Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản
Chương 50: Ngoại truyện 2: Thịnh Tuyết Tản độc thoại
Thịnh Tuyết Tản là người đứng đầu quyền thần trong cung. Tuy nhiên, có hai điểm khiến hắn bất bại ở trên triều.
Thứ nhất, hắn là tâm phúc bên cạnh của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tin tưởng hắn và thường cử hắn làm những việc vượt cấp.
Thứ hai, hắn một thân một mình không bị ràng buộc với bất kỳ ai, không giống như các quan viên khác có gia thất, có uy hiếp, hắn chỉ phải bảo vệ chính mình, hơn nữa hắn cũng giỏi bắt bí người nhà thân tín khó đối phó của các quan viên khác.
Lời buộc tội hắn ta trước triều nhiều không đếm xuể, tấu chương báo cáo dâng lên cho Hoàng Thượng còn nhiều hơn cả đèn hoa thả xuống sông trong lễ hội Hoa Đăng hàng năm, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm đến, hắn chỉ đứng ở đó, liếc mắt một cái là các quan chức đang dõng dạc lên án hành vi trái luật của hắn sẽ nín thinh, rụt đầu rụt đuôi tránh ánh mắt của hắn.
[Thành kiến]
Từ trước đến nay hắn luôn khinh thường việc đối phó với các phi tần trong hậu cung.
Một đám nữ nhân dùng đủ loại thủ đoạn để được Hoàng Thượng cưng chiều sủng ái, hắn đã đi theo Hoàng Thượng nhiều năm, chứng kiến rất nhiều chuyện kinh tởm trong hậu cung, thậm chí còn rõ mồn một vị phi tần nào đã chôn người dưới gốc cây trong cung.
Trong những năm qua, kể từ khi hắn được thăng lên vị trí cao hơn, thì có vô số phi tần trong hậu cung đến lấy lòng hắn, thậm chí còn có phi tần mất đi chỗ dựa, nguyện đặt đánh cược vào hắn lần cuối, muốn dùng thân thể của mình để dụ dỗ hắn.
Thịnh Tuyết Tản thầm nghĩ, hắn là một thái giám, không biết mạch não của những phi tần này có vấn đề gì mà lại có thể nghĩ ra cách như vậy?
[Chuyển biến xấu]
Có lẽ không phải phi tần nào quyến rũ cũng không có hiệu quả.
Phi tần Hoàng Thượng mới nạp đúng là một yêu phi.
Có lẽ đó là yêu quái giỏi ăn thịt tâm trí con người đã tu luyện trong rừng hàng ngàn năm cũng nói không chừng.
Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy Hoàng Thượng bị yêu phi mê hoặc đến chết mê chết mệt, nhưng khi phi tần đặt bàn tay mềm mại không xương của mình lên cánh tay hắn, thì cánh tay của hắn lại bắt đầu làm phản.
Yêu phi đã ăn toàn bộ tim gan thận tai mắt mũi miệng cơ thể và tâm trí của hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy của nàng, chỉ để hy vọng một ngày nào đó sẽ lọt vào mắt xanh của nàng.
Cho dù nàng nhảy đến ôm hắn vì có mục đích đi nữa, nhưng vậy thì có sao?
Chỉ cần lúc này nàng vẫn dựa vào lòng hắn, ánh mắt của nàng luôn chăm chú nhìn hắn, nàng khẽ chu môi nói chuyện với hắn, nàng giơ tay đan mười ngón tay với hắn, như vậy cho dù nàng có muốn trái tim của hắn, thì cũng chẳng sao hết.
Có lẽ đám bè lũ xu nịnh xuất hiện trong sinh mệnh của mỗi người là để bản thân gặp được một người khiến mình cam tâm tình nguyện uống thuốc độc.
[Hèn mọn]
Hắn thường xuyên cảm thấy tự ti.
Không phải vì ánh mắt mỉa mai sau lưng của các quan viên trước triều, cũng không phải vì ánh mắt không kiềm chế được của các phi tần hậu cung khi hắn đi xuống thăm hỏi. Cũng không phải vì Hoàng Thượng cho hắn ra vào hậu cung vì hắn không nguyên vẹn.
