Học Thêm - Tát Bát Nháo Đằng
Chương 41
Khi Chu Từ về đến nhà Quách Diệp vẫn còn chút chuyện chưa xử lý xong. Trong nhà tan hoang hỗn độn, những đồ có giá trị trong nhà đều không còn. Cô ngồi thẩn thờ giữa đống đổ nát nhớ lại chuyện lúc nảy. Khi đó Tiết Kiệu nghiến răng nói bên tai cô, nhưng cô nghĩ mãi mà không nhớ được chuyện đó là từ khi nào.
Ấn tượng về lần gặp đầu tiên của cô với Tiết Kiệu là lần khai giảng lớp 11, năm lớp 10 cô tạm nghỉ học một thời gian, cho nên trí nhớ có chút không tốt. Bạn học cũ vô tình gặp cô cũng sẽ chào hỏi nhưng cô cái gì cũng không nhớ được. Trí nhớ hình như bị mất đi một khoảng.
Cô cũng không cảm thấy có gì lạ, nhưng hôm nay khi Tiết Kiệu nhắc lại cô cảm thấy rất tò mò. Cô cau mày khó chịu, giống hệt như tình tiết trong phim truyền hình. Nhưng cô cũng không biểu hiện khoa trương như vậy, không đau đầu hoặc có vấn đề gì. Chỉ là có một đoạn ký ức mơ hồ, đoạn trước hay sau đều nhớ rõ chỉ có đoạn ký ức đó là không có cách nào nhớ ra.
Khi Quách Diệp về đến cô vẫn còn ngồi ngơ ngẩn ở đó, màn hình điện thoại bên cạnh phát sáng.
"Con ngoan!"
Chu Từ bất ngờ bị bà ôm vào lòng, cô ngẩng đầu nhìn Quách Diệp. Bà bị nhốt mấy ngày, lớp trang điểm cũng trở nên lem nhem, nhìn già hơn mười mấy tuổi, hốc mắt hõm vào rất sâu, đôi mắt cũng không còn vui vẻ như mọi ngày. Cô nắm lấy ống tay áo của Quách Diệp, bắt chước động tác khi bà dỗ dành cô, vụng về vỗ nhẹ vai bà.
Quách Diệp nghiến răng nghiến lợi mắng: "Tên khốn đó mẹ muốn băm ông ta ra thành trăm mảnh."
Chu Từ nói mấy ngày nay mình mượn đở ký túc xá trường nên Quách Diệp cũng không nghi ngờ mấy, bởi vì trong lòng bà lúc này chỉ toàn hận ý với Triệu Nguyên.
Mẹ con hai người cùng nhau dọn dẹp lại nhà cửa một chút, sô pha và bàn trà không còn nữa. Phòng của Chu Từ vẫn được khóa trái như cũ, Quách Diệp ngồi ở mép giường cô, cùng nhau ăn mì xào.
"Mẹ, năm lớp 10 con phải tạm nghĩ học sự việc đó rốt cuộc là như thế nào? Tại sao con không thể nhớ rõ được."
Quách Diệp vừa ăn mì vừa nói chuyện với luật sư, ba phút trước còn không quên báo cảnh sát có người đột nhập vào nhà. Bà nghe thấy Chu Từ hỏi chuyện, động tác có chút khựng lại, lúc lâu sau mới ngước mắt lên nhìn cô: "Sao tự nhiên con lại hỏi mấy chuyện này? Nếu không nhớ được thì đừng nhớ nữa. Năm con lớp 10 phải nhập viện nữa năm, những chuyện đó không có gì đáng nhớ đâu."
Chu Từ cầm điện thoại lên: "Con vừa tìm hiểu, hình như cái này gọi là mất trí nhớ ngược. Cho nên những chuyện trước khi xảy ra rai nạn con đều quên hết."
Quách Diệp tắt màn hình điện thoại của cô: "Ngược với thuận cái gì chứ? Mẹ chưa nghe bao giờ cả, con đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa."
Biểu hiện của bà rõ ràng rất bất thường, Chu Từ đặt đôi đũa trong tay xuống, yên lặng quan sát Quách Diệp.
Quách Diệp vốn còn đang giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn là không giả bộ được: "Có phải ông ta tới tìm con không, nên con mới hỏi vấn đề này?" Hắn ở đây là ai? Chu Từ suy nghĩ một chút, có lẽ mẹ cô nói đến cha ruột của cô.
Cô nhớ đến việc mình bị mất trí nhớ, là do não bị thương gây ra: "Là do ông ấy đánh con sao?"
