Hôm Nay Cũng Không Bị Phu Quân Bỏ Rơi
Chương 45
Thẩm Thanh Nhiên nhìn thấy một nhóm nông dân hung hăng bao vây mình, lập tức sợ hãi đến nỗi ngồi sụp xuống đất và kêu lên một tiếng "Cứu mạng."
Dù sao cũng không ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình, biết thời biết thế mới là anh hùng.
Người đàn ông trung niên có râu làm đầu lĩnh, nhìn thấy cậu chỉ là một công tử nhỏ bé liền có phần coi thường: "Ngươi tự đi, hay là để chúng ta trói ngươi lại?"
Thẩm Thanh Nhiên rất hiểu chuyện, suýt chút nữa giơ tay lên tự thanh minh: "Đương nhiên là tự đi."
Cậu nhận ra người đàn ông to lớn này cũng chỉ mạnh miệng bên ngoài, không cần thiết phải gây xung đột, đợi Tiết Phỉ Phong đến cứu là được rồi. Cậu chắp tay sau lưng, thái độ ôn hòa: "Đi đâu?"
Những nông dân cầm cuốc và gậy gộc có phần ngơ ngác, giơ cao rồi lại hạ xuống nhẹ nhàng, giống như việc bắt hổ mà cuối cùng lại hóa ra chỉ là một con thỏ con.
Thẩm Thanh Nhiên đi phía trước, sau phút ban đầu hoảng sợ, cậu lại bình tĩnh hẳn, như thể đang đi thăm quan cùng với thị vệ phía sau.
Thường Bách và Thường Minh vì một số lý do chưa thể công khai xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Nhiên, hai người lo lắng đến đổ mồ hôi, tướng quân chỉ mới rời đi một chút, mà phu nhân đã bị bắt cóc rồi!
Khi thoát khỏi sự quấy rầy của nông dân, Thường Bách đi báo tin cho chủ tử, còn Thường Minh chịu trách nhiệm canh giữ, vừa bối rối giữa việc tiết lộ thân phận của tướng quân là nghiêm trọng hơn, hay việc phu nhân bị đánh đập là nghiêm trọng hơn, thì hắn đã thấy Thẩm Thanh Nhiên đi ngang qua trước mặt mà không có chút lo lắng nào.
"Người đồng hành của ngươi đâu?" Tên đầu lĩnh có râu hung hăng hỏi.
Thẩm Thanh Nhiên: "Đi vệ sinh rồi, chi bằng các ngươi để vài người ở lại đợi hắn ta quay lại? Khi nghe rằng ta đi theo các ngươi, hắn cũng sẽ tự nguyện đầu hàng thôi."
Dù gì cũng phải để lại vài người chỉ đường cho Tiết Phỉ Phong.
"Hừm, hai người các ngươi ở lại đây đợi." Tên đầu lĩnh chỉ vào hai người đàn ông khác ở lại, rồi áp giải Thẩm Thanh Nhiên đến từ đường trong thôn để thẩm vấn.
Nông dân không quá cầu kỳ, không trói cậu lại cũng không bắt cậu quỳ xuống, cả đám chỉ im lặng đứng đó, chờ đầu lĩnh ra lệnh. Họ biết rằng Mộ Văn Khấu là người có danh tiếng, không phải kẻ dễ đối phó, nên trong lòng có phần e dè. Đối mặt với một người như Thẩm Thanh Nhiên, trông có vẻ khéo ăn khéo nói, họ trực giác lo sợ sẽ bị lừa.
"Các người bắt ta làm gì?" Thẩm Thanh Nhiên chủ động tìm một cái ghế cho mình ngồi xuống, "Ta là đệ đệ của địa chủ của các người, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bàn bạc."
"Địa chủ gì chứ!" Một người đàn ông gầy gò phản bác, "Chúng ta thuê đất của Thiên Hạ Sơn Trang!"
Thiên Hạ Sơn Trang?
Thẩm Thanh Nhiên mượn oai hùm không thành, có chút bối rối. Tiết Phỉ Phong từ khi nào lại có liên hệ với Thiên Hạ Sơn Trang? Chẳng phải là một đại địa chủ tạm thời giao đất cho y quản lý sao?
"Ta chỉ thích gọi huynh ta là địa chủ, tình cảm thân thiết, có vấn đề gì không? Các người lo đất bị chúng ta chiếm đoạt? Ta hiểu, có đất có lương thực trong lòng mới yên tâm."
Giống như lão gia và Tiểu Hoàng Nha, không có đất, cuộc sống thật thê thảm.
"Ngươi hiểu cái gì!" Người đàn ông gầy nhìn Thẩm Thanh Nhiên với vẻ châm biếm, không kìm được mà chửi, "Khắp nơi đang vào vụ xuân, chỉ có chúng ta chậm trễ không có động tĩnh gì. Trước tết đã nói rằng năm nay đất của Thiên Hạ Sơn Trang vẫn cho chúng ta cày cấy, kết quả thì sao? Cả ngọn núi bị bao quanh, chỉ để các người ngao du sơn thủy, bỏ lỡ mùa vụ, chúng ta có hàng trăm miệng ăn, biết uống gió Tây Bắc à? Công tử, xin ngài làm ơn, cách tám dặm về phía đông có một cái hồ, các người đi chơi ở đó đi."
"Hôm nay nếu không cho chúng ta một lời giải thích, mọi người sẽ đồng quy vu tận!"
Ai nói ta chỉ trồng chơi thôi?
Nếu thật sự là chơi, thì Tiết Phỉ Phong đâu cần phải mài mòn lòng bàn tay đến nỗi bị thương như thế.
Hiểu được nguyên nhân, Thẩm Thanh Nhiên nghiêm nghị nói: "Không ai nói với các người sao? Năm nay không cần các người gieo mạ, bỏ qua bước này chẳng lẽ các người lại không vui sao?"
"Các người căn bản không hề gieo trồng!"
"Còn dám lừa chúng ta!"
"Đúng thế, ta đã canh bên ngoài ba ngày, không thấy một hạt lúa nào được đưa vào bên trong!"
Thì ra mấu chốt ở chỗ này.
Thẩm Thanh Nhiên nói: "Bởi vì năm nay Thiên Hạ Sơn Trang đã mua một lô giống mới từ Thanh Châu, năng suất cao gấp ba lần giống lúa cũ của các người! Giống này có hạn, ngay cả các hoàng trang cũng tranh giành, nếu không nhờ chủ trang có mối quan hệ tốt, thì dân thường làm sao mà dùng được loại giống tốt này. Miền Mân Châu có đất đai và nguồn nước tốt, Sơn Trang đã bàn bạc để dùng giống này ở đây, sớm đã phái người lặng lẽ vận chuyển vào núi, để che mắt thiên hạ."
"Hiện tại chiến tranh đang căng thẳng, mỗi nhà đều có người đi lính, người làm ruộng thì ít đi, lương thực cũng vì thế mà giảm sản lượng. Sơn Trang không thu thêm tiền của các người, lại bỏ công sức mua giống tốt. Thế mà lại không được cảm ơn." Thẩm Thanh Nhiên nheo mắt, ánh nhìn đe dọa như một người có địa vị cao, khiến họ không dám nhìn thẳng.
Làm nông dân hoảng sợ thật dễ dàng, đặc biệt là khi có sự uy nghi của Mộ Văn Khấu đè lên.
"Thế này..."
"Thật vậy sao?"
Những nông dân bắt đầu thì thầm với nhau, không thể không tin lời Thẩm Thanh Nhiên.
"Nói nhảm!" Người đàn ông có râu nhanh chóng bước vào, "Ta chưa bao giờ thấy giống lúa nào có thể tăng sản lượng gấp ba lần. Đồng bào của ta đã trồng lúa bao nhiêu năm rồi, há lại để ngươi, một đứa nhãi ranh, lừa bịp! Nếu ngươi có giống tốt thì đưa ra bằng chứng đi, không thì đừng trách đồng bào chúng ta không khách khí."