Mà là vì dáng vẻ tươi cười duyên dáng nhìn người khác của nàng khiến khắp nơi trong cung đều ưu ái khuôn mặt mê hoặc lòng người của nàng.
Lẽ ra hắn chỉ nên làm một con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi mừng chủ dưới váy của nàng, và ngày ngày ôm chân nàng chỉ mong một ngày nào đó nhận được sự ưu ái từ nàng.
Nếu hắn còn nguyên vẹn, thì phải chăng hai người bọn họ sẽ có kết cục tốt đẹp hơn?
Thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ như vậy.
Bây giờ nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ, vậy cho nên hắn có chơi đùa hai chấm đỏ trên làn da trước ngực của nàng như thế nào thì nàng cũng không tỉnh.
Hắn cởi nội khố của mình ra, thân dưới của hắn chỉ còn lại một miệng mầm mềm nhũn nhỏ bé. Hắn chen chân vào giữa hai chân nàng, nhét thân dưới không nguyên vẹn vào miệng huyệt vẫn còn sưng đỏ của nàng.
cuối cùng vẫn không được, cả hai người đều không có cảm giác gì hết.
Hắn thả chân nàng xuống, ôm nàng vào lòng. Cảm nhận được hốc mắt nóng bừng, nước mắt rơi xuống, đã nhiều năm rồi hắn không khóc.
Hắn cảm thấy rất buồn. Hắn cảm thấy mình không xứng với nàng.
[Cứu rỗi]
Tình yêu là một điều gì đó rất kỳ diệu, trong cuộc đời hắn chưa từng nghĩ đến tình yêu.
Theo hắn, tình yêu là một điểm yếu, tình yêu là một con dao sớm muộn gì cũng sẽ tự đâm bản thân mình, tình yêu là một sự ràng buộc vô dụng.
Nhưng nàng nói nàng yêu hắn.
Trái tim im lặng của hắn bắt đầu đập từ giờ khắc ấy, cuộc sống trầm lặng của hắn cũng bắt đầu nở rộ, tất cả mọi thay đổi đó đều là vì nàng.
Nàng nói đến sau này, nàng ảo tưởng về tương lai sau này với hắn, nàng phơi bày hết mọi thứ của bản thân cho hắn thấy, nàng nói nàng yêu hắn.
Nàng nói ta yêu chàng, Thịnh Tuyết Tản.
Thứ nhất, hắn là tâm phúc bên cạnh của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tin tưởng hắn và thường cử hắn làm những việc vượt cấp.
Thứ hai, hắn một thân một mình không bị ràng buộc với bất kỳ ai, không giống như các quan viên khác có gia thất, có uy hiếp, hắn chỉ phải bảo vệ chính mình, hơn nữa hắn cũng giỏi bắt bí người nhà thân tín khó đối phó của các quan viên khác.
Lời buộc tội hắn ta trước triều nhiều không đếm xuể, tấu chương báo cáo dâng lên cho Hoàng Thượng còn nhiều hơn cả đèn hoa thả xuống sông trong lễ hội Hoa Đăng hàng năm, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm đến, hắn chỉ đứng ở đó, liếc mắt một cái là các quan chức đang dõng dạc lên án hành vi trái luật của hắn sẽ nín thinh, rụt đầu rụt đuôi tránh ánh mắt của hắn.
[Thành kiến]
Từ trước đến nay hắn luôn khinh thường việc đối phó với các phi tần trong hậu cung.
Một đám nữ nhân dùng đủ loại thủ đoạn để được Hoàng Thượng cưng chiều sủng ái, hắn đã đi theo Hoàng Thượng nhiều năm, chứng kiến rất nhiều chuyện kinh tởm trong hậu cung, thậm chí còn rõ mồn một vị phi tần nào đã chôn người dưới gốc cây trong cung.
Trong những năm qua, kể từ khi hắn được thăng lên vị trí cao hơn, thì có vô số phi tần trong hậu cung đến lấy lòng hắn, thậm chí còn có phi tần mất đi chỗ dựa, nguyện đặt đánh cược vào hắn lần cuối, muốn dùng thân thể của mình để dụ dỗ hắn.
Thịnh Tuyết Tản thầm nghĩ, hắn là một thái giám, không biết mạch não của những phi tần này có vấn đề gì mà lại có thể nghĩ ra cách như vậy?
