Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 19: Thắng xuất (1)
Bảy đạo âm ba đã là cực hạn của hắn, nhưng xem Lâm Lạc cử trọng nhược khinh, bộ dáng nhẹ nhàng như thường, hiển nhiên đối phương còn không có đạt tới cực hạn!
Chẳng lẽ mình sẽ bại bởi một phế vật!
Tuy trong nội tâm hắn đã nhận định Lâm Lạc là cố ý giấu dốt, nhưng trải qua thời gian dài quan niệm Lâm gia phế thiếu đã thâm căn cố đế, hắn hoàn toàn không cách nào tiếp nhận kết quả sẽ thua bởi Lâm Lạc!
- Chỉ có chút năng lực ấy cũng dám tới khiêu chiến bổn thiếu, cút cho ta!
Lâm Lạc quát nhỏ một tiếng, ngũ ảnh vừa ra, ngay lập tức Lý Song Ngư nhất thời chật vật đón đỡ, chỉ hơn mười chiêu đã bị một quyền của Lâm Lạc oanh ra lôi đài, rơi chổng vó xuống đất.
Lý Song Ngư lập tức bò lên, sắc mặt xanh mét.
Một quyền của Lâm Lạc tuy rằng đánh ngay ngực làm hắn cảm thấy đau đớn, nhưng càng đau chính là lòng tự ái của hắn, không ngờ lại bị một tên phế vật không chút khoan nhượng oanh xuống đài! Hơn nữa đúng như lời nói của Lâm Lạc, chỉ dùng một tay!
Hắn không hề quay đầu lại rời khỏi Yến Khách thính, tiếng bước chân nặng nề giống như giẫm đạp lên trong lòng mọi người.
Trong lòng Lâm Lạc hoàn toàn thanh minh, biểu tình trên mặt lại cuồng ngạo, ngón tay quét một vòng, nói:
- Có kẻ nào lợi hại hơn một chút hay không, chỉ loại mặt hàng này thật sự làm bổn thiếu không đề nổi hứng thú!
Tuy rằng Lâm Lạc có vẻ thật ngạo mạn, nhưng đánh bại Lý Song Ngư đã chứng minh được thực lực của hắn, tuy rằng trong lòng mọi người thật khó chịu nhưng chỉ có thể cắn răng, ồn ào kêu tên của Lâm Đông Bình cùng Lý Song Kiếm, hi vọng bọn họ có thể đánh bại được Lâm Lạc.
- Tiểu thư, nhìn Lâm Lạc tựa hồ rất lợi hại!
Tỳ nữ của Trầm Nguyệt Lam có vẻ lo lắng nói.
- Không ngại, hắn còn chưa tiến vào Bạo Khí cảnh, càng lợi hại cũng chỉ có hạn! Bạo Khí cảnh cùng Hổ Lực cảnh cách biệt một trời, chênh lệch cũng không chỉ dùng vũ kỹ thì có thể bù lại!
Trầm Nguyệt Lam không hề có chút lo lắng:
- Hiện tại hắn đem mình nâng lên càng cao, sau khi bị ta đánh bại thì rơi càng nặng, chẳng qua làm nền cho ta mà thôi!
- Tiểu thư thật thông minh!
Tỳ nữ kia nhân cơ hội nịnh nọt.
- Lâm Lạc, ngươi ẩn nấp được đủ sâu!
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Lâm Đông Bình đi lên lôi đài.
Sắc mặt Lâm Lạc lạnh lùng, nói:
- Trưởng ấu có thứ tự, ta là trưởng tôn của Lâm gia, còn là tộc huynh của ngươi, thấy ta còn không hành lễ?
Lâm Đông Bình vốn chuẩn bị bóc ra khuyết điểm ngày trước của Lâm Lạc, nhưng câu nói đầu tiên của Lâm Lạc khiến cho hắn nhảy dựng lên:
- Một tên phế vật như ngươi dám bảo ta hành lễ với ngươi?
- Chẳng phân biệt được tôn ti, nên đánh!
