Học Ngoan - Trang 3
Chương 81
"Anh Tây, rốt cuộc là vừa nãy anh với anh em ở trong đó làm sao vậy?"
Lâm Thiên Tây vừa mới thay sang quần áo của Tôn Thành, cậu ngồi cạnh bàn nhỏ, đang cầm khăn khô lau tóc, Cố Dương ngồi xuống bên cạnh, mở to mắt hỏi cậu, rất sợ cậu xảy ra chuyện.
"Không sao cả." Cậu hắng giọng một tiếng, nghiêm túc lau tóc, lau từ chân tóc đến ngọn, lau từng cọng một, muốn cẩn thận bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Có phải là hai người thật sự đánh nhau không?" Cố Dương dí sát lại nhìn mặt cậu, chỉ chỉ: "Sao môi anh lại đỏ thế?"
Lâm Thiên Tây cầm khăn lau mặt, tiện thể lau luôn miệng, nói bậy nói bạ: "Không có gì đâu, chỉ là bị nước nóng xối phải thôi."
"Nhưng em nghe tiếng động của hai người không giống như là không có chuyện gì mà..." Cố Dương quay đầu nhìn nhà tắm, không nói nữa.
Cửa phòng mở, Tôn Thành từ bên trong bước ra, trên người thay bộ đồ dài tay, mặc quần dài rộng thùng thình, tóc ngắn ướt nhẹp vuốt lên, để lộ ra con ngươi vừa sâu lại vừa tối.
3
Cố Dương thức thời tiếp tục nhận sai: "Anh ơi, em sai thật rồi, sau này không nói dối anh nữa."
Tôn Thành nhìn mặt cậu nhóc: "Mặt vẫn chưa sạch kìa, đi rửa lại đi."
Cố Dương vội vàng sờ thử, sờ được bùn bèn bò dậy chạy vào phòng tắm.
Cậu nhóc đi rồi thì chỉ còn lại hai người.
Lâm Thiên Tây cũng mặc quần dài và áo dài tay giống Tôn Thành, rộng thùng thình khiến cả người gầy hẳn đi một vòng, cậu ngồi đó quay sang nhìn hắn một lúc, sau đó ném khăn lông trong tay vào người hắn, dùng ngón tay vuốt lại tóc đã khô một nửa.
Tôn Thành nhận khăn lông, ngồi xuống cạnh cậu, lau cổ rồi mới lau tóc.
Không ai mở miệng nói chuyện trước, lát sau, Lâm Thiên Tây nhìn hắn mấy lần, liếc chân hắn rồi lại nhìn eo hắn, cuối cùng cũng nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi một câu: "Vừa nãy cậu....khó chịu à?"
Tôn Thành dừng lau tóc, nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên quấn khăn qua cổ cậu, siết một cái kéo cậu lại sát hắn, kề sát bên tai hỏi: "Cậu quan tâm lắm đúng không?"
Lâm Thiên Tây bị kéo đập đầu vào ngực hắn, túm khăn kéo ra: "Mẹ nó, cậu muốn siết chết tôi à!"
Tôn Thành thấy Cố Dương ló đầu nhìn thì mới buông cậu, thấp giọng nói: "Hỏi nữa thì sẽ siết chết cậu."
2
Lâm Thiên Tây cười sờ sờ cổ, hơi nhích qua bên cạnh: "Biết rồi."
Chắc chắn là khó chịu, không khó chịu ai mà lại phản ứng mạnh như vậy.
Tôn Thành lau tóc, nhìn điệu cười trên mặt cậu, thờ ơ nói: "Lần sau sẽ để cậu thử một chút."
Lâm Thiên Tây đảo mắt, bất chợt nhớ tới dáng người của hắn trong phòng tắm ban nãy, ngón tay sờ sờ khóe môi đang cười: "Cậu có cơ hội đó ư?"
Nói xong lại thấy không đúng lắm, hình như hơi phóng túng quá. Cậu đối mặt với Tôn Thành hai giây, đưa tay gãi chóp mũi rồi rời mắt đi chỗ khác, cảm giác sắp không nhịn được nữa rồi.
Cố Dương rửa mặt xong thì đi ra khỏi nhà tắm: "Anh Tây, anh không học ở đây ạ?" Cậu nhóc nghĩ mình phải mau kiếm chuyện để hai người này hoà hoãn lại.
"Hửm?" Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn trời đã tối dần bên ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn Tôn Thành, nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là anh về vậy, hôm nay không ở lại lâu được, anh sợ trạng thái của anh nhóc không ổn."
Tầm mắt của Tôn Thành lại rơi lên mặt cậu, hai tay hắn nắm lấy khăn lông, trông có vẻ nếu không có Cố Dương ở đây thì chắc chắn sẽ siết cậu một phen.
Lâm Thiên Tây đứng lên, thật ra không phải sợ trạng thái của hắn bất ổn, có thể mình mới là người bất ổn, sợ lúc này cậu không làm được nửa đề khi đối mặt với hắn nữa. Sau đó cậu khẽ kéo đồ trên người rồi nói: "Tôi mặc tạm cái này trước, còn đồ ướt của tôi để chỗ cậu vậy."
