Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 484: Oai phong của Đường Điềm (2)
Ads
"Uy, uy, đại phôi đản, ngươi đừng chạy a!” Đường Điềm kêu to.
“Tiểu nha đầu, đem vật nọ giao ra đây!” Dịch gia lão tổ quát một tiếng, hư trảo lại chồm tới.
Tuy rằng khoảng cách vài chục trượng nhưng uy lực của bán bộ linh giả nào có thể xem thường, một luồng đại lực lập tức bắn về khối linh thạch.
“Oa, lão gia này không biết xấu hổ, dám cướp đồ của ta!” Đường Điềm kêu to oa oa, hai tay ôm chặt lấy khối linh thạch, giống như một quả cầu tròn đánh tới Dịch gia lão tổ.
Tay phải của Dịch gia lão tổ phất lên, muốn vùng thoát khỏi Đường Điềm, nhưng tiểu ma nữ giống như có si mê, cứ bám vòng quanh như con diều bay giữa không trung.
“Khanh khách!” Đường Điềm cười duyên dáng, đại khái cảm thấy trò bay tới bay lui này rất hay.
Dịch gia lão tổ cũng không nghĩ tới không thể thoát khỏi Đường Điềm. Hắn là loại thân phận như thế nào, dĩ nhiên không có khả năng dây dưa cướp đoạt linh thạch với Đường Điềm. Hơn nữa này tiểu nha đầu này ở bên Lâm Lạc, hắn cũng có điều suy nghĩ, không dám một chưởng chụp chết Đường Điềm.
“Hưng Ba, đoạt lấy linh thạch!” Ở trước mặt Điền gia lão tổ cùng Phạm Thương Vũ, hắn không thể hạ xuống thân phận, bởi vậy chuyện này chỉ có thể giao cho Dịch Hưng Ba đi làm.
“Dạ!” Dịch Hưng Ba lên tiếng, nhào về phía Đường Điềm.
“Lão mặt trắng, ngươi cũng tưởng cướp được đồ của người ta?”
Dịch Hưng Ba không khỏi sầm mặt, nhất thời đánh ra một đạo kình khí về phía hai má của Đường Điềm, chẳng những muốn tát nàng mà còn muốn ngoan độc đả thương nàng!
“So với đại phôi đản còn hư hơn!” Đường Điềm hờn dỗi một tiếng, một tay vung lên, một cây bổng chùy cực lớn bằng không xuất hiện, đập vào mặt Dịch Hưng Ba.
Cú đánh vừa nhanh vừa hiểm, Dịch Hưng Ba căn bản tránh né không kịp, nhất thời bị đập trúng, ngã vật ra đất, trên mặt máu tươi đầm đìa.
“Bảo ngươi đó! Không nên thân! Đồ người ta có thể tùy tiện lấy chắc!” Đường Điềm một cước dẫm nát Dịch Hưng Ba rồi bằng không biến ra nào xẻng, nồi, muôi …tấp vào hắn.
Tiểu ma nữ quả nhiên cổ quái, không gian pháp khí của Tô Mị cùng Lăng Kinh Hồng thì cất chứa toàn là quần áo trang sức, còn của nàng là những thứ quái lạ nhưng lại rất nhanh tập bên người như một ngọn núi nhỏ!
Dịch Hưng Ba coi như xui xẻo tám đời, căn bản không có sức phản kháng, chỉ nằm yên để cho Đường Điềm làm bao cát đánh.
“Ha ha ha, lại hóa trang cho ngươi!” Đường Điềm vui vẻ, lấy ra bút mực vẽ vào mặt Dịch Hưng Ba.
“Đủ rồi!” Dịch gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, lúc này ai cũng có thể thấy được Đường Điềm tuyệt không đơn giản, nhưng cao thủ như vậy thật sự chưa ai thấy qua, sao không có một chút hình tượng!
Đường Điềm căn bản không quản đến hắn, chỉ mê mải vẽ lên mặt Dịch Hưng Ba, bên trái vẽ một con rùa, bên phải là một con rắn nước.