Khi tên đầu lĩnh có râu vừa tới, nông dân lập tức phụ họa theo, họ thiên về đồng bào và kinh nghiệm của mình.
Ta thực sự có giống tốt.
Thẩm Thanh Nhiên lục túi áo, âm thầm gọi hệ thống, đổi lấy ba bông lúa với giá mỗi bông một ngàn điểm tích lũy, cậu đau lòng vì phải chi tiêu như vậy, mới gieo trồng được năm ngày mà cậu đã chỉ kiếm được ba nghìn điểm.
Nếu mọi người có thể tin nhau nhiều hơn một chút, cậu đã không phải lãng phí điểm tích lũy như vậy.
Thẩm Thanh Nhiên cười khẩy, nhìn chằm chằm vào tên đầu lĩnh có râu: "Nếu ta có thể đưa ra bằng chứng thì sao?"
Tên đầu lĩnh: "Thì ngươi thực sự có giống tốt."
Thẩm Thanh Nhiên tức cười, không ngờ hắn còn biết tránh né trọng điểm: "Ta có giống tốt, còn ngươi không có gan, dám cá không?"
"Cá thì cá!" Tên đầu lĩnh lau cằm, không tin rằng Thẩm Thanh Nhiên có thể đưa ra bằng chứng.
Thẩm Thanh Nhiên cười toe toét, từ trong tay áo lấy ra ba bông lúa.
Bông lúa vàng óng, nặng trĩu, hạt lúa căng đầy, vừa được đưa ra đã nặng đến nỗi làm gãy cọng lúa mảnh mai.
Ánh mắt của các nông dân sáng rực lên, họ đã trồng lúa cả đời, không thể không nhận ra giá trị của nó, càng hiểu rằng điều này có nghĩa là gì.
Thẩm Thanh Nhiên đưa cho cậu thanh niên nhỏ tuổi nhất bên cạnh, "Biết đếm không? Đếm xem có bao nhiêu hạt."
Trong từ đường lập tức yên lặng, chỉ còn tiếng đếm số rõ ràng của cậu thanh niên: "...Hai trăm năm mươi bảy, hai trăm năm mươi tám... bốn trăm..."
Tên đầu lĩnh hai chân run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra.
"Bốn trăm sáu mươi mốt... có bốn trăm sáu mươi mốt hạt!"
Thẩm Thanh Nhiên rút lại bông lúa, ánh mắt của nông dân không tự chủ được mà dõi theo cậu, "Số hạt trên một bông là bốn trăm sáu mươi mốt, các người nói xem, sản lượng tăng gấp mấy lần?"
"Ít nhất là bốn lần!" Cậu thanh niên nhanh chóng đáp, nuốt nước bọt, như thể đã ngửi thấy mùi thơm của cơm trắng.
Thẩm Thanh Nhiên: "Đúng, ta cũng không tự kiêu, để đạt được mức này cũng không chỉ nhờ vào giống, mà còn liên quan đến khí hậu, đất đai, phân bón. Nhưng ngay cả với cách trồng thông thường nhất, không có dịch châu chấu, sản lượng tăng gấp ba lần là chuyện bình thường."
Cậu hạ giọng: "Vì các người không biết cảm kích, nên ta sẽ đi nơi khác, một trăm mẫu đất này ta không quản nữa."
Thẩm Thanh Nhiên làm bộ định rời đi, nhưng bị các nông dân giữ lại một cách lễ phép.
"Nhị trang chủ đừng đi, chúng ta ở quê mắt kém không nhận ra núi Thái Sơn, thật đáng trách, đáng đánh!" Người đàn ông gầy gò lúc đầu lên tiếng lập tức tát vào mặt mình hai cái làm gương, cách xưng hô cũng đã thay đổi thành nhị trang chủ, "Ngài là người rộng lượng, hãy giúp chúng ta, thật sự là vụ mùa năm ngoái không tốt, năm nay chúng ta sợ lắm rồi."
"Nếu thu hoạch không tốt, thì hãy tập trung nghiên cứu tỷ lệ nước và phân bón nhiều hơn, đừng nghĩ đến việc khác. Chẳng lẽ lại mong trời ban cho vận may?" Thẩm Thanh Nhiên giận dữ quát. "Ta thấy dù có cho các người loại giống này, các người cũng không thể trồng ra được gì cả! Lãng phí hạt giống tốt!"
Ba cây lúa bị ném ra khỏi từ đường, các bông lúa nặng nề cọ xát trên mặt đất tạo ra âm thanh rõ ràng, nhanh chóng thu hút một đám chim sẻ đến chia nhau.
Tựa như một cú tát mạnh vào mặt tất cả những người nông dân, từ cổ họng đến tai họ đều đỏ bừng. Họ đã ký hợp đồng thuê đất lâu dài với Thiên Hạ Sơn Trang, bất kể thu hoạch ra sao, ngoài việc chia lương thực theo tỷ lệ, Thiên Hạ Sơn Trang mỗi năm khi vận chuyển lương thực còn trả thêm cho họ một khoản tiền công.
Hình thức này đã tạo ra những kẻ lười biếng không biết cố gắng, vì có khoản tiền công đảm bảo, nên thu hoạch ít hơn hay nhiều hơn trong một năm không ảnh hưởng nhiều.
Các nông dân đồng loạt quỳ xuống, gương mặt lo lắng: "Năm nay chúng ta chắc chắn sẽ chăm chỉ canh tác! Nhị trang chủ, xin hãy cho chúng ta thêm một cơ hội!"
Thẩm Thanh Nhiên đoán rằng sổ đỏ của Tiết Phỉ Phong có thể đến từ Thiên Hạ Sơn Trang, chứ không phải từ một địa chủ nào khác, và năm nay có lẽ sẽ không ai trả công cho họ.
"Những hạt giống này không dễ dàng có được, các người có thể cam đoan sẽ trồng chúng một cách chăm chỉ không?"
"Có thể!"
"Tốt, từ hôm nay trở đi, Sơn Trang sẽ không còn trả công nữa, ngược lại, tỷ lệ chia phần lúa sẽ tăng thêm hai thành. Cuối cùng các người có thể thu được bao nhiêu, còn phải dựa vào sự nỗ lực của mỗi người." Thẩm Thanh Nhiên vốn định nâng tỷ lệ cao hơn một chút, nhưng cậu không phải là kẻ bóc lột, hơn nữa cậu còn phụ thuộc vào lứa hạt giống này để quảng bá, nên chọn một con số mà mọi người có thể chấp nhận, chờ bốn năm nữa rồi tính tiếp.
Tỷ lệ tăng thêm hai thành, sản lượng lại tăng gấp ba lần, ít nhất cũng tương đương với việc số lúa mà các người trồng một năm đều thuộc về chính mình, cố gắng hơn một chút, còn có thể thu thêm một phần lớn.
"Cảm ơn nhị trang chủ!" Mọi người đồng thanh nói.
Thẩm Thanh Nhiên nghĩ ngợi một lúc: "Còn một điều nữa, nếu sang năm có người đến mua hạt giống của các người..."
"Chúng ta chắc chắn sẽ không bán!" Người gầy lập tức thề thốt.
"Không, phải bán." Thẩm Thanh Nhiên nói một cách thản nhiên, "Cây cao đón gió, phải thuận theo thế. Giúp người cũng là giúp mình, nhưng trước khi thu hoạch năm nay, các người không được tiết lộ ra ngoài."
"Lặng lẽ làm giàu, mọi người nghe rõ chưa?" Người gầy thấy râu rậm tự lo không xong, thét.
"Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi."
Thẩm Thanh Nhiên hài lòng, nhìn lại phía dưới* của người có râu...
