Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 877: Nhập Âm Dương thánh giáo
Kể từ khi biết được Song Tu
quả sau Tinh Vực đã không còn tác dụng, chúng nữ đều có tâm bệnh, ngoại
trừ Phong Sở Liên, Nam Nhược Hoa, Thủy Doanh Tâm là người có tư chất
nghịch thiên, ai dám nói mình nhất định có thể đột phá thần cảnh?
Đừng nói thần cảnh, nếu không có Lâm Lạc trợ giúp ngay cả Tinh Hoàng cũng chưa hẳn có thể đạt tới ah!
Nhiều nhất chỉ có được năm vạn năm tuổi thọ, nhưng ở chung với Lâm Lạc dù cho năm vạn năm nhưng làm sao thấy đủ? Cho dù năm mươi vạn năm, năm trăm vạn năm nàng cũng không thỏa mãn!
- Đừng lo lắng, nếu các nàng sau khi tiến vào Tinh Vực cảnh giới chậm chạp, ta càng phải đi lên Thần giới, sau đó đoạt thần quả giúp các nàng tiến vào thần cảnh, các nàng không rời được ta, chẳng lẽ ta bỏ được các nàng?
Lâm Lạc dùng sức động vài cái, làm Lữ Nguyệt Đồng lại kêu lên rên rỉ, hai gò ngực tròn không ngừng nhảy lên thật vui.
- Nhưng mà tiến vào Thần giới khó khăn, rời khỏi Thần giới càng khó, bằng không những người tiến vào thần cảnh vì sao lại không ban ơn cho con cháu đây?
Lữ Nguyệt Đồng nghĩ tới lời nói của Khương Huyền Binh, lúc trước khi Ngân Nguyệt thú gây họa nhân giới thì người hạ giới cũng phải tìm cái giá thật lớn mới liên hệ được với tổ tiên trên Thần giới.
- Ai nói bọn hắn không có? Chỉ là Ngân Nguyệt Tinh chúng ta bởi vì không phải tinh cầu chân chính, linh khí loãng, không có vị tiền bối nào có thể phi thăng, bản thân nàng cũng không nhìn thấy được thần tích xuất hiện! Hơn nữa nàng đã quên thí luyện tràng thần chi?
Lâm Lạc ôm bờ mông tròn đầy của nàng đặt lên bàn sách, rất nhanh va chạm làm chiếc bàn không ngừng va tường phát ra thanh âm thình thịch không nhỏ.
- Ah, thần chi thí luyện tràng!
Lữ Nguyệt Đồng lập tức nghĩ đến, đó là thần linh vì tìm vui mà đánh đố, ý đặc biệt đem những người hạ giới cuốn vào bên trong, đấu đá lẫn nhau cho họ quan sát, người thắng cũng sẽ đạt được ban thưởng.
- Cho dù ta không thể hạ trần, cũng có thể thông qua loại hình thức này đem bảo vật truyền xuống, các nàng một đường làm bạn cùng ta tới hôm nay, cũng sẽ một đường làm bạn cùng ta đi tới đỉnh phong Thần giới!
Lâm Lạc kiên định mà tràn ngập tự tin nói.
- Ah…
Lữ Nguyệt Đồng nghe được xúc động, hơn nữa khoái cảm thân thể đạt tới cực điểm, nhất thời hai chân gắt gao quấn chặt eo Lâm Lạc, phóng túng kêu lên vui sướng:
- Đại sắc lang, cấp cho lão nương một đứa bé!
Lâm Lạc hừ một tiếng, động tác vũ bão, ở trên thân thể Lữ Nguyệt Đồng đạt tới cực hạn, phóng thích ra khoái cảm cường liệt nhất, hai người mồ hôi đầm đìa, tuy rằng đã xong việc nhưng vẫn ôm đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đối phương, dư vị không ngừng.
…
Bởi vì Lâm Lạc cần lợi dụng Bạch Hoán Toàn tiến vào Âm Dương thánh giáo, Lữ Nguyệt Đồng liền quyết định ở lại Lữ gia thêm nửa năm, thẳng tới khi Lâm Lạc thuận lợi đi vào Âm Dương thánh giáo nàng mới tiếp tục quay về Băng Tuyết quốc.
