Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 43



Lô Vãn đi vào, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lý Cảnh Hoà, thấy sắc mặt bất ngờ của Lý Cảnh Hoà, nàng rất biết điều không nói chuyện, mà chỉ lẳng lặng đứng sang một bên.
Hoàng hậu bên cạnh cũng khóc đến lê hoa đái vũ*, mắt thấy bà ta không chống đỡ được nữa, tỳ nữ của bà ta đưa tay đỡ lấy thân hình sắp ngã của bà ta, Lý Cảnh Hoà đứng bên cạnh chắp tay sau lưng, không hề có ý định giúp đỡ.
(*)Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Tả tướng là phụ thân của Dư thị, ông ta liếc mắt nhìn những người mặt tái xanh đang túm tụm trong đám đông, quả nhiên cũng có vài người hơi giống Dư thị. Mặc dù phụ thân của mình đang đứng trước bờ vực của cái chết, nhưng bà ta là quốc mẫu, cho nên cũng không mất đi phong độ của mình.
“Nếu nàng mệt thì về trước đi.” Dường như cuối cùng Lý Cảnh Hoà cũng nhớ tới thân phận của nữ nhân bên cạnh mình, ông ta quay đầu nhìn Dư thị nói.
“Hoàng Thượng, thần thiếp muốn thấy phụ thân bình an vô sự.” Dư thị cầu xin, trên khuôn mặt dịu dàng, hiền lành dính đầy nước mắt.
“Có Hành Diệp ra tay, trẫm rất yên tâm. Nếu Hoàng hậu thật sự lo lắng, thì có thể đến y quán chăm sóc.” Cuối cùng Lý Cảnh Hoà cũng không đành lòng, Hoàng hậu đã thành hôn với ông ta nhiều năm như vậy, dù sao tình nghĩa vẫn còn đó.
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Dư thị hành lễ với ông ta, sau đó được tỳ nữ đỡ xuống đài, đi theo người của Thái y viện đến y quán.
Thấy đã đưa Tả tướng đi, Ngự Lâm Quân vẫn đang kiểm tra bên trong, bọn họ phát hiện trên chén rượu của Tả tướng có điều bất thường, sau đó đưa cho Lý Hoán Vĩ xem, Lý Hoán Vĩ dùng một cây kim bạc để kiểm tra xem đó là loại độc gì.
Cung nhân hầu hạ Tả tướng đã bị giam giữ, người nọ đang quỳ gối bên dưới không ngừng dập đầu, chỉ nói mình bị ma quỷ ám. Không ngờ, Lý Hoán Vĩ lại không quan tâm, ông ta bước lên phía trước đổ một lọ thuốc vào miệng hắn ta, một lúc sau, vẻ mặt cung nhân trở nên ngẩn ngơ, nói thẳng ra mình bị Yên gia xúi giục.
Hữu tướng Yến Tùy An nhảy dựng lên, chỉ vào người bên dưới mắng hắn ta ăn nói bừa bãi, ngậm máu phun người.
Cung nhân kia lấy từ trong lòng ra một miếng ngọc bội, mặt trên còn khắc con dấu của Yến gia.
Bên dưới không ngừng tranh cãi ầm ĩ, Lý Cảnh Hoà bày ra biểu cảm không được tranh cãi. Lô Vãn liếc mắt nhìn xung quanh, thấy Thịnh Tuyết Tản đang đứng trong góc nhìn trò hề trước mặt, nhận thấy tầm mắt của Lô Vãn, ánh mắt của hắn và nàng giao nhau trong chốc lát rồi lập tức rời đi, ngón tay không ngừng vân vê hạt Phật châu trong tay, như thể trên đó vẫn còn hương vị của nàng.
“Ái phi về cung trước đi.” Lý Cảnh Hòa thấy tình hình vẫn tiếp tục phát triển, thì dặn dò người bên cạnh tiễn các phi tần hồi cung.
Trước triều và hậu cung không liên quan gì đến nhau, ông ta cũng không muốn các phi tần hậu cung biết quá nhiều.
Lô Vãn không cưỡng cầu, nàng ngoan ngoãn hành lễ rồi rời đi, trước khi đi, nàng còn săn sóc bảo Hoàng Thượng đừng tức giận, thân thể quan trọng hơn.
Tiếng giằng co phía sau cách càng lúc càng xa, Lô Vãn cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu. Thịnh Tuyết Tản muốn tự mình làm, vậy thì để hắn ra tay từ bên đó đi, dù sao hắn đã giăng bẫy lâu như vậy, nên đương nhiên nàng phải cho hắn thể diện.
