Hôm Nay Khởi Hành - Ngư Tể
Chương 66
Tiết Đồng đã dạy dỗ Lục Thi Mạc suốt cả buổi sáng, nhưng cô cũng là người công bằng, thưởng phạt rõ ràng. Buổi chiều, cô đưa cho người ngồi ghế phụ một bộ LEGO phiên bản giới hạn mà không thể mua được ở trong nước, một bộ mới toanh chứa đầy bốn túi lớn.
Từ lúc lên xe, Lục Thi Mạc đã bắt đầu cười ngớ ngẩn, lúm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt.
Dường như dù Tiết Đồng có mắng cô ấy thêm ba ngày ba đêm, cô ấy cũng đủ sức chịu đựng.
"Đi ăn nào."
Mặc dù Tiết Đồng không thể ăn thịt, nhưng cô ấy đã đặt chỗ trước ở một nhà hàng nổi tiếng với món nướng kiểu Nhật tại Tiêm Sa Chủy*, Hồng Kông, một nhà hàng được biết đến trên OpenRice* với nhiều đánh giá tốt, và được coi là điểm đến nổi tiếng trên mạng.
* Tiêm Sa Chủy là một trung tâm du lịch lớn của, với rất nhiều cửa hiệu và nhà hàng phục vụ khách du lịch. Nhiều bảo tàng của Hồng Kông cũng nằm tại khu vực này.
* OpenRice ( 開飯喇 ) là một trang web hướng dẫn về ẩm thực và nhà hàng có trụ sở chính tại và hoạt động tại Châu Á.
Xem như là một món bù đắp cho sinh nhật.
Tiết Đồng nhẫn nhịn sự khổ sở trong lòng và lái xe tới nhà hàng.
Trên đường đi, cả hai người đều khá im lặng, nhất là khi Tiết Đồng đeo kính râm. Dù không tỏ ra lạnh lùng nhưng cô ấy lại có vẻ hơi lơ đãng.
Lục Thi Mạc thì chỉ tập trung vào món quà sinh nhật. Bây giờ cô ấy không muốn ăn nữa, mà chỉ muốn về nhà ngay để lắp ráp LEGO.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, đây là lần đầu tiên cô và Tiết Đồng ra ngoài hẹn hò riêng, không phải ở trường, không phải ở nhà, cũng không phải ở Sở cảnh sát, thật hiếm hoi để có một bữa tối thuộc về Lục Thi Mạc với Tiết Đồng.
Nghĩ tới đó, Lục Thi Mạc thấy hạnh phúc hơn, cô đặt hộp LEGO ra ghế sau và chăm chú nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ở Hồng Kông, vượt đèn đỏ là vi phạm pháp luật.
Không giống như ở trong nước, nơi việc vi phạm chỉ phổ biến ở những người điều khiển xe máy.
Ở Hồng Kông, người đi bộ vượt đèn đỏ cũng bị coi là vi phạm, thậm chí nếu người đi bộ khiến xe cộ phải đổi hướng vì hành vi vượt đèn đỏ của họ, mọi hậu quả gây ra đều phải do người đi bộ tự chịu. Không có chuyện bảo vệ người yếu thế.
Vì vậy, ở Hồng Kông, để đảm bảo lưu thông xe cộ và tránh việc xe lớn che khuất tầm nhìn của người đi bộ, mỗi ngã tư được lắp đặt đến bảy tám cái đèn tín hiệu, thậm chí những ngã tư lớn có đến bốn năm dãy vạch kẻ đường, nhìn từ cửa sổ xe ra, cả con phố trở nên rối mắt.
Tiết Đồng đợi trước vạch xuất phát.
Đèn đỏ phía trước kéo dài đến 110 giây.
"Từ tuần sau, tôi sẽ lái xe đưa em đi học." Tiết Đồng một tay giữ vô lăng, tay kia chống cằm.
"Hửm? Mỗi ngày sao?" Lục Thi Mạc quay đầu lại.
Tiết Đồng như một chủ nợ, im lặng không trả lời.
Lục Thi Mạc chớp chớp mắt, cô nghĩ rằng công việc và học tập của cả hai người thực ra rất khác nhau, gần như rất hiếm khi có thể trùng thời gian với nhau. Đặc biệt là khi nghĩ đến việc giáo quan của cô có thể sẽ phải hy sinh một giờ ngủ để đưa cô đi học...
Lục Thi Mạc lắc đầu, "Em có thể tự đi tàu điện ngầm được."
"Tôi sẽ đưa em đi." Tiết Đồng không muốn tranh cãi, đổi thành giọng thông báo, chỉ cần nghe là biết không phải là kiểu thương lượng.
"...Được thôi." Lục Thi Mạc dù trong lòng có chút do dự nhưng vẫn đáp lại, "Cảm ơn giáo quan."
Tiết Đồng thấy Lục Thi Mạc đồng ý, tiếp tục thúc đẩy, "Sau khi tan học, tôi cũng sẽ đến đón em."
Lục Thi Mạc sững người.
Chỉ đưa đi một lần thôi chưa đủ sao, lại còn đón nữa?
Cô ấy nắm chặt dây an toàn, trong lòng không hề vui vẻ. Ga tàu điện ngầm cách trường và nhà chỉ vài bước chân, thậm chí còn không phức tạp như ngã tư này, chỉ cần có đôi chân là có thể đến nơi an toàn.
Tiết Đồng xem cô ấy như một đứa trẻ chưa trưởng thành sao? Như thể cô ấy là một người có thể bị bắt cóc bất cứ lúc nào và cần phải được ba mẹ giám sát chặt chẽ.
....
Lục Thi Mạc nhìn lén biểu cảm của Tiết Đồng, dưới kính râm là một khuôn mặt nghiêm túc.
