Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 30: Ruồng bỏ (2)
- Ngao…
Tam Vĩ Huyết Lang phi thường nhân tính hóa nhìn chằm chằm Lâm Lạc, trong ánh mắt sát khí mười phần.
- Không tốt, đầu mãnh thú đã trành lên ta!
Trong lòng Lâm Lạc rùng mình, mãnh thú đã đạt tới trình độ này cho dù là ánh mắt cũng biến thành thực chất, làm cả người hắn phát lạnh!
- Mọi người tận lực gom lại cùng nhau, liên thủ phòng ngự!
Lâm Thiên Giang quát to, người càng phân tán hắn càng khó thể chiếu cố chu đáo.
Khóe miệng huyết lang chảy nước dãi, lang mao dựng đứng lên, hình thể nhất thời tăng lớn một vòng.
- Ngao…
Đầu mãnh thú khủng bố phát ra tiếng thét dài như sóng lớn, hướng Lâm Lạc đánh tới.
- Nghiệt súc đừng hòng!
Lần này Lâm Thiên Giang rốt cục đã có chuẩn bị, đúng lúc chắn ngay trước người Lâm Lạc, hai đấm quay cuồng, đánh ra từng đạo quyền khí vô cùng bá đạo.
Nhưng lông mao trên người huyết lang dựng đứng, năng lực phòng ngự liền gia tăng, giống như bao phủ một tầng giáp trụ chắc chắn, quyền khí của Lâm Thiên Giang lại không thể tạo thành thương tổn cho nó!
Cường giả Cương Khí cảnh đem chân nguyện lực hình thành giáp trụ, tuy rằng mãnh thú không tu luyện chân nguyên lực nhưng bản năng thiên phú có đủ loại huyền diệu, hiệu quả tuyệt không thua kém võ giả!
Đầu huyết lang đã quyết định chủ ý không đánh với Lâm Thiên Giang, chỉ liên tục công kích Lâm Lạc, ngẫu nhiên mới chống đỡ vài chiêu công kích của Lâm Thiên Giang.
Mọi người đã ôm thành đoàn liên thủ cùng đánh mới miễn cưỡng ngăn chặn thế công của nó.
Nhưng đây hiển nhiên không phải là biện pháp tốt, mọi người đều đã xuất hết tuyệt chiêu, chỉ nửa nén hương đã lâm vào mệt mỏi tuyệt cảnh, nhưng Tam Vĩ Huyết Lang tựa hồ vẫn không chút mệt mỏi, lại giống như có tinh lực vô cùng vô tận.
Nếu tiếp tục như vậy, mọi người chỉ có thể bị huyết lang kéo suy sụp!
- Lâm Lạc tộc đệ, mục tiêu của huyết lang là ngươi, vì toàn gia tộc chỉ có thể hi sinh ngươi!
Lâm Đông Lưu đột nhiên kêu lên:
- Mọi người mau hướng doanh địa của Thanh Giao mà chạy, chỉ cần chạy tới đó chúng ta được cứu! Nếu không lưu lại đều phải chết!
Hắn là người thứ nhất bỏ chạy, hưu một tiếng thân hình hóa thành tàn ảnh rất nhanh đã biến mất vô tung.
Tuy huyết lang gầm lên giận dữ nhưng không hề truy kích, không tiếp tục truy đuổi theo ai, chỉ muốn đem Lâm Lạc xử lý trước tiên.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không hẹn cùng cất bước bỏ chạy.
Liên lụy tới tính mạng, tình nghĩa đồng tộc đều là giả dối, cả đám người chỉ muốn bảo trụ mạng của mình.
Làm cho Lâm Lạc phẫn nộ chính là ngay cả tên tộc nhân được hắn cứu mạng cũng không chút do dự quay đầu bỏ chạy, căn bản không hề quay đầu nhìn lại.
Đây là tộc nhân sao?
Lâm Lạc phát ra tiếng thét dài phẫn nộ, Lâm Thiên Giang há miệng muốn nói nhưng chung quy không nói được gì, tuy rằng cách làm của tộc nhân để cho hắn lạnh tâm, nhưng là người dẫn đội, hắn phải xem toàn cục, nếu có thể hi sinh một mình Lâm Lạc mà khiến người khác giữ mạng vậy hắn nhất định phải làm ra lựa chọn như thế.