Ban đêm Thịnh Tuyết Tản vẫn đến, trên người mang theo hơi ẩm và mùi máu.
Tóc của hắn vẫn còn ướt, vừa nhìn đã biết là hắn tắm rửa rồi mới tới. Lô Vãn đang ngồi bên ánh nến phối thuốc, bởi vì Thịnh Tuyết Tản mở cửa khiến gió lọt vào phòng, cho nên ngọn lửa nến khẽ lay động, nàng ngẩng đầu lên, cười với Thịnh Tuyết Tản: “Chàng xong rồi sao?” 
Thịnh Tuyết Tản ngồi xuống bên cạnh nàng uống trà: “Ban tối thẩm vấn hắn ta đã khai ra hết rồi, bây giờ chỉ đợi đến bình minh viết chiết tử trình lên thôi.” 
Hắn vòng tay ôm lấy nàng, Lô Vãn vuốt mái tóc hơi ẩm ướt của hắn: “Chàng cũng đâu cần vội như vậy, chàng đến đây tắm cũng được mà.” 
Ngón tay nàng vuốt từ ngọn tóc đến ngực hắn.
“Ta muốn tắm rửa sạch sẽ rồi mới tới gặp nàng.” Thịnh Tuyết Tản đặt tách trà xuống.
Lô Vãn nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, để mình có thể ra tay thuận tiện hơn, Thịnh Tuyết Tản đã làm rối loạn tiền triều và buộc Lý Cảnh Hoà phải tìm Lý Hoán Vĩ về sớm.
Nàng không chịu được việc tiếp tục hư tình giả ý với Lý Cảnh Hòa trong hậu cung nữa, Thịnh Tuyết Tản cũng vậy, mỗi lần Lô Vãn cười đùa với Lý Cảnh Hoà hắn đều cảm thấy cực kỳ ghen ghét. Nhưng hắn luôn cảm thấy tự ti, cũng không biết phải làm sao trước tình yêu chân thành của Lô Vãn.
Có lẽ nàng có thể tìm được một người trợ giúp tốt hơn hắn. Có đôi khi hắn ôm Lô Vãn vào ban đêm, thấy vẻ mặt ngủ yên của nàng, hắn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nhưng khi Lô Vãn tỉnh lại hôn lên mặt hắn, híp mắt lại làm nũng với hắn nói nàng không muốn đứng dậy, thì hắn lại không muốn buông tay nàng ra.
Trên người Lô Vãn có mùi thơm sau khi tắm xong, nàng nhào vào vòng tay của Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản ôm nàng nở nụ cười: “Có chuyện gì vậy?” 
Lô Vãn rầm rì, cuối cùng vùi đầu vào cổ Thịnh Tuyết Tản, rầu rĩ nói: “Sao chàng lại tốt như vậy, ta rất yêu chàng.” 
Một câu nói của nàng khiến Thịnh Tuyết Tản có chút luống cuống tay chân, hắn nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, hắn có cảm giác tay của mình cũng không còn nghe theo sai khiến của bản thân nữa, bàn tay đang ôm Lô Vãn dường như đang bay lên bầu trời.
Cuối cùng, hắn vẫn lấy lại tinh thần, hôn nhẹ lên trán Lô Vãn: “Ta cũng yêu nàng.” 
Hai người ôm nhau mà ngủ, sau khi thổi tắt nến, Lô Vãn nghe Thịnh Tuyết Tản nói: “Chúng ta đến phương bắc đi, lão sư vốn là người phương bắc, dù sao ở đó cũng tự do hơn nhiều.” 
Tự do là một từ rất xa vời, bọn họ bày mưu tính kế lâu như vậy cũng chỉ vì tự do mà thôi.
Thịnh Tuyết Tản hiếm khi nhắc đến chuyện này, hắn giống như một cây lục bình không có rễ, trôi nổi trước triều, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt. Có lẽ trước kia hắn không mưu cầu gì cả, cho nên mới được Lý Cảnh Hoà phong lên vị trí cao như vậy.
“Chúng ta đến phương bắc, vậy mùa đông có thể thấy tuyết rơi bên đó.” Giọng nói của Lô Vãn cũng rất mong chờ: “Kinh thành cũng giống như Vân Điền vậy, cả hai đều không có tuyết.” 
“Có lẽ chúng ta sẽ nhìn thấy cảnh tượng giống như tên của chàng, trong chén bạc đựng tuyết.”
Hai người thì thầm một lúc lâu, cuối cùng Lô Vãn mơ màng ngủ thiếp đi, Thịnh Tuyết Tản cũng dựa vào nàng chìm vào giấc ngủ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...