Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ
Chương 19
Phủ Vinh Quốc công.
“Thải Nguyệt, ngươi gửi thư đến Lưỡng Nghi Điện chưa?” Triệu Quy Nhạn cắn môi hỏi.
Thải Nguyệt gật đầu chắc nịch.
“Tiểu thư, nô tỳ khẳng định mình đã đưa thư tới Lưỡng Nghi Điện, đích thân giao thư vào tay Tào tiểu công công. Tào tiểu công công cũng cam đoan với nô tỳ, nhất định sẽ không mượn tay người khác, ngài ấy đợi Bệ hạ triệu kiến triều thần xong sẽ đưa vào trong điện.”
Hai tay Triệu Quy Nhạn ôm cằm, nàng khẽ thở dài.
Thải Nguyệt thấy vậy, bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, ngài đã xác nhận rất nhiều lần rồi, ngoại trừ Bệ hạ, sẽ không một ai tự ý mở thư ra đọc trộm đâu ạ.”
Thải Nguyệt càng thêm tò mò về nội dung Triệu Quy Nhạn viết trong thư, nhìn nàng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ có người đọc được lá thư.
Triệu Quy Nhạn hỏi: “Vậy chắc lúc này Bệ hạ đã đọc thư rồi nhỉ?”
Thải Nguyệt không dám chắc: “Bệ hạ trăm công ngàn việc, có lẽ phải mất thêm ít thời gian.”
Khi đứng bên ngoài Lưỡng Nghi Điện, nàng ấy nhìn triều thần tới tới lui lui, có thể thấy ngày thường Trình Cảnh Di bận rộn cỡ nào.
Nàng ấy cũng không chắc liệu một chuyện nhỏ tầm thường này, vốn không đáng kể so với việc quốc gia đại sự, có thể chiếm giữ một phần tâm trí của hắn không.
Giọng Thải Nguyệt đầy rầu rĩ: “Bệnh của ngài không thể chậm trễ được, thuốc Phó đại phu kê chỉ có thể khiến ngài dễ chịu hơn phần nào thôi. Nhưng muốn khỏi bệnh hoàn toàn vẫn phải dựa vào thái y của Bệ hạ.”
Lông mi Triệu Quy Nhạn run rẩy, đôi môi mím chặt lộ rõ nỗi bất an của nàng.
Ai mà chẳng sợ chết, Triệu Quy Nhạn còn sợ hơn những người khác.
Nàng vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện, không có mặt mũi nào để gặp a tỷ.
Nhìn gương mặt nhỏ hơi ảo não của Triệu Quy Nhạn, Thải Nguyệt xung phong chạy ra ngoài xem có thể thấy người trong cung phái tới không.
Mới chỉ đợi tầm nửa nén hương, Thải Nguyệt đã chạy vào như một cơn gió, giọng vừa mừng vừa sợ: “Tiểu thư, người trong cung đến rồi!”
Đôi mắt Triệu Quy Nhạn sáng lên, nàng nở nụ cười xinh đẹp: “Thật à?”
Thải Nguyệt thở hổn hển, cố gắng nói trôi chảy: “Vâng, nô tỳ thấy Bệ hạ và một người đàn ông xách hòm thuốc đang tiến về phía bên này. Họ sắp vượt qua Nguyệt môn rồi, vòng qua chỗ rừng mai sẽ đến viện của chúng ta.”
“Bệ hạ cũng tới?” Triệu Quy Nhạn đứng dậy, không thể che giấu vẻ hốt hoảng trên mặt.
Thải Nguyệt gật đầu.
Triệu Quy Nhạn thầm nói một tiếng “Không ổn” rồi xách váy chạy vào gian trong.
Nàng vốn định làm theo lời Thải Nguyệt, dù gì cũng không thấy mặt Trình Cảnh Di, bất luận nàng viết thư ba hoa chích chòe cỡ nào, a dua nịnh hót đến đâu vẫn không sao cả.
Nhưng hôm nay, Trình Cảnh Di lại đích thân tới đây.
Nàng… Nàng không có mặt mũi gặp hắn.
Thải Nguyệt ngơ ngác.
Không biết cẳng chân đụng trúng thứ gì, đập vào khiến nàng nhói đau, thậm chí còn rơi mất cả giày thêu. Triệu Quy Nhạn đã chạy vài bước, bỗng cắn môi quay đầu nhìn, thấy giày thêu nằm trơ trọi cách đó không xa. Vốn định quành về, nhưng nàng đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng hành lễ vấn an của nha hoàn.