"Mặc đi." Tôn Thành đứng lên đi vào trong phòng mình cầm một cái áo khoác sạch tới, ném cho cậu: "Mặc cái này vào luôn đi, trời lạnh rồi, cứ vậy mà ra ngoài thì chết rét."
Lâm Thiên Tây nhận lấy: "Cái đó có thể trách tôi à? Cũng không phải là tôi muốn dầm nước."
"Trách em trách em, vì em nên anh mới làm vậy mà." Cố Dương rất sợ hai người họ cãi nhau tiếp, vội đứng vào giữa làm người hoà giải.
"Không trách nhóc, em trai ngoan." Lâm Thiên Tây xoa mái tóc vẫn chưa kịp khô của cậu nhóc, đeo balo lên vai: "Đi đây." Vừa nói vừa đưa mắt nhìn Tôn Thành rồi mở cửa đi ra.
Tôn Thành nhìn cậu đi, sau đó bước tới góc tường, cầm bộ đồ ướt sũng mà cậu vừa thay ra mang vào nhà tắm.
Cố Dương sờ đầu tóc bị xoa rối, nhìn ra phía sau, cũng coi như là được thả lỏng: "Dọa chết em, em còn tưởng hai anh gây gổ đánh nhau thật, may là không có."
Tôn Thành đi ra hỏi: "Lâm Thiên Tây có đánh nhau vì nhóc không?"
"Không." Cố Dương vội nói: "Anh ấy nói không đánh nhau là không đánh thật."
Tôn Thành gật đầu rồi đi tới, nhìn Cố Dương một lúc, sau đó đưa tay ra vỗ lên đầu cậu nhóc: "Sau này có chuyện thì nói với anh, cho dù không ba không mẹ thì cũng không ai có thể ăn hiếp nhóc, hiểu chưa?"
Cố Dương cụp mắt, hít hít mũi, đã nhịn mãi tới bây giờ, cho nên khi nghe được những lời này thì không nhịn được nữa, đầu tựa vào tay hắn, khẽ "Ừm" một tiếng: "Hiểu ạ."
1
Tôn Thành không nhẫn tâm đẩy cậu nhóc ra, nhưng miệng vẫn nói: "Cho dựa một phút."
"Ầy, tuyệt tình quá..." Cố Dương sụt sịt mũi, lại nhích sát vào cánh tay hắn hơn.
Buổi tối càng ngày càng lạnh, gió nổi lên, Lâm Thiên Tây khoác áo khoác của Tôn Thành trên người, vẫn cảm thấy hơi lạnh, tóc cũng khô rồi, hơi nóng mang theo trên người từ lúc ra khỏi phòng tắm cũng bị thổi cho mất hết, cậu hít sâu một hơi, hai tay xỏ vào trong túi, cố tình hát thầm trong miệng.
Đi qua vài trạm dừng xe buýt thì thấy cửa hàng tiện lợi, cậu không hát nữa, cách một làn đường nhìn vào trong đó, mẹ cậu đang sắp xếp hàng hóa ở bên trong, hôm nay cũng làm ca đêm.
Lâm Thiên Tây cố ý đi qua chỗ này. Lần trước người đàn ông đó uống say tới gây chuyện, mặc dù mẹ cậu đã nói là ông ta không tìm cô nữa nhưng cậu vẫn hơi không yên tâm, lo sẽ có lần thứ hai nên cuối cùng vẫn loanh quanh tới xem một chút.
Cũng không có đi vào trong, cậu không muốn vào đó, nếu vào sẽ lại bị dì Lý và những người khác ở trong bàn tán.
Cậu tìm một quán ăn ở cách một làn đường, chọn bàn trống ngồi xuống rồi gọi bừa một suất mì, sau đó cầm sách tiếng Anh trong balo ra, định học thuộc từ vựng, đến khi ăn hết bát mì rồi thì đi.
Lúc ăn, nhân tiện đó thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa hàng tiện lợi luôn.
Ăn nửa bát thì gian hàng lại có một nhóm khách mới vào, ngồi ở bàn sau.
Lâm Thiên Tây vốn không để ý, mắt nhìn cửa hàng tiện lợi đối diện, cúi đầu đọc từ vựng trong sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bóng rổ đập đất như có như không, dường như có linh cảm, cậu nghiêng đầu nhìn thử, thấy Trâu Vĩ đầu đinh và cả đội bóng rổ của cậu ta, năm sáu người vây quanh một cái bàn.
Trâu Vĩ đã nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tây từ lâu, bóng trong tay đập lên xuống: "Suýt chút nữa không nhận ra rồi, đại ca Bát Trung hôm nay lại lạc đàn ha."
Lâm Thiên Tây cũng không định để ý nó, quay đầu ăn mì của mình rồi lại tiếp tục đọc sách tiếng anh.
"Lần trước bọn này không chặn được cậu, hôm nay lại được đúng dịp." Trâu Vĩ đưa bóng cho người bên cạnh, đứng lên: "Để tôi xem lần trước cậu bận bịu gì lắm, đến cả mẹ mình cũng không quan..."
Nó vừa nói vừa đi tới đứng ở trước bàn, đúng lúc thấy một tay của Lâm Thiên Tây đang lật sách tiếng Anh, trong phút chốc vẻ mặt như táp phải ruồi.
Cái khỉ gì vậy? Đại ca Bát Trung Lâm Thiên Tây ăn một bữa ở quán lề đường mà lại còn đọc sách tiếng anh ư????
