Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao? - Trang 2

Chương 50: PN 2: Thế giới song song - Thư Viện (2)



Ngày hôm sau Hi Trì cố ý hỏi thăm Cố Lương về người hôm qua y gặp.
Cố Lương suy nghĩ rồi nói: "Đệ nói đến Lý Huyền Độ Lý sư huynh? Hắn và Thịnh Nguyệt cùng là môn hạ của viện trưởng. Không biết vì sao, đám chân tay của Thịnh Nguyệt ai cũng dám ức hiếp, chỉ độc không dám bắt nạt vị Lý sư huynh này. Có điều tính tình hắn lạnh nhạt, người ngoài ai nấy đều bị hắn dọa sợ phát hoảng. Triệu sư huynh qua lại với hắn tương đối nhiều, mỗi lần gặp đều cung cung kính kính."
Hi Trì gật đầu.
Hóa ra thật sự là học sinh trong Thư Viện, đêm qua hắn không lừa gạt y.
Chỉ mấy tháng sau, Hi Trì đã quen thuộc hết thảy mọi thứ trong Thư Viện, ở chung với các sư huynh và tiên sinh rất tốt, duy chỉ không ưa Thịnh Nguyệt. Mỗi lần gã nhìn thấy Hi Trì đều âm dương quái khí trêu chọc một phen, đám đệ tử đi theo gã biết thân phận Hi Trì, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ nói lời khó nghe, nhưng chỉ một mình Thịnh Nguyệt thôi cũng đủ phiền toái.
Thế lực Thịnh gia trong triều quá khổng lồ, Hi Trì không thể không cho gã mấy phần thể diện, nhưng cũng không đến mức thoái nhượng ném hết mặt mũi nhà mình. Người khác nhìn ra được chút manh mối, sau lưng bắt đầu to nhỏ nghị luận.
Trời vào đông không khí lạnh dần, vùng này rất ít khi có tuyết rơi, nhưng thời tiết vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, rất dễ sinh bệnh nhiễm phong hàn.
Hi Trì ở trong phòng một mình, chiều hôm qua Tiểu Cảnh thay y vào thành làm chút việc chưa trở về, y nhiễm bệnh không có ai ở bên chiếu cố. Hi Trì từ nhỏ đến lớn được trong nhà chiều chuộng đã quen, đương nhiên không biết cách tự chăm sóc chính mình.
Buổi chiều tan học các học sinh trong trường đi theo nhóm về chỗ ở sưởi ấm, Hi Trì lên lớp bất cẩn ngủ quên, những người khác không phát hiện ra. Mãi cho đến khi trời tối, đầu y đau muốn nứt ra, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn mới biết xung quanh đã tối đen.
Hi Trì ra cửa còn quên mang áo choàng, năm nay huyện Hạc Y hiếm hoi có tuyết, mặt đất một mảnh trắng xóa, bông tuyết bay đầy trời dừng trên những tán cây tùng bách. Y sốt cao hơn, cảm thấy toàn thân mình hư nhuyễn vô lực không còn cảm giác.
Tuyết rơi đầy người, phía trước có tiếng động loáng thoáng truyền tới, bởi vì Hi Trì sốt rất nghiêm trọng nên nghe như ảo giác trong đầu.
"Mùa đông năm nay còn có cả tuyết rơi......"
"Không biết năm nay có thiên tai không? Thời tiết lạnh quá khác thường."
"Dù sao cũng không đông chết được chúng ta, ngươi quản nhiều như vậy làm gì?"
"Ta lo lắng khoa cử sang năm có tổ chức được không thôi."
"Ha ha, để qua năm Thịnh công tử sai người tiết lộ một phần đề cho người không phải được rồi sao?"
"......"
Lúc này Hi Trì mới nhận ra là đám người Thịnh Nguyệt, bước chân vốn đang hơi lảo đảo cũng phải miễn cưỡng lên tinh thần. Cho dù thế này, con cháu Hi gia trước mắt người ngoài luôn phải thể hiện phong thái quân tử đoan chính.