Lâm Lạc nắm chặt tay phải, thân ảnh chợt lóe, đã đánh tới đối phương.
- Sợ ngươi hay sao!
Lâm Đông Bình cũng dùng Hổ Ảnh quyền, nhất thời cùng Lâm Lạc binh binh bàng bàng đánh thành một đoàn.
Hổ Khiếu Nhất Nguyên!
Hổ Bát Lưỡng Nghi!
Hổ Lạc Tam Tài!
Hổ Chiến Tứ Tượng!
Hai người giống như đang bồi luyện, đem tinh diệu của Hổ Ảnh quyền biểu hiện ra, đầy trời đều là quyền ảnh, vô cùng đồ sộ!
Nhưng từ sau khi đạt tới tứ ảnh, Lâm Đông Bình không dùng ngũ ảnh mà lăn qua lộn lại sử dụng Hổ Chiến Tứ Tượng.
Lâm Lạc lạnh lùng cười nói:
- Kẻ ngu ngốc chỉ biết tứ ảnh!
- Cái gì!
Lâm Đông Bình tự phụ mình là thiên tài, ngay ca ca của hắn Lâm Đông Lưu cũng không nhìn vào trong mắt, chỉ cho rằng đối phương sinh ra sớm hơn hắn vài năm, mới có thể cao hơn hắn một bậc! Hắn hận nhất là người khác khinh thị thiên phú của hắn, đặc biệt lời này là từ trong miệng Lâm Lạc nói ra.
- Ngu xuẩn, không nghe được hay sao?
Lâm Lạc cười ha ha:
- Nguyên lai ngươi chẳng những đầu óc ngu xuẩn, liên lỗ tai cũng có vấn đề!
- Lâm Lạc, ta muốn giết ngươi!
Lâm Đông Bình nổi giận gầm lên một tiếng, tứ ảnh xuất ra. Hắn đạt tới tu vi Thiên Lục tầng đỉnh phòng, đủ chống đỡ cho hắn sử dụng trăm lần tứ ảnh.
- Chỉ bằng ngươi còn kém xa lắm!
Ánh mắt Lâm Lạc ngưng tụ, đánh ra ngũ ảnh!
- Cái gì!
Lâm Đông Bình vừa kinh vừa sợ, Lâm Lạc lại có thể đạt tới ngũ ảnh! Một phế vật còn đạt được ngũ ảnh sớm hơn cả hắn, vậy hắn là gì, phế vật trong phế vật sao?
- Cho ngươi cuồng ngạo! Nên đánh!
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, ngũ ảnh xuất ra, mỗi kích đều có thể oanh trúng Lâm Đông Bình, đem Lâm Đông Bình đánh tơi tả.
Tất cả mọi người thiếu chút nữa bị chọc giận đến bốc khói, thầm nghĩ rốt cục là ai mới cuồng ngạo, Lâm Lạc kia đúng thật là được thế không buông tha người! Ngươi đánh người mà trên miệng còn không chịu có hại, Lâm Đông Bình không bị chọc tức chết đã là tốt lắm!
- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Lâm Lạc xuất quyền như mưa, hắn có ngũ hành chân nguyên lực chống đỡ, căn bản không cần lo lắng bị kiệt lực. Lâm Đông Bình không cách nào ngăn trở, khuôn mặt tuấn tú đã bị đánh tím bầm không chịu nổi, miệng không ngừng phát ra tiếng hít thở trầm trọng, chẳng khác gì là ống bễ.
Tuy rằng hiện tại Lâm Đông Bình còn miễn cưỡng chèo chống, nhưng mọi người biết rõ hắn đã bị bại!
Lâm Lạc làm sao lợi hại tới như thế!
Phải biết rằng cảnh giới có thể dựa vào đan dược như Tăng Nguyên đan để tăng lên cấp tốc, nhưng vũ kỹ chỉ có thể dựa vào cảm ngộ của mình mà lý giải! Đều nghe nói Lâm gia đại thiếu là phế vật, nhưng phế vật có thể đem thiên tài cùng cảnh giới đánh không còn lực đánh trả sao?