"Nhưng nếu giáo quan chưa tan làm thì sao? Thời gian của chúng ta sẽ không trùng khớp..."
Tiết Đồng thản nhiên đáp, "Tôi sẽ nhờ người khác đón em."
Lục Thi Mạc cảm thấy Tiết Đồng hơi làm quá vấn đề lên, cúi đầu uể oải, "Giáo quan, em không yếu đuối đến mức cần người đưa đón về nhà đâu."
Tiết Đồng thấy cô ấy không muốn, im lặng thêm hai ba giây.
Ngón tay cô nắm chặt vô lăng, da ghế xe sang trọng bị cô tạo ra một vết hằn.
Ân oán hào môn, đặc biệt là trong lúc gia tộc họ Tiết đang phân chia, các vụ kiện kéo dài một năm rưỡi, không nói đến việc Tiết Đồng đã ở trong đầm lầy bụi gai nhiều năm, chỉ có lựa chọn cẩn thận không thể làm gì khác.
Việc Tiết Đinh công khai các bức ảnh hôm qua chẳng qua là nhà họ Bành muốn có người theo dõi mình, chờ đợi sau khi tài sản được thanh toán, mọi người sẽ tự lo cho mình. Mặc dù em trai có thể nén ép nhà họ Bành, nhưng ai có thể đảm bảo hành động của một kẻ điên?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Tiết Đồng không khỏi cảm thấy sợ hãi hơn, chưa kể sáng nay lại nghe thấy tin về An Thành. Vì cô đã đưa Lục Thi Mạc về nhà, cô phải chịu trách nhiệm đến cùng, lỗi lầm đã phạm phải mười năm trước, cô không thể phạm lại lần nữa.
Vì vậy, dù Lục Thi Mạc hiện tại không muốn, cô cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
"An Thành được bảo lãnh, trước khi vụ kiện kết thúc, nếu em gặp bất kỳ sự cố nào, tôi hiện tại là giáo quan phụ trách của em, nếu em gặp chuyện, tôi không thể giải thích với trường học và ba mẹ em."
"Giáo quan làm vậy với tôi, chỉ vì phải có trách nhiệm với trường cảnh sát?"
Lục Thi Mạc kéo tay mình ra khỏi dây an toàn, giọng điệu không phải nghi vấn nhưng có chút trách móc.
Tiết Đồng nhìn về phía trước, "Còn sao nữa?"
Lục Thi Mạc quay mặt đi.
Ồ.
Là trách nhiệm và nghĩa vụ.
Chứ không phải là sự quan tâm chân thành của Tiết Đồng đối với cô, với cá nhân Lục Thi Mạc.
Khoảng cách giữa hai người, ngay cả giọng nói cũng như vậy, xa cách.
Khoảng cách quá lớn.
Lục Thi Mạc nghĩ trong lòng, không muốn trả lời.
Cô hiện tại cảm thấy phong cảnh bên ngoài không còn đẹp, mất hết hứng thú với LEGO, buổi tối hẹn hò của hai người như một bữa ăn khó nuốt, chưa ăn đã khó khăn.
Cô thở dài trong lòng.
"Việc này quyết định như vậy, trong vòng một tháng tới, em phải báo cáo với tôi về mọi việc."
"Mọi việc? Tất cả đều phải báo cáo?" An Thành chỉ là người bị bảo lãnh, Tiết Đồng có vẻ làm quá rồi. Trong khi tức giận, Lục Thi Mạc bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cô mở mắt quay sang Tiết Đồng, giọng điệu mang chút chống đối, "Tại sao?"
Tiết Đồng nhìn Lục Thi Mạc từ dưới kính mát, khuôn mặt cô mềm mại, mặc áo thun xám, khá dễ thương, lời nói nghiêm khắc cũng mềm mại hơn ba phần, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết:
"Không có lý do, là lệnh. Ăn uống vệ sinh không cần báo, chỉ cần em rời khỏi trường là phải nói với tôi."
...
Lục Thi Mạc không muốn chút nào. Cô cảm thấy Tiết Đồng không tin tưởng cô, chỉ muốn theo dõi cô vì trách nhiệm với nhà trường.
"Nghe rõ chưa?"
Chưa nghe rõ, chưa nghe rõ.
"Được rồi."
Ngoài chữ "được rồi", Lục Thi Mạc cũng không biết nói gì khác.
Dù sao Tiết Đồng đã nói là lệnh, với tư cách là giáo quan của cô, khi giáo quan đã ra lệnh, cô chỉ có thể tuân theo cấp trên. Việc này cô làm sao từ chối được.
Thôi vậy.
Vậy cứ thế đi.
Tiết Đồng thấy cô đồng ý, gật đầu hài lòng, đèn xanh bật lên, cô đạp ga.
-
Dừng xe xong.
Hai người bước vào nhà hàng.
Lục Thi Mạc đã thấy nhà hàng này trên các trang đánh giá ở Trung Quốc, nói rằng đây là một quán nướng nổi tiếng ở Fukuoka*, và đây là chi nhánh duy nhất ở nước ngoài. Dù từ thiết kế đến dịch vụ đều xứng đáng với mức tiêu chuẩn của nó.
* Fukuoka là trung tâm hành chính của tỉnh Fukuoka, ở Kyushu, phía nam Nhật Bản. Fukuoka cùng với Kitakyushu (cũng thuộc tỉnh Fukuoka) còn là đô thị quốc gia của Nhật Bản ở Kyushu.
Lục Thi Mạc cảm thấy tâm trạng mình phần nào đã được cải thiện khi nghĩ đến việc được ăn thịt.
