Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao? - Trang 2
Chương 12
Hi Trì lắc đầu: "Đây là một thế cục nan giải."
Cho dù Hi Trì có chút thủ đoạn, nhưng hắn vẫn không ngụp lặn trong quan trường, không có sức ảnh hưởng với các vị quyền thần.
Thế lực đứng sau Ô Nhân là một Vương gia, hơn nữa còn là người có công phò vua, có quan hệ huyết thống với đương kim Hoàng đế, máu mủ tình thâm, một khi Hoàng đế thiên vị hoàng thúc, Cố Lương sẽ rơi vào kết cục thảm hại.
Dưới gầm trời này có đất nào không phải là đất của Thiên tử, không phải Hi Trì không dám đối nghịch với Hoàng đế, mà không đến mức tất yếu phải như vậy.
Chung Diệp nhướn mày: "Nếu ở trong kinh vẫn chú ý đến phủ Thuần An thì sao? Tỉnh Vệ Lê ở ngay vùng trung tâm, triều đình rất coi trọng nơi này. Hiền đệ, đệ đừng nghĩ đương kim Hoàng thượng là kẻ ngu ngốc."
Hi Trì lắc đầu: "Ta chưa từng cảm thấy Hoàng thượng ngu ngốc, những chiến tích ta đã nghe qua, văn chương thơ phú của hắn cũng từng đọc, có thể nhìn ra hắn là một vị minh chủ dã tâm bừng bừng muốn thay trên đổi dưới, nhưng chưa từng có một vị Hoàng đế nào là chân chính hoàn mỹ, đến như Tần Hoàng Hán Vũ vẫn có khuyết điểm, vẫn có lúc tin sai người."
Chung Diệp nheo mắt: "Lời này là ý gì?"
Hi Trì im lặng một lúc.
Y vốn không thích nghị luận triều chính với người khác, nhưng không hiểu sao Hi Trì rất tín nhiệm Chung Diệp, mấy lần gặp mặt đều không thể cưỡng lại khí tràng đặc biệt của đối phương. Y tin chắc rằng bản tính Chung Diệp giống mình, cả hai là cùng một loại người.
Trực giác của Hi Trì luôn rất chuẩn, cho nên y và Chung Diệp thưởng thức lẫn nhau: "Ta lo lắng Cố Lương trở thành một quân cờ, một khi không còn giá trị lợi dụng sớm muộn cũng sẽ bị người trên xử lý."
Gân xanh trên mu bàn tay Chung Diệp hằn rõ: "Ồ? Hiền đệ, đệ giải thích tỉ mỉ hơn được không."
"Tuần phủ tỉnh này có quan hệ thân thiết với Duệ Vương, Ô Nhân cũng là vây cánh của ông ta, mà ông ta lại là hoàng thúc của Hoàng đế, sự kiện cầm tù Thái hậu tiêu diệt Thịnh gia không thiếu bàn tay người này ở sau lưng trợ giúp Hoàng thượng."
Hi Trì nói, "Hoàng Thượng sủng tín, cũng cảm kích Duệ Vương, sư huynh Cố Lương của ta ở trong triều không quyền không thế, cho dù hắn không ngại khó khăn làm ầm ĩ đến trước mặt Hoàng thượng, nhưng nếu việc này động đến ích lợi của Duệ Vương, tổn hại mặt mũi ông ta, nhất định Hoàng đế sẽ kéo ra giữa triều đình. Đến khi qua thời gian ồn ào, Hoàng thượng quên mất sư huynh, đảng Duệ Vương còn chờ gì mà không làm thịt huynh ấy."
Đây là cục diện có xác suất xảy ra cao nhất.
Chung Diệp hỏi: "Vậy vì sao đệ lại nói Cố Lương chỉ là một quân cờ?"
"Bởi vì ta còn một suy đoán nữa, đó là Hoàng thượng cũng gai mắt việc Duệ Vương kết bè kéo cánh."
