Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản
Chương 37
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tinh thần của Lô Vãn vẫn đang trong trạng thái mê man.
Tối hôm qua, Thịnh Tuyết Tản ngoài miệng nói sẽ đưa nàng đi tắm, nhưng khi trở về hắn lại tha thiết mong chờ nhìn những đồ vật còn lại chưa sử dụng. Mặc dù Lô Vãn vùi đầu thật thấp để cố gắng không nhìn chúng, nhưng giọng điệu của Thịnh Tuyết Tản rất tủi thân, vậy nên nàng đành phải nhượng bộ.
Mãi cho đến khi truyền đến tiếng người gõ mõ cầm canh, cách thời gian lên triều không còn sớm nữa, hắn mới bằng lòng thu tay lại. Thịnh Tuyết Tản đưa nàng đi tắm, cuối cùng giúp nàng mặc y phục rồi bế nàng lên xe ngựa.
Trong xe ngựa lắc lư, nhưng nàng vẫn có thể ngủ yên trong vòng tay của Thịnh Tuyết Tản.
Hôm qua trước tường cung không có ai, hắn ôm Lô Vãn xoay người mà qua, Nguyên Bảo và Lê Nô đã đợi bên dưới từ lâu, khi thấy bọn họ đi vào, thì Lê Nô vội vàng đi tới.
Thịnh Tuyết Tản đánh thức Lô Vãn, Lô Vãn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy sườn mặt kề gần của Thịnh Tuyết Tản, thì nhẹ nhàng hôn cằm hắn hai cái, rồi lại nhắm mắt lại.
Thịnh Tuyết Tản bất đắc dĩ, trong cung cấm đi xe ngựa, kiệu lại dễ bị người khác phát hiện, cho nên chỉ có thể để Lô Vãn tự mình về cung.
Đêm qua hắn thèm muốn nhan sắc của nàng không biết tiết chế, vậy nên lúc tiến cung đã hơi muộn một chút, nếu không hắn có thể trực tiếp đưa nàng hồi cung rồi.
Nhắm mắt lại không được bao lâu, Lô Vãn lại mở mắt ra. Nhìn dáng vẻ rối rắm của Thịnh Tuyết Tản, hắn là muốn mạo hiểm nguy cơ bị Lý Cảnh Hoà giáng tội để đưa mình hồi cung.
“Ta có thể tự về được mà.” Giọng nói của Lô Vãn có chút khàn.
Nàng đứng lên, thấy trời đã không còn sớm nữa, hắn phải tranh thủ vào triều, vậy nên Lô Vãn bảo hắn mau đi, nàng cùng Lê Nô và Nguyên Bảo có thể tự hồi cung được.
Thịnh Tuyết Tản đi vài bước thì lại quay đầu lại nhìn, thấy bọn họ đi xa rồi mới tăng tốc bước chân, tranh thủ kịp thời gian, đuổi kịp đại quân vào triều.
Thái y bên cạnh nhìn Thịnh Tuyết Tản đang lặng lẽ đi bên cạnh mình, ông ta luôn cảm thấy khuôn mặt nham hiểm xảo quyệt mất nhân tính của hắn đã có chút nhân khí hơn ngày thường. Ông ta còn chưa kịp cẩn thận nhìn kỹ thì đã thấy Thịnh Tuyết Tản lạnh lùng lườm mình một cái, như thể hắn coi ông ta là một loại rác rưởi hèn mọn vậy.
Tất cả chỉ là ảo giác. Đại phu Ngự Sử tức giận nhăn mũi, ông ta thề sẽ dâng thư mắng hắn vài lần.
Thịnh Tuyết Tản đã tìm được chứng cứ phạm tội của Tề gia, nhưng dù vậy hắn cũng không thể một lưới bắt hết bọn họ, Lý Cảnh Hoà đầy rẫy dã tâm, ông ta trấn ép bằng chứng cứ phạm tội.
Trong lúc nhất thời, triều đình nhìn có vẻ như bình tĩnh, nhưng trên thực tế bên trong lại đang nổi sóng cuồn cuộn.
Nhìn cung nhân xung quanh, tuy sắc mặt bọn họ đều tỏ ra cung kính, nhưng trong lòng lại không ngừng giở thủ đoạn, muốn có được vinh quang cao hơn và lâu dài hơn.
Trước triều bị chia rẽ, hậu cung cũng khó mà qua.
Thịnh Tuyết Tản dặn dò người của Tây Xưởng điều tra cẩn thận, có tin tức gì phải báo cáo cho Hoàng Thượng trước tiên.
