Học Thêm - Tát Bát Nháo Đằng
Chương 13
Chu Từ nước mắt lưng tròng nhìn anh qua gương, thần thái anh điềm đạm, ngũ quan khôi ngô, lúc không mặc quần áo cũng khiến người ta cảm thấy anh hệt như một người bảnh bao áo mũ chỉnh tề.
Thế nhưng, anh lại nói ra một câu xấu xa, nghiền nát chút lòng tự ái ít ỏi của cô gái thành bùn nhão.
Tiếng rêи ɾỉ be bé thoát ra từ cổ họng cô, dươиɠ ѵậŧ của anh cọ vào hoa huy*t khiến âm cuối nghẹn ngào của cô trở thành tiếng thở dốc không ngừng.
Hai chân dài và mảnh khảnh bị ép buộc dang rộng ra, một tay cô vuốt ve hoa huy*t, tay còn lại đang vụng về chạm lên bầu ngực trắng nõn của mình. Ngón tay cô bẩm sinh rất đẹp, trắng nhỏ thon dài, làm nổi bật dấu vết loang lổ trên đôi gò bồng, trông sắc tình khôn tả.
Vừa ngước mắt, Tiết Kiệu chợt thấy được cô qua tấm gương.
Mười tám năm qua, chắc hẳn cô gái này cực kì ngoan ngoãn, không thì cô sẽ chẳng đến mức không biết xoa nắn bộ ngực của mình, đưa tay lên trên nhưng không biết nên làm gì, còn tay ve vuốt miệng huyệt cũng chỉ tái diễn động tác ra ra vào vào một cách nhạt nhẽo. Chẳng biết làm gì khác, ngoài việc chỉ đành vừa sờ soạng bản thân vừa cắn răng kìm nén tiếng khóc nức nở.
“Phải đánh trượt em mới được nhé.”
Bàn tay Tiết Kiệu áp vào mặt cô, rồi bao phủ lấy bầu ngực sữa trắng mịn kia. Bàn tay nóng rực đè vào mu bàn tay cô cùng cô xoa nắn, tay còn lại nâng quai hàm cô, buộc cô ngẩng đầu lên vì muốn cô chứng kiến động tác đang xoa bóp ngực và huyệt của mình. Qua gương, đôi mắt xinh đẹp trừng lên rất to, bờ môi hồng phấn tái nhợt, rồi lại nhẹ nhàng hé mở phát ra tiếng rêи ɾỉ mềm mại thấu xương. Cô yêu kiều thở gấp, cơ thể không ngồi yên nổi, cực chẳng đã phải dựa vào l*иg ngực Tiết Kiệu, sống lưng gầy yếu áp sát vào ngực anh và nức nở rêи ɾỉ.
Cô như người làm bằng nước, nước mắt lã chã, nước bên dưới cũng nhiều. Cách thức tự sướиɠ ngốc nghếch và vụng về đến vậy cũng có thể tự nhào nắn cho chính bản thân cô ra nước, cô cảm thấy giữa chân trơn ướt, bèn cẩn thận níu lấy ngón tay của Tiết Kiệu: “Ra… ra nước rồi ạ.”
Ý là cô đã làm được, vậy nên anh có thể buông tha cho cô được không.
Tiết Kiệu bật cười.
Giọng anh lạnh lùng và thờ ơ, như một nhát dao găm cứa qua thần kinh yếu ớt của cô. Cô gái co ro dựa vào anh và khép chân lại.
Tiết Kiệu bồng cô đặt lên ghế sô pha: “Chu Từ, em không biết triều phun là gì à?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Từ, anh cúi đầu vùi vào giữa hai chân cô, đầu lưỡi tách môi âʍ ɦộ ra hai bên, liếʍ quanh âm đế, đầu lưỡi chợt chuyển, liếʍ qua lại hai lần niệu đạo của cô. Mặt anh một mực áp sát thân dưới của cô, sống mũi cao tựa vào cô, răng cắn lên âm đế nhỏ bé và yếu ớt rồi mυ"ŧ nó thật mạnh.
“Á ——”
Nửa thân dưới mềm mại bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt, cô co giật, bụng căng lên từng đợt. Tiết Kiệu ngẩng đầu, lạnh lùng và khinh miệt nhìn cô đang ngửa mặt nằm trên ghế sô pha, cơ thể trần như nhộng đang kẹp chặt chân, vừa khóc vừa ào ạt tiết ra.
Phun ra nhiều nước đến vậy, cô men theo ghế sô pha nằm bò xuống. Còn Tiết Kiệu đúng lúc nâng đầu cô lên, ép cô nhìn thân dưới của mình đang phun nước thế nào.
