Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 1382: Thần vương thụ đạo (2)
Đương nhiên đây cũng chỉ giới hạn trong Bạch Vinh Hiên thành thành thật thật, nếu như dám chủ động khiêu khích, như vậy Lâm Lạc cũng không làm thịt hắn, chỉ làm hắn ăn đau khổ mà thôi, dù sao hắn hiện tại cũng là Thượng Thiên Thần, tôn nghiêm của Thượng Thiên Thần có thể dễ dàng bị khinh nhờn sao?
- Ba năm về sau, ngươi, ta quyết tử chiến!
Lâm Lạc trở lại tinh điện ngày thứ bảy, Bạch Vinh Hiên rốt cục khiêu chiến Lâm Lạc.
Thằng này lấy đâu ra tự tin như vậy?
Hắn bị Lâm Lạc đánh thảm bại, hơn nữa khi đó Lâm Lạc đánh bại hắn là Thượng Thiên Thần nhất trọng thiên, nhưng bây giờ là tam trọng thiên, Bạch Vinh Hiên tiến bộ thế nào mà dám khiêu chiến hắn?
Lâm Lạc tuyệt không tin Bạch Vinh Hiên là người hành động theo cảm tính, như vậy đối phương ưng thuận ba năm thì chắc chắn có huyền diệu trong đó, Bạch Vinh Hiên muốn dùng ba năm này giết Lâm Lạc, trên thực tế hắn tùy thời có thể âm Lâm Lạc.
Nhưng mà trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận âm mưu quỷ kế gì chỉ là chê cười.
Lại một tháng trôi qua, mọi người tinh điện tụ tập vào đại sảnh nghe thần vương diễn giải.
Mỗi cách trăm năm sẽ có một vị thần vương mở đàn thụ đạo, thời gian là mười ngày. Cho dù là Thượng Thiên Thần hay là trung nguyên thần sơ thần vị mà nói đều là một lần kỳ ngộ khó có được, không có người nào cảm thấy thần vương diễn giải mà không có ích cho mình.
Bởi vì mỗi lần thần vương diễn giải thì ai trong tinh điện cũng dốc toàn lực quay về, ai cũng không muốn bỏ qua lần này.
Lâm Lạc cũng mang theo Đinh Đại Dung cùng Phong Sở Liên tiến đến, các nàng một là trung nguyên thần, một là tiếp cận sơ vị thần đỉnh phong, truyền đạo như vậy có lợi ích rất lớn cho các nàng.
Có hắn bảo hộ bên cạnh, tùy thời có thể đem hai nữ thu vào dưỡng tâm hũ, điểm ấy tự tin Lâm Lạc vẫn có.
Đi vào một gian thiên điện, ở đây đã có ngàn người khoanh chân ngồi, tuy có không ít người đang châu đầu ghé tai, nhưng đang thấp giọng nói nhỏ nên thiên điện này vô cùng yên tĩnh.
Vì ngăn phiền toaius, Phong Sở Liên cùng Đinh Đại Dung đều dùng sa mỏng che mặt, nhưng tư thái mỹ lệ của hai nàng xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng chỉ nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt.
Dù sao khi trở thành thần linh thì dạng mỹ nữ gì chưa gặp?
Lâm Lạc cùng hai nữ ngồi xuống, mà sư Ánh Tuyết tự nhiên sẽ không quên tới tham gia náo nhiệt, cười hì hì chen vào giữa Lâm Lạc cùng Phong Sở Liên, tuyệt đối không thức thời, thấy Lâm Lạc trừng mắt nàng cũng giả bộ như không thấy.
Qua một hồi một đạo thân ảnh hiện ra, uy áp to lớn mở ra, bao phủ cả đại điện, làm cho mọi người ngồi ngay ngắn lại, không dám nói gì nữa.
