Hôm Nay Cũng Không Bị Phu Quân Bỏ Rơi
Chương 57
Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy mình giống như một con lợn đang được đưa đi qua từng trạm kiểm tra.
Tiết Phỉ Phong nâng cậu lên rồi lại đặt xuống, hạt đậu xanh trong chiếc giày của Thẩm Thanh Nhiên kẹt vào ngón chân mềm mại, đau như bị kim châm.
Cố gắng mỉm cười.
Cố gắng không nổi, chỉ muốn khóc.
"Ta đâu phải lợn, nhẹ đi hai cân có thể giảm giá sao?" Thẩm Thanh Nhiên tức giận ngồi bệt xuống đất, đứng dậy không nổi.
Càng tức giận càng ngồi bệt xuống đất, trông giống như trẻ con.
Tiết Phỉ Phong hiển nhiên hiểu lầm hành động của Thẩm Thanh Nhiên, hắn không có gì để đãi cậu, ngay cả câu "Đừng ngồi trên đất" cũng không có lý do để nói.
Vì không có ghế.
Tiết Phỉ Phong ngồi xuống, chăm chú nhìn vào đôi mày, đôi mắt của Thẩm Thanh Nhiên, vẫn là dáng vẻ quen thuộc, hắn thật mong thời gian trôi nhanh hơn, nếu như Thẩm Thanh Nhiên có thể đứng sẵn ở cuối con đường chờ hắn thì tốt biết mấy, hắn sẵn sàng đi hai lần đường, có bò cũng phải bò tới đích.
Chỉ cần người của hắn, Thanh Nhiên, không chịu khổ.
"Nơi này không tiện, về lều của ta." Tiết Phỉ Phong vừa nói vừa định bế Thẩm Thanh Nhiên lên.
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Thanh Nhiên tức giận không kìm nén nổi, cậu tức tối trừng mắt nhìn Tiết Phỉ Phong: "Ngươi ở quân doanh sống không tệ nhỉ, tiểu đệ chạy trước chạy sau, hoa giải ngữ bên cạnh, ta thấy ngươi nên đổi tên thành Tiết Bình Quý cho rồi, tổ tiên ngươi chắc chắn là một nhà, đều là vương gia, đều biết đánh trận, cách hành xử chẳng khác gì nhau, chẳng lẽ ta phải làm Vương Bảo Xuyến* cày ruộng cho ngươi mười năm tám năm? Buồn cười."
Tiết Phỉ Phong, đồ cặn bã.
Thẩm Thanh Nhiên lảm nhảm một hồi, "Nữ tử đó là ai, sao lại xuất hiện trong quân doanh, nếu ngươi nói ra câu chuyện nào kiểu ân nhân cứu mạng, chúng ta sẽ đường ai nấy đi."
Đường ai nấy đi? Hay là cắt dưa leo?
Tiết Phỉ Phong vội vàng thanh minh: "Tiết Bình Quý gì chứ, ta không biết, ngươi nói linh tinh, chúng ta sẽ sống tốt cả đời."
Không biết thì tốt, Thẩm Thanh Nhiên kiên quyết hỏi: "Nữ tử trong quân doanh là ai?"
"Làm gì có nữ tử nào?" Tiết Phỉ Phong vội đến tìm Thẩm Thanh Nhiên, đến mức "trong mắt không có ai khác," nhìn thấy Thường Minh bên cạnh Thẩm Thanh Nhiên xuất hiện trong quân doanh, hắn bỏ qua cả nữ tử mặc y phục vàng bên cạnh. Sau khi nghe tin Thẩm Thanh Nhiên đã đến, hắn còn không kịp để ý thêm gì nữa.
"Ngươi còn dám chối, ngay trước lều của ngươi, dám ngang nhiên vào trong!" Thẩm Thanh Nhiên tức đến đau ngực, Tiết Phỉ Phong quả nhiên có chuyện mờ ám.
Tiết Phỉ Phong lúc này mới nhớ ra, dường như lúc hắn ra khỏi lều, có một người đang đánh nhau với Thường Minh, hình như là nữ tử?
Lúc đó hắn đang bàn việc với Vũ Xương Hầu. Tổ tiên của Vũ Xương Hầu cùng hoàng đế khai quốc đánh giang sơn, sau khi thời cuộc ổn định, lão cáo lão hồi hương, vui vẻ giao lại binh quyền cho triều đình, đổi lại vàng bạc vạn lượng, Tây Nam điền địa, nhà cửa, mỹ thiếp không kể xiết. Trong cùng thời, vài vị võ tướng khác lại không được an hưởng tuổi già như vậy.
Đến đời này của Vũ Xương Hầu, tước vị đã trở thành hư danh, nhưng tài sản tích lũy từ tổ tiên vô cùng đáng kể, thế lực gia tộc bám rễ sâu vào khắp vùng Tây Nam. Thiếu gì muốn nấy, mỗi lần có biến động đều là một lần lựa chọn phe phái, Vũ Xương Hầu nắm bắt cơ hội, chọn Tiết Phỉ Phong, muốn trở lại triều đình, nên mang theo vàng bạc châu báu đến hỗ trợ.
Có một điều kiện ngầm, đó là phải để con gái của hắn làm vương phi.
Tiết Phỉ Phong thiếu lương thảo, nhưng tuyệt đối không dùng hôn nhân để đổi lấy.
Vũ Xương Hầu lui một bước, chỉ cần làm trắc phi.
Đôi mắt đẹp của Thẩm Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào Tiết Phỉ Phong: "Vậy là ngươi định trở thành Tiết Bình Quý, cưới một quý nữ?"
Thời đại này chưa có câu chuyện về Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến.
Có khi nào câu chuyện về Vương Bảo Xuyến bắt nguồn từ chính Tiết Phỉ Phong?
Tiết Phỉ Phong cưới hai thê tử, truyền thành một đoạn giai thoại, được biên vào những câu chuyện dân gian, để tránh né, tên họ bị thay đổi hoàn toàn, thậm chí vì nguyên phối quá vô danh, câu chuyện lan truyền đến mức người ta còn nhớ sai cả họ tên và giới tính của nguyên phối, biến thành họ Vương - một họ lớn.
Thẩm Thanh Nhiên tức giận tự mình tưởng tượng đến mức trông như một con cá nóc.
Tiết Phỉ Phong nhìn thấy cậu nghiến răng, không nhịn được cười, mở miệng cậu ra: "Nghe ta nói xong đã, ta không đồng ý."
