Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 392: Nói dối như cuội (1)
Tử Huyết nghiền nát, đột nhiên phóng xuất ra lực lượng vô cùng, toàn bộ thân thể Lâm Lạc đều bao phủ ở bên trong tử quang.
Lúc trước ăn vài chưởng của Tô Quảng Khai, mấy chưởng đầu không có khả năng đối với Lâm Lạc tạo thành thương tổn gì, nhưng một chưởng cuối cùng cũng để lại cho hắn thương thế nhất định. Vậy mà ở dưới tử quang bắt đầu khởi động, cái thương thế này lập tức khỏi hẳn.
Lâm lạc có cảm giác thần huyết này chính là thánh vật chữa thương.
Thẳng qua vài lần hô hấp thời gian, tử quang dần ảm đạm, nhưng ba người Lâm Lạc nhìn quanh bốn phía cũng thình lình sợ run.
Nguyên lai hoa cỏ phụ cận cư nhiên ở trong thời gian ngắn lại phát triển rậm rạp một mảng lớn. Hiển nhiên là bên trong tử quang này khí tức sinh mệnh cường đại không gì sánh được. Không chỉ có thể đối với Lâm Lạc tiến hành trị liệu, cho dù là tràn ra một tia quang vựng cũng có thể làm cho hoa cỏ sinh trưởng tốt.
Lâm Lạc không khỏi đau lòng.
Tổng cộng chỉ có ba giọt tử huyết a.
Ây, cái này lãng phí một giọt bằng thiếu một lần cứu mạng. Nhưng suy nghĩ tích cực một chút, nếu không thử một lần, như thế nào biết công hiệu của tử huyết?
- Thần kỳ như vậy!
Tô Quảng Khai không khỏi cười to, liên tục lắc đầu.
- Tiểu tử ngươi phúc duyên thật đúng là cao ngất, nhiều năm qua như vậy, chưa từng có người có cảnh ngộ cùng loại, lại bị ngươi giành hết a!
Tô Mị càng dào dạt đắc ý, khen Lâm Lạc chính là so với khen nàng còn muốn vui vẻ hơn.
Nhưng câu nói kế tiếp của Tô Quảng Khai lại làm nàng lập tức ủ rũ:
- Các ngươi cũng không sai biệt lắm có thể quay về Tứ Phong cốc, thừa dịp tuổi còn trẻ mau mau tu luyện!
Nói tới nói lui Tô Mị vẫn năn nỉ ba ngày thời gian, đến lúc đó mới quay về Tứ Phong cốc tiếp tục tiến hành quá trình tu luyện khổ hạnh.
Này ba ngày, Tô tiểu thư tự nhiên kéo Lâm Lạc nơi nơi du sơn ngoạn thủy, nắm chặt thời gian hưởng lạc. Mà Lâm Lạc cũng kinh hỉ không gì sánh được phát hiện trong trái tim lại có một giọt tử huyết mới hình thành.
Quá trình nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không đúng, đại khái là hai ngày thời gian. Nhưng sau khi giọt tử huyết này hình thành lại không có giọt thứ tư tiếp tục sản sinh.
Đây cũng là cùng Lâm Lạc ăn xong một lọ Thần huyết có quan hệ, dù sao có chút máu thần linh như vậy, có thể sản sinh ba giọt tử huyết đã không sai rồi. Nếu như còn có thể lại dùng mười lọ tám bình, thì đối với thể chất của Lâm Lạc khẳng định hiệu quả càng thêm mạnh mẽ, còn có thể hình thành càng nhiều tử huyết.
Mà thử nghĩ một chút, cả người thần linh khẳng định đều là loại tử huyết này, tùy tiện rớt xuống một chút thì có thần hiệu như vậy. Trách không được có thể được tôn xưng là Thần.
Ở bên ngoài chơi đùa ba ngày, Lâm Lạc cùng Tô Mị về tới Tô gia. Qua đêm nay, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ xuất phát đi Tứ Phong cốc liễu.
Sau khi Tô Mị rời đi, Ninh Tú Nhi theo thường lệ đưa tới trà thơm, Lâm Lạc đối với trà này rất là thưởng thức, có thể nâng cao tinh thần! Hắn dự định mang một ít theo đến Tứ Phong cốc.
Hắn vừa mới nằm trên giường thì cửa phòng liền bị đẩy ra, Ninh Tú Nhi giống như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Lúc trước nàng này còn muốn kêu vài tiếng xem thử, nhưng số lần cũng là ngày càng giảm dần, lập tức bỏ đi quần áo và đồ dùng hàng ngày của Lâm Lạc, kế tiếp là hoạt động tà ác tiếp tục "hút khô" Lâm Lạc của nàng ta.