Đối với quyết định của nàng trên dưới Lữ gia đương nhiên vô cùng vui sướng, còn tưởng rằng chiêu bài thân tình đã xảy ra tác dụng. Càng gia tăng thêm hoạt động, vừa lấy lòng Lữ Nguyệt Đồng vừa gạt bỏ Lâm Lạc.
Vị thánh mẫu Âm Dương thánh giáo kia ít nhất phải bốn tháng sau mới “truyền chiếu” Bạch Thu Minh, thời gian quá dài, Lâm Lạc liền đem mấy người Tô Mỵ vốn không cần bế quan gọi đến, miễn một mình Lữ Nguyệt Đồng hầu hạ hắn không nổi, mỗi lần bản thân nàng biến thành mềm nhũn mà Lâm Lạc còn cứng rắn như sắt, đến lúc đó nàng còn phải dùng miệng cùng tay mới có thể giải quyết, thật sự mệt chết nàng.
Tô Mỵ, Lăng Kinh Hồng đều là tuyệt thế giai nhân, cũng may người của Lữ gia từng gặp qua các nàng, nhưng theo tu vi tăng lên, khí chất của các nàng ngày càng động lòng người, đều tự hướng theo tính cách tương xứng với bản thân mình mà phát triển.
Tô Mỵ tự nhiên càng ngày càng dễ thương, một ánh mắt của tiểu yêu tinh đủ làm người ta thần hồn điên đảo, mà Lăng Kinh Hồng càng ngày càng xinh đẹp, làm người ta sinh lòng tưởng niệm nhưng lại không dám khinh nhờ. Trữ Kiều Nguyệt lại có vẻ yếu ớt đáng thương, làm người ta không tự chủ được sinh lòng thương tiếc, mà Hạ Mộng Như lại mỹ lệ tận xương, người gặp nàng tuy sẽ dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, nhưng cuối cùng sẽ nhìn chằm chằm vào bờ mông tròn đầy của nàng, hận không thể lập tức kéo áo nàng trực tiếp làm đi vào, làm cho nữ nhân xinh đẹp kia không ngừng quằn quại kêu rên.
Đồng dạng đều là dễ thương, Tô Mỵ xinh đẹp như không yêu khí, giống như một quý tộc cao cao tại thượng, mà Hạ Mộng Như lại mỹ lệ tận xương, là dạng phóng đãng, làm nam nhân vừa thấy nàng chỉ muốn dụ dỗ cưỡng bức.
Đương nhiên còn có một hồ ly tinh chân chính, Đường Điềm căn bản không có tâm tư chuyên cần tu luyện, suốt ngày không chơi thì ăn, nhưng ai bảo người ta thân phận tốt, chỉ cần lĩnh ngộ được điều gì lập tức huyết mạch tăng lên cảnh giới liền tăng, cho dù là Lâm Lạc cũng phải hâm mộ!
Tiểu ma nữ hi hi ha ha theo sát Tô Mỵ các nàng đi ra hỗn ăn hỗn uống, không hề để ý mình là người vướng bận, nàng còn chưa ăn vào Thần Đạo quả, theo nàng nói do cảnh giới còn chưa được củng cố, hiện tại ăn vào chỉ vô ích, dù sao cảnh giới của nàng thật sự là quá rộng.
Nàng cứng rắn đòi đi theo, Lâm Lạc cũng không có biện pháp, hiện tại tiểu ma nữ cũng đã là Tinh Vương cảnh, có được không gian linh căn chân chính, chỉ nói năng lực trốn chạy ngay cả Lâm Lạc cũng kém hơn nàng – trừ phi Lâm Lạc đạt được càng nhiều lĩnh ngộ trong Cấm tự.
Chứng kiến nhiều mỹ nữ như hoa như ngọc, trong lòng Lữ gia càng thêm bất bình!
Trên đời này nam tử có thực lực có thể thê thiếp hợp bầy, nhưng gặp phải thê tử còn cường thế hơn mình ai còn dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt? Võ gia thế giới chỉ nói nắm tay làm chủ, đặt trong quan hệ vợ chồng cũng là như thế.
