Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản
Chương 8
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Lô Vãn mới đi ngủ. Lê Nô không về gian nhỏ, mà ngủ ở bệ gác chân trước giường.
Không bao lâu sau, quả nhiên nghe thấy có bước chân dồn dập đi về phía tẩm cung.
“Hoàng huynh, thần đệ cũng từng thấy biểu hiện của Tầm Hồn Thảo. Nếu tối nay trên người Dao phi phát hiện ra Tầm Hồn Thảo, vậy Hoàng huynh cũng đừng để nữ nhân kia che mắt nữa.” Lý Hoán Vĩ đi phía sau Lý Cảnh Hòa một bước.
Tối nay đáng ra Lý Cảnh Hòa nên ở lại cung của hoàng hậu, thế nhưng Lý Hoán Vĩ cứ quấn lấy không muốn thả ông ta đi, còn dùng đom đóm đã huấn luyện của mình để tìm ra người từng tiếp xúc với Tầm Hồn Thảo trong đám thị vệ, lúc này Hoàng thượng mới đồng ý đi bắt gian với cùng ông ta.
Nhưng ông ta lại để thị nữ đi trước, còn mình thì đi ở phía sau thị nữ, Lý Hoán Vĩ đi ở cuối cùng, ông ta vừa sợ Dao phi thật sự chụp mũ xanh cho mình, đang ở bên cạnh thái giám, vừa sợ thật ra là đệ đệ rượt đang ngấp nghễ nữ nhân của mình, cho nên ông ta không muốn để cho Lý Hoán Vĩ nhìn thấy Lô Vãn đầu tiên.
Lê Nô đứng dậy đầu tiên, nhìn đám người đông đảo bên ngoài, Lê Nô vội vàng hầu hạ Lô Vãn mặc y phục.
Lúc Lý Cảnh Hòa tiến vào, Lô Vãn vẫn còn ngái ngủ, nàng khoác một chiếc áo khoác màu xanh, hành lễ với ông ta. Nhìn bốn phía xung quanh, trong điện không có người khác ở đây, Lý Cảnh Hòa cũng thấy yên lòng một chút.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Lý Hoán Vĩ, Lý Hoán Vĩ cực kỳ tự tin, ông ta mở ống trúc mình cất giữ đom đóm ra, hơn mười con đom đóm phát ra ánh sáng nhàn nhạt bay ra, không mục đích bay vòng vòng trên không trung, sau đó lại bay trở về ống trúc.
Mặt Lý Cảnh Hòa hoàn toàn đen lại.
Đệ đệ ruột này của ông ta chẳng được tích sự gì hết, nhưng gây phiền phức lại giỏi nhất. Thấy gương mặt đen sì của Lý Cảnh Hòa, Lý Hoán Vĩ cũng sợ hãi. Ông ta đã hạ rất nhiều Tầm Hồn Thảo trên người Thịnh Tuyết Tản, cũng chính người của ông ta tận mắt nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản trở về Tây xưởng giữa đường thì lặng lẽ quay về trong cung. Không biết xảy ra sai lầm gì, mà bị hai người này phát hiện ra.
Cuối cùng đám người lại chậm rãi rời đi. Khi Lý Cảnh Hòa tỏ vẻ muốn ở lại đây thì Lý Hoán Vĩ lại nhảy lên nhảy xuống, ép Lý Cảnh Hòa tức giận rời đi.
Lúc rời khỏi tẩm cung, Lý Hoán Vĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua Lô Vãn, khuôn mặt xinh đẹp của Lô Vãn mỉm cười với ông ta, như một con quỷ xinh đẹp, như thể một giây sau sẽ nàng nhào tới trước người lấy mạng của ông ta.
Vẫn nên xử lý càng sớm càng tốt. Lý Hoán Vĩ hạ quyết tâm. Mình là đệ đệ ruột của Lý Cảnh Hòa, tình nghĩa hơn mười năm, tuyệt đối không thể vì một nữ nhân mà tan rã.