Khi bước vào nhà hàng, toàn bộ nội thất được làm bằng đá cẩm thạch đen, dụng cụ ăn uống là của các thương hiệu nổi tiếng Nhật Bản, tạo cảm giác như đang ở Fukuoka. Dịch vụ thì chu đáo, nhưng nhân viên chỉ nói tiếng Nhật và tiếng Anh, không nói tiếng Quảng Đông hay tiếng Trung.
Ở Trung Quốc, làm thế này có vẻ hơi kỳ quặc.
Lục Thi Mạc đã cảm thấy không vui từ trước, nên khi gặp phải tình huống này, cô chỉ muốn im lặng, chỉ lướt qua menu và rồi trả lại.
Tiết Đồng hiểu tâm trạng của Lục Thi Mạc, kiên nhẫn nhận lấy menu, gọi món mà những người trẻ tuổi thường thích: bò Wagyu Úc phiên bản giới hạn, sashimi kem, cơm gà nướng, thịt lợn đen.
Cô nhìn Lục Thi Mạc và nói, "Tối nay không uống ngọt nữa nhé."
Lục Thi Mạc đã quen với việc tuân theo, nên tự động gật đầu đồng ý.
Tiết Đồng đóng menu lại, nói với nhân viên bằng tiếng phổ thông, "Đổi tất cả đồ uống đã gọi thành nước lọc."
Nhân viên gật đầu và đi.
"Cô ấy cũng hiểu được..." Lục Thi Mạc vẫn tức giận, thì thầm.
Tiết Đồng cảm thấy buồn cười, "Thật hiếm khi thấy em tức giận."
Lục Thi Mạc thấy Tiết Đồng cười, lại nhớ đến sự nghiêm túc của cô trên xe, lắc đầu, cầm điện thoại lên bắt đầu xem nhóm bài tập.
Mấy ngày không đến trường, nhóm pháp lý của cô có rất nhiều bài tập chưa làm, cô không muốn bị deadline dí, bắt đầu nghiên cứu ghi chép kỳ thi.
Sau nửa giờ, món ăn bắt đầu được phục vụ.
Các đĩa món ăn tinh xảo được dọn lên, nhân viên chu đáo bắt đầu nướng thịt. Đặc biệt là cơm gà nướng, hạt cơm ngâm trong nước sốt gà bóng bẩy, nấm dương xỉ và thịt gà hòa quyện hoàn hảo, Lục Thi Mạc nhìn thấy mà hai mắt sáng rực.
Một lúc sau, những phiền toái trong đầu cô dường như tan biến.
"Ăn đi." Tiết Đồng lấy bát của Lục Thi Mạc, tự mình múc đầy và đặt trước mặt cô.
Lục Thi Mạc nhìn Tiết Đồng, "Còn cô thì sao?"
"Tôi... làm việc một chút." Tiết Đồng không muốn làm mất hứng ăn của Lục Thi Mạc, chỉ có thể cầm điện thoại lên, giả vờ làm việc, ánh mắt tránh xa màn hình, chỉ tay vào bàn, "Em ăn trước đi."
....
Lục Thi Mạc thấy Tiết Đồng cần làm việc, nên không chờ nữa.
Cô cầm đũa, múc từng muỗng cơm vào miệng. Tuy nhiên, sau khi ăn nửa bát cơm và vài miếng bò Wagyu, cô nhận thấy Tiết Đồng vẫn chưa động đũa.
Tiết Đồng ngồi đối diện với điện thoại, thỉnh thoảng chạm màn hình.
Cô ấy làm nhiều nhất là tự múc cơm cho mình, liên tục rót nước vào cốc của mình và uống vài ngụm nước.
....
Một giờ trôi qua, thịt sắp hết, Lục Thi Mạc nhận thấy Tiết Đồng thậm chí không tháo bao đũa.
"Giáo quan."
"Ừm?"
Tiết Đồng nhìn qua nướng thịt, đối diện với những miếng bò Wagyu đang nướng, biểu lộ một chút lo lắng thoáng qua.
Lục Thi Mạc nhận thấy sự biểu lộ đó, cảm giác có chút nghi ngờ, hỏi nhỏ, "Cô... không ăn thịt được sao?"
Tiết Đồng uống một ngụm nước, khó khăn nuốt xuống, "... Tốt nhất là không nên ăn."
Lần trước, món thịt kho tàu mà Tiết Đồng ăn phải là nhờ một chút dũng cảm, nhưng cuối cùng, khi không ai nhìn, cô đã nôn vào thùng rác.
Thực sự không thể ăn thịt.
Lục Thi Mạc nhìn Tiết Đồng.
Tiết Đồng ngồi thẳng, dù thịt có ảnh hưởng mạnh mẽ với cô, nhưng cô vẫn kiên nhẫn ngồi ăn cùng Lục Thi Mạc suốt một giờ.
Lục Thi Mạc từ nhỏ không thích ăn gừng.
Cô nhớ lại hồi nhỏ, để phòng tránh cảm lạnh, Khâu Văn ép cô uống một bát canh gừng lớn.
Khi Khâu Văn đưa bát canh gừng đến gần miệng cô, cô cảm thấy cuộc đời mình thật tăm tối, vũ trụ sụp đổ, nếu không đổ canh gừng vào bụng, cô thà cảm lạnh chết cũng không mở miệng.
Trong đời này, điều cô không làm theo ý của Khâu Văn chỉ là từ chối bát canh gừng đó.
Cô đã nói: Nếu uống canh gừng sẽ sống lâu, cô cũng chỉ thử qua một chút.
Khi nghĩ đến cảm giác của Tiết Đồng lúc này...
Tâm trạng lo lắng vào buổi sáng, sự bất mãn vào buổi chiều, và sự khó chịu vào buổi tối, tất cả như tan biến.
Cô thậm chí cảm thấy đau lòng cho Tiết Đồng.
Lục Thi Mạc bỏ đũa xuống, "Hay là chúng ta đi thôi."