Một nam tử trung niên dáng người thon dài hiện ra, người này là Trình Quang Nguyệt, một trong bảy điện chủ tinh điện, tóc dài phất phơ, một thân áo bào xanh, có đượ khí chất thoát tục. Hắn hoàn quét nhìn qua mọi người rồi giảng bài.
Tuy hắn tu luyện thời gian chi đạo, nhưng cũng không có khoanh tròn cực hạn trong đó, mà là nêu rõ những vấn đề của mình, đứng ở trên chỗ cao của thiên địa mà giải thích cho mọi người, đừng nói những người khác nghe như si mê, cho dù là Lâm Lạc cũng ngây ra.
Đây cũng không phải nói Trình Quang Nguyệt nói huyền diêu hơn tử đỉnh, mà là Trình Quang Nguyệt dù sao cũng là thần vương tu luyện thời gian pháp tắc, luôn có chỗ am hiểu nhất của mình, làm cho Lâm Lạc có lý giải nhất định với thời gian chi đạo.
Thần vương diễn giải mười ngày này, trong điện cũng chỉ có âm thanh của Trình Quang Nguyệt nói mà thôi, mười ngày sau, thần vương nhẹ lướt đi, mọi người vẫn đang ngồi im tự lý giải.
Phong Sở Liên cùng Đinh Đại Dung cũng không ngoại lệ, tuy các nàng có thể từ chỗ Lâm Lạc đạt được chỗ tốt, nhưng pháp tắc dù sao cũng cần các nàng từ từ tiêu hóa, không giống thần vương giải thích rõ ràng rành mạch.
Lâm Lạc kiên nhẫn chờ đợi, mà Sư Ánh Tuyết là người không chịu ngồi yên, không làm khó Phong Sở Liên mà là quần quít Lâm Lạc, cái miệng nhỏ líu ríu làm cho nàng đau đầu.
Hắn hiểu vì sao nha đầu này rời nhà đi lâu như vậy mà cửu tinh thần vương không có mang nàng trở về, chỉ sợ cũng là sợ bộ dáng quấn người của tiểu nha đầu này.
Hơn mười ngày sau, mọi người lục tục đứng dậy, Phong Sở Liên cùng Đinh Đại Dung cũng chấm dứt cảm ngộ, đều nói cảm ngộ thật nhiều, thu hoạch thật lớn.
Lâm Lạc tự nhiên mừng rỡ, bốn người đi ra khỏi thiên điện, nhưng vẫn chưa đi vài bước Lâm Lạc đột nhiên dừng lại, bởi vì có một người không ngừng nhìn qua Phong Sở Liên.
Muốn nói Phong Sở Liên tuy dáng người yểu điệu, nhưng dưới tình huống không lộ ra dung mạo cũng không dễ làm sắc lang nổi máu. Huống chi người nhìn chằm chằm vào nàng có tu vi Thượng Thiên Thần, làm sao lại có người thiển cận như vây?
Lâm Lạc ngăn ở trước mặt người nọ, trên mặt hiện ra một tia không thích.
Tên Thượng Thiên Thần kia là trung niên, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc và phất tay.
Ân?
Lâm Lạc hơi sững sờ, đối phương nhìn thì giống như phất tay, nhưng một kích này không có chứa lực lượng gì, chỉ có thời gian pháp tắc lưu chuyển, hơn nữa cũng không có tính công kích.
- Quả nhiên là ngươi!
Ánh mắt trung niên nhân hiện ra một tia lửa giận.
- Hơn bảy nghìn năm trước ngươi có phải đã giết một người tên là Hoàng Phủ Thần Dật?
Ồ, người nọ là lão tử của Hoàng Phủ Thần Dật? Gọi là Hoàng Phủ Hiên Kỳ.
Nếu đối phương đã hỏi thẳng, vậy hiển nhiên là có nắm chắc. Lâm Lạc cũng không phủ nhận, chỉ cười nhạt một tiếng, nói:
- Hình như là có một người như vậy.