Hi Trì càng là người sẽ không dễ dàng để lộ điểm yếu của mình.
Thịnh Nguyệt đi đầu, trên người gã khoác một tấm áo choàng lông chồn, vấn tóc bằng tử kim quan, tay cầm một ngọn đèn lưu ly, từ xa đã toát ra vẻ xa hoa mà đẹp đẽ quý giá, hoàn toàn không giống những vị công tử khác.
Hi Trì lãnh đạm nghiêng người nhường đường cho bọn họ.
Trong Thư Viện có vài phép tắc, ví dụ như tôn ti lớn nhỏ, sư đệ phải lễ nhường sư huynh gì đó.
Thịnh nguyệt đã sớm thấy bóng dáng Hi Trì, gã phát hiện hôm nay khuôn mặt y đẹp hơn hẳn ngày thường. Đuôi mắt và gò má hơi ửng hồng, cánh môi cũng đỏ tươi ướt át, cẩm y mỏng manh phủ đầy tuyết, tóc đen dài tán loạn bên vai, đối lập rõ ràng với cái gáy trắng đến trong suốt như ngọc.
Thịnh Nguyệt ác ý cong môi: "Hi sư đệ, hôm nay mặt ngươi xoa phấn đấy à?"
Mấy tên đứng phía sau lớn mật cũng nhào lên nhìn trộm Hi Trì.
Dung nhan y thật sự xinh đẹp, dù là nam hay nữ thì cũng đẹp đến quá mức, nhìn một cái thôi đã đủ cảnh đẹp ý vui.
Nếu là ngày thường nhất định Hi Trì đã lạnh lùng bật lại mấy câu, hôm nay lại hoàn toàn không có sức lực, hơn nữa giọng y đang bị khàn, dễ dàng để đối phương phát hiện ra mình đang bị ốm.
Hi Trì không thèm để ý, y đã nhường đường, nếu đối phương không đi, y đành tự mình đi trước.
Dù là châm chọc mỉa mai mấy câu cũng được... Thịnh Nguyệt vẫn luôn chờ Hi Trì sẽ nói với mình thêm mấy câu. Nhưng hôm nay y còn không buồn trào phúng, dường như đã chán ghét đến độ không muốn dùng ngôn ngữ khích bác nhau.
Trong cơn giận dữ Thịnh Nguyệt muốn liều mạng bắt y lại, nhưng không biết phải bắt thế nào. Rõ ràng ngày thường chỉ cần gã thích cái gì, đám chó săn bên người sẽ tự giác dâng lên cho gã. Bây giờ gã để ý Hi Trì, lại không một ai có thể dâng y lên.
Hi Trì bệnh tật mang theo vài phần yếu ớt, nhưng vẫn lạnh băng trước sau như một.
Thịnh Nguyệt cố ý duỗi chân ngáng đường Hi Trì.
Y hoàn toàn không đủ tỉnh táo chú ý dưới chân, lảo đảo hai bước đã ngã xuống nền tuyết.
Thịnh Nguyệt cười to: "Thật là kém cỏi."
Đám người phía sau buông thêm mấy lời cợt nhả phụ họa rồi bỏ đi cùng Thịnh Nguyệt.
Đi được mấy chục bước, Thịnh Nguyệt không nhịn được quay đầu lại, thấy Hi Trì vẫn còn nằm trên mặt đất. Vất vả lắm mới chiếm được thế thượng phong trước mặt y, đương nhiên gã sẽ không chịu mất mặt quay lại giúp.
Bọn đệ tử sau lưng gã đã bắt đầu bàn sang những chuyện khác.
"Tối nay đi chơi ở đâu? Tuyết lớn như vậy, cưỡi ngựa xuống núi có nguy hiểm quá không?"
"Ta nhớ Liên Hương cô nương quá, trời lạnh như vậy phải chui vào ổ chăn của nàng mới phải, cùng đi đi."
"Gần đây Thịnh công tử rất mê mấy tiểu quan, đi xem có ai mới lạ không."
"......"