"Ta đã nói rồi, dù có thiên hạ, hay trở thành kẻ thảo khấu*, đời này chỉ cưới mỗi Thẩm Thanh Nhiên." Giang sơn này là vì Thẩm Thanh Nhiên mà ta muốn có, không thể vì một cái gì đó mà bỏ rơi cậu, làm cậu chịu khổ thêm chút nào.
//Thảokhấu (草寇): giặc cỏ, giống thổ phỉ, cướp.//
Nói hay thật.
Vậy thì nói thêm chút nữa đi.
Thẩm Thanh Nhiên mắt cong cong, máu trong người như sôi lên, nụ cười và sắc đỏ cùng lúc hiện lên trên gò má, những ngày dài nửa tháng thức khuya dậy sớm lo lắng sợ hãi, nghe câu này của Tiết Phỉ Phong, những khổ sở trước đây dường như không còn là gì.
Thẩm Thanh Nhiên rất vui, giống như đứa trẻ đang liếm cây kẹo sắp ăn hết, giữ lại chút ngọt ngào cuối cùng trên đầu lưỡi, đi đi lại lại mà liếm.
Cậu ôm lấy cánh tay Tiết Phỉ Phong, khuôn mặt sát gần vào cằm hắn: "Ta sẽ làm áp trại phu nhân của ngươi? Mơ đi."
Ánh mắt lưu chuyển, tình cảm sâu đậm, rõ ràng viết là "Ta đồng ý."
Ta hy vọng ngươi hiểu...
Không mong cuối cùng có thể cùng Tiết Phỉ Phong lên đỉnh cửu trùng, không quan tâm đến kiệu rồng hay xe lừa, chỉ cần là ngươi, áp trại phu nhân cũng được, uyên ương dưới âm phủ cũng xong.
Giống như bây giờ, cùng ngồi trên mảnh đất trần trụi, dưới chân là đất vàng, trên đầu là trời xanh lọt qua khe lều, bên cạnh là ngươi, trong mắt là ngươi.
Đừng nghĩ sẽ bỏ rơi ta bất cứ lúc nào.
Tiết Phỉ Phong nhìn cậu, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, hít thở nặng nề, hắn bất ngờ ôm chặt Thẩm Thanh Nhiên, ngực rung động, từ cổ họng thốt ra những lời đứt quãng: "Là ta nghĩ sai rồi."
Xem nhẹ tình cảm sâu đậm của Thẩm Thanh Nhiên, rơi vào ngõ cụt, Tiết Phỉ Phong thật sai lầm.
Hắn bế Thẩm Thanh Nhiên lên, bước nhanh về phía trước, "Đi đến chỗ ta."
Bất ngờ rời khỏi mặt đất, Thẩm Thanh Nhiên sợ hãi ôm chặt lấy cổ Tiết Phỉ Phong, "Bên ngoài toàn người, thả ta xuống!"
Cậu không muốn trở thành trò cười của quân doanh vào sáng mai.
"Tướng quân các ngươi đâu rồi?!"
"Xông vào quân doanh là tội chết!"
"Nguyệt nhi..."
Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng gần, hướng thẳng về phía doanh trướng này mà tới. Tiết Phỉ Phong dừng bước, bị Thẩm Thanh Nhiên trừng mắt liếc một cái, đành phải thả hắn xuống.
Thẩm Thanh Nhiên vén rèm lên, đối diện ngay với một tiểu thư kiêu ngạo, cứng đầu. Thường Minh đang ngăn cản nàng.
Mộ Dung Nguyệt thấy Tiết Phỉ Phong, hốc mắt liền đỏ lên, giận dữ hỏi: "Ngươi cầm tiền của cha ta, vậy dựa vào cái gì mà không chịu cưới ta?"
Vũ Xương Hầu vội vàng tạ lỗi: "Thần dạy con không nghiêm, xin Vương gia thứ tội." Nói trắng ra, hắn chỉ có tiền, Tiết Phỉ Phong lại có quyền có thế, có binh lực, không cần thiết phải dùng ngôi chính thê để kéo hắn về phía mình. Vũ Xương Hầu ngay từ đầu đã nhắm đến vị trí trắc phi, mỹ nhân đẹp đẽ, có người đàn ông nào lại không động lòng?
Nhưng Tiết Phỉ Phong không hề lay chuyển, bất kể nói gì thì cũng chỉ giữ thái độ "Cầm tiền của ngươi mà cuốn xéo." Vũ Xương Hầu đành phải nén lòng không nhắc tới nữa, chỉ nói toàn lực ủng hộ Vương gia. Chuyện hôn sự của con gái có được thì tốt, không có cũng chẳng ảnh hưởng đến việc hắn muốn thông qua Tiết Phỉ Phong bước chân vào giới quý tộc kinh thành.
"Vì ngươi không biết trồng trọt, không biết chặt củi, không biết đánh cá..." Thẩm Thanh Nhiên đứng ra, giọng nói kiên định mà thấm thía, "Những việc này ngươi đều không biết, nên tướng quân sẽ không cưới ngươi."
"Ai nói ta không biết, ta có thể học mà." Mộ Dung Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Nhiên, hỏi: "Ngươi là ai?"
Thẩm Thanh Nhiên cười đáp: "Ngươi có thể chịu đựng được việc lội vào ruộng nước cấy lúa, để giun đất chui qua kẽ ngón chân ngươi, để những con đỉa hút máu bám lên bắp chân, mỗi cái chân phải bám đến năm, sáu con..."
Ta thì không thể, Thẩm Thanh Nhiên thầm bổ sung trong lòng.
Sắc mặt Mộ Dung Nguyệt trở nên trắng bệch, nàng đưa tay bịt chặt tai lại: "Ngươi đừng nói nữa!"
"Lúc chặt củi, tổ kiến treo lủng lẳng trên đầu ngươi, đàn kiến đen kịt như mưa đổ xuống, cắn xé người ngươi... Hay là ngươi thích khi trời đông giá rét, mặt hồ đóng băng, phải cởi chân trần bước vào hồ để bắt cá, hoặc chịu nắng gắt giữa mùa hè, phơi mình trong đồng ruộng suốt bốn canh giờ?"
Mộ Dung Nguyệt sinh ra đã ngậm thìa vàng, dù có vào quân doanh, chỉ cần báo tên cha nàng, đưa cho lính canh cửa hai miếng vàng, cũng thuận lợi vào được.
Nàng còn sợ khổ hơn cả Thẩm Thanh Nhiên, nghe tới cảnh đó chẳng khác nào giết nàng, thậm chí quên mất việc suy nghĩ vì sao lấy Tiết Phỉ Phong lại phải biết làm những việc ấy.