“Ha ha, thần long diễn quy đồ, xem họa công của ta thế nào?” Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng, rất có ý chờ khen ngợi.
“Cái này mà như thần long, rõ ràng là cá chạch!” Lâm Lạc cũng bắt đầu ồn ào.
“Đại phôi đản lại muốn đả kích người ta!” Đường Điềm tức giận đến nhe cả hai răng nanh.
“Lão phu nói, đủ rồi!” Dịch gia lão tổ quát lớn một tiếng. Dịch Hưng Ba có thảm trạng như thế cũng là bởi vì hắn hạ mệnh lệnh, sao có thể dễ dàng để cho hậu bối có tiền đồ của gia tộc chịu khuất nhục như vậy, lập tức tiến lên.
Hắn lúc này đã cực kỳ coi trọng Đường Điềm, vừa ra tay đã vận dụng toàn lực, hoàn toàn xem đối phương là đối thủ chân chính!
“Xú lão đầu, ngươi cũng muốn vẽ lên mặt sao?” Khuôn mặt của Đường Điềm lại lộ ra nụ cười ác ma.
Nàng chụp ra một trảo, Dịch gia lão tổ lập tức giống như một con rối gỗ, bị nàng khống chế rồi rơi bịch xuống!
Nếu rơi xuống thì khả năng cũng không bị thương gì nhưng mấu chốt là mặt mũi! Ở đây còn có Điền gia lão tổ cùng Phạm Thương Vũ, nếu bị bọn họ thấy một màn như vậy, cho dù Dịch gia lão tổ ngày sau tiến vào tiên cảnh cũng tẩy không hết sỉ nhục!
Hắn lập tức mở ra lĩnh vực, vô số hắc quang di động, xuất ra một không gian chừng chín trượng, bên trong tất cả đều là đằng mạn màu đen, không ngừng huy vũ cành lá.
Trong vòng lĩnh vực, võ giả là thần!
Dịch gia lão tổ vừa xuất ra lĩnh vực, lập tức lấy lại tự do nhưng càng thêm coi trọng Đường Điềm hơn mười lần!
“Xem Toái không nhận của ta!” Tay phải của Đường Điềm lại phất lên, ba đạo không khí nhận lập tức hình thành, hưu hưu hưu, bắn về Dịch gia lão tổ.
“Hừ!” Dịch gia lão tổ cười lạnh, hắn là hoàn toàn là chúa tể bên trong lĩnh vực, trừ bỏ lĩnh vực, bất luận công kích nào cũng không có hiệu quả với hắn!
Ông! Ông! Ông!
Ba đạo không khí nhận đánh tới trong lĩnh vực màu đen. Toàn bộ đằng mạn lập tức vươn cành trườn tới nhưng không khí nhận cũng cường đại đến khủng bố, chặt nát toàn bộ đám đằng mạn, hoàn toàn không bị trở ngại!
Hơn nữa, không khí nhận vừa lướt qua thì lĩnh vực màu đen lập tức bị áp súc, giống như bị cắn nuốt!
“Tiên cảnh tối cường giả!” Ba người bao gồm lão tổ hai nhà Dịch, Điền và Phạm Thương Vũ đồng thời kinh hô.
Không khí nhận chính là một loại lĩnh vực nhỏ, chỉ là Đường Điềm đối việc khống chế lĩnh vực đã đạt tới trình độ cao mới có thể phân cách ra làm ám khí mà không phải chỉ thuần túy là một môi trường!
Cho dù bán bộ linh giả cũng không có khả năng làm được điểm này, chỉ có chân chính tiên cảnh tối cường giả mới có khả năng nắm trong tay như ý!
Tiểu nha đầu ôm linh thạch liếm nước miếng chảy ròng lại là Linh cảnh tối cường giả!
Oành! Oành! Oành!
Dịch gia lão tổ nhất thời bị ba đạo không khí nhận đánh bay.
Tiểu ma nữ hoan hô một tiếng rồi tung tăng chạy qua, tiếp tục lấy ra một đống thứ linh tinh. Hơn nữa, lúc này nàng tế ra một tấm ván cửa thật lớn, còn thêm cả hai vòng đồng, tuyệt đối là lấy trộm từ cổng nhà người ta!
