Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard
Chương 60
Thích Thủ Lân lơ đãng mà nhận một cuộc gọi quốc tế. Không phải là bố mẹ hắn gọi đến.
Trong số những người bạn thân ít ỏi của hắn, người này được coi là một người bạn thân.
Người này gọi là Vu Dược Phồn, là một nhị thế tổ (1) alpha điển hình. Đầu óc thông minh, nhưng lại không thích kinh doanh cho lắm, hưởng thụ cuộc sống chính là phương châm của anh. Có điều nhìn cà lơ phất phơ vậy thôi, nhưng thật ra khá là đáng tin cậy.
(1) Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Thời còn đi học, Thích Thủ Lân tập bóng bầu dục, còn anh thì đá bóng. Trải qua thời thiếu niên nhiệt huyết, sau này có lẽ là tán thưởng lẫn nhau mà dần trở thành bạn bè.
Mặc dù Vu Dược Phồn cũng là một alpha, nhưng niềm đam mê buôn chuyện của anh có thể sánh ngang với mấy bà hàng xóm. Lúc sống ở nước ngoài, Thích Thủ Lân cũng nghe được nhiều tin tức từ phía anh.
Nhưng thằng nhãi này hôm nay lại than ngắn thở dài bảo rằng Thích Thủ Lân không được phép cúp điện thoại của anh. Thì ra là do cái nghiệp ăn dưa quá nhiều, không ngờ dưa lần này lại đến từ phía nhà của anh.
Anh có một đứa em trai là omega, thích một beta so với nó lớn hơn 14 tuổi, còn là một người đã ly hôn và có con rồi. Bố mẹ vốn cho rằng omega trẻ người non dạ, chỉ cần quen biết thêm về alpha là được, cũng cho em trai một khoảng thời gian để bình tâm lại. Nhưng không ngờ tình cảm của em trai của anh lại ngày một sâu đậm, cuối cùng còn làm ra cái chuyện lừa cả nhà mà đi cắt tuyến thể.
Tuyến thể là bộ phận phức tạp và tinh vi nhất trên cơ thể người, đối với alpha và omega mà nói là đặc biệt quan trọng. Việc cắt bỏ tuyến thể sẽ kéo theo hàng loạt các vấn đề như rối loạn hormone trong cơ thể, nói mất mạng cũng không ngoa.
"Lão Thích, tao cũng biết tí chuyện của mày đó nha. Giờ sao rồi, ở chung với omega kia cũng không tệ đúng không?"
"Làm gì có omega nào?" Thích Thủ Lân trả lời. "Cũng không tệ, nhưng mà người yêu của tao vẫn luôn là một beta."
"......" Đầu dây bên kia kinh ngạc đến hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu. "Thích Thủ Lân, mày con mẹ nó có phải cũng cắt bỏ tuyến thể của mình luôn rồi à?!"
Nhóm người alpha từ khi sinh ra đã luôn kiêu ngạo, chính là nhờ phần tuyến thể này. Nó gắn liền với khả năng ưu việt cùng với khả năng uy hiếp kẻ thù một cách tự nhiên của bọn họ. Vô hình trung, nhóm người alpha thường chiếm cứ phần đỉnh cao của xã hội.
Thích Thủ Lân đã đọc hết tất cả các tài liệu nghiên cứu gồm luận văn về lĩnh vực y sinh, nhân văn và xã hội trong và ngoài nước về "Định mệnh". Bởi vì trường hợp này rất hiếm hoi, nên trên thực tế không có kết luận nào được đưa ra một cách chính xác —— cách để thoát khỏi xiềng xích trói buộc bởi tự nhiên này.
Ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt đã cắt bỏ tuyến thể. Còn lại đều đều không ngoại lệ mà đi đến kết cuộc đánh dấu lẫn nhau, ngay cả khi họ đã có người yêu hoặc là kẻ thù của nhau đi nữa.
Tất nhiên, cái chết cũng có thể chia cắt bọn họ.
"Thích Thủ Lân, mày nói gì đi! Mẹ kiếp! Mày không nên......"
"Tao đương nhiên sẽ không làm vậy." Giọng nói thô tục và ôn ào truyền qua điện thoại khiến cho Thích Thủ Lân cau mày khó chịu. "Mày cho là tao giống với đứa em trai ngờ nghệch của mày đấy à."
"Vậy làm sao mày, làm sao mà mày có thể......"
"Tao cũng không biết." Thích Thủ Lân nhìn xa xăm. "Nhưng chắc chắn mày sẽ không muốn cảm nhận nó đâu."
Vu Dược Phồn rùng mình, đến ngay cả người như Thích Thủ Lân cũng nói không muốn cảm nhận nó, vậy nếu là anh thì chỉ có chết mà thôi. Cách xử lý này hoàn toàn khác với thằng em trai ngốc nghếch của anh, quả nhiên là Thích Thủ Lân, đến cả bản thân mình mà cũng ra tay tàn nhẫn như vậy.
"**......" Vu Dược Phồn lại lẩm bẩm. "Nè người anh em, không phải tao nói năng khó nghe đâu. Nhưng tao chỉ đang thắc mắc tại sao vẫn chưa có ai bắt mày đi nghiên cứu chứ?"
Chưa từng có.