Tiết Đồng hai tay ôm ngực, "Bữa ăn này rất đắt, em phải ăn hết."
Lục Thi Mạc nghe lời, lại cầm đũa, nhanh chóng ăn sạch món thịt trong đĩa, thậm chí cô không muốn Tiết Đồng đói bụng, ăn rất vội vàng, "Vậy chúng ta đi ăn món khác nhé."
"Em đã ăn no chưa?" Tiết Đồng nhướn mày.
"Dạ rồi, em ăn rất no."
"Ok, chúng ta về Xích Đạo." Tiết Đồng đứng dậy và quẹt thẻ.
Trên đường về, Lục Thi Mạc im lặng.
Cô thậm chí quên đi hộp LEGO ở hàng ghế sau, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến biểu cảm của Tiết Đồng khi nhìn thấy thịt.
Cô cảm thấy hơi tò mò.
Tiết Đồng ăn trứng, uống sữa, ăn cá, nên có thể không phải là người ăn chay hoàn toàn. Hơn nữa, chế độ dinh dưỡng của cô rất hoàn hảo, bữa ăn nào cũng có đầy đủ các yếu tố cần thiết cho cơ thể, chỉ là không ăn thịt.
"Giáo quan, cô thấy cảm giác của thịt không tốt sao?"
"Ừm." Tiết Đồng gật đầu, "Không tốt."
"Vậy tại sao khi em nói muốn ăn thịt, cô không nói với em?"
"Ta hỏi ngươi muốn ăn cái gì, ngươi nói ngươi muốn ăn thịt." Tiết Đồng đầu ngón tay đập vào trên tay lái, quay đầu nhìn Lục Thi Mạc, nàng về nhà không mang kính râm, hai người ngắn ngủi đối mặt.
"Tôi hỏi em muốn ăn gì, em nói muốn ăn thịt." Tiết Đồng gõ nhẹ vào vô lăng, quay sang nhìn Lục Thi Mạc, "Nếu tôi hỏi em, tôi sẽ không bỏ qua sự lựa chọn của em, nhưng nếu tôi không muốn em quyết định, tôi sẽ tự quyết định cho em. Tôi không thích sự lật lọng."
Lục Thi Mạc gật đầu suy nghĩ.
"Em cũng không thích ăn gừng, em hiểu cô." Lục Thi Mạc nhìn ánh đèn đường bên ngoài qua cửa sổ, từ từ hình thành hình ảnh của Tiết Đồng trong sự phản chiếu.
Tiết Đồng nghiêm khắc và lạnh lùng, giống như một khối băng. Cô có trật tự, hiểu biết về sự tôn trọng, có thể cho người khác nhiều kiên nhẫn, nhưng cũng có sự kiểm soát mạnh mẽ, thỉnh thoảng như mẹ của Lục Thi Mạc.
Chỉ cần Tiết Đồng đeo kính râm, điều đó chứng tỏ tâm trạng của cô cần phải che giấu, cô sẽ không để lộ cảm xúc tiêu cực với người khác, hiện tại chỉ có hai lần, một lần là khi khóc trên ghế sofa, một lần là trong phòng thay đồ tối qua.
Nhưng hai lần đó, một lần là trong giấc mơ, một lần là trốn tránh người khác, nói chung là giáo quan không thích thể hiện nhiều cảm xúc trước mặt người khác.
Tiết Đồng chỉ có ba màu sắc: đen, xám, trắng. Trang phục của cô ấy rất đồng nhất, trang sức đơn giản, chỉ có một chiếc lỗ tai mà không thấy đeo khuyên. Hình như Tiết Đồng thích đeo đồng hồ và thắt lưng, rất chú ý đến chi tiết.
Tiết Đồng thay hai bộ đồ ngủ mỗi ngày, gần đây thay quần ngủ rất thường xuyên, lý do hiện tại vẫn chưa rõ.
Tiết Đồng rất có trật tự, từ cách sắp xếp trong nhà có thể thấy điều đó. Áo ngủ của cô ấy không có bất kỳ sợi chỉ thừa nào, cân nặng có trật tự, tập thể dục có trật tự, chỉ có chất lượng giấc ngủ hơi kém, có vẻ như cô không thể ngủ đúng giờ.
Nếu Tiết Đồng hỏi ý kiến lựa chọn, bất kể yêu cầu của người khác có thái quá, cô ấy sẽ tôn trọng lựa chọn đó, và cung cấp thời gian và không gian, kiên nhẫn và giáo dục. Giống như buổi chiều hôm nay, nếu làm sai sẽ bị chỉ trích và nhắc nhở.
Nhưng nếu Tiết Đồng không muốn người khác chọn, cô ấy sẽ đưa ra thông báo thẳng thắn. Ví dụ như chuyện học tập.
Lục Thi Mạc cảm thấy cách làm của Tiết Đồng rất kỳ lạ, có phần thái quá và nhỏ nhặt. Nhưng cô tự an ủi rằng, Tiết Đồng chỉ lo lắng cho sự an toàn của cô, không giống như mẹ của cô, có phần quá kiểm soát.
Về phần Tiết Đồng, cô ấy nói chuyện rất lạnh lùng.
Cô ấy hiếm khi cười khi tâm trạng tốt, không muốn trả lời câu hỏi thì chỉ lướt qua. Ví dụ như thuốc tránh thai, vết thương của cô ấy, cô ấy không thích ăn thịt, tất cả chỉ dựa vào tâm trạng.
...
Tiết Đồng.
Rất kỳ lạ.
Nhưng không cản trở việc cô thích cô ấy.
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Đây không phải là văn râu ria đâu!!!
Tôi rất sợ các bạn chửi tôi viết văn râu ria.
