Hôm Nay Khởi Hành - Ngư Tể
Chương 17
Lục Thi Mạc nhìn vào hóa đơn trong điện thoại mới hiểu rằng Lâm Đình nhắc mình thanh toán không phải vì lòng tốt. Hóa ra chỉ là muốn mình trả toàn bộ tiền điện nước của cả tầng.
Không được, việc này cô phải giải quyết tốt. Cô không thể để những người này tiêu mất một đồng nào của Lục Nguyên nữa.
Cô nắm chặt hóa đơn, bước nhanh trở lại căn hộ chung cư. Lâm Đình vẫn đang ngồi xem TV trong phòng khách, nghe thấy cô về nhưng không quay đầu lại.
"Tôi đã trả tiền rồi, phiền cô chuyển lại tiền điện nước cho tôi." Lục Thi Mạc đi đến bên cạnh Lâm Đình, nói thẳng.
Lâm Đình nhíu mày, khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn dán vào TV như thể không nghe thấy.
"Phiền cô chuyển lại tiền điện nước cho tôi." Lục Thi Mạc nói lớn hơn.
Lâm Đình vẫn không động đậy.
Lục Thi Mạc cắn chặt răng, cuối cùng lửa giận cũng bùng lên.
Cô bước một bước lớn đến tắt TV, rồi quay lại nhìn thẳng vào Lâm Đình, ánh mắt như đang nhìn tội phạm.
"Chuyển tiền điện nước cho tôi." Cô nhấn từng chữ, thậm chí còn bổ sung bằng tiếng Anh để phòng khi đối phương giả vờ không hiểu.
"Cô nói to thế làm gì? Tôi đâu có điếc." Lâm Đình thấy Lục Thi Mạc càng lúc càng không chịu kiểm soát, lại còn dám tức giận công khai, trừng mắt và hét lên: "Đâu phải tôi bảo cô trả tiền cho cả tầng, ai biết cô có trả thêm tiền để lừa chúng tôi không?"
"Cô dùng bao nhiêu điện mà trong lòng không biết sao? Chẳng lẽ chỉ có tí tiền điện nước mà cô không trả nổi à?" Lục Thi Mạc giận dữ, giọng càng lúc càng lớn.
Lục Thi Mạc từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi nhau với ai, thậm chí cũng hiếm khi thấy cô nổi giận
Cô luôn tuân theo nguyên tắc sống của mình: vạn vật bất động, nhìn đời bằng sự bình thản.
Ở trường, cô được mọi người đặt cho biệt danh: Bồ Tát Mặt Sắt.
Bạn nam cùng bàn ở trung học đã bỏ giả gián vào hộc bàn của cô suốt một học kỳ chỉ để thấy cô nổi giận. Cuối cùng, chỉ nhận lại sự khinh thường và lườm nguýt của Lục Thi Mạc, sau đó cả hai đã chung sống nửa học kỳ mà không nói với nhau một lời nào.
Khi tốt nghiệp, bạn nam đó chạy đến ôm Lục Thi Mạc, cười gượng: "Ước mơ lớn nhất của đời này của mình là muốn xem ai có thể làm cho cậu nổi giận, giận đến tận trời."
Lục Thi Mạc đáp: "Trừ khi mình luân hồi thành bếp gas, nếu không thì không ai có thể dễ dàng làm mình giận."
Cô không phải là người yêu thích sự im lặng, thích bạo lực lạnh, hay thích kìm nén.
Chủ yếu là vì bị huyết thống của đại gia tài chính Khâu Văn áp chế, khiến cô không có nơi để xả giận, lại sợ rằng xả giận sẽ gây rắc rối, nên cô sinh ra đã là một học bá nhát gan.
Tóm lại, đây là lần đầu tiên cô kích hoạt kỹ năng chế nhạo.
Dù sao thì quả bóng sắp nổ tung, chỉ cần buông tay là nó sẽ bộc lộ toàn bộ bản chất, bay lên trời.
"Nếu cô không trả nổi, thì cứ nói với tôi." Lục Thi Mạc chỉ vào Lâm Đình, bắt chước giọng điệu kiểu cách của cô ta khi nói chuyện với mình thường ngày, làm nũng:
"Cô có thể nói: "Tiểu Lục, tôi không trả nổi tiền điện, có thể giúp tôi trả không?""