Thiên tài! Cùng giai là vô địch, đó là tuấn kiệt trong bao người!
Lúc này trái lại không còn ai nghĩ Lâm Lạc cuồng ngạo, có thể làm được cùng giai vô địch, đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, cuồng ngạo một chút lại tính là gì đây?
Đây là thế giới mà thực lực quyết định hết thảy, Lâm Lạc biểu hiện ra lực lượng làm người kinh diễm tuyệt đối, tự nhiên nên thu hoạch được sự tôn trọng.
- Có phục hay không?
Lâm Lạc đem Lâm Đông Bình giẫm dưới chân, không hề lưu lại chút tình cảm.
Cái chết của Lưu bá đã phán quyết tử hình cho Lâm Đông Bình, nhưng hiện tại Lâm Lạc còn chưa thể giết Lâm Đông Bình, trừ phi hắn dự tính ngày sau chỉ có thể lưu lạc tha hương. Nhưng tuy không thể giết, cũng không có nghĩa Lâm Lạc không làm nhục hắn trút khẩu ác khí.
- Lâm Lạc, ngươi chờ xem, trừ phi hiện tại ngươi giết ta, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm giáo huấn!
Lâm Đông Bình chảy cả nước mắt, hắn là thiên chi kiêu tử, có bao giờ từng chịu tội thế này?
- Ồn ào!
Lâm Lạc dùng lực giẫm xuống, Lâm Đông Bình nhất thời phát ra tiếng gào như bị chọc tiết.
- Lâm đại thiếu!
Dù sao Trầm Nguyệt Lam cũng là chủ nhân, hiện tại không còn đơn thuần luận võ mà là ngược đãi, nàng chỉ có thể đứng ra khuyên nhủ:
- Làm người khoan dung mà độ lượng, ngươi thắng là được rồi!
Một hồi luận võ tốt đẹp lại bị Lâm Lạc biến thành như vậy, điều này làm Trầm Nguyệt Lam phi thường tức giận, trong giọng nói mơ hồ có ý quở trách.
Chẳng lẽ mình sẽ bại bởi một phế vật!
Tuy trong nội tâm hắn đã nhận định Lâm Lạc là cố ý giấu dốt, nhưng trải qua thời gian dài quan niệm Lâm gia phế thiếu đã thâm căn cố đế, hắn hoàn toàn không cách nào tiếp nhận kết quả sẽ thua bởi Lâm Lạc!
- Chỉ có chút năng lực ấy cũng dám tới khiêu chiến bổn thiếu, cút cho ta!
Lâm Lạc quát nhỏ một tiếng, ngũ ảnh vừa ra, ngay lập tức Lý Song Ngư nhất thời chật vật đón đỡ, chỉ hơn mười chiêu đã bị một quyền của Lâm Lạc oanh ra lôi đài, rơi chổng vó xuống đất.
Lý Song Ngư lập tức bò lên, sắc mặt xanh mét.
Một quyền của Lâm Lạc tuy rằng đánh ngay ngực làm hắn cảm thấy đau đớn, nhưng càng đau chính là lòng tự ái của hắn, không ngờ lại bị một tên phế vật không chút khoan nhượng oanh xuống đài! Hơn nữa đúng như lời nói của Lâm Lạc, chỉ dùng một tay!
Hắn không hề quay đầu lại rời khỏi Yến Khách thính, tiếng bước chân nặng nề giống như giẫm đạp lên trong lòng mọi người.
Trong lòng Lâm Lạc hoàn toàn thanh minh, biểu tình trên mặt lại cuồng ngạo, ngón tay quét một vòng, nói:
- Có kẻ nào lợi hại hơn một chút hay không, chỉ loại mặt hàng này thật sự làm bổn thiếu không đề nổi hứng thú!