Nhưng Lâm Lạc còn dám “hồng hạnh xuất tường”, nhưng còn không chỉ một người, điều này làm người của Lữ gia sao có thể chịu phục – nga, ngươi để cho lão tổ Chủ Linh cảnh Lữ gia làm thiếp, còn có lẽ trời sao?
Mấy ngày nay thanh niên đến tìm Lâm Lạc gây phiền toái càng ngày càng nhiều, bọn hắn không dám đánh Lâm Lạc nhưng trong lời nói không chút khách khí, châm chọc hắn công lực ăn mềm cơm làm sao lại có thể thâm hậu như thế.
Lâm Lạc vô cùng nhàn rỗi, nhưng cũng không để ý châm chọc bọn họ, dù sao cuộc sống như vậy đã lâu hắn không hưởng thụ, mà kế tiếp cần tiến vào Âm Dương thánh giáo thật không biết còn hung hiểm thế nào.
- Lâm Lạc, không cho ngươi cùng Nguyệt Đồng lão tổ tỷ tỷ cùng một chỗ!
Ngày này, Lâm Lạc nghênh đón tình địch trẻ tuổi nhất, một tiểu nam hài mới chín tuổi, trên mặt vẫn còn vương nước mũi.
Lâm Lạc không khỏi bật cười, nói:
- Nga, vì sao?
- Bởi vì ngươi không thể cấp hạnh phục cho Nguyệt Đồng lão tổ tỷ tỷ, chỉ có ta có thể!
Tiểu nam hài rất có khí thế nói.
- Ngươi có biết cái gì là hạnh phúc?
- Đương nhiên biết!
Tiểu nam hài lớn tiếng nói:
- Hạnh phúc chính là có thể cùng Nguyệt Đồng tỷ tỷ chơi bùn!
- Phốc…
Tô Mỵ ở một bên không nhịn được cười phun, mị nhãn như tơ nhìn Lâm Lạc, nũng nịu nói:
- Bổn cô nương cũng muốn chơi…ba!
Nàng cố ý bặm môi chép miệng một cái, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt nàng đang chăm chú nơi nào, liền biết chữ kia mang ý nghĩa gì.
Đừng nói thần cảnh, nếu không có Lâm Lạc trợ giúp ngay cả Tinh Hoàng cũng chưa hẳn có thể đạt tới ah!
Nhiều nhất chỉ có được năm vạn năm tuổi thọ, nhưng ở chung với Lâm Lạc dù cho năm vạn năm nhưng làm sao thấy đủ? Cho dù năm mươi vạn năm, năm trăm vạn năm nàng cũng không thỏa mãn!
- Đừng lo lắng, nếu các nàng sau khi tiến vào Tinh Vực cảnh giới chậm chạp, ta càng phải đi lên Thần giới, sau đó đoạt thần quả giúp các nàng tiến vào thần cảnh, các nàng không rời được ta, chẳng lẽ ta bỏ được các nàng?
Lâm Lạc dùng sức động vài cái, làm Lữ Nguyệt Đồng lại kêu lên rên rỉ, hai gò ngực tròn không ngừng nhảy lên thật vui.
- Nhưng mà tiến vào Thần giới khó khăn, rời khỏi Thần giới càng khó, bằng không những người tiến vào thần cảnh vì sao lại không ban ơn cho con cháu đây?
Lữ Nguyệt Đồng nghĩ tới lời nói của Khương Huyền Binh, lúc trước khi Ngân Nguyệt thú gây họa nhân giới thì người hạ giới cũng phải tìm cái giá thật lớn mới liên hệ được với tổ tiên trên Thần giới.
- Ai nói bọn hắn không có? Chỉ là Ngân Nguyệt Tinh chúng ta bởi vì không phải tinh cầu chân chính, linh khí loãng, không có vị tiền bối nào có thể phi thăng, bản thân nàng cũng không nhìn thấy được thần tích xuất hiện! Hơn nữa nàng đã quên thí luyện tràng thần chi?
