Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 103: 🚩[3] PNCV4: Bí mật của Trì Nghị Lương



Mưa cứ thế mà tầm tã qua nhiều ngày.
Tâm trạng của Trì Nghị Lương cũng u ám và ảm đạm tựa như thời tiết lúc này vậy —— chiếc ô mà Thích Thủ Lân đưa cho cậu đã biến mất rồi. Sau tiết học, anh không còn nhìn thấy chiếc ô đen trong chiếc xô mà mọi người hay để ô ở cửa lớp. Anh đi tìm khắp các phòng học trên lầu, những vẫn không tìm được chiếc ô đen kia.
Bạn cùng phòng khuyên anh: “Tụi mình về ký túc xá trước đi, trong ký túc xá không phải vẫn còn ô hay sao?”
Mắt của Trì Nghị Lương nhìn đăm đăm, lẩm bẩm nói: “Không giống.”
Anh có ô của riêng mình, nhưng gần đây anh hay dùng chiếc ô mà Thích Thủ Lân đã đưa khi ấy. Nó có tay cầm dài màu đen, giá đỡ ô bằng bạc. Vải ô mỏng nhẹ nhưng các đường gân trợ lực lại rất chắc chắn. Có thể che chở cho người dưới tán ô không bị gió mưa chạm đến, dù cho có hai người đứng dưới ô cũng dư sức.
Trì Nghị Lương cảm thấy bản thân tựa như nấp mình dưới cánh chim của Thích Thủ Lân khi anh che chiếc ô ấy.
Đây là người alpha duy nhất mà cậu nghiêm túc tiếp xúc trong 25 năm cuộc đời của mình. Lần đầu gặp nhau trong đêm giao thừa tuổi mười lăm khi ấy, dáng vẻ tức giận của đối phương gần như in hằn trong người anh nỗi sợ hãi, cho dù những ngày tháng sau này anh dần dần phải lòng Thích Thủ Lân, anh cũng không dám biểu lộ điều đó ra ngoài bao giờ.
Thích Thủ Lân có thể rất lịch lãm và tốt bụng, nhưng đằng sau đó hắn mang trên mình sự uy nghiêm không thể xâm phạm. Tựa như cái bóng đen bên dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Trì Nghị Lương khát khao bị sự uy nghiêm này khống chế.
Anh sợ những alpha khác, sự sợ hãi này là do thói quen giáo dục trong một khoảng thời gian dài từ gia đình. Anh sợ Thích Thủ Lân, nhưng có lẽ Thích Thủ Lân chỉ cần một cái nhìn mà thôi, có thể khiến cho anh quỳ gối xuống và hôn lên mặt giày của người alpha nọ.
Nhưng sau cùng anh vẫn không dám. Đến cả hôn lên mặt giày cũng không dám.
Một mặt, là do anh e dè và nhút nhát, còn mặt khác là do điều này vượt qua quy tắc về đạo đức. Trì Nghị Lương bị xé nát, cảm thấy bản thân thật không ra gì và không biết xấu hổ.
Nhưng cuối cùng anh vẫn tìm thấy chiếc ô của mình.
Đó là khi anh cùng bạn cùng phòng đến nhà ăn để ăn trưa. Một cặp đôi đang xếp hàng ở cửa sổ bên cạnh, cô gái nọ đang cầm chiếc ô có cán dài màu đen trên tay, tùy ý mà xoay xoay trên mặt đất, chữ R kép trên cán ô màu bạc dưới ánh đèn trông thật bắt mắt.
Trì Nghị Lương trong nháy mắt xông đến: “Trả ô lại cho tôi!”
Cô gái nọ giật mình, bạn trai đứng ra che trước mặt cô gái: “Làm gì thế? Bị điên à?”
“Đây là ô của tôi.” Trì Nghị Lương không hề nao núng trước người cao hơn mình cả cái đầu. “Là cô ta lấy trộm ô của tôi!”
Tựa như cũng trộm đi mất chút ảo tưởng của anh.
Không thể tha thứ.