Tuy rằng Lâm Lạc có vẻ thật ngạo mạn, nhưng đánh bại Lý Song Ngư đã chứng minh được thực lực của hắn, tuy rằng trong lòng mọi người thật khó chịu nhưng chỉ có thể cắn răng, ồn ào kêu tên của Lâm Đông Bình cùng Lý Song Kiếm, hi vọng bọn họ có thể đánh bại được Lâm Lạc.
- Tiểu thư, nhìn Lâm Lạc tựa hồ rất lợi hại!
Tỳ nữ của Trầm Nguyệt Lam có vẻ lo lắng nói.
- Không ngại, hắn còn chưa tiến vào Bạo Khí cảnh, càng lợi hại cũng chỉ có hạn! Bạo Khí cảnh cùng Hổ Lực cảnh cách biệt một trời, chênh lệch cũng không chỉ dùng vũ kỹ thì có thể bù lại!
Trầm Nguyệt Lam không hề có chút lo lắng:
- Hiện tại hắn đem mình nâng lên càng cao, sau khi bị ta đánh bại thì rơi càng nặng, chẳng qua làm nền cho ta mà thôi!
- Tiểu thư thật thông minh!
Tỳ nữ kia nhân cơ hội nịnh nọt.
- Lâm Lạc, ngươi ẩn nấp được đủ sâu!
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Lâm Đông Bình đi lên lôi đài.
Sắc mặt Lâm Lạc lạnh lùng, nói:
- Trưởng ấu có thứ tự, ta là trưởng tôn của Lâm gia, còn là tộc huynh của ngươi, thấy ta còn không hành lễ?
Lâm Đông Bình vốn chuẩn bị bóc ra khuyết điểm ngày trước của Lâm Lạc, nhưng câu nói đầu tiên của Lâm Lạc khiến cho hắn nhảy dựng lên:
- Một tên phế vật như ngươi dám bảo ta hành lễ với ngươi?
- Chẳng phân biệt được tôn ti, nên đánh!
Lâm Lạc nắm chặt tay phải, thân ảnh chợt lóe, đã đánh tới đối phương.
- Sợ ngươi hay sao!
Lâm Đông Bình cũng dùng Hổ Ảnh quyền, nhất thời cùng Lâm Lạc binh binh bàng bàng đánh thành một đoàn.
Hổ Khiếu Nhất Nguyên!
Hổ Bát Lưỡng Nghi!
Hổ Lạc Tam Tài!
Hổ Chiến Tứ Tượng!
Hai người giống như đang bồi luyện, đem tinh diệu của Hổ Ảnh quyền biểu hiện ra, đầy trời đều là quyền ảnh, vô cùng đồ sộ!
Nhưng từ sau khi đạt tới tứ ảnh, Lâm Đông Bình không dùng ngũ ảnh mà lăn qua lộn lại sử dụng Hổ Chiến Tứ Tượng.
Lâm Lạc lạnh lùng cười nói:
- Kẻ ngu ngốc chỉ biết tứ ảnh!
- Cái gì!
Lâm Đông Bình tự phụ mình là thiên tài, ngay ca ca của hắn Lâm Đông Lưu cũng không nhìn vào trong mắt, chỉ cho rằng đối phương sinh ra sớm hơn hắn vài năm, mới có thể cao hơn hắn một bậc! Hắn hận nhất là người khác khinh thị thiên phú của hắn, đặc biệt lời này là từ trong miệng Lâm Lạc nói ra.
- Ngu xuẩn, không nghe được hay sao?
Lâm Lạc cười ha ha:
- Nguyên lai ngươi chẳng những đầu óc ngu xuẩn, liên lỗ tai cũng có vấn đề!
- Lâm Lạc, ta muốn giết ngươi!
Lâm Đông Bình nổi giận gầm lên một tiếng, tứ ảnh xuất ra. Hắn đạt tới tu vi Thiên Lục tầng đỉnh phòng, đủ chống đỡ cho hắn sử dụng trăm lần tứ ảnh.
- Chỉ bằng ngươi còn kém xa lắm!