// Phía dưới: chỗ đó đó //
"Ngươi—" Vừa nói được một câu, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Các nông dân giận dữ cầm lấy cuốc, quát lên: "Ngươi là ai! Mau buông nhị trang chủ của chúng ta ra!"
Tiết Phỉ Phong nghiến răng, dùng một tay che mắt Thẩm Thanh Nhiên, thì thầm bên tai cậu: "Không được nhìn của người khác." Hắn lo lắng chạy đến, nhưng khi thấy Thẩm Thanh Nhiên không cần sự cứu giúp của hắn, mượn danh Mộ Văn Khấu để hành động mạnh mẽ, hắn đứng ngoài xem, không vội vàng can thiệp.
Thẩm Thanh Nhiên của hắn, vào lúc này, thật sự rạng ngời, thu hút mọi ánh nhìn, khiến người ta tin tưởng, hoàn toàn khác xa hình ảnh bình thường vừa ngốc nghếch vừa lười biếng. Tiết Phỉ Phong mê mẩn nhìn cậu, nhưng khi thấy Thẩm Thanh Nhiên nhìn người có râu, hắn không kiềm chế được mà xuất hiện.
Chẳng lẽ cậu thật sự muốn xem người khác có gì sao!
Thẩm Thanh Nhiên kéo tay hắn xuống, bào chữa: "Không có nhìn."
Rồi nhanh chóng liếc người có râu một cái: "Ngươi thua cược rồi!"
Dưới ánh mắt của mọi người, không ai đứng ra giúp đỡ người có râu, sợ rằng nói sai một câu, Thẩm Thanh Nhiên sẽ không tiếp tục canh tác tại nơi đây.
Người có râu cũng có chút khí phách, cắn răng, làm thái giám là điều không thể, nam nhi đầy nhiệt huyết, không bằng hy sinh mạng sống này, vợ con vẫn còn có đất để canh tác.
Ánh mắt hắn trở nên nghiêm nghị, lao đầu về phía cột đá.
Các nông dân nhắm mắt lại, không kiềm chế được mà cầu xin thay hắn, "Nhị trang chủ..."
Người có râu dám đứng ra đối đầu, nhưng cuối cùng lại...
Trong khoảnh khắc, Tiết Phỉ Phong ra tay, túm lấy lưng áo hắn ta, một tay nhấc bổng hắn ta lên.
"Muốn chết để kết thúc mọi chuyện sao? Đâu có chuyện tốt như vậy?"
Sắc mặt người có râu tái nhợt, trong mắt lóe lên một chút nhục nhã và tuyệt vọng.
Thẩm Thanh Nhiên gõ nhẹ lên đầu hắn: "Ta rất đánh giá cao ngươi, hãy làm tốt việc canh tác, trên đời này, việc làm ruộng là khó nhất."
Người gầy nhanh chóng bước lên, dẫn người có râu trở về, không ngừng tâng bốc: "Nhị trang chủ thật sự có tầm nhìn cao xa! Mọi người đã nghe rõ, hãy làm tốt việc canh tác!"
"Hạt giống đã nằm trong đất, cuộc sống thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào chính các ngươi."
Sau khi Thẩm Thanh Nhiên và Tiết Phỉ Phong rời đi, người có râu đối diện với cửa từ đường, cúi đầu chào thật sâu.
...
Thẩm Thanh Nhiên không nhịn được khoe khoang với Tiết Phỉ Phong: "Bọn họ vừa đến, thấy ta nghiêm mặt lại, lập tức phục tùng ngay!"
Cậu hoàn toàn không nhắc đến cảnh tượng mình ôm đầu xin tha ban đầu.
Tiết Phỉ Phong vẫn còn sợ hãi, ôm chặt Thẩm Thanh Nhiên vào lòng, thật không thể rời cậu ấy dù chỉ một giây.
Thẩm Thanh Nhiên luyên thuyên không ngừng, siết chặt nắm đấm: "Ta đặc biệt có gan!"
Tiết Phỉ Phong bao bọc nắm tay của cậu, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng có."
Hay là chúng ta...
"Ngươi nói gì? Ngươi không có—" Thẩm Thanh Nhiên đột ngột ngừng lại, nhớ đến chuyện khác, "Thiên Hạ Sơn Trang là chuyện gì?"
Tiết Phỉ Phong dập tắt ý nghĩ không đúng lúc của mình, mặt không biến sắc: "Hắn chính là địa chủ nặng một trăm tám mươi cân, tóc như giả mà ta đã nói trước đó, ta từng cứu hắn một lần."
Thẩm Thanh Nhiên không hiểu sao Tiết Phỉ Phong luôn nhắc đến ngoại hình của địa chủ, cậu gật đầu: "Vậy là đáng cứu. Hôm nay họ gọi ta là nhị trang chủ, chẳng phải ta đã được lợi sao?"
Làm gì có chuyện lợi lộc, đại tướng quân đột nhiên cảm thấy mình thua kém Mộ Văn Khấu, trong lòng khó chịu.
"Không sao, ta sẽ đi nói chuyện với hắn. Sau này ngươi cứ giữ danh nghĩa này, làm việc cũng tiện hơn." Đại tướng quân tự quyết định để Mộ Văn Khấu nhận một nghĩa đệ, không có lý do đặc biệt nào khác, chỉ là sau này nếu năng lực của Thẩm Thanh Nhiên bị lộ, thì hãy để Thiên Hạ Sơn Trang lo lắng, cứ theo cách nói của Thẩm Thanh Nhiên hôm nay mà làm.
Thế cũng tốt.
Mộ Văn Khấu không mất gì mà có được một người em trai, nhất định phải tặng một món quà ra mắt.
...
Hai người đã cày ruộng suốt nửa tháng, không gặp phải khó khăn gì, chỉ là mệt mỏi, thời hạn đã đến, nên vội vàng quay về thôn Lý Gia.
Chú chó ngốc vẫn đang đợi cậu cho ăn.
Cậu đã tích lũy được mười lăm nghìn điểm, nhưng không nỡ dùng để uỷ thác, thà rằng trên đường tiết kiệm một ít.
Vì hệ thống đã nói, chức năng nợ chỉ dành cho người mới, Thẩm Thanh Nhiên bây giờ mới tạm bước vào quỹ đạo, sau này không thể nợ, nếu không sẽ rất phiền phức.
Sự cố bất ngờ quá nhiều, ví dụ như đổi lúa, Thẩm Thanh Nhiên nhất định phải giữ lại điểm để ứng phó khẩn cấp.
Lần này đến lượt Thẩm Thanh Nhiên chăm sóc Tiết Phỉ Phong, không cho hắn làm việc này việc kia, phải chờ đến khi vết hằn trên lòng bàn tay biến mất mới được.
Tiết Phỉ Phong nhìn Thẩm Thanh Nhiên vụng về băng bó tay hắn thành như móng heo, bất lực nhưng vui vẻ.
Chỉ là hai tay đều bị băng thành đòn gánh rất bất tiện, đến giờ hắn vẫn chưa cởi được một chiếc áo nào của Thẩm Thanh Nhiên.
Đại tướng quân không khỏi nghi ngờ đây là âm mưu của Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Thanh Nhiên bây giờ thích nhất là khi rảnh rỗi không có việc gì làm, đi gieo hạt giống. Ví dụ như khi đi qua đường núi, cậu tiện tay gieo một ít hạt dâu tây, nho, chanh dây, đậu nành, đậu xanh, đậu đen, v.v.
Ngày thứ ba sau khi trở về, Thẩm Thanh Nhiên ra ngoài kiểm tra cây bông kháng sâu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người lén lút trong rừng, Thẩm Thanh Nhiên liền cảnh giác nhìn qua.
