Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản
Chương 29
Lô Vãn ngủ một lúc rồi lại tỉnh, thấy Thịnh Tuyết Tản ở bên cạnh vẫn đang mở to mắt, cho nên nàng dịch cơ thể mình, dựa sát vào người hắn.
“Nàng mau ngủ đi, trời không còn sớm nữa.” Thịnh Tuyết Tản cố gắng ngăn cản Lô Vãn.
Nhưng tay của Lô Vãn đã thò vào trong trung y của hắn, chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, đầu ngón tay nàng chạm vào ngực hắn, không hề có ý định muốn buông ra.
“Nhưng chàng là người đánh thức ta mà.” Lô Vãn tủi thân nói.
Nhìn dáng vẻ đáng thương, tựa đầu vào ngực mình rồi nhíu mày của Lô Vãn, hắn biết nàng đang giả vờ đáng thương, nhưng hắn vẫn khó mà từ chối được nàng.
Một bàn tay to nắm lấy hai tay nhỏ bé của Lô Vãn, kéo nàng đến trước ngực, Thịnh Tuyết Tản bịt kín đôi môi đang hé mở của nàng, môi răng hai người liên lục cọ xát, đầu lưỡi quấn quýt.
Hai tay Lô Vãn khó khăn lắm mới thoát được, nàng vội vàng cởi vạt áo của Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản không kháng cự mà để Lô Vãn cởi trung y của mình.
Ngón tay chậm rãi lướt qua lồng ngực rắn chắc của hắn, chạm vào cơ bắp ở thắt lưng hắn, khi hơi thở của hắn phập phồng thì không khỏi nhéo hai cái.
Thịnh Tuyết Tản xoay người, hai chân quỳ xuống bên cạnh người nàng, hắn vươn tay cởi y phục cho nàng.
Trung y màu hồng cánh sen nhanh chóng bị cởi ra, thân thể trắng nõn mềm mại hiện ra trước mắt hắn, trên làn da trơn nhẵn của nàng vẫn còn vài vết đỏ chưa tiêu, tất cả đều là dấu vết do hắn để lại.
Hai người nhìn nhau, Thịnh Tuyết Tản cúi đầu trao cho nàng một nụ hôn triền miên. Khi ngón tay trượt xuống eo Lô Vãn, thì làm Lô Vãn hưng phấn mà run lên.
Nàng ngoan ngoãn cong hai chân lên, để lộ ra nơi vắng vẻ theo chỉ dẫn của Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản hôn từ cổ xuống đến thắt lưng nàng, mỗi khi đầu lưỡi lướt qua đều khiến Lô Vãn nhạy cảm mà vặn vẹo cơ thể.
Khi đầu lưỡi chạm vào hoa huy*t, hơi thăm dò vào trong một chút, thì Lô Vãn thở dốc một tiếng, ngón chân lập tức siết chặt, hông hơi nâng lên.
Thịnh Tuyết Tản lè lưỡi vào trong, hắn vừa liếm mút vừa trêu chọc trái phải, chẳng mấy chốc đã có dịch dâm mờ nhạt chảy ra, tiếng nước lép nhép vang lên khiến mặt người ta mặt đỏ tai hồng.
Liên tục dùng tay xoa âm vật phía trên, Lô Vãn không còn sức lực để phản kháng nữa, hai chân nàng nhanh chóng hạ xuống, nhưng lại bị Thịnh Tuyết Nghiêu tách ra không chút thương tình.
Đầu lưỡi rời khỏi miệng huyệt, nhẹ nhàng gặm cắn đùi trong của Lô Vãn.
“Đừng mà. A...” Lô Vãn vặn eo cầu xin tha thứ, nhưng Thịnh Tuyết Tản vẫn không dừng lại.
Các đốt ngón tay cắm sâu vào âm đ*o của nàng với một lực mà nàng không thể chịu đựng được. Miệng hắn vẫn đang gặm cắn phần da thịt non mềm giữa hai chân nàng, hàm răng nhẹ nhàng nghiến chặt, cắn ra một vết đỏ giống như vết trên ngực và eo nàng.
“A… không.” Lô Vãn lấy lòng, cầu xin tha thứ: “Nhanh quá, A Tản, quá nhanh rồi.”
Mỗi khi ngón tay móc nước ra rồi lại cùng nhau tiến vào, tiếng nước lép nhép xen lẫn với tiếng cầu xin tha thứ của Lô Vãn, cùng vang lên trong đêm.
Trong ánh đèn dầu chập chờn, Lô Vãn cảm thấy mọi thứ trước mắt mình đều là ảo ảnh.
Ngón tay của nam nhân đang khom người cúi đầu hơi lạnh, nhưng đầu lưỡi của hắn lại rất nóng.
Hơi thở của hắn phả vào thân dưới của nàng, như thể muốn thiêu đốt nàng nhảy dựng lên.
Khoái cảm tột độ ấp đến, nước mắt sinh lý của Lô Vãn chảy ra, trên tay không có chỗ dựa, nàng muốn nắm tay Thịnh Tuyết Tản, khóc lóc vì hành động xấu xa của hắn.