Nàng ta cũng là đang bực bội, Tô Mị đem Lâm Lạc kéo ra ngoài chơi ba ngày. Một chút cơ hội cũng không cho nàng, mà ngày mai Lâm Lạc sẽ quay lại Tứ Phong cốc, cũng chỉ để lại một đêm cho nàng ta.
Không hung hăng hút khô Lâm Lạc không được, mỹ phụ thầm nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi Lâm Lạc dùng thần huyết thì sức chống cự cũng tăng nhiều, cũng không có như trước vừa uống đã ngủ mà là rất tỉnh táo.
Khi Ninh Tú Nhi vào, hắn phản ứng đầu tiên là muốn hô to, nhưng ma xui quỷ khiến như thế nào hắn nghĩ tới một ít chuyện tình làm sắc mặt hắn biến thành màu đen liền nhịn xuống. Quả nhiên chuyện đã xảy ra kế tiếp đúng như hắn đoán.
Ninh Tú Nhi đang muốn kỵ mã giơ roi, cũng không ngờ Lâm Lạc đột nhiên mở mắt, sát khí bốn phía nhìn nàng, không khỏi làm nàng toàn thân cứng đờ.
Lâm Lạc đã hoàn toàn minh bạch.
Trách không được mấy hôm trước hắn luôn phát mộng xuân, nguyên lai cũng không phải năng lực điều khiển của hắn kém mà là chân chính bị Ninh Tú Nhi giở trò. Cũng khó trách nữ nhân này tu vi tinh tiến kinh khủng, chính là nương theo Song Tu Quả hắn ăn phát huy kỳ hiệu.
Hắn là tu vi Thông Minh cảnh, tuy mặt trên còn có vài tầng cảnh giới, nhưng so với Ninh Tú Nhi thì cường đại gấp mấy trăm lần. Đối phương có thể lấy tốc độ hấp thu linh khí của hắn tiến hành tu luyện, vậy thì cảnh giới đề thăng có thể không nhanh sao?
Làm lúc đầu hắn còn tưởng rằng đối phương là thiên tài gì, con mẹ nó thì ra là nữ sắc lang.
Chỉ là nữ nhân này hạ dược cho hắn thật đúng là lợi hại, ngay cả tu vi Thông Minh cảnh cũng không thể chống lại.
- Ngươi còn có cái gì muốn nói?
Lâm Lạc điềm nhiên nói, tuy rằng hắn cũng không phải đạo đức quân tử, nhưng bị người liên tục thật nhiều đêm “hấp diêm”, thì nghĩ như thế nào cũng làm sắc mặt hắn biến thành màu đen, sát khí bốn phía.
- Ta, ta…
Ninh Tú Nhi cảm giác được sát khí của Lâm Lạc, cái này không phải là đùa giỡn mà là chuẩn bị hạ thủ, nàng lập tức nói dối như cuội.
- Ta đã mang cốt nhục của ngươi!
Ông!
Lâm Lạc chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, thiếu chút nữa ngất đi.
Hắn, hắn phải làm cha sao?
Đây là một loại cảm giác thập phần cổ quái, muốn cười như điên nhưng cũng tràn ngập khẩn trương, không biết nên đối mặt một tân sinh mệnh thế nào.
Ninh Tú Nhi thì thở phào nhẹ nhõm, biết một cửa này nàng tạm thời vượt qua.
- Vì sao phải làm như vậy?
Ngữ khí của Lâm Lạc hơi chút nhu hòa một ít.
- Là hỗn đãn ngươi ngày đó say rượu, cưỡng bức ta...
Ninh Tú Nhi nói đến cũng tức giận, thực cho rằng nàng phong tình như vậy, sẽ nhịn không được bò lên trên giường của hắn sao?
Lâm Lạc nghĩ tới ngày đó Cửu hoàng tử thỉnh yến, hắn xác thực uống rượu say mèm, hơn nữa ở trong lúc bị kích thích, quay đầu lại có ôn hương ôm ấp trong ngực, sự việc cứ như vậy xảy ra. Mà sự tình phía sau cũng rất dễ tưởng tượng, Ninh Tú Nhi phát hiện cùng hắn làm việc kia có thể tăng tiến tu vi, liền ở bên trong trà thơm kê đơn đưa hắn mê chết. Phá bình phá suất, vãn vãn đều cho hắn lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại a.
Ở trên chuyện này hắn cũng thật không có trách cứ lập trường của đối phương. Nhưng cái này rốt cuộc là một việc rất hồ đồ.
Chuyện tình của Lăng Kinh Hồng còn không có giải quyết, sao lại toát ra thêm một gốc rạ nữa không biết.
- Ngươi làm gì?
Lâm Lạc đột nhiên chấn kinh hỏi, bởi vì Ninh Tú Nhi lại có động tác nỗ lực để hai người liên kết cùng một chỗ.