Ôm mặt khóc tu tu, Chu Từ lần đầu tiên mắng anh: “… Đồ khốn kiếp!” Giọng nói đè xuống thật thấp vì sợ anh sẽ nghe, sau đó cô lại nghiến răng nghiến lợi, rõ là cô thật sự căm ghét anh đến tận xương tuỷ.
Tiết Kiệu ngồi bên cạnh, nhàn nhã xé bαo ©αo sυ rồi tiện tay ném vào thùng rác gần đó.
Chẳng biết từ đâu, anh mò mẫm được một cây bút lông. Anh kéo lấy cô gái, dang rộng chân cô ra và đặt chúng lên đầu gối mình.
Dươиɠ ѵậŧ đang ngẩng cao đầu đứng thẳng, thậm chí đầu nhọn vô ý cọ qua hoa tâm rồi tiến vào một phân. Chu Từ hét “á” lên đầy chói tai, cánh tay chống người nhổm dậy, loạng choạng nhìn về phía anh.
Tiết Kiệu đang nắm và quan sát bên trong bắp đùi, cuối cùng ghé sát vào một chỗ nơi bắp đùi rồi viết xuống ba từ “Không đạt chuẩn” rồng bay phượng múa.
Chu Từ tuyệt vọng ngẩng đầu, nửa người trên đang ưỡn lên bỗng chốc ngã lại xuống ghế sô pha. Cô khóc đến mức đôi mắt không còn thần thái, tê liệt nằm ngửa tại đó.
Chốc lát sau, dọc theo rốn, anh một mạch vuốt ve âʍ ɦộ sáng bóng của cô, sau khi cọ xát hai cái thì anh đặt đầu bút lên trên.
Anh cố ý muốn hành hạ Chu Từ nên viết từng chữ từng câu rất chậm. Đầu bút ươn ướt từng chút một kí©h thí©ɧ làn da mỏng manh và nhạy cảm, Chu Từ phải cắn ngón tay mới có thể không kêu thành tiếng.
Cuối cùng anh vỗ vào thân dưới của cô, ý bảo cô nhổm người dậy xem.
Cô hơi nghiêng đầu là có thể thấy mình trong gương. Chân mở rộng, hai bên đùi bị viết ba từ “Không đạt chuẩn” thật to, rốn bị đánh gạch đỏ, trên âʍ ɦộ đang gồ lên được ghi lại chữ ký xấu xa của anh: Đồ khốn kiếp.
Thế nhưng, anh lại nói ra một câu xấu xa, nghiền nát chút lòng tự ái ít ỏi của cô gái thành bùn nhão.
Tiếng rêи ɾỉ be bé thoát ra từ cổ họng cô, dươиɠ ѵậŧ của anh cọ vào hoa huy*t khiến âm cuối nghẹn ngào của cô trở thành tiếng thở dốc không ngừng.
Hai chân dài và mảnh khảnh bị ép buộc dang rộng ra, một tay cô vuốt ve hoa huy*t, tay còn lại đang vụng về chạm lên bầu ngực trắng nõn của mình. Ngón tay cô bẩm sinh rất đẹp, trắng nhỏ thon dài, làm nổi bật dấu vết loang lổ trên đôi gò bồng, trông sắc tình khôn tả.
Vừa ngước mắt, Tiết Kiệu chợt thấy được cô qua tấm gương.
Mười tám năm qua, chắc hẳn cô gái này cực kì ngoan ngoãn, không thì cô sẽ chẳng đến mức không biết xoa nắn bộ ngực của mình, đưa tay lên trên nhưng không biết nên làm gì, còn tay ve vuốt miệng huyệt cũng chỉ tái diễn động tác ra ra vào vào một cách nhạt nhẽo. Chẳng biết làm gì khác, ngoài việc chỉ đành vừa sờ soạng bản thân vừa cắn răng kìm nén tiếng khóc nức nở.
“Phải đánh trượt em mới được nhé.”
Bàn tay Tiết Kiệu áp vào mặt cô, rồi bao phủ lấy bầu ngực sữa trắng mịn kia. Bàn tay nóng rực đè vào mu bàn tay cô cùng cô xoa nắn, tay còn lại nâng quai hàm cô, buộc cô ngẩng đầu lên vì muốn cô chứng kiến động tác đang xoa bóp ngực và huyệt của mình. Qua gương, đôi mắt xinh đẹp trừng lên rất to, bờ môi hồng phấn tái nhợt, rồi lại nhẹ nhàng hé mở phát ra tiếng rêи ɾỉ mềm mại thấu xương. Cô yêu kiều thở gấp, cơ thể không ngồi yên nổi, cực chẳng đã phải dựa vào l*иg ngực Tiết Kiệu, sống lưng gầy yếu áp sát vào ngực anh và nức nở rêи ɾỉ.