"Chỉ cần cô nói ra, tôi sẽ coi như là giúp đỡ người nghèo." Lục Thi Mạc hai tay dang ra, mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, "Nhưng nếu cô không nói, thì bây giờ đi lấy điện thoại ra quét mã và chuyển tiền."
"Mọi người đều là người trưởng thành, chẳng qua là tôi chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi, chẳng lẽ cô nghĩ vì tôi là người đại lục, nên không cần tuân theo pháp luật?" Lục Thi Mạc nói rồi kéo áo mình, chỉ vào hai chữ "PC".
"Hay là cô nghĩ rằng tôi, một sinh viên trường cảnh sát, chưa từng học qua《 Pháp luật Hồng Kông 》?"
Cô bạn cùng phòng đã tan làm nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, lập tức dán tai vào cửa nghe ngóng, đặc biệt là An Hỉ Nhi, người ở ngay cạnh Lục Thi Mạc, thậm chí còn thò đầu ra để xem náo nhiệt.
Lâm Đình bị Lục Thi Mạc mắng một trận ngớ người, ngồi trên ghế sô pha há hốc miệng, biểu cảm trên mặt vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.
"Tôi, một sinh viên trao đổi từ Đại học Cảnh sát Thượng Hải, là nhân viên công vụ của Cục Độc lập Phái bộ Hồng Kông và Ma Cao, cô có thể tiếp tục gây sự với tôi, cùng lắm thì chúng ta sẽ đến Cục Đối ngoại Hồng Kông để giải quyết vấn đề."
"Hoặc chúng ta có thể tìm cảnh sát, thế này nhé, tôi đi tìm cảnh sát có vẻ dễ dàng hơn cô đấy, cô có cần không? Tôi có thể gọi ngay cho giáo quan của tôi bây giờ." Lục Thi Mạc nói rồi giơ điện thoại lên, lật danh bạ của các sĩ quan cảnh sát trong trường cho đối phương xem.
Người đầu tiên được gắn sao: Khoa Giám định Hình sự - Tiết Đồng
Người thứ hai: Đội đặc nhiệm Hành động - An Tân Nhiễm
....
...
Lục Thi Mạc thu lại điện thoại, "Vậy nên... chuyển tiền cho tôi."
Nói xong cô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tóc, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Cô... cô điên rồi." Lâm Đình dùng tiếng Quảng Đông líu lo nói một tràng dài, chỉ nghe thôi cũng biết là đang chửi rủa
Lục Thi Mạc nhìn gương mặt cau có của cô ta, bèn mắng lại bằng tiếng Thượng Hải.
"Cái đồ... ngu ngốc, đồ khốn."
Lục Thi Mạc chưa bao giờ nói tiếng Thượng Hải tục tĩu đến vậy, lần đầu dùng còn chưa quen, có vài âm tiết còn phát âm sai.
Cô tự an ủi bản thân trong lòng: Dù sao thì cũng không ai hiểu, ai mà quan tâm tiếng Thượng Hải của mình có đúng hay không.
Hai người càng mắng càng to tiếng, thậm chí Lâm Đình còn đứng dậy, nhưng Lục Thi Mạc cũng không sợ, dù sao nếu đánh nhau thì người thiệt cũng là cô ta.
Nói về khả năng chiến đấu, ít nhất cô đứng nhất về thành tích đấu võ ở nội địa.
"Đừng cãi nhau nữa." An Hỉ Nhi không thể chịu nổi nữa, lao ra từ phòng.
Cô đứng chắn giữa hai người, vỗ nhẹ lưng Lâm Đình, an ủi bằng tiếng Quảng Đông, "Đừng giận nữa, không đáng với một đứa trẻ con."
Lục Thi Mạc nhìn An Hỉ Nhi và trầm giọng nói, "Cô cũng nhớ trả tiền điện nước đấy."
"Yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ trả." An Hỉ Nhi quay người lại, nháy mắt với Lục Thi Mạc, ra hiệu cô nhanh chóng về phòng.
An Hỉ Nhi đã sống chung với cô ba tuần nay, nước sông không phạm nước giếng, nay lại ra mặt can thiệp, hòa giải trong tình huống này, cũng coi như giúp đỡ mình. Lục Thi Mạc không muốn làm hỏng ý tốt của cô ta, bèn quay người vào phòng.