Lâm Lạc ôm bờ mông tròn đầy của nàng đặt lên bàn sách, rất nhanh va chạm làm chiếc bàn không ngừng va tường phát ra thanh âm thình thịch không nhỏ.
- Ah, thần chi thí luyện tràng!
Lữ Nguyệt Đồng lập tức nghĩ đến, đó là thần linh vì tìm vui mà đánh đố, ý đặc biệt đem những người hạ giới cuốn vào bên trong, đấu đá lẫn nhau cho họ quan sát, người thắng cũng sẽ đạt được ban thưởng.
- Cho dù ta không thể hạ trần, cũng có thể thông qua loại hình thức này đem bảo vật truyền xuống, các nàng một đường làm bạn cùng ta tới hôm nay, cũng sẽ một đường làm bạn cùng ta đi tới đỉnh phong Thần giới!
Lâm Lạc kiên định mà tràn ngập tự tin nói.
- Ah…
Lữ Nguyệt Đồng nghe được xúc động, hơn nữa khoái cảm thân thể đạt tới cực điểm, nhất thời hai chân gắt gao quấn chặt eo Lâm Lạc, phóng túng kêu lên vui sướng:
- Đại sắc lang, cấp cho lão nương một đứa bé!
Lâm Lạc hừ một tiếng, động tác vũ bão, ở trên thân thể Lữ Nguyệt Đồng đạt tới cực hạn, phóng thích ra khoái cảm cường liệt nhất, hai người mồ hôi đầm đìa, tuy rằng đã xong việc nhưng vẫn ôm đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đối phương, dư vị không ngừng.
…
Bởi vì Lâm Lạc cần lợi dụng Bạch Hoán Toàn tiến vào Âm Dương thánh giáo, Lữ Nguyệt Đồng liền quyết định ở lại Lữ gia thêm nửa năm, thẳng tới khi Lâm Lạc thuận lợi đi vào Âm Dương thánh giáo nàng mới tiếp tục quay về Băng Tuyết quốc.
Đối với quyết định của nàng trên dưới Lữ gia đương nhiên vô cùng vui sướng, còn tưởng rằng chiêu bài thân tình đã xảy ra tác dụng. Càng gia tăng thêm hoạt động, vừa lấy lòng Lữ Nguyệt Đồng vừa gạt bỏ Lâm Lạc.
Vị thánh mẫu Âm Dương thánh giáo kia ít nhất phải bốn tháng sau mới “truyền chiếu” Bạch Thu Minh, thời gian quá dài, Lâm Lạc liền đem mấy người Tô Mỵ vốn không cần bế quan gọi đến, miễn một mình Lữ Nguyệt Đồng hầu hạ hắn không nổi, mỗi lần bản thân nàng biến thành mềm nhũn mà Lâm Lạc còn cứng rắn như sắt, đến lúc đó nàng còn phải dùng miệng cùng tay mới có thể giải quyết, thật sự mệt chết nàng.
Tô Mỵ, Lăng Kinh Hồng đều là tuyệt thế giai nhân, cũng may người của Lữ gia từng gặp qua các nàng, nhưng theo tu vi tăng lên, khí chất của các nàng ngày càng động lòng người, đều tự hướng theo tính cách tương xứng với bản thân mình mà phát triển.
Tô Mỵ tự nhiên càng ngày càng dễ thương, một ánh mắt của tiểu yêu tinh đủ làm người ta thần hồn điên đảo, mà Lăng Kinh Hồng càng ngày càng xinh đẹp, làm người ta sinh lòng tưởng niệm nhưng lại không dám khinh nhờ. Trữ Kiều Nguyệt lại có vẻ yếu ớt đáng thương, làm người ta không tự chủ được sinh lòng thương tiếc, mà Hạ Mộng Như lại mỹ lệ tận xương, người gặp nàng tuy sẽ dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, nhưng cuối cùng sẽ nhìn chằm chằm vào bờ mông tròn đầy của nàng, hận không thể lập tức kéo áo nàng trực tiếp làm đi vào, làm cho nữ nhân xinh đẹp kia không ngừng quằn quại kêu rên.
