Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Trang 2
Chương 75
Ngụy Quân An lại thở dài một hơi, trong ánh mắt lộ ra vui sướng cùng tự đắc mà Lưu Trường Lan nhìn không hiểu, hắn dùng một loại ngữ khí của người từng trải nói với Lưu Trường Lan: "Ngươi không hiểu đâu."
Lưu Trường Lan nhìn thấy dáng vẻ này của Ngụy Quân An, tức khắc như bị xương cá kẹt trong họng, khó chịu đến không được, mình không hiểu ư? Hắn thấy Ngụy Quân An đúng là thật sự ăn phải nấm độc rồi! Trong Tử Thần Điện kia rốt cuộc có cái gì mê hoặc nhân tâm mà làm cho cả đám bọn họ đi vào xong, liền quên mất bản thân mình vốn muốn làm cái gì!
Lưu Trường Lan từ trước đến nay vốn tính tình khá tốt lúc này cũng nhịn không được, ha hả một tiếng, hắn mở miệng châm chọc nói: "Ta thấy Ngụy đại nhân ngài về nhà rồi vẫn nên tìm đại phu đến xem đầu óc lại cho cẩn thận đi."
Ngụy Quân An nghe thấy lời này, theo bản năng nhíu nhíu mày, đang yên đang lành, Lưu Trường Lan sao đột nhiên nói lời đả thương người như vậy?
Chẳng lẽ hắn biết hoàng hậu nương nương vừa rồi mới vừa khen mình?
Chậc, cái tên Lưu Trường Lan này, lòng ghen tị vẫn mạnh mẽ như trước đây, nói gì thì nói, dù sao cũng là quan một triều, mình kỳ thật nên khoan dung với hắn một chút. Nghĩ thế, Nguỵ Quân An lại lần nữa nở nụ cười rộng lượng về phía Lưu Trường Lan.
Nếu Lưu Trường Lan có thể đọc hiểu được ý nghĩ hiện tại trong lòng Ngụy Quân An, phỏng chừng sẽ ghê tởm đến ói luôn cả cơm chiều ngày hôm qua ra, nhưng cho dù không hiểu rõ lắm, lúc này thấy Ngụy Quân An nhìn mình cười rộ lên như vậy, hắn cũng cảm thấy có chút rợn da gà.
Ngụy Quân An không thèm chấp nhặt, hắn cũng muốn nhìn xem Lưu Trường Lan có cái bản lĩnh gì, hắn có giỏi thì nói ra chuyện phản đối Hoàng Hậu nương nương đến Tiền Điện đi?
Lưu Trường Lan hừ một tiếng, phất tay áo đi vào trong Tử Thần Điện, chỉ là hắn khi tiến đến Tử Thần Điện liền hối hận, bản thân hắn từ trước đến nay đều thích giúp mọi người làm điều tốt nhưng phải tùy theo hoàn cảnh, rất ít khi chủ động xuất đầu, nếu thật sự phải xuất đầu, hắn cũng kéo Ngụy Quân An cùng theo.
Hắn thừa nhận mình bị phẫn nộ đến ngu muội đầu óc, hiện tại nhìn thấy bệ hạ, Lưu Trường Lan nháy mắt liền tỉnh táo lại, mặc dù hắn muốn khuyên Hoàng Hậu rời khỏi Tiền Điện, cũng phải uyển chuyển mà khuyên.
Hoàng Thượng lúc này đang ngồi sau án bàn, cơn giận trên mặt còn sót lại chưa tiêu, trong tay cầm bút lông, không biết đang viết chút gì, mà Hoàng Hậu đang đứng ngay bên cạnh Hoàng Thượng, vén tay áo lên mài mực cho Hoàng Thượng.
Lưu Trường Lan khom mình hành lễ nói: "Vi thần Lưu Trường Lan, thỉnh an Hoàng Thượng."
Bệ hạ ngồi ở chỗ kia, sắc mặt âm trầm, không nói một lời, trong lòng Lưu Trường Lan đang tùng tùng đánh trống rút lui, chỉ là hắn vừa rồi hắn ở bên ngoài trào phúng Ngụy Quân An một trận, hiện tại mới thỉnh cái an liền đi rồi, vậy không được, vậy sẽ để Ngụy Quân An cười đến rớt răng hàm mất.
Bệ hạ vẫn luôn không mở miệng, trái tim Lưu Trường Lan bắt đầu chìm xuống, cũng có chút oán trách đám người Ngụy Quân An, bọn họ không phải là nhìn thấy bệ hạ đang tức giận liền một chữ không dám nói đến chứ?
Nhưng nhìn biểu tình của bọn họ, hẳn là không chỉ như thế này.
Lưu Trường Lan có chút hối hận, vừa rồi lúc ở bên ngoài phải nên hỏi thăm tình huống chỗ Triệu Phi Nguyên nhiều một chút, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, vì thế Lưu Trường Lan áp xuống bất an trong lòng, hơi hơi ngẩng đầu, ra vẻ kinh ngạc nói: "Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương sao cũng ở chỗ này?"
Mạnh Phất ngước mắt, nhìn Lưu Trường Lan liếc mắt một cái, vị Lưu đại nhân này kỹ thuật diễn vẫn luôn kém như vậy, hoàn toàn không so lại bệ hạ.
Nhìn xem bệ hạ xem, diễn tả cơn thịnh nộ của đế vương thành thục đến cỡ nào kìa.
Đương nhiên, so sánh như vậy thật có chút không công bằng với Lưu đại nhân, bệ hạ đây rõ ràng đang diễn vai đo ni đóng giày cho mình.
Vừa rồi bệ hạ xem xong áng văn chương 《 Phục Lễ 》, hoả khí lúc đó đến tận bây giờ còn chưa hoàn toàn hạ xuống, Mạnh Phất giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lý Việt, bệ hạ là thật sự quá thích tức giận.
Lý Việt ngẩng đầu nhìn Lưu Trường Lan liếc mắt một cái, cười lạnh nói: "Ngươi nói đi?"
Lưu Trường Lan ngẩn ra, hoàng hậu nương nương đến Tử Thần Điện liên quan gì đến mình? Cho dù có trách sét đánh, trách trời mưa, cũng không thể nào trách lên đến trên đầu mình chứ!
Lưu Trường Lan vừa muốn mở miệng, Mạnh Phất liền nói: "Lưu đại nhân đến thật đúng lúc, bệ hạ đang tức giận ngươi đó."
Hắn nghe được lời này thiếu chút nữa phát khóc ra tại chỗ, cái này gọi là đến đúng lúc sao? Chẳng lẽ nguyện vọng của hắn là muốn đi tìm chết sao?
Lưu Trường Lan vội vàng quỳ xuống, kinh sợ nói: "Bệ hạ, không biết vi thần làm sai chuyện gì?"
Lý Việt cúi đầu không nói chuyện, tựa hồ như không còn lời nào để nói, cũng may Mạnh Phất nguyện ý giải thích cho hắn, nói: "Lưu đại nhân, bệ hạ vừa rồi xem xong cái áng văn chương 《 phục lễ 》mà ngươi viết, đoạn cuối Lưu đại nhân viết thật sự là có chút qua loa."
Lưu Trường Lan là người đọc sách đứng đắn, đối với lễ pháp quy củ từ các tiền triều là vô cùng xem trọng, hắn nhìn thế đạo hiện giờ, cứ cảm thấy ít nhiều gì nhân tâm cũng có chút buông thả, không vững vàng, tối hôm trước liền nương theo cảm giác say viết xuống cái áng văn chương 《 Phục Lễ 》này.