Cuối cùng thì sự việc nháo nhào đến mức phải đến phòng bảo vệ của trường. Đây là lần đầu tiên trong đời Trì Nghị Lương gây ra chuyện lớn như vậy, tất cả các thầy cô cố vấn đều đến.
Cô gái kia trốn sau lưng bạn trai khóc lóc, cứ một mực khăng khăng đó là chiếc ô của mình.
Trái tim của Trì Nghị Lương dường như sắp nhảy ra ngoài, nhưng tâm trí anh vẫn cực kỳ tỉnh táo. Anh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm kiếm giá của một chiếc ô Rolls-Royce: “Đây là ô của cô à? Cô đang nhận trợ cấp cho sinh viên, cô có thể mua được một chiếc ô trị giá mười vạn nhân dân tệ à?!”
Cô gái cắn môi dưới, không nói lời nào.
Trì Nghị Lương cười lạnh một cái, hung hăng nói: “Nếu không thì gọi cảnh sát đi, rồi kiểm tra camera luôn. Trộm đồ có trị giá hơn ba ngàn nhân dân tệ đã có thể khởi tố rồi. Gần 11 giờ tối thứ hai tôi che chiếc ô này đi vào cổng trường đại học, thứ năm lại mất, thứ sáu lại xuất hiện trong tay cô. Tuyến thời gian rõ ràng như thế. Chỉ cần tra dấu vân tay là rõ thôi.”
Với tất cả bằng chứng và thái độ kiên quyết muốn báo cảnh sát của Trì Nghị Lương, cô gái kia không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc trả lại chiếc ô cho Trì Nghị Lương. Nói xin lỗi rằng bản thân chỉ là thấy chiếc ô này quá đẹp, trong lúc nhất thời mê mẩn mà cầm nó đi.
Trì Nghị Lương nắm chặt chiếc ô đen trong tay, không muốn nghe bất kỳ điều gì.
Bạn cùng phòng đi cùng cậu suốt thời gian vừa nãy, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, trên đường trở về ký túc xá, cậu ta ngập ngừng nói: “Tớ cảm thấy đụng đến chiếc ô này, cậu không còn là chính cậu nữa vậy.”
“Nếu là một người bình thường, mất đi một chiếc ô cũng không có chuyện gì hết. Sao lại phải tranh cãi với người khác như vậy?”
Cậu ta nhìn vẻ mặt u ám của Trì Nghị Lương, cười lảng tránh nói. “Nhưng mà chiếc ô kia cũng có giá tận mười vạn nhân dân tệ, gặp tớ thì tớ cũng làm cho ra lẽ. Không sao nữa rồi, tìm thấy là tốt rồi.”
Omega im lặng, cẩn thận mà cuộn nếp ô theo các nếp gấp, chỉnh về trông ngay ngắn như lúc đầu.
Cuối tuần này anh phải về nhà ăn cơm. Bởi vì Trì Diễm đi công tác ở nước ngoài nay đã trở về, nên cả nhà lâu rồi mới gặp lại.
“Chào anh hai và anh Thích.” Hai anh em thật ra không để ý nhiều đến vậy, nhưng có Thích Thủ Lân ở đây, Trì Nghị Lương như đứa trẻ nhỏ bị người lớn quản chặt, tay chân như bị bó chặt.
“Chào em, Tiểu Nghị.” Thích Thủ Lân đứng ở sau lưng Trì Diễm, đang ôm đứa con út, dỗ dành đứa nhỏ còn chưa biết nói mà nói ra câu “chào chú”.
Đứa con út bắt chước theo giọng điệu của cha mình mà thốt ra những tiếng ê a không rõ, Trì Nghị Lương mỉm cười.
Trì Diễm chào cha mình và lấy quà ra: “Tiểu Nghị, em nhìn này, đây có phải là cuốn sách mà em muốn không?”
Trong tay cậu cầm quyển sách bìa cứng dày như cục gạch.
“Cuốn sách này xuất bản lâu lắm rồi, anh đã phải chạy đi tìm hơn chục hiệu sách để tìm thấy bản tái bản này đấy.”
