Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 1374: Lửa giận ngập trời (1)
- Công công thiên tư tuyệt đại, chắc hẳn cũng danh chấn thiên hạ trong Thần Giới, thật muốn gặp mặt công công và bà bà lần cuối.
Sương Vô Nguyệt giống như đang nhắn nhủ di ngôn vậy, trên gương mặt phủ ánh sáng đỏ, tinh khí thần tỉnh lại.
Nhưng Lâm Tiêu Dương biết rõ đây là hồi quang phản chiếu!
- Đừng nói, Vô Nguyệt, cầu ngươi đừng nói, ta nhất định sẽ mang ngươi đi gặp phụ thân và nương, còn có những di nương kia!
Lâm Tiêu Dương khóc không thành tiếng.
- Ha ha ha, quấy rầy các ngươi tình chàng ý thiếp đúng là xấu hổ a.
Một tiếng cười lạnh đột nhiên truyền đến, bành, cửa phòng của Lâm Tiêu Dương giống như có hạt cát chồng chất.
Một lão giả mặc hồng bào lúc này đi vào trong phòng, khí tức tinh đế tam trọng thiên cuồn cuộn.
Lâm Tiêu Dương vẫn làm như không thấy, ánh mắt ôn nhu nhìn qua người ngọc gần trong gang tấc, hắn cảm giác được sinh mệnh khí tức của đối phương đang xói mòn kịch liệt, cảm giác bi thương tràn ngập.
- Lâm Tiêu Dương, ngươi xác thực bất phàm! Bổn tọa thừa nhận nếu không liên thủ thì không thể là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi bây giờ đã như mặt trời sắp lặn, còn dám ở trước mặt bổn tòa bày cái gì trang bức?
Lão giả hừ lạnh nói ra.
Lâm Tiêu Dương chỉ nhìn qua người ngọc như si mê như say sưa.
- Muốn trách cũng chỉ trách các ngươi mệnh không tốt, gặp phải Tư Không gia thiếu chủ tranh giành nữ nhân, kiếp sau mở mắt sáng một chút, không phải thiên tài là có thể đắc tội một người, chết đi!
Lão già này rốt cuộc không kiềm nén được tức giận trong lòng, một chưởng giơ lên đập về phía Lâm Tiêu Dương.
Lâm Tiêu Dương duỗi cánh tay đem Sương Vô Nguyệt chăm chú ôm vào ngực, hắn cũng ở trạng thái sắp sụp đổ, nếu không phải được thần dược rèn luyện trong bụng, đã sớm như Sương Vô Nguyệt nằm triền miên trên giường.
Nữ nhân này dù hắn chết cũng không buông ta.
- Chết!
Lão già này rống giận lên, hắn ghét nhất loại người không sợ chết này.
- Ah, ngươi muốn giết ai?
Lâm Lạc bình thản nhưng mang theo tức giận ngập trời nói ra.
- Phụ thân!
Lâm Tiêu Dương đã chuẩn bị phải chết thì tinh thàn chấn động, không thể tin ngẩng đầu lên nhìn qua người trước mặt của hắn, nam tử trẻ tuổi thanh y bồng bềnh.
Đúng vậy, nam nhân này chính là lão phụ thân mạnh mẽ của hắn.
- Phụ thân, cứu Vô Sương!
Lâm Tiêu Dương khẽ giật mình sau đó như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nhìn qua Lâm Lạc vội vàng nói.
Tiểu tử này, có con dâu thì chẳng quan tâm tới lão già như hắn rồi!
Lâm Lạc tiện tay điểm một ngón tay, một đạo hào quang bảy màu xoay quanh người Lâm Tiêu Dương cùng Sương Vô Nguyệt, thương thế đáng sợ trên người hai người khép lại, khí tức sinh mệnh trở nên mạnh mẽ.
Hắn nắm giữ pháp tắc mộc hệ Thượng Thiên Thần, chỉ cần còn một hơi thì cũng chỉ cần hắn nguyện ý thì ai cũng cứu được.