Khi hắn viết phải nói là cấu tứ như suối phun, liền mạch lưu loát, lời lẽ sảng khoái, nói năng có khí phách, sau khi tỉnh rượu xem lại càng vô cùng vừa lòng, vì thế đầu nóng lên, liền đem cái tác phẩm 《 Phục Lễ 》 này trình lên hoàng thượng.
Hắn phải sớm nên nghĩ đến, bệ hạ là người ghét mấy cái quy củ này nhất. Năm đó khi bệ hạ còn là hoàng tử, đã không ít lần cùng tiên đế cãi nhau, "phụ vi tử cương, quân vi thần cương", những lời này đối với bệ hạ đều là đánh rắm.
Lưu Trường Lan biết mình hôm nay sợ là khó thoát ăn một trận mắng tơi tả của bệ hạ, đây là "chưa kịp xuất sư thân đã chết", là do hắn trước khi tiến cung không đi tìm thầy bói đoán mệnh tính cho mình một quẻ trước, bản thân cứ ba ba mà đụng vào dưới mí mắt bệ hạ, hắn cúi đầu, chờ nghe mắng.
Nhưng mà người kế tiếp mở miệng cũng không phải bệ hạ, mà là hoàng hậu nương nương, Mạnh Phất khuyên nhủ: "Bệ hạ, Lưu đại nhân cũng là nhất thời không suy xét nhiều, ngài cũng đừng tức giận như vậy."
"Phải không?" Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cây bút lông trong tay Lý Việt trực tiếp bị hắn xiết gãy thành hai đoạn, mấy vết mực bắn tung tóe trên mặt bàn, Mạnh Phất nheo mắt nhìn mực trên bàn, môi nàng khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không nói gì, chỉ lại vuốt vuốt sau lưng bệ hạ hai cái.
Lý Việt ném hai khúc bút lông trong tay qua một bên, tiếp tục nói: "Trẫm thấy hắn lớn tuổi rồi, đầu óc không xài được bao nhiêu, Môn Hạ Tĩnh gần đây nhàn có như vậy sao? Có thời gian viết mấy thứ lung tung rối loạn thế này, có cần trẫm chuẩn cho hắn nghỉ dài hạn, để hắn trở về lại viết thêm mấy thứ này nữa?"
Lưu Trường Lan trong lúc hoảng hốt cảm thấy đây nhất định là báo ứng, mới cách đây không lâu, bên ngoài Tử Thần Điện hắn còn châm chọc Ngụy Quân An đầu óc có bệnh, hiện tại liền đến phiên hắn bị bệ hạ mắng.
"Bệ hạ, ngài quên thái y đã nói với ngài như thế nào rồi sao? Khuyên ngài bớt tức giận lại, mới một buổi sáng nay ngài đã tức giận bao nhiêu lần rồi?" Mạnh Phất vừa nó nói, vừa nghiêng người rót một ly trà đưa đến trước mặt Lý Việt, tiếp tục nói, "Hơn nữa, ta thấy cái quyển 《 phục lễ 》này của Lưu đại nhân viết, cách hành văn đã tinh tiến hơn lúc trước rất nhiều, ngài không phải muốn tìm người viết hai phần văn chương về thống nhất dung hợp các bộ tộc Vân Quế hay sao? Đúng lúc để Lưu đại nhân viết đi."
Lưu Trường Lan không nghĩ tới chuyện này còn có thể quanh co như vậy, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ha há môi muốn tạ ơn, nhưng mà lại đoán không được thái độ của bệ hạ.
Mặc kệ thế nào, hoàng hậu nương nương có thể nói giúp hắn dưới tình huống như vậy, hắn phải nên cảm tạ hoàng hậu nương nương mới đúng.
Nhưng mà qua một hồi lâu, bệ hạ trước sau vẫn không mở miệng, lòng Lưu Trường Lan có hơi chìm xuống, xem ra hoàng hậu nương nương cũng khuyên không được bệ hạ.
Mạnh Phất giơ tay nhẹ nhàng chỉ chỉ trên bàn một chút, nhắc nhở bệ hạ cũng vừa đủ rồi, bệ hạ mới không tình nguyện nói: "Vậy để hắn viết đi."
Sau khi nói xong, không đợi Lưu Trường Lan tạ ơn, Lý Việt lại bỏ thêm một câu: "Trẫm hiện tại nhìn thấy hắn liền tức giận, Hoàng Hậu nói với hắn nên viết cái gì, nên viết như thế nào đi."
Mạnh Phất dạ một tiếng, nàng đã cùng Lý Việt thảo luận trước, chờ đến khi Vân Quế bình định rồi, kế tiếp không chỉ khai thác đồng ruộng, phát triển kinh tế, còn phải thi hành dung hợp về phương diện văn hóa, Lý Việt muốn tìm người lấy chủ đề "Thiên hạ một nhà" để viết mấy áng văn chương lan truyền ra khắp thiên hạ, vừa phải ngắn gọn hữu lực lưu loát dễ đọc, vừa có thể tạo ra được ấn tượng cho dân chúng chú ý, lĩnh hội được ý tứ.
Mạnh Phất nói lại ý tứ của bệ hạ cho Lưu Trường Lan, thuận tiện cùng hắn thảo luận xem mấy áng văn chương này nên viết như thế nào mới tốt, hai người nói mãi đến cuối cùng, Lưu Trường Lan hoàn toàn quên mất ý đồ ban đầu của mình, đây đâu phải là Hoàng Hậu, đây quả thực chính là tri âm của hắn mà!
Mãi đến khi bệ hạ muốn truyền thiện, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh lại, nhanh chóng thỉnh tội cáo lui.
Bệ hạ phỏng chừng cũng đã phiền hắn lâu lắm rồi, xua tay bảo hắn biến đi.
Lưu Trường Lan hỉ khí dương dương mà trong Tử Thần Điện bước ra, từ tháng chín năm ngoái đến nay, đã thật lâu lắm rồi hắn chưa từng cảm nhận được loại sung sướng này.
Trong lòng hắn đang nghĩ lát mình về nhà nên ăn cái gì cho ngon, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Ngụy Quân An đứng dưới thềm đá, đã lâu như vậy rồi mà con cáo già này vẫn còn đứng nơi đây chờ mình.
Nhìn thấy hắn từ bên trong ra tới, Ngụy Quân An lập tức ai nha một tiếng, tiến lên cười ha hả, âm dương quái khí nói: "Lưu đại nhân, chuyện của hoàng hậu nương nương ngài nói cùng bệ hạ chưa? Bệ hạ là nói như thế nào? Đồng ý chứ?"
Lưu Trường Lan có chút xấu hổ, vừa rồi hắn ở trong kia không chỉ không nhắc đến chuyện bắt Hoàng Hậu nương nương rời khỏi Tử Thần Điện, còn cùng Hoàng Hâu nương nương trò chuyện với nhau thật vui, thậm chí còn quên bén luôn bệ hạ đang tức giận mình. Nếu không phải bệ hạ thình lình mở miệng, nói không chừng hắn sẽ cùng hoàng hậu nương nương nói chuyện đến tối mờ.
