Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 892: Bên dưới thánh địa (1)
Triệu Ngọc Phi chỉ lớn mật suy đoán, không nghĩ tới thật bị nàng đoán trúng! Nàng không khỏi cười ha ha, nói:
- Giao ra ba khối Hỗn Nguyên Lệnh, bổn thánh mẫu có thể lưu cho ngươi được toàn thây!
- Uy, ngươi dựa vào cái gì nghĩ có thể lưu được ta đây?
Lâm Lạc vẫn thong dong hỏi lại, đánh chính diện tuy hắn không phải đối thủ Tinh Hoàng tam trọng thiên, nhưng tùy tiện phóng trục cũng đủ cho hắn chạy biệt tích.
Triệu Ngọc Phi chỉ nói chuyện theo thói quen, dù sao Lâm Lạc chỉ là một Tinh Vương nho nhỏ, nhưng nàng lại lập tức nghĩ tới năng lực thần diệu khó lường của đối phương, ngay cả Tinh Đế lão tổ cũng không thể chống cự, nhất thời á khẩu không thể trả lời.
- Chúng ta có thể hợp tác!
Nàng lập tức điều chỉnh tâm tình, vừa rồi nàng ước chừng bị ném vào hư vô không gian khoảng hai mươi lần thời gian hô hấp, nếu Lâm Lạc muốn chạy lúc này đã không còn thấy ảnh tử.
- Lấy cái gì tới hợp tác?
Lâm Lạc mỉm cười, cũng không nghĩ tới đối phương có thể khai ra điều kiện gì khiến cho hắn động tâm.
- Chỉ bằng ta…
Triệu Ngọc Phi lộ ra nụ cười tự tin.
- Ha ha, ta không cảm thấy điều kiện này có gì hấp dẫn!
Lâm Lạc cười ha hả.
- Nếu ngươi bỏ lại bổn thánh mẫu, vậy bổn thánh mẫu đành phải đi tìm nam nhân đến an ủi tâm linh bị thương tịch mịch!
Triệu Ngọc Phi dùng ánh mắt ai oán nhìn Lâm Lạc.
Kháo, đừng vô sỉ như vậy ah!
Dù gì cũng là chí tôn Tinh Hoàng cấp, vì sao có thể sử dụng chiêu số đê tiện như vậy?
Lâm Lạc đã nói ra yêu cầu đầu tiên với Triệu Ngọc Phi, mặc dù có ý tứ giả dối đóng kịch, nhưng cũng không thể không nói đó cũng là biểu lộ tận sâu trong nội tâm của hắn.
Đây là một thế giới nam nhân cầm quyền, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp sẽ không ai nói gì, nhưng nữ nhân thì không được, chỉ cần quan hệ với nam nhân ngoài trượng phu cũng sẽ bị người xem là tiện nhân.
Lâm Lạc vốn có đại nam tử chủ nghĩa khá nặng, cho dù không hề có chút tình cảm đối với Triệu Ngọc Phi nhưng xuất phát từ một loại tâm lý ích kỷ, hắn cũng không muốn vưu vật như thế bị nam nhân khác đụng tới.
Triệu Ngọc Phi lăn lộn nhiều năm với vô số nam nhân, làm sao không dò ra tâm tính của Lâm Lạc, nàng cười khanh khách một trận, nghiêm mặt nói:
- Bổn thánh mẫu có thể thề với trời, chỉ cần ngươi cùng ta tìm ra bảo tàng, cả đời này ta sẽ không tiếp tục cho bất kỳ nam nhân nào tiến vào cơ thể của ta!
Kỳ thật cho dù Lâm Lạc không đáp ứng Triệu Ngọc Phi cũng không tính toán tiếp tục để nam nhân khác lên giường với mình, nhưng nếu như có thể trao đổi lợi ích ngoài định mức, nàng cũng không chút để ý đem ra áp chế Lâm Lạc.
- Bất kỳ nam nhân nào?
Lâm Lạc thuận miệng hỏi, hắn cũng không phải không biết quan hệ giữa Triệu Ngọc Phi cùng Phương Văn Kiệt.