Mấy ngày nay Lý Cảnh Hoà bị vây hãm trong Ngự Thư Phòng, ông ta thậm chí còn không có thời gian trở về tẩm cung của mình, chứ đừng nói đến việc lâm hạnh hậu cung. Từ trước đến nay Lô Vãn diễn trò rất trọn vẹn, nàng luôn sai hạ nhân đến tặng canh tặng điểm tâm, rõ ràng là thứ khó ăn do Ngân Đĩnh làm, nhưng nàng lại nói đây là lần đầu tiên mình làm, cho nên muốn dâng cho Hoàng Thượng nếm thử.
Mấy lần Thịnh Tuyết Tản thấy Lý Cảnh Hoà bóp mũi uống một ngụm canh, nguyên liệu đều là nguyên liệu tốt, nhưng mùi vị lại rất kỳ lạ. Sau đó, xung quanh không ai thấy thì Lý Cảnh Hòa sẽ không uống nữa, Lô Vãn sai người tới, ông ta bảo người ra nhận đồ, sau đó lại ban chút thưởng để cung nhân mang đi.
Việc thu thập chứng cứ phạm tội gần như đã xong, bây giờ chỉ còn thiếu một cái cớ nữa thôi.
Trong những ngày này, thế gia rõ ràng luôn hành động như rùa đen rụt cổ, không ai dám phạm phải điều cấm kỵ, hơn nữa còn làm ra dáng vẻ trung thần đầy tớ hy sinh vì nghĩa đến cùng cực. Mấy lần Lý Cảnh Hoà muốn gây khó dễ, nhưng khổ nỗi lại không tìm được lý do, tức giận sinh nhiệt khiến trên miệng ông ta nổi lên mấy nốt phồng rộp. Thái y chẩn đoán, sau đó sắc vài toa thuốc cho ông ta uống xong thì hoả khí cũng tiêu tan, nhưng người lại càng không có ham muốn gì.
Thỉnh thoảng khi đến cung của Lô Vãn, ông ta cũng chỉ nắm lấy tay nàng, nói chút chuyện với nàng và ban đêm ngủ lại, chỉ khi ở chỗ của Lô Vãn, ông ta mới có thể ngủ ngon, và không bị trên triều hỗn loạn làm cho phiền lòng.
Tối hôm qua, Thịnh Tuyết Tản ngoài miệng nói sẽ đưa nàng đi tắm, nhưng khi trở về hắn lại tha thiết mong chờ nhìn những đồ vật còn lại chưa sử dụng. Mặc dù Lô Vãn vùi đầu thật thấp để cố gắng không nhìn chúng, nhưng giọng điệu của Thịnh Tuyết Tản rất tủi thân, vậy nên nàng đành phải nhượng bộ.
Mãi cho đến khi truyền đến tiếng người gõ mõ cầm canh, cách thời gian lên triều không còn sớm nữa, hắn mới bằng lòng thu tay lại. Thịnh Tuyết Tản đưa nàng đi tắm, cuối cùng giúp nàng mặc y phục rồi bế nàng lên xe ngựa.
Trong xe ngựa lắc lư, nhưng nàng vẫn có thể ngủ yên trong vòng tay của Thịnh Tuyết Tản.
Hôm qua trước tường cung không có ai, hắn ôm Lô Vãn xoay người mà qua, Nguyên Bảo và Lê Nô đã đợi bên dưới từ lâu, khi thấy bọn họ đi vào, thì Lê Nô vội vàng đi tới.
Thịnh Tuyết Tản đánh thức Lô Vãn, Lô Vãn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy sườn mặt kề gần của Thịnh Tuyết Tản, thì nhẹ nhàng hôn cằm hắn hai cái, rồi lại nhắm mắt lại.
Thịnh Tuyết Tản bất đắc dĩ, trong cung cấm đi xe ngựa, kiệu lại dễ bị người khác phát hiện, cho nên chỉ có thể để Lô Vãn tự mình về cung.
Đêm qua hắn thèm muốn nhan sắc của nàng không biết tiết chế, vậy nên lúc tiến cung đã hơi muộn một chút, nếu không hắn có thể trực tiếp đưa nàng hồi cung rồi.
Nhắm mắt lại không được bao lâu, Lô Vãn lại mở mắt ra. Nhìn dáng vẻ rối rắm của Thịnh Tuyết Tản, hắn là muốn mạo hiểm nguy cơ bị Lý Cảnh Hoà giáng tội để đưa mình hồi cung.