- Vậy ngươi đi chết đi!
Hoàng Phủ Hiên Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay đập về phía Lâm Lạc.
Hắn từ thân ảnh Phong Sở Liên mơ hồ nhận ra người năm đó, còn dùng thời gian ngược dòng với Lâm Lạc tìm hiểu tình huống không có kết quả, vậy cơ hồ có thể để xác định Lâm Lạc chính là hung thủ.
Mà Lâm Lạc hiện tại trực tiếp thừa nhận, như vậy không cần gì phải nói, hắn trả mối thù giết con.
Bành.
Lâm Lạc đánh ramootj quyền, ngực của Hoàng Phủ Hiên Kỳ lập tức bùng lên một đoàn huyết hoa, hán lui ra sau hơn mười bước, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Nếu không phải trong tinh điện không thể giết người, Hoàng Phủ Hiên Kỳ sẽ không bị trọng thương đơn giản như vậy.
- Ngươi, ngươi --
Hoàng Phủ Hiên Kỳ cố ý trở về tinh điện nghe thần vương thụ đạo, bởi vậy hắn cũng không nghe nói qua truyền thuyết đáng sợ của Lâm Lạc. Tuy nhìn qua Lâm Lạc cùng là Thượng Thiên Thần tồn tại, nhưng mà lửa giận tê tâm liệt phế nên hắn ra tay.
Nhưng Lâm Lạc một quyền làm cho hắn tỉnh lại, thực lực của đối phương quá đáng sợ.
Hoàng Phủ Hiên Kỳ khiếp sợ còn có khó hiểu, thực lực đối phương rành rành cường đại như thế, tại sao bảy ngàn năm trước làm khó dễ con hắn? Nếu hắn còn không phải là đối thủ thì đối phương không cần phải dùng ám chiêu, cường đại như thế chiến lực hoàn toàn có thể chính diện oanh sát hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn nghi hoặc khó hiểu.
Đối phương muốn báo mối thù giết con, Lâm Lạc cũng hiểu, bản thân hắn vừa không lâu mới tiêu diệt Tư Không gia ở hai giới, nhưng hiểu thì hiểu, nhưng mà hắn cũng không khách khí.
- Ba năm về sau, ngươi, ta quyết tử chiến!
Lâm Lạc trở lại tinh điện ngày thứ bảy, Bạch Vinh Hiên rốt cục khiêu chiến Lâm Lạc.
Thằng này lấy đâu ra tự tin như vậy?
Hắn bị Lâm Lạc đánh thảm bại, hơn nữa khi đó Lâm Lạc đánh bại hắn là Thượng Thiên Thần nhất trọng thiên, nhưng bây giờ là tam trọng thiên, Bạch Vinh Hiên tiến bộ thế nào mà dám khiêu chiến hắn?
Lâm Lạc tuyệt không tin Bạch Vinh Hiên là người hành động theo cảm tính, như vậy đối phương ưng thuận ba năm thì chắc chắn có huyền diệu trong đó, Bạch Vinh Hiên muốn dùng ba năm này giết Lâm Lạc, trên thực tế hắn tùy thời có thể âm Lâm Lạc.
Nhưng mà trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận âm mưu quỷ kế gì chỉ là chê cười.
Lại một tháng trôi qua, mọi người tinh điện tụ tập vào đại sảnh nghe thần vương diễn giải.
Mỗi cách trăm năm sẽ có một vị thần vương mở đàn thụ đạo, thời gian là mười ngày. Cho dù là Thượng Thiên Thần hay là trung nguyên thần sơ thần vị mà nói đều là một lần kỳ ngộ khó có được, không có người nào cảm thấy thần vương diễn giải mà không có ích cho mình.
Bởi vì mỗi lần thần vương diễn giải thì ai trong tinh điện cũng dốc toàn lực quay về, ai cũng không muốn bỏ qua lần này.