Tôi chỉ muốn làm cho cảm xúc của hai người chuyển giao tự nhiên hơn một chút!
Chỉ hai ba chương nữa, chúng ta sẽ trở lại tuyến chuyện ở Thượng Hải!
Hôm nay có chương bổ sung!
Từ lúc lên xe, Lục Thi Mạc đã bắt đầu cười ngớ ngẩn, lúm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt.
Dường như dù Tiết Đồng có mắng cô ấy thêm ba ngày ba đêm, cô ấy cũng đủ sức chịu đựng.
"Đi ăn nào."
Mặc dù Tiết Đồng không thể ăn thịt, nhưng cô ấy đã đặt chỗ trước ở một nhà hàng nổi tiếng với món nướng kiểu Nhật tại Tiêm Sa Chủy*, Hồng Kông, một nhà hàng được biết đến trên OpenRice* với nhiều đánh giá tốt, và được coi là điểm đến nổi tiếng trên mạng.
* Tiêm Sa Chủy là một trung tâm du lịch lớn của, với rất nhiều cửa hiệu và nhà hàng phục vụ khách du lịch. Nhiều bảo tàng của Hồng Kông cũng nằm tại khu vực này.
* OpenRice ( 開飯喇 ) là một trang web hướng dẫn về ẩm thực và nhà hàng có trụ sở chính tại và hoạt động tại Châu Á.
Xem như là một món bù đắp cho sinh nhật.
Tiết Đồng nhẫn nhịn sự khổ sở trong lòng và lái xe tới nhà hàng.
Trên đường đi, cả hai người đều khá im lặng, nhất là khi Tiết Đồng đeo kính râm. Dù không tỏ ra lạnh lùng nhưng cô ấy lại có vẻ hơi lơ đãng.
Lục Thi Mạc thì chỉ tập trung vào món quà sinh nhật. Bây giờ cô ấy không muốn ăn nữa, mà chỉ muốn về nhà ngay để lắp ráp LEGO.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, đây là lần đầu tiên cô và Tiết Đồng ra ngoài hẹn hò riêng, không phải ở trường, không phải ở nhà, cũng không phải ở Sở cảnh sát, thật hiếm hoi để có một bữa tối thuộc về Lục Thi Mạc với Tiết Đồng.
Nghĩ tới đó, Lục Thi Mạc thấy hạnh phúc hơn, cô đặt hộp LEGO ra ghế sau và chăm chú nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ở Hồng Kông, vượt đèn đỏ là vi phạm pháp luật.
Không giống như ở trong nước, nơi việc vi phạm chỉ phổ biến ở những người điều khiển xe máy.
Ở Hồng Kông, người đi bộ vượt đèn đỏ cũng bị coi là vi phạm, thậm chí nếu người đi bộ khiến xe cộ phải đổi hướng vì hành vi vượt đèn đỏ của họ, mọi hậu quả gây ra đều phải do người đi bộ tự chịu. Không có chuyện bảo vệ người yếu thế.
Vì vậy, ở Hồng Kông, để đảm bảo lưu thông xe cộ và tránh việc xe lớn che khuất tầm nhìn của người đi bộ, mỗi ngã tư được lắp đặt đến bảy tám cái đèn tín hiệu, thậm chí những ngã tư lớn có đến bốn năm dãy vạch kẻ đường, nhìn từ cửa sổ xe ra, cả con phố trở nên rối mắt.
Tiết Đồng đợi trước vạch xuất phát.
Đèn đỏ phía trước kéo dài đến 110 giây.
"Từ tuần sau, tôi sẽ lái xe đưa em đi học." Tiết Đồng một tay giữ vô lăng, tay kia chống cằm.
"Hửm? Mỗi ngày sao?" Lục Thi Mạc quay đầu lại.
Tiết Đồng như một chủ nợ, im lặng không trả lời.
Lục Thi Mạc chớp chớp mắt, cô nghĩ rằng công việc và học tập của cả hai người thực ra rất khác nhau, gần như rất hiếm khi có thể trùng thời gian với nhau. Đặc biệt là khi nghĩ đến việc giáo quan của cô có thể sẽ phải hy sinh một giờ ngủ để đưa cô đi học...
Lục Thi Mạc lắc đầu, "Em có thể tự đi tàu điện ngầm được."
"Tôi sẽ đưa em đi." Tiết Đồng không muốn tranh cãi, đổi thành giọng thông báo, chỉ cần nghe là biết không phải là kiểu thương lượng.
"...Được thôi." Lục Thi Mạc dù trong lòng có chút do dự nhưng vẫn đáp lại, "Cảm ơn giáo quan."
Tiết Đồng thấy Lục Thi Mạc đồng ý, tiếp tục thúc đẩy, "Sau khi tan học, tôi cũng sẽ đến đón em."
Lục Thi Mạc sững người.
Chỉ đưa đi một lần thôi chưa đủ sao, lại còn đón nữa?
Cô ấy nắm chặt dây an toàn, trong lòng không hề vui vẻ. Ga tàu điện ngầm cách trường và nhà chỉ vài bước chân, thậm chí còn không phức tạp như ngã tư này, chỉ cần có đôi chân là có thể đến nơi an toàn.
Tiết Đồng xem cô ấy như một đứa trẻ chưa trưởng thành sao? Như thể cô ấy là một người có thể bị bắt cóc bất cứ lúc nào và cần phải được ba mẹ giám sát chặt chẽ.
....
Lục Thi Mạc nhìn lén biểu cảm của Tiết Đồng, dưới kính râm là một khuôn mặt nghiêm túc.
"Nhưng nếu giáo quan chưa tan làm thì sao? Thời gian của chúng ta sẽ không trùng khớp..."
Tiết Đồng thản nhiên đáp, "Tôi sẽ nhờ người khác đón em."