Bộ áo gấm màu tím, trông rất khoa trương, khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ, tóc bị cành cây cào rối, trên ngọc quan còn cắm một chiếc lá khô, nhưng hắn lại không hề nhận ra điều đó. Khi nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên, hắn nở một nụ cười đầy tà khí.
Thẩm Thanh Nhiên tròn mắt nhìn ngây người.
Nốt ruồi lệ này, bộ dạng khoa trương như con công... chẳng phải đây là nam chính trong tiểu thuyết điền viên, một vương gia tà mị sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Không lẽ nữ chính chưa ra khỏi núi, hắn đã tự đến tìm?
Tác giả có lẽ là thiếu từ vựng, khi nhấn mạnh đặc điểm của nam chính, những nét này đã được miêu tả đi miêu tả lại hàng trăm lần, trung bình mỗi chương một lần, khiến Thẩm Thanh Nhiên không thể nào quên, không giống như vị tướng quân pháo hôi kia, Thẩm Thanh Nhiên hầu như không có ấn tượng gì.
"Muốn hỏi ngươi về một người." Nam chính gọi cậu.
Trong truyện, nam chính tuy tà mị đến mức có phần ngây thơ, nhưng vẫn là một người khá bình thường, không có ý xấu gì, Thẩm Thanh Nhiên rất nghiêm túc đáp: "Ngươi cứ nói."
Nam chính Tiết Cẩn Phong suy nghĩ một lát, "Trong vài tháng gần đây có người lạ đến thôn Lý Gia không? Họ sống ở đâu?"
Ta chính là người lạ đây.
Phan Vân Hề cũng là người lạ.
Quả nhiên là đến tìm nữ chính.
"Nam hay nữ?" Tiết Cẩn Phong nhấn mạnh.
Thẩm Thanh Nhiên cau mày, bản thân mình và Phan Vân Hề đều có thể xem là "nữ" mà?
"Không có."
Trong đôi mắt đào hoa của Tiết Cẩn Phong thoáng qua một chút thất vọng, giống như đứa trẻ không được kẹo đường, hắn không nản chí hỏi tiếp: "Ta có thể nghỉ lại qua đêm không?"
Thẩm Thanh Nhiên vừa định lắc đầu thì thấy nam chính lấy từ túi tiền ra một thỏi vàng.
"Được." Thẩm Thanh Nhiên lập tức đổi lời.
Với thỏi vàng to như vậy, cậu có thể thuê bao nhiêu công nhân để giúp thu hoạch khoai tây chứ!
Trong nguyên tác, trên trời dưới đất đều là đất của hoàng đế, nữ chính cuối cùng có thể quảng bá giống cây trồng cải tiến, công lao của nam chính không thể phủ nhận.
Thẩm Thanh Nhiên trồng xong lúa nước, lại rơi vào cảnh thiếu đất, nhưng cậu vẫn chưa nói với Tiết Phỉ Phong. Bây giờ phần lớn đất đai đã bắt đầu canh tác, dù Tiết Phỉ Phong có tay mắt thông thiên, cũng không thể kiếm thêm được một nghìn mẫu đất nào nữa.
Vậy thì phải tìm cách từ nam chính rồi!
Cốt truyện nguyên tác thực sự rất mạnh mẽ.
Thẩm Thanh Nhiên vui mừng dẫn Tiết Cẩn Phong—kẻ ngốc có tiền—về nhà.
Khi gần đến nhà, cậu đột nhiên nhớ ra tính cách ghen tuông đến vô tận của Tiết Phỉ Phong, liền dừng bước, liếc nhìn Tiết Cẩn Phong.
Nam chính đẹp trai quá, khó xử thật.
Thẩm Thanh Nhiên nhìn mãi mà cảm thấy bất ngờ, rõ ràng Tiết Cẩn Phong và Tiết Phỉ Phong là hai kiểu đẹp hoàn toàn khác nhau, một người thanh tú như ngọc, sống trong nhung lụa, một người mạnh mẽ sắc sảo, quyết đoán trên chiến trường, vậy mà cậu lại thấy hai người có chút giống nhau.
Cậu vội vã đẩy cái ý nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu, Tiết Phỉ Phong mà biết cậu thấy nam chính giống mình, nhất định sẽ vô cớ hôn cậu cho đến khi cậu phải thừa nhận không giống nữa mới thôi.
Tiết Cẩn Phong nhìn căn nhà tranh trước mặt có chút khó chịu, lại thêm người thanh niên thỉnh thoảng nhìn hắn với ánh mắt mơ màng, ánh mắt cảnh giác, hành vi thì đầy tham lam, rất mâu thuẫn.
"Ngươi chờ chút, để ta vào nhà báo trước một tiếng."
Thẩm Thanh Nhiên tìm thấy Tiết Phỉ Phong đang chẻ củi ở sân sau: "Có người muốn nghỉ lại qua đêm."
Tiết Phỉ Phong lập tức từ chối: "Không được, nam nữ đều không được."
Thẩm Thanh Nhiên hơi nghẹn lời, nhưng người này là nam chính mà, vượt qua cả phạm vi giới tính, cậu nhấn mạnh với Tiết Phỉ Phong: "Ta thấy hắn mặc áo gấm, nhìn như quan lớn, trên đai lưng còn thêu hình mãng xà, không chừng là vương gia đấy!"
Cậu cố ý nhấn mạnh hai từ "vương gia".
Sắc mặt Tiết Phỉ Phong trầm xuống, lập tức nghi ngờ rằng đó là Thái tử Tiết Lệ Phong.
Tiết Phỉ Phong cầm lấy thanh kiếm, "Ngươi trốn đi, đừng ra ngoài."
- ------
Tiết Cẩn Phong vừa nhướng mắt lên, đôi mắt đào hoa chợt mở to, vui mừng: "Ca— aaaaa!"
Tiết Phỉ Phong và Tiết Cẩn Phong là anh em ruột, nhưng lúc nhỏ không sống cùng nhau, sau này Tiết Phỉ Phong chinh chiến bên ngoài, hai anh em ít có cơ hội gặp gỡ.
Tiết Phỉ Phong bị xem là sao chổi của Đại Tề, bị hoàng đế và bá quan văn võ ghét bỏ, nên hắn chủ động rời xa Tiết Cẩn Phong, để tránh khi đao kiếm trên chiến trường lan đến triều đình, sẽ liên lụy đến đệ đệ.
Hơn nữa, đệ đệ lại quá phô trương, Tiết Phỉ Phong không thể chịu được việc đi cùng hắn.
Tiết Cẩn Phong đoán rằng qua những hành động của Thái tử, huynh trưởng của hắn vẫn còn sống, hắn đã tìm mọi cách để biết được tung tích của Tiết Phỉ Phong, nhưng bị Thường Minh và Thường Bách cản trở ở cửa núi, nên hắn đã trèo qua mấy ngọn núi, tìm đường khác để vào thôn Lý Gia.
Tiết Phỉ Phong liếc qua Thẩm Thanh Nhiên đang nhón chân lén lút nhìn, không hiểu sao cậu lại đoán chính xác Tiết Cẩn Phong là một vương gia, trong lòng hắn không khỏi đau đầu.
Tiếng gọi "ca" này mà phát ra thì còn gì nữa!
Quả nhiên, đệ đệ chỉ biết phá chuyện, ngay cả danh phận cũng không giấu nổi.
Hắn nhấn từng từ một, truyền âm nhập mật: "Ta không phải ca ngươi."
"Ngươi chính là ca của ta, ngươi mất trí nhớ rồi." Tiết Cẩn Phong không có bản lĩnh, chỉ có thể thì thầm nhỏ nhẹ, giọng điệu khẳng định.
Tiết Phỉ Phong giận đến nổi gân xanh trên trán, rất không muốn chia sẻ câu chuyện tình yêu đầy trắc trở của mình với đệ đệ ngốc nghếch này.