Nàng đành mặc kệ giày thêu, chỉ mang vớ nhảy lên giường, lăn một vòng chui vào chăn gấm, bóng dáng biến mất trong chớp mắt.
Thải Nguyệt đứng một bên trợn mắt há hốc miệng, đến khi định thần lại, nàng ấy phát hiện rèm đã bị vén lên, một nhóm người lần lượt bước vào.
Trình Cảnh Di dẫn đầu, đai ngọc mũ vàng, tuấn tú uy nghiêm.
Phía sau hắn có mấy người đi theo, nô bộc đứng bên ngoài, chỉ có Dương thị và một người đàn ông điển trai vào phòng.
Dương thị thận trọng đi bên cạnh, bà ta không còn vẻ kiêu ngạo như mọi khi, thậm chí có phần kính cẩn dè dặt.
Thấy trong phòng chỉ có mình Thải Nguyệt, bà ta hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi đâu?”
Thải Nguyệt cố nén nỗi sợ hãi, khuỵu gối trả lời: “Tiểu thư ở gian trong ạ.”
Dương thị bảo: “Đã tỉnh nhờ uống thuốc Phó đại phu kê rồi mà? Sao không thấy con bé ra tiếp đón? Bệ hạ đích thân tới đây, đừng để mất lễ nghĩa.”
Thải Nguyệt ngượng ngùng, vì biết Bệ hạ đến nên nàng mới trốn vào gian trong.
Dương thị nhíu mày, sợ Trình Cảnh Di không vui, bà ta giải thích: “Thần phụ sẽ lập tức gọi tiểu ngũ ra nghênh đón thánh giá.”
Trình Cảnh Di giơ tay lên, ngăn cản bà ta, lạnh nhạt bảo: “Không sao, nàng đang bệnh, miễn mấy nghi thức xã giao đó đi.”
Dương thị lúng túng lui về.
Nghĩ đến bệnh của Triệu Quy Nhạn, Trình Cảnh Di phất tay nói với nam tử bên cạnh: “Ngươi vào bắt mạch đi, nhìn xem rốt cuộc là bệnh gì.”
Nam tử vẫn luôn im lặng đứng kế bên chắp tay nghe lệnh, xách hòm thuốc vào gian trong.
Đây là Giang Diêu, mặc dù trông tuổi tác không lớn, nhưng y thuật rất cao siêu, nhiều lão thái y lớn tuổi ở Thái Y Viện cũng không bằng hắn ta.
Hắn ta giỏi nhất ở các căn bệnh khó và phức tạp, đam mê nghiên cứu sâu, bệnh càng khó điều trị hắn ta càng cảm thấy thú vị.
Có điều, tính tình hắn ta cổ quái, không thích giao tiếp với mọi người, ngoại trừ Trình Cảnh Di, những người quyền quý khác đều không mua chuộc được hắn ta.
Ban đầu, khi Trình Cảnh Di bảo hắn ta khám bệnh cho Triệu Quy Nhạn, hắn ta chẳng vui vẻ gì mấy. Nhưng sau đó nghe nói đây là chứng bệnh khó trị, hắn ta mới có vài phần hứng thú.
Giang Diêu vòng qua mười sáu tấm bình phong hình vân mây, nhìn lướt qua nhưng không thấy ai, hắn ta bèn lui ra ngoài.
“Bên trong không có ai.”
Thải Nguyệt trả lời: “Không thể nào, rõ ràng nô tỳ đã thấy tiểu thư bước vào mà.”
Trình Cảnh Di nhướn mày.
Giang Diêu nhíu mày, giọng điệu bất mãn: “Không có ai thật.”
Không biết Trình Cảnh Di nghĩ tới điều gì, trong mắt ánh lên ít niềm vui khó tả.
“Trẫm vào cùng ngươi.”
Nói xong, Trình Cảnh Di từ tốn tiến về phía gian trong, hắn mới đi được vài bước, dưới chân đã giẫm phải thứ gì đó.
Trình Cảnh Di cúi đầu, thấy dưới lòng bàn chân mình là một chiếc giày thêu mẫu đơn tinh xảo.
Trình Cảnh Di hơi ngạc nhiên, điềm nhiên khom lưng xuống, cầm giày thêu trong tay, chậm rãi bước về phía giường.
Khi đến gần, Trình Cảnh Di thấy chiếc giày thêu còn lại nằm dưới chân giường.
Nét cười chợt thoáng qua mắt Trình Cảnh Di.