Trong nháy mắt Lâm Tiêu Dương cùng Sương Vô Nguyệt chẳng những khôi phục thương thế, tu vị cũng hoàn toàn khôi phục tới đỉnh phong, thậm chí còn đang tăng lên.
Tuy Sương Vô Nguyệt vô số lần nghe Lâm Tiêu Dương nói qua thiên tư yêu nghiệt của phụ thân hắn, thế nhưng mà nghe và thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Nàng cùng Lâm Tiêu Dương thụ đều có vết thương trí mạng, nhưng bây giờ chỉ điểm một ngón tay là khỏi, quá mạnh mẽ.
Ngay cả Lâm Tiêu Dương cũng giật mình thật lớn, hắn vốn cho rằng qua vạn năm hắn có thể kéo gần chênh lệch với phụ thân của hắn, nhưng mà hôm nay nhìn thấy chênh lệch không kéo gần, ngược lại còn lớn hơn quá nhiều.
- Phụ thân, đây là con dâu của ngươi, Sương Vô Nguyệt!
Lâm Tiêu Dương giới thiệu với Lâm Lạc.
Sương Vô Nguyệt lúc này dịu dàng quỳ gối, có chút ngượng ngùng nói:
- Vô Nguyệt bái kiến phụ thân.
Lâm Lạc cười ha ha, sờ sờ khắp người, muốn cho lễ gặp mặt, nhưng mà trên người của hắn toàn là đồ Thần Giới, căn bản không có khả năng đưa tới hạ giới, hiện tại đang nghèo rớt mồng tơi.
- Còn có ta mà!
Sư Ánh Tuyết chớp động ánh mắt, hai tay chọc vào eo.
- Lâm gia tiểu tử, ta là tỷ tỷ đại nhân đại ma vương đại nhân, còn không mau cúng bái một chút.
- Ít quấy rối!
Lâm Lạc xách nàng qua một bên.
- Đứng lên đi, lần này ta đi vội vàng, không chuẩn bị lễ gặp mặt, trước ghi nợ đi.
- Vô Sương, nhanh tạ ơn phụ thân!
Lâm Tiêu Dương vội vàng ép buộc Lâm Lạc, nếu đã tạ thì không thể ghi nợ.
- Cảm ơn phụ thân!
Sương Vô Nguyệt ửng đỏ mặt nói ra.
Lâm Lạc lắc đầu liên tục:
- Xú tiểu tử, ngay cả phụ thân mà cũng dám cài bẫy!
- Phụ thân tài đại khí thô, không bẫy thì bẫy ai?
Trước mặt Lâm Lạc thì Lâm Tiêu Dương dường như biến trở lại thời thiếu niên trai trẻ.
- Đúng đúng đúng, gài bẫy hắn!
Sư Ánh Tuyết bị Lâm Lạc xách cổ áo, thân thể nhỏ nhắn của nàng run động phụ họa.
- Các ngươi đủ chưa đó!
Lão già ở bên cạnh quát to lên, hắn đường đường tinh đế đỉnh phong, có ai gặp mà không cung kính cơ chứ, lúc nào thành người ven đường rồi?
Ánh mắt Lâm Lạc đảo qua, vui sướng khi gặp ái tử bị tức giận thay thế, lực lượng đáng sợ trong người tràn ra ngoài, chấn đắc hư không nghiền nát, cả Băng Nguyệt tinh như chấn động mạnh.
Cái gì! Đây là lực lượng đáng sợ cỡ nào.
Nội tâm của lão già lúc này chấn động mạnh không cách nào hình dung được, đây tuyệt đối không phải lực lượng cấp tinh vực a!
Thần linh!
Không phải hình chiếu thần linh, mà là thần linh tạm thời hàng lâm.
Thần linh giận dữ, tinh rơi nguyệt chìm!
Lão già lúc này đúng là sợ hãi rồi.
- Ta phụng lệnh Tư Không gia làm việc, Tư Không nhất tộc tại Thần Giới có Thượng Thiên Thần tọa trấn, thần linh tôn kính nên suy nghĩ trước khi làm.