Trì Nghị Lương hơi kinh ngạc, anh chỉ là tùy tiện nhắc dne916 quyển sách này mà thôi, thế mà không ngờ Trì Diễm lại nhớ kỹ đến vậy. Anh xoa xoa bùa sách, hỏi: “Anh tìm nó vất vả lắm ạ?” (?)
Trì Diễm trả lời: “Đúng rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của em trai, cậu ngay lập tức an ủi.
“Này, chuyện nhỏ thôi mà. Chỉ là quyển sách thôi, chỉ cần giúp ích cho việc học tập và nghiên cứu của em là được rồi.”
“Cảm ơn anh ạ.”
Anh hai từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thay đổi, luôn dành cho anh và Trì Mộng Gia những điều tốt đẹp nhất.
Trì Diễm mỗi lần về nhà đều rất náo nhiệt, ba đứa nhóc đang quay quần bên nhau, bầu không khí không thể nào không sôi nổi được. Thích Ngai Thì hoạt bát, Thích Ngai Nham nhút nhát, còn đứa con út thì dính người. Trì Hành Đào và Đàm Triệt cũng có thể ka2 đang sống một cuộc sống hạnh phúc cùng con cháu đầy đàn.
“Đứa con út này lớn lên giống Diễm Diễm quá, nhưng mà bám người hơn nhiều so với Diễm Diễm lúc nhỏ.” Đứa con út đang học đi, lắc lư mà nhào vào trong lòng của ông ngoại, nhoẻn miệng cười toe toét với cái miệng nhỏ nhắn và răng sữa mới nhú mà kêu “Ba ba!” Nhóc con bây giờ chỉ có thể nói rõ từ này mà thôi, nên gặp ai cũng kêu “Ba ba”.
“Không phải ba ba, là ông ngoại. Nói theo ông nào…… ông, ngoại.”
Nhìn cảnh bố và ba đứa con của mình chơi đùa không biết mệt, Trì Diễm cũng không nỡ quấy rầy. Cậu xắn tay áo lên, tự tin nói: “Ba ơi, hôm nay con sẽ chiêu đãi mọi người một bữa thật thịnh soạn nhé!”
Thích Thủ Lân cũng tò tò đi theo cậu vào bếp.
Trì Nghị Lương đang cùng vè tranh với Thích Ngai Thì, cô bé vẽ đầy một tờ giấy lớn, vẽ đến mức vừa mệt vừa đói. Trì Nghị Lương bèn vào bếp để xem bữa tối đã chuẩn bị đến đâu rồi, có cần giúp gì hay không.
Tiếng “anh” còn chưa kịp nói ra, anh liền ngây ngẩn hết cả người, sau đó mà trốn vào cửa sổ bên cạnh, gần như nín thở.
Trì Diễm và Thích Thủ Lân đang hôn nhau.
Ánh chiều tà xuyên qua ô cửa kính má hằn lên bóng dáng của hai người họ, tạo nên hai vệt bóng không chút tách rời. Đường quai hàm căng ra của alpha có một sức cám dỗ khó tả, hầu kết lăn lộn lên xuống dường như đã bóp nát trái tim của Trì Nghị Lương.
Anh đã gặp qua dáng vẻ tức giận Thích Thủ Lân, Thích Thủ Lân nhã nhặn, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như dã thú như lúc Thích Thủ Lân hôn anh trai của mình. Hắn đặt hai tay ở hai bên, kẹp chặt Trì Diễm giữa hắn và bàn ăn, hôn một cách ngấu nghiến.
Khi đôi chồng chồng bọn họ đến nhà ăn cơm, từ trước đến nay đều rất tình cảm, nhưng luôn cư xử rất lịch sự, Thích Thủ Lân trước mặt của bọn họ cùng lắm chỉ có nắm tay của Trì Diễm mà thôi. Từ trước đến nay, Trì Nghị Lương chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của hắn.
Nhìn trộm thế này thật đáng xấu hổ, nhưng đôi mắt của anh không thể nào dời đi được. Hai má anh nóng bừng như lửa đốt.