Thẩm Thanh Nhiên tò mò nhìn qua, nam chính trông có vẻ hơi sợ.
Tiết Phỉ Phong quả thật lợi hại.
Dù sao cũng không ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình, biết thời biết thế mới là anh hùng.
Người đàn ông trung niên có râu làm đầu lĩnh, nhìn thấy cậu chỉ là một công tử nhỏ bé liền có phần coi thường: "Ngươi tự đi, hay là để chúng ta trói ngươi lại?"
Thẩm Thanh Nhiên rất hiểu chuyện, suýt chút nữa giơ tay lên tự thanh minh: "Đương nhiên là tự đi."
Cậu nhận ra người đàn ông to lớn này cũng chỉ mạnh miệng bên ngoài, không cần thiết phải gây xung đột, đợi Tiết Phỉ Phong đến cứu là được rồi. Cậu chắp tay sau lưng, thái độ ôn hòa: "Đi đâu?"
Những nông dân cầm cuốc và gậy gộc có phần ngơ ngác, giơ cao rồi lại hạ xuống nhẹ nhàng, giống như việc bắt hổ mà cuối cùng lại hóa ra chỉ là một con thỏ con.
Thẩm Thanh Nhiên đi phía trước, sau phút ban đầu hoảng sợ, cậu lại bình tĩnh hẳn, như thể đang đi thăm quan cùng với thị vệ phía sau.
Thường Bách và Thường Minh vì một số lý do chưa thể công khai xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Nhiên, hai người lo lắng đến đổ mồ hôi, tướng quân chỉ mới rời đi một chút, mà phu nhân đã bị bắt cóc rồi!
Khi thoát khỏi sự quấy rầy của nông dân, Thường Bách đi báo tin cho chủ tử, còn Thường Minh chịu trách nhiệm canh giữ, vừa bối rối giữa việc tiết lộ thân phận của tướng quân là nghiêm trọng hơn, hay việc phu nhân bị đánh đập là nghiêm trọng hơn, thì hắn đã thấy Thẩm Thanh Nhiên đi ngang qua trước mặt mà không có chút lo lắng nào.
"Người đồng hành của ngươi đâu?" Tên đầu lĩnh có râu hung hăng hỏi.
Thẩm Thanh Nhiên: "Đi vệ sinh rồi, chi bằng các ngươi để vài người ở lại đợi hắn ta quay lại? Khi nghe rằng ta đi theo các ngươi, hắn cũng sẽ tự nguyện đầu hàng thôi."
Dù gì cũng phải để lại vài người chỉ đường cho Tiết Phỉ Phong.
"Hừm, hai người các ngươi ở lại đây đợi." Tên đầu lĩnh chỉ vào hai người đàn ông khác ở lại, rồi áp giải Thẩm Thanh Nhiên đến từ đường trong thôn để thẩm vấn.
Nông dân không quá cầu kỳ, không trói cậu lại cũng không bắt cậu quỳ xuống, cả đám chỉ im lặng đứng đó, chờ đầu lĩnh ra lệnh. Họ biết rằng Mộ Văn Khấu là người có danh tiếng, không phải kẻ dễ đối phó, nên trong lòng có phần e dè. Đối mặt với một người như Thẩm Thanh Nhiên, trông có vẻ khéo ăn khéo nói, họ trực giác lo sợ sẽ bị lừa.
"Các người bắt ta làm gì?" Thẩm Thanh Nhiên chủ động tìm một cái ghế cho mình ngồi xuống, "Ta là đệ đệ của địa chủ của các người, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bàn bạc."
"Địa chủ gì chứ!" Một người đàn ông gầy gò phản bác, "Chúng ta thuê đất của Thiên Hạ Sơn Trang!"
Thiên Hạ Sơn Trang?
Thẩm Thanh Nhiên mượn oai hùm không thành, có chút bối rối. Tiết Phỉ Phong từ khi nào lại có liên hệ với Thiên Hạ Sơn Trang? Chẳng phải là một đại địa chủ tạm thời giao đất cho y quản lý sao?
"Ta chỉ thích gọi huynh ta là địa chủ, tình cảm thân thiết, có vấn đề gì không? Các người lo đất bị chúng ta chiếm đoạt? Ta hiểu, có đất có lương thực trong lòng mới yên tâm."
Giống như lão gia và Tiểu Hoàng Nha, không có đất, cuộc sống thật thê thảm.
"Ngươi hiểu cái gì!" Người đàn ông gầy nhìn Thẩm Thanh Nhiên với vẻ châm biếm, không kìm được mà chửi, "Khắp nơi đang vào vụ xuân, chỉ có chúng ta chậm trễ không có động tĩnh gì. Trước tết đã nói rằng năm nay đất của Thiên Hạ Sơn Trang vẫn cho chúng ta cày cấy, kết quả thì sao? Cả ngọn núi bị bao quanh, chỉ để các người ngao du sơn thủy, bỏ lỡ mùa vụ, chúng ta có hàng trăm miệng ăn, biết uống gió Tây Bắc à? Công tử, xin ngài làm ơn, cách tám dặm về phía đông có một cái hồ, các người đi chơi ở đó đi."
"Hôm nay nếu không cho chúng ta một lời giải thích, mọi người sẽ đồng quy vu tận!"
Ai nói ta chỉ trồng chơi thôi?
Nếu thật sự là chơi, thì Tiết Phỉ Phong đâu cần phải mài mòn lòng bàn tay đến nỗi bị thương như thế.
Hiểu được nguyên nhân, Thẩm Thanh Nhiên nghiêm nghị nói: "Không ai nói với các người sao? Năm nay không cần các người gieo mạ, bỏ qua bước này chẳng lẽ các người lại không vui sao?"
"Các người căn bản không hề gieo trồng!"
"Còn dám lừa chúng ta!"
"Đúng thế, ta đã canh bên ngoài ba ngày, không thấy một hạt lúa nào được đưa vào bên trong!"
Thì ra mấu chốt ở chỗ này.
Thẩm Thanh Nhiên nói: "Bởi vì năm nay Thiên Hạ Sơn Trang đã mua một lô giống mới từ Thanh Châu, năng suất cao gấp ba lần giống lúa cũ của các người! Giống này có hạn, ngay cả các hoàng trang cũng tranh giành, nếu không nhờ chủ trang có mối quan hệ tốt, thì dân thường làm sao mà dùng được loại giống tốt này. Miền Mân Châu có đất đai và nguồn nước tốt, Sơn Trang đã bàn bạc để dùng giống này ở đây, sớm đã phái người lặng lẽ vận chuyển vào núi, để che mắt thiên hạ."
"Hiện tại chiến tranh đang căng thẳng, mỗi nhà đều có người đi lính, người làm ruộng thì ít đi, lương thực cũng vì thế mà giảm sản lượng. Sơn Trang không thu thêm tiền của các người, lại bỏ công sức mua giống tốt. Thế mà lại không được cảm ơn." Thẩm Thanh Nhiên nheo mắt, ánh nhìn đe dọa như một người có địa vị cao, khiến họ không dám nhìn thẳng.
Làm nông dân hoảng sợ thật dễ dàng, đặc biệt là khi có sự uy nghi của Mộ Văn Khấu đè lên.
"Thế này..."
"Thật vậy sao?"
Những nông dân bắt đầu thì thầm với nhau, không thể không tin lời Thẩm Thanh Nhiên.
"Nói nhảm!" Người đàn ông có râu nhanh chóng bước vào, "Ta chưa bao giờ thấy giống lúa nào có thể tăng sản lượng gấp ba lần. Đồng bào của ta đã trồng lúa bao nhiêu năm rồi, há lại để ngươi, một đứa nhãi ranh, lừa bịp! Nếu ngươi có giống tốt thì đưa ra bằng chứng đi, không thì đừng trách đồng bào chúng ta không khách khí."
