Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Trang 2

Chương 82: Ngoại truyện 2 : Ám Vệ



Vệ Thất, một ám vệ, một ám vệ cực kỳ thích xem thoại bản phong hoa tuyết nguyệt, và đến nay còn chưa thoát ly được cái thú vui cấp thấp này.
Nhưng mà vào mùa thu năm Hi Vãn thứ 5, Vệ Thất đã không còn là ám vệ, hắn khôi phục tên tuổi vốn có của mình, một lần nữa hành tẩu dưới ánh mặt trời, hơn nữa dưới sự cổ vũ của các huynh đệ, quyết định theo đuổi cái cô nương mở võ quán ở thành Đông kia, cái cô nương đã từng là hoa khôi thanh lâu, cũng từng làm thiếp thất của Tuyên Bình Hầu.1
Lúc trước, mấy thế hệ ám vệ trong hoàng cung cơ hồ không một ai có thể được chết già, cho nên cái công việc của bọn họ đây không hề có chuyện nghỉ hưu, à, nhưng nếu bằng lương tâm mà nói, cũng không thể nói là không có, chẳng qua phần lớn không ai sống đến cái tuổi kia. Rốt cuộc, người nếu tuổi càng lớn, các loại bệnh vặt tật xấu liền thi nhau ra tới, thể lực cùng tinh thần đều không được từ trước, dưới cường độ công việc áp lực và nguy hiểm thế này, chỉ cần một chút không chú ý, thi thể liền lạnh.
Còn có một số ít hoàng đế nào đó mà bọn họ không thể lộ tên ra,lo lắng những chuyện thiếu đạo đức trước đây mình từng làm bị người phát hiện, thỉnh thoảng lại phát rồ lên mà đem ám vệ diệt khẩu.
Làm ám vệ đã khó, làm ám vệ tốt lại càng khó, nếu làm ám vệ tốt cho một kẻ đương quyền ngu ngốc, lại khó càng thêm khó.
Nhưng mà đương kim Thánh Thượng nhân từ, sau khi đăng cơ trực tiếp thả lời nói, ám vệ trong cung, nếu dó ai không muốn làm ám vệ nữa, có thể lựa chọn xuất cung về nhà, cố gắng phấn đấu có khi cũng đổi được chức quan nào đó làm.1
Vệ Thất cùng rất nhiều các huynh đệ của hắn đều lựa chọn ở lại bên cạnh bệ hạ, bọn họ từ nhỏ đã là được huấn luyện như ám vệ mà lớn lên, hoàn toàn không nghĩ ra nếu không làm ám vệ thì có thể làm cái gì.
Khi Vệ Thất đi ra ngoài làm nhiệm vụ, thường xuyên nghe được có người mắng ám vệ chính là một đám chó săn của hoàng gia, nhưng Vệ Thất căn bản không để trong lòng.
Chó săn hoàng gia có giống chó săn bình thường sao? Là ai muốn làm cũng có thể làm sao? Biết một tháng bổng lộc hắn có bao nhiêu hay không? Biết trên đời này có bao nhiêu người muốn làm cũng không làm được không?
Hơn nữa, làm ơn đi, làm ám vệ siêu siêu ngầu, có được không!
Những ai nói lời này, có từng nhìn thấy tận mắt nghịch tặc mới vừa thương lượng xong muốn làm phản, quay đầu liền trở mặt thành thù với người mới vừa khoác vai hỏi ăn tào phớ thích ngọt hay thích mặn không? Có từng nhìn thấy tiên đế uống say, ở Ngự Hoa Viên cởi qu@n làm trò hề không? Có từng nhìn thấy vị Vương gia phong lưu nào đó mà ta không muốn lộ tên họ ra, nhưng sau này đã bị xử quyết do tội mưu nghịch, có lần đi thanh lâu ngủ với cô nương, kết quả không biết làm thế nào mà còn chưa đến một chén trà nhỏ đã từ bên trong đi ra chưa?
Khẳng định là chưa thấy, nếu như đã từng thấy, chắc chắn bọn họ đã sớm bị diệt khẩu.
Hì hì.
Đám Vệ Thất bọn họ còn lén lút thảo luận với nhau, thời gian một chén trà nhỏ còn chưa đủ cho cả hai cởi hết quần áo.
