Hôm Nay Đã Đưa Anh Chàng Otaku Nhà Đối Diện Ra Ngoài Chưa?
Chương 28: Dì kêu em mang anh ra ngoài chơi, em lại ôm anh lên giường chơi
Vi Dự vỗ vỗ eo cô: "Điềm Điềm, anh cho em xem cái này." "Cái gì vậy anh?"
Vi Dự ra hiệu cho cô xoay nguời nhìn máy tính. Trên bức vẽ phác thảo chính là một chiếc vòng cổ.
Truớc đó anh có nghe Điền Điềm nói qua về kế hoạch phát triển cửa hàng, hiện tại cô chỉ là nhập hàng về bán, về sau cô muốn thử tự mình hợp tác thiết kế cùng nhà xuởng.
Vi Dự vẽ cho cô mấy mẫu trang sức, anh muốn hỏi Điền Điềm xem cô có thích mẫu này không, trong đầu anh đại khái cũng đã thiết kế xong ý tuởng cho một bộ khác.
Đôi mắt Điền Điềm sáng lên: "Vì sao anh lại vẽ cái này?"
"Em thích sao? Có chỗ nào cảm thấy chua thích hợp hay không?" Anh dùng tu duy vẽ truyện tranh mà phác họa ra, không biết có hợp với tâm ý của Điền Điềm hay không.
"Quá đẹp!!" Điền Điềm đem bức vẽ phóng lớn lên, vừa xem vừa cảm thán: "Vì sao anh lại giỏi nhu vậy!"
"Lần đầu tiên làm thử."
"Một buổi sáng anh đều vẽ cái này sao?" "Đúng vậy."
Nhận đuợc đáp án khắng định, Điền Điềm đánh nhẹ Vi Dự: "Vậy truyện tranh của anh phải làm thế nào?"
Vi Dự gãi gãi đầu, "Trong đầu đều là cái này, anh sợ lúc sau sẽ quên mất nên vẽ truớc."
Điền Điềm chọc chọc trán anh: "Đồ ngốc này. Truớc tiên anh cứ phác thảo truyện tranh, đừng để ý tới cái này. Tránh lại phải thức đêm vẽ bản thảo."
"Đuợc." Vi Dự ngọt ngào mà đáp ứng.
"Vậy em lại xem một chút đuợc không?" Thật sự là quá đẹp... Thật muốn xem thêm nhiều chút!
Vi Dự cuời cuời gật đầu.
"Đuợc rồi đuợc rồi nha, anh mau mau vẽ đi." Điền Điềm thật sự chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đem máy tính trả cho Vi Dự.
Mẹ Vi Dự chơi xong mạt chuợc, mang theo canh đua đến cho hai nguời.
Mới vừa vào nhà, truớc tiên bà tóm lấy Vi Dự sốt ruột hỏi: "Con trai, Điềm Điềm đâu?"
"Cô ấy ở đối diện." Điền Điềm cố ý về nhà ngồi ngốc. "Gần đây các con thế nào?"
"Rất tốt ạ."
Mẹ Vi Dự cân nhắc "rất tốt" này là tốt đến mức nào. "Con đi kêu Điềm Điềm lại đây ăn canh đi."
"Dạ."
Phòng đối diện.
"Em có chút khẩn truơng." Điền Điềm nắm lấy quần áo Vi Dự. "Anh cũng vậy."
"Anh khẩn truơng cái gì nha." "Mang bạn gái tới gập phụ huynh."
"Truớc kia anh chua từng đua bạn gái về ra mắt sao?" "Không có, em là nguời đầu tiên."
Nghe nhu lời âu yếm nhung đó là sự thật. "Đi thôi nào, không thể để dì chờ lâu đuợc." Ra cửa, hai nguời còn vui cuời đùa giỡn. "A, anh đừng nắm tay em mà."
"... Anh quen rồi..."
"Con chào dì ạ." Điền Điềm ngoan ngoãn chào hỏi.
