Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 1504: Tiểu nha đầu lừa người (2)
Đừng nói lỗ đen pháp tắc vốn là thủ đoạn phòng ngự cấp cao nhất thế gian, chỉ có lực công kích thì
như thế nào, hung thú kia hoàn toàn không gặp được một sợi tóc của Lâm
Lạc, cái này lại có làm gì được?
Áo lam Đại Hán bất tri bất giác đã ngừng tay, hắn cảm thấy mình hoàn toàn là tồn tại dư thừa, ở lại trong chiến đoàn ngược lại là kéo chân sau Lâm Lạc.
Đường đường lục tinh Thần Vương lại có thể kéo chân sau một Tứ Tinh Thần Vương?
Áo lam Đại Hán không khỏi lộ ra một vòng cười khổ.
Đưa thần sắc hắn nhìn ở trong mắt, Hư Hải Quỳnh không khỏi lộ ra một thần sắc kiêu ngạo, đây chính là chồng của nàng… tuy là giả! Mà Sư Ánh Tuyết thì giật nhẹ góc áo áo lam Đại Hán nói:
- Xú đại, chúng ta cứu ngươi, nhanh cầm chút ít tạ lễ đến!
Biểu lộ cười khổ của Đại Hán áo lam lập tức biến thành cười to, hắn còn chưa từng gặp qua "Ân nhân" chủ động yêu cầu chỗ tốt, còn nữa, hắn cũng không có tế ra chiến lực mạnh nhất, dù không thể chiến thắng đầu hung thú kia cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, bởi vậy, cái ân tình này với hắn mà nói là không để ở trong lòng.
Nhưng chiến lực của Lâm Lạc lại để cho hắn ngược lại hít một ngụm hơi lạnh, phát lên ý kết giao.
Hắn tuy là nhi tử Chí Tôn, nhưng huynh đệ tỷ muội của hắn thật sự quá nhiều, muốn ở trong Nhạc Gia chiếm được một chỗ cắm dùi, thậm chí quyền nói chuyện nhất định, như vậy hắn phải có viện binh cường lực.
Lâm Lạc tuyệt đối có tư cách như vậy!
Tuy hiện tại Lâm Lạc chỉ vẹn vẹn có Tứ Tinh Thần Vương, nhưng khi hắn đạt tới lục tinh Thần Vương thì sao? Nếu như còn có thể bảo trì yêu nghiệt như vậy, như vậy hắn chẳng phải là ngay cả Cửu Tinh Thần Vương cũng có thể chiến thắng?
Đương nhiên, muốn từ Tứ Tinh Thần Vương tiến vào lục tinh Thần Vương, cái này không có mấy trăm tỷ năm là mơ tưởng, nhưng Thần linh không thiếu nhất chính là thời gian, nhi tử Chí tôn càng không thiếu kiên nhẫn như vậy!
Đã hạ quyết tâm, Đại Hán áo lam tự nhiên muốn đối với người bên người Lâm Lạc kính trọng vài phần, không để ý tu vi Sư Ánh Tuyết thấp chút nào, nói sau, tiểu cô nương Hư Thần Cảnh này có thể chạy đến nơi đây đã đủ để cho Thần Vương nghiêm nghị đối đãi.
- Tiểu cô nương, ngươi muốn tạ lễ gì?
Hắn ha ha cười to nói.
- Ân …
Sư Ánh Tuyết cắn ngón tay, một bộ ngây thơ rực rỡ, đang lúc Đại Hán áo lam cho rằng nàng chỉ yêu cầu các loại linh quả để ăn, lại nghe tiểu nha đầu nói:
- Vậy ngươi đem tất cả bảo bối lấy ra, bản Ma Vương sẽ đem không để vào mắt trả lại cho ngươi!
Ahhh, tiểu cô nương này thật đúng là khẩu vị lớn!
Áo lam Đại Hán thiếu chút nữa một đầu bổ nhào, hắn hơi có vẻ cười xấu hổ, vội vàng chuyển đề nói chuyện nói:
- Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?