Lâm Thiên Tây thấy nó tới rồi đứng đó thì cũng không thể làm ngơ nữa, cậu liếc nó một cái, ban nãy nghe nó nhắc tới chuyện chặn mình, trong lòng cũng hiểu ra: "Có ý gì, lần trước không chặn được nên hôm nay muốn chặn ông đây?"
Lúc này Trâu Vĩ mới tiếp tục đánh giá cậu từ trên xuống dưới, hoài nghi có phải cậu uống lộn thuốc hay không, một chân nó đạp lên ghế nhựa: "Sợ à? Ông đây đã muốn chặn cậu từ lâu, nếu không phải Tần Nhất Đông cứ ngăn cản thì thật sự cho rằng Ngũ Trung sợ Bát Trung đúng không!"
Lâm Thiên Tây lười biếng nhếch miệng cười, bị kiếm chuyện, tự tìm tới cửa, cậu đóng sách lại, không ăn mì nữa mà nhìn vào cửa hàng tiện lợi đối diện, trong tiệm không có chuyện gì mới yên tâm đứng lên nói: "Lại đây, tôi với cậu tâm sự vài câu."
Nói rồi đá ghế sang bên cạnh, đi vào một góc tối thui ngoài đầu đường.
Đi được mấy bước mà không ai đuổi theo, cậu ngoảnh lại: "Làm gì đó, không dám đi hay sao? Chỉ dám hội đồng cùng với đồng đội của cậu thôi à?"
Trâu Vĩ bị k/ích thích, lập tức đi theo: "Mẹ nó, ai không dám cơ!"
Lâm Thiên Tây đi tới góc tối, đút tay vào túi chờ.
Trâu Vĩ đi tới cạnh: "Con mẹ nó cậu nói đi, tôi xem xem cậu có thể nói cái gì, lần trước bắt nạt Tần Nhất Đông thoải mái chứ?"
Nửa tối nửa sáng, không ai thấy rõ mặt ai, Lâm Thiên Tây nói: "Đừng có nói nhảm, không phải cậu muốn động thủ à? Bây giờ tôi không đánh nhau, cậu cũng không xứng đáng để tôi phá vỡ quy tắc, cho cậu đánh ba lần, nếu có thể động tới tôi thì coi như tôi thua."
"Đệt, Lâm Thiên Tây, con mẹ nó ngông vừa, coi thường người khác vậy!" Trâu Vĩ ghét nhất chính là dáng vẻ ngông cuồng này của cậu.
"Đúng, tôi ngông vậy đấy, cho cậu đánh ba lần, động tới tôi thì coi như tôi thua, đánh không được thì cậu thua, sau này cũng đừng có tới làm phiền ông đây, nghe rõ chưa?"
Trâu Vĩ không nói một lời lập tức động thủ, bị lời của cậu chọc tức, một cánh tay vung mạnh lên.
Lâm Thiên Tây đứng trong bóng tối, đã sớm chăm chú nhìn nó ở ngoài sáng từ lâu, cậu né người sang một bên, không bị đánh trúng.
Cậu vốn dĩ vẫn luôn cực kỳ sợ đau, song đánh nhau lại rất giỏi, cũng bởi vì phản ứng nhanh nên căn bản đối phương không đụng được tới cậu, cậu lại có thể đánh trúng người ta.
Ngoại trừ Tôn Thành ra, còn đơn đả độc tấu, quả thực không có người nào có thể khiến cậu thua thiệt.
Trâu Vĩ không hề phô trương khoe mẽ, trở tay nương theo bóng người rồi nâng chân đạp.
Lâm Thiên Tây đỡ tường bên cạnh thầm giật mình, nhảy ra phía sau nó, một đạp kia chạm tới vạt áo khoác rộng thùng thình trên người cậu, vẫn không tới được cậu.
"Chỉ còn lại một lần thôi."
"Con mẹ nó cậu, cậu là khỉ à!" Trâu Vĩ tức giận xông tới.
Lâm Thiên Tây đạp một tảng đá vỡ cản nó lại, sau đó lùi hai bước, vững vàng tránh được.
"Ha, cậu thua rồi." Cậu cười một tiếng: "Tôi hỏi cậu, có ý nghĩa gì không? Coi danh hiệu trước kia của ông đây là gọi chơi à?"
Trâu Vĩ lảo đảo mấy bước, có lẽ là vấp phải tảng đá, miệng "phụt" một tiếng giống như phun ra bụi, không nói được gì, mới vừa đứng thẳng dậy thì cổ áo đã bị túm, lại tiếp tục lảo đảo: "Mẹ nó cậu muốn làm gì!!"
Một tay Lâm Thiên Tây kéo nó, đột nhiên giọng điệu lạnh hẳn xuống: "Tôi đã nói sẽ không đánh nhau, yên tâm đi, tôi nói với cậu lời này một lần thôi, con mẹ nó nếu cậu thật sự đối xử tốt với Tần Nhất Đông thì thu liễm cái tính bạo lực nóng nảy này của cậu lại một chút cho ông đây, đừng nghĩ rằng ai cậu cũng có thể giải quyết được bằng nắm đấm, nếu như đổi lại hôm nay ở đây với cậu là tôi của ngày trước, cậu thử xem. Tôi mặc kệ cậu như thế nào, nhưng tốt nhất cậu đừng bao giờ lăn lộn sa đọa, nếu cậu gây phiền phức cho Tần Nhất Đông hoặc hại cậu ấy, ông đây sẽ giết cậu."