- Đã làm hơn mười lần rồi, ngươi xấu hổ cái gì?
Ninh Tú Nhi giống như một đại sắc lang.
Lúc trước ăn vài chưởng của Tô Quảng Khai, mấy chưởng đầu không có khả năng đối với Lâm Lạc tạo thành thương tổn gì, nhưng một chưởng cuối cùng cũng để lại cho hắn thương thế nhất định. Vậy mà ở dưới tử quang bắt đầu khởi động, cái thương thế này lập tức khỏi hẳn.
Lâm lạc có cảm giác thần huyết này chính là thánh vật chữa thương.
Thẳng qua vài lần hô hấp thời gian, tử quang dần ảm đạm, nhưng ba người Lâm Lạc nhìn quanh bốn phía cũng thình lình sợ run.
Nguyên lai hoa cỏ phụ cận cư nhiên ở trong thời gian ngắn lại phát triển rậm rạp một mảng lớn. Hiển nhiên là bên trong tử quang này khí tức sinh mệnh cường đại không gì sánh được. Không chỉ có thể đối với Lâm Lạc tiến hành trị liệu, cho dù là tràn ra một tia quang vựng cũng có thể làm cho hoa cỏ sinh trưởng tốt.
Lâm Lạc không khỏi đau lòng.
Tổng cộng chỉ có ba giọt tử huyết a.
Ây, cái này lãng phí một giọt bằng thiếu một lần cứu mạng. Nhưng suy nghĩ tích cực một chút, nếu không thử một lần, như thế nào biết công hiệu của tử huyết?
- Thần kỳ như vậy!
Tô Quảng Khai không khỏi cười to, liên tục lắc đầu.
- Tiểu tử ngươi phúc duyên thật đúng là cao ngất, nhiều năm qua như vậy, chưa từng có người có cảnh ngộ cùng loại, lại bị ngươi giành hết a!
Tô Mị càng dào dạt đắc ý, khen Lâm Lạc chính là so với khen nàng còn muốn vui vẻ hơn.
Nhưng câu nói kế tiếp của Tô Quảng Khai lại làm nàng lập tức ủ rũ:
- Các ngươi cũng không sai biệt lắm có thể quay về Tứ Phong cốc, thừa dịp tuổi còn trẻ mau mau tu luyện!
Nói tới nói lui Tô Mị vẫn năn nỉ ba ngày thời gian, đến lúc đó mới quay về Tứ Phong cốc tiếp tục tiến hành quá trình tu luyện khổ hạnh.
Này ba ngày, Tô tiểu thư tự nhiên kéo Lâm Lạc nơi nơi du sơn ngoạn thủy, nắm chặt thời gian hưởng lạc. Mà Lâm Lạc cũng kinh hỉ không gì sánh được phát hiện trong trái tim lại có một giọt tử huyết mới hình thành.
Quá trình nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không đúng, đại khái là hai ngày thời gian. Nhưng sau khi giọt tử huyết này hình thành lại không có giọt thứ tư tiếp tục sản sinh.
Đây cũng là cùng Lâm Lạc ăn xong một lọ Thần huyết có quan hệ, dù sao có chút máu thần linh như vậy, có thể sản sinh ba giọt tử huyết đã không sai rồi. Nếu như còn có thể lại dùng mười lọ tám bình, thì đối với thể chất của Lâm Lạc khẳng định hiệu quả càng thêm mạnh mẽ, còn có thể hình thành càng nhiều tử huyết.
Mà thử nghĩ một chút, cả người thần linh khẳng định đều là loại tử huyết này, tùy tiện rớt xuống một chút thì có thần hiệu như vậy. Trách không được có thể được tôn xưng là Thần.
Ở bên ngoài chơi đùa ba ngày, Lâm Lạc cùng Tô Mị về tới Tô gia. Qua đêm nay, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ xuất phát đi Tứ Phong cốc liễu.
Sau khi Tô Mị rời đi, Ninh Tú Nhi theo thường lệ đưa tới trà thơm, Lâm Lạc đối với trà này rất là thưởng thức, có thể nâng cao tinh thần! Hắn dự định mang một ít theo đến Tứ Phong cốc.
Hắn vừa mới nằm trên giường thì cửa phòng liền bị đẩy ra, Ninh Tú Nhi giống như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Lúc trước nàng này còn muốn kêu vài tiếng xem thử, nhưng số lần cũng là ngày càng giảm dần, lập tức bỏ đi quần áo và đồ dùng hàng ngày của Lâm Lạc, kế tiếp là hoạt động tà ác tiếp tục "hút khô" Lâm Lạc của nàng ta.
Nàng ta cũng là đang bực bội, Tô Mị đem Lâm Lạc kéo ra ngoài chơi ba ngày. Một chút cơ hội cũng không cho nàng, mà ngày mai Lâm Lạc sẽ quay lại Tứ Phong cốc, cũng chỉ để lại một đêm cho nàng ta.