Hi Trì sốt đến tứ chi vô lực, chỉ có thể nắm tuyết trong tay. Tuyết trong lòng bàn tay y không lạnh băng, mà nóng đến phát bỏng. Những chuyện vừa rồi y nhớ rõ toàn bộ.
Tính tình Hi Trì xưa nay ôn hòa, nhiều năm được phụ thân và huynh trưởng bảo vệ rất tốt, nhưng tình cảnh ngày hôm nay khiến y thật sự tức giận. Lần đầu tiên y ghét một người đến như vậy.
Thật lâu sau y mới miễn cưỡng chống người đứng lên, lúc này toàn thân Hi Trì đều là tuyết, Tiểu Cảnh không ở trong trường, cho dù có trở về phòng cũng không có người đun nước tắm.
Hi Trì tính toán đi sang phòng Cố sư huynh tá túc một đêm.
Đèn lồng trong các tòa kiến trúc đã sáng lên, Hạc Y Thư Viện không thiếu tiền, nơi này nhiều con em quý tộc theo học đương nhiên điều kiện không thể quá kém, buổi tối có đèn lồng thắp sáng mọi nơi.
Y đi về hướng có ánh sáng, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng bước chân, Hi Trì miễn cưỡng nâng mắt lên.
Giữa mùa đông khắc nghiệt, người tới chỉ mặc thanh y mỏng manh, thân hình cao lớn đĩnh bạt hơn tùng bách, khí chất cả người lạnh lẽo tự phụ, dung nhan tuấn mỹ đẹp hơn cả tuyết.
Hi Trì cất giọng khàn khàn, cố chống đỡ tinh thần chắp tay: "Lý sư huynh."
Chung Diệp nhướn mày: "Mấy tháng không gặp, đệ vẫn còn nhớ rõ ta."
Hi Trì khẽ mỉm cười: "Sư huynh thanh phong tễ nguyệt, đương nhiên sư đệ nhớ rõ."
Chung Diệp tiến lên đỡ y một phen, đèn sừng dê trong tay nâng lên chiếu lên gương mặt nóng ấm của Hi Trì: "Là uống say hay sinh bệnh?"
Hi Trì nhắm mắt: "Bị bệnh."
Nói xong câu đó, y lập tức hôn mê.
Chung Diệp thở dài: "Mảnh mai quá, nửa điểm cũng không giống phụ thân cường tráng."
Đây là tiểu thế tử được người nhà chiều chuộng đến yếu ớt, lần đầu tiên rời nhà.
Hắn đành bế ngang Hi Trì lên.
Sau khi về đến chỗ ở, Chung Diệp phân phó Trịnh Như: "Sai người đun nước ấm, nấu một chén canh gừng, mang hòm thuốc đến đây."
Trịnh Như lên tiếng: "Tuân lệnh."
Chung Diệp đút cho Hi Trì uống vài viên thuốc, hong mái tóc ướt đẫm vì tuyết của y bên bếp lò, lại cởi y phục đã ướt một nửa ra. Sau khi ngâm nước nóng khoảng hai khắc cho ấm người, hắn lau khô thân thể Hi Trì, mặc trung y sạch sẽ vào cho y.
Bây giờ Hi Trì vẫn chưa cao bằng hắn, quần áo mặc lên người quá rộng, Chung Diệp phải xắn ống quần và cổ tay áo lên.
Canh gừng nấu xong được bưng lên, vừa rồi Hi Trì vẫn ngất đi, bây giờ uống canh gừng vào rốt cuộc đã tỉnh lại.
Y không thích vị gừng cay: "Ta không uống đâu."
Chung Diệp nắm cằm Hi Trì, cường ngạnh rót vào miệng.
Hi Trì uống canh xong ho sù sụ vì bị sặc, ho một lúc mới nhận ra mình đang ngồi trong lòng Chung Diệp, vừa rồi Chung Diệp ôm Hi Trì như ôm trẻ con đút thuốc cho y.
Chung Diệp hỏi: "Thư đồng của đệ đâu?"
"Lần trước vào thành may mấy bộ trang phục mùa đông, hôm nay đã làm xong nên ta sai hắn vào thành lấy." Hi Trì lại ho khan hai tiếng, "Đa tạ sư huynh cứu giúp."
