Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản
Chương 5
Thịnh Tuyết Tản vào cung hồi bẩm, nói thân thể Lô Vãn không còn trong sạch.
Hắn đứng trước mặt Hoàng đế, cúi đầu quỳ gối, người có địa vị cao mấy ai để ý đến tâm tư của một tên thái giám, bọn họ không biết rằng khăn vuông dính máu trinh nữ của Dao phi đang đặt ở trong y phục bên người Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản cảm thấy mình điên rồi, dọc theo đường đi hắn cầm khăn vuông lau ngón tay, có mấy lần muốn ném đi, nhưng cuối cùng lại nhét vào trong ngực.
Lý Cảnh Hòa nhíu mày nhìn Lý Hoán Vĩ, Lý Hoán Vĩ nói thẳng: “Hoàng huynh, thần đệ bắt mạch đập của Dao phi, chắc chắn thân thể của Dao phi còn trong trắng.”
Thịnh Tuyết Tản cung kính cúi đầu: “Xin Hoàng thượng minh giám, có thể mời thái y đến kiểm tra.”
Trước kia Lý Cảnh Hòa cũng chưa từng nghe nói mạch đập có thể xác định sự trong trắng của nữ tử, trong lòng ông ta cho rằng mình hiểu lầm Lô Vãn. Nhưng thái y nói bên trong có thiếu hụt không thể là giả được, không biết chuyện này có thật sự liên quan gì đến Lô Vãn không.
Trong lòng ông ta có chút thiên vị, hơn nữa ông ta cũng có chút nghi ngờ đứa đệ đệ ruột lôi thôi lếch thếch của mình, vậy nên ông ta chỉ để Thịnh Tuyết Tạn đi điều tra xem Lô Vãn có hạ độc hay không.
“Hoàng huynh không tin thần đệ?” Lý Hoán Vĩ có chút bất mãn.
Đối mặt với Lý Hoán Vĩ, giọng điệu của Lý Cảnh Hòa hơi oán giận, chỉ để Lý Hoán Vĩ lui ra.
Lý Hoán Vĩ tức giận, vung tay áo bỏ đi. Ông ta bước những bước lớn, đuổi kịp Thịnh Tuyết Tản đang đi ra ngoài cung. Nhìn gương mặt trắng nõn như ngọc của Thịnh Tuyết Tản, Lý Hoán Vĩ nhếch môi cười nhạo: “Chẳng lẽ thái giám như ngươi phá thân cho Dao phi sao? Có cần ta đưa ngươi đến Tịnh thân phòng cắt lần thứ hai không?”
Trên mặt Thịnh Tuyết Tản không lộ ra bất kỳ cảm xúc không vui nào, hắn rất cung kính hành lễ với Lý Hoán Vĩ: “Vương gia cát tường.”
Lý Hoán Vĩ hừ cười hai tiếng, tay nhanh như chớp chạm vào sờ xuống đũng quần của Thịnh Tuyết Tản, bằng phẳng.
Như cảm thấy bẩn thỉu, Lý Hoán Vĩ lấy khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau từng ngón tay, sau đó lại tùy ý ném thẳng chiếc khăn tay đi. Lúc đi còn đạp lên chiếc khăn một cái, như thể thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Thịnh Tuyết Tản nhìn ông ta biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa ở góc đường, lúc này mới lộ ra vẻ âm trầm, mang theo cơn giận trở về Tây xưởng.
Còn chưa đi vào, đã thấy có thái giám lén lút trốn ở ngoài cửa giống như đang hóng gió.
Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, mặc dù cảm thấy không có khả năng, nhưng hắn vẫn lặng lẽ rời đi, đi theo con đường đi ngang qua Tây xưởng, đi thẳng đến phòng giam giữ Lô Vãn.
Quả nhiên bên trong có âm thanh.
Lô Vãn hét lên, còn có tiếng mắng chửi gay gắt.
Bên trong binh binh bàng bàng cực kỳ hỗn loạn, khi Thịnh Tuyết Tản đẩy cửa ra thì Lô Vãn đang giơ một ngọn đèn dầu lên, một thái giám mặc quan phục Tây xưởng đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Nhìn thấy người tới, Lô Vãn cũng không thu lực, thuận thế đánh đèn dầu lên đầu thái giám, ngọn lửa bắt lên tóc, nhanh chóng cháy sém một mảnh. Thái giám không kịp phản kháng, chỉ biết lăn lộn trên mặt đất để dập lửa.
Lăn đến một nửa thì gặp phải chướng ngại vật, hắn ta giương mắt nhìn thì thấy một đôi giày dệt vàng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt âm trầm của Thịnh Tuyết Tản.