Triệu Ngọc Phi là người thông minh, lập tức nghĩ tới vì sao Lâm Lạc đưa ra yêu cầu nàng đeo trang sức, rõ ràng hắn đã sớm biết Hỗn Nguyên Lệnh đeo trên vòng cổ! Như vậy quan hệ giữa nàng cùng Phương Văn Kiệt chỉ sợ đã bị đối phương hay biết!
- Bất kỳ nam nhân nào!
Nàng nói như đinh đóng cột.
- Kể cả họ Phương?
Lâm Lạc lại hỏi thêm một câu.
Quả thế!
Triệu Ngọc Phi gật gật đầu, nói:
- Không sai!
- Được, thành giao!
Lâm Lạc gật gật đầu, tuy rằng thực lực của Triệu Ngọc Phi ở trên hắn, nhưng hắn cũng không sợ đối phương giở trò, hắn có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình.
- Vậy bây giờ xuất phát!
Triệu Ngọc Phi cũng là người làm việc quyết đoán, công việc trong giáo nếu nàng không xử lý còn có tám thánh mẫu khác, tuy rằng sự phản bội của hai thánh tử sẽ tạo thành dao động thật lớn đối với quyền uy của nàng, lúc này nàng hẳn phải ở lại trấn thủ, nhưng so sánh với bảo tàng muôn đời của Âm Dương thánh giáo, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Lúc trước khi Âm Dương thánh giáo quật khởi, trên đời căn bản không có người nào có điều hiểu biết về đại tà giáo này, khi đó có thật nhiều đệ tử đại gia tộc nhập giáo, đại đa số đều bị thái bổ thành thây khô, đại lượng bảo vật rơi vào tay Âm Dương thánh giáo.
Ở trong khoảng thời gian đó, chính là thời kỳ phát triển điên cuồng nhất của Âm Dương thánh giáo, cũng là thời kỳ trong giáo kiếm được ưu đãi kinh khủng nhất, nhưng rất nhanh việc này đã chọc giận Âm Dương Tán Nhân, khiến cho hắn đoạt lấy tuyệt đại bộ phận bảo vật phong tỏa vào trong bảo khố, không cho phép đệ tử lấy ra dùng.
Mà lúc này các thế lực đều sản sinh cảnh giác đối với Âm Dương thánh giáo, khiến thánh giáo còn muốn dụ dỗ đệ tử đại gia tộc trở nên phi thường khó khăn, thu hoạch đã thay đổi đột ngột, căn bản không thể so sánh với ngày trước.
Bởi vậy bảo vật bị Âm Dương Tán Nhân niêm phong vào kho biến thành cực kỳ trân quý, ai có thể lấy ra thì ảnh hưởng cực lớn với trong giáo, đủ để xưng vương, chân chính bước lên vị trí giáo chủ!
Huống chi trong bảo khố còn có ba thanh kiếm mở thần tàng, quan hệ tới mục tiêu Triệu Ngọc Phi tiến vào thánh giáo nằm vùng, là chấp niệm của nàng.
Lâm Lạc không nghĩ tới Triệu Ngọc Phi còn gấp hơn hắn, nhưng hắn cũng muốn biết tích lũy của Âm Dương thánh giáo, càng muốn mở ra Thiên Anh Điện, nhìn xem thần tàng là thế nào, vì vậy không hề cự tuyệt mà lấy ra hai khối Hỗn Nguyên Lệnh khác trong Tử Đỉnh.
- Quả nhiên đều ở trong tay ngươi!
Triệu Ngọc Phi thở dồn dập, nàng quả thật có suy đoán này, nhưng suy đoán cùng tận mắt nhìn thấy thì hoàn toàn khác hẳn. Nhưng hai khối Hỗn Nguyên Lệnh có một khối vốn bị tứ thánh tử đánh cắp, một khối còn lại lưu trong tay Âm Dương Tán Nhân, Lâm Lạc lại tập hợp đủ hai khối Hỗn Nguyên Lệnh khẳng định có quan hệ sâu xa với hai người kia!
