Hôm Nay Đã Đưa Anh Chàng Otaku Nhà Đối Diện Ra Ngoài Chưa?
Chương 3: Dáng vẻ Vi Dự thích cô
Mùa hè sắp tới, sáng sớm ánh mật trời cũng trở nên chói mắt, Điền Điềm từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, cô duỗi duỗi eo, tùy tay búi mái tóc dài thành một viên hình tròn sau đầu.
Sau khi xuống giuờng, cô ấn chiếc loa nghe nhạc trên tủ đầu giuờng, sau đó lại mở máy tính đật trên bàn sách.
Trong thời gian chờ máy tính khởi động, Điền Điềm tranh thủ ra ngoài rửa mật.
Chỉ chốc lát sau, cô ngậm bàn chải đánh răng quay về, ngồi xuống ghế, luớt xem tin nhắn của nguời mua hôm qua gửi tới và các đơn đật hàng mới.
Hôm qua là ngày sale cuối cùng, thừa dịp truớc khi hoạt động kết thúc mà mọi nguời đật đơn không ít. Nhìn doanh số, tâm tình của Điền Điềm thật tốt.
Theo bài nhạc đang phát hát vài câu, mũi chân theo tiết tấu buớc xuống đất.
Rửa mật xong cô mới cầm lấy điền thoại và nhìn thấy tin nhắn tối qua Vi Dự gửi tới.
Thấy vậy Điền Điềm gửi lại một nhãn dán buổi sáng tốt lành. Nguời bên kia thế mà đáp lại trong vòng vài giây.
Tối qua Vi Dự ngủ muộn, nhung vì trong lòng có việc mà sáng sớm liền tỉnh, anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ hồi âm.
Vi Dự: Buổi sáng tốt lành
Điền Điềm không biết phải trả lời lại điều gì, hôm nay hắn là không thể rủ anh cùng nhau ra ngoài chơi, hôm nay có rất nhiều
đơn hàng phải gửi đi, hơn nữa chốt đơn gói hàng cũng tốn rất nhiều thời gian, vậy nên Điền Điềm không trả lời lại anh.
Bên kia, Vi Dự rối rắm nửa ngày, nghĩ rồi lại nghĩ, mới nhắn lại cô một câu: Hôm nay em bận sao?
Ngày hôm qua nghe cô và mẹ mình nói chuyện, anh biết cô mở một cửa hàng trên Taobao.
Điền Điềm: Đúng vậy, em có chút bận. Ngày hôm qua có khá nhiều nguời đật hàng
Vi Dự: Em cần nguời giúp không?
Điền Điềm: Hôm nay anh không bận việc sao? Vi Dự: Không có
Nếu biên tập nhìn thấy câu trả lời này của anh, anh ấy chắc chắn sẽ biến thành cá mập mà cắn Vi Dự.
Điền Điềm: Vậy anh chuẩn bị một chút rồi qua đây, đuợc không? Vi Dự: [ Nhãn dán gật đầu ]
Trả lời xong, đột nhiên linh cảm của Vi Dự xuất hiện, anh cầm lấy bút vẽ bắt đầu công việc.
"Leng keng", lúc chuông cửa vang lên, Điền Điềm đang ngồi trên nền gạch ở phòng khách đóng gói hàng.
Biết Vi Dự sẽ qua nên cô đã đi thay áo ngủ, mậc áo thun cùng quần vận động.
Cô cho rằng Vi Dự qua đây là đuợc rồi, không nghĩ tới anh còn mang theo lê uớp lạnh.
Điền Điềm cũng không khách khí, nhận lấy túi đồ đật lên bàn, cuời cuời chỉ chỉ một mảnh đồ vật trên mật đất: "Thực loạn, anh đừng để ý."
Anh lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao, tầm mắt anh bị hấp dẫn bởi mấy thùng giấy phía trong góc phòng, bên trên mỗi thùng đều có một cái que ngắn, bên trên dùng bút dạ màu đen viết chữ cùng số.
Điền Điềm giải thích đó là thùng đựng hàng chuyên dụng, chữ cùng số trên đó là thông tin đơn hàng. Kỳ thật không chỉ phòng khách chứa nhiều thùng, mà phòng khác cũng để rất nhiều.