Trước khi đi, cô nhìn Lâm Đình, "Trước thứ sáu phải trả tiền điện nước cho tôi."
Vào phòng, Lục Thi Mạc ngồi trên giường hít thở sâu.
Những cảm xúc luôn bị giam cầm trong lòng trào ra qua mũi, những năm tháng kìm nén bỗng chốc được giải tỏa.
Thì ra, nổi giận cũng khá là đã.
Cô nhìn quanh căn phòng của mình, tường bị Lâm Đình đập hỏng vẫn còn trơ trọi, phòng bên cạnh có một người đàn ông quấy rối tình dục cô, nơi này không đáng ở nữa, chỉ là cô chưa nghĩ ra cách nào để xin tiền từ ba...
Những ngày này đã xài quá nàng lúc đầu coi là tốt trao đổi chi phí, mặc dù trong nhà nàng có tiền, nhưng cũng không thể trắng như vậy chà đạp.
Những ngày qua, cô đã chi tiêu vượt quá số tiền đã dự tính cho chương trình trao đổi, dù gia đình có tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy.
Vừa ngồi xuống, lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào nhi.
... Đợi đã.
Cô nhận ra rằng cốc nước và đèn bàn trên đầu giường dường như đã bị thay đổi vị trí.
Lục Thi Mạc có thói quen đọc sách vào buổi tối, vì vậy đèn bàn thường được đặt ở vị trí gần tay nhất.
Cốc nước của cô là cốc thủy tinh, vì sợ khi bật đèn vào ban đêm có thể đụng phải và làm đổ, nên cô luôn để nó ở góc gần tường, cách đèn bàn khoảng hai nắm tay.
Nhưng giờ đây, mặc dù vị trí của đèn bàn không thay đổi, cốc nước đã được đặt gần đầu giường hơn.
Lục Thi Mạc không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, và cô là sinh viên ngành điều tra hình sự, nhờ học về giám định dấu vết nên độ nhạy cảm của cô trong cuộc sống hàng ngày rất cao.
Cô hoảng hốt đứng bật dậy, ánh mắt tìm kiếm những dấu vết nhỏ nhất trong phòng mà có thể đã bị thay đổi.
Ngăn kéo...
Ngăn kéo đã bị lục lọi.
Ba ngăn kéo ở đầu giường, cô chưa bao giờ sử dụng. Nhưng hôm nay, ngăn kéo dưới cùng lại nhô ra hơn 2cm so với ngăn giữa.
Giáo viên giám định dấu vết của cảnh sát nội địa đã từng giảng rằng ngăn kéo dưới cùng ít có khả năng được đóng hoàn toàn hơn so với ngăn trên trong các vụ án trộm cắp, nên cần chú ý đặc biệt đến vị trí của ngăn kéo tại hiện trường.
Cô nhìn thoáng qua tủ quần áo, tạm thời không phát hiện điều gì bất thường.
Dấu chân...
Lục Thi Mạc tắt đèn phòng ngủ, cúi xuống đất, sử dụng đèn đơn sắc để chiếu sáng quét toàn bộ sàn nhà.
Gần cửa xuất hiện hai dấu chân mờ nhạt, khác với kích cỡ chân của cô. Dấu vết nhạt, mép mờ, phần lớn đã bị phá hỏng khi cô bước vào phòng, nhưng vẫn có thể nhận ra.
Áp lực phía trước chân nặng hơn, ít có dấu vết của đế giày, phần sau chân có áp lực nặng hơn, có lẽ là bước chân của người trong độ tuổi từ 25 đến 35.
Người này có kích cỡ giày lớn hơn của cô một chút, ước tính chiều cao trên 1m72...
Trong đầu Lục Thi Mạc nhanh chóng hiện lên một cái tên - An Thành.
Cô ngồi sụp xuống đất, cảm giác khó chịu khi bị quấy rối tình dục vào buổi chiều lại trỗi dậy, cô cảm thấy toàn thân khó chịu đến mức muốn lột da.
Phải tìm camera giấu kín.
Phải tìm thiết bị ghi âm.
