Hơi Ấm Tình Thân - Hữu Lưỡng Điểm Điềm
Chương 3
Ta ngồi thẳng trên mép giường, không biết phải làm gì, bỗng có cơn gió mạnh thổi qua, cánh cửa sổ kêu "két" một tiếng mở toang.
Gió lùa vào, làm tóc ta khẽ bay. Triệu Thanh vội vàng đứng dậy, kéo chặt cửa sổ rồi ngồi xuống bên cạnh ta.
"Nàng có nóng không?"
Hắn nhìn thấy trên thái dương ta lấm tấm mồ hôi.
Sau đó, như chợt hiểu ra điều gì, hắn đưa tay ôm lấy vai ta, khẽ an ủi: "Đừng sợ, ta không ăn thịt nàng đâu."
Nhưng trong ánh mắt hắn rõ ràng lóe lên một thứ khát khao mãnh liệt, như con thú nhỏ đầy ngông cuồng.
"Để ta tắt đèn đi." Ta xấu hổ đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể thì thầm.
Hắn vặn bấc nến của đôi nến long phụng: "Không được. Đôi nến này phải cháy đến sáng mai, như vậy chúng ta mới có thể yêu thương nhau đến bạc đầu."
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác khó chịu, nghĩ thầm: Đúng là có kinh nghiệm!
Ánh trăng thu ngoài cửa sổ, nến long phụng vẫn cháy, chiếc áo bị cởi bỏ trong yên lặng.
Ngoài trời, sương lạnh mờ ảo phủ lên những dãy núi xa, ánh trăng dịu dàng như dòng nước, len lỏi xóa đi cái rét của đêm đen.
Trên giường, tựa gió xuân quấn quýt, lúc như dây leo cuộn chặt, lúc như sương mù mịt mờ giao hòa.
Mệt, thật sự là rất mệt...
Sáng sớm hôm sau, mỗi khi cử động, toàn thân ta đều ê ẩm, đau nhức.
Mẹ chồng đứng ngoài đập cửa rầm rầm, lớn tiếng gọi: "Con dâu út, dậy thôi, xuống ruộng làm việc!"
"Bình thường thì mới cưới không nên gọi sớm như vậy, nhưng nhà chúng ta làm ruộng, một ngày không xuống ruộng thì không có cơm ăn. Mau sửa soạn rồi theo ta ra đồng."
Ta nhìn quanh, Triệu Thanh đã sớm ra đồng cùng phụ thân và các huynh trưởng. Nghĩ đến đêm qua, mặt ta bất giác đỏ bừng.
Ta theo mẹ chồng và nhị tẩu xuống đồng, đại tẩu ở nhà lo việc bếp núc.
Ba chúng ta, mỗi người một luống, đi giật lùi, khom người cấy từng cây mạ xuống ruộng. Từ nhỏ ta đã quen làm mấy việc này, nên không thấy quá vất vả.
Chẳng mấy chốc ta đã bỏ xa nhị tẩu một đoạn, nhưng dù cố thế nào cũng không thể theo kịp tốc độ của mẹ chồng.
Nhị tẩu trượt chân ngã xuống ruộng, quần áo dính đầy bùn. Ta vội chạy tới đỡ nàng dậy, thấp giọng lẩm bẩm:
"Mẫu thân thật thiên vị, để đại tẩu ở nhà làm bếp, còn nhị tẩu phải làm việc nặng nhọc thế này."
Nhị tẩu ngăn ta nói tiếp: "Là do thân thể ta yếu, không trách mẫu thân được."
Nhị tẩu được phép về nhà sớm vì trượt ngã, nhưng mẹ chồng vẫn không quên dặn: "Về nhà thì giặt đồ sạch sẽ, rồi giúp đỡ đại tẩu một chút."
Ta và mẹ chồng tiếp tục làm việc từ sáng đến tận khi mặt trời lặn. Đói bụng, chúng ta chỉ ăn vài miếng bánh bao khô và uống nước lã.
Ban đầu, mẹ chồng còn không hài lòng vì ta làm chậm, nhưng dần dần ta theo kịp tốc độ của bà, bà bắt đầu có chút hài lòng, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi:
"Nhìn con gầy gò thế này, không ngờ làm việc cũng có sức đấy."
