Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản
Chương 20
Miệng Lô Vãn quen gạt người.
Khi Thịnh Tuyết Tản nhìn Lô Vãn không một mảnh vải che thân trước hồ tắm, còn quay người đến cởi y phục của hắn thì Thịnh Tuyết Tản muốn chạy cũng đã quá muộn.
Thân thể trắng nõn mềm mại của Lô Vãn sáng như ngọc dưới ánh trăng, nàng ôm eo hắn, giọng điệu quyến rũ: “Thịnh đốc chủ, dù sao chúng ta cũng đã đến đây rồi, không bằng cùng nhau hưởng thụ chút đi.”
“Đừng phóng túng cũng không có nghĩa là không làm gì cả mà.”
Lô Vãn không vừa lòng thì không buông tha, xung quanh yên tĩnh, phía sau là một khu rừng trúc rậm rạp, hắn sợ nàng ở bên ngoài khí lạnh lâu thực sự sẽ nhiễm phong hàn. Cho nên Thịnh Tuyết Tản chỉ có thể thỏa hiệp, kéo mở đai lưng, bảo nàng bước xuống hồ.
Lô Vãn ngâm mình trong ao một lúc, nghe thấy tiếng y phục rơi xuống đất sau lưng. Nàng muốn quay lại, nhưng một cơ thể lạnh lẽo lại ôm nàng từ phía sau, từ từ trượt xuống hồ và dán sát vào nàng.
Lô Vãn vẫn đang thắc mắc không biết Thịnh Tuyết Tản định làm gì thì đột nhiên phát hiện trên đùi hắn không còn xúc cảm như xưa. Thịnh Tuyết Tản chưa bao giờ cởi nội khố trước mặt nàng, nhưng tối nay hắn lại không mặc nội khố.
“Vãn Vãn.” Giọng của Thịnh Tuyết Tản hơi run rẩy.
Lô Vãn quay đầu ôm lấy hắn, lần này Thịnh Tuyết Tản không ngăn nàng quay đầu lại, nàng vòng tay ôm hắn vào trong lòng, nói: “A Tản, ta sẽ ở bên chàng mãi mãi.”
Dục vọng chạy trốn mãnh liệt trong lòng Thịnh Tuyết Tản đã bị lời hứa hẹn của Lô Vãn xua đuổi, hắn bế Lô Vãn lên, để nàng ngồi trên đùi mình, hắn tựa đầu vào vai Lô Vãn, gọi từng tiếng từng tiếng: “Vãn Vãn.”
Hắn gọi một tiếng, Lô Vãn lại đáp một tiếng. Nàng cảm thấy bụng dưới của mình chạm vào háng của Thịnh Tuyết Tản, nơi đó chỉ chừa lại một chút để đi tiểu, mặt sau phẳng lì, có thể cảm nhận được hai miệng vết thương.
Đối với sự đụng chạm vô tình của nàng, lúc đầu Thịnh Tuyết Tản cứng người lại, nhưng sau đó hắn dần thả lỏng dưới cái ôm của nàng, sau khi tâm trạng ổn định, hắn nghiêng đầu muốn hôn nàng.
Lô Vãn đương nhiên sẽ không từ chối, nàng để mặc Thịnh Tuyết Tản đòi, tay Thịnh Tuyết Tản luồn vào tóc Lô Vãn, tóc của hai người rải rác trong nước hồ, quấn lấy nhau rất khó phân biệt của ai với ai.
Thịnh Tuyết Tản xoay người lại, hắn dùng tay ấn Lô Vãn xuống mép hồ, tay còn lại chậm rãi mò mẫm dưới thân nàng.
Nước hồ ấm áp hòa lẫn với những ngón tay mảnh khảnh của Thịnh Tuyết Tản cùng nhau tiến vào bên trong, sau đó bị hoa huy*t của Lô Vãn siết chặt ép ra ngoài, cảm nhận được có một dòng nước xâm nhập vào, phản ứng của Lô Vãn lớn hơn bình thường. Ngoài cảm thấy sướng ra thì còn có chút lo lắng, sợ bên trong sẽ tích đầy nước.
Nàng ôm chặt cổ Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản an ủi khẽ hôn nàng, nhưng tay hắn vẫn không ngừng khuấy động dù chỉ một lát, Lô Vãn vặn vẹo eo, nhưng lại không có nơi nào để trốn, cuối cùng nàng bị Thịnh Tuyết Tản đè lại không có đường thoát.