Bấy giờ Trình Cảnh Di đã biết vì sao Giang Diêu nói bên trong không có ai, đúng vậy, nếu không nhìn kỹ quả thực sẽ không phát hiện một người đang trốn ở đây.
Trình Cảnh Di dời mắt, dừng trên chiếc giường, nơi đó có một “ụ” chăn gấm hơi gồ lên.
Không biết làm thế nào mà cô nương nhỏ có thể giấu được, nàng không hề nhúc nhích, như thể đó chỉ đơn thuần là một đống chăn thôi.
“Triệu Quy Nhạn.” Trình Cảnh Di lên tiếng.
Đôi mắt sắc bén của Trình Cảnh Di phát hiện ụ nhỏ ấy run lên rất nhẹ.
Trong mắt Trình Cảnh Di thấp thoáng niềm vui: “Ban nãy nàng viết thư cho trẫm, khen ngợi trẫm một tràng, trẫm còn tưởng nàng nóng lòng muốn gặp trẫm. Hiện giờ trẫm tới rồi, mà nàng lại trốn đi là có ý gì đây?”
Triệu Quy Nhạn che miệng, không dám phát ra tiếng. Nghe thấy giọng Trình Cảnh Di, nàng mở to mắt khó tin, khắp người ngày càng nóng bức ngột ngạt.
Sao Bệ hạ có thể xuyên tạc nội dung thư của nàng như thế?
Mấy lời khen đó, chỉ là những câu khách sáo khiến hắn vui vẻ rồi sẵn sàng cho nàng mượn Giang Diêu thôi mà? Làm sao hắn có thể nghĩ rằng nàng muốn gặp hắn?
Triệu Quy Nhạn vừa xấu hổ vừa buồn bực, nàng không nên viết nhiều lời tán dương như vậy, giờ thì hay rồi, bị Trình Cảnh Di hiểu lầm!
Quả thực nàng hối hận muốn chết!
Trình Cảnh Di cố ý nói: “Vậy nàng còn muốn khám bệnh nữa không? Nếu không khám nữa thì trẫm đi đây…”
“Đừng!”
Dưới chăn truyền đến một giọng nói hoảng loạn, rầu rĩ, còn mang theo chút hờn dỗi.
Khóe miệng Trình Cảnh Di nhếch lên gần như không thể nhận ra.
Sau vài nhịp hô hấp, hắn thấy ụ chăn khẽ cử động, hai bàn tay trắng như sứ thò từ trong chăn ra, chậm chạp kéo chăn gấm xuống, để lộ gương mặt phù dung đỏ ửng đầy quyến rũ.
Triệu Quy Nhạn tóc mây rối bù, vạt áo xộc xệch, lộ ra một phần cổ thon dài trắng nõn. Dường như nàng đang tức giận, khuôn mặt non nớt hơi phồng lên.
Dồi dào sức sống và đẹp đẽ tới nhường này, khiến Trình Cảnh Di ngây ngẩn cả người.
Triệu Quy Nhạn nghiêng đầu mất tự nhiên, nàng thật sự không muốn thấy hắn.
Dù muốn gặp cũng phải đợi đến khi mọi người quên lá thư đó đi.
Thấy một đại mỹ nhân đột nhiên chui từ trong chăn ra, Giang Diêu hơi bất ngờ.
Khi hắn ta nhìn rõ dung mạo của Triệu Quy Nhạn, trong mắt đầy kinh ngạc. Một hồi lâu sau, hắn ta mới rời mắt khỏi người Triệu Quy Nhạn.
So với gương mặt xinh đẹp, hắn ta càng ngạc nhiên hơn trước thái độ của Trình Cảnh Di.
Hắn ta và Trình Cảnh Di thân thiết, vừa là bạn vừa là thần, hắn ta cũng là người hiểu rõ Trình Cảnh Di nhất.
Trình Cảnh Di mắc bệnh, một căn bệnh vẫn chưa rõ ràng.
Không phải Giang Diêu nguyền rủa hắn, quả thực khi còn nhỏ Trình Cảnh Di đã gặp phải chuyện gì đó nên rất bài xích nữ tử. Đã nhiều năm trôi qua, bên người hắn ngay cả một hồng nhan tri kỷ cũng không có, hắn ham muốn quá ít, lối sống vô cùng nhàm chán.
Đây là lần đầu tiên Giang Diêu thấy hắn có hứng thú trêu đùa cô nương nhỏ.
Giang Diêu dời mắt về, chăm chú quan sát Triệu Quy Nhạn.
