Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Trang 2
Chương 88: Phiên ngoại 4: Hiện đại (2/4)
Chiếc váy đuôi cá màu xanh biển này được đính rất nhiều hạt kim cương li ti, được ánh trăng chiếu sáng lấp như, như mặc trên người cả một trời đầy sao.
Mạnh Phất đứng thẳng người lên, lui về phía sau một bước, nói với Lý Việt: "Tôi không sao cả, thật cảm ơn anh, đạo diễn Lý."
Người lỡ chân dẫm phải váy Mạnh Phất là một vị lão tiên sinh, tuổi đã lớn, tầm nhìn không được tốt, thấy Mạnh Phất không có việc gì cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vã đi lên trước, liên tục xin lỗi Mạnh Phất.
Đây vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn, hơn nữa trời xui đất khiến, cơ duyên xảo hợp còn tạo cho cô cơ hội tiếp xúc trước với vị đạo diễn Lý không cho ai chút mặt mũi nào trong truyền thuyết, cũng coi như là nhờ họa được phúc.
Mạnh Phất cảm thấy Lý Việt cũng không khó tiếp cận giống như mọi người nói, tức khắc có thêm vào phần tin tưởng để mời hắn tham gia chương trình gameshow của mình, cô kiên nhẫn trấn an vị này lão tiên sinh này xong, chờ ông rời đi rồi, liền muốn mượn cơ hội nói chuyện cùng Lý Việt hai câu, kết quả có một vị đạo diễn quen biết vội vã từ trong đại sảnh chạy ra, có việc nhờ cô vào giúp một chút, Mạnh Phất chỉ có thể theo đối phương rời đi trước.
Lý Việt nhìn theo thân ảnh Mạnh Phất rời đi, sắc mặt hơi trầm xuống, không biết suy nghĩ cái gì, Cao Hỉ ở bên cạnh nhìn một lát cũng chưa nhìn ra được cái gì, hắn bèn đi lên hỏi Lý Việt: "Đạo diễn Lý, cậu biết cô ta sao?"
Lý Việt nghe được lời này liền quay đầu, nhìn Cao Hỉ liếc mắt một cái, trong ánh mắt mang theo một chút ghét bỏ, nói: "Mạnh Phất đó, chẳng lẽ anh không biết? Vừa rồi anh không phải còn kêu người ta Mạnh nữ sĩ sao?"
Cao Hỉ giật mình, hắn cho rằng tất cả diễn viên trong mắt đạo diễn Lý đều là công cụ mà thôi, không nghĩ tới ở ngoài phim trường vậy mà đạo diễn Lý cũng có thể nhớ kỹ tên người ta.
Lý Việt đương nhiên nhớ rõ Mạnh Phất, cái năm hắn xuất ngoại du học kia, vừa lúc cũng là năm Mạnh Phất xuất đạo, cô diễn vai nữ chính trong bộ phim《 tuyết trên đất 》, được công chiếu vào cuối năm đó.
Lý Việt là một người nóng tính, không có bao nhiêu kiên nhẫn, thế nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Phất trong bộ phim này, chỉ liếc mắt một cái Lý Việt đã bị thân ảnh trong chiếc áo đỏ đơn bạc ngã vào một vùng tuyết trắng mênh mông hấp dẫn, không thể quên được. Sau đó, hắn xem qua mỗi một tác phẩm của cô, còn viết một bài bình luận dài dài cho mỗi nhân vật mà cô đóng, còn cố ý cắt ghép, biên tập những đoạn phim kinh điển đó lại với nhau, xem đi xem lại nhiều lần. Nhưng dần dần, Lý Việt bắt đầu không thỏa mãn chỉ với thế này, hắn từng thầm cân nhắc trong đầu xem Mạnh Phất thích hợp với dạng nhân vật gì nhất, làm tạo hình nào đẹp nhất, thế nào mới có thể bắt được góc máy đẹp nhất của cô, nếu hắn là đạo diễn, sẽ quay như thế nào.
Ha, vậy vì sao mình không thể là đạo diễn nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lý Việt thể hồ quán đỉnh, bế tắc được giải, hắn là người theo trường phái hành động, sau khi quyết định lập tức quăng mình vào khoa đạo diễn này, kết quả không chờ hắn học thành tài về nước, Mạnh Phất liền rút khỏi nghiệp diễn, đồng thời, trên mạng che trời lấp đất đều là tin cô gả vào hào môn, nói tỉ mỉ đến rõ đầu rõ đuôi, còn có ảnh chụp lén hôn lễ, Lý Việt xem đến khó chịu, dứt khoát không thèm chú ý đến chuyện này nữa.
Không nghĩ tới lại gặp được cô ở chỗ này.
Lý Việt hỏi Cao Hỉ: "Cô ấy tới một mình hả?"
"Không phải." Vừa rồi hình như Cao Hỉ còn nhìn thấy bên cạnh Mạnh Phất có một trợ lý trẻ đi theo.
Lý Việt à một tiếng, không nói chuyện nữa, chỉ là Cao Hỉ nhìn sắc mặt của hắn hình như lại khó coi hơn vừa rồi vài phần.
Cao Hỉ thật không hiểu ra sao, chẳng lẽ cái bệnh bị phụ nữ chạm vào một chút liền kích ứng lúc nãy không thấy đâu giờ liền phát tác?
Lý Việt mới vừa bước vào Phạn Lan Cung, đạo diễn Vương liền đi ra đón. Đại danh đỉnh đỉnh của đạo diễn Vương là Vương Hoài Minh, là một người đàn ông hói đầu, tuổi tác chỉ lớn hơn Lý Việt một chút, xem như là một trong số những người bạn tốt ít ỏi của hắn ở trong giới, sao khi tào lao với Lý Việt hai câu, liền hỏi: "Tôi nghe nói gần đây lại có người muốn mời cậu lên chương trình gameshow?"
Lý Việt một chút do dự cũng không có, nói thẳng: "Bớt đánh rắm, một đạo diễn không lo đi qua phim, tham gia cái gameshow gì chứ!"
Đạo diễn Vương cười nói: "Tôi biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà, đợi lát nữa người ta tới hỏi cậu, cậu làm ơn đừng có thái độ này nha."
"Thái độ này của tôi thì làm sao vậy? Thái độ này đã là tốt lắm rồi." Lý Việt nói, hiện tại thật là loạn, người nào cũng có thể tham gia gameshow.
Vương Hoài Minh cảm thấy có lẽ Lý Việt có hiểu lầm gì đó đối với khái niệm thái độ tốt, hắn hỏi Cao Hỉ: "Tên này mới ăn thuốc súng hả?"
Cao Hỉ nhún nhún vai, hắn cũng không biết.