Nhưng nàng mới chỉ vươn tay ôm lấy vai hắn, thì đã cảm nhận được cơ thể hắn gồng lên. Sau đó, nàng không còn sức để chống cự nữa.
Trước mắt nàng cũng ngấn nước, nàng có cảm giác như mình đang ở trong nước, khoái cảm nghẹt thở bao trùm lấy nàng. Thịnh Tuyết Tản nhìn như cung kính quỳ xuống hầu hạ, nhưng lại luôn làm gì đó để bắt nạt nàng.
Suy nghĩ của Lô Vãn trở nên hỗn loạn, Thịnh Tuyết Tản cảm thấy nước chảy ra càng lúc càng nhiều, như ban ân mà cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt của nàng.
Chiếc thuyền vốn đang lênh đênh cuối cùng cũng tìm thấy hạm đội hộ tống.
Lô Vãn vội vàng ngẩng đầu lên muốn hôn, nhưng Thịnh Tuyết Tản như thể không biết, lại hôn lên tai nàng.
“A Tản, hôn ta đi mà.” Lô Vãn càng nhõng nhẽo, thì động tác trêu trọc dưới tay Thịnh Tuyết cũng không dừng lại, cưỡng lại làn sóng khoái cảm là một chuyện vô cùng khó.
Thấy mắt Lô Vãn càng lúc càng đỏ hơn, Thịnh Tuyết Tản vội vàng tiến lại gần, lấy lòng hôn nhẹ nàng.
Lô Vãn rên rỉ, nhưng không có cách nào từ chối, cho nên cùng hắn mãnh liệt hôn môi.
Nàng bám vào một bàn tay của Thịnh Tuyết Tản ở bên cạnh, móng tay của nàng hơi bấm vào cánh tay hắn.
Nàng vô thức lắc mông, vừa như từ chối, vừa như nghênh đón. Cuối cùng lạc vào trong làn sóng khoái cảm bất tận.
Cuối cùng, Lô Vãn cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút rời rạc. Hô hấp của nàng cũng trở nên nặng nề hơn, phải mất một lúc mới có thể trở lại bình thường.
Thịnh Tuyết Tản rút tay về, thân dưới bị nước do Lô Vãn phun ra trong lúc cao trào làm ướt. Thịnh Tuyết tản vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của Lô Vãn, hơi thở của Lô Vãn dần bình tĩnh lại, vươn tay ôm lấy hắn.
Thịnh Tuyết Tản yêu thương hôn lên trán, mắt và cuối cùng là môi nàng.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cuối cùng Lô Vãn chìm vào giấc ngủ trong sự thỏa mãn.
“Nàng mau ngủ đi, trời không còn sớm nữa.” Thịnh Tuyết Tản cố gắng ngăn cản Lô Vãn.
Nhưng tay của Lô Vãn đã thò vào trong trung y của hắn, chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, đầu ngón tay nàng chạm vào ngực hắn, không hề có ý định muốn buông ra.
“Nhưng chàng là người đánh thức ta mà.” Lô Vãn tủi thân nói.
Nhìn dáng vẻ đáng thương, tựa đầu vào ngực mình rồi nhíu mày của Lô Vãn, hắn biết nàng đang giả vờ đáng thương, nhưng hắn vẫn khó mà từ chối được nàng.
Một bàn tay to nắm lấy hai tay nhỏ bé của Lô Vãn, kéo nàng đến trước ngực, Thịnh Tuyết Tản bịt kín đôi môi đang hé mở của nàng, môi răng hai người liên lục cọ xát, đầu lưỡi quấn quýt.
Hai tay Lô Vãn khó khăn lắm mới thoát được, nàng vội vàng cởi vạt áo của Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản không kháng cự mà để Lô Vãn cởi trung y của mình.
Ngón tay chậm rãi lướt qua lồng ngực rắn chắc của hắn, chạm vào cơ bắp ở thắt lưng hắn, khi hơi thở của hắn phập phồng thì không khỏi nhéo hai cái.
Thịnh Tuyết Tản xoay người, hai chân quỳ xuống bên cạnh người nàng, hắn vươn tay cởi y phục cho nàng.
Trung y màu hồng cánh sen nhanh chóng bị cởi ra, thân thể trắng nõn mềm mại hiện ra trước mắt hắn, trên làn da trơn nhẵn của nàng vẫn còn vài vết đỏ chưa tiêu, tất cả đều là dấu vết do hắn để lại.
Hai người nhìn nhau, Thịnh Tuyết Tản cúi đầu trao cho nàng một nụ hôn triền miên. Khi ngón tay trượt xuống eo Lô Vãn, thì làm Lô Vãn hưng phấn mà run lên.
Nàng ngoan ngoãn cong hai chân lên, để lộ ra nơi vắng vẻ theo chỉ dẫn của Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản hôn từ cổ xuống đến thắt lưng nàng, mỗi khi đầu lưỡi lướt qua đều khiến Lô Vãn nhạy cảm mà vặn vẹo cơ thể.