Lục Thi Mạc không còn thời gian để mềm mỏng, cô chỉ có thể nhanh chóng kiểm tra lại phòng, đảm bảo rằng mình không bị tổn hại thêm.
Cô cầm đèn đơn sắc và dò xét khắp căn phòng tối đen: đầu giường, dưới giường, nhà vệ sinh, ổ cắm, máy tính, tủ quần áo, gối...
Lục Thi Mạc mất gần như toàn bộ thời gian làm bài kiểm tra giám định dấu vết để lật tung căn phòng.
May mắn thay, cô không tìm thấy camera hay máy ghi âm nào.
Ngồi trên giường, Lục Thi Mạc nhìn chằm chằm vào khóa cửa, không thể bình tĩnh lại.
Phòng của cô đã không còn an toàn nữa, nhưng trước khi tìm được chỗ ở mới, cô phải đảm bảo rằng mỗi ngày mình sẽ thay đổi mật khẩu và kiểm tra lại vấn đề an ninh trong phòng.
Và cô phải bắt được kẻ này.
Lục Thi Mạc lấy điện thoại ra, mở Taobao và nhanh chóng tìm kiếm những thứ mình cần...
Đến gần 12 giờ đêm, cô mới kéo ghế chặn cửa lại, rồi nằm lên giường và ngủ.
————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Luật pháp: phục vụ bằng chứng.
Dấu vết: làm bằng chứng phục vụ luật pháp.
Chuỗi bằng chứng: cần phải xác minh bằng nhiều bằng chứng liên quan đến cùng một đối tượng.
Không phải chỉ một dấu chân là có thể bắt người, không phải chỉ một dấu vân tay là có thể đại diện.
Nếu thực sự chỉ cần sờ một cái là có thể xử lý, xã hội này sẽ không có nhiều người bị quấy rối đến vậy.
Nếu bạn gặp tình huống tương tự, điều đầu tiên: bảo vệ bản thân, nhanh chóng tìm người xung quanh để kiểm tra camera giám sát.
Thứ hai: quan sát hành vi của đối phương nhiều lần, nếu tình trạng tiếp tục xảy ra, hãy báo cảnh sát ngay lập tức.
Là một sinh viên trường cảnh sát, tất nhiên tôi hiểu cần sử dụng những biện pháp gì để bắt giữ người một cách hợp pháp và hợp lý.
Không được, việc này cô phải giải quyết tốt. Cô không thể để những người này tiêu mất một đồng nào của Lục Nguyên nữa.
Cô nắm chặt hóa đơn, bước nhanh trở lại căn hộ chung cư. Lâm Đình vẫn đang ngồi xem TV trong phòng khách, nghe thấy cô về nhưng không quay đầu lại.
"Tôi đã trả tiền rồi, phiền cô chuyển lại tiền điện nước cho tôi." Lục Thi Mạc đi đến bên cạnh Lâm Đình, nói thẳng.
Lâm Đình nhíu mày, khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn dán vào TV như thể không nghe thấy.
"Phiền cô chuyển lại tiền điện nước cho tôi." Lục Thi Mạc nói lớn hơn.
Lâm Đình vẫn không động đậy.
Lục Thi Mạc cắn chặt răng, cuối cùng lửa giận cũng bùng lên.
Cô bước một bước lớn đến tắt TV, rồi quay lại nhìn thẳng vào Lâm Đình, ánh mắt như đang nhìn tội phạm.
"Chuyển tiền điện nước cho tôi." Cô nhấn từng chữ, thậm chí còn bổ sung bằng tiếng Anh để phòng khi đối phương giả vờ không hiểu.
"Cô nói to thế làm gì? Tôi đâu có điếc." Lâm Đình thấy Lục Thi Mạc càng lúc càng không chịu kiểm soát, lại còn dám tức giận công khai, trừng mắt và hét lên: "Đâu phải tôi bảo cô trả tiền cho cả tầng, ai biết cô có trả thêm tiền để lừa chúng tôi không?"
"Cô dùng bao nhiêu điện mà trong lòng không biết sao? Chẳng lẽ chỉ có tí tiền điện nước mà cô không trả nổi à?" Lục Thi Mạc giận dữ, giọng càng lúc càng lớn.