Vương Hoài Minh khuyên nhủ: "Đến lúc đó cậu cứ nói mình không rảnh là được, còn không cậu đừng mở miệng, tôi nói giúp cho cậu."
Cũng không biết Lý Việt có nghe được vào tai câu nào của Vương Hoài Minh nói hay không, hắn hơi có chút cứng đờ nói lảng sang chuyện khác: "Vừa rồi tôi có gặp Mạnh Phất ở bên ngoài."
Vương Hoài Minh gật đầu nói: "À, cô ta tới đây cũng bình thường thôi, phỏng chừng là muốn kéo đầu tư."
"Kéo đầu tư? Đầu tư gì?" Lý Việt nghi hoặc nhìn đạo diễn Vương trước mặt, hỏi hắn, "Không phải nói cô ấy giải nghệ lấy chồng sao?"
Đạo diễn Vương có chút kinh ngạc mà nhìn Lý Việt liếc mắt một cái, hỏi hắn: "Cậu nghe được ở chỗ nào vậy?"
Lý Việt nói: "Năm đó trên mạng đều nói như vậy."
Đạo diễn Vương thở dài, đạo diễn Lý mà lại ngây thơ như vậy sao? Hắn giơ tay vỗ vỗ vai Lý Việt, nói với hắn: "Tin mấy thứ trên mạng nói thì cậu xong rồi."
Trên mạng vẫn luôn có tin nóng nói đạo diễn Vương cưới đến ba bà vợ, sinh ra bốn đứa con, có hai đứa trong đó không phải con ruột hắn, còn bảo là thụ tinh ống nghiệm linh tinh, mỗi tháng đều có tin mới như rình sẵn dưới gầm giường nhà hắn vậy. Mấy tên paparazi đó đuổi theo đạo diễn Vương suốt mấy năm, đuổi riết đuổi riết cũng đuổi ra chút tình cảm, đạo diễn Vương không đành lòng đưa người tung tin nóng vào đồn cảnh sát.
Trên thực tế, ngần ấy năm nay, đạo diễn Vương vẫn luôn không vợ không con, hơn nữa cũng giống như Lý Việt, hắn không hề có ý muốn phát triển tình cảm nam nữ, hắn đã chuẩn bị hết rồi, chờ đến khi 60 tuổi liền xuất gia làm hòa thượng cho gọn.
Sau khi nói xong, đạo diễn Vương dừng một chút, hắn hỏi Lý Việt: "Cậu rất để ý Mạnh Phất sao?"
Lý Việt nghĩ nghĩ, mình mấy năm nay hình như cũng không quá để ý đến cô ấy nhỉ, bằng không cũng sẽ không có chuyện cái gì cũng không biết thế này, hắn thống khoái nói: "Không."
Đạo diễn Vương không hề hoài nghi tính chân thật trong lời Lý Việt một chút nào, nếu như Lý Việt gật đầu, mình mới cảm thấy kỳ lạ.
Chùm đèn thuỷ tinh thật lớn treo ở trên đỉnh đại sảnh, mặt đá cẩm thạch dưới đất chiếu ra thân ảnh mọi người vội vàng qua qua lại lại.
Mạnh Phất đang ngồi cùng với mấy nhà đầu tư đàm luận về hạng mục mới của mình, nhà đầu tư này là một nữ sĩ lớn tuổi, bà nói với Mạnh Phất: "Bản hoạch của cô tôi đã xem rồi, các mặt đều khá tốt, chỉ là một vị đạo diễn cuối cùng còn chưa định ra được sao?"
Mạnh Phất hỏi: "Ngài cảm thấy Lý Việt thế nào?"
Nhà đầu tư ngẩng đầu nhìn cô, có hơi kinh ngạc nói: "Cô định mời Lý Việt tới tham gia cái chương trình này?"
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?" Mạnh Phất hỏi.
"Mạnh Phất à Mạnh Phất, cô thật có tư tưởng táo bạo lắm nha," nhà đầu tư lắc đầu cảm thán, "Lần trước có một đạo diễn cũng muốn mời Lý Việt lên tiết mục của bọn họ, kết quả Lý Việt nghe xong hai câu, liền quay đầu bỏ đi."
Mạnh Phất cười nói: "Tôi muốn thử xem, vạn nhất được thì sao?"
Cho dù Lý Việt vẫn quay đầu bỏ đi, cô cũng không tổn thất gì.
"Nếu như cô thật sự có thể mời Lý Việt tham gia, tôi lại thêm mười phần trăm đầu tư." Tuy nói như thế, nhưng nhà đầu tư vẫn cảm thấy việc này căn bản không thể nào, Lý Việt tính tình như thế, thật sự không cho ai chút mặt mũi nào.
Mạnh Phất không thể nào không nhìn ra suy nghĩ của nhà đầu tư người, cô chỉ cười cười nói theo: "Nếu được vậy thì thật tốt quá."
Nhà đầu tư đứng dậy, nhìn Mạnh Phất nói: "Lúc trước tôi từng hợp tác cùng Vương Hoài Minh vài lần, mà quan hệ của Vương Hoài Minh với Lý Việt khá tốt. Đi, tôi dẫn cô đi xuống, giới thiệu cho các người quen biết nhau một chút."
"Phiền ngài rồi." Mạnh Phất nói.
Mạnh Phất đi theo nhà đầu tư cùng nhau xuống lầu, thực mau tìm được Vương Hoài Minh và Lý Việt ở trong góc nói chuyện phiếm, không biết Vương Hoài Minh nói gì, mà biểu tình Lý Việt ngồi đối diện nháy mắt càng xú.
Nhà đầu tư từ xa xa nhìn thoáng qua, liền biết Mạnh Phất hôm nay sẽ đến không một chuyến rồi, nhưng đến thì cũng đã đến, giới thiệu bọn họ quen biết nhau một chút cũng tốt, nói không chừng về sau sẽ có cơ hội hợp tác.
Nhà đầu tư đi tới, đầu tiên là chào hỏi Vương Hoài Minh, sau đó giới thiệu bọn họ với nhau.
Đạo diễn Vương không hề biết đoạn nhạc đệm xảy ra bên ngoài sảnh ban nãy, thấy Mạnh Phất ngồi xuống bên cạnh Lý Việt, liền cười cười vừa đùa vừa nhắc nhở: "Mạnh Phất, cô lát nữa phải chuẩn bị tinh thần sẵn nha, đạo diễn Lý này của chúng ta nổi tiếng là không gần các loại sắc, bị người chạm vào một chút cũng có thể nhảy cao ba thước."