Ngụy Quân An nhìn chằm chằm mặt Lưu Trường Lan trong chốc lát, hỏi hắn: "Lưu đại nhân, sao ngài lại không nói lời nào?"
Những cái lễ pháp gì đó đã sớm bị Lưu Trường Lan quên đến một chữ cũng không còn, thấy Ngụy Quân An dò hỏi, hắn chỉ có thể cúi đầu, chắp tay nói câu hổ thẹn, theo sau lại cảm khái nói: "Hoàng Hậu nương nương thật đúng là thiện tâm."
Ngụy Quân An rất muốn cười nhạo Lưu Trường Lan một phen, nhưng đối với lời này, thật ra hắn cũng rất đồng ý, bèn gật đầu nói: "Đúng là như vậy."
Trong Tử Thần Điện, Hoàng Hậu nương nương thiện tâm cùng bệ hạ đụng một cái liền tức giận đang cùng nhau trở lại Hậu Điện chuẩn bị dùng bữa, nàng thừa dịp cung nhân không nhìn thấy, nhón chân hôn hôn lên khoé môi Lý Việt, nói với hắn: "Chiều nay hẳn sẽ không còn đại thần nào tới."
Lý Việt bị dỗ đến hơi chút vui vẻ, hắn thở dài: "Trẫm thật phiền chết bọn họ, ngày ngày không bao giờ làm chuyện gì đúng đắn cả. Nếu còn không được, về sau mỗi ngày hạ triều xong, trẫm tổ chức cho bọn họ đi ra ngoài quét đường cái một canh giờ đi, cũng là tạo phúc cho bá tánh."
Nhưng đối với các quan viên mà nói, Hoàng Hậu xuất hiện ở Tiền Điện, cùng Hoàng Thượng triệu kiến đại thần, kỳ thật đã là một sự kiện chính sự rất lớn rồi.
Mạnh Phất biết bệ hạ chỉ thuận miệng nói vậy, nên cũng không phản bác, chỉ hỏi hắn: "Sao vừa rồi chàng lại bẻ gãy luôn cả bút vậy?"
Bệ hạ ngồi xuống, kéo Mạnh Phất đến trên đùi mình, nhìn nàng nói: "Ta tức giận mà."
Mạnh Phất nghĩ nghĩ, nói: "Chàng tức giận cũng không cần bẻ bút chứ."
Bệ hạ đúng lý hợp tình nói: "Còn không phải như vậy có vẻ ta vô cùng tức giận sao?"
Để biểu hiện ra bản thân đang cật lực ép cơn giận trong lòng xuống, hắn còn cố ý dùng nội lực, âm thanh bút vỡ răng rắc nghe phá lệ thanh thúy vang dội, lúc ấy Lưu Trường Lan xác thật bị dọa đến run cả chân.
Mạnh Phất: "......"
Nàng thở dài một hơi, nâng tay lên, chỉ thấy trên tay áo màu vàng nhạt của nàng bị bắn vào mấy vết mực lớn lớn nhỏ nhỏ, như một bông mai màu đen đang nở, ngay cả cánh tay cũng bị dính một ít, làm cho cánh tay thoạt nhìn còn trắng nõn hơn, vừa rồi khi ở Tiền Điện nói chuyện với Lưu Trường Lan, nàng cũng phải cẩn thận không cho Lưu Trường Lan thấy.
"Lần tới trước khi chàng bẻ bút, nhớ làm gì đó nhắc nhở ta một chút nha." Mạnh Phất nói xong buông tay áo xuống, đứng dậy đi về phía sau.
Lý Việt vội đuổi theo hỏi nàng: "A Phất tức giận rồi hả?"
Mạnh Phất tức giận cái gì chứ? Nàng chỉ là muốn đi thay xiêm y khác thôi.
Chỉ là không đợi nàng nói chuyện, bệ hạ liền hôn thật mạnh lên má nàng một cái, Mạnh Phất lập tức hiểu rõ bệ hạ đây là đang mượn cơ hội trộm hương, bệ hạ hôn xong, đôi mắt sáng lấp lánh, còn hỏi nàng: "Còn tức giận không?"
Mạnh Phất biết cái đáp án mà hắn muốn, liền chiều theo ý bệ hạ, xụ mặt nói: "Còn chứ!"
"Đều là trẫm sai, là trẫm không tốt," bệ hạ đầy mặt chân thành mà xin lỗi Mạnh Phất, lại không ra bài theo kịch bản cũ, nói, "Vậy trẫm đi thay xiêm y cho A Phất đi."
Trong lòng Mạnh Phất âm thầm trợn mắt cùng thở dài, hiện tại kỹ thuật diễn của bệ hạ sao lại kém cỏi đi rồi, cái khoé miệng đã cong lên đến đấy còn còn gì.
Đây là đang xin lỗi hay là đang ăn mừng?
Mạnh Phất hỏi hắn: "Chàng không ăn cơm sao?"
Bệ hạ mặt dày, dán lên bên tai Mạnh Phất: "Muốn ăn A Phất."
Bệ hạ nói xong, lại lần nữa hung hăng phỉ nhổ chính mình trong lòng, hắn thật đúng là một hôn quân háo sắc mà!
Hai người vào trong nội thất lộn xộn một phen, lại qua hơn nửa canh giờ, mới ra dùng cơm trưa qua loa, sau đó trở lại Tiền Điện tiếp tục xử lý tấu chương.
Buổi chiều, quả nhiên như Mạnh Phất dự đoán, không còn đại thần nào tới cầu kiến.
Các quan viên vốn là kiên quyết kháng nghị chuyện Hoàng Hậu lưu tại Tiền Điện, nhưng mấy ngày sau, rốt cuộc không ai đề cập đến chuyện này, phảng phất như đều đồng ý cách làm của bệ hạ.
Khi ngẫu nhiên nói đến chuyện này, cũng có quan viên vẻ mặt thâm trầm nói: "Hoàng Thượng mỗi ngày vì nước làm lụng vất vả, chúng ta là thần tử, hẳn phải phân ưu vì bệ hạ nhiều hơn, không thể để Hoàng Thượng lại phiền lòng."
Các đồng liêu sôi nổi gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
"Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, xưa nay hiền lành, bình dị gần gũi, cùng Hoàng Thượng chính là duyên trời tác hợp."
Các đồng liêu lại lần nữa đáp: "Đúng vậy, đúng vậy."
"Cho nên hiện tại thân thể Hoàng Thượng không thoải mái, không nên tức giận, chúng ta khuyên cũng không được, cho nên hoàng hậu nương nương đích xác hẳn phải nên ở Tiền Điện lo lắng cho Hoàng Thượng nhiều một chút, giúp bệ hạ sớm ngày hồi phục."
Các đồng liêu cũng tán thành theo: "Đúng vậy, đúng vậy."
Có số ít quan viên còn thầm thì việc này không hợp lễ pháp quy củ, nhưng hiện tại cũng không dám nói, bọn họ cảm giác nếu bọn họ còn dám tiếp tục kháng nghị, thì có vẻ như bọn họ vô cớ gây rối, không thông nhân tình, hoàn toàn không thèm để ý đến thân thể của Hoàng Thượng.
Một cái mũ to như vậy ấn xuống, ai dám đi đội?
Hơn nữa, Hoàng Thượng thích hoàng hậu nương nương như thế, bọn họ đắc tội hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương chỉ cần cáo trạng lại trước mặt hoàng thượng, bọn họ làm sao còn được chỗ tốt nào?