"..." Cổ áo Trâu Vĩ được cậu thả ra, nó lui về sau mấy bước, nhìn thân ảnh nửa sáng nửa tối của cậu đứng ở chỗ ấy, cũng bị lời này khiến cho ngây ngốc.
"Ê Trâu Vĩ!" Một người ở trong quán ăn gọi: "Tần Nhất Đông về kìa!"
Lâm Thiên Tây nghe được tiếng xe đạp, phủi phủi tay rồi quay đầu về bàn mình tiếp tục ăn.
Vừa mới bước tới dưới ánh đèn đường, Tần Nhất Đông đã vội vàng đi đến, hai người chạm mặt nhau.
Lâm Thiên Tây vuốt vuốt tóc, giống như không có chuyện gì mà đi lướt qua người cậu chàng.
Hai mắt Tần Nhất Đông dõi theo bóng lưng cậu, quay đầu nhìn thấy Trâu Vĩ đang phủi bụi: "Làm gì đó, chẳng phải đã nói với cậu là cậu không chặn nổi cậu ấy rồi à, nghĩ tôi lừa cậu chắc?"
Trâu Vĩ thấp giọng chửi thề: "Mẹ nó đúng là có chút tài năng, xem thường cậu ta rồi..." Sau đó đột nhiên lại hỏi: "Cậu nói cậu ta là kẻ thù của cậu phải không? Cậu ta thật sự là kẻ thù của cậu à?" Mấy câu vừa nãy giống kẻ thù chỗ nào, giống đe dọa uy hiếp nó hơn.
"Cậu không hiểu đâu." Tần Nhất Đông lười nói nhiều, xoay người trở lại quầy ăn vặt.
Trước đây Lâm Thiên Tây cảm thấy tên Trâu Vĩ chơi bóng rất khiến người ta ghét bỏ, cũng may là không có âm hiểm như vậy, vừa nãy mặc dù cả ba lần đều không đánh được cậu, cũng không gọi đồng đội tới vây, ít nhất vẫn còn đạo đức.
Cậu không đợi nữa, liếc mắt nhìn tạp hóa đối diện rồi thu dọn cặp sách, khoác lên vai rời đi.
Bàn phía sau có mấy người nhìn cậu, cho rằng cậu đã đánh bại Trâu Vĩ, cũng không có động tĩnh gì.
Lâm Thiên Tây đi ra ngoài đường lớn, đột nhiên phía sau có tiếng bước chân đi theo.
Cậu ngoái đầu nhìn một cái, sau đó xoay người dừng lại: "Làm gì, vừa tới đã lại đi rồi?"
Tần Nhất Đông quan sát cậu từ trên xuống dưới: "Quần áo của tên đẹp trai kia?"
"Đệt mẹ nó, cậu là paparazzi à?"
Tần Nhất Đông nhíu mày lại, con ngươi đảo qua đảo lại trên người cậu: "Không phải cậu học ngoan rồi ư, học ngoan mà cậu với một đứa con trai...." Cậu chàng nhìn xung quanh một hồi, sau đó nhỏ giọng nói: "Con mẹ nó cậu muốn sau này phải sống cuộc sống bị chỉ chỉ trỏ trỏ à?"
"...." Lâm Thiên Tây trầm mặc mất mấy giây, nhìn người đối diện chằm chằm.
Cậu còn chưa nói gì, Tần Nhất Đông lại không giữ được bình tĩnh trước, cậu chàng đứng dưới ánh đèn đường, hình như mặt cũng đã đỏ lên, thấp giọng nói: "Được, tôi lại đang xen vào chuyện của người khác đúng không? Không cần cậu phải nhắc, hai ta tuyệt giao rồi, ông đây vẫn còn nhớ kỹ đó!"
Quả thực vừa nãy Lâm Thiên Tây cảm thấy vô cùng kỳ quái, ai có thể nói những lời như này chứ, ngoại trừ bạn bè, ai còn có thể? Nhưng hai người bọn họ đã không phải bạn bè nữa rồi.
"Đúng vậy Tần Nhất Đông." Cậu khẽ kéo quần áo trên người, khô khan nhếch miệng: "Là quần áo của tên đẹp trai kia, cậu đừng có quan tâm, chuyện của cậu tôi cũng sẽ không quan tâm, ít nhất bây giờ đừng can thiệp, lời tôi nói với cậu thế nào cậu vẫn không tin ư!"
Tần Nhất Đông thoáng chốc sững sờ, ít nhất bây giờ đừng can thiệp?
Tin kiểu gì cơ, cậu còn nói hại chết mình ở trong mơ mà, cái này tin được à?
Lâm Thiên Tây khoác cặp rời đi ngay trước mắt cậu chàng, trong giây lát bóng dáng đã tan biến vào bóng tối.
"Con mẹ cậu biến đi Lâm Thiên Tây..." Tần Nhất Đông càng nghĩ càng giận, nhỏ giọng mắng: "Quỷ mới thèm quản cậu, mặc kệ cho cậu phóng túng! Cậu đi mà ngủ với con trai đi!"