Cao Hỉ nghe được lời này liền liền thoáng qua về hướng đạo diễn Vương, không gần các loại sắc là cái quỷ gì? Còn có thể tự biên ra được như vậy sao?
"Vậy sao?" Mạnh Phất mỉm cười mà nhìn về phía Lý Việt.
Lý Việt ngồi thẳng lưng ở chỗ kia, mím môi không nói gì.
Đạo diễn Vương mơ hồ cảm thấy hắn hình như có hơi không quá thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, liền nói: "Hắn chính là như vậy đấy, Mạnh Phất à, cô quen dần là tốt rồi."
Mạnh Phất cảm thấy ngay bản thân mình ít nhiều gì cũng có chút tật xấu, mà Lý Việt như vậy, lại có điểm đáng yêu, trong cái giới này ắt hẳn chỉ có mình cô mới cảm thấy vị đạo diễn này đáng yêu thôi.
Cô cong khóe miệng lên, nói: "Vừa rồi ở trước thềm ngoài kia, cũng nhờ có đạo diễn Lý đỡ tôi một phen."
Lý Việt đổi tướng ngồi, trầm giọng nói: "Chuyện nhỏ, không tốn sức gì."
Mạnh Phất mạc danh cảm giác được Lý Việt hiện tại tựa hồ có chút khẩn trương.
Vị đạo diễn này đang khẩn trương cái gì vậy? Mình cũng đâu có ăn thịt người đâu.
Mà Vương Hoài Minh thì đang mặt mũi đầy ngơ ngác, hắn xoay người về hướng Cao Hỉ bên cạnh, nhỏ giọng hỏi thăm: "Đó là chuyện khi nào?"
Cao Hỉ thuật lại đơn giản chuyện vừa rồi cho Vương Hoài Minh nghe một phen, Vương Hoài Minh gật gật đầu. Chuyện xảy ra như thế, Lý Việt ra tay cũng không có gì kỳ quái, nhưng Mạnh Phất muốn mượn chuyện này để lôi kéo làm quen với Lý Việt thì khẳng định là không có khả năng.
Mạnh Phất thuận miệng hỏi: "Tôi nghe nói đạo diễn Lý gần đây đang quay một bộ phim điện ảnh, là đề tài gì vậy?"
Lý Việt nói: "Cổ đại, huyền nghi tra án."
Mạnh Phất lại hỏi: "Sắp quay xong rồi sao?"
"Còn có nửa tháng là có thể đóng máy." Sau đó là khâu hậu kỳ, cắt nối biên tập, phối âm, hiệu ứng đặc biệt này nọ, hẳn là còn phải tốn một thời gian không ít.
"Đạo diễn Lý đây đã nghĩ đến khi nào quay bộ tiếp theo chưa?" Mạnh Phất tiếp tục hỏi.
"Còn chưa nghĩ tới." Lý Việt thoạt nhìn cũng không phải quá thân thiện, nhưng mỗi một câu Mạnh Phất hỏi, hắn đều nghiêm túc trả lời.
Mạnh Phất tất nhiên ý thức được điểm này, vị đạo diễn này căn bản đâu có khó tiếp xúc giống như trong lời đồn đâu nhỉ, nàng nói: "Gần đây tôi đang ở trù bị cho một chương trình gameshow thi thố kỹ thuật diễn, không biết đạo diễn Lý có hứng thú đến đảm nhiệm vai trò bình thẩm không?"
Cao Hỉ đang châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ cùng Vương Hoài Minh nghe được lời này, cả hai lập tức quay đầu đồng thời nhìn về phía Lý Việt, còn không phải quá trùng hợp sao? Việc này ban nãy Vương Hoài Minh vừa mới đề cập đến với Lý Việt, giờ liền tới ngay trước mặt rồi, chỉ là vương Hoài Minh không nghĩ tới hoá ra người muốn tìm Lý Việt mời tham gia chương trình lại là Mạnh Phất.
Không đợi Lý Việt mở miệng, đạo diễn Vương đã cướp lời nói trước: "Lý Việt gần nhất không có thời gian."
"Hử?" Mạnh Phất vừa rồi đã hỏi Lý Việt, bộ phim điện ảnh của hắn sắp quay xong rồi, chế tác hậu kỳ cũng không bị trễ, cô liền quay đầu hỏi Lý Việt, "Một chút thời gian cũng không có sao?"
Đạo diễn Vương lại tiếp lời nói: "Kỳ thật có thời gian hay không cậu ta cũng sẽ không đồng ý, cậu ta không thích tham gia mấy cái đó. Lúc trước có người mời cậu ta tham gia cái gì Đông Du Lộ gì đó, báo thù lao đến một ngàn vạn, cậu ta còn chưa đáp ứng."
Mạnh Phất cười nói: "Tôi đây xác thật không trả nổi đến cái giá đó rồi."
Đạo diễn Vương và nhà đầu tư cùng nhau nở nụ cười, đều cảm thấy chuyện này khẳng định sẽ thất bại, Lý Việt là người thế nào, sao có thể lên chương trình giải trí chứ? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây.
Hai người nghe được tiếng cười lẫn nhau, liền liếc nhau một cái, trong lúc bất chợt lại sinh ra một tia thưởng thức lẫn nhau.
Mà đúng lúc này, Lý Việt ngồi trên sô pha đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô rất hy vọng tôi lên tiết mục đó của cô sao?"
"Đương nhiên." Mạnh Phất gật đầu nói, bằng không cô cũng sẽ không tự mình chạy một chuyến này.
Lý Việt chần chờ nói: "Vậy để tôi suy xét một chút."1
Ba người ngồi một bên đang chuẩn bị chạm cốc nghe được lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên, như nhìn thấy quỷ mà trợn mắt ngó Lý Việt, Lý Việt nói cái gì thế? Hắn muốn suy xét một chút? Lời này là lời mà Lý Việt bọn họ biết có thể nói ra sao? Có phải hắn bị bỏ ngãi rồi không?
Biểu hiện của Mạnh Phất lại thật sự bình tĩnh, hỏi: "Đạo diễn Lý cảm thấy phương diện nào cần phải suy xét? Phương diện thù lao, đạo diễn Lý cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?"
Lý Việt xuất thân phú quý, không có hứng thú với tiền, hắn nói: "Tôi có thể không lấy tiền."
Cao Hỉ cùng Vương Hoài Minh lập tức trừng to mắt đến mức tròng đen muốn nhảy ra ngoài, trên mặt tràn ngập không thể tin nổi. Lý Việt đang phát điên cái gì vậy? Không chỉ đáp ứng lên chương trình gameshow, còn muốn làm công không cho người? Đầu óc hắn mấy năm nay không vận hành theo đúng dây thần kinh, rốt cuộc hiện tại đã xảy ra vấn đề?