Hoàng Hậu còn không phải là chỉ ngồi ở Tiền Điện thôi sao? Chuyện này đâu có cái gì, hơn nữa hoàng hậu nương nương nói chuyện dễ nghe như vậy, có thể giúp cho bọn họ đỡ bị bệ hạ mắng không ít.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng các quan lại thoải mái không ít, vậy thật tốt nha! Hoàng hậu nương nương, sao ngài không sớm xuất hiện một chút chứ!
Hiện tại, trong triều cũng như trong hậu, kỳ thật không khác nhau lắm, mấy người bảo thủ coi quy củ tổ tông như tánh mạng căn bản ở không được bao lâu, đã sớm bị bệ hạ loại bỏ rồi.
Mắt thấy các quan viên càng ngày càng có thể tiếp nhận mình, Mạnh Phất quan sát mấy hôm, cảm thấy có thể tiếp tục bỏ thêm củi vào rồi.
Vì thế, vào ngày chín tháng bảy, năm Hi Vãn thứ tư, khi các quan lại đến Tuyên Chính Điện, bọn họ thình lình phát hiện trên đình bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái ghế dựa có đầu phượng.
Trong lòng các quan lập tức sinh ra một tia dự cảm không tốt, lại cảm thấy suy đoán của mình quá mức hảo huyền, cho nên không dám mở miệng.
Chờ khi nhìn thấy Cao Hỉ lại đây, bọn họ vôi vã vây lấy Cao Hỉ hỏi: "Cao công công, sao phía trên lại có thêm một cái ghế như vậy?"
Cao Hỉ vô cùng thẳng thắng, nhìn bọn họ nói: "Đợi lát nữa hoàng hậu nương nương sẽ cùng Hoàng Thượng lại đây."
Ngụy Quân An đứng đằng trước theo bản năng phản bác, nói: "Cái này sao được! Hoàng Hậu sao có thể thượng triều được?"
Hoàng Hậu ở Tiền Điện của Tử Thần Điện, cùng Hoàng Thượng triệu kiến quan viên đã đủ hoang đường, hiện tại còn muốn tới Tuyên Chính Điện nghe báo cáo và quyết định sự việc, không khỏi quá mức rồi sao?
Cao Hỉ làm bộ làm tịch mà thở dài, nhìn Ngụy Quân An nói: "Bệ hạ đã nhiều ngày nay tức giận biết bao nhiêu lần, chư vị đại nhân cũng không phải không thấy được, thái y vốn đã dặn dò bệ hạ phải bớt nổi giận đi, kết quả vừa thượng triều, căn bản là không ai có thể khuyên được Hoàng Thượng."
Tháng trước Giang Nam lũ lụt, triều đình xuất tiền của, phát một lượng lương thực cứu tế lớn, lại bị quan lại địa phương tham ô gần một nửa, còn có người nhân cơ hội này cố ý nâng giá gạo lên, cấu kết với quan địa phương, đem gạo cứu tế ra bán. Bệ hạ tức giận, liên tiếp phái ra mấy vị Tuyên Dụ Sứ tra rõ việc này, diệt trừ tận gốc những tên tham quan ô lại đó. Sau đó không lâu, bệ hạ nhận được tấu chương do Tuyên Dụ Sứ gửi về, lại nổi cơn thịnh nộ thêm một trận. Hoàng Thượng đứng trên triều, mỗi lần nói ra chữ "Giết" là bọn quan viên dưới đình liền cảm thấy cổ mình cũng lạnh theo một chút.
Ngụy Quân An nhíu nhíu mày, Cao công công là đang ghét bỏ bọn họ vô năng sao? Nhưng cái tính tình kia của Hoàng Thượng, ai có thể khuyên được?
À, hoàng hậu nương nương xã thật là có đôi khi khuyên được.
Cao Hỉ thu hết biểu tình của các vị quan viên trước mặt vào đáy mắt, tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Huống hồ nương nương chỉ là đến đây cùng Hoàng Thượng, sẽ không nhúng tay vào triều chính."
Ngụy Quân An có chút động tâm, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua các đồng liêu ở phía sau, lại hỏi Cao Hỉ: "Thật vậy chăng?"
Cao Hỉ gật gật đầu, cao thâm khó đoán, nói: "Nếu chư vị đại nhân muốn như vậy."
Bọn họ đương nhiên muốn Hoàng Hậu không nhúng tay vào triều chính! Nếu Hoàng Hậu chỉ ngồi ở bên cạnh Hoàng Thượng không nói lời nào, vậy bọn họ không phải không thể chấp nhận.
Dù sao lúc trước Hoàng Hậu nương nương cũng đã ngồi ở Tiền Điện nghe báo cáo rất nhiều sự việc, hiện tại đến Tuyên Chính Điện nghe, kỳ thật cũng không khác nhau nhiều lắm.
Chỉ cần Hoàng Hậu không can thiệp triều chính là được!
Đám người Ngụy Quân An liếc nhau, trong lòng đã có cân nhắc, tuy Hoàng Hậu là thật sự là người không tồi, nhưng quốc gia đại sự chung quy không phải chuyện một nữ tử có thể can thiệp, nếu Hoàng Hậu muốn mở miệng nhúng tay vào triều chính, bọn họ cứ không thèm để ý tới là được.
Nhưng vào lúc này, cung nhân bên ngoài đột nhiên kéo dài giọng kêu: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu giá lâm ——"
Trong Tuyên Chính Điện, các quan lại sôi nổi quỳ xuống, trong miệng hô: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——"
Bọn họ hơi tạm dừng chút, lại nói: "Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ——"
Mạnh Phất theo Lý Việt bước từng bước một lên thềm đá kia, mùa hè năm trước, nàng cũng từng đi qua chỗ này vô số lần, nhưng khi đó nàng là bệ hạ.
Lý Việt bỗng nhiên dừng bước lại, hắn nắm lấy tay Mạnh Phất, dường như có chuyện muốn nói, Cao Hỉ thò qua, hỏi: "Hoàng Thượng làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn ạ?"
Lý Việt quay đầu lại nhìn tất cả quan lại dưới sân đình, trầm giọng nói: "Ngày mai cũng cùng kêu vạn tuế luôn đi."
Các quan viên quỳ trên mặt đất không nghĩ tới bệ hạ lại muốn nói cái này, bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Từ cổ chí kim, thật chưa bao giờ nghe qua có triều đại nào kêu Hoàng Hậu vạn tuế.
Lời này nếu là người khác nói, bọn họ đều phải thượng tấu lên Hoàng Thượng, Hoàng Hậu muốn tạo phản, nhưng đây lại là do chính Hoàng Thượng nói, vậy không có cách nào rồi.
Nhưng mà trong lòng Lý Việt rất rõ ràng, cái gì mà thiên tuế vạn tuế? Sách sử từng viết về nhiều vị hoàng đế như vậy, hắn chưa thấy có hoàng đế nào sống được hơn một trăm tuổi đâu.
Hơn nữa, nếu hắn vạn tuế, A Phất chỉ thiên tuế, vậy gần chín ngàn năm còn lại hắn sống với ai? Vớ vẩn. Vẫn là cùng kêu vạn tuế luôn đi.
Lý Việt quay đầu, nhìn về phía Mạnh Phất bên cạnh.
Ánh nắng vàng kim chiếu sáng lên toàn bộ đại điện, rèm châu lưu li hơi hơi lay động theo gió.