Hi Trì lắc đầu, "Chỉ là suy đoán cá nhân, ta hoài nghi Hoàng thượng đang lợi dụng sư huynh đối phó Duệ Vương. Hoàng thượng tín nhiệm Duệ Vương được thì cũng có thể kiêng kị ông ta được, một khi hắn muốn hạ bệ Duệ Vương nắm lại tỉnh Vệ Lê trong tay, Cố sư huynh sẽ là quân cờ để hạ Duệ Vương. Trong quá trình va chạm không ai dám đảm bảo một quân cờ có thể giữ mình hoàn hảo không tổn hao gì."
Tâm tư Chung Diệp khó nắm bắt, đến cấp dưới đi theo nhiều năm cũng rất khó đoán được hắn đang muốn làm gì, chuẩn bị muốn giết ai. Hi Trì không biết thân phận của hắn, chưa từng tiếp xúc khi hắn làm Hoàng đế, nhưng lại nắm rõ suy nghĩ của hắn như lòng bàn tay.
Đôi mắt Chung Diệp hơi nheo lại giấu đi toàn bộ cảm xúc, hắn muốn giết chết Hi Trì, bởi vì tâm tư Đế vương không thể bị ai nhìn thấu, Hi Trì chưa từng gặp còn hiểu rõ hắn như vậy, nếu biết được thân phận thật của hắn chẳng phải càng thêm càn rỡ hay sao?3
Nhưng Chung Diệp cũng rất hưng phấn, hóa ra trên đời này còn có người chung ý tưởng cứ như một bản thân mình thứ hai. Nếu Hi Trì chịu để hắn sở dụng, trở thành thủ hạ đắc lực của hắn, thành dao găm giết người của hắn ——
Hi Trì chú ý tới ánh mắt của Chung Diệp, nghiêng đầu hoang mang hỏi: "Nghĩa huynh, huynh nhìn ta chằm chằm như thế làm gì? Trên mặt ta dính gì sao?"
"Không có," Chung Diệp khẽ mỉm cười, "Nghĩa huynh cảm thấy đệ rất đẹp."
Hi Trì sờ lên mặt mình: "Nghĩa huynh, đừng giễu cợt ta."
"Không hề giễu cợt." Chung Diệp nghiêm túc nói, "Là lời từ tâm khảm."
Bề ngoài Chung Diệp luôn bình tĩnh tự giữ mình, nội tâm hắn lại có ngọn lửa bốc cháy hừng hực, hắn muốn Hi Trì, không chỉ đơn giản là thân thể, mà còn cả lòng trung tâm và thần phục.
Từ nhỏ Hi Trì đã biết mình xinh đẹp —— y không thể không biết, bởi vì tất cả mọi người trong phủ đều khen ngợi y, ai nhắc đến y cũng nói là "vị công tử đẹp như tiên kia", hơn nữa mẫu thân Hi Trì là nữ nhân đẹp nhất Lật Nam, cũng là nữ nhân đẹp nhất Huyên Quốc, gả cho người thứ nhất là vương gia, gả cho người thứ hai vẫn là vương hầu.
Thời điểm học tập ở Hạc Y Thư Viện, các tiên sinh đều cảm thấy dung mạo Hi Trì thật xuất chúng, nhìn qua liền biết thông tuệ hơn người, trong trường ai ai cũng thích chơi cùng y.
Nhưng Thịnh Nguyệt là kẻ không giống ai.
Lần đầu gã gặp Hi Trì đã nhìn chằm chằm y hết nửa ngày, hôm sau lập tức cười nhạo Hi Trì da trắng như tuyết ngũ quan tinh xảo quá giống nữ nhân, chẳng lẽ là nữ cải nam trang đi học.
Hi Trì là quân tử đoan chính ôn nhuận như ngọc, trước kia chưa từng có ai nói y như vậy, Thịnh Nguyệt cười nhạo một hồi, những người đi theo gã cũng hùa theo hạ thấp Hi Trì.
Y lại cười nói: "Vậy huynh nói xem, là đẹp như thế nào?"
Ngày thường Chung Diệp rất ít cười, từ nhỏ hắn đã không gặp qua chuyện gì vui vẻ đáng để cười, lúc này lại cười lên: "Chỉ cần thoáng nhìn đệ một cái đã muốn nắm tay, cùng đệ bên nhau đến bạc đầu."
Hi Trì hơi tức giận: "Huynh cũng trêu cợt ta."