Nàng suy nghĩ kỹ lại, kỳ thật khi cùng Lâm Lạc điên loan đảo phương đã có thể cảm giác được trong thân thể đối phương có Đại Âm Dương Song Tu công pháp lưu chuyển, thứ công pháp này mặc dù sau khi tiến vào Tinh Vực trên cơ bản đã mất đi tác dụng, nhưng hai người đều tu luyện loại công pháp như vậy khi tiếp xúc thân mật tuyệt đối là có thể cảm ứng ra.
Nhưng bởi vì nàng lần đầu tiên nhấm nháp được khoái hoạt nam nữ từ trên người Lâm Lạc, chỉ cần Lâm Lạc vừa tiến vào thân thể nàng thì trong đầu nàng chỉ còn lại dục vọng, hoặc luôn do dự ở việc giết hay không giết hắn, vì thế đã bỏ sót chi tiết này!
Mà trước đó Lâm Lạc là “nam nhân” của Tần Vận Di, chẳng lẽ lão thất cũng bỏ qua nguồn gốc công pháp trên người của hắn hay sao? Hơn nữa kỳ thật xem như nàng cưỡng đoạt Lâm Lạc kéo qua, nhưng Tần Vận Di lại không hề nói một tiếng nào, đây hoàn toàn không phù hợp với tính cách của đối phương, chẳng lẽ…
Nàng mơ hồ có cảm giác bất an.
Hai người rời khỏi thành thị, một đường đi ra ít nhất phải vạn dặm, xác định sau lưng không còn cái đuôi theo dõi, Lâm Lạc lấy ra ba khối Hỗn Nguyên Lệnh, ba kiện đồ vật vừa tới gần sát nhau lập tức hấp thu tới cùng nhau, tản mát ra ánh sáng dịu dàng.
Ông!
Ba khối Hỗn Nguyên Lệnh liên kết đầu đuôi lẫn nhau, hình thành hình tam giác, bắn ra một quầng sáng, hiện ra một bức ảnh hình viên cầu, không ngừng xoay tròn giữa không trung.
- Giao ra ba khối Hỗn Nguyên Lệnh, bổn thánh mẫu có thể lưu cho ngươi được toàn thây!
- Uy, ngươi dựa vào cái gì nghĩ có thể lưu được ta đây?
Lâm Lạc vẫn thong dong hỏi lại, đánh chính diện tuy hắn không phải đối thủ Tinh Hoàng tam trọng thiên, nhưng tùy tiện phóng trục cũng đủ cho hắn chạy biệt tích.
Triệu Ngọc Phi chỉ nói chuyện theo thói quen, dù sao Lâm Lạc chỉ là một Tinh Vương nho nhỏ, nhưng nàng lại lập tức nghĩ tới năng lực thần diệu khó lường của đối phương, ngay cả Tinh Đế lão tổ cũng không thể chống cự, nhất thời á khẩu không thể trả lời.
- Chúng ta có thể hợp tác!
Nàng lập tức điều chỉnh tâm tình, vừa rồi nàng ước chừng bị ném vào hư vô không gian khoảng hai mươi lần thời gian hô hấp, nếu Lâm Lạc muốn chạy lúc này đã không còn thấy ảnh tử.
- Lấy cái gì tới hợp tác?
Lâm Lạc mỉm cười, cũng không nghĩ tới đối phương có thể khai ra điều kiện gì khiến cho hắn động tâm.
- Chỉ bằng ta…
Triệu Ngọc Phi lộ ra nụ cười tự tin.
- Ha ha, ta không cảm thấy điều kiện này có gì hấp dẫn!
Lâm Lạc cười ha hả.
- Nếu ngươi bỏ lại bổn thánh mẫu, vậy bổn thánh mẫu đành phải đi tìm nam nhân đến an ủi tâm linh bị thương tịch mịch!
Triệu Ngọc Phi dùng ánh mắt ai oán nhìn Lâm Lạc.
Kháo, đừng vô sỉ như vậy ah!