Không hung hăng hút khô Lâm Lạc không được, mỹ phụ thầm nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi Lâm Lạc dùng thần huyết thì sức chống cự cũng tăng nhiều, cũng không có như trước vừa uống đã ngủ mà là rất tỉnh táo.
Khi Ninh Tú Nhi vào, hắn phản ứng đầu tiên là muốn hô to, nhưng ma xui quỷ khiến như thế nào hắn nghĩ tới một ít chuyện tình làm sắc mặt hắn biến thành màu đen liền nhịn xuống. Quả nhiên chuyện đã xảy ra kế tiếp đúng như hắn đoán.
Ninh Tú Nhi đang muốn kỵ mã giơ roi, cũng không ngờ Lâm Lạc đột nhiên mở mắt, sát khí bốn phía nhìn nàng, không khỏi làm nàng toàn thân cứng đờ.
Lâm Lạc đã hoàn toàn minh bạch.
Trách không được mấy hôm trước hắn luôn phát mộng xuân, nguyên lai cũng không phải năng lực điều khiển của hắn kém mà là chân chính bị Ninh Tú Nhi giở trò. Cũng khó trách nữ nhân này tu vi tinh tiến kinh khủng, chính là nương theo Song Tu Quả hắn ăn phát huy kỳ hiệu.
Hắn là tu vi Thông Minh cảnh, tuy mặt trên còn có vài tầng cảnh giới, nhưng so với Ninh Tú Nhi thì cường đại gấp mấy trăm lần. Đối phương có thể lấy tốc độ hấp thu linh khí của hắn tiến hành tu luyện, vậy thì cảnh giới đề thăng có thể không nhanh sao?
Làm lúc đầu hắn còn tưởng rằng đối phương là thiên tài gì, con mẹ nó thì ra là nữ sắc lang.
Chỉ là nữ nhân này hạ dược cho hắn thật đúng là lợi hại, ngay cả tu vi Thông Minh cảnh cũng không thể chống lại.
- Ngươi còn có cái gì muốn nói?
Lâm Lạc điềm nhiên nói, tuy rằng hắn cũng không phải đạo đức quân tử, nhưng bị người liên tục thật nhiều đêm “hấp diêm”, thì nghĩ như thế nào cũng làm sắc mặt hắn biến thành màu đen, sát khí bốn phía.
- Ta, ta…
Ninh Tú Nhi cảm giác được sát khí của Lâm Lạc, cái này không phải là đùa giỡn mà là chuẩn bị hạ thủ, nàng lập tức nói dối như cuội.
- Ta đã mang cốt nhục của ngươi!
Ông!
Lâm Lạc chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, thiếu chút nữa ngất đi.
Hắn, hắn phải làm cha sao?
Đây là một loại cảm giác thập phần cổ quái, muốn cười như điên nhưng cũng tràn ngập khẩn trương, không biết nên đối mặt một tân sinh mệnh thế nào.
Ninh Tú Nhi thì thở phào nhẹ nhõm, biết một cửa này nàng tạm thời vượt qua.
- Vì sao phải làm như vậy?
Ngữ khí của Lâm Lạc hơi chút nhu hòa một ít.
- Là hỗn đãn ngươi ngày đó say rượu, cưỡng bức ta...
Ninh Tú Nhi nói đến cũng tức giận, thực cho rằng nàng phong tình như vậy, sẽ nhịn không được bò lên trên giường của hắn sao?
Lâm Lạc nghĩ tới ngày đó Cửu hoàng tử thỉnh yến, hắn xác thực uống rượu say mèm, hơn nữa ở trong lúc bị kích thích, quay đầu lại có ôn hương ôm ấp trong ngực, sự việc cứ như vậy xảy ra. Mà sự tình phía sau cũng rất dễ tưởng tượng, Ninh Tú Nhi phát hiện cùng hắn làm việc kia có thể tăng tiến tu vi, liền ở bên trong trà thơm kê đơn đưa hắn mê chết. Phá bình phá suất, vãn vãn đều cho hắn lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại a.
Ở trên chuyện này hắn cũng thật không có trách cứ lập trường của đối phương. Nhưng cái này rốt cuộc là một việc rất hồ đồ.
Chuyện tình của Lăng Kinh Hồng còn không có giải quyết, sao lại toát ra thêm một gốc rạ nữa không biết.
- Ngươi làm gì?
Lâm Lạc đột nhiên chấn kinh hỏi, bởi vì Ninh Tú Nhi lại có động tác nỗ lực để hai người liên kết cùng một chỗ.
- Đã làm hơn mười lần rồi, ngươi xấu hổ cái gì?
Ninh Tú Nhi giống như một đại sắc lang.