- Thượng Thiên Thần sao?
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Vậy cũng giết!
Tiếng nói của hắn bình thản, dường như tàn sát Thượng Thiên Thần như giết gà làm thịt chó. Nhưng vẻ bình thản này lộ ra tự tin mãnh liệt, làm cho người ta tin phục.
Trong nội tâm lão giả áo hồng không ngừng kêu khổ, hắn vỗ mông ngựa Tư Không gia vì muốn ngày sau phi thân được chiếu cố, nếu không có Truyền Tống Trận dẫn dắt, sau khi phi thăng sẽ xuất hiện tùy ý ở một góc nào đó của Thần Giới a.
Lần vỗ mông ngựa này quá thiệt thòi rồi, hắn muốn xoay người bỏ chạy.
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, muốn chạy?
Hắn điểm một ngón tay, lão già áo hồng lập tức biến thành tro bụi!
Lúc trước thời kỳ hắn là tinh đế có thể tùy ý nghiền áp bất cứ tinh đế đỉnh phong nào, hiện tại lực lượng tuy bị áp chế, nhưng mà nắm giữ pháp tăc của Thượng Thiên Thần, cho dù là Ngân Nguyệt thú trọng sinh cũng không phải là địch với hắn!
- Đi, chúng ta đi Tư Không gia, trước tiên diệt Tư Không gia tộc ở hạ giới, đi Thần Giới tiêu diệ toàn bộ chúng luôn.
Lâm Lạc rất ít khi tức giận, nhưng con mình thiếu chút nữa bị người ta giết chết, hắn làm sao không giận!
- Đợi một chút, ta còn phải trả nhân tình!
Lâm Tiêu Dương vội vàng nói.
...
Phòng khách chính của Triệu gia, bảy chi đội ngũ đang bày trò bức vui thoái vị.
Nguyên nhân rất đơn giản, chủ hệ tàn lụi, đệ nhất cao thủ Triệu Hiển Phong vẫn lạc bảy năm trước, dưới gối con út Triệu Văn trước mắt chỉ có tu vi thích biến cảnh, làm sao trấn được những chi hệ dã tâm bừng bừng chứ?
Sương Vô Nguyệt giống như đang nhắn nhủ di ngôn vậy, trên gương mặt phủ ánh sáng đỏ, tinh khí thần tỉnh lại.
Nhưng Lâm Tiêu Dương biết rõ đây là hồi quang phản chiếu!
- Đừng nói, Vô Nguyệt, cầu ngươi đừng nói, ta nhất định sẽ mang ngươi đi gặp phụ thân và nương, còn có những di nương kia!
Lâm Tiêu Dương khóc không thành tiếng.
- Ha ha ha, quấy rầy các ngươi tình chàng ý thiếp đúng là xấu hổ a.
Một tiếng cười lạnh đột nhiên truyền đến, bành, cửa phòng của Lâm Tiêu Dương giống như có hạt cát chồng chất.
Một lão giả mặc hồng bào lúc này đi vào trong phòng, khí tức tinh đế tam trọng thiên cuồn cuộn.
Lâm Tiêu Dương vẫn làm như không thấy, ánh mắt ôn nhu nhìn qua người ngọc gần trong gang tấc, hắn cảm giác được sinh mệnh khí tức của đối phương đang xói mòn kịch liệt, cảm giác bi thương tràn ngập.
- Lâm Tiêu Dương, ngươi xác thực bất phàm! Bổn tọa thừa nhận nếu không liên thủ thì không thể là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi bây giờ đã như mặt trời sắp lặn, còn dám ở trước mặt bổn tòa bày cái gì trang bức?
Lão giả hừ lạnh nói ra.
Lâm Tiêu Dương chỉ nhìn qua người ngọc như si mê như say sưa.
- Muốn trách cũng chỉ trách các ngươi mệnh không tốt, gặp phải Tư Không gia thiếu chủ tranh giành nữ nhân, kiếp sau mở mắt sáng một chút, không phải thiên tài là có thể đắc tội một người, chết đi!