Dù gì cũng là chí tôn Tinh Hoàng cấp, vì sao có thể sử dụng chiêu số đê tiện như vậy?
Lâm Lạc đã nói ra yêu cầu đầu tiên với Triệu Ngọc Phi, mặc dù có ý tứ giả dối đóng kịch, nhưng cũng không thể không nói đó cũng là biểu lộ tận sâu trong nội tâm của hắn.
Đây là một thế giới nam nhân cầm quyền, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp sẽ không ai nói gì, nhưng nữ nhân thì không được, chỉ cần quan hệ với nam nhân ngoài trượng phu cũng sẽ bị người xem là tiện nhân.
Lâm Lạc vốn có đại nam tử chủ nghĩa khá nặng, cho dù không hề có chút tình cảm đối với Triệu Ngọc Phi nhưng xuất phát từ một loại tâm lý ích kỷ, hắn cũng không muốn vưu vật như thế bị nam nhân khác đụng tới.
Triệu Ngọc Phi lăn lộn nhiều năm với vô số nam nhân, làm sao không dò ra tâm tính của Lâm Lạc, nàng cười khanh khách một trận, nghiêm mặt nói:
- Bổn thánh mẫu có thể thề với trời, chỉ cần ngươi cùng ta tìm ra bảo tàng, cả đời này ta sẽ không tiếp tục cho bất kỳ nam nhân nào tiến vào cơ thể của ta!
Kỳ thật cho dù Lâm Lạc không đáp ứng Triệu Ngọc Phi cũng không tính toán tiếp tục để nam nhân khác lên giường với mình, nhưng nếu như có thể trao đổi lợi ích ngoài định mức, nàng cũng không chút để ý đem ra áp chế Lâm Lạc.
- Bất kỳ nam nhân nào?
Lâm Lạc thuận miệng hỏi, hắn cũng không phải không biết quan hệ giữa Triệu Ngọc Phi cùng Phương Văn Kiệt.
Triệu Ngọc Phi là người thông minh, lập tức nghĩ tới vì sao Lâm Lạc đưa ra yêu cầu nàng đeo trang sức, rõ ràng hắn đã sớm biết Hỗn Nguyên Lệnh đeo trên vòng cổ! Như vậy quan hệ giữa nàng cùng Phương Văn Kiệt chỉ sợ đã bị đối phương hay biết!
- Bất kỳ nam nhân nào!
Nàng nói như đinh đóng cột.
- Kể cả họ Phương?
Lâm Lạc lại hỏi thêm một câu.
Quả thế!
Triệu Ngọc Phi gật gật đầu, nói:
- Không sai!
- Được, thành giao!
Lâm Lạc gật gật đầu, tuy rằng thực lực của Triệu Ngọc Phi ở trên hắn, nhưng hắn cũng không sợ đối phương giở trò, hắn có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình.
- Vậy bây giờ xuất phát!
Triệu Ngọc Phi cũng là người làm việc quyết đoán, công việc trong giáo nếu nàng không xử lý còn có tám thánh mẫu khác, tuy rằng sự phản bội của hai thánh tử sẽ tạo thành dao động thật lớn đối với quyền uy của nàng, lúc này nàng hẳn phải ở lại trấn thủ, nhưng so sánh với bảo tàng muôn đời của Âm Dương thánh giáo, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Lúc trước khi Âm Dương thánh giáo quật khởi, trên đời căn bản không có người nào có điều hiểu biết về đại tà giáo này, khi đó có thật nhiều đệ tử đại gia tộc nhập giáo, đại đa số đều bị thái bổ thành thây khô, đại lượng bảo vật rơi vào tay Âm Dương thánh giáo.
Ở trong khoảng thời gian đó, chính là thời kỳ phát triển điên cuồng nhất của Âm Dương thánh giáo, cũng là thời kỳ trong giáo kiếm được ưu đãi kinh khủng nhất, nhưng rất nhanh việc này đã chọc giận Âm Dương Tán Nhân, khiến cho hắn đoạt lấy tuyệt đại bộ phận bảo vật phong tỏa vào trong bảo khố, không cho phép đệ tử lấy ra dùng.