Nắm tay bên nhau đến bạc đầu là ước định giữa phu thê, cũng là những lời tình tự nam nữ hay lấy ra hẹn thề với nhau nhất, dù sao cũng chỉ có thể phát sinh giữa nam và nữ. Chung Diệp nói với y như thế là có ý gì? Chẳng lẽ cũng cho rằng y là con gái hay sao?
Chung Diệp thu ý cười lại: "Đã từng có người nói như vậy rồi?"
"Thật ra chưa có ai nói vậy cả." Hi Trì nói, "Ngày xưa Thịnh Nguyệt hay giễu cợt ta, về sau huynh đừng đem mấy lời này ra trêu đùa ta nữa, ta không thích như vậy."
Y thân là nam tử, tuy dung nhan như họa nhưng không kiều không mị, cái gì ra cái đó. Phần lớn nữ tử đều không muốn bị người ta đánh giá là "giống như con trai", tương tự như vậy, y cũng không muốn có ai nói mình "trông như con gái".
Chung Diệp không nhịn được cười lạnh.
Trong lòng Hi Trì Thịnh Nguyệt đúng là bảo bối, có mấy lời chỉ gã được phép nói, người khác không thể đụng vào.26
Xem ra giết Thịnh Nguyệt vẫn chưa đủ.
Chung Diệp còn muốn lôi xác đối phương lên bầm thây vạn đoạn mới có thể giải tỏa hết mối hận trong lòng.1
Thịnh gia luôn là bóng ma trong lòng Chung Diệp.
Mẫu thân Chung Diệp xuất thân Thịnh gia, là tỷ muội của Thái hậu, nhưng địa vị hai người khác nhau như trời với đất. Ngày Chung Diệp còn bé Ai Đế đang tại vị, làm con rối trong tay Thịnh gia mặc bọn họ bài bố, thời kỳ đó Thịnh gia làm loạn triều chính, con cháu Chung gia còn không cao quý quan trọng bằng con cháu Thịnh Gia.
Thịnh Nguyệt là đích tử, có một năm gã bị bệnh, yêu nhân dị sĩ giang hồ nói cần máu hoàng thất làm thuốc chữa bệnh mới cứu được mạng công tử trở về. Thế là Chung Diệp bị người ta lấy một bát máu tươi nóng hổi đưa cho Thịnh Nguyệt.4
Thể diện hoàng thất bị giẫm đạp, tôn nghiêm không còn gì, đây là một trong số những nguyên nhân Chung Diệp hận Thịnh gia thấu xương.
Ngày bé hắn phải ăn quá nhiều khổ sở, từng ngồi ngẫm nghĩ cách cứu lại non sông rách nát này, chỉnh đốn triều cương, khiến bá tánh giàu có an cư lạc nghiệp, trở về thời thịnh thế.
"Nếu đệ không vui, sau này ta sẽ không nói nữa." Chung Diệp nói, "Nhưng đệ thật sự rất đẹp, là một vị công tử tuyệt thế vô song."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác càng đi càng xa tận bốn năm dặm đường.
Chân Hi Trì chưa khỏi hẳn, sắc trời dần tối, xung quanh đã hơi mờ mịt nhìn không rõ.
Chung Diệp nhận ra y đi đứng không tiện: "Chân đệ bị làm sao vậy?"
Hi Trì không nhịn được cười khổ: "Khá là xui xẻo, ta cưỡi phải một con ngựa quá dữ —— ta vốn thích cưỡi ngựa tốt, kết quả bị nó hất xuống, may mắn không ngã chết."
Chung Diệp đề nghị: "Để ta cõng đệ về."
Hi Trì lắc đầu: "Làm sao ta không biết xấu hổ như thế được, huynh cũng đi bộ lâu lắm rồi."
"Thân thể ta tốt lắm."
Chung Diệp mặc y phục vào trông thon gầy đĩnh bạt, hào hoa phong nhã như người đọc sách, cởi quần áo ra dáng người lại rất đẹp, tám múi cơ bụng hoàn hảo như được vẽ lên.1
Thân làm Đế vương, Chung Diệp từ nhỏ văn võ song toàn, thậm chí trong xương cốt còn là người thượng võ.