Lâm Thiên Tây vừa mới thay sang quần áo của Tôn Thành, cậu ngồi cạnh bàn nhỏ, đang cầm khăn khô lau tóc, Cố Dương ngồi xuống bên cạnh, mở to mắt hỏi cậu, rất sợ cậu xảy ra chuyện.
"Không sao cả." Cậu hắng giọng một tiếng, nghiêm túc lau tóc, lau từ chân tóc đến ngọn, lau từng cọng một, muốn cẩn thận bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Có phải là hai người thật sự đánh nhau không?" Cố Dương dí sát lại nhìn mặt cậu, chỉ chỉ: "Sao môi anh lại đỏ thế?"
Lâm Thiên Tây cầm khăn lau mặt, tiện thể lau luôn miệng, nói bậy nói bạ: "Không có gì đâu, chỉ là bị nước nóng xối phải thôi."
"Nhưng em nghe tiếng động của hai người không giống như là không có chuyện gì mà..." Cố Dương quay đầu nhìn nhà tắm, không nói nữa.
Cửa phòng mở, Tôn Thành từ bên trong bước ra, trên người thay bộ đồ dài tay, mặc quần dài rộng thùng thình, tóc ngắn ướt nhẹp vuốt lên, để lộ ra con ngươi vừa sâu lại vừa tối.
3
Cố Dương thức thời tiếp tục nhận sai: "Anh ơi, em sai thật rồi, sau này không nói dối anh nữa."
Tôn Thành nhìn mặt cậu nhóc: "Mặt vẫn chưa sạch kìa, đi rửa lại đi."
Cố Dương vội vàng sờ thử, sờ được bùn bèn bò dậy chạy vào phòng tắm.
Cậu nhóc đi rồi thì chỉ còn lại hai người.
Lâm Thiên Tây cũng mặc quần dài và áo dài tay giống Tôn Thành, rộng thùng thình khiến cả người gầy hẳn đi một vòng, cậu ngồi đó quay sang nhìn hắn một lúc, sau đó ném khăn lông trong tay vào người hắn, dùng ngón tay vuốt lại tóc đã khô một nửa.
Tôn Thành nhận khăn lông, ngồi xuống cạnh cậu, lau cổ rồi mới lau tóc.
Không ai mở miệng nói chuyện trước, lát sau, Lâm Thiên Tây nhìn hắn mấy lần, liếc chân hắn rồi lại nhìn eo hắn, cuối cùng cũng nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi một câu: "Vừa nãy cậu....khó chịu à?"
Tôn Thành dừng lau tóc, nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên quấn khăn qua cổ cậu, siết một cái kéo cậu lại sát hắn, kề sát bên tai hỏi: "Cậu quan tâm lắm đúng không?"
Lâm Thiên Tây bị kéo đập đầu vào ngực hắn, túm khăn kéo ra: "Mẹ nó, cậu muốn siết chết tôi à!"
Tôn Thành thấy Cố Dương ló đầu nhìn thì mới buông cậu, thấp giọng nói: "Hỏi nữa thì sẽ siết chết cậu."
2
Lâm Thiên Tây cười sờ sờ cổ, hơi nhích qua bên cạnh: "Biết rồi."
Chắc chắn là khó chịu, không khó chịu ai mà lại phản ứng mạnh như vậy.
Tôn Thành lau tóc, nhìn điệu cười trên mặt cậu, thờ ơ nói: "Lần sau sẽ để cậu thử một chút."
Lâm Thiên Tây đảo mắt, bất chợt nhớ tới dáng người của hắn trong phòng tắm ban nãy, ngón tay sờ sờ khóe môi đang cười: "Cậu có cơ hội đó ư?"
Nói xong lại thấy không đúng lắm, hình như hơi phóng túng quá. Cậu đối mặt với Tôn Thành hai giây, đưa tay gãi chóp mũi rồi rời mắt đi chỗ khác, cảm giác sắp không nhịn được nữa rồi.
Cố Dương rửa mặt xong thì đi ra khỏi nhà tắm: "Anh Tây, anh không học ở đây ạ?" Cậu nhóc nghĩ mình phải mau kiếm chuyện để hai người này hoà hoãn lại.
"Hửm?" Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn trời đã tối dần bên ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn Tôn Thành, nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là anh về vậy, hôm nay không ở lại lâu được, anh sợ trạng thái của anh nhóc không ổn."
Tầm mắt của Tôn Thành lại rơi lên mặt cậu, hai tay hắn nắm lấy khăn lông, trông có vẻ nếu không có Cố Dương ở đây thì chắc chắn sẽ siết cậu một phen.
Lâm Thiên Tây đứng lên, thật ra không phải sợ trạng thái của hắn bất ổn, có thể mình mới là người bất ổn, sợ lúc này cậu không làm được nửa đề khi đối mặt với hắn nữa. Sau đó cậu khẽ kéo đồ trên người rồi nói: "Tôi mặc tạm cái này trước, còn đồ ướt của tôi để chỗ cậu vậy."
"Mặc đi." Tôn Thành đứng lên đi vào trong phòng mình cầm một cái áo khoác sạch tới, ném cho cậu: "Mặc cái này vào luôn đi, trời lạnh rồi, cứ vậy mà ra ngoài thì chết rét."