Lâm Thiên Giang đã tiêu hao quá nhiều chân nguyên lực, không còn theo kịp tiết tấu công kích của huyết lang, lão nhân quả quyết nói:
- Lâm Lạc, hi sinh của ngươi sẽ không phí công, lão phu về tới gia tộc sẽ thỉnh gia chủ báo thù cho ngươi!
Nói xong thân hình hắn bắn ra, chỉ vài lần nhấp nhoáng đã biến mất vô tung.
Lâm Lạc thiếu chút nữa bị tức giận đến nổ tung!
Nhưng huyết lang còn đang không ngừng công kích hắn mãnh liệt, ngay thời gian mắng chửi người cũng không có, chỉ có thể mệt mỏi chống đỡ. Mất đi lực kiềm chế của Lâm Thiên Giang, Lâm Lạc lập tức tràn đầy nguy cơ, giống như một con thuyền nhỏ trong biển rộng, tùy thời đều có thể lật thuyền tử vong!
- Mẹ nó, liều mạng!
Ánh mắt Lâm Lạc đỏ bừng, cho dù Lôi Bạo Sát của hắn có thể dung hợp ngũ hệ chân nguyên lực, nhưng còn cách biệt một đại cảnh giới, hắn cũng không phải là đối thủ của đầu mãnh thú Cương Khí cảnh!
Hiện tại duy nhất có thể nghịch chuyển càn khôn chính là ba cấm tự!
Lâm Lạc từng tưởng tượng đem ba chữ này viết lên trên người võ giả hậu thiên thập nhị tầng, lúc ấy hắn chỉ đoán mò mà thôi, nhưng hiện tại đã thành sự thực. Nếu không thể dựa vào sát chiêu này lật bàn, lần này hắn chỉ đành nuốt hận!
Bởi vì cần rèn luyện tinh thần lực mấy ngày nay không biết Lâm Lạc đã viết bao nhiêu chữ “Cấm”, nhưng hiện tại quan hệ tới tính mạng của hắn, chỉ cần chậm trễ hắn lập tức rơi vào tử vong, không phải là chuyện đùa giỡn.
Hắn chỉ có một lần cơ hội, hoặc là thành công, hoặc là chết!
- Ngao ô…
Huyết lang đánh tới, thân ảnh như điện!
Liều mạng!
Lâm Lạc cắn vỡ ngón tay, điểm thẳng tới bụng huyết lang. Trong khoảnh khắc trong lòng của hắn chợt giống như linh hoạt kỳ ảo, bài trừ tạp niệm, toàn bộ thế giới giống như biến chậm. Trong đầu Lâm Lạc chỉ có một chữ “Cấm” thật lớn, theo ngón tay hắn huy động nhanh chóng hình thành!
Ba!
Một móng vuốt của huyết lang cũng chụp xuống, trong mắt mãnh thú đã có trí tuệ kia hiện lên thần sắc tàn ngược, tựa hồ cũng không nóng nảy một trảo chụp chết Lâm Lạc, thích thú như mèo vờn chuột, cần chơi đùa một trận.
- A…
Lâm Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, lực lượng của huyết lang vô cùng cuồng bạo, tuy rằng hắn dùng cánh tay trái đỡ lấy nhưng hai cỗ lực lượng va chạm làm xương cốt tay hắn lập tức bị đứt gãy!
Nhưng chân mày Lâm Lạc không chút nhăn nhó, trong lòng vẫn duy trì trạng thái linh hoạt kỳ ảo, tiếp tục hoàn thành chữ Cấm!
Huyết lang chợt cảm thấy một tia nguy cơ, trong mắt chợt hiện sát khí, rốt cục không còn tâm tình trêu đùa Lâm Lạc, lại một trảo hướng đầu hắn vỗ xuống.
Cấm tự, thành!
Oanh!