Cô như người làm bằng nước, nước mắt lã chã, nước bên dưới cũng nhiều. Cách thức tự sướиɠ ngốc nghếch và vụng về đến vậy cũng có thể tự nhào nắn cho chính bản thân cô ra nước, cô cảm thấy giữa chân trơn ướt, bèn cẩn thận níu lấy ngón tay của Tiết Kiệu: “Ra… ra nước rồi ạ.”
Ý là cô đã làm được, vậy nên anh có thể buông tha cho cô được không.
Tiết Kiệu bật cười.
Giọng anh lạnh lùng và thờ ơ, như một nhát dao găm cứa qua thần kinh yếu ớt của cô. Cô gái co ro dựa vào anh và khép chân lại.
Tiết Kiệu bồng cô đặt lên ghế sô pha: “Chu Từ, em không biết triều phun là gì à?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Từ, anh cúi đầu vùi vào giữa hai chân cô, đầu lưỡi tách môi âʍ ɦộ ra hai bên, liếʍ quanh âm đế, đầu lưỡi chợt chuyển, liếʍ qua lại hai lần niệu đạo của cô. Mặt anh một mực áp sát thân dưới của cô, sống mũi cao tựa vào cô, răng cắn lên âm đế nhỏ bé và yếu ớt rồi mυ"ŧ nó thật mạnh.
“Á ——”
Nửa thân dưới mềm mại bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt, cô co giật, bụng căng lên từng đợt. Tiết Kiệu ngẩng đầu, lạnh lùng và khinh miệt nhìn cô đang ngửa mặt nằm trên ghế sô pha, cơ thể trần như nhộng đang kẹp chặt chân, vừa khóc vừa ào ạt tiết ra.
Phun ra nhiều nước đến vậy, cô men theo ghế sô pha nằm bò xuống. Còn Tiết Kiệu đúng lúc nâng đầu cô lên, ép cô nhìn thân dưới của mình đang phun nước thế nào.
Ôm mặt khóc tu tu, Chu Từ lần đầu tiên mắng anh: “… Đồ khốn kiếp!” Giọng nói đè xuống thật thấp vì sợ anh sẽ nghe, sau đó cô lại nghiến răng nghiến lợi, rõ là cô thật sự căm ghét anh đến tận xương tuỷ.
Tiết Kiệu ngồi bên cạnh, nhàn nhã xé bαo ©αo sυ rồi tiện tay ném vào thùng rác gần đó.
Chẳng biết từ đâu, anh mò mẫm được một cây bút lông. Anh kéo lấy cô gái, dang rộng chân cô ra và đặt chúng lên đầu gối mình.
Dươиɠ ѵậŧ đang ngẩng cao đầu đứng thẳng, thậm chí đầu nhọn vô ý cọ qua hoa tâm rồi tiến vào một phân. Chu Từ hét “á” lên đầy chói tai, cánh tay chống người nhổm dậy, loạng choạng nhìn về phía anh.
Tiết Kiệu đang nắm và quan sát bên trong bắp đùi, cuối cùng ghé sát vào một chỗ nơi bắp đùi rồi viết xuống ba từ “Không đạt chuẩn” rồng bay phượng múa.
Chu Từ tuyệt vọng ngẩng đầu, nửa người trên đang ưỡn lên bỗng chốc ngã lại xuống ghế sô pha. Cô khóc đến mức đôi mắt không còn thần thái, tê liệt nằm ngửa tại đó.
Chốc lát sau, dọc theo rốn, anh một mạch vuốt ve âʍ ɦộ sáng bóng của cô, sau khi cọ xát hai cái thì anh đặt đầu bút lên trên.
Anh cố ý muốn hành hạ Chu Từ nên viết từng chữ từng câu rất chậm. Đầu bút ươn ướt từng chút một kí©h thí©ɧ làn da mỏng manh và nhạy cảm, Chu Từ phải cắn ngón tay mới có thể không kêu thành tiếng.
Cuối cùng anh vỗ vào thân dưới của cô, ý bảo cô nhổm người dậy xem.
Cô hơi nghiêng đầu là có thể thấy mình trong gương. Chân mở rộng, hai bên đùi bị viết ba từ “Không đạt chuẩn” thật to, rốn bị đánh gạch đỏ, trên âʍ ɦộ đang gồ lên được ghi lại chữ ký xấu xa của anh: Đồ khốn kiếp.