Mà nhà đầu tư còn đang khiếp sợ mà nhìn về phía Mạnh Phất, Mạnh Phất thật sự bắt được Lý Việt sao?
Mạnh Phất vẫn không biểu hiện ra quá nhiều vui sướng, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, không cần tiền, vậy khẳng định là có sở đồ khác, Mạnh Phất hỏi: "Vậy đạo diễn Lý muốn cái gì?"
Lý Việt nhìn thẳng về phía Mạnh Phất, hỏi cô: "Mạnh tiểu thư có thể nói một chút xem, năm đó cô vì sao giải nghệ không?"
Mạnh Phất hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, hỏi hắn: "Vấn đề này cần phải trả lời sao?"
Lý Việt nói: "Nếu không tiện trả lời, có thể không trả lời."
Mạnh Phất cười nói: "Vậy thì không đến nỗi, chỉ là so với nghiệp diễn, tôi càng thích kiếm tiền hơn."
Cao Hỉ đứng một bên há hốc miệng, đây là lời có thể nói ra miệng sao? Mạnh Phất quá trực tiếp rồi.
Khi Mạnh Phất giải nghệ, thù lao diễn viên còn chưa đến mức thái quá giống như bây giờ, nhưng mà cô cũng không hối hận, hiện tại cô kiếm được không hề ít hơn những ngôi sao hàng đầu kia một chút nào nha, hơn nữa công việc lại còn tự do thoải mái hơn.
Lý Việt gật gật đầu, thích kiếm tiền cũng không có gì không tốt, hắn hỏi: "Vậy Mạnh tiểu thư có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?"
"Chuyện gì?" Mạnh Phất hỏi.
Lý Việt nói: "Còn chưa nghĩ ra."
Mạnh Phất lắc đầu: "Chưa nghĩ ra thì tôi cũng không thể tùy tiện đồng ý được."
Lý Việt nói: "Đến lúc đó nếu Mạnh tiểu thư cảm thấy khó xử, cũng có thể cự tuyệt."
Mạnh Phất cười nói: "Vậy hình như tôi tương đối lợi quá nha."
"Tôi không ngại." Khi Lý Việt nói lời này, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt mà chính hắn cũng chưa nhận thấy được.
Cao Hỉ đứng bên cạnh quả thực nghe đến từ sửng sốt này sang sửng sốt khác, lời này nói như thế nào cũng nghe giống như tán tỉnh nhỉ? Đây thật sự là đạo diễn Lý không gần các loại sắc của bọn họ đây sao? Thái dương thật sự muốn mọc từ phía Tây rồi ư?
Mạnh Phất cùng Lý Việt dăm ba câu liền đem việc này định ra, chỉ là hợp đồng thì phải hơn hai ngày nữa mới có thể hoàn thành, Lý Việt nói mình có thể không lấy tiền, nhưng Mạnh Phất cũng không thật sự để hắn làm không công, nên trả thì vẫn phải trả.
Hai người ngồi trên sô pha trò chuyện về lưu trình của chương trình gameshow, trò chuyện một lát thì đề tài có chút chạy lệch, Lý Việt lại nói với Mạnh Phất về mấy chuyện trên phim trường, nói đến kỹ thuật diễn của diễn viên hiện tại. Nhưng là cái đề này bị kéo ra thì không khỏi lại nhắc đến thái độ làm việc của diễn viên trẻ, và thế là trong miệng đạo diễn Lý liền tuôn ra một dòng sông heo không ngừng nghỉ, Mạnh Phất cũng được tận mắt chứng kiến hắn làm thế nào mà đẩy bản thân từ bình tĩnh đến tự chọc giận chính mình.
Người khác nhìn thấy vị đạo diễn Lý này tức giận liền có thể trốn bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu, có thể do Mạnh Phất không biết không sợ, còn cầm ly nước trái cây đưa qua trước mặt Lý Việt.
Trong lòng Cao Hỉ chợt có hồi chuông cảnh báo réo vang, mỗi lần đạo diễn Lý phát giận, có người dám ngắt lời hắn thì hắn chỉ có càng thêm tức giận, chuyện hợp đồng mới bàn xong ban nãy không chừng sẽ thất bại cho xem.
Thấy Lý Việt lải nhải không ngừng, căn bản không chú ý tới động tác của mình, Mạnh Phất dứt khoát trực tiếp nhét ly nước trái cây vào trong tay của hắn, khuyên nhủ: "Đừng nóng giận nữa, mấy diễn viên tốt thế hệ trẻ vẫn còn nhiều mà, cẩn thận tìm một chút sẽ tìn được người thích hợp."
Cao Hỉ nghe không rõ Mạnh Phất nói gì, chỉ là nhìn thấy cô đụng tới ngón tay của đạo diễn Lý đạo, trước mắt lập tức xẹt qua một chuỗi "Nguy nguy nguy nguy nguy nguy" lấp lánh.
Thân thể Cao Hỉ căng chặt, vận sức chịu đựng, đã chuẩn bị tinh thần nhào lên khuyên giải, kết quả Lý Việt rũ mắt nhìn ly nước trái cây trong tay, sau đó hắn còn uống một ngụm, gật đầu nói: "Cô nói có lý."
Mạnh Phất ừ một tiếng, lại nói: "Chỗ tôi có mấy tư liệu của mấy diễn viên mới vừa ra nghề đây, nếu anh cần, khi nào tôi quay về sẽ gửi cho anh tham khảo."
Lý Việt lại lần nữa gật đầu, cũng trao đổi phương thức liên lạc cùng Mạnh Phất ngay tại chỗ.
Cao Hỉ: "......"
Hoá là là do mình không xứng.
Cao Hỉ, Vương Hoài Minh cùng nhà đầu tư cứ vậy, ba người ngồi ở đối diện, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt này.
Hai người kia đang làm cái gì vậy?
Con cá nóc không gần các loại sắc lại dễ dàng xì hơi đến như vậy?
Đạo diễn Lý à, hình tượng của cậu sắp sụp đổ rồi cậu có biết không?
Chờ đến khi tiệc rượu tan, từ Phạn Lan Cung ra tới, Cao Hỉ lên xe liền quay qua hỏi Lý Việt: "Đạo diễn Lý, vì sao cậu lại đáp ứng Mạnh tiểu thư tham gia chương trình đó vậy? Lúc trước không phải chính cậu nói ai nhàn đến đau trứng mới đi tham gia gameshow còn gì?"
Lý Việt quay đầu nhìn Cao Hỉ liếc mắt một cái, ngay sau đó liền đúng lý hợp tình nói: "Thì hiện tại tôi đang nhàn đến đau trứng đây, không được sao!"