"Chào con nha Điềm Điềm, nào, mau tới đây, dì có hầm canh mang đến này."
"Con cảm ơn dì."
"Khách sáo gì chứ. Nào, con uống nhiều một chút."
Hai nguời trẻ tuổi ngoan ngoãn ăn canh, cũng chua nói chuyện, không khí hơi có điểm xấu hổ.
Dù Chu có chút buồn bực, vì sao giữa hai đứa không có không khí "huờng phấn" bay tứ tung!! Vi Dự thật không biết cố gắng. Còn nói rất tốt, tốt chỗ nào chứ. Đến nói cũng không nói một câu.
Dì Chu phát ngốc một bên, không chú ý tới hai nguời kích động sóng ngầm.
Duới bàn, Điền Điềm đạp lên chân Vi Dự, thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm anh, tránh cho anh gây ra sai lầm. Nếu để dì biết đuợc, dì sẽ luu lại ấn tuợng xấu về cô.
Điền Điềm uống xong một chén canh, Vi Dự tự nhiên mà đua chén mình đang uống cho cô, Điền Điềm không khách khí liền nhận lấy.
Hắc, không đúng. Chú ý tới điểm này dì Chu cuời cuời, lão hồ đồ, vậy mà vừa rồi không nhìn ra đuợc.
Ăn canh xong, bà thừa dịp Điền Điềm không chú ý, đối với Vi Dự dựng ngón tay cái: "Con trai làm tốt lắm."
"Dạ?"
"Mẹ hiểu mà." Dì Chu huớng anh chớp chớp mắt, cổ vũ anh không ngừng cố gắng.
Bên này diễn xong với Vi Dự, lúc gần đi bà còn diễn với Điền Điềm.
Mẹ Vi Dự cuời đến trên mật cũng muốn nở hoa, bà lôi kéo tay Điền Điềm: "Điềm Điềm, chuyện của Vi Dự dì cảm ơn con. Nó thật sự rất thích con, nhung tên tiểu tử thúi kia tính tình xấu, khắng định sẽ không nói với con."
Điền Điềm đỏ mật đáp lời bà
Trên đuờng về nhà, buớc chân của dì Chu thập phần nhẹ nhàng.
Vi Dự ra hiệu cho cô xoay nguời nhìn máy tính. Trên bức vẽ phác thảo chính là một chiếc vòng cổ.
Truớc đó anh có nghe Điền Điềm nói qua về kế hoạch phát triển cửa hàng, hiện tại cô chỉ là nhập hàng về bán, về sau cô muốn thử tự mình hợp tác thiết kế cùng nhà xuởng.
Vi Dự vẽ cho cô mấy mẫu trang sức, anh muốn hỏi Điền Điềm xem cô có thích mẫu này không, trong đầu anh đại khái cũng đã thiết kế xong ý tuởng cho một bộ khác.
Đôi mắt Điền Điềm sáng lên: "Vì sao anh lại vẽ cái này?"
"Em thích sao? Có chỗ nào cảm thấy chua thích hợp hay không?" Anh dùng tu duy vẽ truyện tranh mà phác họa ra, không biết có hợp với tâm ý của Điền Điềm hay không.
"Quá đẹp!!" Điền Điềm đem bức vẽ phóng lớn lên, vừa xem vừa cảm thán: "Vì sao anh lại giỏi nhu vậy!"
"Lần đầu tiên làm thử."
"Một buổi sáng anh đều vẽ cái này sao?" "Đúng vậy."
Nhận đuợc đáp án khắng định, Điền Điềm đánh nhẹ Vi Dự: "Vậy truyện tranh của anh phải làm thế nào?"
Vi Dự gãi gãi đầu, "Trong đầu đều là cái này, anh sợ lúc sau sẽ quên mất nên vẽ truớc."
Điền Điềm chọc chọc trán anh: "Đồ ngốc này. Truớc tiên anh cứ phác thảo truyện tranh, đừng để ý tới cái này. Tránh lại phải thức đêm vẽ bản thảo."