Tuy rằng bệ hạ ra lệnh cho bọn họ không được lén nghe hắn nói chuyện, nhưng đây cũng không có gì quan trọng, bệ hạ mỗi ngày không phải đang mắng người, cũng là đang chuẩn bị mắng người, nghe hay không cũng thế. Bọn họ còn có rất nhiều việc vui có thể đi xem, làm ám vệ thỏa mãn rất nhiều cái thiên tính nhiều chuyện này của bọn họ, chỉ có một chút không tốt, chính là có đôi khi chỉ một cái mạng hình như không đủ dùng.1
Vệ Thất không phải xuất thân từ thế gia ám vệ, hắn là một nông gia tử, sinh ra không lâu, quê nhà gặp thiên tai, cha mẹ không nuôi nổi hắn, liền ném hắn đi ra ngoài, cũng may hắn phúc lớn mạng lớn, được sư phụ nhận nuôi. Khi đó tiên đế còn sống, chính trực tráng niên, mà sư phụ hắn lại là ám vệ đầu lĩnh. Vài năm sau, thân thể Vệ Thất trưởng thành không tồi, sư phụ hắn xem cốt cách hắn cẩn thận, rất có thiên phú luyện võ, liền bắt đầu huấn luyện hắn cùng các hài tử khác, xây dựng thế hệ ám vệ kế tiếp.
Vệ Thất mới vừa làm ám vệ không lâu, Tiên Đế liền đi xuống đất gặp lão cha hắn.
Đến khi Lý Việt đăng cơ, Vệ Thất vẫn chưa được tiếp nhận một cái nhiệm vụ nào, nhưng Vệ Thất cảm thấy mình vô cùng trâu bò, mấy tên ám vệ cùng thế hệ đều không phải đối thủ của hắn, hắn nhất định có thể kế thừa y bát sư phụ hắn thật hoàn mỹ, trở thành đầu lĩnh ám vệ đời kế tiếp.
Chỉ là không bao lâu, mộng tưởng của Vệ Thất liền bị đả kích lớn nhất từ trước tới nay.
Người đả kích hắn không phải ai khác, đúng là cái Cao công công mập mập đi theo bên cạnh bệ hạ kia.
Cao công công tính tình rất tốt, mỗi lần thấy bọn hắn luôn là mặt mày hớn hở, làm cái gì cũng cho người ta một loại cảm giác ngây thơ chất phác.
Nhưng mà một ngày kia, Vệ Thất cùng đồng bạn vì một chút việc nhỏ lại đánh nhau, vừa lúc Cao công công đi ngang qua bên cạnh, lên tiếng khuyên bọn họ hai câu, bọn họ chỉ làm như không nghe được, đánh  càng thêm hăng hái, sau đó......
Sau đó Cao công công đi tới, loảng xoảng loảng xoảng cho bọn họ hai chưởng.
Vệ Thất cũng chưa thấy rõ động tác của Cao công công thế nào, chờ hắn phản ứng lại thì đã bị chưởng phong bức lui vài bước, hắn ngơ ngẩn trợn tròn mắt, không thể chấp nhận được. Hắn vẫn luôn cho rằng võ công mình hẳn là thiên hạ đệ nhất, hoá ra bản thân mình vậy mà ngay cả một thái giám béo cũng đánh không lại.
"Thái giám béo" đạm nhiên buông tay, cong mắt nhìn Vệ Thất cười cười.
Vệ Thất thiếu chút nữa mà khóc thành tiếng ngay tại chỗ, cũng may nghĩ đến không ít huynh đệ đều đang đứng đây nhìn hắn, hắn cố gắng nuốt lệ ý trong mắt lại, buổi tối về nhà, ôm sư phụ khóc một hồi.2
Ai cũng không biết lai lịch của vị Cao công công ở bên cạnh bệ hạ này, càng không biết hắn vì sao lại nguyện ý lưu lại bên cạnh bệ hạ.
Mãi đến rất nhiều năm sau, Vệ Thất mới từ trong miệng Cao công công biết được chuyện xưa của hắn.
Khi hắn còn bé liền bị đưa vào trong cung làm thái giám, cơ duyên xảo hợp, được một vị cao thủ tuyệt thế nhận làm đệ tử thân truyền, tập được một thân võ công tốt nhất, hắn đã chịu đủ các loại dơ bẩn trong hoàng cung, liên giả chết thoát thân vào giang hồ, lang bạt mấy năm, sau đó chiến sự ở Bắc cương xảy ra, hắn liền đi Bắc cương, vì nước giết địch.