- Làm gì vậy, muốn lừa gạt Nữu Nữu nói ra danh tự ư, Nữu Nữu không nói cho ngươi!
Sư Ánh Tuyết hai tay ôm ngực, lấy ánh mắt không ngừng mà nhìn xéo qua đối phương.
Sách, quả nhiên vẫn là hài tử! Cảnh giác của Đại Hán áo lam toàn bộ mất, nghĩ đến tiểu hài tử lòng tham một chút cũng là bình thường, liền vui tươi hớn hở cùng Sư Ánh Tuyết nói chuyện, cho rằng tiểu cô nương còn nhỏ dễ dụ.
Hư Hải Quỳnh ở một bên không ngừng âm thầm lắc đầu, mặc dù nàng đối với Sư Ánh Tuyết vẫn là dị thường yêu thích, nhưng thời gian dài như vậy ở chung lại còn không biết bản chất Ác Ma của tiểu nha đầu sao?
Áo lam Đại Hán tự cho là Sư Ánh Tuyết dễ dụ, nhưng lại không biết một chân đã giẫm vào trong hầm.
Quả nhiên, chưa nói qua mấy câu, Đại Hán áo lam đã lấy ra không gian pháp khí ném cho Sư Ánh Tuyết chơi, tuy đan điền không gian cũng dễ dùng, nhưng ở bên trong thân thể của mình đút lấy đồ vật, tâm lý khẳng định không thoải mái.
Hắn không lo lắng, bởi vì bên trên không gian pháp khí có hắn hạ phong ấn, ít nhất phải Bát Tinh Thần Vương mới có thể dùng đại lực xóa đi, chỉ là một tiểu nha đầu Hư Thần Cảnh lại có thể làm gì được?
Nhưng sắc mặt hắn rất nhanh liền biến!
Sư Ánh Tuyết không tốn sức chút nào thò tay tiến vào bên trong không gian pháp khí, đem đồ vật bên trong từng kiện từng kiện lấy ra, ưa thích liền trực tiếp thu vào không gian pháp khí của mình, không thích thì tiện tay ném ở một bên.
Áo lam Đại Hán đã khiếp sợ đến đầu lưỡi nhổ ra, nào còn lo lắng ngăn cản tiểu nha đầu, thời điểm hắn rốt cục phục hồi tinh thần lại, tiểu nha đầu đã đem không gian pháp khí đào không sai biệt lắm, ném trên mặt đất, bỉu môi nói:
- Xú đại, ngươi như thế nào nghèo như vậy à?
Nghèo?
Áo lam Đại Hán còn kém lệ rơi đầy mặt, đây chính là hắn tích lũy gần một nguyên kỷ ah, thật vất vả gom góp ra những gia sản này, nhưng rõ ràng bị cạo thất thất bát bát! Hơn nữa ánh mắt của tiểu cô nương kia rất độc, chọn lấy toàn bộ là đồ tốt, quả nhiên một chút cũng không cùng hắn khách khí!
Một là chiến lực của Lâm Lạc bày ở đàng kia, thứ hai càng là khiếp sợ năng lực kỳ dị của Sư Ánh Tuyết, Đại Hán áo lam cũng không có phát tác đi ra, mà là hướng Hư Hải Quỳnh hỏi:
- Xin hỏi cô nương, các ngươi xưng hô như thế nào?
Hắn cuối cùng là minh bạch Sư Ánh Tuyết bề ngoài đáng yêu hoàn toàn là gạt người!
- Này uy uy, xú đại, trước khi hỏi tính danh người khác, ngươi không biết là trước báo ra danh tự bản thân sao?
Sư Ánh Tuyết lập tức nhảy lên.
Đại Hán áo lam không khỏi cứng lại, hắn cũng là thói quen thành tự nhiên.
Hắn chính là nhi tử Thần Hoàng, tuy là trong một phần đông con nối dõi, nhưng dù sao cũng là "Thái Tử", huống hồ bản thân lại là lục tinh Thần Vương, đối với một nhị tinh Thần Vương cùng một tiểu cô nương Hư Thần Cảnh, mặc hắn coi trọng Lâm Lạc như thế nào cũng khó tránh khỏi sẽ có bày ra tư thái cao cao tại thượng.