Thịnh Tuyết Tản dưỡng thương xong lại đến thăm Lô Vãn một lần. Đã hơn nửa tháng kể từ lần gặp mặt trước đó, nhưng lúc nào cũng vội vàng. Từ khi biết lần trước bị Lý Hoán Vĩ tính kế, Thịnh Tuyết Tản càng không dám thân mật với Lô Vãn, mà chỉ kiềm chế vuốt ve mặt Lô Vãn, Lô Vãn tựa vào bàn tay Thịnh Tuyết Tản, xoay người hôn lên lòng bàn tay hắn. Nụ hôn nóng bỏng làm nóng lòng bàn tay lạnh lẽo của Tuyết Tĩnh trong chớp mắt, sau đó hắn siết chặt tay, lại nhanh chóng rời đi.
Lý Hoán Vĩ từ bỏ việc tính kế ngầm. Ông ta biết Lô Vãn quen với việc mê hoặc người khác, mà để Lý Cảnh Hòa tự mình hạ lệnh chém chết Lô Vãn là chuyện không có khả năng. Ngay từ đầu khi tra xét thân thể Lô Vãn đã xảy ra sai lầm, sau khi thả nàng ra khỏi cung, nàng lại mê hoặc tên thái giám âm hiểm kia. Hai người hợp tác với nhau, không ngừng uy hiếp sinh mệnh của Lý Cảnh Hòa.
Chẳng bao lâu sau đã đến Thu vi* phi tần theo Hoàng đế đi săn bắn. Ngoại trừ người trong hậu cung, thì quan viên tiền triều cũng dẫn theo nữ quyến trong nhà đến, triều đại thượng võ, cho nên nữ tử cũng có thể tham gia cưỡi ngựa săn bắn.
(*)秋围 - Thu vi: Khảo thí khoa cử ở Trung Quốc, gồm Hương thí, Hội thí, Điện thí. Hương thí: thông thường 3 năm tổ chức một lần tại các tỉnh, tỉnh thành, còn gọi là “đại tỉ” 大比. Do bởi tổ chức vào mùa Thu, cho nên cũng được gọi là “Thu vi” 秋圍.
Từ trước đến nay Lô Vãn không hứng thú tham gia những hoạt động này, nàng lười biếng dựa vào ghế thái sư, nhìn con gái thế gia mặc y phục cưỡi ngựa hăng hái bắn cung.
Lại quay đầu, nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản vẫn mặc quan phục Tây xưởng màu đen kịt, đội mũ quan màu đen, mặt vô cảm đứng bên cạnh Đế vương. Thỉnh thoảng tầm mắt sẽ lướt qua Lô Vãn, sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Lô Vãn không muốn tham gia, nhưng Lý Cảnh Hòa lại cầm một bộ y phục cưỡi ngựa bắn cung màu đỏ để cung nữ đưa tới, Lô Vãn tự biết không thể lười biếng nữa, cho nên vào lều trại thay y phục.
Lê Nô thay nàng búi cao tóc, cởi bỏ những đồ trang sức dư thừa. Thay y phục cưỡi ngựa bó sát người, hoàn mỹ phác họa vóc dáng của nàng.
Vén mành lều trại lên, Lý Cảnh Hòa cưỡi ngựa dừng cách đó không xa. Nhìn thấy nàng đi ra thì đôi mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Sau đó thì thầm vài câu với thị vệ dắt ngựa, ngay sau đó có cung nữ dâng cho nàng một bộ áo choàng lông cáo ngắn.
Ngoại trừ Lý Cảnh Hòa, Lô Vãn còn cảm giác được một ánh mắt nóng rực khác, nàng nhìn về phía đó, Thịnh Tuyết Tản lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn chẳng hề bận tâm.