Lão già này rốt cuộc không kiềm nén được tức giận trong lòng, một chưởng giơ lên đập về phía Lâm Tiêu Dương.
Lâm Tiêu Dương duỗi cánh tay đem Sương Vô Nguyệt chăm chú ôm vào ngực, hắn cũng ở trạng thái sắp sụp đổ, nếu không phải được thần dược rèn luyện trong bụng, đã sớm như Sương Vô Nguyệt nằm triền miên trên giường.
Nữ nhân này dù hắn chết cũng không buông ta.
- Chết!
Lão già này rống giận lên, hắn ghét nhất loại người không sợ chết này.
- Ah, ngươi muốn giết ai?
Lâm Lạc bình thản nhưng mang theo tức giận ngập trời nói ra.
- Phụ thân!
Lâm Tiêu Dương đã chuẩn bị phải chết thì tinh thàn chấn động, không thể tin ngẩng đầu lên nhìn qua người trước mặt của hắn, nam tử trẻ tuổi thanh y bồng bềnh.
Đúng vậy, nam nhân này chính là lão phụ thân mạnh mẽ của hắn.
- Phụ thân, cứu Vô Sương!
Lâm Tiêu Dương khẽ giật mình sau đó như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nhìn qua Lâm Lạc vội vàng nói.
Tiểu tử này, có con dâu thì chẳng quan tâm tới lão già như hắn rồi!
Lâm Lạc tiện tay điểm một ngón tay, một đạo hào quang bảy màu xoay quanh người Lâm Tiêu Dương cùng Sương Vô Nguyệt, thương thế đáng sợ trên người hai người khép lại, khí tức sinh mệnh trở nên mạnh mẽ.
Hắn nắm giữ pháp tắc mộc hệ Thượng Thiên Thần, chỉ cần còn một hơi thì cũng chỉ cần hắn nguyện ý thì ai cũng cứu được.
Trong nháy mắt Lâm Tiêu Dương cùng Sương Vô Nguyệt chẳng những khôi phục thương thế, tu vị cũng hoàn toàn khôi phục tới đỉnh phong, thậm chí còn đang tăng lên.
Tuy Sương Vô Nguyệt vô số lần nghe Lâm Tiêu Dương nói qua thiên tư yêu nghiệt của phụ thân hắn, thế nhưng mà nghe và thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Nàng cùng Lâm Tiêu Dương thụ đều có vết thương trí mạng, nhưng bây giờ chỉ điểm một ngón tay là khỏi, quá mạnh mẽ.
Ngay cả Lâm Tiêu Dương cũng giật mình thật lớn, hắn vốn cho rằng qua vạn năm hắn có thể kéo gần chênh lệch với phụ thân của hắn, nhưng mà hôm nay nhìn thấy chênh lệch không kéo gần, ngược lại còn lớn hơn quá nhiều.
- Phụ thân, đây là con dâu của ngươi, Sương Vô Nguyệt!
Lâm Tiêu Dương giới thiệu với Lâm Lạc.
Sương Vô Nguyệt lúc này dịu dàng quỳ gối, có chút ngượng ngùng nói:
- Vô Nguyệt bái kiến phụ thân.
Lâm Lạc cười ha ha, sờ sờ khắp người, muốn cho lễ gặp mặt, nhưng mà trên người của hắn toàn là đồ Thần Giới, căn bản không có khả năng đưa tới hạ giới, hiện tại đang nghèo rớt mồng tơi.
- Còn có ta mà!
Sư Ánh Tuyết chớp động ánh mắt, hai tay chọc vào eo.
- Lâm gia tiểu tử, ta là tỷ tỷ đại nhân đại ma vương đại nhân, còn không mau cúng bái một chút.
- Ít quấy rối!
Lâm Lạc xách nàng qua một bên.
- Đứng lên đi, lần này ta đi vội vàng, không chuẩn bị lễ gặp mặt, trước ghi nợ đi.
- Vô Sương, nhanh tạ ơn phụ thân!
Lâm Tiêu Dương vội vàng ép buộc Lâm Lạc, nếu đã tạ thì không thể ghi nợ.