"Cha, chúng ta đi thôi." Mộ Dung Nguyệt sắc mặt tái nhợt, kéo tay Vũ Xương Hầu. Nàng bừng tỉnh, quân doanh này sao sánh được với nhà mình. Nàng muốn gả cho một người giàu có, một nơi mà trong nhà không có lấy một con kiến.
Thẩm Thanh Nhiên chắp tay, cười tủm tỉm tiễn Mộ Dung Nguyệt về nhà. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã cảm thấy tiểu thư kiêu ngạo này có điểm giống mình, nhìn thấy phía trước có một vũng nước nhỏ liền chọn cách đi vòng qua. Dọa dẫm một chút là xong.
Không phải ai cũng như cậu, sẵn lòng chịu khổ vì Tiết Phỉ Phong.
Thẩm Thanh Nhiên tự thẹn thùng, quên mất người từng giẫm lên con giun đất mà khóc lóc, thảm thiết đòi Tiết Phỉ Phong cõng ra đồng cày ruộng là ai.
"Nàng làm sao vào được đây?" Thẩm Thanh Nhiên hỏi Thường Minh.
Thường Minh từ lâu đã điều tra rõ ràng, thành thật bẩm báo.
Thẩm Thanh Nhiên cười lạnh: "Từ Tây Bắc đến Thanh Châu, khó nhọc thì khó nhọc, nhưng không thể vì vậy mà bỏ luôn kỷ luật. Vệ binh canh cửa sẽ bị đánh hai mươi gậy giữa công chúng, số vàng bị phạt sẽ..."
Thẩm Thanh Nhiên liếc mắt nhìn Thường Minh với mái tóc rối bù bị Mộ Dung Nguyệt túm lấy: "Thưởng cho ngươi."
Của trời cho, chỉ bị túm tóc vài cái thì có gì mà phải ngại.
"Đa tạ Thẩm..." Thường Minh vội vàng liếc nhìn tướng quân, suýt nữa thì quên mất chủ nhân của mình là ai.
Tiết Phỉ Phong nói: "Làm theo lời Nhiên Nhiên."
Hắn quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nhiên, ra hiệu cậu theo sau, ho khan một tiếng, "Ta có việc cần bàn với Nhiên Nhiên, các ngươi coi chừng cửa, đừng để ai lại gần."
Thường Minh: "Tuân lệnh."
Thường Bách vừa làm xong việc trở về, bất ngờ thấy tỷ đệ mình chặn trước cửa trướng của chủ nhân, hắn do dự một chút, đứng từ xa nhìn lại.
Người đến không có ý tốt.
Thường Thiền ngoắc tay gọi hắn: "Lâu rồi không gặp, để tỷ xem đệ có gầy không."
Biết rõ đây là dấu hiệu bị đánh, nhưng Thường Bách chỉ có thể tiến lại khi chị đã lên tiếng.
"Lá gan lớn lắm rồi nhỉ, dám ra lệnh bắt cô cô của đệ." Thường Thiền túm lấy mặt hắn, "Phu nhân mà đệ cũng dám bắt."
Thường Minh đúng lúc thêm vào, giải thích bằng giọng điệu hả hê, khiến Thường Bách tự nhận mình xui xẻo.
"Chẳng có cảm giác gì hết." Thường Thiền thất vọng buông tay, "Chẳng bằng tay của tiểu vương gia."
Thường Bách: "..."
Cảm giác? Sao ta không nghĩ ra! Lần sau trước khi gặp nữ ma đầu thì không rửa mặt là được rồi. Thường Bách ghi nhớ bí mật này, không có ý định chia sẻ với Thường Minh đang đứng xem kịch.
...
Thẩm Thanh Nhiên chầm chậm đi theo sau Tiết Phỉ Phong.
Giữa ban ngày ban mặt, hiệu quả cách âm cũng không tốt, không khéo mà còn có tiếng vọng từ hai ngọn núi.
Không thể làm mất mặt như vậy.
"Ta còn có việc, phải đi trước..." Khi đến gần cửa trướng, Thẩm Thanh Nhiên lập tức muốn thoái lui, cậu thật sự có việc, cậu phải đi trồng cà chua.
"Á!" Bất ngờ bị kéo mạnh vào trong, rèm vải lướt qua mặt, khi nhìn rõ bài trí trong trướng thì cậu đã bị Tiết Phỉ Phong ôm lên.
Trong phòng Tiết Phỉ Phong chỉ có một chiếc giường trải lông thú, cùng với một chiếc bàn dài. Trên bàn có bản đồ tất nhiên không thể để người ngồi lên, thấy giường càng lúc càng gần, Thẩm Thanh Nhiên hoảng hốt, chưa nói đến điều kiện khách quan không phù hợp, chỉ riêng việc trong ủng cậu còn giấu ba cân đậu xanh chưa xử lý cũng đã đủ lo lắng rồi!
"Cẩn thận ta cắn ngươi!" Thẩm Thanh Nhiên hạ giọng uy hiếp.
"Ngươi cắn đi." Tiết Phỉ Phong giọng khàn khàn, hắn không định làm gì trong quân doanh, không thích hợp, nhưng đã suy nghĩ thông suốt thì chẳng việc gì phải bó tay bó chân. Hắn nghi ngờ Thẩm Thanh Nhiên lén trồng trọt nhưng không có chứng cứ. Thẩm Thanh Nhiên nói là thịt đã chuyển chỗ khác rồi, hắn không tin.
Càng lo lắng càng dễ phạm sai lầm, Thẩm Thanh Nhiên chỉ lo chống cự không để bị phát hiện bí mật trong ủng, vô tình đá mạnh chiếc ủng nặng trịch ra ngoài.
"Xoảng," đậu xanh ngay lập tức rải khắp nơi.
Liên tục có đậu xanh rơi từ ống quần xuống, như hoa rải từ thiên nữ.
Không khí tràn ngập sự ngượng ngùng, Thẩm Thanh Nhiên thà phá vỡ cái nồi, đá luôn chiếc ủng còn lại đi, lại một lần nữa vang lên tiếng đậu xanh rải đầy đất.
Đây gọi là tự thú, thành khẩn để được khoan hồng.
Đậu xanh nhảy nhót dưới chân Tiết Phỉ Phong, trải thành một tấm thảm xanh, hắn bỗng nhận ra người trong lòng nhẹ đi mấy cân.
Tiết Phỉ Phong vĩnh viễn không theo kịp những hành động kỳ lạ của Thẩm Thanh Nhiên.
Gầy đi thì gầy đi, còn dám dùng đậu xanh để lừa hắn, không đau chân sao!!