Lô Vãn khoác áo choàng lên ngựa. Có thị vệ dắt ngựa đi về phía Lý Cảnh Hòa. Ngay cả Hoàng hậu Dư thị cũng không có tư đứng chung với Lý Cảnh Hòa tuyên bố Thu vi bắt đầu, nhưng Lô Vãn lại làm được.
Mặc dù Lý Cảnh Hòa là một Đế vương, nhưng ông ta đối xử với phi tử Lô Vãn không có hậu đài này, có thể nói là cực kỳ tốt. Nhưng nàng nhìn thấy khuôn mặt già nua của Lý Cảnh Hòa là lại nhớ tới mẫu thân trần trụi treo trên tường thành.
Đó là kết cục của mẫu thân khi rơi vào tay Lý Cảnh Hòa.
Mẫu thân của nàng là nữ tử dịu dàng như nước, đoan trang thanh nhã. Tướng mạo của nàng lại giống phụ hoàng, phô trương quyến rũ, chỉ một cái nhắn mày cười cũng như trêu chọc.
Bởi vì không giống một chút nào, cho nên Lô Vãn mới không bị nghi ngờ, ở bên cạnh Lý Cảnh Hòa hưởng thụ vinh hoa phú quý, cũng đồng thời lấy mạng của ông ta bất cứ lúc nào.
Vốn sau khi chuyện độc dược bị bại lộ vẫn có thể may mắn hồi cung nàng nên nhẫn tâm giết ông ta, nhưng nàng lại tham mê sự ấm áp, cho nên mới chậm chạp mãi không xuống tay.
Lô Vãn quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Tuyết Tản vẫn đứng ở đó, gió lạnh gào thét thổi qua, mà hắn lại tựa như tượng đá không hề có sức sống.
Lý Cảnh Hòa hứa hẹn với Lô Vãn, nếu săn được thứ gì đó thì ông ta sẽ ban cho nàng một tâm nguyện. Lô Vãn cười tủm tỉm đồng ý, nàng thúc ngựa giương roi, tiến vào khu săn bắn Thu vi.
Không bao lâu sau, quả nhiên nghe thấy có bước chân dồn dập đi về phía tẩm cung.
“Hoàng huynh, thần đệ cũng từng thấy biểu hiện của Tầm Hồn Thảo. Nếu tối nay trên người Dao phi phát hiện ra Tầm Hồn Thảo, vậy Hoàng huynh cũng đừng để nữ nhân kia che mắt nữa.” Lý Hoán Vĩ đi phía sau Lý Cảnh Hòa một bước.
Tối nay đáng ra Lý Cảnh Hòa nên ở lại cung của hoàng hậu, thế nhưng Lý Hoán Vĩ cứ quấn lấy không muốn thả ông ta đi, còn dùng đom đóm đã huấn luyện của mình để tìm ra người từng tiếp xúc với Tầm Hồn Thảo trong đám thị vệ, lúc này Hoàng thượng mới đồng ý đi bắt gian với cùng ông ta.
Nhưng ông ta lại để thị nữ đi trước, còn mình thì đi ở phía sau thị nữ, Lý Hoán Vĩ đi ở cuối cùng, ông ta vừa sợ Dao phi thật sự chụp mũ xanh cho mình, đang ở bên cạnh thái giám, vừa sợ thật ra là đệ đệ rượt đang ngấp nghễ nữ nhân của mình, cho nên ông ta không muốn để cho Lý Hoán Vĩ nhìn thấy Lô Vãn đầu tiên.
Lê Nô đứng dậy đầu tiên, nhìn đám người đông đảo bên ngoài, Lê Nô vội vàng hầu hạ Lô Vãn mặc y phục.
