Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản
Chương 31
Lý Cảnh Hoà đang ở trong Ngự Thư Phòng, sắc mặt ông ta đỏ đến bất thường, ông ta đỡ án thư thở hổn hển, hiển nhiên là tức giận dẫn đến tức ngực, nhưng ông ta lại không hề nôn ra máu.
Thái y lo lắng đến mức xoay vòng vòng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, nhưng triệu chứng của Hoàng Thượng lúc này thực sự rất khó chịu.
Nếu không thể nôn ra máu ứ đọng thì sao mà tốt lên được.
Thái y run rẩy mong thời gian trôi qua từng chút một, đúng lúc này Thịnh Tuyết Tản bước vào. Lý Cảnh Hòa liếc mắt nhìn thái y đang co đầu rụt đuôi, ông ta hít thở vài hơi, đè nén nội tâm xao động, sau đó để thái y lui xuống.
“Viết thánh chỉ.” Lý Cảnh Hoà dặn dò thái giám tổng quản bắt đầu viết: “Đốc chủ Tây Xưởng nhận lệnh điều tra kỹ lưỡng về hành vi tham ô quan lương, bất kỳ kẻ nào nhúng tay vào chuyện tham ô quân lương đều bị phạt nặng. Nếu có kẻ nào không tuân thủ thì chém trước tâu sau.”
Thái giám tổng quản nghe vậy thì hoảng sợ, nhưng rõ ràng Hoàng Thượng rất tức giận, tiền bối phía dưới cụp mắt đùa nghịch ngọc bội treo bên hông, hắn ta chỉ có thể viết rõ đầu đuôi ngọn nguồn thánh chỉ rồi dâng lên cho Hoàng Thượng.
Lý Cảnh Hoà nhận lấy, nhìn qua một lượt, sau đó đóng con dấu lớn của mình, rồi ném vào ngực Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản cầm thánh chỉ rời khỏi cung, vừa nghĩ tới kế hoạch của bản thân, ngày mai có lẽ sẽ có nhiều tấu chương mắng chửi hắn được dâng lên như bông tuyết rơi, đến lúc đó, Lô Vãn sẽ bấm ngón tay tính xem trong hai người bọn họ ai là người bị mắng chửi nhiều nhất. Nghĩ đến đây, hắn khẽ cười.
Thấy người mặt lạnh như Diêm La bên cạnh đột nhiên cười ra tiếng. Thuộc hạ suýt chút nữa đã ngã ngựa. Bọn họ lại liếc trộm một cái, nhưng Thịnh Tuyết Tản đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đó.
Bên này Thịnh Tuyết Tản bận rộn.
Mà Lô Vãn bên này giờ thìn rồi mà vẫn chưa dậy.
Ngoài cung có khách không mời mà đến, Lê Nô chắp tay đứng trong cổng cung, những thuộc hạ khác trong cung đều cúi đầu làm việc riêng của mình, không ai dám tỏ vẻ mất tập trung.
Nguyên Bảo sống chung với mọi người rất hòa hợp.
Cậu ta đi đến bên cạnh Lê Nô, nhìn theo tầm mặt nàng ấy thì thấy một tỳ nữ đang quỳ trong hoa viên, sau đó tập trung nhìn kỹ lại thấy dưới bóng cây âm u có một phi tần đang đứng ở đó.
Đó là Tĩnh quý phi của Vương gia.
Vương gia quyền thế to lớn, trưởng nữ nhà ông ta tiến cung được phong làm quý phi khiến năm đó ông ta rất nở mày nở mặt.
Nhưng hôm nay.
Nghĩ đến tin tức truyền đến sáng nay thì Nguyên Bảo không khỏi thở dài. Đây chính là cách để kiếm sống dưới tay Thiên tử, nhưng không chừng một ngày nào đó mọi vinh hoa phú quý đều tan thành mây khói.
Thấy một cung nhân đi tới, tiểu cung nữ quỳ gối bên cạnh Tĩnh quý phi vội vàng nói: “Cầu xin đại nhân, bẩm báo với Dao phi nương nương, cứu chủ tử của ta với.”