Chung Diệp nắm cằm Hi Trì: "Nếu ta không gặp được, có khi đệ đã chết ngoài trời tuyết rồi, mạng đệ giờ thuộc về ai?"
Cơn sốt của Hi Trì vẫn chưa lui, bây giờ đang ở chỗ Chung Diệp, chỉ có thể nói lời lấy lòng: "Mạng này đương nhiên của sư huynh, ngày sau ta từ từ báo đáp được không? Cầu sư huynh cho ta ở lại đêm nay."
Chỗ ở của y hiện tại đang lạnh muốn chết, bếp lò không ai nhóm, y không muốn trở về đâu.
Đánh giá xung quanh một phen, Hi Trì mới nhận ra chỗ ở của Chung Diệp cực kỳ tao nhã quý phái, còn lớn hơn phòng mình nhiều: "Chỗ của huynh sao lại khác với chỗ chúng ta thế?"
"Ta là đệ tử nhập thất của viện trưởng, đương nhiên chỗ ở phải khác với các đệ." Chung Diệp trả lời có lệ, "Đệ ngủ đi."
Hắn đặt Hi Trì lại lên giường. Xương cốt y như noãn ngọc, ôm vào lòng rất thoải mái, vừa rồi trong lúc tắm rửa thay quần áo cho y vô tình chạm vào da thịt, thật sự nõn nà tinh tế, hơn nữa trên thân thể còn toát ra một mùi hương rất thơm.
Hi Trì mệt mỏi không còn sức lực, đầu vừa dính gối đã ngủ say.
Hai khắc sau Chung Diệp mới lên giường thấy Hi Trì đã ngủ, vươn người thổi tắt đèn dầu.
Trong phòng ấm áp như xuân, Hi Trì nhích sát lại gần Chung Diệp, theo bản năng vùi vào cổ hắn.
Mới gặp mặt có hai lần đã thiếu cảnh giác như vậy, trong lòng Chung Diệp không vui.
Sáng hôm sau Hi Trì đã hạ sốt, nhưng vẫn không quá thoải mái, tỉnh lại còn ôm một vật ấm áp cọ tới cọ lui một lúc lâu, vốn cho rằng mình đang ôm chăn, kết quả một bàn tay duỗi ra sờ vào trán y: "Đã khỏe hơn chưa?"
Bây giờ Hi Trì mới kịp phản ứng: "...... Sư huynh, ta khỏe rồi."
Chung Diệp ấn Hi Trì vào lòng mình: "Hôm nay đừng đi học, ngủ đi."
Hi Trì ngủ nướng thêm một lúc lâu, sau khi tỉnh lại thì thấy một nam nhân thoạt nhìn khôn khéo tiến vào phòng: "Hi công tử, để ta hầu hạ ngài rửa mặt."
Hi Trì nhìn đối phương: "Các hạ là ——"
"Ta là nô bộc nhà Lý công tử, ngài gọi Trịnh Như là được rồi." Trịnh Như đưa một ly trà xanh cho Hi Trì súc miệng, "Lý công tử vừa đi ra ngoài."
Hi Trì tiếp nhận: "Đa tạ."
Y không tiện ở lì quấy rầy đối phương, dùng thêm một bát cháo rau liền rời đi. Y phục Hi Trì mặc trên người là của Chung Diệp, vừa to vừa rộng: "Ta về trước, xin hãy thay ta nói lời cảm tạ Lý công tử."
Hôm qua Chung Diệp cứu y một mạng, Hi Trì nghĩ cho dù thế nào mình cũng phải biểu đạt chút lòng biết ơn.
Nhưng phải báo đáp thế nào đây?
Hi Trì trở về phòng mình, thay quần áo ra. Y phục Chung Diệp cho mượn cần phải giặt sạch rồi trả lại.
Giờ học sáng không đi, Hi Trì bị tiên sinh bắt chép phạt. Tối hôm đó Tiểu Cảnh trở lại, mang theo quần áo mùa đông cho Hi Trì: "Ngày hôm qua tiểu nhân gặp một vị phu nhân Diêu gia, nàng lo lắng ngài sống ở Thư Viện không tiện nghi nên gửi tặng ngài một chiếc lò sưởi tay và vài cây nhân sâm."