Lúc Lý Cảnh Hòa tiến vào, Lô Vãn vẫn còn ngái ngủ, nàng khoác một chiếc áo khoác màu xanh, hành lễ với ông ta. Nhìn bốn phía xung quanh, trong điện không có người khác ở đây, Lý Cảnh Hòa cũng thấy yên lòng một chút.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Lý Hoán Vĩ, Lý Hoán Vĩ cực kỳ tự tin, ông ta mở ống trúc mình cất giữ đom đóm ra, hơn mười con đom đóm phát ra ánh sáng nhàn nhạt bay ra, không mục đích bay vòng vòng trên không trung, sau đó lại bay trở về ống trúc.
Mặt Lý Cảnh Hòa hoàn toàn đen lại.
Đệ đệ ruột này của ông ta chẳng được tích sự gì hết, nhưng gây phiền phức lại giỏi nhất. Thấy gương mặt đen sì của Lý Cảnh Hòa, Lý Hoán Vĩ cũng sợ hãi. Ông ta đã hạ rất nhiều Tầm Hồn Thảo trên người Thịnh Tuyết Tản, cũng chính người của ông ta tận mắt nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản trở về Tây xưởng giữa đường thì lặng lẽ quay về trong cung. Không biết xảy ra sai lầm gì, mà bị hai người này phát hiện ra.
Cuối cùng đám người lại chậm rãi rời đi. Khi Lý Cảnh Hòa tỏ vẻ muốn ở lại đây thì Lý Hoán Vĩ lại nhảy lên nhảy xuống, ép Lý Cảnh Hòa tức giận rời đi.
Lúc rời khỏi tẩm cung, Lý Hoán Vĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua Lô Vãn, khuôn mặt xinh đẹp của Lô Vãn mỉm cười với ông ta, như một con quỷ xinh đẹp, như thể một giây sau sẽ nàng nhào tới trước người lấy mạng của ông ta.
Vẫn nên xử lý càng sớm càng tốt. Lý Hoán Vĩ hạ quyết tâm. Mình là đệ đệ ruột của Lý Cảnh Hòa, tình nghĩa hơn mười năm, tuyệt đối không thể vì một nữ nhân mà tan rã.
Thịnh Tuyết Tản dưỡng thương xong lại đến thăm Lô Vãn một lần. Đã hơn nửa tháng kể từ lần gặp mặt trước đó, nhưng lúc nào cũng vội vàng. Từ khi biết lần trước bị Lý Hoán Vĩ tính kế, Thịnh Tuyết Tản càng không dám thân mật với Lô Vãn, mà chỉ kiềm chế vuốt ve mặt Lô Vãn, Lô Vãn tựa vào bàn tay Thịnh Tuyết Tản, xoay người hôn lên lòng bàn tay hắn. Nụ hôn nóng bỏng làm nóng lòng bàn tay lạnh lẽo của Tuyết Tĩnh trong chớp mắt, sau đó hắn siết chặt tay, lại nhanh chóng rời đi.
Lý Hoán Vĩ từ bỏ việc tính kế ngầm. Ông ta biết Lô Vãn quen với việc mê hoặc người khác, mà để Lý Cảnh Hòa tự mình hạ lệnh chém chết Lô Vãn là chuyện không có khả năng. Ngay từ đầu khi tra xét thân thể Lô Vãn đã xảy ra sai lầm, sau khi thả nàng ra khỏi cung, nàng lại mê hoặc tên thái giám âm hiểm kia. Hai người hợp tác với nhau, không ngừng uy hiếp sinh mệnh của Lý Cảnh Hòa.
Chẳng bao lâu sau đã đến Thu vi* phi tần theo Hoàng đế đi săn bắn. Ngoại trừ người trong hậu cung, thì quan viên tiền triều cũng dẫn theo nữ quyến trong nhà đến, triều đại thượng võ, cho nên nữ tử cũng có thể tham gia cưỡi ngựa săn bắn.