“Nàng phải ở bên ta.” Khóe mắt Thịnh Tuyết Tản hơi đỏ, giọng nói hung dữ.
“Ta sẽ ở bên chàng.” Lô Vãn biết tối nay Thịnh Tuyết Tản đã hạ quyết tâm rất lớn, vậy nàng cũng cho hắn biết tâm ý của mình.
Hai người họ chơi đùa trong hồ nước bên rừng trúc dưới ánh trăng rất lâu, Lô Vãn bắn hai lần, liên tục ngồi trong hồ khiến eo nàng hơi đau nhức, sau đó khi Thịnh Tuyết Tản lại đến gần, nàng mới nhẹ giọng nói: “Vào phòng đi. A Tản.”
Thịnh Tuyết Tản ngoan ngoãn ôm nàng, quấn xiêm y của mình lên người nàng, sau đó sải bước vào phòng.
Lúc vào phòng, Lê Nô đã thu dọn qua, ngọn nến cũng không quá sáng, chỉ còn lại hai ngọn đèn nhỏ chiếu sáng bên giường. Thịnh Tuyết Tản lau ngọn tóc ẩm ướt cho Lô Vãn, thấy ánh mắt của Lô Vãn quét qua thân dưới của mình, thì tay hắn dừng lại một lúc, giả vờ thản nhiên hỏi: “Vãn Vãn có thấy ghê tởm không?”
Lô Vãn lắc đầu, quay đầu hôn lên mặt Thịnh Tuyết Tản: “Không đâu.”
Sau khi Lô Vãn lấy lại sức lực, nàng lại quấn lấy Thịnh Tuyết Tản làm thêm hai lần nữa, cuối cùng lại run rẩy cầu xin tha thứ, đến gần giờ dần mới dừng lại.
Lô Vãn dựa vào người hắn mệt mỏi muốn ngủ, mặt nàng vẫn còn đỏ bừng, dán vào người hắn tự lẩm bẩm tự nói. Thịnh Tuyết Tản thổi tắt ngọn nến rồi ôm Lô Vãn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Thịnh Tuyết Tản dậy sớm, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng. Tối hôm qua, Lý Cảnh Hòa gọi sáu người đẹp tới, sáng nay có lẽ sẽ dậy muộn. Hắn nhẹ nhàng xuống giường, Lô Vãn mất đi chỗ dựa, lăn ra ngoài, cuối cùng ngủ ở vị trí lúc trước hắn ngủ, tiếp tục nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sau khi tắm rửa và mặc y phục, Thịnh Tuyết Tản mở cửa, Lê Nô đã đứng ở cửa chờ.
“Sau một canh giờ nữa ta sẽ lại dẫn thái y tới.” Thịnh Tuyết Tản nói.
Lê Nô gật đầu đáp: “Cô gia đi thong thả.”
Thịnh Tuyết Tản đi được một bước lại quay người lại, hắn tìm trong túi một hồi lâu mới tìm thấy hai thỏi vàng trong túi, vàng này là do lần trước hắn phá án người nhà phạm nhân nhét cho hắn.
Đưa thỏi vàng cho Lê Nô, lúc rời đi tâm trạng của Thịnh Tuyết Tản rõ ràng tốt hơn nhiều, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lê Nô vào nhà, Lô Vãn vẫn đang ngủ say, thỉnh thoảng nàng sẽ cọ cọ vào gối đầu.
Nàng ấy đổ tro hương trong lư hương ra, thêm hương mới, tính thời gian lát nữa thái y đến, rồi bắt đầu xay thuốc.
Khi Lý Cảnh Hòa tỉnh lại mặt trời đã lên cao đến ngọn. Ngày thường phải dậy sớm để vào triều, cho nên khi đến biệt viện ông ta ra lệnh không ai được phép vào đánh thức ông ta. Khi ông ta chậm rãi tỉnh lại, trên giường gỗ hoa lê ngoài ông ta ra còn có sáu người đẹp đang nằm trên giường gỗ hoa lê, bọn họ đang túm tụm lại với nhau, sợ làm phiền Hoàng thượng. Thấy Hoàng thượng tỉnh lại, những người đẹp đã tỉnh lại bắt đầu chủ động tiến lên tiếp cận.
Nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của mấy người đẹp và Lý Cảnh Hòa, thái giám vội vàng đi vào hầu hạ, nhưng Lý Cảnh Hoà lại bị đủ loại mỹ nhân vây quanh, thay ông ta mặc y phục rồi mang vớ, hoàn toàn không cần hắn ta hầu hạ, thái giám đứng chắp tay đứng sang một bên, không quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng.
Sau khi ăn trưa xong, Lý Cảnh Hòa mới chợt nhớ tới, ông ta nhìn Thịnh Tuyết Siêu đang đứng phía sau: “Dao phi thế nào rồi?”
Thịnh Tuyết Tản nghiêng người đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thái y đã kiểm tra qua, nói nhiều nhất là hai ngày nữa nương nương sẽ khoẻ lại.”
Lý Cảnh Hòa vỗ tay: “Được, phải thưởng.”
Sau đó, ông ta quay sang thái giám chủ quản và nói: “Người đẹp tối qua cũng được ban thưởng.”
Khi Thịnh Tuyết Tản nhìn Lô Vãn không một mảnh vải che thân trước hồ tắm, còn quay người đến cởi y phục của hắn thì Thịnh Tuyết Tản muốn chạy cũng đã quá muộn.
Thân thể trắng nõn mềm mại của Lô Vãn sáng như ngọc dưới ánh trăng, nàng ôm eo hắn, giọng điệu quyến rũ: “Thịnh đốc chủ, dù sao chúng ta cũng đã đến đây rồi, không bằng cùng nhau hưởng thụ chút đi.”
“Đừng phóng túng cũng không có nghĩa là không làm gì cả mà.”
Lô Vãn không vừa lòng thì không buông tha, xung quanh yên tĩnh, phía sau là một khu rừng trúc rậm rạp, hắn sợ nàng ở bên ngoài khí lạnh lâu thực sự sẽ nhiễm phong hàn. Cho nên Thịnh Tuyết Tản chỉ có thể thỏa hiệp, kéo mở đai lưng, bảo nàng bước xuống hồ.
Lô Vãn ngâm mình trong ao một lúc, nghe thấy tiếng y phục rơi xuống đất sau lưng. Nàng muốn quay lại, nhưng một cơ thể lạnh lẽo lại ôm nàng từ phía sau, từ từ trượt xuống hồ và dán sát vào nàng.
Lô Vãn vẫn đang thắc mắc không biết Thịnh Tuyết Tản định làm gì thì đột nhiên phát hiện trên đùi hắn không còn xúc cảm như xưa. Thịnh Tuyết Tản chưa bao giờ cởi nội khố trước mặt nàng, nhưng tối nay hắn lại không mặc nội khố.
“Vãn Vãn.” Giọng của Thịnh Tuyết Tản hơi run rẩy.
Lô Vãn quay đầu ôm lấy hắn, lần này Thịnh Tuyết Tản không ngăn nàng quay đầu lại, nàng vòng tay ôm hắn vào trong lòng, nói: “A Tản, ta sẽ ở bên chàng mãi mãi.”
Dục vọng chạy trốn mãnh liệt trong lòng Thịnh Tuyết Tản đã bị lời hứa hẹn của Lô Vãn xua đuổi, hắn bế Lô Vãn lên, để nàng ngồi trên đùi mình, hắn tựa đầu vào vai Lô Vãn, gọi từng tiếng từng tiếng: “Vãn Vãn.”
Hắn gọi một tiếng, Lô Vãn lại đáp một tiếng. Nàng cảm thấy bụng dưới của mình chạm vào háng của Thịnh Tuyết Tản, nơi đó chỉ chừa lại một chút để đi tiểu, mặt sau phẳng lì, có thể cảm nhận được hai miệng vết thương.
Đối với sự đụng chạm vô tình của nàng, lúc đầu Thịnh Tuyết Tản cứng người lại, nhưng sau đó hắn dần thả lỏng dưới cái ôm của nàng, sau khi tâm trạng ổn định, hắn nghiêng đầu muốn hôn nàng.
Lô Vãn đương nhiên sẽ không từ chối, nàng để mặc Thịnh Tuyết Tản đòi, tay Thịnh Tuyết Tản luồn vào tóc Lô Vãn, tóc của hai người rải rác trong nước hồ, quấn lấy nhau rất khó phân biệt của ai với ai.