“Ta có thể tự về được mà.” Giọng nói của Lô Vãn có chút khàn.
Nàng đứng lên, thấy trời đã không còn sớm nữa, hắn phải tranh thủ vào triều, vậy nên Lô Vãn bảo hắn mau đi, nàng cùng Lê Nô và Nguyên Bảo có thể tự hồi cung được.
Thịnh Tuyết Tản đi vài bước thì lại quay đầu lại nhìn, thấy bọn họ đi xa rồi mới tăng tốc bước chân, tranh thủ kịp thời gian, đuổi kịp đại quân vào triều.
Thái y bên cạnh nhìn Thịnh Tuyết Tản đang lặng lẽ đi bên cạnh mình, ông ta luôn cảm thấy khuôn mặt nham hiểm xảo quyệt mất nhân tính của hắn đã có chút nhân khí hơn ngày thường. Ông ta còn chưa kịp cẩn thận nhìn kỹ thì đã thấy Thịnh Tuyết Tản lạnh lùng lườm mình một cái, như thể hắn coi ông ta là một loại rác rưởi hèn mọn vậy.
Tất cả chỉ là ảo giác. Đại phu Ngự Sử tức giận nhăn mũi, ông ta thề sẽ dâng thư mắng hắn vài lần.
Thịnh Tuyết Tản đã tìm được chứng cứ phạm tội của Tề gia, nhưng dù vậy hắn cũng không thể một lưới bắt hết bọn họ, Lý Cảnh Hoà đầy rẫy dã tâm, ông ta trấn ép bằng chứng cứ phạm tội.
Trong lúc nhất thời, triều đình nhìn có vẻ như bình tĩnh, nhưng trên thực tế bên trong lại đang nổi sóng cuồn cuộn.
Nhìn cung nhân xung quanh, tuy sắc mặt bọn họ đều tỏ ra cung kính, nhưng trong lòng lại không ngừng giở thủ đoạn, muốn có được vinh quang cao hơn và lâu dài hơn.
Trước triều bị chia rẽ, hậu cung cũng khó mà qua.
Thịnh Tuyết Tản dặn dò người của Tây Xưởng điều tra cẩn thận, có tin tức gì phải báo cáo cho Hoàng Thượng trước tiên.
Mấy ngày nay Lý Cảnh Hoà bị vây hãm trong Ngự Thư Phòng, ông ta thậm chí còn không có thời gian trở về tẩm cung của mình, chứ đừng nói đến việc lâm hạnh hậu cung. Từ trước đến nay Lô Vãn diễn trò rất trọn vẹn, nàng luôn sai hạ nhân đến tặng canh tặng điểm tâm, rõ ràng là thứ khó ăn do Ngân Đĩnh làm, nhưng nàng lại nói đây là lần đầu tiên mình làm, cho nên muốn dâng cho Hoàng Thượng nếm thử.
Mấy lần Thịnh Tuyết Tản thấy Lý Cảnh Hoà bóp mũi uống một ngụm canh, nguyên liệu đều là nguyên liệu tốt, nhưng mùi vị lại rất kỳ lạ. Sau đó, xung quanh không ai thấy thì Lý Cảnh Hòa sẽ không uống nữa, Lô Vãn sai người tới, ông ta bảo người ra nhận đồ, sau đó lại ban chút thưởng để cung nhân mang đi.
Việc thu thập chứng cứ phạm tội gần như đã xong, bây giờ chỉ còn thiếu một cái cớ nữa thôi.
Trong những ngày này, thế gia rõ ràng luôn hành động như rùa đen rụt cổ, không ai dám phạm phải điều cấm kỵ, hơn nữa còn làm ra dáng vẻ trung thần đầy tớ hy sinh vì nghĩa đến cùng cực. Mấy lần Lý Cảnh Hoà muốn gây khó dễ, nhưng khổ nỗi lại không tìm được lý do, tức giận sinh nhiệt khiến trên miệng ông ta nổi lên mấy nốt phồng rộp. Thái y chẩn đoán, sau đó sắc vài toa thuốc cho ông ta uống xong thì hoả khí cũng tiêu tan, nhưng người lại càng không có ham muốn gì.
Thỉnh thoảng khi đến cung của Lô Vãn, ông ta cũng chỉ nắm lấy tay nàng, nói chút chuyện với nàng và ban đêm ngủ lại, chỉ khi ở chỗ của Lô Vãn, ông ta mới có thể ngủ ngon, và không bị trên triều hỗn loạn làm cho phiền lòng.