Ánh mắt Lâm Lạc ngưng tụ, đánh ra ngũ ảnh!
- Cái gì!
Lâm Đông Bình vừa kinh vừa sợ, Lâm Lạc lại có thể đạt tới ngũ ảnh! Một phế vật còn đạt được ngũ ảnh sớm hơn cả hắn, vậy hắn là gì, phế vật trong phế vật sao?
- Cho ngươi cuồng ngạo! Nên đánh!
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, ngũ ảnh xuất ra, mỗi kích đều có thể oanh trúng Lâm Đông Bình, đem Lâm Đông Bình đánh tơi tả.
Tất cả mọi người thiếu chút nữa bị chọc giận đến bốc khói, thầm nghĩ rốt cục là ai mới cuồng ngạo, Lâm Lạc kia đúng thật là được thế không buông tha người! Ngươi đánh người mà trên miệng còn không chịu có hại, Lâm Đông Bình không bị chọc tức chết đã là tốt lắm!
- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Lâm Lạc xuất quyền như mưa, hắn có ngũ hành chân nguyên lực chống đỡ, căn bản không cần lo lắng bị kiệt lực. Lâm Đông Bình không cách nào ngăn trở, khuôn mặt tuấn tú đã bị đánh tím bầm không chịu nổi, miệng không ngừng phát ra tiếng hít thở trầm trọng, chẳng khác gì là ống bễ.
Tuy rằng hiện tại Lâm Đông Bình còn miễn cưỡng chèo chống, nhưng mọi người biết rõ hắn đã bị bại!
Lâm Lạc làm sao lợi hại tới như thế!
Phải biết rằng cảnh giới có thể dựa vào đan dược như Tăng Nguyên đan để tăng lên cấp tốc, nhưng vũ kỹ chỉ có thể dựa vào cảm ngộ của mình mà lý giải! Đều nghe nói Lâm gia đại thiếu là phế vật, nhưng phế vật có thể đem thiên tài cùng cảnh giới đánh không còn lực đánh trả sao?
Thiên tài! Cùng giai là vô địch, đó là tuấn kiệt trong bao người!
Lúc này trái lại không còn ai nghĩ Lâm Lạc cuồng ngạo, có thể làm được cùng giai vô địch, đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, cuồng ngạo một chút lại tính là gì đây?
Đây là thế giới mà thực lực quyết định hết thảy, Lâm Lạc biểu hiện ra lực lượng làm người kinh diễm tuyệt đối, tự nhiên nên thu hoạch được sự tôn trọng.
- Có phục hay không?
Lâm Lạc đem Lâm Đông Bình giẫm dưới chân, không hề lưu lại chút tình cảm.
Cái chết của Lưu bá đã phán quyết tử hình cho Lâm Đông Bình, nhưng hiện tại Lâm Lạc còn chưa thể giết Lâm Đông Bình, trừ phi hắn dự tính ngày sau chỉ có thể lưu lạc tha hương. Nhưng tuy không thể giết, cũng không có nghĩa Lâm Lạc không làm nhục hắn trút khẩu ác khí.
- Lâm Lạc, ngươi chờ xem, trừ phi hiện tại ngươi giết ta, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm giáo huấn!
Lâm Đông Bình chảy cả nước mắt, hắn là thiên chi kiêu tử, có bao giờ từng chịu tội thế này?
- Ồn ào!
Lâm Lạc dùng lực giẫm xuống, Lâm Đông Bình nhất thời phát ra tiếng gào như bị chọc tiết.
- Lâm đại thiếu!
Dù sao Trầm Nguyệt Lam cũng là chủ nhân, hiện tại không còn đơn thuần luận võ mà là ngược đãi, nàng chỉ có thể đứng ra khuyên nhủ:
- Làm người khoan dung mà độ lượng, ngươi thắng là được rồi!
Một hồi luận võ tốt đẹp lại bị Lâm Lạc biến thành như vậy, điều này làm Trầm Nguyệt Lam phi thường tức giận, trong giọng nói mơ hồ có ý quở trách.