Cấm tự bất dung trong thiên địa, móng vuốt của huyết lang vừa đánh ra được một nửa đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết vũ đầy trời, ngay cả chút bột phấn xương cốt cũng không hề lưu lại!
Hô!
Trong lòng Lâm Lạc buông lỏng, nhất thời ngã ngồi xuống, cả người tuôn mồ hôi lạnh như mưa. Vừa rồi chỉ cần hắn chậm một tích tắc, sẽ bị một trảo của huyết lang vỗ vỡ đầu!
Đi một vòng trước quỷ môn quan, cho dù tâm thần kiên nghị như Lâm Lạc cũng không cách nào thừa nhận áp lực cực lớn. Hắn ngã ngồi trên mặt đất, xương cốt tay trái bị gãy đau đớn tràn lên, làm trên trán hắn đều tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn cắn chặt răng tìm kiếm bộ y phục trong lều vải hỗn độn, xé mở đưa cánh tay trói chặt. Chân nguyên lực phi thường kỳ diệu, người thường bị đứt xương cốt không dùng một hai tháng thời gian không cách nào lành lại, nhưng võ giả chỉ cần dùng chân nguyên lực tẩm bổ thì có thể nhanh chóng khôi phục như trước. Mà võ giả có tu vi càng thêm thâm hậu thì thời gian càng ngắn, giống như Lâm Lạc đạt tới hậu thiên thất tầng đại khái chừng mười ngày là có thể phục hồi như trước.
Lâm Lạc quyết định lưu lại nơi này một đêm, ngày mai mới tiếp tục đi tới. Hắn tin tưởng có khí tức của đầu Tam Vĩ Huyết Lang còn lại, những loài thú dữ khác căn bản không dám tới gần, so ra còn an toàn hơn những địa phương khác.
Hắn lấy ra một viên yêu hạch bát giai, dùng Hỗn Độn Dong Lô luyện hóa, hình thành chân nguyên lực liên tục không ngừng, cùng lúc bù đắp lại hao tổn trước đó, về phương diện khác tẩm bổ xương gãy, thúc đẩy xương cốt nhanh chóng khôi phục.
Tam Vĩ Huyết Lang phi thường nhân tính hóa nhìn chằm chằm Lâm Lạc, trong ánh mắt sát khí mười phần.
- Không tốt, đầu mãnh thú đã trành lên ta!
Trong lòng Lâm Lạc rùng mình, mãnh thú đã đạt tới trình độ này cho dù là ánh mắt cũng biến thành thực chất, làm cả người hắn phát lạnh!
- Mọi người tận lực gom lại cùng nhau, liên thủ phòng ngự!
Lâm Thiên Giang quát to, người càng phân tán hắn càng khó thể chiếu cố chu đáo.
Khóe miệng huyết lang chảy nước dãi, lang mao dựng đứng lên, hình thể nhất thời tăng lớn một vòng.
- Ngao…
Đầu mãnh thú khủng bố phát ra tiếng thét dài như sóng lớn, hướng Lâm Lạc đánh tới.
- Nghiệt súc đừng hòng!
Lần này Lâm Thiên Giang rốt cục đã có chuẩn bị, đúng lúc chắn ngay trước người Lâm Lạc, hai đấm quay cuồng, đánh ra từng đạo quyền khí vô cùng bá đạo.
Nhưng lông mao trên người huyết lang dựng đứng, năng lực phòng ngự liền gia tăng, giống như bao phủ một tầng giáp trụ chắc chắn, quyền khí của Lâm Thiên Giang lại không thể tạo thành thương tổn cho nó!
Cường giả Cương Khí cảnh đem chân nguyện lực hình thành giáp trụ, tuy rằng mãnh thú không tu luyện chân nguyên lực nhưng bản năng thiên phú có đủ loại huyền diệu, hiệu quả tuyệt không thua kém võ giả!
Đầu huyết lang đã quyết định chủ ý không đánh với Lâm Thiên Giang, chỉ liên tục công kích Lâm Lạc, ngẫu nhiên mới chống đỡ vài chiêu công kích của Lâm Thiên Giang.