Đồng dạng đều là dễ thương, Tô Mỵ xinh đẹp như không yêu khí, giống như một quý tộc cao cao tại thượng, mà Hạ Mộng Như lại mỹ lệ tận xương, là dạng phóng đãng, làm nam nhân vừa thấy nàng chỉ muốn dụ dỗ cưỡng bức.
Đương nhiên còn có một hồ ly tinh chân chính, Đường Điềm căn bản không có tâm tư chuyên cần tu luyện, suốt ngày không chơi thì ăn, nhưng ai bảo người ta thân phận tốt, chỉ cần lĩnh ngộ được điều gì lập tức huyết mạch tăng lên cảnh giới liền tăng, cho dù là Lâm Lạc cũng phải hâm mộ!
Tiểu ma nữ hi hi ha ha theo sát Tô Mỵ các nàng đi ra hỗn ăn hỗn uống, không hề để ý mình là người vướng bận, nàng còn chưa ăn vào Thần Đạo quả, theo nàng nói do cảnh giới còn chưa được củng cố, hiện tại ăn vào chỉ vô ích, dù sao cảnh giới của nàng thật sự là quá rộng.
Nàng cứng rắn đòi đi theo, Lâm Lạc cũng không có biện pháp, hiện tại tiểu ma nữ cũng đã là Tinh Vương cảnh, có được không gian linh căn chân chính, chỉ nói năng lực trốn chạy ngay cả Lâm Lạc cũng kém hơn nàng – trừ phi Lâm Lạc đạt được càng nhiều lĩnh ngộ trong Cấm tự.
Chứng kiến nhiều mỹ nữ như hoa như ngọc, trong lòng Lữ gia càng thêm bất bình!
Trên đời này nam tử có thực lực có thể thê thiếp hợp bầy, nhưng gặp phải thê tử còn cường thế hơn mình ai còn dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt? Võ gia thế giới chỉ nói nắm tay làm chủ, đặt trong quan hệ vợ chồng cũng là như thế.
Nhưng Lâm Lạc còn dám “hồng hạnh xuất tường”, nhưng còn không chỉ một người, điều này làm người của Lữ gia sao có thể chịu phục – nga, ngươi để cho lão tổ Chủ Linh cảnh Lữ gia làm thiếp, còn có lẽ trời sao?
Mấy ngày nay thanh niên đến tìm Lâm Lạc gây phiền toái càng ngày càng nhiều, bọn hắn không dám đánh Lâm Lạc nhưng trong lời nói không chút khách khí, châm chọc hắn công lực ăn mềm cơm làm sao lại có thể thâm hậu như thế.
Lâm Lạc vô cùng nhàn rỗi, nhưng cũng không để ý châm chọc bọn họ, dù sao cuộc sống như vậy đã lâu hắn không hưởng thụ, mà kế tiếp cần tiến vào Âm Dương thánh giáo thật không biết còn hung hiểm thế nào.
- Lâm Lạc, không cho ngươi cùng Nguyệt Đồng lão tổ tỷ tỷ cùng một chỗ!
Ngày này, Lâm Lạc nghênh đón tình địch trẻ tuổi nhất, một tiểu nam hài mới chín tuổi, trên mặt vẫn còn vương nước mũi.
Lâm Lạc không khỏi bật cười, nói:
- Nga, vì sao?
- Bởi vì ngươi không thể cấp hạnh phục cho Nguyệt Đồng lão tổ tỷ tỷ, chỉ có ta có thể!
Tiểu nam hài rất có khí thế nói.
- Ngươi có biết cái gì là hạnh phúc?
- Đương nhiên biết!
Tiểu nam hài lớn tiếng nói:
- Hạnh phúc chính là có thể cùng Nguyệt Đồng tỷ tỷ chơi bùn!
- Phốc…
Tô Mỵ ở một bên không nhịn được cười phun, mị nhãn như tơ nhìn Lâm Lạc, nũng nịu nói:
- Bổn cô nương cũng muốn chơi…ba!
Nàng cố ý bặm môi chép miệng một cái, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt nàng đang chăm chú nơi nào, liền biết chữ kia mang ý nghĩa gì.