(*)秋围 - Thu vi: Khảo thí khoa cử ở Trung Quốc, gồm Hương thí, Hội thí, Điện thí. Hương thí: thông thường 3 năm tổ chức một lần tại các tỉnh, tỉnh thành, còn gọi là “đại tỉ” 大比. Do bởi tổ chức vào mùa Thu, cho nên cũng được gọi là “Thu vi” 秋圍.
Từ trước đến nay Lô Vãn không hứng thú tham gia những hoạt động này, nàng lười biếng dựa vào ghế thái sư, nhìn con gái thế gia mặc y phục cưỡi ngựa hăng hái bắn cung.
Lại quay đầu, nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản vẫn mặc quan phục Tây xưởng màu đen kịt, đội mũ quan màu đen, mặt vô cảm đứng bên cạnh Đế vương. Thỉnh thoảng tầm mắt sẽ lướt qua Lô Vãn, sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Lô Vãn không muốn tham gia, nhưng Lý Cảnh Hòa lại cầm một bộ y phục cưỡi ngựa bắn cung màu đỏ để cung nữ đưa tới, Lô Vãn tự biết không thể lười biếng nữa, cho nên vào lều trại thay y phục.
Lê Nô thay nàng búi cao tóc, cởi bỏ những đồ trang sức dư thừa. Thay y phục cưỡi ngựa bó sát người, hoàn mỹ phác họa vóc dáng của nàng.
Vén mành lều trại lên, Lý Cảnh Hòa cưỡi ngựa dừng cách đó không xa. Nhìn thấy nàng đi ra thì đôi mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Sau đó thì thầm vài câu với thị vệ dắt ngựa, ngay sau đó có cung nữ dâng cho nàng một bộ áo choàng lông cáo ngắn.
Ngoại trừ Lý Cảnh Hòa, Lô Vãn còn cảm giác được một ánh mắt nóng rực khác, nàng nhìn về phía đó, Thịnh Tuyết Tản lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn chẳng hề bận tâm.
Lô Vãn khoác áo choàng lên ngựa. Có thị vệ dắt ngựa đi về phía Lý Cảnh Hòa. Ngay cả Hoàng hậu Dư thị cũng không có tư đứng chung với Lý Cảnh Hòa tuyên bố Thu vi bắt đầu, nhưng Lô Vãn lại làm được.
Mặc dù Lý Cảnh Hòa là một Đế vương, nhưng ông ta đối xử với phi tử Lô Vãn không có hậu đài này, có thể nói là cực kỳ tốt. Nhưng nàng nhìn thấy khuôn mặt già nua của Lý Cảnh Hòa là lại nhớ tới mẫu thân trần trụi treo trên tường thành.
Đó là kết cục của mẫu thân khi rơi vào tay Lý Cảnh Hòa.
Mẫu thân của nàng là nữ tử dịu dàng như nước, đoan trang thanh nhã. Tướng mạo của nàng lại giống phụ hoàng, phô trương quyến rũ, chỉ một cái nhắn mày cười cũng như trêu chọc.
Bởi vì không giống một chút nào, cho nên Lô Vãn mới không bị nghi ngờ, ở bên cạnh Lý Cảnh Hòa hưởng thụ vinh hoa phú quý, cũng đồng thời lấy mạng của ông ta bất cứ lúc nào.
Vốn sau khi chuyện độc dược bị bại lộ vẫn có thể may mắn hồi cung nàng nên nhẫn tâm giết ông ta, nhưng nàng lại tham mê sự ấm áp, cho nên mới chậm chạp mãi không xuống tay.
Lô Vãn quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Tuyết Tản vẫn đứng ở đó, gió lạnh gào thét thổi qua, mà hắn lại tựa như tượng đá không hề có sức sống.
Lý Cảnh Hòa hứa hẹn với Lô Vãn, nếu săn được thứ gì đó thì ông ta sẽ ban cho nàng một tâm nguyện. Lô Vãn cười tủm tỉm đồng ý, nàng thúc ngựa giương roi, tiến vào khu săn bắn Thu vi.