"Người có tay có chân, chỉ cần chịu khó, nhà này sẽ không c.h.ế.t đói."
Trên đường về, chúng ta gặp lão Trương què. Lão buông lời giễu cợt:
"Ơ kìa, chẳng phải nha đầu nhà họ Liễu đây sao? Nếu trước đây ngươi chịu gả cho ta, chẳng phải giờ được ăn ngon mặc đẹp, cần gì phải vất vả thế này? Đúng là không có mắt nhìn người!"
Ta không muốn đôi co, chỉ cúi người né tránh ánh mắt chế giễu của lão.
Nhưng mẹ chồng thì không nhịn được, xắn tay áo định lao lên cào cấu lão. Ta vội kéo bà lại, nhặt một nắm bùn từ ống quần, vo tròn rồi ném thẳng vào miệng lão Trương què.
"Để xem lão còn nói bậy được nữa không! Tự soi gương mà xem, cái mặt như cóc ghẻ mà còn dám mơ mộng hão huyền!"
Khi về đến nhà, ta mới biết công việc của đại tẩu cũng chẳng hề nhàn nhã.
Một sân đầy quần áo được phơi ngay ngắn, ngay cả quần áo lót của ta thay ra, đại tẩu cũng đã giặt sạch sẽ.
Hai sọt bánh bao làm từ bột ngô trộn bột mì, chắc hẳn phải bắt đầu nhào bột từ sáng sớm. Một đĩa lớn rau xanh đã được xào sẵn, nồi canh gà vàng óng trên bếp vẫn còn sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút.
Ta bất giác đỏ mặt vì chút ý nghĩ thiển cận trước đó của mình.
Tưởng rằng ở nhà là việc nhẹ nhàng, nhưng thật ra chẳng kém gì việc ra đồng.
Cha chồng và đại ca làm công bốc vác ở bến tàu, nhị ca giúp dân làng cày thuê kiếm tiền, còn Triệu Thanh sau vài năm cày ruộng cảm thấy nhàm chán, đã lên thành nhận một thợ xây làm sư phụ. Hiện tại, hắn cũng đã học được chút nghề, thậm chí có thể xây tường cho những gia đình giàu có.
Hắn là người về muộn nhất.
Chúng ta đợi hắn trở về mới chính thức bắt đầu bữa cơm.
Gió lùa vào, làm tóc ta khẽ bay. Triệu Thanh vội vàng đứng dậy, kéo chặt cửa sổ rồi ngồi xuống bên cạnh ta.
"Nàng có nóng không?"
Hắn nhìn thấy trên thái dương ta lấm tấm mồ hôi.
Sau đó, như chợt hiểu ra điều gì, hắn đưa tay ôm lấy vai ta, khẽ an ủi: "Đừng sợ, ta không ăn thịt nàng đâu."
Nhưng trong ánh mắt hắn rõ ràng lóe lên một thứ khát khao mãnh liệt, như con thú nhỏ đầy ngông cuồng.
"Để ta tắt đèn đi." Ta xấu hổ đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể thì thầm.
Hắn vặn bấc nến của đôi nến long phụng: "Không được. Đôi nến này phải cháy đến sáng mai, như vậy chúng ta mới có thể yêu thương nhau đến bạc đầu."
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác khó chịu, nghĩ thầm: Đúng là có kinh nghiệm!
Ánh trăng thu ngoài cửa sổ, nến long phụng vẫn cháy, chiếc áo bị cởi bỏ trong yên lặng.
Ngoài trời, sương lạnh mờ ảo phủ lên những dãy núi xa, ánh trăng dịu dàng như dòng nước, len lỏi xóa đi cái rét của đêm đen.
Trên giường, tựa gió xuân quấn quýt, lúc như dây leo cuộn chặt, lúc như sương mù mịt mờ giao hòa.
Mệt, thật sự là rất mệt...
Sáng sớm hôm sau, mỗi khi cử động, toàn thân ta đều ê ẩm, đau nhức.
Mẹ chồng đứng ngoài đập cửa rầm rầm, lớn tiếng gọi: "Con dâu út, dậy thôi, xuống ruộng làm việc!"
"Bình thường thì mới cưới không nên gọi sớm như vậy, nhưng nhà chúng ta làm ruộng, một ngày không xuống ruộng thì không có cơm ăn. Mau sửa soạn rồi theo ta ra đồng."