Mọi người đã ôm thành đoàn liên thủ cùng đánh mới miễn cưỡng ngăn chặn thế công của nó.
Nhưng đây hiển nhiên không phải là biện pháp tốt, mọi người đều đã xuất hết tuyệt chiêu, chỉ nửa nén hương đã lâm vào mệt mỏi tuyệt cảnh, nhưng Tam Vĩ Huyết Lang tựa hồ vẫn không chút mệt mỏi, lại giống như có tinh lực vô cùng vô tận.
Nếu tiếp tục như vậy, mọi người chỉ có thể bị huyết lang kéo suy sụp!
- Lâm Lạc tộc đệ, mục tiêu của huyết lang là ngươi, vì toàn gia tộc chỉ có thể hi sinh ngươi!
Lâm Đông Lưu đột nhiên kêu lên:
- Mọi người mau hướng doanh địa của Thanh Giao mà chạy, chỉ cần chạy tới đó chúng ta được cứu! Nếu không lưu lại đều phải chết!
Hắn là người thứ nhất bỏ chạy, hưu một tiếng thân hình hóa thành tàn ảnh rất nhanh đã biến mất vô tung.
Tuy huyết lang gầm lên giận dữ nhưng không hề truy kích, không tiếp tục truy đuổi theo ai, chỉ muốn đem Lâm Lạc xử lý trước tiên.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không hẹn cùng cất bước bỏ chạy.
Liên lụy tới tính mạng, tình nghĩa đồng tộc đều là giả dối, cả đám người chỉ muốn bảo trụ mạng của mình.
Làm cho Lâm Lạc phẫn nộ chính là ngay cả tên tộc nhân được hắn cứu mạng cũng không chút do dự quay đầu bỏ chạy, căn bản không hề quay đầu nhìn lại.
Đây là tộc nhân sao?
Lâm Lạc phát ra tiếng thét dài phẫn nộ, Lâm Thiên Giang há miệng muốn nói nhưng chung quy không nói được gì, tuy rằng cách làm của tộc nhân để cho hắn lạnh tâm, nhưng là người dẫn đội, hắn phải xem toàn cục, nếu có thể hi sinh một mình Lâm Lạc mà khiến người khác giữ mạng vậy hắn nhất định phải làm ra lựa chọn như thế.
Lâm Thiên Giang đã tiêu hao quá nhiều chân nguyên lực, không còn theo kịp tiết tấu công kích của huyết lang, lão nhân quả quyết nói:
- Lâm Lạc, hi sinh của ngươi sẽ không phí công, lão phu về tới gia tộc sẽ thỉnh gia chủ báo thù cho ngươi!
Nói xong thân hình hắn bắn ra, chỉ vài lần nhấp nhoáng đã biến mất vô tung.
Lâm Lạc thiếu chút nữa bị tức giận đến nổ tung!
Nhưng huyết lang còn đang không ngừng công kích hắn mãnh liệt, ngay thời gian mắng chửi người cũng không có, chỉ có thể mệt mỏi chống đỡ. Mất đi lực kiềm chế của Lâm Thiên Giang, Lâm Lạc lập tức tràn đầy nguy cơ, giống như một con thuyền nhỏ trong biển rộng, tùy thời đều có thể lật thuyền tử vong!
- Mẹ nó, liều mạng!
Ánh mắt Lâm Lạc đỏ bừng, cho dù Lôi Bạo Sát của hắn có thể dung hợp ngũ hệ chân nguyên lực, nhưng còn cách biệt một đại cảnh giới, hắn cũng không phải là đối thủ của đầu mãnh thú Cương Khí cảnh!
Hiện tại duy nhất có thể nghịch chuyển càn khôn chính là ba cấm tự!
Lâm Lạc từng tưởng tượng đem ba chữ này viết lên trên người võ giả hậu thiên thập nhị tầng, lúc ấy hắn chỉ đoán mò mà thôi, nhưng hiện tại đã thành sự thực. Nếu không thể dựa vào sát chiêu này lật bàn, lần này hắn chỉ đành nuốt hận!