Bị Sư Ánh Tuyết trách móc chỉ trích, hắn không khỏi lộ ra một tia khó chịu, nhưng hắn rất nhanh áp chế xuống dưới, mặc kệ là tiểu nha đầu thần kỳ, hay là Lâm Lạc nghịch thiên, lúc này đều khiến cho hắn rất hứng thú.
- Loạn Không nhất mạch bái kiến Nhạc thế huynh!
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Liễu Bán Yên phiêu nhiên bay tới.
- Tiểu muội Liễu Bán Yên, đây là sư muội ta, cũng là ái nữ Sư Ánh Tuyết của Gia sư!
- Hỏa linh nhất mạch bái kiến Nhạc thế huynh!
Nguyệt Nguyệt cũng không lạc hậu một bước xuất hiện.
- Tỷ tỷ tên là Nguyệt Nguyệt!
- Băng tinh hậu duệ Hư Hải Quỳnh bái kiến Nhạc thế huynh!
- Ân, còn có ta! Còn có ta!
Sư Ánh Tuyết nhảy:
- Nữu Nữu chính là thiên hạ đệ tam mỹ nhân, quốc chủ Đại Ma Thần quốc, ô, Đại Ma Thần quốc bị tên hỗn đản đáng giận kia hủy đi, bản Ma Vương nhất định phải báo thù!
Áo lam Đại Hán bị dọa kêu to một tiếng, mấy cái này đều là có đại địa vị ah, luận thân phận cũng không có ai kém hắn, hơn nữa Liễu Bán Yên cùng Nguyệt Nguyệt đều là Cửu Tinh Thần Vương, càng là bá chủ trong Cửu Tinh Thần Vương, lúc trước tuy hắn chưa thấy qua hai nữ, nhưng lại cửu ngưỡng đại danh.
Hắn vội vàng hai tay ôm quyền, hoàn lễ nói:
- Tiểu huynh Nhạc Thường Côn, bái kiến bốn vị thế muội!
Áo lam Đại Hán bất tri bất giác đã ngừng tay, hắn cảm thấy mình hoàn toàn là tồn tại dư thừa, ở lại trong chiến đoàn ngược lại là kéo chân sau Lâm Lạc.
Đường đường lục tinh Thần Vương lại có thể kéo chân sau một Tứ Tinh Thần Vương?
Áo lam Đại Hán không khỏi lộ ra một vòng cười khổ.
Đưa thần sắc hắn nhìn ở trong mắt, Hư Hải Quỳnh không khỏi lộ ra một thần sắc kiêu ngạo, đây chính là chồng của nàng… tuy là giả! Mà Sư Ánh Tuyết thì giật nhẹ góc áo áo lam Đại Hán nói:
- Xú đại, chúng ta cứu ngươi, nhanh cầm chút ít tạ lễ đến!
Biểu lộ cười khổ của Đại Hán áo lam lập tức biến thành cười to, hắn còn chưa từng gặp qua "Ân nhân" chủ động yêu cầu chỗ tốt, còn nữa, hắn cũng không có tế ra chiến lực mạnh nhất, dù không thể chiến thắng đầu hung thú kia cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, bởi vậy, cái ân tình này với hắn mà nói là không để ở trong lòng.
Nhưng chiến lực của Lâm Lạc lại để cho hắn ngược lại hít một ngụm hơi lạnh, phát lên ý kết giao.
Hắn tuy là nhi tử Chí Tôn, nhưng huynh đệ tỷ muội của hắn thật sự quá nhiều, muốn ở trong Nhạc Gia chiếm được một chỗ cắm dùi, thậm chí quyền nói chuyện nhất định, như vậy hắn phải có viện binh cường lực.
Lâm Lạc tuyệt đối có tư cách như vậy!
