai Thì khóc lóc với bố.
“Không phải không cần con nữa, nín đi nào.” Mặc dù ngoài mặt bố không nói nhiều lời an ủi, nhưng cô bé vẫn có thể cảm nhận được pheromone của bố đang dịu dàng ôm lấy cô bé. “Bố với ba con cần nói chuyện, con theo dì Trần về phòng đi.”
Trì Diễm hiển nhiên cũng vì việc Thích Ngai Thì đột nhiên gào khóc mà trở nên bối rối, nhìn thấy Thích Thủ Lân ngồi xuống bên cạnh cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, còn nghĩ ràng hắn đang tức giận. Vì thế cậu liền nhẹ nhàng giải thích: “Ba đã nói rằng, chỗ này không thể để người khác chạm vào mà.”
Hai tay ôm ngực của cậu càng thêm siết chặt.
“Ba không trách con.” Nhìn thấy hành động của cậu, Thích Thủ Lân không cần hỏi cũng đã biết sự tình. Trong lòng cũng cười thầm việc Thích Ngai Thì bị uất nghẹn, ai bảo lúc trước nhóc con đó nói mấy lời như “”muốn ngủ với vợ của bố” cơ chứ.
“Vậy…… Con muốn hôn ba.” Trì Diễm nhìn chằm chằm môi hắn, Thích Thủ Lân hơi hơi mỉm cười, duỗi tay ra nói: “Lại đây.”
Bé “chim non” này đến quá đột ngột, mềm mại mà được Thích Thủ Lân chiều chuộng trong nhiều ngày qua, muốn được hắn hôn, được hắn ôm, được hắn yêu thương.
Đến trong lặng lẽ và cũng lặng yên ra đi.
Thích Thủ Lân ngủ dậy một giấc thì nhìn thấy vòng tay của mình trống rỗng, không rảnh kéo lại vạt áo mà chạy đến phòng tắm thì nhìn thấy Trì Diễm. Cậu đang dùng kem cạo râu, nhìn thấy Thích Thủ Lân đầu tóc bù xù, liền nghiêng đầu cười tươi với hắn: “Chào buổi sáng.”
Thích Thủ Lân biết rằng Trì Diễm đã quay lại.
Cuộc sống đã trở lại với nhịp diệu hằng ngày của nó. Trì Diễm vẫn đang trong thời gian nghỉ sau sinh nên không cần phải lo lắng về công việc, vì thế cậu chỉ quán xuyến chuyện gia đình cho thật nề nếp.
Hắn còn nhìn thấy Trì Diễm không thể cưỡng lại Thích Ngai Thì làm nũng, liền cho cô bé bú sữa. Lúc này mới chữa lành nỗi đau bị cậu từ chối của Thích Ngai Thì.
Tình yêu của Trì Diễm dành cho mọi người là khác nhau, khiến cho mọi người cảm thấy tình cảm của cậu dành cho họ là duy nhất, họ chính là vũ trụ trong lòng cậu. Điều này tất nhiên là rất tốt, thế nhưng chỉ có duy nhất một mình Thích Thủ Lân lại cảm thấy có chút phiền lòng.
Trì Diễm cũng nhận thấy cảm xúc của người yêu, thế nên tối hôm nay cố ý chuyển đứa con út từ phòng của mình sang phòng giữ trẻ để hai người có thể dành tình cảm cho nhau nhiều hơn.
Cũng có không gian riêng để thủ thỉ với nhau.
“Mấy ngày nay anh nghĩ chuyện gì thế?” Trì Diễm nói đùa. “Cho Ngai Thì uống chút sữa thôi mà, anh giận rồi à?”
Tâm tư của Thích Thủ Lân từ trước đến nay đều rất khó đoán, Trì Diễm không thể nào hiểu được, nhưng cậu cũng không cần phải đoán. Cậu không đoán được tâm tư của Thích Thủ Lân, cũng không thể hiểu được tính khí của hắn. Như thể là đủ rồi, Thích Thủ Lân trước nay đều không bao giờ cần một kẻ nhìn trộm suy nghĩ của hắn.
“Ngai Thì không hề chọc anh giận, con út thì càng không thể. Bố mẹ đều vẫn khỏe…… Hay là do chuyện công việc à? Mặc dù không thể giúp được gì cho anh, nhưng anh nói cho em biết đi, điều này sẽ giúp giải tỏa phần nào mà.” Cậu vuốt ve bên tóc mai của Thích Thủ Lân.
Thích Thủ Lân nhìn cậu, dường như hiểu ra nguyên do khiến hắn phiền lòng —— có chút không quen. Không quen với việc Trì Diễm không còn làm nũng với hắn nữa, không quen việc cậu đột nhiên hiểu chuyện như vậy, suy xét mọi người chu toàn như thế.
Nhưng lại ngoại trừ chính bản thân cậu ra.
Điều mà Thích Thủ Lân hy vọng là…… cậu có thể không cần mỉm cười hiền hòa và nói “em vẫn ổn” sau tất cả mọi thương đau. Hắn cũng hy vọng Trì Diễm có thể……
Trì Diễm đột nhiên cuộn người lại chui vào vòng tay hắn, gối đầu lên đùi hắn, cầm lấy tay của hắn đặt lên người mình. Đây là tư thể đầy vẻ ỷ lại, trước đây chỉ có mình hắn là gối đầu lên người Trì Diễm.
“Không muốn nói cũng không sao cả, vậy người ôm con một cái đi…… Ba ơi.”
Thích Thủ Lân chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng —— “Hội chứng Chim Non” cũng chỉ là một cái cớ để thỏa mãn mộng tưởng của cậu.
Thời gian không thể nào quay ngược lại. Dù cho là hắn, hay là Đàm Triệt, Trì Hành Đào đi chăng nữa, không một ai có thể đền bù những quan tâm và tình yêu thương mà Trì Diễm đã thiếu thốn trong khoảng trời thơ ấu.
Nhưng may mắn thay, bọn họ vẫn còn bên nhau dài lâu, và một tương lai dài đang ở phía trước.
“Nói như vậy, em đã nhớ được gì à?”
Đối mặt chất vấn của người yêu, đôi mắt của Trì Diễm vô thức liếc nhìn nơi khác hòng che đi lương tâm đang cắn rứt: “Chậc…… chỉ nhớ một chút mà thôi, em không thể nhớ hết được.”
Trong khóe mắt của cậu, sương mù trong ánh mắt sâu thẳm của alpha đã vơi di. Khóe môi của hắn lại hiện lên nụ cười ranh mãnh thường ngày, chậm rãi nói: “Vậy thì tối nay gọi thêm vài lần nữa đi, con trai ngoan.”
【 Tác giả có điều muốn nói: 】
Hehehe, phiên ngoại chính văn đến đây tạm nghỉ một chút nhé.
Tiếp theo sẽ đến Thích nhỏ và Thích lớn, cùng với tình yêu mang theo hương chua chua hòa quyện chút ngọt ngào.
Hòn Đá với lão Thích hình như chưa đi hẹn hò bao giờ, đúng là một thiệt thòi lớn mà!
_________________________
Escanor: Thế là xong phiên ngoại chính văn 2 rồi nhen, phần phiên ngoại tiếp theo “Nỗi phiền não của Trì Diễm” gồm có 7 chương nha mọi người. Chà thú thật là sau khi đọc xong bộ này tui có thử kiếp vài bộ AxB tương tự thế nhưng mà chưa tìm được, tui đang suy nghĩ là edit hoàn bộ này xong chắc tui cũng tiếc lắm, tiếc phải chia tay đôi trẻ Trì Diễm với Thích Thủ Lân.