Bởi vì cần rèn luyện tinh thần lực mấy ngày nay không biết Lâm Lạc đã viết bao nhiêu chữ “Cấm”, nhưng hiện tại quan hệ tới tính mạng của hắn, chỉ cần chậm trễ hắn lập tức rơi vào tử vong, không phải là chuyện đùa giỡn.
Hắn chỉ có một lần cơ hội, hoặc là thành công, hoặc là chết!
- Ngao ô…
Huyết lang đánh tới, thân ảnh như điện!
Liều mạng!
Lâm Lạc cắn vỡ ngón tay, điểm thẳng tới bụng huyết lang. Trong khoảnh khắc trong lòng của hắn chợt giống như linh hoạt kỳ ảo, bài trừ tạp niệm, toàn bộ thế giới giống như biến chậm. Trong đầu Lâm Lạc chỉ có một chữ “Cấm” thật lớn, theo ngón tay hắn huy động nhanh chóng hình thành!
Ba!
Một móng vuốt của huyết lang cũng chụp xuống, trong mắt mãnh thú đã có trí tuệ kia hiện lên thần sắc tàn ngược, tựa hồ cũng không nóng nảy một trảo chụp chết Lâm Lạc, thích thú như mèo vờn chuột, cần chơi đùa một trận.
- A…
Lâm Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, lực lượng của huyết lang vô cùng cuồng bạo, tuy rằng hắn dùng cánh tay trái đỡ lấy nhưng hai cỗ lực lượng va chạm làm xương cốt tay hắn lập tức bị đứt gãy!
Nhưng chân mày Lâm Lạc không chút nhăn nhó, trong lòng vẫn duy trì trạng thái linh hoạt kỳ ảo, tiếp tục hoàn thành chữ Cấm!
Huyết lang chợt cảm thấy một tia nguy cơ, trong mắt chợt hiện sát khí, rốt cục không còn tâm tình trêu đùa Lâm Lạc, lại một trảo hướng đầu hắn vỗ xuống.
Cấm tự, thành!
Oanh!
Cấm tự bất dung trong thiên địa, móng vuốt của huyết lang vừa đánh ra được một nửa đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết vũ đầy trời, ngay cả chút bột phấn xương cốt cũng không hề lưu lại!
Hô!
Trong lòng Lâm Lạc buông lỏng, nhất thời ngã ngồi xuống, cả người tuôn mồ hôi lạnh như mưa. Vừa rồi chỉ cần hắn chậm một tích tắc, sẽ bị một trảo của huyết lang vỗ vỡ đầu!
Đi một vòng trước quỷ môn quan, cho dù tâm thần kiên nghị như Lâm Lạc cũng không cách nào thừa nhận áp lực cực lớn. Hắn ngã ngồi trên mặt đất, xương cốt tay trái bị gãy đau đớn tràn lên, làm trên trán hắn đều tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn cắn chặt răng tìm kiếm bộ y phục trong lều vải hỗn độn, xé mở đưa cánh tay trói chặt. Chân nguyên lực phi thường kỳ diệu, người thường bị đứt xương cốt không dùng một hai tháng thời gian không cách nào lành lại, nhưng võ giả chỉ cần dùng chân nguyên lực tẩm bổ thì có thể nhanh chóng khôi phục như trước. Mà võ giả có tu vi càng thêm thâm hậu thì thời gian càng ngắn, giống như Lâm Lạc đạt tới hậu thiên thất tầng đại khái chừng mười ngày là có thể phục hồi như trước.
Lâm Lạc quyết định lưu lại nơi này một đêm, ngày mai mới tiếp tục đi tới. Hắn tin tưởng có khí tức của đầu Tam Vĩ Huyết Lang còn lại, những loài thú dữ khác căn bản không dám tới gần, so ra còn an toàn hơn những địa phương khác.
Hắn lấy ra một viên yêu hạch bát giai, dùng Hỗn Độn Dong Lô luyện hóa, hình thành chân nguyên lực liên tục không ngừng, cùng lúc bù đắp lại hao tổn trước đó, về phương diện khác tẩm bổ xương gãy, thúc đẩy xương cốt nhanh chóng khôi phục.