[Chuyển biến xấu]
Có lẽ không phải phi tần nào quyến rũ cũng không có hiệu quả.
Phi tần Hoàng Thượng mới nạp đúng là một yêu phi.
Có lẽ đó là yêu quái giỏi ăn thịt tâm trí con người đã tu luyện trong rừng hàng ngàn năm cũng nói không chừng.
Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy Hoàng Thượng bị yêu phi mê hoặc đến chết mê chết mệt, nhưng khi phi tần đặt bàn tay mềm mại không xương của mình lên cánh tay hắn, thì cánh tay của hắn lại bắt đầu làm phản.
Yêu phi đã ăn toàn bộ tim gan thận tai mắt mũi miệng cơ thể và tâm trí của hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy của nàng, chỉ để hy vọng một ngày nào đó sẽ lọt vào mắt xanh của nàng.
Cho dù nàng nhảy đến ôm hắn vì có mục đích đi nữa, nhưng vậy thì có sao?
Chỉ cần lúc này nàng vẫn dựa vào lòng hắn, ánh mắt của nàng luôn chăm chú nhìn hắn, nàng khẽ chu môi nói chuyện với hắn, nàng giơ tay đan mười ngón tay với hắn, như vậy cho dù nàng có muốn trái tim của hắn, thì cũng chẳng sao hết.
Có lẽ đám bè lũ xu nịnh xuất hiện trong sinh mệnh của mỗi người là để bản thân gặp được một người khiến mình cam tâm tình nguyện uống thuốc độc.
[Hèn mọn]
Hắn thường xuyên cảm thấy tự ti.
Không phải vì ánh mắt mỉa mai sau lưng của các quan viên trước triều, cũng không phải vì ánh mắt không kiềm chế được của các phi tần hậu cung khi hắn đi xuống thăm hỏi. Cũng không phải vì Hoàng Thượng cho hắn ra vào hậu cung vì hắn không nguyên vẹn.
Mà là vì dáng vẻ tươi cười duyên dáng nhìn người khác của nàng khiến khắp nơi trong cung đều ưu ái khuôn mặt mê hoặc lòng người của nàng.
Lẽ ra hắn chỉ nên làm một con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi mừng chủ dưới váy của nàng, và ngày ngày ôm chân nàng chỉ mong một ngày nào đó nhận được sự ưu ái từ nàng.
Nếu hắn còn nguyên vẹn, thì phải chăng hai người bọn họ sẽ có kết cục tốt đẹp hơn?
Thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ như vậy.
Bây giờ nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ, vậy cho nên hắn có chơi đùa hai chấm đỏ trên làn da trước ngực của nàng như thế nào thì nàng cũng không tỉnh.
Hắn cởi nội khố của mình ra, thân dưới của hắn chỉ còn lại một miệng mầm mềm nhũn nhỏ bé. Hắn chen chân vào giữa hai chân nàng, nhét thân dưới không nguyên vẹn vào miệng huyệt vẫn còn sưng đỏ của nàng.
cuối cùng vẫn không được, cả hai người đều không có cảm giác gì hết.
Hắn thả chân nàng xuống, ôm nàng vào lòng. Cảm nhận được hốc mắt nóng bừng, nước mắt rơi xuống, đã nhiều năm rồi hắn không khóc.
Hắn cảm thấy rất buồn. Hắn cảm thấy mình không xứng với nàng.
[Cứu rỗi]
Tình yêu là một điều gì đó rất kỳ diệu, trong cuộc đời hắn chưa từng nghĩ đến tình yêu.
Theo hắn, tình yêu là một điểm yếu, tình yêu là một con dao sớm muộn gì cũng sẽ tự đâm bản thân mình, tình yêu là một sự ràng buộc vô dụng.
Nhưng nàng nói nàng yêu hắn.
Trái tim im lặng của hắn bắt đầu đập từ giờ khắc ấy, cuộc sống trầm lặng của hắn cũng bắt đầu nở rộ, tất cả mọi thay đổi đó đều là vì nàng.
Nàng nói đến sau này, nàng ảo tưởng về tương lai sau này với hắn, nàng phơi bày hết mọi thứ của bản thân cho hắn thấy, nàng nói nàng yêu hắn.
Nàng nói ta yêu chàng, Thịnh Tuyết Tản.