“Đủ chưa?” Trì Diễm thở hổn hển, thì thầm hỏi. Alpha nhìn chằm chằm đôi môi cậu bị hôn đến đỏ bừng ướt át, vẫn chưa đã thèm, lại muốn hôn lên lần nữa, thì lại bị người yêu giơ tay ra cản lại, thế nên hắn chỉ hôn được vào lòng bàn tay mà thôi.
“Còn phải nấu cơm nữa anh à” Tay còn lại của Trì Diễm vòng qua cổ hắn, vuốt ve tuyến thể sau gáy, rồi lại hôn lên lòng bàn tay của mình một cái. “Về rồi tiếp tục nhé…… Có được không anh?”
Thích Thủ Lân nheo nheo mắt, giọng nói khàn khàn phát ra người lòng bàn tay của Trì Diễm: “Em sợ bị hôn đến cứng lên à? Ở chỗ này có phải rất kích thích hay không, tựa như đang yêu đương vụng trộm vậy?”
Trì Diễm dùng một tay đẩy hắn ra khỏi người mình, như thể giận dỗi mà nói: “Anh nói nhiều quá đi.”
Trì Nghị Lương chấn chỉnh lại cảm xúc, cố ý gọi “anh” một tiếng ở ngoài cửa, sau đó mới đi vào phòng bép hỏi bọn họ chuẩn bị bữa ăn đến đâu rồi, có cần giúp đỡ gì không. Trì Diễm lau tay trên tạp dề, cười hiền nói: “Còn có một con cua lông nữa, hấp thêm năm phút nữa là được.”
Các món ăn được bày sẵn trên bàn, trước khi ăn còn cùng video call nói chuyện một chút với Trì Mộng Gia đang học ở nước ngoài.
“Wow! Nhiều món thế này đều do anh hai làm hết á hả? Còn có cả cua lông nữa này!”
Cua lông toàn là vỏ đỏ bụng trắng, to to béo béo, Trì Mộng Gia nhìn mà chảy nước miếng ròng ròng. “Còn em chỉ biết làm món trứng xào cà chua mà thôi, ghen tị muốn chết à!”
“Là do anh Thích ngờ người làm cho đấy.” Trì Diễm cười nói. Thích Thủ Lân ở bên cạnh chen vào nói: “Tiểu Mộng khi nghỉ thì có thể về ăn no nê luôn em.” (?)
“Cảm ơn anh Thích! Anh Thích đẹp trai nhất á!”
Nhìn gương mặt tươi cười của Trì Mộng Gia, Trì Nghị Lương đột nhiên cảm thấy thật hâm mộ chị ba của mình. Chị ấy có thể tự nhiên mà trò chuyện với Thích Thủ Lân, có thể khen hắn, nhận lấy sự quan tâm của hắn.
Một cách bình thường.
Không giống bản thân anh, trong lòng có quỷ.
Thích Thủ Lân đã vô hình mà thay đổi anh hai của anh, thậm chí thay đổi cả gia đình anh.
Đầu tiên là việc gia đình họ chuyển từ tòa nhà ống cũ sang tòa chung cư này. Sau đó chị gái Trì Mộng Gia của anh, tuy rằng đã bảo lưu việc học ở trường trung học một thoi28 gian, kết quả thi đại học cũng không mấy khả quan, nhưng chị ấy vẫn ra nước ngoài du học như kế hoạch của Thích Thủ Lân. Anh cũng lần đầu tiên được học ở trường ba giới tính ABO, thay vì học ở trường chỉ có omega, chỉ vì vào lúc đó Thích Thủ Lân đã nói rằng: Trì Nghị Lương phải biết đến thế giới bên ngoài, trên đời này không chỉ có duy nhất một giới tính là omega, tương lai em ấy phải thích ứng với dòng chảy của xã hội bên ngoài.
Kẻ kiêu ngạo alpha cũng học được cách kiềm chế bản thân. Bởi vì ba của anh không thích alpha, nên hắn luôn kiềm chế lại pheromone của mình, gần như không phóng ra chút pheromone nào trước mặt bọn họ……
Tất cả những việc này đều là do hắn yêu anh trai của anh, nên ngay cả những người liên quan đến anh trai của anh cũng nhận được sư ưu ái của hắn.