Nguyên Bảo vừa nghe đã hiểu ra, mặc dù Tĩnh quý phi đang ở trong cung nhưng khó mà gặp được Hoàng Thượng, những phi tần khác cũng không dám nhận củ khoai nóng bỏng tay này, cho nên nàng ta chỉ có thể đặt cược vào Dao phi nương nương, muốn cầu xin Dao phi nương nương nói giúp gia tộc mình.
“Lê tỷ tỷ đi chuẩn bị cơm cho chủ tử trước đi, bây giờ cũng không còn sớm gì nữa, chủ tử cũng sắp dậy rồi.” Nguyên Bảo nhìn vẻ mặt vô cảm của Lê Nô, biết không ai có thể giúp được Tĩnh quý phi chuyện này: “Để ta đến khuyên nàng ấy quay về. Cung của chúng ta thường rất ít người tới, nhưng nếu thật sự bị người có ý đồ nhìn thấy, thì khó tránh dẫn tới hiểu lầm*.”
(*)落人口舌: Ý là bởi vì nói chuyện mà đưa tới hiểu lầm hoặc tranh chấp, thị phi.
Lê Nô gật đầu, xoay người rời đi. Nguyên Bảo cũng không chậm trễ, cậu ta bước lên phía trước đỡ Tĩnh quý phi dậy.
“Quý phi nương nương.” Nguyên Bảo nói với giọng chân thành: “Đừng làm khó nô tài, chủ tử của nô tài cũng không thể giúp gì được cho nương nương.”
Tĩnh quý phi là trưởng nữ của gia tộc, nàng ta rất thông thạo quy tắc trong cung, vậy nên nàng ta biết rõ lợi và hại trong chuyện này, nhưng nàng ta vẫn muốn cố gắng cược một ván. Lỡ như Dao phi thật sự có bản lĩnh, mê hoặc Hoàng Thượng, vậy nàng ta mất hết tiền tài thì có sao.
“Không khác gì nương nương, hôm nay trong cung ai cũng biết Hoàng Thượng tức giận đến mức nào.” Thấy Tĩnh quý phi rơi lệ, tỳ nữ bên cạnh nhanh chóng lấy khăn lau cho nàng ta, Nguyên Bảo đứng sang một bên nói tiếp: “Bây giờ, nào có ai dám nói chuyện này trước mặt Hoàng Thượng.”
“Nương nương. Người là quý phi trong cung, là gia phụ hoàng tộc. Người tạm thời tu sinh dưỡng tức*, sau này có hoàng tử, cũng có thể coi là huyết mạch Vương gia, dù sao như vậy cũng có thể che chở chút ít. Chỉ cần người còn ở trong cung, thì một ngày nào đó Vương gia vẫn sẽ được tha thứ.”
(*) Tu sinh dưỡng tức (修生养息): có thể hiểu là hồi phục, gìn giữ, gia cố cho lớn mạnh.
“Bây giờ nương nương đi cầu xin Hoàng Thượng khoan hồng, như vậy chỉ khiến Hoàng Thượng tức giận hơn mà thôi. Từ xưa đến nay hậu cung không can thiệp vào triều chính, nương nương đừng vì nhất thời nóng vội mà phạm vào điều cấm kỵ của Hoàng Thượng.”
“Nương nương, đừng làm tổn thương thân thể của mình.”
Nguyên Bảo thuyết phục, mười ngón tay thon dài mảnh khảnh của Tĩnh quý phi vặn xoắn miếng vải trong tay, hai mắt nàng ta sưng đỏ rất khiến người khác thương yêu.
Nhà của nàng ta lần này bị tịch thi, ngoài nàng ta ra, thì người trong nhà nàng ta đều bị lưu đày, sung quân, về sau nàng ta muốn nhận ân sủng cũng là một chuyện khó càng thêm khó.
Nhưng những lời của Nguyên Bảo cũng đánh thức nàng ta, nàng ta không nên tuyệt vọng mà làm bừa mọi cách như bây giờ. Cho dù Dao phi có năng lực tày trời thì cũng khó cứu được tình thế suy tàn của Vương gia.
Ngược lại, nếu Dao phi thật sự được sủng ái như vậy, Hoàng Thượng sẽ không nỡ trừng phạt nàng, đến lúc đó nàng ta khó mà chịu nổi lửa giận của Thiên Tử.