Tiết Phỉ Phong nhìn đôi chân đỏ rực vì bị chà xát của Thẩm Thanh Nhiên, lòng đau như cắt. Hắn đặt cậu xuống giường lông thú, nắm lấy cổ chân cậu.
Thẩm Thanh Nhiên vội rụt chân lại, ngồi xếp bằng, căng thẳng liếm môi, "Ngươi nghe ta giải thích."
"Ta nghe đây." Tiết Phỉ Phong trong mắt là sự pha trộn giữa tức giận và đau lòng, không biết cảm xúc nào sẽ chiếm ưu thế. Thường Thiền và Thường Minh rốt cuộc có chuyện gì mà không báo tin nào?
Hắn giống như một kẻ điếc và mù, hoàn toàn không biết tình hình gần đây của Thẩm Thanh Nhiên! Người đã đến tận doanh trại rồi, hắn vẫn nghĩ cậu đang ngoan ngoãn ở lại Mân Châu.
Trong lòng Thẩm Thanh Nhiên sợ hãi vô cùng, bản thân cậu cùng lắm bị Tiết Phỉ Phong đánh một trận là xong, còn Thường gia huynh đệ bên ngoài lại thuộc hạ của Tiết Phỉ Phong.
"Thật ra ta không phải đệ tử của Thần Nông." Thẩm Thanh Nhiên sắc mặt nghiêm trọng, "Ngươi có từng nghe đến tinh linh đậu xanh chưa?"
Miệng không nói câu nào thật, Tiết Phỉ Phong không kìm được mà lật ngược Thẩm Thanh Nhiên lại, đánh mạnh vào mông cậu.
"Thật sự là đậu xanh thành tinh, khi nóng lòng quá sẽ rơi đậu xanh ra ngoài!" Thẩm Thanh Nhiên không từ bỏ.
"Bốp!"
Thẩm Thanh Nhiên nước mắt lưng tròng nói: "Ngươi còn nhớ cái gối đậu xanh mà ta tặng ngươi không? Đó chính là một phần cơ thể của ta, ta có thể cảm nhận được vị trí của chúng bất cứ lúc nào, vì vậy mới bảo ngươi ngâm ba hạt mỗi ngày. Ngươi thử đếm xem số đậu xanh đó có đúng là năm cân không!"
Tiết Phỉ Phong suýt nữa tin, nhưng chỉ suýt thôi. Nếu theo lời Thẩm Thanh Nhiên nói, năm cân đậu xanh lấy ra, thì cậu phải gầy đi, lúc Thẩm Thanh Nhiên đưa gối đậu xanh cho hắn chẳng phải vẫn bình thường sao?
Tiết Phỉ Phong nắm từng ngón tay của Thẩm Thanh Nhiên lên kiểm tra, càng xem càng không đành lòng.
Những nơi khác thì sao?
Bị hành hạ đến thế nào rồi?
Khi áo ngoài vừa được cởi ra, cổ và ngực cậu đã có màu sắc khác hẳn.
Thẩm Thanh Nhiên vốn da trắng, dù đã bị rám nắng một chút, nhưng so với đám đại lão thô kệch trong quân doanh, vẫn trắng sáng rực rỡ.
Vậy nên việc chọn vật tham chiếu rất quan trọng.
Chỗ bả vai lâu ngày bị mồ hôi và tóc quấn lấy, mọc lên một mảng mụn đỏ, bây giờ đã đỡ hơn nhưng vẫn chưa hết đỏ.
"Ngươi rốt cuộc đã đi đâu?" Tiết Phỉ Phong ép Thẩm Thanh Nhiên vào lòng mình, gầm lên bên tai cậu.
Thẩm Thanh Nhiên áo quần xộc xệch, như một đại mỹ nhân bị hổ tha vào hang, tóc đen rối bời, xuân sắc lộ ra, da trắng như tuyết, dưới thân là lông thú trải rơm, còn có một tướng quân đang giận dữ.
Cậu lùi về phía sau, cầu xin vị tướng quân này kiềm chế.
"Đúng là yêu tinh!" Tiết Phỉ Phong nghiến răng, bóp mạnh một cái vào đùi cậu, mới nhịn được mà không đè Thẩm Thanh Nhiên xuống để hành hạ.
"Là tinh linh đậu xanh!" Thẩm Thanh Nhiên lập tức đáp lại.
Chết tiệt, Tiết Phỉ Phong không nhịn được chửi thề một câu, Thẩm Thanh Nhiên đúng là khắc tinh của hắn.
- -----------
*Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến
Hoàng tử lưu lạc (tiếng Trung: 薛平贵与王宝钏, tiếng Anh: Love Amongst War, Hán-Việt: Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến)là một bộ phim truyền hình thuộc thể loại dã sử – chính kịch của Trung Quốc được phát sóng trên Đài truyền hình Chiết Giang và đài JSBC vào năm 2012, với sự tham gia của ba diễn viên chính gồm Trần Hạo Dân, Tuyên Huyên và Hinh Tử. [Theo wiki]
** Tóm tắt câu chuyện về Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý
Câu chuyện về Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý là một câu chuyện tình yêu đầy trắc trở nhưng cũng rất cảm động trong văn học dân gian Trung Quốc. Vương Bảo Xuyến là con gái của Vương Vân, tể tướng của triều đại nhà Đường, nổi tiếng là người con gái xinh đẹp, nết na, tháo vát. Trong một lần du xuân, nàng gặp và đem lòng yêu Tiết Bình Quý, một chàng trai nghèo nhưng tài giỏi, võ nghệ cao cường. Bất chấp sự phản đối của cha, Vương Bảo Xuyến quyết tâm kết hôn với Tiết Bình Quý bằng cách ném tú cầu chọn chồng.
Sau khi kết hôn, vì không được gia đình chấp thuận, hai vợ chồng phải sống trong cảnh nghèo khó ở một túp lều tranh gọi là "Cổ Hàn Diêu". Để thực hiện hoài bão của mình, Tiết Bình Quý quyết chí ra đi thi cử và gia nhập quân đội. Vương Bảo Xuyến ở nhà một mình mòn mỏi chờ chồng suốt 18 năm. Nhờ tài năng và sự dũng cảm, Tiết Bình Quý lập được nhiều chiến công hiển hách, trở thành phò mã của Tây Lương quốc, sau đó lên ngôi vua.
18 năm sau, Tiết Bình Quý trở về Trung Nguyên, hai vợ chồng gặp lại nhau trong niềm hạnh phúc vô bờ. Vương Bảo Xuyến được phong làm hoàng hậu, sống hạnh phúc bên cạnh Tiết Bình Quý. Câu chuyện về Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý là minh chứng cho tình yêu chung thủy, son sắt vượt qua mọi rào cản của người phụ nữ truyền thống Á Đông.