"Được được được!"
Cao Hỉ quả thực không biết nói gì, nói đến vậy ai dám nói hắn không được chứ.
Mạnh Phất đứng thẳng người lên, lui về phía sau một bước, nói với Lý Việt: "Tôi không sao cả, thật cảm ơn anh, đạo diễn Lý."
Người lỡ chân dẫm phải váy Mạnh Phất là một vị lão tiên sinh, tuổi đã lớn, tầm nhìn không được tốt, thấy Mạnh Phất không có việc gì cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vã đi lên trước, liên tục xin lỗi Mạnh Phất.
Đây vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn, hơn nữa trời xui đất khiến, cơ duyên xảo hợp còn tạo cho cô cơ hội tiếp xúc trước với vị đạo diễn Lý không cho ai chút mặt mũi nào trong truyền thuyết, cũng coi như là nhờ họa được phúc.
Mạnh Phất cảm thấy Lý Việt cũng không khó tiếp cận giống như mọi người nói, tức khắc có thêm vào phần tin tưởng để mời hắn tham gia chương trình gameshow của mình, cô kiên nhẫn trấn an vị này lão tiên sinh này xong, chờ ông rời đi rồi, liền muốn mượn cơ hội nói chuyện cùng Lý Việt hai câu, kết quả có một vị đạo diễn quen biết vội vã từ trong đại sảnh chạy ra, có việc nhờ cô vào giúp một chút, Mạnh Phất chỉ có thể theo đối phương rời đi trước.
Lý Việt nhìn theo thân ảnh Mạnh Phất rời đi, sắc mặt hơi trầm xuống, không biết suy nghĩ cái gì, Cao Hỉ ở bên cạnh nhìn một lát cũng chưa nhìn ra được cái gì, hắn bèn đi lên hỏi Lý Việt: "Đạo diễn Lý, cậu biết cô ta sao?"
Lý Việt nghe được lời này liền quay đầu, nhìn Cao Hỉ liếc mắt một cái, trong ánh mắt mang theo một chút ghét bỏ, nói: "Mạnh Phất đó, chẳng lẽ anh không biết? Vừa rồi anh không phải còn kêu người ta Mạnh nữ sĩ sao?"
Cao Hỉ giật mình, hắn cho rằng tất cả diễn viên trong mắt đạo diễn Lý đều là công cụ mà thôi, không nghĩ tới ở ngoài phim trường vậy mà đạo diễn Lý cũng có thể nhớ kỹ tên người ta.
Lý Việt đương nhiên nhớ rõ Mạnh Phất, cái năm hắn xuất ngoại du học kia, vừa lúc cũng là năm Mạnh Phất xuất đạo, cô diễn vai nữ chính trong bộ phim《 tuyết trên đất 》, được công chiếu vào cuối năm đó.
Lý Việt là một người nóng tính, không có bao nhiêu kiên nhẫn, thế nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Phất trong bộ phim này, chỉ liếc mắt một cái Lý Việt đã bị thân ảnh trong chiếc áo đỏ đơn bạc ngã vào một vùng tuyết trắng mênh mông hấp dẫn, không thể quên được. Sau đó, hắn xem qua mỗi một tác phẩm của cô, còn viết một bài bình luận dài dài cho mỗi nhân vật mà cô đóng, còn cố ý cắt ghép, biên tập những đoạn phim kinh điển đó lại với nhau, xem đi xem lại nhiều lần. Nhưng dần dần, Lý Việt bắt đầu không thỏa mãn chỉ với thế này, hắn từng thầm cân nhắc trong đầu xem Mạnh Phất thích hợp với dạng nhân vật gì nhất, làm tạo hình nào đẹp nhất, thế nào mới có thể bắt được góc máy đẹp nhất của cô, nếu hắn là đạo diễn, sẽ quay như thế nào.
Ha, vậy vì sao mình không thể là đạo diễn nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lý Việt thể hồ quán đỉnh, bế tắc được giải, hắn là người theo trường phái hành động, sau khi quyết định lập tức quăng mình vào khoa đạo diễn này, kết quả không chờ hắn học thành tài về nước, Mạnh Phất liền rút khỏi nghiệp diễn, đồng thời, trên mạng che trời lấp đất đều là tin cô gả vào hào môn, nói tỉ mỉ đến rõ đầu rõ đuôi, còn có ảnh chụp lén hôn lễ, Lý Việt xem đến khó chịu, dứt khoát không thèm chú ý đến chuyện này nữa.
Không nghĩ tới lại gặp được cô ở chỗ này.
Lý Việt hỏi Cao Hỉ: "Cô ấy tới một mình hả?"
"Không phải." Vừa rồi hình như Cao Hỉ còn nhìn thấy bên cạnh Mạnh Phất có một trợ lý trẻ đi theo.
Lý Việt à một tiếng, không nói chuyện nữa, chỉ là Cao Hỉ nhìn sắc mặt của hắn hình như lại khó coi hơn vừa rồi vài phần.
Cao Hỉ thật không hiểu ra sao, chẳng lẽ cái bệnh bị phụ nữ chạm vào một chút liền kích ứng lúc nãy không thấy đâu giờ liền phát tác?
Lý Việt mới vừa bước vào Phạn Lan Cung, đạo diễn Vương liền đi ra đón. Đại danh đỉnh đỉnh của đạo diễn Vương là Vương Hoài Minh, là một người đàn ông hói đầu, tuổi tác chỉ lớn hơn Lý Việt một chút, xem như là một trong số những người bạn tốt ít ỏi của hắn ở trong giới, sao khi tào lao với Lý Việt hai câu, liền hỏi: "Tôi nghe nói gần đây lại có người muốn mời cậu lên chương trình gameshow?"
Lý Việt một chút do dự cũng không có, nói thẳng: "Bớt đánh rắm, một đạo diễn không lo đi qua phim, tham gia cái gameshow gì chứ!"
Đạo diễn Vương cười nói: "Tôi biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà, đợi lát nữa người ta tới hỏi cậu, cậu làm ơn đừng có thái độ này nha."
"Thái độ này của tôi thì làm sao vậy? Thái độ này đã là tốt lắm rồi." Lý Việt nói, hiện tại thật là loạn, người nào cũng có thể tham gia gameshow.
Vương Hoài Minh cảm thấy có lẽ Lý Việt có hiểu lầm gì đó đối với khái niệm thái độ tốt, hắn hỏi Cao Hỉ: "Tên này mới ăn thuốc súng hả?"
Cao Hỉ nhún nhún vai, hắn cũng không biết.
Vương Hoài Minh khuyên nhủ: "Đến lúc đó cậu cứ nói mình không rảnh là được, còn không cậu đừng mở miệng, tôi nói giúp cho cậu."