Dù hắn có một thân võ công tuyệt thế, nhưng cũng chỉ có thể giết mười người, giết trăm người, cứu một vài cái bá tánh, cái sức lực này của hắn trong chiến tranh thật sự không đáng để nhắc tới. Lý Việt là tướng tài trời sinh tướng tài, chỉ có hắn mới có thể mang đến cho các bá tánh hoà bình chân chính, người như vậy nên được sống thật lâu lâu dài dài, kể từ khi đó, Cao Hỉ liền quyết định đi theo bên cạnh hắn, bảo hộ hắn chu toàn.
Thái giám cũng có tình, thái giám cũng có nghĩa!
Một hai năm sau khi bệ hạ đăng cơ, dư đảng của những hoàng tử đã từng đoạt đích thất bại từng cái từng cái nhảy ra, làm cho công việc của đám Vệ Thất càng thêm nhiều lên, cả ngày chạy ngược chạy xuôi, thật sự không có thời gian đi tán tỉnh mấy cô nương. Hơn nữa, làm cái nghề này của bọn họ, tương đương với đem đầu treo trên lưng quần, nói không chừng một ngày nào đó liền đi đời nhà ma, thật không nên đi liên lụy cô nương nhà người ta.
Đương kim Thánh Thượng cũng chưa có lão bà, bọn họ làm ám vệ, không có lão bà thì làm sao vậy!
Mỗi lần đám ám vệ ngầm thảo luận về phương diện này, tuy rằng cũng có bàn tán sôi nổi về chuyện ai sẽ thành gia trước, nhưng bọn hắn đều nhất trí cho rằng, bệ hạ khẳng định cuối cùng cũng phải thành thân, nhưng bệ hạ trốn cô nương trốn thành như vậy, về sau có thể thành thân hay không cũng không chắc được.
Có đôi khi Vệ Thất cũng nhịn không được hoài nghi, không phải bệ hạ là có tật xấu gì đó chứ, không thể có bệnh kỵ y nha bệ hạ!
Nhưng loại lời này ai lại dám nói trước mặt bệ hạ chứ? Bệ hạ còn không mắng cho hắn rơi cả đầu sao.
Sự tình xảy ra biến chuyển vào tháng sáu năm Hi Vãn thứ ba. Từ cái buổi tối cung yến lần đó, những câu chuyện không thể tưởng tượng về bệ hạ như một con ngựa hoang thoát cương, chạy như điên về hướng mà bọn họ hoàn toàn không thể nghĩ ra.
Vệ Thất cùng các huynh đệ hắn chưa từng nghĩ tới, tình yêu của bệ hạ lại đến mau như vậy, hơn nữa còn trong cái bộ dạng không thể đỡ nổi thế này.
Đến mau thì thôi đi, đối tượng cũng rất kinh bạo, Vệ Thất cảm thấy bệ hạ thật sự là thâm tàng bất lộ, ngày thường cứ im im, nhưng làm một cái liền làm ra chuyện lớn.
Lợi hại, lợi hại, không hổ là bệ hạ.
Không thể nào nhìn ra được, khi bệ hạ rơi vào bể tình liền không chút nào có ý tưởng cân nhắc gì, vào cái đêm đó, hắn liền chia ám vệ bên người mình tặng ra ngoài, Vệ Thất phi thường may mắn được phân đến bên cạnh vị phu nhân kia, làm hắn có thể ở gần bên, là người đầu tiên bắt được tin nóng, sau đó chia sẻ lại cùng các huynh đệ.1
Chỉ là chia sẻ không được hai ngày, bản thân Vệ Thất liền chịu không nổi, cái loại tiểu tình lữ nhão nhão dính dính bày có cái quỷ gì tốt mà chia sẻ! Chia sẻ một lần hắn tổn thương một lần, còn không bằng đi xem Tuyên Bình Hầu làm ra vẻ, thế còn thú vị hơn nha!
Nhưng có đôi khi Vệ Thất không thể không xem, hai vị này thật sự quá dính nhau đi, rõ ràng ban ngày mới vừa gặp mặt, buổi tối lại còn muốn bọn họ truyền tin, có đôi khi cả ngày có thể bảo bọn họ truyền rất nhiều lần.
Có cần không! Có cần đến như vậy không!1
Mỗi lần bệ hạ cùng vị phu nhân kia nói nhỏ là không cho phép bọn họ nghe lén, Vệ Thất cảm thấy vậy cũng khá tốt, hắn cũng không muốn ăn cơm chó.
Nhưng trước sau hắn vẫn nghĩ mãi không ra, vì sao một người thoạt nhìn sẽ cô đơn cả đời như bệ hạ, lại là người tìm được cô nương mình thích trước?