Quách Diệp lắc đầu, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Là cảnh sát đến lấy lời khai.
Chu Từ không hỏi được gì, chỉ có thể đứng yên bên cạnh nhìn Quách Diệp cho lời khai. Bọn họ đã kết hôn rồi, cho nên dính đến vấn đề tài sản, còn là rất nhiều tài sản. Vì vậy Quách Diệp hỏi ý kiến luật sư, muốn hoàn toàn cắt đứt triệt để một lần.
Việc này cứ vậy mà bị lơ đi, qua vài ngày sau có lẽ Quách Diệp sợ Chu Từ nhắc lại. Nên bà cứ cố tình bận rộn không thôi.
Cho đến một hôm, Tiết Kiệu đột nhiên gọi cho cô: "Tôi đưa em đến một nơi."
Lần trước khi anh nói cho cô biết sự thật đó cô đã đau khổ rất lâu, nên lần này không tránh khỏi sợ hãi. Người đàn ông nhẹ nhàng mỉm cười, đưa cô đến một cái viện dưỡng lão cũ nát.
Chu Từ không biết vì sao nhưng trong lòng rất bất an, theo bản thân nắm chặt tay người đàn ông. Lòng bàn tay anh thô ráp, ấm áp. Nên khi nắm lấy tại nên cảm giác vô cùng an tâm.
Anh nắm tay cô đi qua hành lang thật dài, cho đến căn phòng thiếu sáng cuối cùng mới dừng lại. Cánh cửa chưa được mở ra đã có một mùi hương kỳ dị bốc ra, Tiết Kiệu gõ cửa cho có lệ rồi cũng nhanh chóng đẩy ra.
Mùi mốc meo trong căn phòng ập ra, khiến cho não bộ tê dại. Người đàn ông đang gục đầu ngồi bên trong bất ngờ ngước mắt, ông ta cười ghê rợn nhìn về phía hai người.
Trái tim Chu Từ giống như bị ai bóp lấy, tiếng thở dài kẹt lại trong cổ họng, sắc mặt cô tái nhợt bước chân loạng choạng lùi về phía sau. Tiết Kiệu ôm lấy bả vai cô: "Chu Từ, em nhìn ông ta đi, em có nhận ra ông ta là ai không?"
Chu Từ không thể nói được tiếng nào, nỗi sợ hãi quá lớn này làm cô toát mồ hôi lạnh. Ký ức nhỏ vụn từng chút hiện lên, nhấn chìm cô trong đó.
Người này là bố cô hay nói cách khác ông ta chính là bố ruột của cô.
Ấn tượng về lần gặp đầu tiên của cô với Tiết Kiệu là lần khai giảng lớp 11, năm lớp 10 cô tạm nghỉ học một thời gian, cho nên trí nhớ có chút không tốt. Bạn học cũ vô tình gặp cô cũng sẽ chào hỏi nhưng cô cái gì cũng không nhớ được. Trí nhớ hình như bị mất đi một khoảng.
Cô cũng không cảm thấy có gì lạ, nhưng hôm nay khi Tiết Kiệu nhắc lại cô cảm thấy rất tò mò. Cô cau mày khó chịu, giống hệt như tình tiết trong phim truyền hình. Nhưng cô cũng không biểu hiện khoa trương như vậy, không đau đầu hoặc có vấn đề gì. Chỉ là có một đoạn ký ức mơ hồ, đoạn trước hay sau đều nhớ rõ chỉ có đoạn ký ức đó là không có cách nào nhớ ra.
Khi Quách Diệp về đến cô vẫn còn ngồi ngơ ngẩn ở đó, màn hình điện thoại bên cạnh phát sáng.
"Con ngoan!"
Chu Từ bất ngờ bị bà ôm vào lòng, cô ngẩng đầu nhìn Quách Diệp. Bà bị nhốt mấy ngày, lớp trang điểm cũng trở nên lem nhem, nhìn già hơn mười mấy tuổi, hốc mắt hõm vào rất sâu, đôi mắt cũng không còn vui vẻ như mọi ngày. Cô nắm lấy ống tay áo của Quách Diệp, bắt chước động tác khi bà dỗ dành cô, vụng về vỗ nhẹ vai bà.
Quách Diệp nghiến răng nghiến lợi mắng: "Tên khốn đó mẹ muốn băm ông ta ra thành trăm mảnh."
Chu Từ nói mấy ngày nay mình mượn đở ký túc xá trường nên Quách Diệp cũng không nghi ngờ mấy, bởi vì trong lòng bà lúc này chỉ toàn hận ý với Triệu Nguyên.