Binh binh binh, Đường Điềm không hề khách khí với Dịch gia lão tổ, đập loạn lên đầu hắn.
“Xú lão đầu, đã bảo ngươi không ngoan, từng này tuổi rồi còn muốn cướp đồ của người khác,không thấy xấu hổ?” Nàng vừa quở trách, vừa dạy Dịch gia lão tổ đạo lý làm người.
“Tiểu ma nữ, ngươi có tư cách giáo huấn người sao?” Lâm Lạc tức giận nói.
Nha đầu kia cả ngày trộm đồ lừa gạt, lại có có thể đúng lý hợp tình giáo huấn người, thế đạo này thật sự là không có thiên lý .
“Đại phôi đản!” Đường Điềm đánh đủ liền lấy từ trong lòng ra một người rơm có dán tên Lâm Lạc rồi hoa hoa bắt đầu nguyền rủa .
Nhưng lúc này cũng không ai dám giễu cợt nàng!
Người ta là chính tông tiên cảnh tối cường giả, cho dù có điên cũng không thể trêu vào, thực lực như vậy nhìn cả thiên hạ cũng là bậc vương giả! Không phục, cứ nhìn xem kết cục của Dịch Hưng Ba và Dịch gia lão tổ!
Điền gia lão tổ không khỏi thầm kêu trong lòng may mắn, chính là vừa rồi cảm thấy một tia bất an làm cho hắn không có lập tức xuất thủ, cũng tránh thoát một kiếp.
Phạm Thương Vũ cất tiếng cười to, nói:“Nguyên lai tiền bối đồng hành với ta nhiều ngày như vậy mà ta một chút cũng không biết!”
“Lâm thế chất, ngươi có vị tiền bối này đi theo, tự nhiên thiên hạ tùy ý có thể đi , Phạm mỗ sẽ không bêu xấu, ngày khác tái kiến!” Thân hình bắn lên, nhấp nhô vài cái liền biến mất không thấy.
“Tiểu nha đầu, đem vật nọ giao ra đây!” Dịch gia lão tổ quát một tiếng, hư trảo lại chồm tới.
Tuy rằng khoảng cách vài chục trượng nhưng uy lực của bán bộ linh giả nào có thể xem thường, một luồng đại lực lập tức bắn về khối linh thạch.
“Oa, lão gia này không biết xấu hổ, dám cướp đồ của ta!” Đường Điềm kêu to oa oa, hai tay ôm chặt lấy khối linh thạch, giống như một quả cầu tròn đánh tới Dịch gia lão tổ.
Tay phải của Dịch gia lão tổ phất lên, muốn vùng thoát khỏi Đường Điềm, nhưng tiểu ma nữ giống như có si mê, cứ bám vòng quanh như con diều bay giữa không trung.
“Khanh khách!” Đường Điềm cười duyên dáng, đại khái cảm thấy trò bay tới bay lui này rất hay.
Dịch gia lão tổ cũng không nghĩ tới không thể thoát khỏi Đường Điềm. Hắn là loại thân phận như thế nào, dĩ nhiên không có khả năng dây dưa cướp đoạt linh thạch với Đường Điềm. Hơn nữa này tiểu nha đầu này ở bên Lâm Lạc, hắn cũng có điều suy nghĩ, không dám một chưởng chụp chết Đường Điềm.
“Hưng Ba, đoạt lấy linh thạch!” Ở trước mặt Điền gia lão tổ cùng Phạm Thương Vũ, hắn không thể hạ xuống thân phận, bởi vậy chuyện này chỉ có thể giao cho Dịch Hưng Ba đi làm.
“Dạ!” Dịch Hưng Ba lên tiếng, nhào về phía Đường Điềm.
“Lão mặt trắng, ngươi cũng tưởng cướp được đồ của người ta?”