Khi đầu lưỡi chạm vào hoa huy*t, hơi thăm dò vào trong một chút, thì Lô Vãn thở dốc một tiếng, ngón chân lập tức siết chặt, hông hơi nâng lên.
Thịnh Tuyết Tản lè lưỡi vào trong, hắn vừa liếm mút vừa trêu chọc trái phải, chẳng mấy chốc đã có dịch dâm mờ nhạt chảy ra, tiếng nước lép nhép vang lên khiến mặt người ta mặt đỏ tai hồng.
Liên tục dùng tay xoa âm vật phía trên, Lô Vãn không còn sức lực để phản kháng nữa, hai chân nàng nhanh chóng hạ xuống, nhưng lại bị Thịnh Tuyết Nghiêu tách ra không chút thương tình.
Đầu lưỡi rời khỏi miệng huyệt, nhẹ nhàng gặm cắn đùi trong của Lô Vãn.
“Đừng mà. A...” Lô Vãn vặn eo cầu xin tha thứ, nhưng Thịnh Tuyết Tản vẫn không dừng lại.
Các đốt ngón tay cắm sâu vào âm đ*o của nàng với một lực mà nàng không thể chịu đựng được. Miệng hắn vẫn đang gặm cắn phần da thịt non mềm giữa hai chân nàng, hàm răng nhẹ nhàng nghiến chặt, cắn ra một vết đỏ giống như vết trên ngực và eo nàng.
“A… không.” Lô Vãn lấy lòng, cầu xin tha thứ: “Nhanh quá, A Tản, quá nhanh rồi.”
Mỗi khi ngón tay móc nước ra rồi lại cùng nhau tiến vào, tiếng nước lép nhép xen lẫn với tiếng cầu xin tha thứ của Lô Vãn, cùng vang lên trong đêm.
Trong ánh đèn dầu chập chờn, Lô Vãn cảm thấy mọi thứ trước mắt mình đều là ảo ảnh.
Ngón tay của nam nhân đang khom người cúi đầu hơi lạnh, nhưng đầu lưỡi của hắn lại rất nóng.
Hơi thở của hắn phả vào thân dưới của nàng, như thể muốn thiêu đốt nàng nhảy dựng lên.
Khoái cảm tột độ ấp đến, nước mắt sinh lý của Lô Vãn chảy ra, trên tay không có chỗ dựa, nàng muốn nắm tay Thịnh Tuyết Tản, khóc lóc vì hành động xấu xa của hắn.
Nhưng nàng mới chỉ vươn tay ôm lấy vai hắn, thì đã cảm nhận được cơ thể hắn gồng lên. Sau đó, nàng không còn sức để chống cự nữa.
Trước mắt nàng cũng ngấn nước, nàng có cảm giác như mình đang ở trong nước, khoái cảm nghẹt thở bao trùm lấy nàng. Thịnh Tuyết Tản nhìn như cung kính quỳ xuống hầu hạ, nhưng lại luôn làm gì đó để bắt nạt nàng.
Suy nghĩ của Lô Vãn trở nên hỗn loạn, Thịnh Tuyết Tản cảm thấy nước chảy ra càng lúc càng nhiều, như ban ân mà cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt của nàng.
Chiếc thuyền vốn đang lênh đênh cuối cùng cũng tìm thấy hạm đội hộ tống.
Lô Vãn vội vàng ngẩng đầu lên muốn hôn, nhưng Thịnh Tuyết Tản như thể không biết, lại hôn lên tai nàng.
“A Tản, hôn ta đi mà.” Lô Vãn càng nhõng nhẽo, thì động tác trêu trọc dưới tay Thịnh Tuyết cũng không dừng lại, cưỡng lại làn sóng khoái cảm là một chuyện vô cùng khó.
Thấy mắt Lô Vãn càng lúc càng đỏ hơn, Thịnh Tuyết Tản vội vàng tiến lại gần, lấy lòng hôn nhẹ nàng.
Lô Vãn rên rỉ, nhưng không có cách nào từ chối, cho nên cùng hắn mãnh liệt hôn môi.
Nàng bám vào một bàn tay của Thịnh Tuyết Tản ở bên cạnh, móng tay của nàng hơi bấm vào cánh tay hắn.
Nàng vô thức lắc mông, vừa như từ chối, vừa như nghênh đón. Cuối cùng lạc vào trong làn sóng khoái cảm bất tận.
Cuối cùng, Lô Vãn cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút rời rạc. Hô hấp của nàng cũng trở nên nặng nề hơn, phải mất một lúc mới có thể trở lại bình thường.
Thịnh Tuyết Tản rút tay về, thân dưới bị nước do Lô Vãn phun ra trong lúc cao trào làm ướt. Thịnh Tuyết tản vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của Lô Vãn, hơi thở của Lô Vãn dần bình tĩnh lại, vươn tay ôm lấy hắn.
Thịnh Tuyết Tản yêu thương hôn lên trán, mắt và cuối cùng là môi nàng.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cuối cùng Lô Vãn chìm vào giấc ngủ trong sự thỏa mãn.