Hắn cần phải giữ lại tuyến thể, phải duy trì sức mạnh của một alpha cấp cao. Để có thể đem ý nghĩ của tất cả những tên khốn có ý mơ tưởng đến Trì Diễm bóp chết từ trong trứng nước.
Tất cả những nhân tố có thể khai thác được đều được hắn sử dụng theo bất kỳ cách nào, dù có lợi hay có hại đi chăng nữa.
"Ai chà, để chị nói cho em nghe, thai phụ không yếu ớt như vậy đâu mà!" Bụng của Chu Nguyên Lê đã dần lộ ra vòng cung rõ ràng, thế nhưng cô vẫn có thể gác chân lên trụ cứu hỏa ven đường rất gọn gàng, hạ người đỡ thắt lưng.
Khiến cho Trì Diễm nhìn đến choáng váng.
"Còn mấy người khác thì sao nhỉ, dù sao thì chị cũng không bị nôn mửa hay ngất xỉu. Ăn gì cũng thấy ngon miệng, lúc ngủ cũng không bị chuột rút."
"Vừa rồi chị...... bị chạm có đau không."
"Có phải em nghĩ bụng của thai phụ như trái bong bóng chọc vào là vỡ hay sao chứ?" Chu Nguyên Lê kéo lấy tay của Trì Diễm đặt lên bụng mình. "Chào cháu trai của em một cái đi nè."
Tay của cô vẫn dẫn dắt tay của Trì Diễm dùng ấn mạnh xuống: "Đây là đầu...... Đây là......"
"Đừng đừng đừng!" Trì Diễm bị sức lực này làm cho hoảng hốt, tay cũng nhanh chóng giảm lực. "Em sợ cái gì chứ, lực tay của bác sĩ so với em còn lớn hơn, nếu không thì làm sao mà cảm nhận được chứ."
Bụng của cô đúng thật là rất cứng, thỉnh thoảng còn rung động một cái.
Trì Diễm vô thức nở nụ cười. Trước kia lúc ba cậu mang thai Trì Mộng Gia và Trì Nghị Lương, cậu cũng chưa từng được chạm vào như thế này.
"Ai chà, Vạn Duệ Dương ra rồi, chúng ta đi nha! Em và nhà cẩn thận nhé, Tam Hỏa Nhi!" Chu Nguyên Lê vẫy vẫy tay với cậu.
Trì Diễm đương nhiên không phải là tự mình về nhà. Mỗi ngày Thích Thủ Lân đều đến đón cậu. Kể cả vừa rồi, chắc chắn hắn đã nhìn thấy cảnh cậu sờ bụng của Chu Nguyên Lê.
Cũng không biết khi trở về có phát điên hay không nữa.
Trì Diễm lên xe, thắt dây an toàn. Thích Thủ Lân không có lập tức khởi động, mà quay đầu sang nhìn cậu, hỏi: "Em đã nghĩ đến việc tặng cho con của cô ấy món quà gì chưa?"
Sợ nhất là việc Thích Thủ Lân đột nhiên quan tâm đến những người xung quanh cẫu. Trì Diễm ấp úng: "Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mà, không gấp."
Hắn cũng không đến mức xuống tay với thai phụ chứ.
Thích Thủ Lân vương tay móc lấy sợi dây chuyền trên cổ của Trì Diễm: "Em vẫn còn mang theo cái này à."
Đó là sợi dây chuyền có chứa chất lỏng pheromone. Trì Diễm trước nay chưa từng thử, do đó hôm nay muốn thử xem, xem thử việc này có ảnh hưởng gì đến việc xã giao hay không.
Trì Diễm khẩn trương nắm lấy mặt dây chuyền hình quả cầu pha lê, sợ rằng Thích Thủ Lân sẽ lại làm ra một màn "chuyến xe đẫm máu". Nhưng không ngờ hắn chỉ xác nhận một chút rồi thu tay lại: "Hôm nay có thể đeo. Nhưng sau này thì đừng đeo nữa."
Về đến nhà, Thích Thủ Lân vậy mà không quấn lấy cậu đòi làm tình.
Sau vài tuần cũng không có. Cũng không có làm ra hành động gì điên cuồng.
Chỉ dặn dò Trì Diễm tập thể dục nhiều hơn, thực đơn trong nhà cũng nhiều rau củ và gan động vật hơn.
Thậm chí, hắn cũng không hề hôn Trì Diễm nữa.
Mỗi ngày trước khi ngủ cho hôn hôn lên trán cậu, sau đó thì đàng hoàng mà nằm ngủ bên cạnh. Không làm ra chút hành động quá mức nào.
Trong màn đêm, Trì Diễm mờ mờ nhìn bóng dáng của Thích Thủ Lân. Nghĩ lại thì cũng tốt thôi.
Không làm tình, cũng không hôn môi nữa...... Từ từ sẽ không còn hôn, không còn ôm nữa.
Sự cuồng nhiệt đối với người không nên dây dưa như cậu cũng sẽ dần vơi đi.
Cuối cùng bọn họ sẽ tách ra, trở lại với quỹ đạo sống của riêng bọn họ.
Đó chỉ là thói quen của hắn mà thôi.
Bọn họ chỉ là thói quen mà thôi.
*
Lão Thích đang tích lũy năng lượng......