Lâm Lạc cũng mang theo Đinh Đại Dung cùng Phong Sở Liên tiến đến, các nàng một là trung nguyên thần, một là tiếp cận sơ vị thần đỉnh phong, truyền đạo như vậy có lợi ích rất lớn cho các nàng.
Có hắn bảo hộ bên cạnh, tùy thời có thể đem hai nữ thu vào dưỡng tâm hũ, điểm ấy tự tin Lâm Lạc vẫn có.
Đi vào một gian thiên điện, ở đây đã có ngàn người khoanh chân ngồi, tuy có không ít người đang châu đầu ghé tai, nhưng đang thấp giọng nói nhỏ nên thiên điện này vô cùng yên tĩnh.
Vì ngăn phiền toaius, Phong Sở Liên cùng Đinh Đại Dung đều dùng sa mỏng che mặt, nhưng tư thái mỹ lệ của hai nàng xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng chỉ nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt.
Dù sao khi trở thành thần linh thì dạng mỹ nữ gì chưa gặp?
Lâm Lạc cùng hai nữ ngồi xuống, mà sư Ánh Tuyết tự nhiên sẽ không quên tới tham gia náo nhiệt, cười hì hì chen vào giữa Lâm Lạc cùng Phong Sở Liên, tuyệt đối không thức thời, thấy Lâm Lạc trừng mắt nàng cũng giả bộ như không thấy.
Qua một hồi một đạo thân ảnh hiện ra, uy áp to lớn mở ra, bao phủ cả đại điện, làm cho mọi người ngồi ngay ngắn lại, không dám nói gì nữa.
Một nam tử trung niên dáng người thon dài hiện ra, người này là Trình Quang Nguyệt, một trong bảy điện chủ tinh điện, tóc dài phất phơ, một thân áo bào xanh, có đượ khí chất thoát tục. Hắn hoàn quét nhìn qua mọi người rồi giảng bài.
Tuy hắn tu luyện thời gian chi đạo, nhưng cũng không có khoanh tròn cực hạn trong đó, mà là nêu rõ những vấn đề của mình, đứng ở trên chỗ cao của thiên địa mà giải thích cho mọi người, đừng nói những người khác nghe như si mê, cho dù là Lâm Lạc cũng ngây ra.
Đây cũng không phải nói Trình Quang Nguyệt nói huyền diêu hơn tử đỉnh, mà là Trình Quang Nguyệt dù sao cũng là thần vương tu luyện thời gian pháp tắc, luôn có chỗ am hiểu nhất của mình, làm cho Lâm Lạc có lý giải nhất định với thời gian chi đạo.
Thần vương diễn giải mười ngày này, trong điện cũng chỉ có âm thanh của Trình Quang Nguyệt nói mà thôi, mười ngày sau, thần vương nhẹ lướt đi, mọi người vẫn đang ngồi im tự lý giải.
Phong Sở Liên cùng Đinh Đại Dung cũng không ngoại lệ, tuy các nàng có thể từ chỗ Lâm Lạc đạt được chỗ tốt, nhưng pháp tắc dù sao cũng cần các nàng từ từ tiêu hóa, không giống thần vương giải thích rõ ràng rành mạch.
Lâm Lạc kiên nhẫn chờ đợi, mà Sư Ánh Tuyết là người không chịu ngồi yên, không làm khó Phong Sở Liên mà là quần quít Lâm Lạc, cái miệng nhỏ líu ríu làm cho nàng đau đầu.
Hắn hiểu vì sao nha đầu này rời nhà đi lâu như vậy mà cửu tinh thần vương không có mang nàng trở về, chỉ sợ cũng là sợ bộ dáng quấn người của tiểu nha đầu này.
Hơn mười ngày sau, mọi người lục tục đứng dậy, Phong Sở Liên cùng Đinh Đại Dung cũng chấm dứt cảm ngộ, đều nói cảm ngộ thật nhiều, thu hoạch thật lớn.