Dịch Hưng Ba không khỏi sầm mặt, nhất thời đánh ra một đạo kình khí về phía hai má của Đường Điềm, chẳng những muốn tát nàng mà còn muốn ngoan độc đả thương nàng!
“So với đại phôi đản còn hư hơn!” Đường Điềm hờn dỗi một tiếng, một tay vung lên, một cây bổng chùy cực lớn bằng không xuất hiện, đập vào mặt Dịch Hưng Ba.
Cú đánh vừa nhanh vừa hiểm, Dịch Hưng Ba căn bản tránh né không kịp, nhất thời bị đập trúng, ngã vật ra đất, trên mặt máu tươi đầm đìa.
“Bảo ngươi đó! Không nên thân! Đồ người ta có thể tùy tiện lấy chắc!” Đường Điềm một cước dẫm nát Dịch Hưng Ba rồi bằng không biến ra nào xẻng, nồi, muôi …tấp vào hắn.
Tiểu ma nữ quả nhiên cổ quái, không gian pháp khí của Tô Mị cùng Lăng Kinh Hồng thì cất chứa toàn là quần áo trang sức, còn của nàng là những thứ quái lạ nhưng lại rất nhanh tập bên người như một ngọn núi nhỏ!
Dịch Hưng Ba coi như xui xẻo tám đời, căn bản không có sức phản kháng, chỉ nằm yên để cho Đường Điềm làm bao cát đánh.
“Ha ha ha, lại hóa trang cho ngươi!” Đường Điềm vui vẻ, lấy ra bút mực vẽ vào mặt Dịch Hưng Ba.
“Đủ rồi!” Dịch gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, lúc này ai cũng có thể thấy được Đường Điềm tuyệt không đơn giản, nhưng cao thủ như vậy thật sự chưa ai thấy qua, sao không có một chút hình tượng!
Đường Điềm căn bản không quản đến hắn, chỉ mê mải vẽ lên mặt Dịch Hưng Ba, bên trái vẽ một con rùa, bên phải là một con rắn nước.
“Ha ha, thần long diễn quy đồ, xem họa công của ta thế nào?” Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng, rất có ý chờ khen ngợi.
“Cái này mà như thần long, rõ ràng là cá chạch!” Lâm Lạc cũng bắt đầu ồn ào.
“Đại phôi đản lại muốn đả kích người ta!” Đường Điềm tức giận đến nhe cả hai răng nanh.
“Lão phu nói, đủ rồi!” Dịch gia lão tổ quát lớn một tiếng. Dịch Hưng Ba có thảm trạng như thế cũng là bởi vì hắn hạ mệnh lệnh, sao có thể dễ dàng để cho hậu bối có tiền đồ của gia tộc chịu khuất nhục như vậy, lập tức tiến lên.
Hắn lúc này đã cực kỳ coi trọng Đường Điềm, vừa ra tay đã vận dụng toàn lực, hoàn toàn xem đối phương là đối thủ chân chính!
“Xú lão đầu, ngươi cũng muốn vẽ lên mặt sao?” Khuôn mặt của Đường Điềm lại lộ ra nụ cười ác ma.
Nàng chụp ra một trảo, Dịch gia lão tổ lập tức giống như một con rối gỗ, bị nàng khống chế rồi rơi bịch xuống!
Nếu rơi xuống thì khả năng cũng không bị thương gì nhưng mấu chốt là mặt mũi! Ở đây còn có Điền gia lão tổ cùng Phạm Thương Vũ, nếu bị bọn họ thấy một màn như vậy, cho dù Dịch gia lão tổ ngày sau tiến vào tiên cảnh cũng tẩy không hết sỉ nhục!
Hắn lập tức mở ra lĩnh vực, vô số hắc quang di động, xuất ra một không gian chừng chín trượng, bên trong tất cả đều là đằng mạn màu đen, không ngừng huy vũ cành lá.
Trong vòng lĩnh vực, võ giả là thần!
Dịch gia lão tổ vừa xuất ra lĩnh vực, lập tức lấy lại tự do nhưng càng thêm coi trọng Đường Điềm hơn mười lần!