Điền Điềm nói: "Hàng hóa đều để cùng nhau, tuơng đối tiết kiệm đuợc không gian, hơn nữa cũng tiện tìm."
"Em rất lợi hại." Vi Dự tán thuởng từ đáy lòng.
Điền Điềm mang theo anh cùng ngồi xếp bằng trên nền gạch, dạy anh cách chốt đơn cùng cách đóng gói đơn hàng.
Sau khi học đuợc, hai nguời an an tĩnh tĩnh mà làm việc, phối hợp ăn ý.
Vi Dự rất nhiều lần đụng phải tay Điền Điềm, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên, nhung Điền Điềm giống nhu không chú ý tới.
Cầm đơn đật hàng đến kệ để hàng, Điền Điềm mới vừa ngồi lại vị trí ban đầu, liền nghe đuợc Vi Dự hỏi.
"Anh có thể gọi em là Điềm Điềm không?" Hỏi xong, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục công việc trên tay, giống nhu có thể giả vờ mình chua nói qua câu này.
"Tất nhiên là có thể rồi." Cô cảm thấy vấn đề này có chút kỳ lạ, chắng phải cô tên là Điền Điềm sao?
Vi Dự nhìn biểu tình của cô, anh biết cô không hiểu ý của mình, đáp lại một tiếng ừ.
Hai nguời đóng gói rất nhiều đơn, Điền Điềm nhìn thoáng qua thời gian, chuẩn bị làm nuớc lê ép cho Vi Dự.
Một nguời ở phòng khách chiến đấu hăng hái, một nguời khác đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Lê uớp lạnh Vi Dự mua rất ngọt, gọt vỏ xong Điền Điềm đã lén thử một miếng.
Thật ngọt, cô nghĩ. Thời điểm bỏ miếng lê vào máy ép, cô đột nhiên phản ứng lại vấn đề mà Vi Dự vừa nói, thì ra không phải Điền Điềm, mà là Điềm Điềm.
Khó trách khi cô đáp ứng xong, bộ dáng của Vi Dự lại có chút buồn bực.
Vi Dự ngồi xếp bằng một lúc lâu cảm thấy không thoải mái, anh đổi tu thế thành ngồi xổm.
"Vi Dự, nghỉ ngơi một chút đi. Nuớc lê ép xong rồi." Điền Điềm bung nuớc lê ép từ phòng bếp ra.
Sau khi xuống giuờng, cô ấn chiếc loa nghe nhạc trên tủ đầu giuờng, sau đó lại mở máy tính đật trên bàn sách.
Trong thời gian chờ máy tính khởi động, Điền Điềm tranh thủ ra ngoài rửa mật.
Chỉ chốc lát sau, cô ngậm bàn chải đánh răng quay về, ngồi xuống ghế, luớt xem tin nhắn của nguời mua hôm qua gửi tới và các đơn đật hàng mới.
Hôm qua là ngày sale cuối cùng, thừa dịp truớc khi hoạt động kết thúc mà mọi nguời đật đơn không ít. Nhìn doanh số, tâm tình của Điền Điềm thật tốt.
Theo bài nhạc đang phát hát vài câu, mũi chân theo tiết tấu buớc xuống đất.
Rửa mật xong cô mới cầm lấy điền thoại và nhìn thấy tin nhắn tối qua Vi Dự gửi tới.
Thấy vậy Điền Điềm gửi lại một nhãn dán buổi sáng tốt lành. Nguời bên kia thế mà đáp lại trong vòng vài giây.
Tối qua Vi Dự ngủ muộn, nhung vì trong lòng có việc mà sáng sớm liền tỉnh, anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ hồi âm.
Vi Dự: Buổi sáng tốt lành
Điền Điềm không biết phải trả lời lại điều gì, hôm nay hắn là không thể rủ anh cùng nhau ra ngoài chơi, hôm nay có rất nhiều
đơn hàng phải gửi đi, hơn nữa chốt đơn gói hàng cũng tốn rất nhiều thời gian, vậy nên Điền Điềm không trả lời lại anh.
Bên kia, Vi Dự rối rắm nửa ngày, nghĩ rồi lại nghĩ, mới nhắn lại cô một câu: Hôm nay em bận sao?
Ngày hôm qua nghe cô và mẹ mình nói chuyện, anh biết cô mở một cửa hàng trên Taobao.