Cũng không biết Lý Việt có nghe được vào tai câu nào của Vương Hoài Minh nói hay không, hắn hơi có chút cứng đờ nói lảng sang chuyện khác: "Vừa rồi tôi có gặp Mạnh Phất ở bên ngoài."
Vương Hoài Minh gật đầu nói: "À, cô ta tới đây cũng bình thường thôi, phỏng chừng là muốn kéo đầu tư."
"Kéo đầu tư? Đầu tư gì?" Lý Việt nghi hoặc nhìn đạo diễn Vương trước mặt, hỏi hắn, "Không phải nói cô ấy giải nghệ lấy chồng sao?"
Đạo diễn Vương có chút kinh ngạc mà nhìn Lý Việt liếc mắt một cái, hỏi hắn: "Cậu nghe được ở chỗ nào vậy?"
Lý Việt nói: "Năm đó trên mạng đều nói như vậy."
Đạo diễn Vương thở dài, đạo diễn Lý mà lại ngây thơ như vậy sao? Hắn giơ tay vỗ vỗ vai Lý Việt, nói với hắn: "Tin mấy thứ trên mạng nói thì cậu xong rồi."
Trên mạng vẫn luôn có tin nóng nói đạo diễn Vương cưới đến ba bà vợ, sinh ra bốn đứa con, có hai đứa trong đó không phải con ruột hắn, còn bảo là thụ tinh ống nghiệm linh tinh, mỗi tháng đều có tin mới như rình sẵn dưới gầm giường nhà hắn vậy. Mấy tên paparazi đó đuổi theo đạo diễn Vương suốt mấy năm, đuổi riết đuổi riết cũng đuổi ra chút tình cảm, đạo diễn Vương không đành lòng đưa người tung tin nóng vào đồn cảnh sát.
Trên thực tế, ngần ấy năm nay, đạo diễn Vương vẫn luôn không vợ không con, hơn nữa cũng giống như Lý Việt, hắn không hề có ý muốn phát triển tình cảm nam nữ, hắn đã chuẩn bị hết rồi, chờ đến khi 60 tuổi liền xuất gia làm hòa thượng cho gọn.
Sau khi nói xong, đạo diễn Vương dừng một chút, hắn hỏi Lý Việt: "Cậu rất để ý Mạnh Phất sao?"
Lý Việt nghĩ nghĩ, mình mấy năm nay hình như cũng không quá để ý đến cô ấy nhỉ, bằng không cũng sẽ không có chuyện cái gì cũng không biết thế này, hắn thống khoái nói: "Không."
Đạo diễn Vương không hề hoài nghi tính chân thật trong lời Lý Việt một chút nào, nếu như Lý Việt gật đầu, mình mới cảm thấy kỳ lạ.
Chùm đèn thuỷ tinh thật lớn treo ở trên đỉnh đại sảnh, mặt đá cẩm thạch dưới đất chiếu ra thân ảnh mọi người vội vàng qua qua lại lại.
Mạnh Phất đang ngồi cùng với mấy nhà đầu tư đàm luận về hạng mục mới của mình, nhà đầu tư này là một nữ sĩ lớn tuổi, bà nói với Mạnh Phất: "Bản hoạch của cô tôi đã xem rồi, các mặt đều khá tốt, chỉ là một vị đạo diễn cuối cùng còn chưa định ra được sao?"
Mạnh Phất hỏi: "Ngài cảm thấy Lý Việt thế nào?"
Nhà đầu tư ngẩng đầu nhìn cô, có hơi kinh ngạc nói: "Cô định mời Lý Việt tới tham gia cái chương trình này?"
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?" Mạnh Phất hỏi.
"Mạnh Phất à Mạnh Phất, cô thật có tư tưởng táo bạo lắm nha," nhà đầu tư lắc đầu cảm thán, "Lần trước có một đạo diễn cũng muốn mời Lý Việt lên tiết mục của bọn họ, kết quả Lý Việt nghe xong hai câu, liền quay đầu bỏ đi."
Mạnh Phất cười nói: "Tôi muốn thử xem, vạn nhất được thì sao?"
Cho dù Lý Việt vẫn quay đầu bỏ đi, cô cũng không tổn thất gì.
"Nếu như cô thật sự có thể mời Lý Việt tham gia, tôi lại thêm mười phần trăm đầu tư." Tuy nói như thế, nhưng nhà đầu tư vẫn cảm thấy việc này căn bản không thể nào, Lý Việt tính tình như thế, thật sự không cho ai chút mặt mũi nào.
Mạnh Phất không thể nào không nhìn ra suy nghĩ của nhà đầu tư người, cô chỉ cười cười nói theo: "Nếu được vậy thì thật tốt quá."
Nhà đầu tư đứng dậy, nhìn Mạnh Phất nói: "Lúc trước tôi từng hợp tác cùng Vương Hoài Minh vài lần, mà quan hệ của Vương Hoài Minh với Lý Việt khá tốt. Đi, tôi dẫn cô đi xuống, giới thiệu cho các người quen biết nhau một chút."
"Phiền ngài rồi." Mạnh Phất nói.
Mạnh Phất đi theo nhà đầu tư cùng nhau xuống lầu, thực mau tìm được Vương Hoài Minh và Lý Việt ở trong góc nói chuyện phiếm, không biết Vương Hoài Minh nói gì, mà biểu tình Lý Việt ngồi đối diện nháy mắt càng xú.
Nhà đầu tư từ xa xa nhìn thoáng qua, liền biết Mạnh Phất hôm nay sẽ đến không một chuyến rồi, nhưng đến thì cũng đã đến, giới thiệu bọn họ quen biết nhau một chút cũng tốt, nói không chừng về sau sẽ có cơ hội hợp tác.
Nhà đầu tư đi tới, đầu tiên là chào hỏi Vương Hoài Minh, sau đó giới thiệu bọn họ với nhau.
Đạo diễn Vương không hề biết đoạn nhạc đệm xảy ra bên ngoài sảnh ban nãy, thấy Mạnh Phất ngồi xuống bên cạnh Lý Việt, liền cười cười vừa đùa vừa nhắc nhở: "Mạnh Phất, cô lát nữa phải chuẩn bị tinh thần sẵn nha, đạo diễn Lý này của chúng ta nổi tiếng là không gần các loại sắc, bị người chạm vào một chút cũng có thể nhảy cao ba thước."
Cao Hỉ nghe được lời này liền liền thoáng qua về hướng đạo diễn Vương, không gần các loại sắc là cái quỷ gì? Còn có thể tự biên ra được như vậy sao?