Chân cẳng Hi Trì quả thực rất không thoải mái, nhìn thấy Chung Diệp đã ngồi xổm xuống cũng không từ chối nữa, trực tiếp leo lên lưng hắn: "Từ sau khi lớn lên, đây là lần đầu ta được người khác cõng đấy, nghĩa huynh, nếu huynh mệt thì nhất định phải nói cho ta biết."
Chung Diệp rất muốn hỏi Thịnh Nguyệt đã từng cõng y hay chưa, nhưng nghe Hi Trì nói thế hắn không hỏi nữa, y nói cái gì thì chính là cái đó.6
Hi Trì ôm cổ Chung Diệp, không nhịn được ghé sát vào sau tai hắn ngửi ngửi: "Đây là mùi gì vậy, thơm quá."
Chung Diệp nghĩ có lẽ là huân hương trên quần áo mình. Trong cung luôn dùng huân hương, chuyện này do hạ nhân quản lý, Chung Diệp trăm công ngàn việc rất ít khi hỏi đến mấy chuyện này.
Hơi thở Hi Trì ấm áp khiến phần da tiếp xúc của Chung Diệp như tê dại, hắn không khỏi cảnh cáo y: "Đừng nhúc nhích."
Thiếu niên cao gầy xương thịt vừa vặn, cõng lên không có cảm giác cộm tay, xúc cảm đặc biệt thoải mái.
Quả nhiên Hi Trì ngoan ngoãn không động đậy nữa, y không nhịn được hỏi Chung Diệp: "Có nặng không?"
Chung Diệp bật cười: "Đệ cảm thấy thế nào?"
Hi Trì cảm thấy nằm trên lưng Chung Diệp rất thoải mái, không cần tự mình đi đường sướng đến không thể chê, hai tay ôm chặt cổ Chung Diệp hơn: "Cho dù huynh thấy nặng cũng không được buông ta xuống đâu."1
Cuối cùng Cố Lương cũng tỉnh rượu, ngủ một giấc dậy không thấy Hi Trì liền ra ngoài tìm, hắn còn một bụng tức chưa trút xong, bây giờ bên người chỉ có một tiểu sư đệ cảm thông nghe hắn trút bầu tâm sự, đương nhiên không thể buông tha.
Kết quả Cố quản gia nói Hi Trì ra ngoài tản bộ.
Cố Lương định bụng đứng ở cửa chờ người, thuận tiện suy nghĩ xem nên ăn nói thế nào với Hoàng thượng. Nghe Hi Trì phân tích xong, Cố Lương cảm thấy phe cánh sau lưng Ô Nhân quá phức tạp, mình phải cẩn trọng ngôn từ.
Giữ được mạng vẫn là quan trọng nhất.
Hoàng hôn buông xuống, Cố Lương ngồi xổm ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng, thấy một bóng người từ xa xa đi đến, hắn nhanh chóng đứng lên vỗ sạch bụi bặm trên người.
Nhìn thấy người đến là ai thì nháy mắt trở nên ngây dại.
Là Hoàng Thượng.
Vị Hoàng đế luôn lạnh nhạt vô tình quân tâm khó dò thế mà đang cõng Hi Trì trên lưng.
Cố Lương biết Hi Trì là người rất thân thiện, lại không thể ngờ đến Hoàng thượng cũng tình nguyện cõng y đi đường, chuyện này ở toàn bộ Huyên triều đúng là độc nhất vô nhị.
Hi Trì ôm cổ Chung Diệp nói: "Đa tạ nghĩa huynh, trời tối rồi, đêm nay huynh ở lại đây đi, chúng ta cùng vào nhà."
Chung Diệp liếc qua Cố Lương, ngữ khí nhàn nhạt: "Chào."
Giọng Cố Lương bắt đầu run rẩy: "Diêu sư đệ, sao đệ lại để Lý công tử người ta cõng về? Còn không mau xuống đi."2
Hi Trì cảm thấy mình bắt nạt nghĩa huynh thật thà trung hậu đúng là hơi quá đáng, y trượt xuống khỏi người Chung Diệp: "Vừa rồi chân ta không thoải mái, nghĩa huynh cõng ta về một đoạn."