Sau khi tiễn Tĩnh quý phi đi, nhìn thân thể gầy gò của nàng ta được tỳ nữ nâng đỡ, Nguyên Bảo cảm thán một tiếng ơn vua khó dò, sau đó quay về làm chuyện của mình.
Thái y lo lắng đến mức xoay vòng vòng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, nhưng triệu chứng của Hoàng Thượng lúc này thực sự rất khó chịu.
Nếu không thể nôn ra máu ứ đọng thì sao mà tốt lên được.
Thái y run rẩy mong thời gian trôi qua từng chút một, đúng lúc này Thịnh Tuyết Tản bước vào. Lý Cảnh Hòa liếc mắt nhìn thái y đang co đầu rụt đuôi, ông ta hít thở vài hơi, đè nén nội tâm xao động, sau đó để thái y lui xuống.
“Viết thánh chỉ.” Lý Cảnh Hoà dặn dò thái giám tổng quản bắt đầu viết: “Đốc chủ Tây Xưởng nhận lệnh điều tra kỹ lưỡng về hành vi tham ô quan lương, bất kỳ kẻ nào nhúng tay vào chuyện tham ô quân lương đều bị phạt nặng. Nếu có kẻ nào không tuân thủ thì chém trước tâu sau.”
Thái giám tổng quản nghe vậy thì hoảng sợ, nhưng rõ ràng Hoàng Thượng rất tức giận, tiền bối phía dưới cụp mắt đùa nghịch ngọc bội treo bên hông, hắn ta chỉ có thể viết rõ đầu đuôi ngọn nguồn thánh chỉ rồi dâng lên cho Hoàng Thượng.
Lý Cảnh Hoà nhận lấy, nhìn qua một lượt, sau đó đóng con dấu lớn của mình, rồi ném vào ngực Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản cầm thánh chỉ rời khỏi cung, vừa nghĩ tới kế hoạch của bản thân, ngày mai có lẽ sẽ có nhiều tấu chương mắng chửi hắn được dâng lên như bông tuyết rơi, đến lúc đó, Lô Vãn sẽ bấm ngón tay tính xem trong hai người bọn họ ai là người bị mắng chửi nhiều nhất. Nghĩ đến đây, hắn khẽ cười.
Thấy người mặt lạnh như Diêm La bên cạnh đột nhiên cười ra tiếng. Thuộc hạ suýt chút nữa đã ngã ngựa. Bọn họ lại liếc trộm một cái, nhưng Thịnh Tuyết Tản đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đó.
Bên này Thịnh Tuyết Tản bận rộn.
Mà Lô Vãn bên này giờ thìn rồi mà vẫn chưa dậy.
Ngoài cung có khách không mời mà đến, Lê Nô chắp tay đứng trong cổng cung, những thuộc hạ khác trong cung đều cúi đầu làm việc riêng của mình, không ai dám tỏ vẻ mất tập trung.
Nguyên Bảo sống chung với mọi người rất hòa hợp.
Cậu ta đi đến bên cạnh Lê Nô, nhìn theo tầm mặt nàng ấy thì thấy một tỳ nữ đang quỳ trong hoa viên, sau đó tập trung nhìn kỹ lại thấy dưới bóng cây âm u có một phi tần đang đứng ở đó.
Đó là Tĩnh quý phi của Vương gia.
Vương gia quyền thế to lớn, trưởng nữ nhà ông ta tiến cung được phong làm quý phi khiến năm đó ông ta rất nở mày nở mặt.
Nhưng hôm nay.
Nghĩ đến tin tức truyền đến sáng nay thì Nguyên Bảo không khỏi thở dài. Đây chính là cách để kiếm sống dưới tay Thiên tử, nhưng không chừng một ngày nào đó mọi vinh hoa phú quý đều tan thành mây khói.
Thấy một cung nhân đi tới, tiểu cung nữ quỳ gối bên cạnh Tĩnh quý phi vội vàng nói: “Cầu xin đại nhân, bẩm báo với Dao phi nương nương, cứu chủ tử của ta với.”
Nguyên Bảo vừa nghe đã hiểu ra, mặc dù Tĩnh quý phi đang ở trong cung nhưng khó mà gặp được Hoàng Thượng, những phi tần khác cũng không dám nhận củ khoai nóng bỏng tay này, cho nên nàng ta chỉ có thể đặt cược vào Dao phi nương nương, muốn cầu xin Dao phi nương nương nói giúp gia tộc mình.