"Vậy sao?" Mạnh Phất mỉm cười mà nhìn về phía Lý Việt.
Lý Việt ngồi thẳng lưng ở chỗ kia, mím môi không nói gì.
Đạo diễn Vương mơ hồ cảm thấy hắn hình như có hơi không quá thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, liền nói: "Hắn chính là như vậy đấy, Mạnh Phất à, cô quen dần là tốt rồi."
Mạnh Phất cảm thấy ngay bản thân mình ít nhiều gì cũng có chút tật xấu, mà Lý Việt như vậy, lại có điểm đáng yêu, trong cái giới này ắt hẳn chỉ có mình cô mới cảm thấy vị đạo diễn này đáng yêu thôi.
Cô cong khóe miệng lên, nói: "Vừa rồi ở trước thềm ngoài kia, cũng nhờ có đạo diễn Lý đỡ tôi một phen."
Lý Việt đổi tướng ngồi, trầm giọng nói: "Chuyện nhỏ, không tốn sức gì."
Mạnh Phất mạc danh cảm giác được Lý Việt hiện tại tựa hồ có chút khẩn trương.
Vị đạo diễn này đang khẩn trương cái gì vậy? Mình cũng đâu có ăn thịt người đâu.
Mà Vương Hoài Minh thì đang mặt mũi đầy ngơ ngác, hắn xoay người về hướng Cao Hỉ bên cạnh, nhỏ giọng hỏi thăm: "Đó là chuyện khi nào?"
Cao Hỉ thuật lại đơn giản chuyện vừa rồi cho Vương Hoài Minh nghe một phen, Vương Hoài Minh gật gật đầu. Chuyện xảy ra như thế, Lý Việt ra tay cũng không có gì kỳ quái, nhưng Mạnh Phất muốn mượn chuyện này để lôi kéo làm quen với Lý Việt thì khẳng định là không có khả năng.
Mạnh Phất thuận miệng hỏi: "Tôi nghe nói đạo diễn Lý gần đây đang quay một bộ phim điện ảnh, là đề tài gì vậy?"
Lý Việt nói: "Cổ đại, huyền nghi tra án."
Mạnh Phất lại hỏi: "Sắp quay xong rồi sao?"
"Còn có nửa tháng là có thể đóng máy." Sau đó là khâu hậu kỳ, cắt nối biên tập, phối âm, hiệu ứng đặc biệt này nọ, hẳn là còn phải tốn một thời gian không ít.
"Đạo diễn Lý đây đã nghĩ đến khi nào quay bộ tiếp theo chưa?" Mạnh Phất tiếp tục hỏi.
"Còn chưa nghĩ tới." Lý Việt thoạt nhìn cũng không phải quá thân thiện, nhưng mỗi một câu Mạnh Phất hỏi, hắn đều nghiêm túc trả lời.
Mạnh Phất tất nhiên ý thức được điểm này, vị đạo diễn này căn bản đâu có khó tiếp xúc giống như trong lời đồn đâu nhỉ, nàng nói: "Gần đây tôi đang ở trù bị cho một chương trình gameshow thi thố kỹ thuật diễn, không biết đạo diễn Lý có hứng thú đến đảm nhiệm vai trò bình thẩm không?"
Cao Hỉ đang châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ cùng Vương Hoài Minh nghe được lời này, cả hai lập tức quay đầu đồng thời nhìn về phía Lý Việt, còn không phải quá trùng hợp sao? Việc này ban nãy Vương Hoài Minh vừa mới đề cập đến với Lý Việt, giờ liền tới ngay trước mặt rồi, chỉ là vương Hoài Minh không nghĩ tới hoá ra người muốn tìm Lý Việt mời tham gia chương trình lại là Mạnh Phất.
Không đợi Lý Việt mở miệng, đạo diễn Vương đã cướp lời nói trước: "Lý Việt gần nhất không có thời gian."
"Hử?" Mạnh Phất vừa rồi đã hỏi Lý Việt, bộ phim điện ảnh của hắn sắp quay xong rồi, chế tác hậu kỳ cũng không bị trễ, cô liền quay đầu hỏi Lý Việt, "Một chút thời gian cũng không có sao?"
Đạo diễn Vương lại tiếp lời nói: "Kỳ thật có thời gian hay không cậu ta cũng sẽ không đồng ý, cậu ta không thích tham gia mấy cái đó. Lúc trước có người mời cậu ta tham gia cái gì Đông Du Lộ gì đó, báo thù lao đến một ngàn vạn, cậu ta còn chưa đáp ứng."
Mạnh Phất cười nói: "Tôi đây xác thật không trả nổi đến cái giá đó rồi."
Đạo diễn Vương và nhà đầu tư cùng nhau nở nụ cười, đều cảm thấy chuyện này khẳng định sẽ thất bại, Lý Việt là người thế nào, sao có thể lên chương trình giải trí chứ? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây.
Hai người nghe được tiếng cười lẫn nhau, liền liếc nhau một cái, trong lúc bất chợt lại sinh ra một tia thưởng thức lẫn nhau.
Mà đúng lúc này, Lý Việt ngồi trên sô pha đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô rất hy vọng tôi lên tiết mục đó của cô sao?"
"Đương nhiên." Mạnh Phất gật đầu nói, bằng không cô cũng sẽ không tự mình chạy một chuyến này.
Lý Việt chần chờ nói: "Vậy để tôi suy xét một chút."1
Ba người ngồi một bên đang chuẩn bị chạm cốc nghe được lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên, như nhìn thấy quỷ mà trợn mắt ngó Lý Việt, Lý Việt nói cái gì thế? Hắn muốn suy xét một chút? Lời này là lời mà Lý Việt bọn họ biết có thể nói ra sao? Có phải hắn bị bỏ ngãi rồi không?
Biểu hiện của Mạnh Phất lại thật sự bình tĩnh, hỏi: "Đạo diễn Lý cảm thấy phương diện nào cần phải suy xét? Phương diện thù lao, đạo diễn Lý cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?"
Lý Việt xuất thân phú quý, không có hứng thú với tiền, hắn nói: "Tôi có thể không lấy tiền."
Cao Hỉ cùng Vương Hoài Minh lập tức trừng to mắt đến mức tròng đen muốn nhảy ra ngoài, trên mặt tràn ngập không thể tin nổi. Lý Việt đang phát điên cái gì vậy? Không chỉ đáp ứng lên chương trình gameshow, còn muốn làm công không cho người? Đầu óc hắn mấy năm nay không vận hành theo đúng dây thần kinh, rốt cuộc hiện tại đã xảy ra vấn đề?
Mà nhà đầu tư còn đang khiếp sợ mà nhìn về phía Mạnh Phất, Mạnh Phất thật sự bắt được Lý Việt sao?