Ta nhìn quanh, Triệu Thanh đã sớm ra đồng cùng phụ thân và các huynh trưởng. Nghĩ đến đêm qua, mặt ta bất giác đỏ bừng.
Ta theo mẹ chồng và nhị tẩu xuống đồng, đại tẩu ở nhà lo việc bếp núc.
Ba chúng ta, mỗi người một luống, đi giật lùi, khom người cấy từng cây mạ xuống ruộng. Từ nhỏ ta đã quen làm mấy việc này, nên không thấy quá vất vả.
Chẳng mấy chốc ta đã bỏ xa nhị tẩu một đoạn, nhưng dù cố thế nào cũng không thể theo kịp tốc độ của mẹ chồng.
Nhị tẩu trượt chân ngã xuống ruộng, quần áo dính đầy bùn. Ta vội chạy tới đỡ nàng dậy, thấp giọng lẩm bẩm:
"Mẫu thân thật thiên vị, để đại tẩu ở nhà làm bếp, còn nhị tẩu phải làm việc nặng nhọc thế này."
Nhị tẩu ngăn ta nói tiếp: "Là do thân thể ta yếu, không trách mẫu thân được."
Nhị tẩu được phép về nhà sớm vì trượt ngã, nhưng mẹ chồng vẫn không quên dặn: "Về nhà thì giặt đồ sạch sẽ, rồi giúp đỡ đại tẩu một chút."
Ta và mẹ chồng tiếp tục làm việc từ sáng đến tận khi mặt trời lặn. Đói bụng, chúng ta chỉ ăn vài miếng bánh bao khô và uống nước lã.
Ban đầu, mẹ chồng còn không hài lòng vì ta làm chậm, nhưng dần dần ta theo kịp tốc độ của bà, bà bắt đầu có chút hài lòng, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi:
"Nhìn con gầy gò thế này, không ngờ làm việc cũng có sức đấy."
"Người có tay có chân, chỉ cần chịu khó, nhà này sẽ không c.h.ế.t đói."
Trên đường về, chúng ta gặp lão Trương què. Lão buông lời giễu cợt:
"Ơ kìa, chẳng phải nha đầu nhà họ Liễu đây sao? Nếu trước đây ngươi chịu gả cho ta, chẳng phải giờ được ăn ngon mặc đẹp, cần gì phải vất vả thế này? Đúng là không có mắt nhìn người!"
Ta không muốn đôi co, chỉ cúi người né tránh ánh mắt chế giễu của lão.
Nhưng mẹ chồng thì không nhịn được, xắn tay áo định lao lên cào cấu lão. Ta vội kéo bà lại, nhặt một nắm bùn từ ống quần, vo tròn rồi ném thẳng vào miệng lão Trương què.
"Để xem lão còn nói bậy được nữa không! Tự soi gương mà xem, cái mặt như cóc ghẻ mà còn dám mơ mộng hão huyền!"
Khi về đến nhà, ta mới biết công việc của đại tẩu cũng chẳng hề nhàn nhã.
Một sân đầy quần áo được phơi ngay ngắn, ngay cả quần áo lót của ta thay ra, đại tẩu cũng đã giặt sạch sẽ.
Hai sọt bánh bao làm từ bột ngô trộn bột mì, chắc hẳn phải bắt đầu nhào bột từ sáng sớm. Một đĩa lớn rau xanh đã được xào sẵn, nồi canh gà vàng óng trên bếp vẫn còn sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút.
Ta bất giác đỏ mặt vì chút ý nghĩ thiển cận trước đó của mình.
Tưởng rằng ở nhà là việc nhẹ nhàng, nhưng thật ra chẳng kém gì việc ra đồng.
Cha chồng và đại ca làm công bốc vác ở bến tàu, nhị ca giúp dân làng cày thuê kiếm tiền, còn Triệu Thanh sau vài năm cày ruộng cảm thấy nhàm chán, đã lên thành nhận một thợ xây làm sư phụ. Hiện tại, hắn cũng đã học được chút nghề, thậm chí có thể xây tường cho những gia đình giàu có.
Hắn là người về muộn nhất.
Chúng ta đợi hắn trở về mới chính thức bắt đầu bữa cơm.