Cho dù Hi Trì có chút thủ đoạn, nhưng hắn vẫn không ngụp lặn trong quan trường, không có sức ảnh hưởng với các vị quyền thần.
Thế lực đứng sau Ô Nhân là một Vương gia, hơn nữa còn là người có công phò vua, có quan hệ huyết thống với đương kim Hoàng đế, máu mủ tình thâm, một khi Hoàng đế thiên vị hoàng thúc, Cố Lương sẽ rơi vào kết cục thảm hại.
Dưới gầm trời này có đất nào không phải là đất của Thiên tử, không phải Hi Trì không dám đối nghịch với Hoàng đế, mà không đến mức tất yếu phải như vậy.
Chung Diệp nhướn mày: "Nếu ở trong kinh vẫn chú ý đến phủ Thuần An thì sao? Tỉnh Vệ Lê ở ngay vùng trung tâm, triều đình rất coi trọng nơi này. Hiền đệ, đệ đừng nghĩ đương kim Hoàng thượng là kẻ ngu ngốc."
Hi Trì lắc đầu: "Ta chưa từng cảm thấy Hoàng thượng ngu ngốc, những chiến tích ta đã nghe qua, văn chương thơ phú của hắn cũng từng đọc, có thể nhìn ra hắn là một vị minh chủ dã tâm bừng bừng muốn thay trên đổi dưới, nhưng chưa từng có một vị Hoàng đế nào là chân chính hoàn mỹ, đến như Tần Hoàng Hán Vũ vẫn có khuyết điểm, vẫn có lúc tin sai người."
Chung Diệp nheo mắt: "Lời này là ý gì?"
Hi Trì im lặng một lúc.
Y vốn không thích nghị luận triều chính với người khác, nhưng không hiểu sao Hi Trì rất tín nhiệm Chung Diệp, mấy lần gặp mặt đều không thể cưỡng lại khí tràng đặc biệt của đối phương. Y tin chắc rằng bản tính Chung Diệp giống mình, cả hai là cùng một loại người.
Trực giác của Hi Trì luôn rất chuẩn, cho nên y và Chung Diệp thưởng thức lẫn nhau: "Ta lo lắng Cố Lương trở thành một quân cờ, một khi không còn giá trị lợi dụng sớm muộn cũng sẽ bị người trên xử lý."
Gân xanh trên mu bàn tay Chung Diệp hằn rõ: "Ồ? Hiền đệ, đệ giải thích tỉ mỉ hơn được không."
"Tuần phủ tỉnh này có quan hệ thân thiết với Duệ Vương, Ô Nhân cũng là vây cánh của ông ta, mà ông ta lại là hoàng thúc của Hoàng đế, sự kiện cầm tù Thái hậu tiêu diệt Thịnh gia không thiếu bàn tay người này ở sau lưng trợ giúp Hoàng thượng."
Hi Trì nói, "Hoàng Thượng sủng tín, cũng cảm kích Duệ Vương, sư huynh Cố Lương của ta ở trong triều không quyền không thế, cho dù hắn không ngại khó khăn làm ầm ĩ đến trước mặt Hoàng thượng, nhưng nếu việc này động đến ích lợi của Duệ Vương, tổn hại mặt mũi ông ta, nhất định Hoàng đế sẽ kéo ra giữa triều đình. Đến khi qua thời gian ồn ào, Hoàng thượng quên mất sư huynh, đảng Duệ Vương còn chờ gì mà không làm thịt huynh ấy."
Đây là cục diện có xác suất xảy ra cao nhất.
Chung Diệp hỏi: "Vậy vì sao đệ lại nói Cố Lương chỉ là một quân cờ?"
"Bởi vì ta còn một suy đoán nữa, đó là Hoàng thượng cũng gai mắt việc Duệ Vương kết bè kéo cánh."