Mạnh Phất nắm chặt tay Lý Việt, quay đầu đối diện với hắn, nhìn nhau cười.
Lưu Trường Lan nhìn thấy dáng vẻ này của Ngụy Quân An, tức khắc như bị xương cá kẹt trong họng, khó chịu đến không được, mình không hiểu ư? Hắn thấy Ngụy Quân An đúng là thật sự ăn phải nấm độc rồi! Trong Tử Thần Điện kia rốt cuộc có cái gì mê hoặc nhân tâm mà làm cho cả đám bọn họ đi vào xong, liền quên mất bản thân mình vốn muốn làm cái gì!
Lưu Trường Lan từ trước đến nay vốn tính tình khá tốt lúc này cũng nhịn không được, ha hả một tiếng, hắn mở miệng châm chọc nói: "Ta thấy Ngụy đại nhân ngài về nhà rồi vẫn nên tìm đại phu đến xem đầu óc lại cho cẩn thận đi."
Ngụy Quân An nghe thấy lời này, theo bản năng nhíu nhíu mày, đang yên đang lành, Lưu Trường Lan sao đột nhiên nói lời đả thương người như vậy?
Chẳng lẽ hắn biết hoàng hậu nương nương vừa rồi mới vừa khen mình?
Chậc, cái tên Lưu Trường Lan này, lòng ghen tị vẫn mạnh mẽ như trước đây, nói gì thì nói, dù sao cũng là quan một triều, mình kỳ thật nên khoan dung với hắn một chút. Nghĩ thế, Nguỵ Quân An lại lần nữa nở nụ cười rộng lượng về phía Lưu Trường Lan.
Nếu Lưu Trường Lan có thể đọc hiểu được ý nghĩ hiện tại trong lòng Ngụy Quân An, phỏng chừng sẽ ghê tởm đến ói luôn cả cơm chiều ngày hôm qua ra, nhưng cho dù không hiểu rõ lắm, lúc này thấy Ngụy Quân An nhìn mình cười rộ lên như vậy, hắn cũng cảm thấy có chút rợn da gà.
Ngụy Quân An không thèm chấp nhặt, hắn cũng muốn nhìn xem Lưu Trường Lan có cái bản lĩnh gì, hắn có giỏi thì nói ra chuyện phản đối Hoàng Hậu nương nương đến Tiền Điện đi?
Lưu Trường Lan hừ một tiếng, phất tay áo đi vào trong Tử Thần Điện, chỉ là hắn khi tiến đến Tử Thần Điện liền hối hận, bản thân hắn từ trước đến nay đều thích giúp mọi người làm điều tốt nhưng phải tùy theo hoàn cảnh, rất ít khi chủ động xuất đầu, nếu thật sự phải xuất đầu, hắn cũng kéo Ngụy Quân An cùng theo.
Hắn thừa nhận mình bị phẫn nộ đến ngu muội đầu óc, hiện tại nhìn thấy bệ hạ, Lưu Trường Lan nháy mắt liền tỉnh táo lại, mặc dù hắn muốn khuyên Hoàng Hậu rời khỏi Tiền Điện, cũng phải uyển chuyển mà khuyên.
Hoàng Thượng lúc này đang ngồi sau án bàn, cơn giận trên mặt còn sót lại chưa tiêu, trong tay cầm bút lông, không biết đang viết chút gì, mà Hoàng Hậu đang đứng ngay bên cạnh Hoàng Thượng, vén tay áo lên mài mực cho Hoàng Thượng.
Lưu Trường Lan khom mình hành lễ nói: "Vi thần Lưu Trường Lan, thỉnh an Hoàng Thượng."
Bệ hạ ngồi ở chỗ kia, sắc mặt âm trầm, không nói một lời, trong lòng Lưu Trường Lan đang tùng tùng đánh trống rút lui, chỉ là hắn vừa rồi hắn ở bên ngoài trào phúng Ngụy Quân An một trận, hiện tại mới thỉnh cái an liền đi rồi, vậy không được, vậy sẽ để Ngụy Quân An cười đến rớt răng hàm mất.
Bệ hạ vẫn luôn không mở miệng, trái tim Lưu Trường Lan bắt đầu chìm xuống, cũng có chút oán trách đám người Ngụy Quân An, bọn họ không phải là nhìn thấy bệ hạ đang tức giận liền một chữ không dám nói đến chứ?
Nhưng nhìn biểu tình của bọn họ, hẳn là không chỉ như thế này.
Lưu Trường Lan có chút hối hận, vừa rồi lúc ở bên ngoài phải nên hỏi thăm tình huống chỗ Triệu Phi Nguyên nhiều một chút, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, vì thế Lưu Trường Lan áp xuống bất an trong lòng, hơi hơi ngẩng đầu, ra vẻ kinh ngạc nói: "Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương sao cũng ở chỗ này?"
Mạnh Phất ngước mắt, nhìn Lưu Trường Lan liếc mắt một cái, vị Lưu đại nhân này kỹ thuật diễn vẫn luôn kém như vậy, hoàn toàn không so lại bệ hạ.
Nhìn xem bệ hạ xem, diễn tả cơn thịnh nộ của đế vương thành thục đến cỡ nào kìa.
Đương nhiên, so sánh như vậy thật có chút không công bằng với Lưu đại nhân, bệ hạ đây rõ ràng đang diễn vai đo ni đóng giày cho mình.
Vừa rồi bệ hạ xem xong áng văn chương 《 Phục Lễ 》, hoả khí lúc đó đến tận bây giờ còn chưa hoàn toàn hạ xuống, Mạnh Phất giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lý Việt, bệ hạ là thật sự quá thích tức giận.
Lý Việt ngẩng đầu nhìn Lưu Trường Lan liếc mắt một cái, cười lạnh nói: "Ngươi nói đi?"
Lưu Trường Lan ngẩn ra, hoàng hậu nương nương đến Tử Thần Điện liên quan gì đến mình? Cho dù có trách sét đánh, trách trời mưa, cũng không thể nào trách lên đến trên đầu mình chứ!
Lưu Trường Lan vừa muốn mở miệng, Mạnh Phất liền nói: "Lưu đại nhân đến thật đúng lúc, bệ hạ đang tức giận ngươi đó."
Hắn nghe được lời này thiếu chút nữa phát khóc ra tại chỗ, cái này gọi là đến đúng lúc sao? Chẳng lẽ nguyện vọng của hắn là muốn đi tìm chết sao?
Lưu Trường Lan vội vàng quỳ xuống, kinh sợ nói: "Bệ hạ, không biết vi thần làm sai chuyện gì?"
Lý Việt cúi đầu không nói chuyện, tựa hồ như không còn lời nào để nói, cũng may Mạnh Phất nguyện ý giải thích cho hắn, nói: "Lưu đại nhân, bệ hạ vừa rồi xem xong cái áng văn chương 《 phục lễ 》mà ngươi viết, đoạn cuối Lưu đại nhân viết thật sự là có chút qua loa."
Lưu Trường Lan là người đọc sách đứng đắn, đối với lễ pháp quy củ từ các tiền triều là vô cùng xem trọng, hắn nhìn thế đạo hiện giờ, cứ cảm thấy ít nhiều gì nhân tâm cũng có chút buông thả, không vững vàng, tối hôm trước liền nương theo cảm giác say viết xuống cái áng văn chương 《 Phục Lễ 》này.