“Kéo xuống.” Thịnh Tuyết Tản phân phó.
Lập tức có mấy thị vệ tới, bắt lấy thái giám, sau đó kéo đi như kéo chó chết.
Lô Vãn thở hổn hển, nàng đặt đèn dầu lên bàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Tuyết Tản, trong mắt đã rưng rưng nước mắt: “Thịnh đốc chủ.”
Tim của Thịnh Tuyết Tản như sắp vỡ vụn. Khăn trước ngực như một ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực hắn, mấy chục năm lạnh lùng như một bắt đầu vỡ vụn dưới những giọt nước mắt của Lô Vãn.
Nữ nhân xinh đẹp là những kẻ giỏi lừa dối nhất. Thịnh Tuyết Tản thầm niệm mấy lần trong lòng, khi ngước mắt lên lần nữa đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
“Chuyển đến trạch viện khác, Hoàng thượng hạ lệnh điều tra xem ngươi có hạ độc hay không.” Thịnh Tuyết Tản thản nhiên mở miệng.
Lô Vãn vốn là người khôn khéo, từ nhỏ nàng đã rất giỏi dò xét tâm tư người khác, cho nên mới có thể lăn lộn dưới tay Lý Cảnh Hòa thuận buồm xuôi gió như vậy. Xét thấy thái độ của Thịnh Tuyết Tản đối với mình đã có chút thay đổi, Lô Vãn lập tức thay đổi sách lược, đưa tay nhanh chóng nắm lấy tay Thịnh Tuyết Tản.
Bàn tay của Thịnh Tuyết Tản lạnh lẽo như một khối băng. Lô Vãn lại không buông tay, hai tay nắm lấy tay Thịnh Tuyết Tản, như thể muốn sưởi ấm cho hắn mà giơ tay lên thở ra hơi nóng: “Tay của Thịnh đốc chủ lạnh quá.”
Thịnh Tuyết Tản rút mạnh tay về, sức lực quá lớn, cho nên suýt chút nữa thì Lô Vãn té ngã.
“Không nhọc Dao phi nương nương lo lắng.” Thịnh Tuyết Tản tức giận nói.
Lô Vãn bất động, quyết tâm muốn bám víu vào hắn, vậy nên nàng đáng thương nói: “Ta bị đuổi từ trong cung đến đây. Chẳng lẽ Thịnh đốc chủ ghét bỏ ta sao?”
Thịnh Tuyết Tản tự biết mình nói không lại nàng, cho nên chỉ sai người dẫn nàng đến chỗ ở mới, cách phòng hắn không xa, hắn nhìn Lô Vãn đi vào phòng, hạ nhân thay nàng đóng cửa lại, sau đó hắn mới tiến vào phòng mình.
Nằm ở trên giường, vuốt ve hạ thân của mình, Thịnh Tuyết Tản thở ra một hơi đầy tức giận, chuyện hôm nay cứ coi như hắn bị quỷ mê hoặc đầu óc, mình là thái giám, tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm. Hắn nắm lấy chiếc khăn vuông trước ngực, đó là vật dơ bẩn dính máu luôn nhắc nhở hắn, phân rõ hiện thực, chớ sinh ra tâm tư thấp hèn.
Lô Vãn lại không có thừa tâm tư nghĩ đến tình yêu, vừa vào phòng, nàng thấy đã chuẩn bị sẵn nước nóng. Nàng tắm rửa sạch sẽ. Thịnh Tuyết Tản nói muốn điều tra chuyện nàng hạ độc, thực ra đây là một chuyện rất khó. Phấn hoa ánh trăng rất khó tìm, chỉ cần nàng cắn chết nói đây là thứ mình dùng từ nhỏ, không biết nó tương khắc với vật khác tạo thành thương tổn cho Hoàng thượng.
Nhưng tên thuật sĩ Lý Hoán Vĩ kia, Lô Vãn híp mắt lại, suy nghĩ đối sách, bởi vì hôm nay tâm trạng lên xuống thất thương, cho nên cuối cùng nàng đã ngủ thiếp đi.
Thịnh Tuyết Tản nói là tra án, nhưng lại không đến phòng Lô Vãn, mà thay vào đó là đối chọi gay gắt với Lý Hoán Vĩ hơn.
Lý Cảnh Hòa không phát hiện mâu thuẫn giữa em trai và đại thái giám càng ngày càng kịch liệt, ngược lại ông ta ngày đêm nhớ nhung Lô Vãn. Mỗi đêm ngủ lại cung nào, ông ta đều không khỏi nhớ tới nụ cười của Lô Vãn.
Nếu Lô Vãn thật sự là rắn độc, vâỵ có phải nhổ bỏ răng độc của nàng thì có thể tiếp tục chung gối với nàng không?