Hi Trì lắc đầu, "Chỉ là suy đoán cá nhân, ta hoài nghi Hoàng thượng đang lợi dụng sư huynh đối phó Duệ Vương. Hoàng thượng tín nhiệm Duệ Vương được thì cũng có thể kiêng kị ông ta được, một khi hắn muốn hạ bệ Duệ Vương nắm lại tỉnh Vệ Lê trong tay, Cố sư huynh sẽ là quân cờ để hạ Duệ Vương. Trong quá trình va chạm không ai dám đảm bảo một quân cờ có thể giữ mình hoàn hảo không tổn hao gì."
Tâm tư Chung Diệp khó nắm bắt, đến cấp dưới đi theo nhiều năm cũng rất khó đoán được hắn đang muốn làm gì, chuẩn bị muốn giết ai. Hi Trì không biết thân phận của hắn, chưa từng tiếp xúc khi hắn làm Hoàng đế, nhưng lại nắm rõ suy nghĩ của hắn như lòng bàn tay.
Đôi mắt Chung Diệp hơi nheo lại giấu đi toàn bộ cảm xúc, hắn muốn giết chết Hi Trì, bởi vì tâm tư Đế vương không thể bị ai nhìn thấu, Hi Trì chưa từng gặp còn hiểu rõ hắn như vậy, nếu biết được thân phận thật của hắn chẳng phải càng thêm càn rỡ hay sao?3
Nhưng Chung Diệp cũng rất hưng phấn, hóa ra trên đời này còn có người chung ý tưởng cứ như một bản thân mình thứ hai. Nếu Hi Trì chịu để hắn sở dụng, trở thành thủ hạ đắc lực của hắn, thành dao găm giết người của hắn ——
Hi Trì chú ý tới ánh mắt của Chung Diệp, nghiêng đầu hoang mang hỏi: "Nghĩa huynh, huynh nhìn ta chằm chằm như thế làm gì? Trên mặt ta dính gì sao?"
"Không có," Chung Diệp khẽ mỉm cười, "Nghĩa huynh cảm thấy đệ rất đẹp."
Hi Trì sờ lên mặt mình: "Nghĩa huynh, đừng giễu cợt ta."
"Không hề giễu cợt." Chung Diệp nghiêm túc nói, "Là lời từ tâm khảm."
Bề ngoài Chung Diệp luôn bình tĩnh tự giữ mình, nội tâm hắn lại có ngọn lửa bốc cháy hừng hực, hắn muốn Hi Trì, không chỉ đơn giản là thân thể, mà còn cả lòng trung tâm và thần phục.
Từ nhỏ Hi Trì đã biết mình xinh đẹp —— y không thể không biết, bởi vì tất cả mọi người trong phủ đều khen ngợi y, ai nhắc đến y cũng nói là "vị công tử đẹp như tiên kia", hơn nữa mẫu thân Hi Trì là nữ nhân đẹp nhất Lật Nam, cũng là nữ nhân đẹp nhất Huyên Quốc, gả cho người thứ nhất là vương gia, gả cho người thứ hai vẫn là vương hầu.
Thời điểm học tập ở Hạc Y Thư Viện, các tiên sinh đều cảm thấy dung mạo Hi Trì thật xuất chúng, nhìn qua liền biết thông tuệ hơn người, trong trường ai ai cũng thích chơi cùng y.
Nhưng Thịnh Nguyệt là kẻ không giống ai.
Lần đầu gã gặp Hi Trì đã nhìn chằm chằm y hết nửa ngày, hôm sau lập tức cười nhạo Hi Trì da trắng như tuyết ngũ quan tinh xảo quá giống nữ nhân, chẳng lẽ là nữ cải nam trang đi học.
Hi Trì là quân tử đoan chính ôn nhuận như ngọc, trước kia chưa từng có ai nói y như vậy, Thịnh Nguyệt cười nhạo một hồi, những người đi theo gã cũng hùa theo hạ thấp Hi Trì.
Y lại cười nói: "Vậy huynh nói xem, là đẹp như thế nào?"
Ngày thường Chung Diệp rất ít cười, từ nhỏ hắn đã không gặp qua chuyện gì vui vẻ đáng để cười, lúc này lại cười lên: "Chỉ cần thoáng nhìn đệ một cái đã muốn nắm tay, cùng đệ bên nhau đến bạc đầu."
Hi Trì hơi tức giận: "Huynh cũng trêu cợt ta."