Khi hắn viết phải nói là cấu tứ như suối phun, liền mạch lưu loát, lời lẽ sảng khoái, nói năng có khí phách, sau khi tỉnh rượu xem lại càng vô cùng vừa lòng, vì thế đầu nóng lên, liền đem cái tác phẩm 《 Phục Lễ 》 này trình lên hoàng thượng.
Hắn phải sớm nên nghĩ đến, bệ hạ là người ghét mấy cái quy củ này nhất. Năm đó khi bệ hạ còn là hoàng tử, đã không ít lần cùng tiên đế cãi nhau, "phụ vi tử cương, quân vi thần cương", những lời này đối với bệ hạ đều là đánh rắm.
Lưu Trường Lan biết mình hôm nay sợ là khó thoát ăn một trận mắng tơi tả của bệ hạ, đây là "chưa kịp xuất sư thân đã chết", là do hắn trước khi tiến cung không đi tìm thầy bói đoán mệnh tính cho mình một quẻ trước, bản thân cứ ba ba mà đụng vào dưới mí mắt bệ hạ, hắn cúi đầu, chờ nghe mắng.
Nhưng mà người kế tiếp mở miệng cũng không phải bệ hạ, mà là hoàng hậu nương nương, Mạnh Phất khuyên nhủ: "Bệ hạ, Lưu đại nhân cũng là nhất thời không suy xét nhiều, ngài cũng đừng tức giận như vậy."
"Phải không?" Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cây bút lông trong tay Lý Việt trực tiếp bị hắn xiết gãy thành hai đoạn, mấy vết mực bắn tung tóe trên mặt bàn, Mạnh Phất nheo mắt nhìn mực trên bàn, môi nàng khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không nói gì, chỉ lại vuốt vuốt sau lưng bệ hạ hai cái.
Lý Việt ném hai khúc bút lông trong tay qua một bên, tiếp tục nói: "Trẫm thấy hắn lớn tuổi rồi, đầu óc không xài được bao nhiêu, Môn Hạ Tĩnh gần đây nhàn có như vậy sao? Có thời gian viết mấy thứ lung tung rối loạn thế này, có cần trẫm chuẩn cho hắn nghỉ dài hạn, để hắn trở về lại viết thêm mấy thứ này nữa?"
Lưu Trường Lan trong lúc hoảng hốt cảm thấy đây nhất định là báo ứng, mới cách đây không lâu, bên ngoài Tử Thần Điện hắn còn châm chọc Ngụy Quân An đầu óc có bệnh, hiện tại liền đến phiên hắn bị bệ hạ mắng.
"Bệ hạ, ngài quên thái y đã nói với ngài như thế nào rồi sao? Khuyên ngài bớt tức giận lại, mới một buổi sáng nay ngài đã tức giận bao nhiêu lần rồi?" Mạnh Phất vừa nó nói, vừa nghiêng người rót một ly trà đưa đến trước mặt Lý Việt, tiếp tục nói, "Hơn nữa, ta thấy cái quyển 《 phục lễ 》này của Lưu đại nhân viết, cách hành văn đã tinh tiến hơn lúc trước rất nhiều, ngài không phải muốn tìm người viết hai phần văn chương về thống nhất dung hợp các bộ tộc Vân Quế hay sao? Đúng lúc để Lưu đại nhân viết đi."
Lưu Trường Lan không nghĩ tới chuyện này còn có thể quanh co như vậy, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ha há môi muốn tạ ơn, nhưng mà lại đoán không được thái độ của bệ hạ.
Mặc kệ thế nào, hoàng hậu nương nương có thể nói giúp hắn dưới tình huống như vậy, hắn phải nên cảm tạ hoàng hậu nương nương mới đúng.
Nhưng mà qua một hồi lâu, bệ hạ trước sau vẫn không mở miệng, lòng Lưu Trường Lan có hơi chìm xuống, xem ra hoàng hậu nương nương cũng khuyên không được bệ hạ.
Mạnh Phất giơ tay nhẹ nhàng chỉ chỉ trên bàn một chút, nhắc nhở bệ hạ cũng vừa đủ rồi, bệ hạ mới không tình nguyện nói: "Vậy để hắn viết đi."
Sau khi nói xong, không đợi Lưu Trường Lan tạ ơn, Lý Việt lại bỏ thêm một câu: "Trẫm hiện tại nhìn thấy hắn liền tức giận, Hoàng Hậu nói với hắn nên viết cái gì, nên viết như thế nào đi."
Mạnh Phất dạ một tiếng, nàng đã cùng Lý Việt thảo luận trước, chờ đến khi Vân Quế bình định rồi, kế tiếp không chỉ khai thác đồng ruộng, phát triển kinh tế, còn phải thi hành dung hợp về phương diện văn hóa, Lý Việt muốn tìm người lấy chủ đề "Thiên hạ một nhà" để viết mấy áng văn chương lan truyền ra khắp thiên hạ, vừa phải ngắn gọn hữu lực lưu loát dễ đọc, vừa có thể tạo ra được ấn tượng cho dân chúng chú ý, lĩnh hội được ý tứ.
Mạnh Phất nói lại ý tứ của bệ hạ cho Lưu Trường Lan, thuận tiện cùng hắn thảo luận xem mấy áng văn chương này nên viết như thế nào mới tốt, hai người nói mãi đến cuối cùng, Lưu Trường Lan hoàn toàn quên mất ý đồ ban đầu của mình, đây đâu phải là Hoàng Hậu, đây quả thực chính là tri âm của hắn mà!
Mãi đến khi bệ hạ muốn truyền thiện, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh lại, nhanh chóng thỉnh tội cáo lui.
Bệ hạ phỏng chừng cũng đã phiền hắn lâu lắm rồi, xua tay bảo hắn biến đi.
Lưu Trường Lan hỉ khí dương dương mà trong Tử Thần Điện bước ra, từ tháng chín năm ngoái đến nay, đã thật lâu lắm rồi hắn chưa từng cảm nhận được loại sung sướng này.
Trong lòng hắn đang nghĩ lát mình về nhà nên ăn cái gì cho ngon, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Ngụy Quân An đứng dưới thềm đá, đã lâu như vậy rồi mà con cáo già này vẫn còn đứng nơi đây chờ mình.
Nhìn thấy hắn từ bên trong ra tới, Ngụy Quân An lập tức ai nha một tiếng, tiến lên cười ha hả, âm dương quái khí nói: "Lưu đại nhân, chuyện của hoàng hậu nương nương ngài nói cùng bệ hạ chưa? Bệ hạ là nói như thế nào? Đồng ý chứ?"
Lưu Trường Lan có chút xấu hổ, vừa rồi hắn ở trong kia không chỉ không nhắc đến chuyện bắt Hoàng Hậu nương nương rời khỏi Tử Thần Điện, còn cùng Hoàng Hâu nương nương trò chuyện với nhau thật vui, thậm chí còn quên bén luôn bệ hạ đang tức giận mình. Nếu không phải bệ hạ thình lình mở miệng, nói không chừng hắn sẽ cùng hoàng hậu nương nương nói chuyện đến tối mờ.
Ngụy Quân An nhìn chằm chằm mặt Lưu Trường Lan trong chốc lát, hỏi hắn: "Lưu đại nhân, sao ngài lại không nói lời nào?"