Mẹ con hai người cùng nhau dọn dẹp lại nhà cửa một chút, sô pha và bàn trà không còn nữa. Phòng của Chu Từ vẫn được khóa trái như cũ, Quách Diệp ngồi ở mép giường cô, cùng nhau ăn mì xào.
"Mẹ, năm lớp 10 con phải tạm nghĩ học sự việc đó rốt cuộc là như thế nào? Tại sao con không thể nhớ rõ được."
Quách Diệp vừa ăn mì vừa nói chuyện với luật sư, ba phút trước còn không quên báo cảnh sát có người đột nhập vào nhà. Bà nghe thấy Chu Từ hỏi chuyện, động tác có chút khựng lại, lúc lâu sau mới ngước mắt lên nhìn cô: "Sao tự nhiên con lại hỏi mấy chuyện này? Nếu không nhớ được thì đừng nhớ nữa. Năm con lớp 10 phải nhập viện nữa năm, những chuyện đó không có gì đáng nhớ đâu."
Chu Từ cầm điện thoại lên: "Con vừa tìm hiểu, hình như cái này gọi là mất trí nhớ ngược. Cho nên những chuyện trước khi xảy ra rai nạn con đều quên hết."
Quách Diệp tắt màn hình điện thoại của cô: "Ngược với thuận cái gì chứ? Mẹ chưa nghe bao giờ cả, con đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa."
Biểu hiện của bà rõ ràng rất bất thường, Chu Từ đặt đôi đũa trong tay xuống, yên lặng quan sát Quách Diệp.
Quách Diệp vốn còn đang giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn là không giả bộ được: "Có phải ông ta tới tìm con không, nên con mới hỏi vấn đề này?" Hắn ở đây là ai? Chu Từ suy nghĩ một chút, có lẽ mẹ cô nói đến cha ruột của cô.
Cô nhớ đến việc mình bị mất trí nhớ, là do não bị thương gây ra: "Là do ông ấy đánh con sao?"
Quách Diệp lắc đầu, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Là cảnh sát đến lấy lời khai.
Chu Từ không hỏi được gì, chỉ có thể đứng yên bên cạnh nhìn Quách Diệp cho lời khai. Bọn họ đã kết hôn rồi, cho nên dính đến vấn đề tài sản, còn là rất nhiều tài sản. Vì vậy Quách Diệp hỏi ý kiến luật sư, muốn hoàn toàn cắt đứt triệt để một lần.
Việc này cứ vậy mà bị lơ đi, qua vài ngày sau có lẽ Quách Diệp sợ Chu Từ nhắc lại. Nên bà cứ cố tình bận rộn không thôi.
Cho đến một hôm, Tiết Kiệu đột nhiên gọi cho cô: "Tôi đưa em đến một nơi."
Lần trước khi anh nói cho cô biết sự thật đó cô đã đau khổ rất lâu, nên lần này không tránh khỏi sợ hãi. Người đàn ông nhẹ nhàng mỉm cười, đưa cô đến một cái viện dưỡng lão cũ nát.
Chu Từ không biết vì sao nhưng trong lòng rất bất an, theo bản thân nắm chặt tay người đàn ông. Lòng bàn tay anh thô ráp, ấm áp. Nên khi nắm lấy tại nên cảm giác vô cùng an tâm.
Anh nắm tay cô đi qua hành lang thật dài, cho đến căn phòng thiếu sáng cuối cùng mới dừng lại. Cánh cửa chưa được mở ra đã có một mùi hương kỳ dị bốc ra, Tiết Kiệu gõ cửa cho có lệ rồi cũng nhanh chóng đẩy ra.
Mùi mốc meo trong căn phòng ập ra, khiến cho não bộ tê dại. Người đàn ông đang gục đầu ngồi bên trong bất ngờ ngước mắt, ông ta cười ghê rợn nhìn về phía hai người.
Trái tim Chu Từ giống như bị ai bóp lấy, tiếng thở dài kẹt lại trong cổ họng, sắc mặt cô tái nhợt bước chân loạng choạng lùi về phía sau. Tiết Kiệu ôm lấy bả vai cô: "Chu Từ, em nhìn ông ta đi, em có nhận ra ông ta là ai không?"
Chu Từ không thể nói được tiếng nào, nỗi sợ hãi quá lớn này làm cô toát mồ hôi lạnh. Ký ức nhỏ vụn từng chút hiện lên, nhấn chìm cô trong đó.
Người này là bố cô hay nói cách khác ông ta chính là bố ruột của cô.