Chỉ cần thoáng nhìn là Trình Cảnh Di có thể nhận ra vẻ lúng túng của cô nương nhỏ. Nghĩ đến lá thư kia, hắn không khỏi bật cười.
Lúc viết thư thì to gan lắm, hiện giờ chính chủ đứng trước mặt nàng, nàng lại chợt héo rũ.
Trước hai tầm mắt đang quan sát mình, Triệu Quy Nhạn chỉ cảm thấy như bị gai đâm.
Ở trên giường bị người khác nhìn từ trên cao xuống, khiến nàng có cảm giác rất áp lực.
Triệu Quy Nhạn nghĩ đến lát nữa khám bệnh phải ngoan ngoãn nằm trên giường, nàng thay đổi sắc mặt, lập tức ngồi dậy duỗi chân ra tìm giày thêu.
Nhưng nàng chỉ tìm được một chiếc.
Ánh mắt Triệu Quy Nhạn lóe lên, nàng giả vờ bâng quơ nhìn quanh, lại phát hiện chiếc giày thêu cách đó không xa ban nãy, giờ đã nằm trong lòng bàn tay hắn.
Triệu Quy Nhạn ngẩng phắt đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt tràn đầy thích thú của Trình Cảnh Di.
“…”
Triệu Quy Nhạn đan chặt hai tay vào nhau, ấp úng: “Bệ hạ, giày của ta…”
Trình Cảnh Di bỗng mỉm cười, hắn ngồi xổm xuống, đỡ lấy cổ chân Triệu Quy Nhạn.
Lòng bàn tay hắn nóng hổi, thậm chí còn cao hơn nhiệt độ cơ thể nàng một chút.
Dường như chỗ nào của nàng cũng mong manh vô cùng, hắn có thể dễ dàng bao quanh cổ chân nàng chỉ bằng một tay.
Thậm chí… nếu hắn hạ xuống một tí nữa là có thể nắm lấy bàn chân ngọc kia, thoải mái thưởng thức.
Ánh mắt Trình Cảnh Di u ám.
Triệu Quy Nhạn rụt chân lại trong vô thức.
Trình Cảnh Di vỗ nhẹ vào cổ chân trắng nõn như ngọc của nàng: “Nhấc chân lên.”
Triệu Quy Nhạn nhỏ giọng đáp: “Ta tự mang được rồi.”
Trình Cảnh Di không nói gì.
Triệu Quy Nhạn đành phải nâng chân lên, Trình Cảnh Di đặt chân nàng vào giày thêu rồi mới đứng dậy.
Trình Cảnh Di chậm rãi xoay người lại, bảo Giang Diêu: “Đã tìm được người cho ngươi rồi, bắt mạch đi.”
Giang Diêu làm tư thế “mời” với Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn hốt hoảng chạy đến bên bàn ngồi xuống, cách xa Trình Cảnh Di, nàng lén thở ra một hơi.
Giang Diêu đặt khăn lụa trắng tuyết lên cổ tay Triệu Quy Nhạn, bắt đầu tập trung bắt mạch.
Một lát sau, Giang Diêu rút tay về.
“Khiếm khuyết bẩm sinh, bệnh từ trong bụng mẹ, ta kê vài đơn thuốc, cắm vài cây châm, đợi căn bệnh từ từ tiêu tan thì sẽ khỏi. Sau này phải tĩnh dưỡng cẩn thận, đừng để cảm xúc dao động quá lớn.” Giang Diêu chậm rãi dặn dò.
Căn bệnh tưởng chừng như rất khó giải quyết với Phó đại phu, ở trong mắt Giang Diêu lại chẳng khác gì một bữa ăn sáng.
Triệu Quy Nhạn nghe thấy còn phải châm cứu, sau lưng đổ một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng sợ hãi.
“Châm… châm cứu?” Giọng Triệu Quy Nhạn run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Giọng điệu của Giang Diêu có vài phần tự đắc: “Kỹ thuật châm cứu bằng kim vàng này là tay nghề tổ truyền của Giang gia ta, nay vào tay ta càng phát triển hơn nữa. Phần lớn thái y trong Thái Y Viện chỉ biết tí tẹo nên mới xảy ra vấn đề đâm chết người. Nhưng ngài yên tâm, ta chưa bao giờ phạm sai lầm.”
“…”
Hình như hắn ta từng khám bệnh cho Trình Cảnh Di rồi phải không?
Triệu Quy Nhạn càng sợ hãi hơn.