Những cái lễ pháp gì đó đã sớm bị Lưu Trường Lan quên đến một chữ cũng không còn, thấy Ngụy Quân An dò hỏi, hắn chỉ có thể cúi đầu, chắp tay nói câu hổ thẹn, theo sau lại cảm khái nói: "Hoàng Hậu nương nương thật đúng là thiện tâm."
Ngụy Quân An rất muốn cười nhạo Lưu Trường Lan một phen, nhưng đối với lời này, thật ra hắn cũng rất đồng ý, bèn gật đầu nói: "Đúng là như vậy."
Trong Tử Thần Điện, Hoàng Hậu nương nương thiện tâm cùng bệ hạ đụng một cái liền tức giận đang cùng nhau trở lại Hậu Điện chuẩn bị dùng bữa, nàng thừa dịp cung nhân không nhìn thấy, nhón chân hôn hôn lên khoé môi Lý Việt, nói với hắn: "Chiều nay hẳn sẽ không còn đại thần nào tới."
Lý Việt bị dỗ đến hơi chút vui vẻ, hắn thở dài: "Trẫm thật phiền chết bọn họ, ngày ngày không bao giờ làm chuyện gì đúng đắn cả. Nếu còn không được, về sau mỗi ngày hạ triều xong, trẫm tổ chức cho bọn họ đi ra ngoài quét đường cái một canh giờ đi, cũng là tạo phúc cho bá tánh."
Nhưng đối với các quan viên mà nói, Hoàng Hậu xuất hiện ở Tiền Điện, cùng Hoàng Thượng triệu kiến đại thần, kỳ thật đã là một sự kiện chính sự rất lớn rồi.
Mạnh Phất biết bệ hạ chỉ thuận miệng nói vậy, nên cũng không phản bác, chỉ hỏi hắn: "Sao vừa rồi chàng lại bẻ gãy luôn cả bút vậy?"
Bệ hạ ngồi xuống, kéo Mạnh Phất đến trên đùi mình, nhìn nàng nói: "Ta tức giận mà."
Mạnh Phất nghĩ nghĩ, nói: "Chàng tức giận cũng không cần bẻ bút chứ."
Bệ hạ đúng lý hợp tình nói: "Còn không phải như vậy có vẻ ta vô cùng tức giận sao?"
Để biểu hiện ra bản thân đang cật lực ép cơn giận trong lòng xuống, hắn còn cố ý dùng nội lực, âm thanh bút vỡ răng rắc nghe phá lệ thanh thúy vang dội, lúc ấy Lưu Trường Lan xác thật bị dọa đến run cả chân.
Mạnh Phất: "......"
Nàng thở dài một hơi, nâng tay lên, chỉ thấy trên tay áo màu vàng nhạt của nàng bị bắn vào mấy vết mực lớn lớn nhỏ nhỏ, như một bông mai màu đen đang nở, ngay cả cánh tay cũng bị dính một ít, làm cho cánh tay thoạt nhìn còn trắng nõn hơn, vừa rồi khi ở Tiền Điện nói chuyện với Lưu Trường Lan, nàng cũng phải cẩn thận không cho Lưu Trường Lan thấy.
"Lần tới trước khi chàng bẻ bút, nhớ làm gì đó nhắc nhở ta một chút nha." Mạnh Phất nói xong buông tay áo xuống, đứng dậy đi về phía sau.
Lý Việt vội đuổi theo hỏi nàng: "A Phất tức giận rồi hả?"
Mạnh Phất tức giận cái gì chứ? Nàng chỉ là muốn đi thay xiêm y khác thôi.
Chỉ là không đợi nàng nói chuyện, bệ hạ liền hôn thật mạnh lên má nàng một cái, Mạnh Phất lập tức hiểu rõ bệ hạ đây là đang mượn cơ hội trộm hương, bệ hạ hôn xong, đôi mắt sáng lấp lánh, còn hỏi nàng: "Còn tức giận không?"
Mạnh Phất biết cái đáp án mà hắn muốn, liền chiều theo ý bệ hạ, xụ mặt nói: "Còn chứ!"
"Đều là trẫm sai, là trẫm không tốt," bệ hạ đầy mặt chân thành mà xin lỗi Mạnh Phất, lại không ra bài theo kịch bản cũ, nói, "Vậy trẫm đi thay xiêm y cho A Phất đi."
Trong lòng Mạnh Phất âm thầm trợn mắt cùng thở dài, hiện tại kỹ thuật diễn của bệ hạ sao lại kém cỏi đi rồi, cái khoé miệng đã cong lên đến đấy còn còn gì.
Đây là đang xin lỗi hay là đang ăn mừng?
Mạnh Phất hỏi hắn: "Chàng không ăn cơm sao?"
Bệ hạ mặt dày, dán lên bên tai Mạnh Phất: "Muốn ăn A Phất."
Bệ hạ nói xong, lại lần nữa hung hăng phỉ nhổ chính mình trong lòng, hắn thật đúng là một hôn quân háo sắc mà!
Hai người vào trong nội thất lộn xộn một phen, lại qua hơn nửa canh giờ, mới ra dùng cơm trưa qua loa, sau đó trở lại Tiền Điện tiếp tục xử lý tấu chương.
Buổi chiều, quả nhiên như Mạnh Phất dự đoán, không còn đại thần nào tới cầu kiến.
Các quan viên vốn là kiên quyết kháng nghị chuyện Hoàng Hậu lưu tại Tiền Điện, nhưng mấy ngày sau, rốt cuộc không ai đề cập đến chuyện này, phảng phất như đều đồng ý cách làm của bệ hạ.
Khi ngẫu nhiên nói đến chuyện này, cũng có quan viên vẻ mặt thâm trầm nói: "Hoàng Thượng mỗi ngày vì nước làm lụng vất vả, chúng ta là thần tử, hẳn phải phân ưu vì bệ hạ nhiều hơn, không thể để Hoàng Thượng lại phiền lòng."
Các đồng liêu sôi nổi gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
"Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, xưa nay hiền lành, bình dị gần gũi, cùng Hoàng Thượng chính là duyên trời tác hợp."
Các đồng liêu lại lần nữa đáp: "Đúng vậy, đúng vậy."
"Cho nên hiện tại thân thể Hoàng Thượng không thoải mái, không nên tức giận, chúng ta khuyên cũng không được, cho nên hoàng hậu nương nương đích xác hẳn phải nên ở Tiền Điện lo lắng cho Hoàng Thượng nhiều một chút, giúp bệ hạ sớm ngày hồi phục."
Các đồng liêu cũng tán thành theo: "Đúng vậy, đúng vậy."
Có số ít quan viên còn thầm thì việc này không hợp lễ pháp quy củ, nhưng hiện tại cũng không dám nói, bọn họ cảm giác nếu bọn họ còn dám tiếp tục kháng nghị, thì có vẻ như bọn họ vô cớ gây rối, không thông nhân tình, hoàn toàn không thèm để ý đến thân thể của Hoàng Thượng.
Một cái mũ to như vậy ấn xuống, ai dám đi đội?
Hơn nữa, Hoàng Thượng thích hoàng hậu nương nương như thế, bọn họ đắc tội hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương chỉ cần cáo trạng lại trước mặt hoàng thượng, bọn họ làm sao còn được chỗ tốt nào?