Lâm Thiên Tây nhận lấy: "Cái đó có thể trách tôi à? Cũng không phải là tôi muốn dầm nước."
"Trách em trách em, vì em nên anh mới làm vậy mà." Cố Dương rất sợ hai người họ cãi nhau tiếp, vội đứng vào giữa làm người hoà giải.
"Không trách nhóc, em trai ngoan." Lâm Thiên Tây xoa mái tóc vẫn chưa kịp khô của cậu nhóc, đeo balo lên vai: "Đi đây." Vừa nói vừa đưa mắt nhìn Tôn Thành rồi mở cửa đi ra.
Tôn Thành nhìn cậu đi, sau đó bước tới góc tường, cầm bộ đồ ướt sũng mà cậu vừa thay ra mang vào nhà tắm.
Cố Dương sờ đầu tóc bị xoa rối, nhìn ra phía sau, cũng coi như là được thả lỏng: "Dọa chết em, em còn tưởng hai anh gây gổ đánh nhau thật, may là không có."
Tôn Thành đi ra hỏi: "Lâm Thiên Tây có đánh nhau vì nhóc không?"
"Không." Cố Dương vội nói: "Anh ấy nói không đánh nhau là không đánh thật."
Tôn Thành gật đầu rồi đi tới, nhìn Cố Dương một lúc, sau đó đưa tay ra vỗ lên đầu cậu nhóc: "Sau này có chuyện thì nói với anh, cho dù không ba không mẹ thì cũng không ai có thể ăn hiếp nhóc, hiểu chưa?"
Cố Dương cụp mắt, hít hít mũi, đã nhịn mãi tới bây giờ, cho nên khi nghe được những lời này thì không nhịn được nữa, đầu tựa vào tay hắn, khẽ "Ừm" một tiếng: "Hiểu ạ."
1
Tôn Thành không nhẫn tâm đẩy cậu nhóc ra, nhưng miệng vẫn nói: "Cho dựa một phút."
"Ầy, tuyệt tình quá..." Cố Dương sụt sịt mũi, lại nhích sát vào cánh tay hắn hơn.
Buổi tối càng ngày càng lạnh, gió nổi lên, Lâm Thiên Tây khoác áo khoác của Tôn Thành trên người, vẫn cảm thấy hơi lạnh, tóc cũng khô rồi, hơi nóng mang theo trên người từ lúc ra khỏi phòng tắm cũng bị thổi cho mất hết, cậu hít sâu một hơi, hai tay xỏ vào trong túi, cố tình hát thầm trong miệng.
Đi qua vài trạm dừng xe buýt thì thấy cửa hàng tiện lợi, cậu không hát nữa, cách một làn đường nhìn vào trong đó, mẹ cậu đang sắp xếp hàng hóa ở bên trong, hôm nay cũng làm ca đêm.
Lâm Thiên Tây cố ý đi qua chỗ này. Lần trước người đàn ông đó uống say tới gây chuyện, mặc dù mẹ cậu đã nói là ông ta không tìm cô nữa nhưng cậu vẫn hơi không yên tâm, lo sẽ có lần thứ hai nên cuối cùng vẫn loanh quanh tới xem một chút.
Cũng không có đi vào trong, cậu không muốn vào đó, nếu vào sẽ lại bị dì Lý và những người khác ở trong bàn tán.
Cậu tìm một quán ăn ở cách một làn đường, chọn bàn trống ngồi xuống rồi gọi bừa một suất mì, sau đó cầm sách tiếng Anh trong balo ra, định học thuộc từ vựng, đến khi ăn hết bát mì rồi thì đi.
Lúc ăn, nhân tiện đó thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa hàng tiện lợi luôn.
Ăn nửa bát thì gian hàng lại có một nhóm khách mới vào, ngồi ở bàn sau.
Lâm Thiên Tây vốn không để ý, mắt nhìn cửa hàng tiện lợi đối diện, cúi đầu đọc từ vựng trong sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bóng rổ đập đất như có như không, dường như có linh cảm, cậu nghiêng đầu nhìn thử, thấy Trâu Vĩ đầu đinh và cả đội bóng rổ của cậu ta, năm sáu người vây quanh một cái bàn.
Trâu Vĩ đã nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tây từ lâu, bóng trong tay đập lên xuống: "Suýt chút nữa không nhận ra rồi, đại ca Bát Trung hôm nay lại lạc đàn ha."
Lâm Thiên Tây cũng không định để ý nó, quay đầu ăn mì của mình rồi lại tiếp tục đọc sách tiếng anh.
"Lần trước bọn này không chặn được cậu, hôm nay lại được đúng dịp." Trâu Vĩ đưa bóng cho người bên cạnh, đứng lên: "Để tôi xem lần trước cậu bận bịu gì lắm, đến cả mẹ mình cũng không quan..."
Nó vừa nói vừa đi tới đứng ở trước bàn, đúng lúc thấy một tay của Lâm Thiên Tây đang lật sách tiếng Anh, trong phút chốc vẻ mặt như táp phải ruồi.
Cái khỉ gì vậy? Đại ca Bát Trung Lâm Thiên Tây ăn một bữa ở quán lề đường mà lại còn đọc sách tiếng anh ư????