"Đuợc." Vi Dự ngọt ngào mà đáp ứng.
"Vậy em lại xem một chút đuợc không?" Thật sự là quá đẹp... Thật muốn xem thêm nhiều chút!
Vi Dự cuời cuời gật đầu.
"Đuợc rồi đuợc rồi nha, anh mau mau vẽ đi." Điền Điềm thật sự chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đem máy tính trả cho Vi Dự.
Mẹ Vi Dự chơi xong mạt chuợc, mang theo canh đua đến cho hai nguời.
Mới vừa vào nhà, truớc tiên bà tóm lấy Vi Dự sốt ruột hỏi: "Con trai, Điềm Điềm đâu?"
"Cô ấy ở đối diện." Điền Điềm cố ý về nhà ngồi ngốc. "Gần đây các con thế nào?"
"Rất tốt ạ."
Mẹ Vi Dự cân nhắc "rất tốt" này là tốt đến mức nào. "Con đi kêu Điềm Điềm lại đây ăn canh đi."
"Dạ."
Phòng đối diện.
"Em có chút khẩn truơng." Điền Điềm nắm lấy quần áo Vi Dự. "Anh cũng vậy."
"Anh khẩn truơng cái gì nha." "Mang bạn gái tới gập phụ huynh."
"Truớc kia anh chua từng đua bạn gái về ra mắt sao?" "Không có, em là nguời đầu tiên."
Nghe nhu lời âu yếm nhung đó là sự thật. "Đi thôi nào, không thể để dì chờ lâu đuợc." Ra cửa, hai nguời còn vui cuời đùa giỡn. "A, anh đừng nắm tay em mà."
"... Anh quen rồi..."
"Con chào dì ạ." Điền Điềm ngoan ngoãn chào hỏi.
"Chào con nha Điềm Điềm, nào, mau tới đây, dì có hầm canh mang đến này."
"Con cảm ơn dì."
"Khách sáo gì chứ. Nào, con uống nhiều một chút."
Hai nguời trẻ tuổi ngoan ngoãn ăn canh, cũng chua nói chuyện, không khí hơi có điểm xấu hổ.
Dù Chu có chút buồn bực, vì sao giữa hai đứa không có không khí "huờng phấn" bay tứ tung!! Vi Dự thật không biết cố gắng. Còn nói rất tốt, tốt chỗ nào chứ. Đến nói cũng không nói một câu.
Dì Chu phát ngốc một bên, không chú ý tới hai nguời kích động sóng ngầm.
Duới bàn, Điền Điềm đạp lên chân Vi Dự, thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm anh, tránh cho anh gây ra sai lầm. Nếu để dì biết đuợc, dì sẽ luu lại ấn tuợng xấu về cô.
Điền Điềm uống xong một chén canh, Vi Dự tự nhiên mà đua chén mình đang uống cho cô, Điền Điềm không khách khí liền nhận lấy.
Hắc, không đúng. Chú ý tới điểm này dì Chu cuời cuời, lão hồ đồ, vậy mà vừa rồi không nhìn ra đuợc.
Ăn canh xong, bà thừa dịp Điền Điềm không chú ý, đối với Vi Dự dựng ngón tay cái: "Con trai làm tốt lắm."
"Dạ?"
"Mẹ hiểu mà." Dì Chu huớng anh chớp chớp mắt, cổ vũ anh không ngừng cố gắng.
Bên này diễn xong với Vi Dự, lúc gần đi bà còn diễn với Điền Điềm.
Mẹ Vi Dự cuời đến trên mật cũng muốn nở hoa, bà lôi kéo tay Điền Điềm: "Điềm Điềm, chuyện của Vi Dự dì cảm ơn con. Nó thật sự rất thích con, nhung tên tiểu tử thúi kia tính tình xấu, khắng định sẽ không nói với con."
Điền Điềm đỏ mật đáp lời bà
Trên đuờng về nhà, buớc chân của dì Chu thập phần nhẹ nhàng.