Lục Thi Mạc cảm thấy Tiết Đồng hơi làm quá vấn đề lên, cúi đầu uể oải, "Giáo quan, em không yếu đuối đến mức cần người đưa đón về nhà đâu."
Tiết Đồng thấy cô ấy không muốn, im lặng thêm hai ba giây.
Ngón tay cô nắm chặt vô lăng, da ghế xe sang trọng bị cô tạo ra một vết hằn.
Ân oán hào môn, đặc biệt là trong lúc gia tộc họ Tiết đang phân chia, các vụ kiện kéo dài một năm rưỡi, không nói đến việc Tiết Đồng đã ở trong đầm lầy bụi gai nhiều năm, chỉ có lựa chọn cẩn thận không thể làm gì khác.
Việc Tiết Đinh công khai các bức ảnh hôm qua chẳng qua là nhà họ Bành muốn có người theo dõi mình, chờ đợi sau khi tài sản được thanh toán, mọi người sẽ tự lo cho mình. Mặc dù em trai có thể nén ép nhà họ Bành, nhưng ai có thể đảm bảo hành động của một kẻ điên?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Tiết Đồng không khỏi cảm thấy sợ hãi hơn, chưa kể sáng nay lại nghe thấy tin về An Thành. Vì cô đã đưa Lục Thi Mạc về nhà, cô phải chịu trách nhiệm đến cùng, lỗi lầm đã phạm phải mười năm trước, cô không thể phạm lại lần nữa.
Vì vậy, dù Lục Thi Mạc hiện tại không muốn, cô cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
"An Thành được bảo lãnh, trước khi vụ kiện kết thúc, nếu em gặp bất kỳ sự cố nào, tôi hiện tại là giáo quan phụ trách của em, nếu em gặp chuyện, tôi không thể giải thích với trường học và ba mẹ em."
"Giáo quan làm vậy với tôi, chỉ vì phải có trách nhiệm với trường cảnh sát?"
Lục Thi Mạc kéo tay mình ra khỏi dây an toàn, giọng điệu không phải nghi vấn nhưng có chút trách móc.
Tiết Đồng nhìn về phía trước, "Còn sao nữa?"
Lục Thi Mạc quay mặt đi.
Ồ.
Là trách nhiệm và nghĩa vụ.
Chứ không phải là sự quan tâm chân thành của Tiết Đồng đối với cô, với cá nhân Lục Thi Mạc.
Khoảng cách giữa hai người, ngay cả giọng nói cũng như vậy, xa cách.
Khoảng cách quá lớn.
Lục Thi Mạc nghĩ trong lòng, không muốn trả lời.
Cô hiện tại cảm thấy phong cảnh bên ngoài không còn đẹp, mất hết hứng thú với LEGO, buổi tối hẹn hò của hai người như một bữa ăn khó nuốt, chưa ăn đã khó khăn.
Cô thở dài trong lòng.
"Việc này quyết định như vậy, trong vòng một tháng tới, em phải báo cáo với tôi về mọi việc."
"Mọi việc? Tất cả đều phải báo cáo?" An Thành chỉ là người bị bảo lãnh, Tiết Đồng có vẻ làm quá rồi. Trong khi tức giận, Lục Thi Mạc bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cô mở mắt quay sang Tiết Đồng, giọng điệu mang chút chống đối, "Tại sao?"
Tiết Đồng nhìn Lục Thi Mạc từ dưới kính mát, khuôn mặt cô mềm mại, mặc áo thun xám, khá dễ thương, lời nói nghiêm khắc cũng mềm mại hơn ba phần, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết:
"Không có lý do, là lệnh. Ăn uống vệ sinh không cần báo, chỉ cần em rời khỏi trường là phải nói với tôi."
...
Lục Thi Mạc không muốn chút nào. Cô cảm thấy Tiết Đồng không tin tưởng cô, chỉ muốn theo dõi cô vì trách nhiệm với nhà trường.
"Nghe rõ chưa?"
Chưa nghe rõ, chưa nghe rõ.
"Được rồi."
Ngoài chữ "được rồi", Lục Thi Mạc cũng không biết nói gì khác.
Dù sao Tiết Đồng đã nói là lệnh, với tư cách là giáo quan của cô, khi giáo quan đã ra lệnh, cô chỉ có thể tuân theo cấp trên. Việc này cô làm sao từ chối được.
Thôi vậy.
Vậy cứ thế đi.
Tiết Đồng thấy cô đồng ý, gật đầu hài lòng, đèn xanh bật lên, cô đạp ga.
-
Dừng xe xong.
Hai người bước vào nhà hàng.
Lục Thi Mạc đã thấy nhà hàng này trên các trang đánh giá ở Trung Quốc, nói rằng đây là một quán nướng nổi tiếng ở Fukuoka*, và đây là chi nhánh duy nhất ở nước ngoài. Dù từ thiết kế đến dịch vụ đều xứng đáng với mức tiêu chuẩn của nó.
* Fukuoka là trung tâm hành chính của tỉnh Fukuoka, ở Kyushu, phía nam Nhật Bản. Fukuoka cùng với Kitakyushu (cũng thuộc tỉnh Fukuoka) còn là đô thị quốc gia của Nhật Bản ở Kyushu.
Lục Thi Mạc cảm thấy tâm trạng mình phần nào đã được cải thiện khi nghĩ đến việc được ăn thịt.
Khi bước vào nhà hàng, toàn bộ nội thất được làm bằng đá cẩm thạch đen, dụng cụ ăn uống là của các thương hiệu nổi tiếng Nhật Bản, tạo cảm giác như đang ở Fukuoka. Dịch vụ thì chu đáo, nhưng nhân viên chỉ nói tiếng Nhật và tiếng Anh, không nói tiếng Quảng Đông hay tiếng Trung.