Hi Trì nhận lấy.
Là một chiếc lò sưởi tay vẽ hoa văn bát quái hình tròn, dù ở Kinh thành cũng được tính là vật quý, Hi Trì nói: "Không tồi."
Y có thể tặng thứ này cho Chung Diệp, ngày đông giá rét, có thêm một chiếc lò sưởi chống lạnh vẫn tốt hơn.
Hi Trì nhớ rõ tay Chung Diệp rất lạnh.
Tiểu Cảnh nghiêm túc nhìn sắc mặt Hi Trì: "Khí sắc công tử không tốt, hơi nhợt nhạt, có phải thân thể không thoải mái không?"
"Nhiễm phong hàn." Hi Trì ngẫm nghĩ rồi nói, "Ngươi lấy một củ sâm ra hầm canh gà đi, hầm xong múc một chén cho vào hộp đựng, phát cho bọn Triệu sư huynh mỗi người một chén, để cho ta nửa chén, còn lại đều là của ngươi."
Tiểu Cảnh nói: "Đây đều là nhân sâm ngàn năm, lấy ra hầm canh gà chẳng phải rất lãng phí sao?"
Hi Trì khẽ mỉm cười: "Mau đi đi."
Buổi chiều canh gà hầm xong, Tiểu Cảnh bưng cho Hi Trì nửa chén, lại đưa sang cho đám người Cố sư huynh Triệu sư huynh.
Hi Trì uống canh gà vào toàn thân ấm lên, sau đó xách theo hộp đựng thức ăn đi đến chỗ Chung Diệp.1
Hắn ở riêng một viện, trong sân quét tước sạch sẽ, không thấy chút tuyết nào.
Trịnh Như đi ra dẫn đường cho Hi Trì.
Hi Trì cười nói: "Thư đồng nhà ta hầm chút canh gà nhân sâm, cố ý đưa sang cho Lý sư huynh một phần."
Chung Diệp đang ngồi trong phòng viết thứ gì đó, hắn xếp chiết tử lại, nâng mắt nhìn Hi Trì: "Làm khó đệ vẫn còn nhớ rõ ta."
Hi Trì đặt hộp xuống, Chung Diệp nếm một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm. Bất giác hắn uống hết cả chén canh.
Hi Trì cười nói: "Mùi vị thế nào?"
Chung Diệp nhận trà xanh súc miệng từ tay Trịnh Như: "Ngon lắm."
Hi Trì nói: "Chuyện ngày hôm qua đa tạ sư huynh, hôm khác ta sẽ sai thư đồng mang quần áo đã giặt sạch trả lại. Cáo từ."
Hi Trì đi khuất rồi, ánh mắt Chung Diệp vẫn dừng ở chỗ cũ chưa dời đi nơi khác.
Đôi môi mỏng của hắn hơi cong: "Hi Trì."
Đúng là một vị công tử dịu dàng mỹ mạo, trời sinh thân thiện, khiến người ta nảy ra ý nghĩ muốn nuốt luôn vào bụng, có khát vọng chiếm hữu, hoàn toàn chiếm cứ từng bộ phận nhỏ nhất.
Nhưng trước mắt thời cơ chưa tới, Chung Diệp biết rõ, chỉ có nắm quyền thế địa vị trong tay mới dễ dàng lấy được thứ mình mong muốn.
Nếu không chỉ có thể là hoa trong gương, trăng trong nước.
Hoặc bản thân đã có được rồi, nhưng vì thứ này quá quý giá mà mình lại không đủ năng lực bảo hộ, sẽ bị người khác cướp đi.
Cho tới bây giờ Chung Diệp chỉ muốn làm người sáng tạo, muốn làm người đi cướp đoạt chứ không phải bên bị khống chế.
Bút lông trong tay hắn thấm đẫm mực nước, rồng bay phượng múa viết xuống hai chữ "Hi Trì".