Khi tên đầu lĩnh có râu vừa tới, nông dân lập tức phụ họa theo, họ thiên về đồng bào và kinh nghiệm của mình.
Ta thực sự có giống tốt.
Thẩm Thanh Nhiên lục túi áo, âm thầm gọi hệ thống, đổi lấy ba bông lúa với giá mỗi bông một ngàn điểm tích lũy, cậu đau lòng vì phải chi tiêu như vậy, mới gieo trồng được năm ngày mà cậu đã chỉ kiếm được ba nghìn điểm.
Nếu mọi người có thể tin nhau nhiều hơn một chút, cậu đã không phải lãng phí điểm tích lũy như vậy.
Thẩm Thanh Nhiên cười khẩy, nhìn chằm chằm vào tên đầu lĩnh có râu: "Nếu ta có thể đưa ra bằng chứng thì sao?"
Tên đầu lĩnh: "Thì ngươi thực sự có giống tốt."
Thẩm Thanh Nhiên tức cười, không ngờ hắn còn biết tránh né trọng điểm: "Ta có giống tốt, còn ngươi không có gan, dám cá không?"
"Cá thì cá!" Tên đầu lĩnh lau cằm, không tin rằng Thẩm Thanh Nhiên có thể đưa ra bằng chứng.
Thẩm Thanh Nhiên cười toe toét, từ trong tay áo lấy ra ba bông lúa.
Bông lúa vàng óng, nặng trĩu, hạt lúa căng đầy, vừa được đưa ra đã nặng đến nỗi làm gãy cọng lúa mảnh mai.
Ánh mắt của các nông dân sáng rực lên, họ đã trồng lúa cả đời, không thể không nhận ra giá trị của nó, càng hiểu rằng điều này có nghĩa là gì.
Thẩm Thanh Nhiên đưa cho cậu thanh niên nhỏ tuổi nhất bên cạnh, "Biết đếm không? Đếm xem có bao nhiêu hạt."
Trong từ đường lập tức yên lặng, chỉ còn tiếng đếm số rõ ràng của cậu thanh niên: "...Hai trăm năm mươi bảy, hai trăm năm mươi tám... bốn trăm..."
Tên đầu lĩnh hai chân run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra.
"Bốn trăm sáu mươi mốt... có bốn trăm sáu mươi mốt hạt!"
Thẩm Thanh Nhiên rút lại bông lúa, ánh mắt của nông dân không tự chủ được mà dõi theo cậu, "Số hạt trên một bông là bốn trăm sáu mươi mốt, các người nói xem, sản lượng tăng gấp mấy lần?"
"Ít nhất là bốn lần!" Cậu thanh niên nhanh chóng đáp, nuốt nước bọt, như thể đã ngửi thấy mùi thơm của cơm trắng.
Thẩm Thanh Nhiên: "Đúng, ta cũng không tự kiêu, để đạt được mức này cũng không chỉ nhờ vào giống, mà còn liên quan đến khí hậu, đất đai, phân bón. Nhưng ngay cả với cách trồng thông thường nhất, không có dịch châu chấu, sản lượng tăng gấp ba lần là chuyện bình thường."
Cậu hạ giọng: "Vì các người không biết cảm kích, nên ta sẽ đi nơi khác, một trăm mẫu đất này ta không quản nữa."
Thẩm Thanh Nhiên làm bộ định rời đi, nhưng bị các nông dân giữ lại một cách lễ phép.
"Nhị trang chủ đừng đi, chúng ta ở quê mắt kém không nhận ra núi Thái Sơn, thật đáng trách, đáng đánh!" Người đàn ông gầy gò lúc đầu lên tiếng lập tức tát vào mặt mình hai cái làm gương, cách xưng hô cũng đã thay đổi thành nhị trang chủ, "Ngài là người rộng lượng, hãy giúp chúng ta, thật sự là vụ mùa năm ngoái không tốt, năm nay chúng ta sợ lắm rồi."
"Nếu thu hoạch không tốt, thì hãy tập trung nghiên cứu tỷ lệ nước và phân bón nhiều hơn, đừng nghĩ đến việc khác. Chẳng lẽ lại mong trời ban cho vận may?" Thẩm Thanh Nhiên giận dữ quát. "Ta thấy dù có cho các người loại giống này, các người cũng không thể trồng ra được gì cả! Lãng phí hạt giống tốt!"
Ba cây lúa bị ném ra khỏi từ đường, các bông lúa nặng nề cọ xát trên mặt đất tạo ra âm thanh rõ ràng, nhanh chóng thu hút một đám chim sẻ đến chia nhau.
Tựa như một cú tát mạnh vào mặt tất cả những người nông dân, từ cổ họng đến tai họ đều đỏ bừng. Họ đã ký hợp đồng thuê đất lâu dài với Thiên Hạ Sơn Trang, bất kể thu hoạch ra sao, ngoài việc chia lương thực theo tỷ lệ, Thiên Hạ Sơn Trang mỗi năm khi vận chuyển lương thực còn trả thêm cho họ một khoản tiền công.
Hình thức này đã tạo ra những kẻ lười biếng không biết cố gắng, vì có khoản tiền công đảm bảo, nên thu hoạch ít hơn hay nhiều hơn trong một năm không ảnh hưởng nhiều.
Các nông dân đồng loạt quỳ xuống, gương mặt lo lắng: "Năm nay chúng ta chắc chắn sẽ chăm chỉ canh tác! Nhị trang chủ, xin hãy cho chúng ta thêm một cơ hội!"
Thẩm Thanh Nhiên đoán rằng sổ đỏ của Tiết Phỉ Phong có thể đến từ Thiên Hạ Sơn Trang, chứ không phải từ một địa chủ nào khác, và năm nay có lẽ sẽ không ai trả công cho họ.
"Những hạt giống này không dễ dàng có được, các người có thể cam đoan sẽ trồng chúng một cách chăm chỉ không?"
"Có thể!"
"Tốt, từ hôm nay trở đi, Sơn Trang sẽ không còn trả công nữa, ngược lại, tỷ lệ chia phần lúa sẽ tăng thêm hai thành. Cuối cùng các người có thể thu được bao nhiêu, còn phải dựa vào sự nỗ lực của mỗi người." Thẩm Thanh Nhiên vốn định nâng tỷ lệ cao hơn một chút, nhưng cậu không phải là kẻ bóc lột, hơn nữa cậu còn phụ thuộc vào lứa hạt giống này để quảng bá, nên chọn một con số mà mọi người có thể chấp nhận, chờ bốn năm nữa rồi tính tiếp.
Tỷ lệ tăng thêm hai thành, sản lượng lại tăng gấp ba lần, ít nhất cũng tương đương với việc số lúa mà các người trồng một năm đều thuộc về chính mình, cố gắng hơn một chút, còn có thể thu thêm một phần lớn.
"Cảm ơn nhị trang chủ!" Mọi người đồng thanh nói.
Thẩm Thanh Nhiên nghĩ ngợi một lúc: "Còn một điều nữa, nếu sang năm có người đến mua hạt giống của các người..."
"Chúng ta chắc chắn sẽ không bán!" Người gầy lập tức thề thốt.
"Không, phải bán." Thẩm Thanh Nhiên nói một cách thản nhiên, "Cây cao đón gió, phải thuận theo thế. Giúp người cũng là giúp mình, nhưng trước khi thu hoạch năm nay, các người không được tiết lộ ra ngoài."
"Lặng lẽ làm giàu, mọi người nghe rõ chưa?" Người gầy thấy râu rậm tự lo không xong, thét.
"Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi."
Thẩm Thanh Nhiên hài lòng, nhìn lại phía dưới* của người có râu...
// Phía dưới: chỗ đó đó //
"Ngươi—" Vừa nói được một câu, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Các nông dân giận dữ cầm lấy cuốc, quát lên: "Ngươi là ai! Mau buông nhị trang chủ của chúng ta ra!"