Ở Trung Quốc, làm thế này có vẻ hơi kỳ quặc.
Lục Thi Mạc đã cảm thấy không vui từ trước, nên khi gặp phải tình huống này, cô chỉ muốn im lặng, chỉ lướt qua menu và rồi trả lại.
Tiết Đồng hiểu tâm trạng của Lục Thi Mạc, kiên nhẫn nhận lấy menu, gọi món mà những người trẻ tuổi thường thích: bò Wagyu Úc phiên bản giới hạn, sashimi kem, cơm gà nướng, thịt lợn đen.
Cô nhìn Lục Thi Mạc và nói, "Tối nay không uống ngọt nữa nhé."
Lục Thi Mạc đã quen với việc tuân theo, nên tự động gật đầu đồng ý.
Tiết Đồng đóng menu lại, nói với nhân viên bằng tiếng phổ thông, "Đổi tất cả đồ uống đã gọi thành nước lọc."
Nhân viên gật đầu và đi.
"Cô ấy cũng hiểu được..." Lục Thi Mạc vẫn tức giận, thì thầm.
Tiết Đồng cảm thấy buồn cười, "Thật hiếm khi thấy em tức giận."
Lục Thi Mạc thấy Tiết Đồng cười, lại nhớ đến sự nghiêm túc của cô trên xe, lắc đầu, cầm điện thoại lên bắt đầu xem nhóm bài tập.
Mấy ngày không đến trường, nhóm pháp lý của cô có rất nhiều bài tập chưa làm, cô không muốn bị deadline dí, bắt đầu nghiên cứu ghi chép kỳ thi.
Sau nửa giờ, món ăn bắt đầu được phục vụ.
Các đĩa món ăn tinh xảo được dọn lên, nhân viên chu đáo bắt đầu nướng thịt. Đặc biệt là cơm gà nướng, hạt cơm ngâm trong nước sốt gà bóng bẩy, nấm dương xỉ và thịt gà hòa quyện hoàn hảo, Lục Thi Mạc nhìn thấy mà hai mắt sáng rực.
Một lúc sau, những phiền toái trong đầu cô dường như tan biến.
"Ăn đi." Tiết Đồng lấy bát của Lục Thi Mạc, tự mình múc đầy và đặt trước mặt cô.
Lục Thi Mạc nhìn Tiết Đồng, "Còn cô thì sao?"
"Tôi... làm việc một chút." Tiết Đồng không muốn làm mất hứng ăn của Lục Thi Mạc, chỉ có thể cầm điện thoại lên, giả vờ làm việc, ánh mắt tránh xa màn hình, chỉ tay vào bàn, "Em ăn trước đi."
....
Lục Thi Mạc thấy Tiết Đồng cần làm việc, nên không chờ nữa.
Cô cầm đũa, múc từng muỗng cơm vào miệng. Tuy nhiên, sau khi ăn nửa bát cơm và vài miếng bò Wagyu, cô nhận thấy Tiết Đồng vẫn chưa động đũa.
Tiết Đồng ngồi đối diện với điện thoại, thỉnh thoảng chạm màn hình.
Cô ấy làm nhiều nhất là tự múc cơm cho mình, liên tục rót nước vào cốc của mình và uống vài ngụm nước.
....
Một giờ trôi qua, thịt sắp hết, Lục Thi Mạc nhận thấy Tiết Đồng thậm chí không tháo bao đũa.
"Giáo quan."
"Ừm?"
Tiết Đồng nhìn qua nướng thịt, đối diện với những miếng bò Wagyu đang nướng, biểu lộ một chút lo lắng thoáng qua.
Lục Thi Mạc nhận thấy sự biểu lộ đó, cảm giác có chút nghi ngờ, hỏi nhỏ, "Cô... không ăn thịt được sao?"
Tiết Đồng uống một ngụm nước, khó khăn nuốt xuống, "... Tốt nhất là không nên ăn."
Lần trước, món thịt kho tàu mà Tiết Đồng ăn phải là nhờ một chút dũng cảm, nhưng cuối cùng, khi không ai nhìn, cô đã nôn vào thùng rác.
Thực sự không thể ăn thịt.
Lục Thi Mạc nhìn Tiết Đồng.
Tiết Đồng ngồi thẳng, dù thịt có ảnh hưởng mạnh mẽ với cô, nhưng cô vẫn kiên nhẫn ngồi ăn cùng Lục Thi Mạc suốt một giờ.
Lục Thi Mạc từ nhỏ không thích ăn gừng.
Cô nhớ lại hồi nhỏ, để phòng tránh cảm lạnh, Khâu Văn ép cô uống một bát canh gừng lớn.
Khi Khâu Văn đưa bát canh gừng đến gần miệng cô, cô cảm thấy cuộc đời mình thật tăm tối, vũ trụ sụp đổ, nếu không đổ canh gừng vào bụng, cô thà cảm lạnh chết cũng không mở miệng.
Trong đời này, điều cô không làm theo ý của Khâu Văn chỉ là từ chối bát canh gừng đó.
Cô đã nói: Nếu uống canh gừng sẽ sống lâu, cô cũng chỉ thử qua một chút.
Khi nghĩ đến cảm giác của Tiết Đồng lúc này...
Tâm trạng lo lắng vào buổi sáng, sự bất mãn vào buổi chiều, và sự khó chịu vào buổi tối, tất cả như tan biến.
Cô thậm chí cảm thấy đau lòng cho Tiết Đồng.
Lục Thi Mạc bỏ đũa xuống, "Hay là chúng ta đi thôi."
Tiết Đồng hai tay ôm ngực, "Bữa ăn này rất đắt, em phải ăn hết."