“Tiểu Nghị ăn thêm vài con nữa đi.” Thích Thủ Lân đột nhiên nói với anh, ngắt đi mạch suy nghĩ của Trì Nghị Lương.
“Tiểu Mộng muốn em ăn thay phần của em ấy.” Con cua đỏ tươi được đặt trước mặt anh. Trì Nghị Lương gật gật đầu: “Cảm ơn anh Thích.”
Trì Diễm đút cơm cho đứa con út. Còn Thích Thủ Lân thì ngồi bên phải gắp đồ ăn cho cậu, bóc thịt cua, với một chiếc kéo nhỏ và một chiếc đũa, là có thể cạo hết thịt cua và tách ra mai cua, lấy ra gạch cua đầy đặn.
“Tiểu Thích tách cua giỏi thật đó.” Trì Hành Đào than thở.
Thích Thủ Lân cười nói: “Có bộ dụng cụ chuyên để ăn cua lông đấy ạ, gọi là tám kiện cua. Dùng thứ này có thể tách được sạch sẽ đấy ạ. Nhưng do chúng ta ăn ở nhà, nên không cần cầu kỳ đến thế. Cứ theo thói quen mà ăn thôi ạ.
Cơm nước xong xuôi không bao lâu, đứa con út liền thấm mệt, tựa vào ngực của Trì Diễm mà ngủ, cái đầu nhỏ nhắn khẽ nghiêng ngả. Đàm Triệt nhìn mà mềm lòng, bảo bọn họ về nhanh chút cho con út nghỉ ngơi.
“Tiểu Nghị, con xuống tiễn đi.” Đàm Triệt đưa cho Trì Nghị Lương một túi cam. Anh cầm theo túi cam, rồi cầm lấy chiếc ô trong phòng mà đi xuống nhà.
“Anh Thích, đay là cam ở biện Khoa học nông nghiệp ạ, ba của em nhớ là anh thích ăn cái này ạ.” Trì Nghị Lương đặt túi cam trong cốp xe. Thích Thủ Lân đặt đứa con út lên ghế trẻ em, nghe anh nói xong, liền ra khỏi ghế sau mà trả lời: “Thay anh cảm ơn ba nhé.”
“Còn có…… Đây là” Trì Nghị Lương cúi đầu, hai tay đưa ra chiếc ô đen. “Chiếc ô này, trả cho anh ạ. Em trả muộn một chút ạ, bởi vì không có dịp gặp anh ạ.”
Thích Thủ Lân tùy ý nhận lấy: “Không sao cả, cũng không phải đồ quan trọng gì.”
Cũng không phải đồ quan trọng gì.
Anh vì chiếc ô này, cả đời lần đầu mà tranh cãi với người khác. Trong lòng khi ấy đã trút vô số lời cay độc lên người đã cướp mất chiếc ô.
Tất cả những điều này chỉ đổi lại bằng một câu nhẹ tênh của alpha.
Đèn sau của chiếc ô tô khuất đi ở góc phố. Tay của Trì Nghị Lương siết chặt, như thể anh vẫn đang nắm lấy chiếc ô màu đen kia.
Mượn rồi trả dù.
Anh tựa như Hứa Tiên trong câu chuyện xưa, ngẩn ngơ mà ôm lấy chiếc ô, như thể anh đang ôm lấy trái tim non nớt của chính mình.
Chỉ là Thích Thủ Lân từ trước đến nay đều không phải là bạch xà.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
fw bị hỏng rồi, nên là trước tiên cứ cập nhật bên này vậy!
___________________________________________
Escanor: Xin lỗi mọi người vì bây giờ tui mới update truyện. Là do tui quên pass của gmail nên không đăng nhập vào tài khoản được ấy ạ, đến nay mới lấy lại được tài khoản. Xin lỗi mọi người nhiều nhé o(TヘTo)
Chương trước Chương tiếp
Loading...