Nhưng mà sau khi canh giữ bên cạnh vị phu nhân này một thời gian dài, Vệ Thất thật ra có chút hiểu được. Bọn họ đều là phàm phu tục tử, làm sao tuệ nhãn như đuốc được bằng bệ hạ, liếc mắt một cái liền nhìn thấu vị phu nhân kia bên ngoài ôn nhu hiền hậu như vậy, trong lòng lại ôm trái tim táo bạo giống hệt bệ hạ, đây có lẽ chính là đồng loại hấp dẫn lẫn nhau đi.1
Vệ Thất thậm chí cảm thấy, vị phu nhân này còn muốn táo bạo hơn cả bệ hạ, cho nên bệ hạ mới có thể trở nên càng ôn nhu hơn trước mặt nàng ta.
Nhị vị này thật là trời sinh một đôi, vô cùng xứng, thế cho nên sau này Vệ Thất càng xem Tạ Văn Chiêu càng không vừa mắt. Người ta đẹp đôi đến như vậy, cái tên yêu ma quỷ quái như hắn cứ c@m vào giữa làm gì? Không biết tự giác nhanh nhanh rời đi chút  sao?
Tạ Văn Chiêu đúng là không biết thật.
Chậc.
Vệ Thất canh gác bên cạnh vị phu nhân nàng càng lâu, càng hy vọng nàng ta có thể nhanh chóng cùng Tuyên Bình Hầu hòa li, kết quả không biết trong lòng bệ hạ nghĩ như thế nào, không thấy có chút nóng nảy nào, làm sao vậy chứ? Chẳng lẽ hẹn hò lén lút với lão bà của người khác càng k!ch thích hơn sao?
Vệ Thất cẩn thận nghĩ nghĩ, ừ, có lẽ thật sự sẽ càng k!ch thích hơn một chút.1
Hắn và các đồng bạn ngầm thảo luận chuyện như vậy một phen, lắc đầu cảm thán, bệ hạ thế này cũng không thoát ly khỏi thú vui cấp thấp nha! Tục! Tục quá!1
Càng giống như mấy thoại bản chính là, bệ hạ cùng vị này phu nhân ra ngoài gặp lén nhau còn gặp phải Tuyên Bình Hầu, nhưng mà cái tên ngu ngốc Tuyên Bình Hầu kia hoàn toàn không hề nhận phu nhân của chính mình.
Ai da, cái trò truy tìm k!ch thích này, phải nhanh chóng kết thúc đi.
Sau này, bệ hạ dẫn theo vị phu nhân kia đi ra ngoài cưỡi ngựa, kết quả là hắn ngồi trên lưng ngựa, phu nhân ở dưới dắt ngựa đi.
Bệ hạ dẫn theo vị phu nhân kia ra ngoài bắn cung, bản thân hắn đứng nơi đó bắn loạn xạ, một mũi tên cũng không trúng, cuối cùng phải để vị phu nhân kia lại đây sửa cho đúng.
Y.
Vệ Thất đứng nơi xa xem đến nhíu mày, bệ hạ sao lại làn cái trò này nhỉ?2
Tuy hắn chưa từng qua lại cùng cô nương lần nào, nhưng cũng có thể cảm giác được loại hành vi của bệ hạ đây không mấy giống với người thường khi theo đuổi cô nương, nếu hắn là cô nương kia, đã cho bệ hạ một cái tát rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng Vệ Thất không phải cô nương kia, trên thực tế, vị phu nhân này lại rất thích cái bộ dáng đó của bệ hạ này.
Nàng ta nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc đó của bệ hạ như vậy, một chút cũng không chê, còn lại đây tay cầm tay mà dạy hắn.
Vệ Thất không hiểu, Vệ Thất rất chấn động nha!
Hoá ra cái thủ đoạn này cũng có thể theo đuổi được cô nương sao?
Hắn bắt đầu nhìn thẳng vào các thủ đoạn của bệ hạ, hoá ra mỗi một chỗ giấu dốt của bệ hạ đều có thâm ý, Vệ Thất lấy sách vở ra, nhất nhất ghi xuống những thứ học được từ bệ hạ, để đó ngày sau khi mình theo đuổi cô nương lại dùng.
Tuy Tuyên Bình Hầu phủ không lớn, nhưng mà chuyện này chuyện nọ quả nhiên không ít, cả ngày ở chỗ này cũng không cảm thấy nhàm chán chút nào, không nói đến bệ hạ cùng phu nhân, Tuyên Bình Hầu và muội muội phu nhân, chỉ nói đến ba người thiếp thất của Tạ Văn Chiêu thôi, tùy tiện lôi ra một người cũng đủ cho bọn họ bàn tán thật lâu, đặc biệt là cái người tên Tôn Ngọc Liên.