Lục Thi Mạc từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi nhau với ai, thậm chí cũng hiếm khi thấy cô nổi giận
Cô luôn tuân theo nguyên tắc sống của mình: vạn vật bất động, nhìn đời bằng sự bình thản.
Ở trường, cô được mọi người đặt cho biệt danh: Bồ Tát Mặt Sắt.
Bạn nam cùng bàn ở trung học đã bỏ giả gián vào hộc bàn của cô suốt một học kỳ chỉ để thấy cô nổi giận. Cuối cùng, chỉ nhận lại sự khinh thường và lườm nguýt của Lục Thi Mạc, sau đó cả hai đã chung sống nửa học kỳ mà không nói với nhau một lời nào.
Khi tốt nghiệp, bạn nam đó chạy đến ôm Lục Thi Mạc, cười gượng: "Ước mơ lớn nhất của đời này của mình là muốn xem ai có thể làm cho cậu nổi giận, giận đến tận trời."
Lục Thi Mạc đáp: "Trừ khi mình luân hồi thành bếp gas, nếu không thì không ai có thể dễ dàng làm mình giận."
Cô không phải là người yêu thích sự im lặng, thích bạo lực lạnh, hay thích kìm nén.
Chủ yếu là vì bị huyết thống của đại gia tài chính Khâu Văn áp chế, khiến cô không có nơi để xả giận, lại sợ rằng xả giận sẽ gây rắc rối, nên cô sinh ra đã là một học bá nhát gan.
Tóm lại, đây là lần đầu tiên cô kích hoạt kỹ năng chế nhạo.
Dù sao thì quả bóng sắp nổ tung, chỉ cần buông tay là nó sẽ bộc lộ toàn bộ bản chất, bay lên trời.
"Nếu cô không trả nổi, thì cứ nói với tôi." Lục Thi Mạc chỉ vào Lâm Đình, bắt chước giọng điệu kiểu cách của cô ta khi nói chuyện với mình thường ngày, làm nũng:
"Cô có thể nói: "Tiểu Lục, tôi không trả nổi tiền điện, có thể giúp tôi trả không?""
"Chỉ cần cô nói ra, tôi sẽ coi như là giúp đỡ người nghèo." Lục Thi Mạc hai tay dang ra, mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, "Nhưng nếu cô không nói, thì bây giờ đi lấy điện thoại ra quét mã và chuyển tiền."
"Mọi người đều là người trưởng thành, chẳng qua là tôi chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi, chẳng lẽ cô nghĩ vì tôi là người đại lục, nên không cần tuân theo pháp luật?" Lục Thi Mạc nói rồi kéo áo mình, chỉ vào hai chữ "PC".
"Hay là cô nghĩ rằng tôi, một sinh viên trường cảnh sát, chưa từng học qua《 Pháp luật Hồng Kông 》?"
Cô bạn cùng phòng đã tan làm nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, lập tức dán tai vào cửa nghe ngóng, đặc biệt là An Hỉ Nhi, người ở ngay cạnh Lục Thi Mạc, thậm chí còn thò đầu ra để xem náo nhiệt.
Lâm Đình bị Lục Thi Mạc mắng một trận ngớ người, ngồi trên ghế sô pha há hốc miệng, biểu cảm trên mặt vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.
"Tôi, một sinh viên trao đổi từ Đại học Cảnh sát Thượng Hải, là nhân viên công vụ của Cục Độc lập Phái bộ Hồng Kông và Ma Cao, cô có thể tiếp tục gây sự với tôi, cùng lắm thì chúng ta sẽ đến Cục Đối ngoại Hồng Kông để giải quyết vấn đề."
"Hoặc chúng ta có thể tìm cảnh sát, thế này nhé, tôi đi tìm cảnh sát có vẻ dễ dàng hơn cô đấy, cô có cần không? Tôi có thể gọi ngay cho giáo quan của tôi bây giờ." Lục Thi Mạc nói rồi giơ điện thoại lên, lật danh bạ của các sĩ quan cảnh sát trong trường cho đối phương xem.
Người đầu tiên được gắn sao: Khoa Giám định Hình sự - Tiết Đồng
Người thứ hai: Đội đặc nhiệm Hành động - An Tân Nhiễm
....
...
Lục Thi Mạc thu lại điện thoại, "Vậy nên... chuyển tiền cho tôi."