“Xem Toái không nhận của ta!” Tay phải của Đường Điềm lại phất lên, ba đạo không khí nhận lập tức hình thành, hưu hưu hưu, bắn về Dịch gia lão tổ.
“Hừ!” Dịch gia lão tổ cười lạnh, hắn là hoàn toàn là chúa tể bên trong lĩnh vực, trừ bỏ lĩnh vực, bất luận công kích nào cũng không có hiệu quả với hắn!
Ông! Ông! Ông!
Ba đạo không khí nhận đánh tới trong lĩnh vực màu đen. Toàn bộ đằng mạn lập tức vươn cành trườn tới nhưng không khí nhận cũng cường đại đến khủng bố, chặt nát toàn bộ đám đằng mạn, hoàn toàn không bị trở ngại!
Hơn nữa, không khí nhận vừa lướt qua thì lĩnh vực màu đen lập tức bị áp súc, giống như bị cắn nuốt!
“Tiên cảnh tối cường giả!” Ba người bao gồm lão tổ hai nhà Dịch, Điền và Phạm Thương Vũ đồng thời kinh hô.
Không khí nhận chính là một loại lĩnh vực nhỏ, chỉ là Đường Điềm đối việc khống chế lĩnh vực đã đạt tới trình độ cao mới có thể phân cách ra làm ám khí mà không phải chỉ thuần túy là một môi trường!
Cho dù bán bộ linh giả cũng không có khả năng làm được điểm này, chỉ có chân chính tiên cảnh tối cường giả mới có khả năng nắm trong tay như ý!
Tiểu nha đầu ôm linh thạch liếm nước miếng chảy ròng lại là Linh cảnh tối cường giả!
Oành! Oành! Oành!
Dịch gia lão tổ nhất thời bị ba đạo không khí nhận đánh bay.
Tiểu ma nữ hoan hô một tiếng rồi tung tăng chạy qua, tiếp tục lấy ra một đống thứ linh tinh. Hơn nữa, lúc này nàng tế ra một tấm ván cửa thật lớn, còn thêm cả hai vòng đồng, tuyệt đối là lấy trộm từ cổng nhà người ta!
Binh binh binh, Đường Điềm không hề khách khí với Dịch gia lão tổ, đập loạn lên đầu hắn.
“Xú lão đầu, đã bảo ngươi không ngoan, từng này tuổi rồi còn muốn cướp đồ của người khác,không thấy xấu hổ?” Nàng vừa quở trách, vừa dạy Dịch gia lão tổ đạo lý làm người.
“Tiểu ma nữ, ngươi có tư cách giáo huấn người sao?” Lâm Lạc tức giận nói.
Nha đầu kia cả ngày trộm đồ lừa gạt, lại có có thể đúng lý hợp tình giáo huấn người, thế đạo này thật sự là không có thiên lý .
“Đại phôi đản!” Đường Điềm đánh đủ liền lấy từ trong lòng ra một người rơm có dán tên Lâm Lạc rồi hoa hoa bắt đầu nguyền rủa .
Nhưng lúc này cũng không ai dám giễu cợt nàng!
Người ta là chính tông tiên cảnh tối cường giả, cho dù có điên cũng không thể trêu vào, thực lực như vậy nhìn cả thiên hạ cũng là bậc vương giả! Không phục, cứ nhìn xem kết cục của Dịch Hưng Ba và Dịch gia lão tổ!
Điền gia lão tổ không khỏi thầm kêu trong lòng may mắn, chính là vừa rồi cảm thấy một tia bất an làm cho hắn không có lập tức xuất thủ, cũng tránh thoát một kiếp.
Phạm Thương Vũ cất tiếng cười to, nói:“Nguyên lai tiền bối đồng hành với ta nhiều ngày như vậy mà ta một chút cũng không biết!”
“Lâm thế chất, ngươi có vị tiền bối này đi theo, tự nhiên thiên hạ tùy ý có thể đi , Phạm mỗ sẽ không bêu xấu, ngày khác tái kiến!” Thân hình bắn lên, nhấp nhô vài cái liền biến mất không thấy.