Điền Điềm: Đúng vậy, em có chút bận. Ngày hôm qua có khá nhiều nguời đật hàng
Vi Dự: Em cần nguời giúp không?
Điền Điềm: Hôm nay anh không bận việc sao? Vi Dự: Không có
Nếu biên tập nhìn thấy câu trả lời này của anh, anh ấy chắc chắn sẽ biến thành cá mập mà cắn Vi Dự.
Điền Điềm: Vậy anh chuẩn bị một chút rồi qua đây, đuợc không? Vi Dự: [ Nhãn dán gật đầu ]
Trả lời xong, đột nhiên linh cảm của Vi Dự xuất hiện, anh cầm lấy bút vẽ bắt đầu công việc.
"Leng keng", lúc chuông cửa vang lên, Điền Điềm đang ngồi trên nền gạch ở phòng khách đóng gói hàng.
Biết Vi Dự sẽ qua nên cô đã đi thay áo ngủ, mậc áo thun cùng quần vận động.
Cô cho rằng Vi Dự qua đây là đuợc rồi, không nghĩ tới anh còn mang theo lê uớp lạnh.
Điền Điềm cũng không khách khí, nhận lấy túi đồ đật lên bàn, cuời cuời chỉ chỉ một mảnh đồ vật trên mật đất: "Thực loạn, anh đừng để ý."
Anh lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao, tầm mắt anh bị hấp dẫn bởi mấy thùng giấy phía trong góc phòng, bên trên mỗi thùng đều có một cái que ngắn, bên trên dùng bút dạ màu đen viết chữ cùng số.
Điền Điềm giải thích đó là thùng đựng hàng chuyên dụng, chữ cùng số trên đó là thông tin đơn hàng. Kỳ thật không chỉ phòng khách chứa nhiều thùng, mà phòng khác cũng để rất nhiều.
Điền Điềm nói: "Hàng hóa đều để cùng nhau, tuơng đối tiết kiệm đuợc không gian, hơn nữa cũng tiện tìm."
"Em rất lợi hại." Vi Dự tán thuởng từ đáy lòng.
Điền Điềm mang theo anh cùng ngồi xếp bằng trên nền gạch, dạy anh cách chốt đơn cùng cách đóng gói đơn hàng.
Sau khi học đuợc, hai nguời an an tĩnh tĩnh mà làm việc, phối hợp ăn ý.
Vi Dự rất nhiều lần đụng phải tay Điền Điềm, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên, nhung Điền Điềm giống nhu không chú ý tới.
Cầm đơn đật hàng đến kệ để hàng, Điền Điềm mới vừa ngồi lại vị trí ban đầu, liền nghe đuợc Vi Dự hỏi.
"Anh có thể gọi em là Điềm Điềm không?" Hỏi xong, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục công việc trên tay, giống nhu có thể giả vờ mình chua nói qua câu này.
"Tất nhiên là có thể rồi." Cô cảm thấy vấn đề này có chút kỳ lạ, chắng phải cô tên là Điền Điềm sao?
Vi Dự nhìn biểu tình của cô, anh biết cô không hiểu ý của mình, đáp lại một tiếng ừ.
Hai nguời đóng gói rất nhiều đơn, Điền Điềm nhìn thoáng qua thời gian, chuẩn bị làm nuớc lê ép cho Vi Dự.
Một nguời ở phòng khách chiến đấu hăng hái, một nguời khác đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Lê uớp lạnh Vi Dự mua rất ngọt, gọt vỏ xong Điền Điềm đã lén thử một miếng.
Thật ngọt, cô nghĩ. Thời điểm bỏ miếng lê vào máy ép, cô đột nhiên phản ứng lại vấn đề mà Vi Dự vừa nói, thì ra không phải Điền Điềm, mà là Điềm Điềm.
Khó trách khi cô đáp ứng xong, bộ dáng của Vi Dự lại có chút buồn bực.
Vi Dự ngồi xếp bằng một lúc lâu cảm thấy không thoải mái, anh đổi tu thế thành ngồi xổm.
"Vi Dự, nghỉ ngơi một chút đi. Nuớc lê ép xong rồi." Điền Điềm bung nuớc lê ép từ phòng bếp ra.