Tiết Phỉ Phong nâng cậu lên rồi lại đặt xuống, hạt đậu xanh trong chiếc giày của Thẩm Thanh Nhiên kẹt vào ngón chân mềm mại, đau như bị kim châm.
Cố gắng mỉm cười.
Cố gắng không nổi, chỉ muốn khóc.
"Ta đâu phải lợn, nhẹ đi hai cân có thể giảm giá sao?" Thẩm Thanh Nhiên tức giận ngồi bệt xuống đất, đứng dậy không nổi.
Càng tức giận càng ngồi bệt xuống đất, trông giống như trẻ con.
Tiết Phỉ Phong hiển nhiên hiểu lầm hành động của Thẩm Thanh Nhiên, hắn không có gì để đãi cậu, ngay cả câu "Đừng ngồi trên đất" cũng không có lý do để nói.
Vì không có ghế.
Tiết Phỉ Phong ngồi xuống, chăm chú nhìn vào đôi mày, đôi mắt của Thẩm Thanh Nhiên, vẫn là dáng vẻ quen thuộc, hắn thật mong thời gian trôi nhanh hơn, nếu như Thẩm Thanh Nhiên có thể đứng sẵn ở cuối con đường chờ hắn thì tốt biết mấy, hắn sẵn sàng đi hai lần đường, có bò cũng phải bò tới đích.
Chỉ cần người của hắn, Thanh Nhiên, không chịu khổ.
"Nơi này không tiện, về lều của ta." Tiết Phỉ Phong vừa nói vừa định bế Thẩm Thanh Nhiên lên.
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Thanh Nhiên tức giận không kìm nén nổi, cậu tức tối trừng mắt nhìn Tiết Phỉ Phong: "Ngươi ở quân doanh sống không tệ nhỉ, tiểu đệ chạy trước chạy sau, hoa giải ngữ bên cạnh, ta thấy ngươi nên đổi tên thành Tiết Bình Quý cho rồi, tổ tiên ngươi chắc chắn là một nhà, đều là vương gia, đều biết đánh trận, cách hành xử chẳng khác gì nhau, chẳng lẽ ta phải làm Vương Bảo Xuyến* cày ruộng cho ngươi mười năm tám năm? Buồn cười."
Tiết Phỉ Phong, đồ cặn bã.
Thẩm Thanh Nhiên lảm nhảm một hồi, "Nữ tử đó là ai, sao lại xuất hiện trong quân doanh, nếu ngươi nói ra câu chuyện nào kiểu ân nhân cứu mạng, chúng ta sẽ đường ai nấy đi."
Đường ai nấy đi? Hay là cắt dưa leo?
Tiết Phỉ Phong vội vàng thanh minh: "Tiết Bình Quý gì chứ, ta không biết, ngươi nói linh tinh, chúng ta sẽ sống tốt cả đời."
Không biết thì tốt, Thẩm Thanh Nhiên kiên quyết hỏi: "Nữ tử trong quân doanh là ai?"
"Làm gì có nữ tử nào?" Tiết Phỉ Phong vội đến tìm Thẩm Thanh Nhiên, đến mức "trong mắt không có ai khác," nhìn thấy Thường Minh bên cạnh Thẩm Thanh Nhiên xuất hiện trong quân doanh, hắn bỏ qua cả nữ tử mặc y phục vàng bên cạnh. Sau khi nghe tin Thẩm Thanh Nhiên đã đến, hắn còn không kịp để ý thêm gì nữa.
"Ngươi còn dám chối, ngay trước lều của ngươi, dám ngang nhiên vào trong!" Thẩm Thanh Nhiên tức đến đau ngực, Tiết Phỉ Phong quả nhiên có chuyện mờ ám.
Tiết Phỉ Phong lúc này mới nhớ ra, dường như lúc hắn ra khỏi lều, có một người đang đánh nhau với Thường Minh, hình như là nữ tử?
Lúc đó hắn đang bàn việc với Vũ Xương Hầu. Tổ tiên của Vũ Xương Hầu cùng hoàng đế khai quốc đánh giang sơn, sau khi thời cuộc ổn định, lão cáo lão hồi hương, vui vẻ giao lại binh quyền cho triều đình, đổi lại vàng bạc vạn lượng, Tây Nam điền địa, nhà cửa, mỹ thiếp không kể xiết. Trong cùng thời, vài vị võ tướng khác lại không được an hưởng tuổi già như vậy.
Đến đời này của Vũ Xương Hầu, tước vị đã trở thành hư danh, nhưng tài sản tích lũy từ tổ tiên vô cùng đáng kể, thế lực gia tộc bám rễ sâu vào khắp vùng Tây Nam. Thiếu gì muốn nấy, mỗi lần có biến động đều là một lần lựa chọn phe phái, Vũ Xương Hầu nắm bắt cơ hội, chọn Tiết Phỉ Phong, muốn trở lại triều đình, nên mang theo vàng bạc châu báu đến hỗ trợ.
Có một điều kiện ngầm, đó là phải để con gái của hắn làm vương phi.
Tiết Phỉ Phong thiếu lương thảo, nhưng tuyệt đối không dùng hôn nhân để đổi lấy.
Vũ Xương Hầu lui một bước, chỉ cần làm trắc phi.
Đôi mắt đẹp của Thẩm Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào Tiết Phỉ Phong: "Vậy là ngươi định trở thành Tiết Bình Quý, cưới một quý nữ?"
Thời đại này chưa có câu chuyện về Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến.
Có khi nào câu chuyện về Vương Bảo Xuyến bắt nguồn từ chính Tiết Phỉ Phong?
Tiết Phỉ Phong cưới hai thê tử, truyền thành một đoạn giai thoại, được biên vào những câu chuyện dân gian, để tránh né, tên họ bị thay đổi hoàn toàn, thậm chí vì nguyên phối quá vô danh, câu chuyện lan truyền đến mức người ta còn nhớ sai cả họ tên và giới tính của nguyên phối, biến thành họ Vương - một họ lớn.
Thẩm Thanh Nhiên tức giận tự mình tưởng tượng đến mức trông như một con cá nóc.
Tiết Phỉ Phong nhìn thấy cậu nghiến răng, không nhịn được cười, mở miệng cậu ra: "Nghe ta nói xong đã, ta không đồng ý."
"Ta đã nói rồi, dù có thiên hạ, hay trở thành kẻ thảo khấu*, đời này chỉ cưới mỗi Thẩm Thanh Nhiên." Giang sơn này là vì Thẩm Thanh Nhiên mà ta muốn có, không thể vì một cái gì đó mà bỏ rơi cậu, làm cậu chịu khổ thêm chút nào.