Tiết Phỉ Phong nghiến răng, dùng một tay che mắt Thẩm Thanh Nhiên, thì thầm bên tai cậu: "Không được nhìn của người khác." Hắn lo lắng chạy đến, nhưng khi thấy Thẩm Thanh Nhiên không cần sự cứu giúp của hắn, mượn danh Mộ Văn Khấu để hành động mạnh mẽ, hắn đứng ngoài xem, không vội vàng can thiệp.
Thẩm Thanh Nhiên của hắn, vào lúc này, thật sự rạng ngời, thu hút mọi ánh nhìn, khiến người ta tin tưởng, hoàn toàn khác xa hình ảnh bình thường vừa ngốc nghếch vừa lười biếng. Tiết Phỉ Phong mê mẩn nhìn cậu, nhưng khi thấy Thẩm Thanh Nhiên nhìn người có râu, hắn không kiềm chế được mà xuất hiện.
Chẳng lẽ cậu thật sự muốn xem người khác có gì sao!
Thẩm Thanh Nhiên kéo tay hắn xuống, bào chữa: "Không có nhìn."
Rồi nhanh chóng liếc người có râu một cái: "Ngươi thua cược rồi!"
Dưới ánh mắt của mọi người, không ai đứng ra giúp đỡ người có râu, sợ rằng nói sai một câu, Thẩm Thanh Nhiên sẽ không tiếp tục canh tác tại nơi đây.
Người có râu cũng có chút khí phách, cắn răng, làm thái giám là điều không thể, nam nhi đầy nhiệt huyết, không bằng hy sinh mạng sống này, vợ con vẫn còn có đất để canh tác.
Ánh mắt hắn trở nên nghiêm nghị, lao đầu về phía cột đá.
Các nông dân nhắm mắt lại, không kiềm chế được mà cầu xin thay hắn, "Nhị trang chủ..."
Người có râu dám đứng ra đối đầu, nhưng cuối cùng lại...
Trong khoảnh khắc, Tiết Phỉ Phong ra tay, túm lấy lưng áo hắn ta, một tay nhấc bổng hắn ta lên.
"Muốn chết để kết thúc mọi chuyện sao? Đâu có chuyện tốt như vậy?"
Sắc mặt người có râu tái nhợt, trong mắt lóe lên một chút nhục nhã và tuyệt vọng.
Thẩm Thanh Nhiên gõ nhẹ lên đầu hắn: "Ta rất đánh giá cao ngươi, hãy làm tốt việc canh tác, trên đời này, việc làm ruộng là khó nhất."
Người gầy nhanh chóng bước lên, dẫn người có râu trở về, không ngừng tâng bốc: "Nhị trang chủ thật sự có tầm nhìn cao xa! Mọi người đã nghe rõ, hãy làm tốt việc canh tác!"
"Hạt giống đã nằm trong đất, cuộc sống thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào chính các ngươi."
Sau khi Thẩm Thanh Nhiên và Tiết Phỉ Phong rời đi, người có râu đối diện với cửa từ đường, cúi đầu chào thật sâu.
...
Thẩm Thanh Nhiên không nhịn được khoe khoang với Tiết Phỉ Phong: "Bọn họ vừa đến, thấy ta nghiêm mặt lại, lập tức phục tùng ngay!"
Cậu hoàn toàn không nhắc đến cảnh tượng mình ôm đầu xin tha ban đầu.
Tiết Phỉ Phong vẫn còn sợ hãi, ôm chặt Thẩm Thanh Nhiên vào lòng, thật không thể rời cậu ấy dù chỉ một giây.
Thẩm Thanh Nhiên luyên thuyên không ngừng, siết chặt nắm đấm: "Ta đặc biệt có gan!"
Tiết Phỉ Phong bao bọc nắm tay của cậu, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng có."
Hay là chúng ta...
"Ngươi nói gì? Ngươi không có—" Thẩm Thanh Nhiên đột ngột ngừng lại, nhớ đến chuyện khác, "Thiên Hạ Sơn Trang là chuyện gì?"
Tiết Phỉ Phong dập tắt ý nghĩ không đúng lúc của mình, mặt không biến sắc: "Hắn chính là địa chủ nặng một trăm tám mươi cân, tóc như giả mà ta đã nói trước đó, ta từng cứu hắn một lần."
Thẩm Thanh Nhiên không hiểu sao Tiết Phỉ Phong luôn nhắc đến ngoại hình của địa chủ, cậu gật đầu: "Vậy là đáng cứu. Hôm nay họ gọi ta là nhị trang chủ, chẳng phải ta đã được lợi sao?"
Làm gì có chuyện lợi lộc, đại tướng quân đột nhiên cảm thấy mình thua kém Mộ Văn Khấu, trong lòng khó chịu.
"Không sao, ta sẽ đi nói chuyện với hắn. Sau này ngươi cứ giữ danh nghĩa này, làm việc cũng tiện hơn." Đại tướng quân tự quyết định để Mộ Văn Khấu nhận một nghĩa đệ, không có lý do đặc biệt nào khác, chỉ là sau này nếu năng lực của Thẩm Thanh Nhiên bị lộ, thì hãy để Thiên Hạ Sơn Trang lo lắng, cứ theo cách nói của Thẩm Thanh Nhiên hôm nay mà làm.
Thế cũng tốt.
Mộ Văn Khấu không mất gì mà có được một người em trai, nhất định phải tặng một món quà ra mắt.
...
Hai người đã cày ruộng suốt nửa tháng, không gặp phải khó khăn gì, chỉ là mệt mỏi, thời hạn đã đến, nên vội vàng quay về thôn Lý Gia.
Chú chó ngốc vẫn đang đợi cậu cho ăn.
Cậu đã tích lũy được mười lăm nghìn điểm, nhưng không nỡ dùng để uỷ thác, thà rằng trên đường tiết kiệm một ít.
Vì hệ thống đã nói, chức năng nợ chỉ dành cho người mới, Thẩm Thanh Nhiên bây giờ mới tạm bước vào quỹ đạo, sau này không thể nợ, nếu không sẽ rất phiền phức.
Sự cố bất ngờ quá nhiều, ví dụ như đổi lúa, Thẩm Thanh Nhiên nhất định phải giữ lại điểm để ứng phó khẩn cấp.
Lần này đến lượt Thẩm Thanh Nhiên chăm sóc Tiết Phỉ Phong, không cho hắn làm việc này việc kia, phải chờ đến khi vết hằn trên lòng bàn tay biến mất mới được.
Tiết Phỉ Phong nhìn Thẩm Thanh Nhiên vụng về băng bó tay hắn thành như móng heo, bất lực nhưng vui vẻ.
Chỉ là hai tay đều bị băng thành đòn gánh rất bất tiện, đến giờ hắn vẫn chưa cởi được một chiếc áo nào của Thẩm Thanh Nhiên.
Đại tướng quân không khỏi nghi ngờ đây là âm mưu của Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Thanh Nhiên bây giờ thích nhất là khi rảnh rỗi không có việc gì làm, đi gieo hạt giống. Ví dụ như khi đi qua đường núi, cậu tiện tay gieo một ít hạt dâu tây, nho, chanh dây, đậu nành, đậu xanh, đậu đen, v.v.
Ngày thứ ba sau khi trở về, Thẩm Thanh Nhiên ra ngoài kiểm tra cây bông kháng sâu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người lén lút trong rừng, Thẩm Thanh Nhiên liền cảnh giác nhìn qua.
Bộ áo gấm màu tím, trông rất khoa trương, khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ, tóc bị cành cây cào rối, trên ngọc quan còn cắm một chiếc lá khô, nhưng hắn lại không hề nhận ra điều đó. Khi nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên, hắn nở một nụ cười đầy tà khí.