Nắm tay bên nhau đến bạc đầu là ước định giữa phu thê, cũng là những lời tình tự nam nữ hay lấy ra hẹn thề với nhau nhất, dù sao cũng chỉ có thể phát sinh giữa nam và nữ. Chung Diệp nói với y như thế là có ý gì? Chẳng lẽ cũng cho rằng y là con gái hay sao?
Chung Diệp thu ý cười lại: "Đã từng có người nói như vậy rồi?"
"Thật ra chưa có ai nói vậy cả." Hi Trì nói, "Ngày xưa Thịnh Nguyệt hay giễu cợt ta, về sau huynh đừng đem mấy lời này ra trêu đùa ta nữa, ta không thích như vậy."
Y thân là nam tử, tuy dung nhan như họa nhưng không kiều không mị, cái gì ra cái đó. Phần lớn nữ tử đều không muốn bị người ta đánh giá là "giống như con trai", tương tự như vậy, y cũng không muốn có ai nói mình "trông như con gái".
Chung Diệp không nhịn được cười lạnh.
Trong lòng Hi Trì Thịnh Nguyệt đúng là bảo bối, có mấy lời chỉ gã được phép nói, người khác không thể đụng vào.26
Xem ra giết Thịnh Nguyệt vẫn chưa đủ.
Chung Diệp còn muốn lôi xác đối phương lên bầm thây vạn đoạn mới có thể giải tỏa hết mối hận trong lòng.1
Thịnh gia luôn là bóng ma trong lòng Chung Diệp.
Mẫu thân Chung Diệp xuất thân Thịnh gia, là tỷ muội của Thái hậu, nhưng địa vị hai người khác nhau như trời với đất. Ngày Chung Diệp còn bé Ai Đế đang tại vị, làm con rối trong tay Thịnh gia mặc bọn họ bài bố, thời kỳ đó Thịnh gia làm loạn triều chính, con cháu Chung gia còn không cao quý quan trọng bằng con cháu Thịnh Gia.
Thịnh Nguyệt là đích tử, có một năm gã bị bệnh, yêu nhân dị sĩ giang hồ nói cần máu hoàng thất làm thuốc chữa bệnh mới cứu được mạng công tử trở về. Thế là Chung Diệp bị người ta lấy một bát máu tươi nóng hổi đưa cho Thịnh Nguyệt.4
Thể diện hoàng thất bị giẫm đạp, tôn nghiêm không còn gì, đây là một trong số những nguyên nhân Chung Diệp hận Thịnh gia thấu xương.
Ngày bé hắn phải ăn quá nhiều khổ sở, từng ngồi ngẫm nghĩ cách cứu lại non sông rách nát này, chỉnh đốn triều cương, khiến bá tánh giàu có an cư lạc nghiệp, trở về thời thịnh thế.
"Nếu đệ không vui, sau này ta sẽ không nói nữa." Chung Diệp nói, "Nhưng đệ thật sự rất đẹp, là một vị công tử tuyệt thế vô song."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác càng đi càng xa tận bốn năm dặm đường.
Chân Hi Trì chưa khỏi hẳn, sắc trời dần tối, xung quanh đã hơi mờ mịt nhìn không rõ.
Chung Diệp nhận ra y đi đứng không tiện: "Chân đệ bị làm sao vậy?"
Hi Trì không nhịn được cười khổ: "Khá là xui xẻo, ta cưỡi phải một con ngựa quá dữ —— ta vốn thích cưỡi ngựa tốt, kết quả bị nó hất xuống, may mắn không ngã chết."
Chung Diệp đề nghị: "Để ta cõng đệ về."
Hi Trì lắc đầu: "Làm sao ta không biết xấu hổ như thế được, huynh cũng đi bộ lâu lắm rồi."
"Thân thể ta tốt lắm."
Chung Diệp mặc y phục vào trông thon gầy đĩnh bạt, hào hoa phong nhã như người đọc sách, cởi quần áo ra dáng người lại rất đẹp, tám múi cơ bụng hoàn hảo như được vẽ lên.1
Thân làm Đế vương, Chung Diệp từ nhỏ văn võ song toàn, thậm chí trong xương cốt còn là người thượng võ.