//Thảokhấu (草寇): giặc cỏ, giống thổ phỉ, cướp.//
Nói hay thật.
Vậy thì nói thêm chút nữa đi.
Thẩm Thanh Nhiên mắt cong cong, máu trong người như sôi lên, nụ cười và sắc đỏ cùng lúc hiện lên trên gò má, những ngày dài nửa tháng thức khuya dậy sớm lo lắng sợ hãi, nghe câu này của Tiết Phỉ Phong, những khổ sở trước đây dường như không còn là gì.
Thẩm Thanh Nhiên rất vui, giống như đứa trẻ đang liếm cây kẹo sắp ăn hết, giữ lại chút ngọt ngào cuối cùng trên đầu lưỡi, đi đi lại lại mà liếm.
Cậu ôm lấy cánh tay Tiết Phỉ Phong, khuôn mặt sát gần vào cằm hắn: "Ta sẽ làm áp trại phu nhân của ngươi? Mơ đi."
Ánh mắt lưu chuyển, tình cảm sâu đậm, rõ ràng viết là "Ta đồng ý."
Ta hy vọng ngươi hiểu...
Không mong cuối cùng có thể cùng Tiết Phỉ Phong lên đỉnh cửu trùng, không quan tâm đến kiệu rồng hay xe lừa, chỉ cần là ngươi, áp trại phu nhân cũng được, uyên ương dưới âm phủ cũng xong.
Giống như bây giờ, cùng ngồi trên mảnh đất trần trụi, dưới chân là đất vàng, trên đầu là trời xanh lọt qua khe lều, bên cạnh là ngươi, trong mắt là ngươi.
Đừng nghĩ sẽ bỏ rơi ta bất cứ lúc nào.
Tiết Phỉ Phong nhìn cậu, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, hít thở nặng nề, hắn bất ngờ ôm chặt Thẩm Thanh Nhiên, ngực rung động, từ cổ họng thốt ra những lời đứt quãng: "Là ta nghĩ sai rồi."
Xem nhẹ tình cảm sâu đậm của Thẩm Thanh Nhiên, rơi vào ngõ cụt, Tiết Phỉ Phong thật sai lầm.
Hắn bế Thẩm Thanh Nhiên lên, bước nhanh về phía trước, "Đi đến chỗ ta."
Bất ngờ rời khỏi mặt đất, Thẩm Thanh Nhiên sợ hãi ôm chặt lấy cổ Tiết Phỉ Phong, "Bên ngoài toàn người, thả ta xuống!"
Cậu không muốn trở thành trò cười của quân doanh vào sáng mai.
"Tướng quân các ngươi đâu rồi?!"
"Xông vào quân doanh là tội chết!"
"Nguyệt nhi..."
Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng gần, hướng thẳng về phía doanh trướng này mà tới. Tiết Phỉ Phong dừng bước, bị Thẩm Thanh Nhiên trừng mắt liếc một cái, đành phải thả hắn xuống.
Thẩm Thanh Nhiên vén rèm lên, đối diện ngay với một tiểu thư kiêu ngạo, cứng đầu. Thường Minh đang ngăn cản nàng.
Mộ Dung Nguyệt thấy Tiết Phỉ Phong, hốc mắt liền đỏ lên, giận dữ hỏi: "Ngươi cầm tiền của cha ta, vậy dựa vào cái gì mà không chịu cưới ta?"
Vũ Xương Hầu vội vàng tạ lỗi: "Thần dạy con không nghiêm, xin Vương gia thứ tội." Nói trắng ra, hắn chỉ có tiền, Tiết Phỉ Phong lại có quyền có thế, có binh lực, không cần thiết phải dùng ngôi chính thê để kéo hắn về phía mình. Vũ Xương Hầu ngay từ đầu đã nhắm đến vị trí trắc phi, mỹ nhân đẹp đẽ, có người đàn ông nào lại không động lòng?
Nhưng Tiết Phỉ Phong không hề lay chuyển, bất kể nói gì thì cũng chỉ giữ thái độ "Cầm tiền của ngươi mà cuốn xéo." Vũ Xương Hầu đành phải nén lòng không nhắc tới nữa, chỉ nói toàn lực ủng hộ Vương gia. Chuyện hôn sự của con gái có được thì tốt, không có cũng chẳng ảnh hưởng đến việc hắn muốn thông qua Tiết Phỉ Phong bước chân vào giới quý tộc kinh thành.
"Vì ngươi không biết trồng trọt, không biết chặt củi, không biết đánh cá..." Thẩm Thanh Nhiên đứng ra, giọng nói kiên định mà thấm thía, "Những việc này ngươi đều không biết, nên tướng quân sẽ không cưới ngươi."
"Ai nói ta không biết, ta có thể học mà." Mộ Dung Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Nhiên, hỏi: "Ngươi là ai?"
Thẩm Thanh Nhiên cười đáp: "Ngươi có thể chịu đựng được việc lội vào ruộng nước cấy lúa, để giun đất chui qua kẽ ngón chân ngươi, để những con đỉa hút máu bám lên bắp chân, mỗi cái chân phải bám đến năm, sáu con..."
Ta thì không thể, Thẩm Thanh Nhiên thầm bổ sung trong lòng.
Sắc mặt Mộ Dung Nguyệt trở nên trắng bệch, nàng đưa tay bịt chặt tai lại: "Ngươi đừng nói nữa!"
"Lúc chặt củi, tổ kiến treo lủng lẳng trên đầu ngươi, đàn kiến đen kịt như mưa đổ xuống, cắn xé người ngươi... Hay là ngươi thích khi trời đông giá rét, mặt hồ đóng băng, phải cởi chân trần bước vào hồ để bắt cá, hoặc chịu nắng gắt giữa mùa hè, phơi mình trong đồng ruộng suốt bốn canh giờ?"
Mộ Dung Nguyệt sinh ra đã ngậm thìa vàng, dù có vào quân doanh, chỉ cần báo tên cha nàng, đưa cho lính canh cửa hai miếng vàng, cũng thuận lợi vào được.
Nàng còn sợ khổ hơn cả Thẩm Thanh Nhiên, nghe tới cảnh đó chẳng khác nào giết nàng, thậm chí quên mất việc suy nghĩ vì sao lấy Tiết Phỉ Phong lại phải biết làm những việc ấy.
"Cha, chúng ta đi thôi." Mộ Dung Nguyệt sắc mặt tái nhợt, kéo tay Vũ Xương Hầu. Nàng bừng tỉnh, quân doanh này sao sánh được với nhà mình. Nàng muốn gả cho một người giàu có, một nơi mà trong nhà không có lấy một con kiến.