Mà lúc này các thế lực đều sản sinh cảnh giác đối với Âm Dương thánh giáo, khiến thánh giáo còn muốn dụ dỗ đệ tử đại gia tộc trở nên phi thường khó khăn, thu hoạch đã thay đổi đột ngột, căn bản không thể so sánh với ngày trước.
Bởi vậy bảo vật bị Âm Dương Tán Nhân niêm phong vào kho biến thành cực kỳ trân quý, ai có thể lấy ra thì ảnh hưởng cực lớn với trong giáo, đủ để xưng vương, chân chính bước lên vị trí giáo chủ!
Huống chi trong bảo khố còn có ba thanh kiếm mở thần tàng, quan hệ tới mục tiêu Triệu Ngọc Phi tiến vào thánh giáo nằm vùng, là chấp niệm của nàng.
Lâm Lạc không nghĩ tới Triệu Ngọc Phi còn gấp hơn hắn, nhưng hắn cũng muốn biết tích lũy của Âm Dương thánh giáo, càng muốn mở ra Thiên Anh Điện, nhìn xem thần tàng là thế nào, vì vậy không hề cự tuyệt mà lấy ra hai khối Hỗn Nguyên Lệnh khác trong Tử Đỉnh.
- Quả nhiên đều ở trong tay ngươi!
Triệu Ngọc Phi thở dồn dập, nàng quả thật có suy đoán này, nhưng suy đoán cùng tận mắt nhìn thấy thì hoàn toàn khác hẳn. Nhưng hai khối Hỗn Nguyên Lệnh có một khối vốn bị tứ thánh tử đánh cắp, một khối còn lại lưu trong tay Âm Dương Tán Nhân, Lâm Lạc lại tập hợp đủ hai khối Hỗn Nguyên Lệnh khẳng định có quan hệ sâu xa với hai người kia!
Nàng suy nghĩ kỹ lại, kỳ thật khi cùng Lâm Lạc điên loan đảo phương đã có thể cảm giác được trong thân thể đối phương có Đại Âm Dương Song Tu công pháp lưu chuyển, thứ công pháp này mặc dù sau khi tiến vào Tinh Vực trên cơ bản đã mất đi tác dụng, nhưng hai người đều tu luyện loại công pháp như vậy khi tiếp xúc thân mật tuyệt đối là có thể cảm ứng ra.
Nhưng bởi vì nàng lần đầu tiên nhấm nháp được khoái hoạt nam nữ từ trên người Lâm Lạc, chỉ cần Lâm Lạc vừa tiến vào thân thể nàng thì trong đầu nàng chỉ còn lại dục vọng, hoặc luôn do dự ở việc giết hay không giết hắn, vì thế đã bỏ sót chi tiết này!
Mà trước đó Lâm Lạc là “nam nhân” của Tần Vận Di, chẳng lẽ lão thất cũng bỏ qua nguồn gốc công pháp trên người của hắn hay sao? Hơn nữa kỳ thật xem như nàng cưỡng đoạt Lâm Lạc kéo qua, nhưng Tần Vận Di lại không hề nói một tiếng nào, đây hoàn toàn không phù hợp với tính cách của đối phương, chẳng lẽ…
Nàng mơ hồ có cảm giác bất an.
Hai người rời khỏi thành thị, một đường đi ra ít nhất phải vạn dặm, xác định sau lưng không còn cái đuôi theo dõi, Lâm Lạc lấy ra ba khối Hỗn Nguyên Lệnh, ba kiện đồ vật vừa tới gần sát nhau lập tức hấp thu tới cùng nhau, tản mát ra ánh sáng dịu dàng.
Ông!
Ba khối Hỗn Nguyên Lệnh liên kết đầu đuôi lẫn nhau, hình thành hình tam giác, bắn ra một quầng sáng, hiện ra một bức ảnh hình viên cầu, không ngừng xoay tròn giữa không trung.