Lâm Thiên Tây thấy nó tới rồi đứng đó thì cũng không thể làm ngơ nữa, cậu liếc nó một cái, ban nãy nghe nó nhắc tới chuyện chặn mình, trong lòng cũng hiểu ra: "Có ý gì, lần trước không chặn được nên hôm nay muốn chặn ông đây?"
Lúc này Trâu Vĩ mới tiếp tục đánh giá cậu từ trên xuống dưới, hoài nghi có phải cậu uống lộn thuốc hay không, một chân nó đạp lên ghế nhựa: "Sợ à? Ông đây đã muốn chặn cậu từ lâu, nếu không phải Tần Nhất Đông cứ ngăn cản thì thật sự cho rằng Ngũ Trung sợ Bát Trung đúng không!"
Lâm Thiên Tây lười biếng nhếch miệng cười, bị kiếm chuyện, tự tìm tới cửa, cậu đóng sách lại, không ăn mì nữa mà nhìn vào cửa hàng tiện lợi đối diện, trong tiệm không có chuyện gì mới yên tâm đứng lên nói: "Lại đây, tôi với cậu tâm sự vài câu."
Nói rồi đá ghế sang bên cạnh, đi vào một góc tối thui ngoài đầu đường.
Đi được mấy bước mà không ai đuổi theo, cậu ngoảnh lại: "Làm gì đó, không dám đi hay sao? Chỉ dám hội đồng cùng với đồng đội của cậu thôi à?"
Trâu Vĩ bị k/ích thích, lập tức đi theo: "Mẹ nó, ai không dám cơ!"
Lâm Thiên Tây đi tới góc tối, đút tay vào túi chờ.
Trâu Vĩ đi tới cạnh: "Con mẹ nó cậu nói đi, tôi xem xem cậu có thể nói cái gì, lần trước bắt nạt Tần Nhất Đông thoải mái chứ?"
Nửa tối nửa sáng, không ai thấy rõ mặt ai, Lâm Thiên Tây nói: "Đừng có nói nhảm, không phải cậu muốn động thủ à? Bây giờ tôi không đánh nhau, cậu cũng không xứng đáng để tôi phá vỡ quy tắc, cho cậu đánh ba lần, nếu có thể động tới tôi thì coi như tôi thua."
"Đệt, Lâm Thiên Tây, con mẹ nó ngông vừa, coi thường người khác vậy!" Trâu Vĩ ghét nhất chính là dáng vẻ ngông cuồng này của cậu.
"Đúng, tôi ngông vậy đấy, cho cậu đánh ba lần, động tới tôi thì coi như tôi thua, đánh không được thì cậu thua, sau này cũng đừng có tới làm phiền ông đây, nghe rõ chưa?"
Trâu Vĩ không nói một lời lập tức động thủ, bị lời của cậu chọc tức, một cánh tay vung mạnh lên.
Lâm Thiên Tây đứng trong bóng tối, đã sớm chăm chú nhìn nó ở ngoài sáng từ lâu, cậu né người sang một bên, không bị đánh trúng.
Cậu vốn dĩ vẫn luôn cực kỳ sợ đau, song đánh nhau lại rất giỏi, cũng bởi vì phản ứng nhanh nên căn bản đối phương không đụng được tới cậu, cậu lại có thể đánh trúng người ta.
Ngoại trừ Tôn Thành ra, còn đơn đả độc tấu, quả thực không có người nào có thể khiến cậu thua thiệt.
Trâu Vĩ không hề phô trương khoe mẽ, trở tay nương theo bóng người rồi nâng chân đạp.
Lâm Thiên Tây đỡ tường bên cạnh thầm giật mình, nhảy ra phía sau nó, một đạp kia chạm tới vạt áo khoác rộng thùng thình trên người cậu, vẫn không tới được cậu.
"Chỉ còn lại một lần thôi."
"Con mẹ nó cậu, cậu là khỉ à!" Trâu Vĩ tức giận xông tới.
Lâm Thiên Tây đạp một tảng đá vỡ cản nó lại, sau đó lùi hai bước, vững vàng tránh được.
"Ha, cậu thua rồi." Cậu cười một tiếng: "Tôi hỏi cậu, có ý nghĩa gì không? Coi danh hiệu trước kia của ông đây là gọi chơi à?"
Trâu Vĩ lảo đảo mấy bước, có lẽ là vấp phải tảng đá, miệng "phụt" một tiếng giống như phun ra bụi, không nói được gì, mới vừa đứng thẳng dậy thì cổ áo đã bị túm, lại tiếp tục lảo đảo: "Mẹ nó cậu muốn làm gì!!"
Một tay Lâm Thiên Tây kéo nó, đột nhiên giọng điệu lạnh hẳn xuống: "Tôi đã nói sẽ không đánh nhau, yên tâm đi, tôi nói với cậu lời này một lần thôi, con mẹ nó nếu cậu thật sự đối xử tốt với Tần Nhất Đông thì thu liễm cái tính bạo lực nóng nảy này của cậu lại một chút cho ông đây, đừng nghĩ rằng ai cậu cũng có thể giải quyết được bằng nắm đấm, nếu như đổi lại hôm nay ở đây với cậu là tôi của ngày trước, cậu thử xem. Tôi mặc kệ cậu như thế nào, nhưng tốt nhất cậu đừng bao giờ lăn lộn sa đọa, nếu cậu gây phiền phức cho Tần Nhất Đông hoặc hại cậu ấy, ông đây sẽ giết cậu."