Đám ám vệ đã sớm phát hiện nàng ta cùng gã sai vặt bên cạnh Tạ Văn Chiêu lôi lôi kéo kéo, câu kết làm bậy, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy liền tiến hành bước tiếp xúc sâu sắc đến thế.
Còn, còn rất đột nhiên.
Buổi tối ngày đó, Tạ Văn Chiêu gây nhau với Tôn Ngọc Liên một trận, hắn sập cửa rời đi, sau đó không lâu, gã sau vặt của Tạ Văn Chiêu liền chuồn êm tiến vào, mãi đến khi trời sắp sáng mới ra khỏi Thu Hương Các.1
Đêm hôm đó, hắn thương tổn nàng;
Đêm hôm đó, nàng giơ chén rượu lên;
Đêm hôm đó, nàng không có cự tuyệt người khác.
Đáng thương cho Tuyên Bình Hầu, đến bây giờ cũng còn chưa biết hài tử có thể không phải là của mình.6
Vệ Thất mong sao mong trăng, cuối cùng cũng mong đến lúc vị phu nhân này cùng Tuyên Bình Hầu hòa li, chỉ là vừa hòa li xong, Vệ Thất liền cảm thấy bệ hạ lập tức thay đổi, hắn nguyên hình tất lộ ngay trước mặt vị phu nhân kia, không chỗ nào cố kỵ.
Vệ Thất thấy mà quả thực kinh hồn táng đảm, sợ phu nhân sẽ ghét bỏ bệ hah cứ như pháo trúc ấy, cả ngày chỉ biết tức giận, không khéo còn bỏ bệ hạ mà đi.
Mấy cái thoại bản linh tinh còn có thể để kết thúc mở hay kiểu không có kết thúc tốt đẹp gì đó, nhưng câu chuyện tình yêu của bệ hạ tuyệt đối không thể!
Cũng may phu nhân rộng lượng, không chấp nhặt với bệ hạ, hơn nữa Vệ Thất cũng dần dần phát hiện, khi phu nhân đứng trước mặt bệ hạ, bệ hạ liền giống như một con hổ giấy, chỉ cần dỗ một chút, liền thành thật.
Chậc.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Sau khi vị phu nhân hòa li, bệ hạ không biết nghĩ như thế nào, lấy đi một đống thoại bản ở chỗ bọn họ, nói là muốn học tập, Vệ Thất cảm thấy bệ hạ hoàn toàn không cần phải học tập, bản thân bệ hạ có thể ra một quyển sách hướng dẫn theo đuổi cô nương rồi, mấy chuyện xưa khuôn sáo cũ này quả thật yếu hơn so với bệ hạ quá nhiều.
Mà hình như bệ hạ cũng nghĩ như thế, cho nên sau khi xem xong còn ghét bỏ bọn họ một hồi, nhưng ngày hôm sau liền tịch thu luôn mớ thoại bản còn lại.
Vệ Thất chỉ có thể thở dài.
Ai bảo hắn là Hoàng Thượng chứ, nhịn một chút đi.
Rồi sau đó, chuyện xảy ra liền đúng y như dự đoán của Vệ Thất, bệ hạ thành công ôm được mỹ nhân về.
Nhưng không thể không nói, hết thảy chuyện này có thể thuận lợi như vậy, phải cảm tạ Tuyên Bình Hầu nỗ lực trả giá một phen
Tuy rằng khi Tuyên Bình Hầu trả giá, ắt hẳn hắn cũng không nghĩ tới một tầng này.
Chuyện xưa của bệ hạ viên mãn, hiện tại Vệ Thất cũng bỏ công việc ám vệ, hắn muốn đi tìm câu chuyện xưa của chính mình.
Mặt trời mới mọc ở đằng Đông, ánh sáng chiếu qua vạn trượng, Vệ Thất ôm quyển bút ký do mình tỉ mỉ sáng tác, nhẹ nhàng đi về phía thành Đông, trong đó đều là kinh nghiệm quý giá hắn học được từ bệ hạ, hắn cũng muốn làm bộ ngốc ngốc một chút, lãnh giáo mấy vấn đề võ học từ cái cô nương kia.1
Hắn nhất định có thể tái hiện lại thành công của bệ hạ.
Nhất định có thể!
Chương trước Chương tiếp
Loading...