Hoàng Hậu còn không phải là chỉ ngồi ở Tiền Điện thôi sao? Chuyện này đâu có cái gì, hơn nữa hoàng hậu nương nương nói chuyện dễ nghe như vậy, có thể giúp cho bọn họ đỡ bị bệ hạ mắng không ít.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng các quan lại thoải mái không ít, vậy thật tốt nha! Hoàng hậu nương nương, sao ngài không sớm xuất hiện một chút chứ!
Hiện tại, trong triều cũng như trong hậu, kỳ thật không khác nhau lắm, mấy người bảo thủ coi quy củ tổ tông như tánh mạng căn bản ở không được bao lâu, đã sớm bị bệ hạ loại bỏ rồi.
Mắt thấy các quan viên càng ngày càng có thể tiếp nhận mình, Mạnh Phất quan sát mấy hôm, cảm thấy có thể tiếp tục bỏ thêm củi vào rồi.
Vì thế, vào ngày chín tháng bảy, năm Hi Vãn thứ tư, khi các quan lại đến Tuyên Chính Điện, bọn họ thình lình phát hiện trên đình bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái ghế dựa có đầu phượng.
Trong lòng các quan lập tức sinh ra một tia dự cảm không tốt, lại cảm thấy suy đoán của mình quá mức hảo huyền, cho nên không dám mở miệng.
Chờ khi nhìn thấy Cao Hỉ lại đây, bọn họ vôi vã vây lấy Cao Hỉ hỏi: "Cao công công, sao phía trên lại có thêm một cái ghế như vậy?"
Cao Hỉ vô cùng thẳng thắng, nhìn bọn họ nói: "Đợi lát nữa hoàng hậu nương nương sẽ cùng Hoàng Thượng lại đây."
Ngụy Quân An đứng đằng trước theo bản năng phản bác, nói: "Cái này sao được! Hoàng Hậu sao có thể thượng triều được?"
Hoàng Hậu ở Tiền Điện của Tử Thần Điện, cùng Hoàng Thượng triệu kiến quan viên đã đủ hoang đường, hiện tại còn muốn tới Tuyên Chính Điện nghe báo cáo và quyết định sự việc, không khỏi quá mức rồi sao?
Cao Hỉ làm bộ làm tịch mà thở dài, nhìn Ngụy Quân An nói: "Bệ hạ đã nhiều ngày nay tức giận biết bao nhiêu lần, chư vị đại nhân cũng không phải không thấy được, thái y vốn đã dặn dò bệ hạ phải bớt nổi giận đi, kết quả vừa thượng triều, căn bản là không ai có thể khuyên được Hoàng Thượng."
Tháng trước Giang Nam lũ lụt, triều đình xuất tiền của, phát một lượng lương thực cứu tế lớn, lại bị quan lại địa phương tham ô gần một nửa, còn có người nhân cơ hội này cố ý nâng giá gạo lên, cấu kết với quan địa phương, đem gạo cứu tế ra bán. Bệ hạ tức giận, liên tiếp phái ra mấy vị Tuyên Dụ Sứ tra rõ việc này, diệt trừ tận gốc những tên tham quan ô lại đó. Sau đó không lâu, bệ hạ nhận được tấu chương do Tuyên Dụ Sứ gửi về, lại nổi cơn thịnh nộ thêm một trận. Hoàng Thượng đứng trên triều, mỗi lần nói ra chữ "Giết" là bọn quan viên dưới đình liền cảm thấy cổ mình cũng lạnh theo một chút.
Ngụy Quân An nhíu nhíu mày, Cao công công là đang ghét bỏ bọn họ vô năng sao? Nhưng cái tính tình kia của Hoàng Thượng, ai có thể khuyên được?
À, hoàng hậu nương nương xã thật là có đôi khi khuyên được.
Cao Hỉ thu hết biểu tình của các vị quan viên trước mặt vào đáy mắt, tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Huống hồ nương nương chỉ là đến đây cùng Hoàng Thượng, sẽ không nhúng tay vào triều chính."
Ngụy Quân An có chút động tâm, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua các đồng liêu ở phía sau, lại hỏi Cao Hỉ: "Thật vậy chăng?"
Cao Hỉ gật gật đầu, cao thâm khó đoán, nói: "Nếu chư vị đại nhân muốn như vậy."
Bọn họ đương nhiên muốn Hoàng Hậu không nhúng tay vào triều chính! Nếu Hoàng Hậu chỉ ngồi ở bên cạnh Hoàng Thượng không nói lời nào, vậy bọn họ không phải không thể chấp nhận.
Dù sao lúc trước Hoàng Hậu nương nương cũng đã ngồi ở Tiền Điện nghe báo cáo rất nhiều sự việc, hiện tại đến Tuyên Chính Điện nghe, kỳ thật cũng không khác nhau nhiều lắm.
Chỉ cần Hoàng Hậu không can thiệp triều chính là được!
Đám người Ngụy Quân An liếc nhau, trong lòng đã có cân nhắc, tuy Hoàng Hậu là thật sự là người không tồi, nhưng quốc gia đại sự chung quy không phải chuyện một nữ tử có thể can thiệp, nếu Hoàng Hậu muốn mở miệng nhúng tay vào triều chính, bọn họ cứ không thèm để ý tới là được.
Nhưng vào lúc này, cung nhân bên ngoài đột nhiên kéo dài giọng kêu: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu giá lâm ——"
Trong Tuyên Chính Điện, các quan lại sôi nổi quỳ xuống, trong miệng hô: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——"
Bọn họ hơi tạm dừng chút, lại nói: "Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ——"
Mạnh Phất theo Lý Việt bước từng bước một lên thềm đá kia, mùa hè năm trước, nàng cũng từng đi qua chỗ này vô số lần, nhưng khi đó nàng là bệ hạ.
Lý Việt bỗng nhiên dừng bước lại, hắn nắm lấy tay Mạnh Phất, dường như có chuyện muốn nói, Cao Hỉ thò qua, hỏi: "Hoàng Thượng làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn ạ?"
Lý Việt quay đầu lại nhìn tất cả quan lại dưới sân đình, trầm giọng nói: "Ngày mai cũng cùng kêu vạn tuế luôn đi."
Các quan viên quỳ trên mặt đất không nghĩ tới bệ hạ lại muốn nói cái này, bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Từ cổ chí kim, thật chưa bao giờ nghe qua có triều đại nào kêu Hoàng Hậu vạn tuế.
Lời này nếu là người khác nói, bọn họ đều phải thượng tấu lên Hoàng Thượng, Hoàng Hậu muốn tạo phản, nhưng đây lại là do chính Hoàng Thượng nói, vậy không có cách nào rồi.
Nhưng mà trong lòng Lý Việt rất rõ ràng, cái gì mà thiên tuế vạn tuế? Sách sử từng viết về nhiều vị hoàng đế như vậy, hắn chưa thấy có hoàng đế nào sống được hơn một trăm tuổi đâu.
Hơn nữa, nếu hắn vạn tuế, A Phất chỉ thiên tuế, vậy gần chín ngàn năm còn lại hắn sống với ai? Vớ vẩn. Vẫn là cùng kêu vạn tuế luôn đi.
Lý Việt quay đầu, nhìn về phía Mạnh Phất bên cạnh.
Ánh nắng vàng kim chiếu sáng lên toàn bộ đại điện, rèm châu lưu li hơi hơi lay động theo gió.
Mạnh Phất nắm chặt tay Lý Việt, quay đầu đối diện với hắn, nhìn nhau cười.