- Cảm ơn phụ thân!
Sương Vô Nguyệt ửng đỏ mặt nói ra.
Lâm Lạc lắc đầu liên tục:
- Xú tiểu tử, ngay cả phụ thân mà cũng dám cài bẫy!
- Phụ thân tài đại khí thô, không bẫy thì bẫy ai?
Trước mặt Lâm Lạc thì Lâm Tiêu Dương dường như biến trở lại thời thiếu niên trai trẻ.
- Đúng đúng đúng, gài bẫy hắn!
Sư Ánh Tuyết bị Lâm Lạc xách cổ áo, thân thể nhỏ nhắn của nàng run động phụ họa.
- Các ngươi đủ chưa đó!
Lão già ở bên cạnh quát to lên, hắn đường đường tinh đế đỉnh phong, có ai gặp mà không cung kính cơ chứ, lúc nào thành người ven đường rồi?
Ánh mắt Lâm Lạc đảo qua, vui sướng khi gặp ái tử bị tức giận thay thế, lực lượng đáng sợ trong người tràn ra ngoài, chấn đắc hư không nghiền nát, cả Băng Nguyệt tinh như chấn động mạnh.
Cái gì! Đây là lực lượng đáng sợ cỡ nào.
Nội tâm của lão già lúc này chấn động mạnh không cách nào hình dung được, đây tuyệt đối không phải lực lượng cấp tinh vực a!
Thần linh!
Không phải hình chiếu thần linh, mà là thần linh tạm thời hàng lâm.
Thần linh giận dữ, tinh rơi nguyệt chìm!
Lão già lúc này đúng là sợ hãi rồi.
- Ta phụng lệnh Tư Không gia làm việc, Tư Không nhất tộc tại Thần Giới có Thượng Thiên Thần tọa trấn, thần linh tôn kính nên suy nghĩ trước khi làm.
- Thượng Thiên Thần sao?
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Vậy cũng giết!
Tiếng nói của hắn bình thản, dường như tàn sát Thượng Thiên Thần như giết gà làm thịt chó. Nhưng vẻ bình thản này lộ ra tự tin mãnh liệt, làm cho người ta tin phục.
Trong nội tâm lão giả áo hồng không ngừng kêu khổ, hắn vỗ mông ngựa Tư Không gia vì muốn ngày sau phi thân được chiếu cố, nếu không có Truyền Tống Trận dẫn dắt, sau khi phi thăng sẽ xuất hiện tùy ý ở một góc nào đó của Thần Giới a.
Lần vỗ mông ngựa này quá thiệt thòi rồi, hắn muốn xoay người bỏ chạy.
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, muốn chạy?
Hắn điểm một ngón tay, lão già áo hồng lập tức biến thành tro bụi!
Lúc trước thời kỳ hắn là tinh đế có thể tùy ý nghiền áp bất cứ tinh đế đỉnh phong nào, hiện tại lực lượng tuy bị áp chế, nhưng mà nắm giữ pháp tăc của Thượng Thiên Thần, cho dù là Ngân Nguyệt thú trọng sinh cũng không phải là địch với hắn!
- Đi, chúng ta đi Tư Không gia, trước tiên diệt Tư Không gia tộc ở hạ giới, đi Thần Giới tiêu diệ toàn bộ chúng luôn.
Lâm Lạc rất ít khi tức giận, nhưng con mình thiếu chút nữa bị người ta giết chết, hắn làm sao không giận!
- Đợi một chút, ta còn phải trả nhân tình!
Lâm Tiêu Dương vội vàng nói.
...
Phòng khách chính của Triệu gia, bảy chi đội ngũ đang bày trò bức vui thoái vị.
Nguyên nhân rất đơn giản, chủ hệ tàn lụi, đệ nhất cao thủ Triệu Hiển Phong vẫn lạc bảy năm trước, dưới gối con út Triệu Văn trước mắt chỉ có tu vi thích biến cảnh, làm sao trấn được những chi hệ dã tâm bừng bừng chứ?