“Lê tỷ tỷ đi chuẩn bị cơm cho chủ tử trước đi, bây giờ cũng không còn sớm gì nữa, chủ tử cũng sắp dậy rồi.” Nguyên Bảo nhìn vẻ mặt vô cảm của Lê Nô, biết không ai có thể giúp được Tĩnh quý phi chuyện này: “Để ta đến khuyên nàng ấy quay về. Cung của chúng ta thường rất ít người tới, nhưng nếu thật sự bị người có ý đồ nhìn thấy, thì khó tránh dẫn tới hiểu lầm*.”
(*)落人口舌: Ý là bởi vì nói chuyện mà đưa tới hiểu lầm hoặc tranh chấp, thị phi.
Lê Nô gật đầu, xoay người rời đi. Nguyên Bảo cũng không chậm trễ, cậu ta bước lên phía trước đỡ Tĩnh quý phi dậy.
“Quý phi nương nương.” Nguyên Bảo nói với giọng chân thành: “Đừng làm khó nô tài, chủ tử của nô tài cũng không thể giúp gì được cho nương nương.”
Tĩnh quý phi là trưởng nữ của gia tộc, nàng ta rất thông thạo quy tắc trong cung, vậy nên nàng ta biết rõ lợi và hại trong chuyện này, nhưng nàng ta vẫn muốn cố gắng cược một ván. Lỡ như Dao phi thật sự có bản lĩnh, mê hoặc Hoàng Thượng, vậy nàng ta mất hết tiền tài thì có sao.
“Không khác gì nương nương, hôm nay trong cung ai cũng biết Hoàng Thượng tức giận đến mức nào.” Thấy Tĩnh quý phi rơi lệ, tỳ nữ bên cạnh nhanh chóng lấy khăn lau cho nàng ta, Nguyên Bảo đứng sang một bên nói tiếp: “Bây giờ, nào có ai dám nói chuyện này trước mặt Hoàng Thượng.”
“Nương nương. Người là quý phi trong cung, là gia phụ hoàng tộc. Người tạm thời tu sinh dưỡng tức*, sau này có hoàng tử, cũng có thể coi là huyết mạch Vương gia, dù sao như vậy cũng có thể che chở chút ít. Chỉ cần người còn ở trong cung, thì một ngày nào đó Vương gia vẫn sẽ được tha thứ.”
(*) Tu sinh dưỡng tức (修生养息): có thể hiểu là hồi phục, gìn giữ, gia cố cho lớn mạnh.
“Bây giờ nương nương đi cầu xin Hoàng Thượng khoan hồng, như vậy chỉ khiến Hoàng Thượng tức giận hơn mà thôi. Từ xưa đến nay hậu cung không can thiệp vào triều chính, nương nương đừng vì nhất thời nóng vội mà phạm vào điều cấm kỵ của Hoàng Thượng.”
“Nương nương, đừng làm tổn thương thân thể của mình.”
Nguyên Bảo thuyết phục, mười ngón tay thon dài mảnh khảnh của Tĩnh quý phi vặn xoắn miếng vải trong tay, hai mắt nàng ta sưng đỏ rất khiến người khác thương yêu.
Nhà của nàng ta lần này bị tịch thi, ngoài nàng ta ra, thì người trong nhà nàng ta đều bị lưu đày, sung quân, về sau nàng ta muốn nhận ân sủng cũng là một chuyện khó càng thêm khó.
Nhưng những lời của Nguyên Bảo cũng đánh thức nàng ta, nàng ta không nên tuyệt vọng mà làm bừa mọi cách như bây giờ. Cho dù Dao phi có năng lực tày trời thì cũng khó cứu được tình thế suy tàn của Vương gia.
Ngược lại, nếu Dao phi thật sự được sủng ái như vậy, Hoàng Thượng sẽ không nỡ trừng phạt nàng, đến lúc đó nàng ta khó mà chịu nổi lửa giận của Thiên Tử.
Sau khi tiễn Tĩnh quý phi đi, nhìn thân thể gầy gò của nàng ta được tỳ nữ nâng đỡ, Nguyên Bảo cảm thán một tiếng ơn vua khó dò, sau đó quay về làm chuyện của mình.