Hắn đứng trước mặt Hoàng đế, cúi đầu quỳ gối, người có địa vị cao mấy ai để ý đến tâm tư của một tên thái giám, bọn họ không biết rằng khăn vuông dính máu trinh nữ của Dao phi đang đặt ở trong y phục bên người Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản cảm thấy mình điên rồi, dọc theo đường đi hắn cầm khăn vuông lau ngón tay, có mấy lần muốn ném đi, nhưng cuối cùng lại nhét vào trong ngực.
Lý Cảnh Hòa nhíu mày nhìn Lý Hoán Vĩ, Lý Hoán Vĩ nói thẳng: “Hoàng huynh, thần đệ bắt mạch đập của Dao phi, chắc chắn thân thể của Dao phi còn trong trắng.”
Thịnh Tuyết Tản cung kính cúi đầu: “Xin Hoàng thượng minh giám, có thể mời thái y đến kiểm tra.”
Trước kia Lý Cảnh Hòa cũng chưa từng nghe nói mạch đập có thể xác định sự trong trắng của nữ tử, trong lòng ông ta cho rằng mình hiểu lầm Lô Vãn. Nhưng thái y nói bên trong có thiếu hụt không thể là giả được, không biết chuyện này có thật sự liên quan gì đến Lô Vãn không.
Trong lòng ông ta có chút thiên vị, hơn nữa ông ta cũng có chút nghi ngờ đứa đệ đệ ruột lôi thôi lếch thếch của mình, vậy nên ông ta chỉ để Thịnh Tuyết Tạn đi điều tra xem Lô Vãn có hạ độc hay không.
“Hoàng huynh không tin thần đệ?” Lý Hoán Vĩ có chút bất mãn.
Đối mặt với Lý Hoán Vĩ, giọng điệu của Lý Cảnh Hòa hơi oán giận, chỉ để Lý Hoán Vĩ lui ra.
Lý Hoán Vĩ tức giận, vung tay áo bỏ đi. Ông ta bước những bước lớn, đuổi kịp Thịnh Tuyết Tản đang đi ra ngoài cung. Nhìn gương mặt trắng nõn như ngọc của Thịnh Tuyết Tản, Lý Hoán Vĩ nhếch môi cười nhạo: “Chẳng lẽ thái giám như ngươi phá thân cho Dao phi sao? Có cần ta đưa ngươi đến Tịnh thân phòng cắt lần thứ hai không?”
Trên mặt Thịnh Tuyết Tản không lộ ra bất kỳ cảm xúc không vui nào, hắn rất cung kính hành lễ với Lý Hoán Vĩ: “Vương gia cát tường.”
Lý Hoán Vĩ hừ cười hai tiếng, tay nhanh như chớp chạm vào sờ xuống đũng quần của Thịnh Tuyết Tản, bằng phẳng.
Như cảm thấy bẩn thỉu, Lý Hoán Vĩ lấy khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau từng ngón tay, sau đó lại tùy ý ném thẳng chiếc khăn tay đi. Lúc đi còn đạp lên chiếc khăn một cái, như thể thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Thịnh Tuyết Tản nhìn ông ta biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa ở góc đường, lúc này mới lộ ra vẻ âm trầm, mang theo cơn giận trở về Tây xưởng.
Còn chưa đi vào, đã thấy có thái giám lén lút trốn ở ngoài cửa giống như đang hóng gió.
Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, mặc dù cảm thấy không có khả năng, nhưng hắn vẫn lặng lẽ rời đi, đi theo con đường đi ngang qua Tây xưởng, đi thẳng đến phòng giam giữ Lô Vãn.
Quả nhiên bên trong có âm thanh.
Lô Vãn hét lên, còn có tiếng mắng chửi gay gắt.
Bên trong binh binh bàng bàng cực kỳ hỗn loạn, khi Thịnh Tuyết Tản đẩy cửa ra thì Lô Vãn đang giơ một ngọn đèn dầu lên, một thái giám mặc quan phục Tây xưởng đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Nhìn thấy người tới, Lô Vãn cũng không thu lực, thuận thế đánh đèn dầu lên đầu thái giám, ngọn lửa bắt lên tóc, nhanh chóng cháy sém một mảnh. Thái giám không kịp phản kháng, chỉ biết lăn lộn trên mặt đất để dập lửa.
Lăn đến một nửa thì gặp phải chướng ngại vật, hắn ta giương mắt nhìn thì thấy một đôi giày dệt vàng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt âm trầm của Thịnh Tuyết Tản.
“Kéo xuống.” Thịnh Tuyết Tản phân phó.