Mạnh Phất vẫn không biểu hiện ra quá nhiều vui sướng, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, không cần tiền, vậy khẳng định là có sở đồ khác, Mạnh Phất hỏi: "Vậy đạo diễn Lý muốn cái gì?"
Lý Việt nhìn thẳng về phía Mạnh Phất, hỏi cô: "Mạnh tiểu thư có thể nói một chút xem, năm đó cô vì sao giải nghệ không?"
Mạnh Phất hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, hỏi hắn: "Vấn đề này cần phải trả lời sao?"
Lý Việt nói: "Nếu không tiện trả lời, có thể không trả lời."
Mạnh Phất cười nói: "Vậy thì không đến nỗi, chỉ là so với nghiệp diễn, tôi càng thích kiếm tiền hơn."
Cao Hỉ đứng một bên há hốc miệng, đây là lời có thể nói ra miệng sao? Mạnh Phất quá trực tiếp rồi.
Khi Mạnh Phất giải nghệ, thù lao diễn viên còn chưa đến mức thái quá giống như bây giờ, nhưng mà cô cũng không hối hận, hiện tại cô kiếm được không hề ít hơn những ngôi sao hàng đầu kia một chút nào nha, hơn nữa công việc lại còn tự do thoải mái hơn.
Lý Việt gật gật đầu, thích kiếm tiền cũng không có gì không tốt, hắn hỏi: "Vậy Mạnh tiểu thư có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?"
"Chuyện gì?" Mạnh Phất hỏi.
Lý Việt nói: "Còn chưa nghĩ ra."
Mạnh Phất lắc đầu: "Chưa nghĩ ra thì tôi cũng không thể tùy tiện đồng ý được."
Lý Việt nói: "Đến lúc đó nếu Mạnh tiểu thư cảm thấy khó xử, cũng có thể cự tuyệt."
Mạnh Phất cười nói: "Vậy hình như tôi tương đối lợi quá nha."
"Tôi không ngại." Khi Lý Việt nói lời này, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt mà chính hắn cũng chưa nhận thấy được.
Cao Hỉ đứng bên cạnh quả thực nghe đến từ sửng sốt này sang sửng sốt khác, lời này nói như thế nào cũng nghe giống như tán tỉnh nhỉ? Đây thật sự là đạo diễn Lý không gần các loại sắc của bọn họ đây sao? Thái dương thật sự muốn mọc từ phía Tây rồi ư?
Mạnh Phất cùng Lý Việt dăm ba câu liền đem việc này định ra, chỉ là hợp đồng thì phải hơn hai ngày nữa mới có thể hoàn thành, Lý Việt nói mình có thể không lấy tiền, nhưng Mạnh Phất cũng không thật sự để hắn làm không công, nên trả thì vẫn phải trả.
Hai người ngồi trên sô pha trò chuyện về lưu trình của chương trình gameshow, trò chuyện một lát thì đề tài có chút chạy lệch, Lý Việt lại nói với Mạnh Phất về mấy chuyện trên phim trường, nói đến kỹ thuật diễn của diễn viên hiện tại. Nhưng là cái đề này bị kéo ra thì không khỏi lại nhắc đến thái độ làm việc của diễn viên trẻ, và thế là trong miệng đạo diễn Lý liền tuôn ra một dòng sông heo không ngừng nghỉ, Mạnh Phất cũng được tận mắt chứng kiến hắn làm thế nào mà đẩy bản thân từ bình tĩnh đến tự chọc giận chính mình.
Người khác nhìn thấy vị đạo diễn Lý này tức giận liền có thể trốn bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu, có thể do Mạnh Phất không biết không sợ, còn cầm ly nước trái cây đưa qua trước mặt Lý Việt.
Trong lòng Cao Hỉ chợt có hồi chuông cảnh báo réo vang, mỗi lần đạo diễn Lý phát giận, có người dám ngắt lời hắn thì hắn chỉ có càng thêm tức giận, chuyện hợp đồng mới bàn xong ban nãy không chừng sẽ thất bại cho xem.
Thấy Lý Việt lải nhải không ngừng, căn bản không chú ý tới động tác của mình, Mạnh Phất dứt khoát trực tiếp nhét ly nước trái cây vào trong tay của hắn, khuyên nhủ: "Đừng nóng giận nữa, mấy diễn viên tốt thế hệ trẻ vẫn còn nhiều mà, cẩn thận tìm một chút sẽ tìn được người thích hợp."
Cao Hỉ nghe không rõ Mạnh Phất nói gì, chỉ là nhìn thấy cô đụng tới ngón tay của đạo diễn Lý đạo, trước mắt lập tức xẹt qua một chuỗi "Nguy nguy nguy nguy nguy nguy" lấp lánh.
Thân thể Cao Hỉ căng chặt, vận sức chịu đựng, đã chuẩn bị tinh thần nhào lên khuyên giải, kết quả Lý Việt rũ mắt nhìn ly nước trái cây trong tay, sau đó hắn còn uống một ngụm, gật đầu nói: "Cô nói có lý."
Mạnh Phất ừ một tiếng, lại nói: "Chỗ tôi có mấy tư liệu của mấy diễn viên mới vừa ra nghề đây, nếu anh cần, khi nào tôi quay về sẽ gửi cho anh tham khảo."
Lý Việt lại lần nữa gật đầu, cũng trao đổi phương thức liên lạc cùng Mạnh Phất ngay tại chỗ.
Cao Hỉ: "......"
Hoá là là do mình không xứng.
Cao Hỉ, Vương Hoài Minh cùng nhà đầu tư cứ vậy, ba người ngồi ở đối diện, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt này.
Hai người kia đang làm cái gì vậy?
Con cá nóc không gần các loại sắc lại dễ dàng xì hơi đến như vậy?
Đạo diễn Lý à, hình tượng của cậu sắp sụp đổ rồi cậu có biết không?
Chờ đến khi tiệc rượu tan, từ Phạn Lan Cung ra tới, Cao Hỉ lên xe liền quay qua hỏi Lý Việt: "Đạo diễn Lý, vì sao cậu lại đáp ứng Mạnh tiểu thư tham gia chương trình đó vậy? Lúc trước không phải chính cậu nói ai nhàn đến đau trứng mới đi tham gia gameshow còn gì?"
Lý Việt quay đầu nhìn Cao Hỉ liếc mắt một cái, ngay sau đó liền đúng lý hợp tình nói: "Thì hiện tại tôi đang nhàn đến đau trứng đây, không được sao!"
"Được được được!"
Cao Hỉ quả thực không biết nói gì, nói đến vậy ai dám nói hắn không được chứ.