Tuy hiện tại Lâm Lạc chỉ vẹn vẹn có Tứ Tinh Thần Vương, nhưng khi hắn đạt tới lục tinh Thần Vương thì sao? Nếu như còn có thể bảo trì yêu nghiệt như vậy, như vậy hắn chẳng phải là ngay cả Cửu Tinh Thần Vương cũng có thể chiến thắng?
Đương nhiên, muốn từ Tứ Tinh Thần Vương tiến vào lục tinh Thần Vương, cái này không có mấy trăm tỷ năm là mơ tưởng, nhưng Thần linh không thiếu nhất chính là thời gian, nhi tử Chí tôn càng không thiếu kiên nhẫn như vậy!
Đã hạ quyết tâm, Đại Hán áo lam tự nhiên muốn đối với người bên người Lâm Lạc kính trọng vài phần, không để ý tu vi Sư Ánh Tuyết thấp chút nào, nói sau, tiểu cô nương Hư Thần Cảnh này có thể chạy đến nơi đây đã đủ để cho Thần Vương nghiêm nghị đối đãi.
- Tiểu cô nương, ngươi muốn tạ lễ gì?
Hắn ha ha cười to nói.
- Ân …
Sư Ánh Tuyết cắn ngón tay, một bộ ngây thơ rực rỡ, đang lúc Đại Hán áo lam cho rằng nàng chỉ yêu cầu các loại linh quả để ăn, lại nghe tiểu nha đầu nói:
- Vậy ngươi đem tất cả bảo bối lấy ra, bản Ma Vương sẽ đem không để vào mắt trả lại cho ngươi!
Ahhh, tiểu cô nương này thật đúng là khẩu vị lớn!
Áo lam Đại Hán thiếu chút nữa một đầu bổ nhào, hắn hơi có vẻ cười xấu hổ, vội vàng chuyển đề nói chuyện nói:
- Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?
- Làm gì vậy, muốn lừa gạt Nữu Nữu nói ra danh tự ư, Nữu Nữu không nói cho ngươi!
Sư Ánh Tuyết hai tay ôm ngực, lấy ánh mắt không ngừng mà nhìn xéo qua đối phương.
Sách, quả nhiên vẫn là hài tử! Cảnh giác của Đại Hán áo lam toàn bộ mất, nghĩ đến tiểu hài tử lòng tham một chút cũng là bình thường, liền vui tươi hớn hở cùng Sư Ánh Tuyết nói chuyện, cho rằng tiểu cô nương còn nhỏ dễ dụ.
Hư Hải Quỳnh ở một bên không ngừng âm thầm lắc đầu, mặc dù nàng đối với Sư Ánh Tuyết vẫn là dị thường yêu thích, nhưng thời gian dài như vậy ở chung lại còn không biết bản chất Ác Ma của tiểu nha đầu sao?
Áo lam Đại Hán tự cho là Sư Ánh Tuyết dễ dụ, nhưng lại không biết một chân đã giẫm vào trong hầm.
Quả nhiên, chưa nói qua mấy câu, Đại Hán áo lam đã lấy ra không gian pháp khí ném cho Sư Ánh Tuyết chơi, tuy đan điền không gian cũng dễ dùng, nhưng ở bên trong thân thể của mình đút lấy đồ vật, tâm lý khẳng định không thoải mái.
Hắn không lo lắng, bởi vì bên trên không gian pháp khí có hắn hạ phong ấn, ít nhất phải Bát Tinh Thần Vương mới có thể dùng đại lực xóa đi, chỉ là một tiểu nha đầu Hư Thần Cảnh lại có thể làm gì được?
Nhưng sắc mặt hắn rất nhanh liền biến!
Sư Ánh Tuyết không tốn sức chút nào thò tay tiến vào bên trong không gian pháp khí, đem đồ vật bên trong từng kiện từng kiện lấy ra, ưa thích liền trực tiếp thu vào không gian pháp khí của mình, không thích thì tiện tay ném ở một bên.