Nói xong cô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tóc, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Cô... cô điên rồi." Lâm Đình dùng tiếng Quảng Đông líu lo nói một tràng dài, chỉ nghe thôi cũng biết là đang chửi rủa
Lục Thi Mạc nhìn gương mặt cau có của cô ta, bèn mắng lại bằng tiếng Thượng Hải.
"Cái đồ... ngu ngốc, đồ khốn."
Lục Thi Mạc chưa bao giờ nói tiếng Thượng Hải tục tĩu đến vậy, lần đầu dùng còn chưa quen, có vài âm tiết còn phát âm sai.
Cô tự an ủi bản thân trong lòng: Dù sao thì cũng không ai hiểu, ai mà quan tâm tiếng Thượng Hải của mình có đúng hay không.
Hai người càng mắng càng to tiếng, thậm chí Lâm Đình còn đứng dậy, nhưng Lục Thi Mạc cũng không sợ, dù sao nếu đánh nhau thì người thiệt cũng là cô ta.
Nói về khả năng chiến đấu, ít nhất cô đứng nhất về thành tích đấu võ ở nội địa.
"Đừng cãi nhau nữa." An Hỉ Nhi không thể chịu nổi nữa, lao ra từ phòng.
Cô đứng chắn giữa hai người, vỗ nhẹ lưng Lâm Đình, an ủi bằng tiếng Quảng Đông, "Đừng giận nữa, không đáng với một đứa trẻ con."
Lục Thi Mạc nhìn An Hỉ Nhi và trầm giọng nói, "Cô cũng nhớ trả tiền điện nước đấy."
"Yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ trả." An Hỉ Nhi quay người lại, nháy mắt với Lục Thi Mạc, ra hiệu cô nhanh chóng về phòng.
An Hỉ Nhi đã sống chung với cô ba tuần nay, nước sông không phạm nước giếng, nay lại ra mặt can thiệp, hòa giải trong tình huống này, cũng coi như giúp đỡ mình. Lục Thi Mạc không muốn làm hỏng ý tốt của cô ta, bèn quay người vào phòng.
Trước khi đi, cô nhìn Lâm Đình, "Trước thứ sáu phải trả tiền điện nước cho tôi."
Vào phòng, Lục Thi Mạc ngồi trên giường hít thở sâu.
Những cảm xúc luôn bị giam cầm trong lòng trào ra qua mũi, những năm tháng kìm nén bỗng chốc được giải tỏa.
Thì ra, nổi giận cũng khá là đã.
Cô nhìn quanh căn phòng của mình, tường bị Lâm Đình đập hỏng vẫn còn trơ trọi, phòng bên cạnh có một người đàn ông quấy rối tình dục cô, nơi này không đáng ở nữa, chỉ là cô chưa nghĩ ra cách nào để xin tiền từ ba...
Những ngày này đã xài quá nàng lúc đầu coi là tốt trao đổi chi phí, mặc dù trong nhà nàng có tiền, nhưng cũng không thể trắng như vậy chà đạp.
Những ngày qua, cô đã chi tiêu vượt quá số tiền đã dự tính cho chương trình trao đổi, dù gia đình có tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy.
Vừa ngồi xuống, lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào nhi.
... Đợi đã.
Cô nhận ra rằng cốc nước và đèn bàn trên đầu giường dường như đã bị thay đổi vị trí.
Lục Thi Mạc có thói quen đọc sách vào buổi tối, vì vậy đèn bàn thường được đặt ở vị trí gần tay nhất.
Cốc nước của cô là cốc thủy tinh, vì sợ khi bật đèn vào ban đêm có thể đụng phải và làm đổ, nên cô luôn để nó ở góc gần tường, cách đèn bàn khoảng hai nắm tay.
Nhưng giờ đây, mặc dù vị trí của đèn bàn không thay đổi, cốc nước đã được đặt gần đầu giường hơn.
Lục Thi Mạc không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, và cô là sinh viên ngành điều tra hình sự, nhờ học về giám định dấu vết nên độ nhạy cảm của cô trong cuộc sống hàng ngày rất cao.
Cô hoảng hốt đứng bật dậy, ánh mắt tìm kiếm những dấu vết nhỏ nhất trong phòng mà có thể đã bị thay đổi.