Lục Thi Mạc nghe lời, lại cầm đũa, nhanh chóng ăn sạch món thịt trong đĩa, thậm chí cô không muốn Tiết Đồng đói bụng, ăn rất vội vàng, "Vậy chúng ta đi ăn món khác nhé."
"Em đã ăn no chưa?" Tiết Đồng nhướn mày.
"Dạ rồi, em ăn rất no."
"Ok, chúng ta về Xích Đạo." Tiết Đồng đứng dậy và quẹt thẻ.
Trên đường về, Lục Thi Mạc im lặng.
Cô thậm chí quên đi hộp LEGO ở hàng ghế sau, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến biểu cảm của Tiết Đồng khi nhìn thấy thịt.
Cô cảm thấy hơi tò mò.
Tiết Đồng ăn trứng, uống sữa, ăn cá, nên có thể không phải là người ăn chay hoàn toàn. Hơn nữa, chế độ dinh dưỡng của cô rất hoàn hảo, bữa ăn nào cũng có đầy đủ các yếu tố cần thiết cho cơ thể, chỉ là không ăn thịt.
"Giáo quan, cô thấy cảm giác của thịt không tốt sao?"
"Ừm." Tiết Đồng gật đầu, "Không tốt."
"Vậy tại sao khi em nói muốn ăn thịt, cô không nói với em?"
"Ta hỏi ngươi muốn ăn cái gì, ngươi nói ngươi muốn ăn thịt." Tiết Đồng đầu ngón tay đập vào trên tay lái, quay đầu nhìn Lục Thi Mạc, nàng về nhà không mang kính râm, hai người ngắn ngủi đối mặt.
"Tôi hỏi em muốn ăn gì, em nói muốn ăn thịt." Tiết Đồng gõ nhẹ vào vô lăng, quay sang nhìn Lục Thi Mạc, "Nếu tôi hỏi em, tôi sẽ không bỏ qua sự lựa chọn của em, nhưng nếu tôi không muốn em quyết định, tôi sẽ tự quyết định cho em. Tôi không thích sự lật lọng."
Lục Thi Mạc gật đầu suy nghĩ.
"Em cũng không thích ăn gừng, em hiểu cô." Lục Thi Mạc nhìn ánh đèn đường bên ngoài qua cửa sổ, từ từ hình thành hình ảnh của Tiết Đồng trong sự phản chiếu.
Tiết Đồng nghiêm khắc và lạnh lùng, giống như một khối băng. Cô có trật tự, hiểu biết về sự tôn trọng, có thể cho người khác nhiều kiên nhẫn, nhưng cũng có sự kiểm soát mạnh mẽ, thỉnh thoảng như mẹ của Lục Thi Mạc.
Chỉ cần Tiết Đồng đeo kính râm, điều đó chứng tỏ tâm trạng của cô cần phải che giấu, cô sẽ không để lộ cảm xúc tiêu cực với người khác, hiện tại chỉ có hai lần, một lần là khi khóc trên ghế sofa, một lần là trong phòng thay đồ tối qua.
Nhưng hai lần đó, một lần là trong giấc mơ, một lần là trốn tránh người khác, nói chung là giáo quan không thích thể hiện nhiều cảm xúc trước mặt người khác.
Tiết Đồng chỉ có ba màu sắc: đen, xám, trắng. Trang phục của cô ấy rất đồng nhất, trang sức đơn giản, chỉ có một chiếc lỗ tai mà không thấy đeo khuyên. Hình như Tiết Đồng thích đeo đồng hồ và thắt lưng, rất chú ý đến chi tiết.
Tiết Đồng thay hai bộ đồ ngủ mỗi ngày, gần đây thay quần ngủ rất thường xuyên, lý do hiện tại vẫn chưa rõ.
Tiết Đồng rất có trật tự, từ cách sắp xếp trong nhà có thể thấy điều đó. Áo ngủ của cô ấy không có bất kỳ sợi chỉ thừa nào, cân nặng có trật tự, tập thể dục có trật tự, chỉ có chất lượng giấc ngủ hơi kém, có vẻ như cô không thể ngủ đúng giờ.
Nếu Tiết Đồng hỏi ý kiến lựa chọn, bất kể yêu cầu của người khác có thái quá, cô ấy sẽ tôn trọng lựa chọn đó, và cung cấp thời gian và không gian, kiên nhẫn và giáo dục. Giống như buổi chiều hôm nay, nếu làm sai sẽ bị chỉ trích và nhắc nhở.
Nhưng nếu Tiết Đồng không muốn người khác chọn, cô ấy sẽ đưa ra thông báo thẳng thắn. Ví dụ như chuyện học tập.
Lục Thi Mạc cảm thấy cách làm của Tiết Đồng rất kỳ lạ, có phần thái quá và nhỏ nhặt. Nhưng cô tự an ủi rằng, Tiết Đồng chỉ lo lắng cho sự an toàn của cô, không giống như mẹ của cô, có phần quá kiểm soát.
Về phần Tiết Đồng, cô ấy nói chuyện rất lạnh lùng.
Cô ấy hiếm khi cười khi tâm trạng tốt, không muốn trả lời câu hỏi thì chỉ lướt qua. Ví dụ như thuốc tránh thai, vết thương của cô ấy, cô ấy không thích ăn thịt, tất cả chỉ dựa vào tâm trạng.
...
Tiết Đồng.
Rất kỳ lạ.
Nhưng không cản trở việc cô thích cô ấy.
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Đây không phải là văn râu ria đâu!!!
Tôi rất sợ các bạn chửi tôi viết văn râu ria.
Tôi chỉ muốn làm cho cảm xúc của hai người chuyển giao tự nhiên hơn một chút!
Chỉ hai ba chương nữa, chúng ta sẽ trở lại tuyến chuyện ở Thượng Hải!
Hôm nay có chương bổ sung!