Áo lam Đại Hán đã khiếp sợ đến đầu lưỡi nhổ ra, nào còn lo lắng ngăn cản tiểu nha đầu, thời điểm hắn rốt cục phục hồi tinh thần lại, tiểu nha đầu đã đem không gian pháp khí đào không sai biệt lắm, ném trên mặt đất, bỉu môi nói:
- Xú đại, ngươi như thế nào nghèo như vậy à?
Nghèo?
Áo lam Đại Hán còn kém lệ rơi đầy mặt, đây chính là hắn tích lũy gần một nguyên kỷ ah, thật vất vả gom góp ra những gia sản này, nhưng rõ ràng bị cạo thất thất bát bát! Hơn nữa ánh mắt của tiểu cô nương kia rất độc, chọn lấy toàn bộ là đồ tốt, quả nhiên một chút cũng không cùng hắn khách khí!
Một là chiến lực của Lâm Lạc bày ở đàng kia, thứ hai càng là khiếp sợ năng lực kỳ dị của Sư Ánh Tuyết, Đại Hán áo lam cũng không có phát tác đi ra, mà là hướng Hư Hải Quỳnh hỏi:
- Xin hỏi cô nương, các ngươi xưng hô như thế nào?
Hắn cuối cùng là minh bạch Sư Ánh Tuyết bề ngoài đáng yêu hoàn toàn là gạt người!
- Này uy uy, xú đại, trước khi hỏi tính danh người khác, ngươi không biết là trước báo ra danh tự bản thân sao?
Sư Ánh Tuyết lập tức nhảy lên.
Đại Hán áo lam không khỏi cứng lại, hắn cũng là thói quen thành tự nhiên.
Hắn chính là nhi tử Thần Hoàng, tuy là trong một phần đông con nối dõi, nhưng dù sao cũng là "Thái Tử", huống hồ bản thân lại là lục tinh Thần Vương, đối với một nhị tinh Thần Vương cùng một tiểu cô nương Hư Thần Cảnh, mặc hắn coi trọng Lâm Lạc như thế nào cũng khó tránh khỏi sẽ có bày ra tư thái cao cao tại thượng.
Bị Sư Ánh Tuyết trách móc chỉ trích, hắn không khỏi lộ ra một tia khó chịu, nhưng hắn rất nhanh áp chế xuống dưới, mặc kệ là tiểu nha đầu thần kỳ, hay là Lâm Lạc nghịch thiên, lúc này đều khiến cho hắn rất hứng thú.
- Loạn Không nhất mạch bái kiến Nhạc thế huynh!
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Liễu Bán Yên phiêu nhiên bay tới.
- Tiểu muội Liễu Bán Yên, đây là sư muội ta, cũng là ái nữ Sư Ánh Tuyết của Gia sư!
- Hỏa linh nhất mạch bái kiến Nhạc thế huynh!
Nguyệt Nguyệt cũng không lạc hậu một bước xuất hiện.
- Tỷ tỷ tên là Nguyệt Nguyệt!
- Băng tinh hậu duệ Hư Hải Quỳnh bái kiến Nhạc thế huynh!
- Ân, còn có ta! Còn có ta!
Sư Ánh Tuyết nhảy:
- Nữu Nữu chính là thiên hạ đệ tam mỹ nhân, quốc chủ Đại Ma Thần quốc, ô, Đại Ma Thần quốc bị tên hỗn đản đáng giận kia hủy đi, bản Ma Vương nhất định phải báo thù!
Áo lam Đại Hán bị dọa kêu to một tiếng, mấy cái này đều là có đại địa vị ah, luận thân phận cũng không có ai kém hắn, hơn nữa Liễu Bán Yên cùng Nguyệt Nguyệt đều là Cửu Tinh Thần Vương, càng là bá chủ trong Cửu Tinh Thần Vương, lúc trước tuy hắn chưa thấy qua hai nữ, nhưng lại cửu ngưỡng đại danh.
Hắn vội vàng hai tay ôm quyền, hoàn lễ nói:
- Tiểu huynh Nhạc Thường Côn, bái kiến bốn vị thế muội!