Ngăn kéo...
Ngăn kéo đã bị lục lọi.
Ba ngăn kéo ở đầu giường, cô chưa bao giờ sử dụng. Nhưng hôm nay, ngăn kéo dưới cùng lại nhô ra hơn 2cm so với ngăn giữa.
Giáo viên giám định dấu vết của cảnh sát nội địa đã từng giảng rằng ngăn kéo dưới cùng ít có khả năng được đóng hoàn toàn hơn so với ngăn trên trong các vụ án trộm cắp, nên cần chú ý đặc biệt đến vị trí của ngăn kéo tại hiện trường.
Cô nhìn thoáng qua tủ quần áo, tạm thời không phát hiện điều gì bất thường.
Dấu chân...
Lục Thi Mạc tắt đèn phòng ngủ, cúi xuống đất, sử dụng đèn đơn sắc để chiếu sáng quét toàn bộ sàn nhà.
Gần cửa xuất hiện hai dấu chân mờ nhạt, khác với kích cỡ chân của cô. Dấu vết nhạt, mép mờ, phần lớn đã bị phá hỏng khi cô bước vào phòng, nhưng vẫn có thể nhận ra.
Áp lực phía trước chân nặng hơn, ít có dấu vết của đế giày, phần sau chân có áp lực nặng hơn, có lẽ là bước chân của người trong độ tuổi từ 25 đến 35.
Người này có kích cỡ giày lớn hơn của cô một chút, ước tính chiều cao trên 1m72...
Trong đầu Lục Thi Mạc nhanh chóng hiện lên một cái tên - An Thành.
Cô ngồi sụp xuống đất, cảm giác khó chịu khi bị quấy rối tình dục vào buổi chiều lại trỗi dậy, cô cảm thấy toàn thân khó chịu đến mức muốn lột da.
Phải tìm camera giấu kín.
Phải tìm thiết bị ghi âm.
Lục Thi Mạc không còn thời gian để mềm mỏng, cô chỉ có thể nhanh chóng kiểm tra lại phòng, đảm bảo rằng mình không bị tổn hại thêm.
Cô cầm đèn đơn sắc và dò xét khắp căn phòng tối đen: đầu giường, dưới giường, nhà vệ sinh, ổ cắm, máy tính, tủ quần áo, gối...
Lục Thi Mạc mất gần như toàn bộ thời gian làm bài kiểm tra giám định dấu vết để lật tung căn phòng.
May mắn thay, cô không tìm thấy camera hay máy ghi âm nào.
Ngồi trên giường, Lục Thi Mạc nhìn chằm chằm vào khóa cửa, không thể bình tĩnh lại.
Phòng của cô đã không còn an toàn nữa, nhưng trước khi tìm được chỗ ở mới, cô phải đảm bảo rằng mỗi ngày mình sẽ thay đổi mật khẩu và kiểm tra lại vấn đề an ninh trong phòng.
Và cô phải bắt được kẻ này.
Lục Thi Mạc lấy điện thoại ra, mở Taobao và nhanh chóng tìm kiếm những thứ mình cần...
Đến gần 12 giờ đêm, cô mới kéo ghế chặn cửa lại, rồi nằm lên giường và ngủ.
————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Luật pháp: phục vụ bằng chứng.
Dấu vết: làm bằng chứng phục vụ luật pháp.
Chuỗi bằng chứng: cần phải xác minh bằng nhiều bằng chứng liên quan đến cùng một đối tượng.
Không phải chỉ một dấu chân là có thể bắt người, không phải chỉ một dấu vân tay là có thể đại diện.
Nếu thực sự chỉ cần sờ một cái là có thể xử lý, xã hội này sẽ không có nhiều người bị quấy rối đến vậy.
Nếu bạn gặp tình huống tương tự, điều đầu tiên: bảo vệ bản thân, nhanh chóng tìm người xung quanh để kiểm tra camera giám sát.
Thứ hai: quan sát hành vi của đối phương nhiều lần, nếu tình trạng tiếp tục xảy ra, hãy báo cảnh sát ngay lập tức.
Là một sinh viên trường cảnh sát, tất nhiên tôi hiểu cần sử dụng những biện pháp gì để bắt giữ người một cách hợp pháp và hợp lý.