Thẩm Thanh Nhiên chắp tay, cười tủm tỉm tiễn Mộ Dung Nguyệt về nhà. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã cảm thấy tiểu thư kiêu ngạo này có điểm giống mình, nhìn thấy phía trước có một vũng nước nhỏ liền chọn cách đi vòng qua. Dọa dẫm một chút là xong.
Không phải ai cũng như cậu, sẵn lòng chịu khổ vì Tiết Phỉ Phong.
Thẩm Thanh Nhiên tự thẹn thùng, quên mất người từng giẫm lên con giun đất mà khóc lóc, thảm thiết đòi Tiết Phỉ Phong cõng ra đồng cày ruộng là ai.
"Nàng làm sao vào được đây?" Thẩm Thanh Nhiên hỏi Thường Minh.
Thường Minh từ lâu đã điều tra rõ ràng, thành thật bẩm báo.
Thẩm Thanh Nhiên cười lạnh: "Từ Tây Bắc đến Thanh Châu, khó nhọc thì khó nhọc, nhưng không thể vì vậy mà bỏ luôn kỷ luật. Vệ binh canh cửa sẽ bị đánh hai mươi gậy giữa công chúng, số vàng bị phạt sẽ..."
Thẩm Thanh Nhiên liếc mắt nhìn Thường Minh với mái tóc rối bù bị Mộ Dung Nguyệt túm lấy: "Thưởng cho ngươi."
Của trời cho, chỉ bị túm tóc vài cái thì có gì mà phải ngại.
"Đa tạ Thẩm..." Thường Minh vội vàng liếc nhìn tướng quân, suýt nữa thì quên mất chủ nhân của mình là ai.
Tiết Phỉ Phong nói: "Làm theo lời Nhiên Nhiên."
Hắn quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nhiên, ra hiệu cậu theo sau, ho khan một tiếng, "Ta có việc cần bàn với Nhiên Nhiên, các ngươi coi chừng cửa, đừng để ai lại gần."
Thường Minh: "Tuân lệnh."
Thường Bách vừa làm xong việc trở về, bất ngờ thấy tỷ đệ mình chặn trước cửa trướng của chủ nhân, hắn do dự một chút, đứng từ xa nhìn lại.
Người đến không có ý tốt.
Thường Thiền ngoắc tay gọi hắn: "Lâu rồi không gặp, để tỷ xem đệ có gầy không."
Biết rõ đây là dấu hiệu bị đánh, nhưng Thường Bách chỉ có thể tiến lại khi chị đã lên tiếng.
"Lá gan lớn lắm rồi nhỉ, dám ra lệnh bắt cô cô của đệ." Thường Thiền túm lấy mặt hắn, "Phu nhân mà đệ cũng dám bắt."
Thường Minh đúng lúc thêm vào, giải thích bằng giọng điệu hả hê, khiến Thường Bách tự nhận mình xui xẻo.
"Chẳng có cảm giác gì hết." Thường Thiền thất vọng buông tay, "Chẳng bằng tay của tiểu vương gia."
Thường Bách: "..."
Cảm giác? Sao ta không nghĩ ra! Lần sau trước khi gặp nữ ma đầu thì không rửa mặt là được rồi. Thường Bách ghi nhớ bí mật này, không có ý định chia sẻ với Thường Minh đang đứng xem kịch.
...
Thẩm Thanh Nhiên chầm chậm đi theo sau Tiết Phỉ Phong.
Giữa ban ngày ban mặt, hiệu quả cách âm cũng không tốt, không khéo mà còn có tiếng vọng từ hai ngọn núi.
Không thể làm mất mặt như vậy.
"Ta còn có việc, phải đi trước..." Khi đến gần cửa trướng, Thẩm Thanh Nhiên lập tức muốn thoái lui, cậu thật sự có việc, cậu phải đi trồng cà chua.
"Á!" Bất ngờ bị kéo mạnh vào trong, rèm vải lướt qua mặt, khi nhìn rõ bài trí trong trướng thì cậu đã bị Tiết Phỉ Phong ôm lên.
Trong phòng Tiết Phỉ Phong chỉ có một chiếc giường trải lông thú, cùng với một chiếc bàn dài. Trên bàn có bản đồ tất nhiên không thể để người ngồi lên, thấy giường càng lúc càng gần, Thẩm Thanh Nhiên hoảng hốt, chưa nói đến điều kiện khách quan không phù hợp, chỉ riêng việc trong ủng cậu còn giấu ba cân đậu xanh chưa xử lý cũng đã đủ lo lắng rồi!
"Cẩn thận ta cắn ngươi!" Thẩm Thanh Nhiên hạ giọng uy hiếp.
"Ngươi cắn đi." Tiết Phỉ Phong giọng khàn khàn, hắn không định làm gì trong quân doanh, không thích hợp, nhưng đã suy nghĩ thông suốt thì chẳng việc gì phải bó tay bó chân. Hắn nghi ngờ Thẩm Thanh Nhiên lén trồng trọt nhưng không có chứng cứ. Thẩm Thanh Nhiên nói là thịt đã chuyển chỗ khác rồi, hắn không tin.
Càng lo lắng càng dễ phạm sai lầm, Thẩm Thanh Nhiên chỉ lo chống cự không để bị phát hiện bí mật trong ủng, vô tình đá mạnh chiếc ủng nặng trịch ra ngoài.
"Xoảng," đậu xanh ngay lập tức rải khắp nơi.
Liên tục có đậu xanh rơi từ ống quần xuống, như hoa rải từ thiên nữ.
Không khí tràn ngập sự ngượng ngùng, Thẩm Thanh Nhiên thà phá vỡ cái nồi, đá luôn chiếc ủng còn lại đi, lại một lần nữa vang lên tiếng đậu xanh rải đầy đất.
Đây gọi là tự thú, thành khẩn để được khoan hồng.
Đậu xanh nhảy nhót dưới chân Tiết Phỉ Phong, trải thành một tấm thảm xanh, hắn bỗng nhận ra người trong lòng nhẹ đi mấy cân.
Tiết Phỉ Phong vĩnh viễn không theo kịp những hành động kỳ lạ của Thẩm Thanh Nhiên.
Gầy đi thì gầy đi, còn dám dùng đậu xanh để lừa hắn, không đau chân sao!!
Tiết Phỉ Phong nhìn đôi chân đỏ rực vì bị chà xát của Thẩm Thanh Nhiên, lòng đau như cắt. Hắn đặt cậu xuống giường lông thú, nắm lấy cổ chân cậu.