Trịnh Như đứng hầu một bên yên lặng không phát ra tiếng.
Chung Diệp lạnh lùng nói: "Trịnh Như, ngươi cảm thấy Hi Trì thế nào?"
Trịnh Như hơi do dự: "Dung mạo xinh đẹp, đẹp hơn đại công tử Hi gia vô số lần, càng không nói đến các công tử nhà khác."
Thứ khiến Chung Diệp cảm thấy hứng thú không phải là sắc đẹp của Hi Trì.
Mà là suy nghĩ của y, còn có ánh mắt dịu dàng ẩn tình lúc y nhìn về phía hắn.
Chung Diệp mặc áo khoác vào: "Bổn vương đi ra ngoài một chút."
Hi Trì mang hộp đồ ăn ra ngoài chưa lâu thì trông thấy đám người Thịnh Nguyệt trở về, trên người ai nấy đều mang theo mùi rượu.
Cả đêm qua tâm tình Thịnh Nguyệt không tốt, đám tay chân theo sau thấp thỏm đề phòng, bọn họ nghe nói tiểu quan hầu hạ Thịnh Nguyệt bị tra tấn đến suýt chết.
Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, Hi Trì không có chuyện gì muốn nói với mấy người này, thời điểm nhìn thấy Thịnh Nguyệt căn bản không muốn phản ứng. Đêm qua y có sát ý trả thù, hiện giờ được Chung Diệp cứu chữa, Hi Trì lại muốn làm một quân tử giúp đỡ mọi người như Chung Diệp, cho nên không muốn nảy sinh thêm ý niệm tàn ác.
Thịnh Nguyệt đi đến trước mặt Hi Trì, từ trên nhìn xuống: "Hoá ra là chưa chết, ta tưởng hôm qua ngươi chết rét ngoài trời tuyết rồi."
Hi Trì châm chọc: "Yên tâm, ta sẽ không chết trước Thịnh sư huynh. Cách xa một chút, ta ghét nhất là mùi rượu."
Không phải y ghét rượu, mà chán ghét mùi rượu tanh tưởi phát ra từ thân thể người khác.
Thịnh Nguyệt nghiến răng: "Ngươi giống hoa khôi thanh lâu thật đấy, mang đi bán nhất định được không ít bạc đâu."
"Bộp" một tiếng, cây quạt trong tay Hi Trì tát một cú lên mặt Thịnh Nguyệt, một bên mặt nhanh chóng sưng lên. Những người khác không dám khuyên can, toàn bộ lùi ra phía sau.
Hi Trì lạnh lùng: "Sư huynh tự trọng."
Lần này y xuống tay không hề lưu tình, khoé môi Thịnh Nguyệt bị rách, còn rỉ cả máu.
Thịnh Nguyệt li3m máu bên miệng, hạ giọng: "Thật muốn cắn cho ngươi bật máu, cắn toàn bộ thịt trên người ngươi xuống từng miếng từng miếng một."
Hi Trì buồn nôn đến lợm giọng, đây là lần đầu y nghe thấy lời đe dọa máu me ghê tởm như thế. Đối với loại tiểu nhân như Thịnh Nguyệt y không có gì để nói, trực tiếp bỏ đi.
Chung Diệp đứng gần đó thu hết một màn này vào mắt, hắn nghiêng đầu, đáy mắt lập tức hiện lên màu máu.
Con mồi của mình bị kẻ khác để ý rồi sao?
Nếu là thứ khác, nhường cho Thịnh Nguyệt cũng thôi, nhưng nếu là Hi Trì —— hắn nhất định phải tranh được, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đoạt về, không chừa lại cho đối phương dù chỉ một mảnh nhỏ.
Hắn cảm thấy Thịnh Nguyệt có khao khát h0n lên th4n th3 Hi Trì.
Thời khắc này, Chung Diệp rất muốn lấy dao cắt từng miếng thịt trên người gã xuống, sau đó hôn Hi Trì trước mặt gã, để đối phương biết đến tột cùng Hi Trì thuộc về ai.
Chương trước Chương tiếp
Loading...