Lâm Lạc tự nhiên mừng rỡ, bốn người đi ra khỏi thiên điện, nhưng vẫn chưa đi vài bước Lâm Lạc đột nhiên dừng lại, bởi vì có một người không ngừng nhìn qua Phong Sở Liên.
Muốn nói Phong Sở Liên tuy dáng người yểu điệu, nhưng dưới tình huống không lộ ra dung mạo cũng không dễ làm sắc lang nổi máu. Huống chi người nhìn chằm chằm vào nàng có tu vi Thượng Thiên Thần, làm sao lại có người thiển cận như vây?
Lâm Lạc ngăn ở trước mặt người nọ, trên mặt hiện ra một tia không thích.
Tên Thượng Thiên Thần kia là trung niên, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc và phất tay.
Ân?
Lâm Lạc hơi sững sờ, đối phương nhìn thì giống như phất tay, nhưng một kích này không có chứa lực lượng gì, chỉ có thời gian pháp tắc lưu chuyển, hơn nữa cũng không có tính công kích.
- Quả nhiên là ngươi!
Ánh mắt trung niên nhân hiện ra một tia lửa giận.
- Hơn bảy nghìn năm trước ngươi có phải đã giết một người tên là Hoàng Phủ Thần Dật?
Ồ, người nọ là lão tử của Hoàng Phủ Thần Dật? Gọi là Hoàng Phủ Hiên Kỳ.
Nếu đối phương đã hỏi thẳng, vậy hiển nhiên là có nắm chắc. Lâm Lạc cũng không phủ nhận, chỉ cười nhạt một tiếng, nói:
- Hình như là có một người như vậy.
- Vậy ngươi đi chết đi!
Hoàng Phủ Hiên Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay đập về phía Lâm Lạc.
Hắn từ thân ảnh Phong Sở Liên mơ hồ nhận ra người năm đó, còn dùng thời gian ngược dòng với Lâm Lạc tìm hiểu tình huống không có kết quả, vậy cơ hồ có thể để xác định Lâm Lạc chính là hung thủ.
Mà Lâm Lạc hiện tại trực tiếp thừa nhận, như vậy không cần gì phải nói, hắn trả mối thù giết con.
Bành.
Lâm Lạc đánh ramootj quyền, ngực của Hoàng Phủ Hiên Kỳ lập tức bùng lên một đoàn huyết hoa, hán lui ra sau hơn mười bước, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Nếu không phải trong tinh điện không thể giết người, Hoàng Phủ Hiên Kỳ sẽ không bị trọng thương đơn giản như vậy.
- Ngươi, ngươi --
Hoàng Phủ Hiên Kỳ cố ý trở về tinh điện nghe thần vương thụ đạo, bởi vậy hắn cũng không nghe nói qua truyền thuyết đáng sợ của Lâm Lạc. Tuy nhìn qua Lâm Lạc cùng là Thượng Thiên Thần tồn tại, nhưng mà lửa giận tê tâm liệt phế nên hắn ra tay.
Nhưng Lâm Lạc một quyền làm cho hắn tỉnh lại, thực lực của đối phương quá đáng sợ.
Hoàng Phủ Hiên Kỳ khiếp sợ còn có khó hiểu, thực lực đối phương rành rành cường đại như thế, tại sao bảy ngàn năm trước làm khó dễ con hắn? Nếu hắn còn không phải là đối thủ thì đối phương không cần phải dùng ám chiêu, cường đại như thế chiến lực hoàn toàn có thể chính diện oanh sát hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn nghi hoặc khó hiểu.
Đối phương muốn báo mối thù giết con, Lâm Lạc cũng hiểu, bản thân hắn vừa không lâu mới tiêu diệt Tư Không gia ở hai giới, nhưng hiểu thì hiểu, nhưng mà hắn cũng không khách khí.