Thẩm Thanh Nhiên tròn mắt nhìn ngây người.
Nốt ruồi lệ này, bộ dạng khoa trương như con công... chẳng phải đây là nam chính trong tiểu thuyết điền viên, một vương gia tà mị sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Không lẽ nữ chính chưa ra khỏi núi, hắn đã tự đến tìm?
Tác giả có lẽ là thiếu từ vựng, khi nhấn mạnh đặc điểm của nam chính, những nét này đã được miêu tả đi miêu tả lại hàng trăm lần, trung bình mỗi chương một lần, khiến Thẩm Thanh Nhiên không thể nào quên, không giống như vị tướng quân pháo hôi kia, Thẩm Thanh Nhiên hầu như không có ấn tượng gì.
"Muốn hỏi ngươi về một người." Nam chính gọi cậu.
Trong truyện, nam chính tuy tà mị đến mức có phần ngây thơ, nhưng vẫn là một người khá bình thường, không có ý xấu gì, Thẩm Thanh Nhiên rất nghiêm túc đáp: "Ngươi cứ nói."
Nam chính Tiết Cẩn Phong suy nghĩ một lát, "Trong vài tháng gần đây có người lạ đến thôn Lý Gia không? Họ sống ở đâu?"
Ta chính là người lạ đây.
Phan Vân Hề cũng là người lạ.
Quả nhiên là đến tìm nữ chính.
"Nam hay nữ?" Tiết Cẩn Phong nhấn mạnh.
Thẩm Thanh Nhiên cau mày, bản thân mình và Phan Vân Hề đều có thể xem là "nữ" mà?
"Không có."
Trong đôi mắt đào hoa của Tiết Cẩn Phong thoáng qua một chút thất vọng, giống như đứa trẻ không được kẹo đường, hắn không nản chí hỏi tiếp: "Ta có thể nghỉ lại qua đêm không?"
Thẩm Thanh Nhiên vừa định lắc đầu thì thấy nam chính lấy từ túi tiền ra một thỏi vàng.
"Được." Thẩm Thanh Nhiên lập tức đổi lời.
Với thỏi vàng to như vậy, cậu có thể thuê bao nhiêu công nhân để giúp thu hoạch khoai tây chứ!
Trong nguyên tác, trên trời dưới đất đều là đất của hoàng đế, nữ chính cuối cùng có thể quảng bá giống cây trồng cải tiến, công lao của nam chính không thể phủ nhận.
Thẩm Thanh Nhiên trồng xong lúa nước, lại rơi vào cảnh thiếu đất, nhưng cậu vẫn chưa nói với Tiết Phỉ Phong. Bây giờ phần lớn đất đai đã bắt đầu canh tác, dù Tiết Phỉ Phong có tay mắt thông thiên, cũng không thể kiếm thêm được một nghìn mẫu đất nào nữa.
Vậy thì phải tìm cách từ nam chính rồi!
Cốt truyện nguyên tác thực sự rất mạnh mẽ.
Thẩm Thanh Nhiên vui mừng dẫn Tiết Cẩn Phong—kẻ ngốc có tiền—về nhà.
Khi gần đến nhà, cậu đột nhiên nhớ ra tính cách ghen tuông đến vô tận của Tiết Phỉ Phong, liền dừng bước, liếc nhìn Tiết Cẩn Phong.
Nam chính đẹp trai quá, khó xử thật.
Thẩm Thanh Nhiên nhìn mãi mà cảm thấy bất ngờ, rõ ràng Tiết Cẩn Phong và Tiết Phỉ Phong là hai kiểu đẹp hoàn toàn khác nhau, một người thanh tú như ngọc, sống trong nhung lụa, một người mạnh mẽ sắc sảo, quyết đoán trên chiến trường, vậy mà cậu lại thấy hai người có chút giống nhau.
Cậu vội vã đẩy cái ý nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu, Tiết Phỉ Phong mà biết cậu thấy nam chính giống mình, nhất định sẽ vô cớ hôn cậu cho đến khi cậu phải thừa nhận không giống nữa mới thôi.
Tiết Cẩn Phong nhìn căn nhà tranh trước mặt có chút khó chịu, lại thêm người thanh niên thỉnh thoảng nhìn hắn với ánh mắt mơ màng, ánh mắt cảnh giác, hành vi thì đầy tham lam, rất mâu thuẫn.
"Ngươi chờ chút, để ta vào nhà báo trước một tiếng."
Thẩm Thanh Nhiên tìm thấy Tiết Phỉ Phong đang chẻ củi ở sân sau: "Có người muốn nghỉ lại qua đêm."
Tiết Phỉ Phong lập tức từ chối: "Không được, nam nữ đều không được."
Thẩm Thanh Nhiên hơi nghẹn lời, nhưng người này là nam chính mà, vượt qua cả phạm vi giới tính, cậu nhấn mạnh với Tiết Phỉ Phong: "Ta thấy hắn mặc áo gấm, nhìn như quan lớn, trên đai lưng còn thêu hình mãng xà, không chừng là vương gia đấy!"
Cậu cố ý nhấn mạnh hai từ "vương gia".
Sắc mặt Tiết Phỉ Phong trầm xuống, lập tức nghi ngờ rằng đó là Thái tử Tiết Lệ Phong.
Tiết Phỉ Phong cầm lấy thanh kiếm, "Ngươi trốn đi, đừng ra ngoài."
- ------
Tiết Cẩn Phong vừa nhướng mắt lên, đôi mắt đào hoa chợt mở to, vui mừng: "Ca— aaaaa!"
Tiết Phỉ Phong và Tiết Cẩn Phong là anh em ruột, nhưng lúc nhỏ không sống cùng nhau, sau này Tiết Phỉ Phong chinh chiến bên ngoài, hai anh em ít có cơ hội gặp gỡ.
Tiết Phỉ Phong bị xem là sao chổi của Đại Tề, bị hoàng đế và bá quan văn võ ghét bỏ, nên hắn chủ động rời xa Tiết Cẩn Phong, để tránh khi đao kiếm trên chiến trường lan đến triều đình, sẽ liên lụy đến đệ đệ.
Hơn nữa, đệ đệ lại quá phô trương, Tiết Phỉ Phong không thể chịu được việc đi cùng hắn.
Tiết Cẩn Phong đoán rằng qua những hành động của Thái tử, huynh trưởng của hắn vẫn còn sống, hắn đã tìm mọi cách để biết được tung tích của Tiết Phỉ Phong, nhưng bị Thường Minh và Thường Bách cản trở ở cửa núi, nên hắn đã trèo qua mấy ngọn núi, tìm đường khác để vào thôn Lý Gia.
Tiết Phỉ Phong liếc qua Thẩm Thanh Nhiên đang nhón chân lén lút nhìn, không hiểu sao cậu lại đoán chính xác Tiết Cẩn Phong là một vương gia, trong lòng hắn không khỏi đau đầu.
Tiếng gọi "ca" này mà phát ra thì còn gì nữa!
Quả nhiên, đệ đệ chỉ biết phá chuyện, ngay cả danh phận cũng không giấu nổi.
Hắn nhấn từng từ một, truyền âm nhập mật: "Ta không phải ca ngươi."
"Ngươi chính là ca của ta, ngươi mất trí nhớ rồi." Tiết Cẩn Phong không có bản lĩnh, chỉ có thể thì thầm nhỏ nhẹ, giọng điệu khẳng định.
Tiết Phỉ Phong giận đến nổi gân xanh trên trán, rất không muốn chia sẻ câu chuyện tình yêu đầy trắc trở của mình với đệ đệ ngốc nghếch này.
Thẩm Thanh Nhiên tò mò nhìn qua, nam chính trông có vẻ hơi sợ.
Tiết Phỉ Phong quả thật lợi hại.