Chân cẳng Hi Trì quả thực rất không thoải mái, nhìn thấy Chung Diệp đã ngồi xổm xuống cũng không từ chối nữa, trực tiếp leo lên lưng hắn: "Từ sau khi lớn lên, đây là lần đầu ta được người khác cõng đấy, nghĩa huynh, nếu huynh mệt thì nhất định phải nói cho ta biết."
Chung Diệp rất muốn hỏi Thịnh Nguyệt đã từng cõng y hay chưa, nhưng nghe Hi Trì nói thế hắn không hỏi nữa, y nói cái gì thì chính là cái đó.6
Hi Trì ôm cổ Chung Diệp, không nhịn được ghé sát vào sau tai hắn ngửi ngửi: "Đây là mùi gì vậy, thơm quá."
Chung Diệp nghĩ có lẽ là huân hương trên quần áo mình. Trong cung luôn dùng huân hương, chuyện này do hạ nhân quản lý, Chung Diệp trăm công ngàn việc rất ít khi hỏi đến mấy chuyện này.
Hơi thở Hi Trì ấm áp khiến phần da tiếp xúc của Chung Diệp như tê dại, hắn không khỏi cảnh cáo y: "Đừng nhúc nhích."
Thiếu niên cao gầy xương thịt vừa vặn, cõng lên không có cảm giác cộm tay, xúc cảm đặc biệt thoải mái.
Quả nhiên Hi Trì ngoan ngoãn không động đậy nữa, y không nhịn được hỏi Chung Diệp: "Có nặng không?"
Chung Diệp bật cười: "Đệ cảm thấy thế nào?"
Hi Trì cảm thấy nằm trên lưng Chung Diệp rất thoải mái, không cần tự mình đi đường sướng đến không thể chê, hai tay ôm chặt cổ Chung Diệp hơn: "Cho dù huynh thấy nặng cũng không được buông ta xuống đâu."1
Cuối cùng Cố Lương cũng tỉnh rượu, ngủ một giấc dậy không thấy Hi Trì liền ra ngoài tìm, hắn còn một bụng tức chưa trút xong, bây giờ bên người chỉ có một tiểu sư đệ cảm thông nghe hắn trút bầu tâm sự, đương nhiên không thể buông tha.
Kết quả Cố quản gia nói Hi Trì ra ngoài tản bộ.
Cố Lương định bụng đứng ở cửa chờ người, thuận tiện suy nghĩ xem nên ăn nói thế nào với Hoàng thượng. Nghe Hi Trì phân tích xong, Cố Lương cảm thấy phe cánh sau lưng Ô Nhân quá phức tạp, mình phải cẩn trọng ngôn từ.
Giữ được mạng vẫn là quan trọng nhất.
Hoàng hôn buông xuống, Cố Lương ngồi xổm ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng, thấy một bóng người từ xa xa đi đến, hắn nhanh chóng đứng lên vỗ sạch bụi bặm trên người.
Nhìn thấy người đến là ai thì nháy mắt trở nên ngây dại.
Là Hoàng Thượng.
Vị Hoàng đế luôn lạnh nhạt vô tình quân tâm khó dò thế mà đang cõng Hi Trì trên lưng.
Cố Lương biết Hi Trì là người rất thân thiện, lại không thể ngờ đến Hoàng thượng cũng tình nguyện cõng y đi đường, chuyện này ở toàn bộ Huyên triều đúng là độc nhất vô nhị.
Hi Trì ôm cổ Chung Diệp nói: "Đa tạ nghĩa huynh, trời tối rồi, đêm nay huynh ở lại đây đi, chúng ta cùng vào nhà."
Chung Diệp liếc qua Cố Lương, ngữ khí nhàn nhạt: "Chào."
Giọng Cố Lương bắt đầu run rẩy: "Diêu sư đệ, sao đệ lại để Lý công tử người ta cõng về? Còn không mau xuống đi."2
Hi Trì cảm thấy mình bắt nạt nghĩa huynh thật thà trung hậu đúng là hơi quá đáng, y trượt xuống khỏi người Chung Diệp: "Vừa rồi chân ta không thoải mái, nghĩa huynh cõng ta về một đoạn."