"..." Cổ áo Trâu Vĩ được cậu thả ra, nó lui về sau mấy bước, nhìn thân ảnh nửa sáng nửa tối của cậu đứng ở chỗ ấy, cũng bị lời này khiến cho ngây ngốc.
"Ê Trâu Vĩ!" Một người ở trong quán ăn gọi: "Tần Nhất Đông về kìa!"
Lâm Thiên Tây nghe được tiếng xe đạp, phủi phủi tay rồi quay đầu về bàn mình tiếp tục ăn.
Vừa mới bước tới dưới ánh đèn đường, Tần Nhất Đông đã vội vàng đi đến, hai người chạm mặt nhau.
Lâm Thiên Tây vuốt vuốt tóc, giống như không có chuyện gì mà đi lướt qua người cậu chàng.
Hai mắt Tần Nhất Đông dõi theo bóng lưng cậu, quay đầu nhìn thấy Trâu Vĩ đang phủi bụi: "Làm gì đó, chẳng phải đã nói với cậu là cậu không chặn nổi cậu ấy rồi à, nghĩ tôi lừa cậu chắc?"
Trâu Vĩ thấp giọng chửi thề: "Mẹ nó đúng là có chút tài năng, xem thường cậu ta rồi..." Sau đó đột nhiên lại hỏi: "Cậu nói cậu ta là kẻ thù của cậu phải không? Cậu ta thật sự là kẻ thù của cậu à?" Mấy câu vừa nãy giống kẻ thù chỗ nào, giống đe dọa uy hiếp nó hơn.
"Cậu không hiểu đâu." Tần Nhất Đông lười nói nhiều, xoay người trở lại quầy ăn vặt.
Trước đây Lâm Thiên Tây cảm thấy tên Trâu Vĩ chơi bóng rất khiến người ta ghét bỏ, cũng may là không có âm hiểm như vậy, vừa nãy mặc dù cả ba lần đều không đánh được cậu, cũng không gọi đồng đội tới vây, ít nhất vẫn còn đạo đức.
Cậu không đợi nữa, liếc mắt nhìn tạp hóa đối diện rồi thu dọn cặp sách, khoác lên vai rời đi.
Bàn phía sau có mấy người nhìn cậu, cho rằng cậu đã đánh bại Trâu Vĩ, cũng không có động tĩnh gì.
Lâm Thiên Tây đi ra ngoài đường lớn, đột nhiên phía sau có tiếng bước chân đi theo.
Cậu ngoái đầu nhìn một cái, sau đó xoay người dừng lại: "Làm gì, vừa tới đã lại đi rồi?"
Tần Nhất Đông quan sát cậu từ trên xuống dưới: "Quần áo của tên đẹp trai kia?"
"Đệt mẹ nó, cậu là paparazzi à?"
Tần Nhất Đông nhíu mày lại, con ngươi đảo qua đảo lại trên người cậu: "Không phải cậu học ngoan rồi ư, học ngoan mà cậu với một đứa con trai...." Cậu chàng nhìn xung quanh một hồi, sau đó nhỏ giọng nói: "Con mẹ nó cậu muốn sau này phải sống cuộc sống bị chỉ chỉ trỏ trỏ à?"
"...." Lâm Thiên Tây trầm mặc mất mấy giây, nhìn người đối diện chằm chằm.
Cậu còn chưa nói gì, Tần Nhất Đông lại không giữ được bình tĩnh trước, cậu chàng đứng dưới ánh đèn đường, hình như mặt cũng đã đỏ lên, thấp giọng nói: "Được, tôi lại đang xen vào chuyện của người khác đúng không? Không cần cậu phải nhắc, hai ta tuyệt giao rồi, ông đây vẫn còn nhớ kỹ đó!"
Quả thực vừa nãy Lâm Thiên Tây cảm thấy vô cùng kỳ quái, ai có thể nói những lời như này chứ, ngoại trừ bạn bè, ai còn có thể? Nhưng hai người bọn họ đã không phải bạn bè nữa rồi.
"Đúng vậy Tần Nhất Đông." Cậu khẽ kéo quần áo trên người, khô khan nhếch miệng: "Là quần áo của tên đẹp trai kia, cậu đừng có quan tâm, chuyện của cậu tôi cũng sẽ không quan tâm, ít nhất bây giờ đừng can thiệp, lời tôi nói với cậu thế nào cậu vẫn không tin ư!"
Tần Nhất Đông thoáng chốc sững sờ, ít nhất bây giờ đừng can thiệp?
Tin kiểu gì cơ, cậu còn nói hại chết mình ở trong mơ mà, cái này tin được à?
Lâm Thiên Tây khoác cặp rời đi ngay trước mắt cậu chàng, trong giây lát bóng dáng đã tan biến vào bóng tối.
"Con mẹ cậu biến đi Lâm Thiên Tây..." Tần Nhất Đông càng nghĩ càng giận, nhỏ giọng mắng: "Quỷ mới thèm quản cậu, mặc kệ cho cậu phóng túng! Cậu đi mà ngủ với con trai đi!"