Thẩm Thanh Nhiên vội rụt chân lại, ngồi xếp bằng, căng thẳng liếm môi, "Ngươi nghe ta giải thích."
"Ta nghe đây." Tiết Phỉ Phong trong mắt là sự pha trộn giữa tức giận và đau lòng, không biết cảm xúc nào sẽ chiếm ưu thế. Thường Thiền và Thường Minh rốt cuộc có chuyện gì mà không báo tin nào?
Hắn giống như một kẻ điếc và mù, hoàn toàn không biết tình hình gần đây của Thẩm Thanh Nhiên! Người đã đến tận doanh trại rồi, hắn vẫn nghĩ cậu đang ngoan ngoãn ở lại Mân Châu.
Trong lòng Thẩm Thanh Nhiên sợ hãi vô cùng, bản thân cậu cùng lắm bị Tiết Phỉ Phong đánh một trận là xong, còn Thường gia huynh đệ bên ngoài lại thuộc hạ của Tiết Phỉ Phong.
"Thật ra ta không phải đệ tử của Thần Nông." Thẩm Thanh Nhiên sắc mặt nghiêm trọng, "Ngươi có từng nghe đến tinh linh đậu xanh chưa?"
Miệng không nói câu nào thật, Tiết Phỉ Phong không kìm được mà lật ngược Thẩm Thanh Nhiên lại, đánh mạnh vào mông cậu.
"Thật sự là đậu xanh thành tinh, khi nóng lòng quá sẽ rơi đậu xanh ra ngoài!" Thẩm Thanh Nhiên không từ bỏ.
"Bốp!"
Thẩm Thanh Nhiên nước mắt lưng tròng nói: "Ngươi còn nhớ cái gối đậu xanh mà ta tặng ngươi không? Đó chính là một phần cơ thể của ta, ta có thể cảm nhận được vị trí của chúng bất cứ lúc nào, vì vậy mới bảo ngươi ngâm ba hạt mỗi ngày. Ngươi thử đếm xem số đậu xanh đó có đúng là năm cân không!"
Tiết Phỉ Phong suýt nữa tin, nhưng chỉ suýt thôi. Nếu theo lời Thẩm Thanh Nhiên nói, năm cân đậu xanh lấy ra, thì cậu phải gầy đi, lúc Thẩm Thanh Nhiên đưa gối đậu xanh cho hắn chẳng phải vẫn bình thường sao?
Tiết Phỉ Phong nắm từng ngón tay của Thẩm Thanh Nhiên lên kiểm tra, càng xem càng không đành lòng.
Những nơi khác thì sao?
Bị hành hạ đến thế nào rồi?
Khi áo ngoài vừa được cởi ra, cổ và ngực cậu đã có màu sắc khác hẳn.
Thẩm Thanh Nhiên vốn da trắng, dù đã bị rám nắng một chút, nhưng so với đám đại lão thô kệch trong quân doanh, vẫn trắng sáng rực rỡ.
Vậy nên việc chọn vật tham chiếu rất quan trọng.
Chỗ bả vai lâu ngày bị mồ hôi và tóc quấn lấy, mọc lên một mảng mụn đỏ, bây giờ đã đỡ hơn nhưng vẫn chưa hết đỏ.
"Ngươi rốt cuộc đã đi đâu?" Tiết Phỉ Phong ép Thẩm Thanh Nhiên vào lòng mình, gầm lên bên tai cậu.
Thẩm Thanh Nhiên áo quần xộc xệch, như một đại mỹ nhân bị hổ tha vào hang, tóc đen rối bời, xuân sắc lộ ra, da trắng như tuyết, dưới thân là lông thú trải rơm, còn có một tướng quân đang giận dữ.
Cậu lùi về phía sau, cầu xin vị tướng quân này kiềm chế.
"Đúng là yêu tinh!" Tiết Phỉ Phong nghiến răng, bóp mạnh một cái vào đùi cậu, mới nhịn được mà không đè Thẩm Thanh Nhiên xuống để hành hạ.
"Là tinh linh đậu xanh!" Thẩm Thanh Nhiên lập tức đáp lại.
Chết tiệt, Tiết Phỉ Phong không nhịn được chửi thề một câu, Thẩm Thanh Nhiên đúng là khắc tinh của hắn.
- -----------
*Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến
Hoàng tử lưu lạc (tiếng Trung: 薛平贵与王宝钏, tiếng Anh: Love Amongst War, Hán-Việt: Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến)là một bộ phim truyền hình thuộc thể loại dã sử – chính kịch của Trung Quốc được phát sóng trên Đài truyền hình Chiết Giang và đài JSBC vào năm 2012, với sự tham gia của ba diễn viên chính gồm Trần Hạo Dân, Tuyên Huyên và Hinh Tử. [Theo wiki]
** Tóm tắt câu chuyện về Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý
Câu chuyện về Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý là một câu chuyện tình yêu đầy trắc trở nhưng cũng rất cảm động trong văn học dân gian Trung Quốc. Vương Bảo Xuyến là con gái của Vương Vân, tể tướng của triều đại nhà Đường, nổi tiếng là người con gái xinh đẹp, nết na, tháo vát. Trong một lần du xuân, nàng gặp và đem lòng yêu Tiết Bình Quý, một chàng trai nghèo nhưng tài giỏi, võ nghệ cao cường. Bất chấp sự phản đối của cha, Vương Bảo Xuyến quyết tâm kết hôn với Tiết Bình Quý bằng cách ném tú cầu chọn chồng.
Sau khi kết hôn, vì không được gia đình chấp thuận, hai vợ chồng phải sống trong cảnh nghèo khó ở một túp lều tranh gọi là "Cổ Hàn Diêu". Để thực hiện hoài bão của mình, Tiết Bình Quý quyết chí ra đi thi cử và gia nhập quân đội. Vương Bảo Xuyến ở nhà một mình mòn mỏi chờ chồng suốt 18 năm. Nhờ tài năng và sự dũng cảm, Tiết Bình Quý lập được nhiều chiến công hiển hách, trở thành phò mã của Tây Lương quốc, sau đó lên ngôi vua.
18 năm sau, Tiết Bình Quý trở về Trung Nguyên, hai vợ chồng gặp lại nhau trong niềm hạnh phúc vô bờ. Vương Bảo Xuyến được phong làm hoàng hậu, sống hạnh phúc bên cạnh Tiết Bình Quý. Câu chuyện về Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý là minh chứng cho tình yêu chung thủy, son sắt vượt qua mọi rào cản của người phụ nữ truyền thống Á Đông.