Lập tức có mấy thị vệ tới, bắt lấy thái giám, sau đó kéo đi như kéo chó chết.
Lô Vãn thở hổn hển, nàng đặt đèn dầu lên bàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Tuyết Tản, trong mắt đã rưng rưng nước mắt: “Thịnh đốc chủ.”
Tim của Thịnh Tuyết Tản như sắp vỡ vụn. Khăn trước ngực như một ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực hắn, mấy chục năm lạnh lùng như một bắt đầu vỡ vụn dưới những giọt nước mắt của Lô Vãn.
Nữ nhân xinh đẹp là những kẻ giỏi lừa dối nhất. Thịnh Tuyết Tản thầm niệm mấy lần trong lòng, khi ngước mắt lên lần nữa đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
“Chuyển đến trạch viện khác, Hoàng thượng hạ lệnh điều tra xem ngươi có hạ độc hay không.” Thịnh Tuyết Tản thản nhiên mở miệng.
Lô Vãn vốn là người khôn khéo, từ nhỏ nàng đã rất giỏi dò xét tâm tư người khác, cho nên mới có thể lăn lộn dưới tay Lý Cảnh Hòa thuận buồm xuôi gió như vậy. Xét thấy thái độ của Thịnh Tuyết Tản đối với mình đã có chút thay đổi, Lô Vãn lập tức thay đổi sách lược, đưa tay nhanh chóng nắm lấy tay Thịnh Tuyết Tản.
Bàn tay của Thịnh Tuyết Tản lạnh lẽo như một khối băng. Lô Vãn lại không buông tay, hai tay nắm lấy tay Thịnh Tuyết Tản, như thể muốn sưởi ấm cho hắn mà giơ tay lên thở ra hơi nóng: “Tay của Thịnh đốc chủ lạnh quá.”
Thịnh Tuyết Tản rút mạnh tay về, sức lực quá lớn, cho nên suýt chút nữa thì Lô Vãn té ngã.
“Không nhọc Dao phi nương nương lo lắng.” Thịnh Tuyết Tản tức giận nói.
Lô Vãn bất động, quyết tâm muốn bám víu vào hắn, vậy nên nàng đáng thương nói: “Ta bị đuổi từ trong cung đến đây. Chẳng lẽ Thịnh đốc chủ ghét bỏ ta sao?”
Thịnh Tuyết Tản tự biết mình nói không lại nàng, cho nên chỉ sai người dẫn nàng đến chỗ ở mới, cách phòng hắn không xa, hắn nhìn Lô Vãn đi vào phòng, hạ nhân thay nàng đóng cửa lại, sau đó hắn mới tiến vào phòng mình.
Nằm ở trên giường, vuốt ve hạ thân của mình, Thịnh Tuyết Tản thở ra một hơi đầy tức giận, chuyện hôm nay cứ coi như hắn bị quỷ mê hoặc đầu óc, mình là thái giám, tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm. Hắn nắm lấy chiếc khăn vuông trước ngực, đó là vật dơ bẩn dính máu luôn nhắc nhở hắn, phân rõ hiện thực, chớ sinh ra tâm tư thấp hèn.
Lô Vãn lại không có thừa tâm tư nghĩ đến tình yêu, vừa vào phòng, nàng thấy đã chuẩn bị sẵn nước nóng. Nàng tắm rửa sạch sẽ. Thịnh Tuyết Tản nói muốn điều tra chuyện nàng hạ độc, thực ra đây là một chuyện rất khó. Phấn hoa ánh trăng rất khó tìm, chỉ cần nàng cắn chết nói đây là thứ mình dùng từ nhỏ, không biết nó tương khắc với vật khác tạo thành thương tổn cho Hoàng thượng.
Nhưng tên thuật sĩ Lý Hoán Vĩ kia, Lô Vãn híp mắt lại, suy nghĩ đối sách, bởi vì hôm nay tâm trạng lên xuống thất thương, cho nên cuối cùng nàng đã ngủ thiếp đi.
Thịnh Tuyết Tản nói là tra án, nhưng lại không đến phòng Lô Vãn, mà thay vào đó là đối chọi gay gắt với Lý Hoán Vĩ hơn.
Lý Cảnh Hòa không phát hiện mâu thuẫn giữa em trai và đại thái giám càng ngày càng kịch liệt, ngược lại ông ta ngày đêm nhớ nhung Lô Vãn. Mỗi đêm ngủ lại cung nào, ông ta đều không khỏi nhớ tới nụ cười của Lô Vãn.
Nếu Lô Vãn thật sự là rắn độc, vâỵ có phải nhổ bỏ răng độc của nàng thì có thể tiếp tục chung gối với nàng không?