Thịnh Tuyết Tản xoay người lại, hắn dùng tay ấn Lô Vãn xuống mép hồ, tay còn lại chậm rãi mò mẫm dưới thân nàng.
Nước hồ ấm áp hòa lẫn với những ngón tay mảnh khảnh của Thịnh Tuyết Tản cùng nhau tiến vào bên trong, sau đó bị hoa huy*t của Lô Vãn siết chặt ép ra ngoài, cảm nhận được có một dòng nước xâm nhập vào, phản ứng của Lô Vãn lớn hơn bình thường. Ngoài cảm thấy sướng ra thì còn có chút lo lắng, sợ bên trong sẽ tích đầy nước.
Nàng ôm chặt cổ Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản an ủi khẽ hôn nàng, nhưng tay hắn vẫn không ngừng khuấy động dù chỉ một lát, Lô Vãn vặn vẹo eo, nhưng lại không có nơi nào để trốn, cuối cùng nàng bị Thịnh Tuyết Tản đè lại không có đường thoát.
“Nàng phải ở bên ta.” Khóe mắt Thịnh Tuyết Tản hơi đỏ, giọng nói hung dữ.
“Ta sẽ ở bên chàng.” Lô Vãn biết tối nay Thịnh Tuyết Tản đã hạ quyết tâm rất lớn, vậy nàng cũng cho hắn biết tâm ý của mình.
Hai người họ chơi đùa trong hồ nước bên rừng trúc dưới ánh trăng rất lâu, Lô Vãn bắn hai lần, liên tục ngồi trong hồ khiến eo nàng hơi đau nhức, sau đó khi Thịnh Tuyết Tản lại đến gần, nàng mới nhẹ giọng nói: “Vào phòng đi. A Tản.”
Thịnh Tuyết Tản ngoan ngoãn ôm nàng, quấn xiêm y của mình lên người nàng, sau đó sải bước vào phòng.
Lúc vào phòng, Lê Nô đã thu dọn qua, ngọn nến cũng không quá sáng, chỉ còn lại hai ngọn đèn nhỏ chiếu sáng bên giường. Thịnh Tuyết Tản lau ngọn tóc ẩm ướt cho Lô Vãn, thấy ánh mắt của Lô Vãn quét qua thân dưới của mình, thì tay hắn dừng lại một lúc, giả vờ thản nhiên hỏi: “Vãn Vãn có thấy ghê tởm không?”
Lô Vãn lắc đầu, quay đầu hôn lên mặt Thịnh Tuyết Tản: “Không đâu.”
Sau khi Lô Vãn lấy lại sức lực, nàng lại quấn lấy Thịnh Tuyết Tản làm thêm hai lần nữa, cuối cùng lại run rẩy cầu xin tha thứ, đến gần giờ dần mới dừng lại.
Lô Vãn dựa vào người hắn mệt mỏi muốn ngủ, mặt nàng vẫn còn đỏ bừng, dán vào người hắn tự lẩm bẩm tự nói. Thịnh Tuyết Tản thổi tắt ngọn nến rồi ôm Lô Vãn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Thịnh Tuyết Tản dậy sớm, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng. Tối hôm qua, Lý Cảnh Hòa gọi sáu người đẹp tới, sáng nay có lẽ sẽ dậy muộn. Hắn nhẹ nhàng xuống giường, Lô Vãn mất đi chỗ dựa, lăn ra ngoài, cuối cùng ngủ ở vị trí lúc trước hắn ngủ, tiếp tục nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sau khi tắm rửa và mặc y phục, Thịnh Tuyết Tản mở cửa, Lê Nô đã đứng ở cửa chờ.
“Sau một canh giờ nữa ta sẽ lại dẫn thái y tới.” Thịnh Tuyết Tản nói.
Lê Nô gật đầu đáp: “Cô gia đi thong thả.”
Thịnh Tuyết Tản đi được một bước lại quay người lại, hắn tìm trong túi một hồi lâu mới tìm thấy hai thỏi vàng trong túi, vàng này là do lần trước hắn phá án người nhà phạm nhân nhét cho hắn.
Đưa thỏi vàng cho Lê Nô, lúc rời đi tâm trạng của Thịnh Tuyết Tản rõ ràng tốt hơn nhiều, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lê Nô vào nhà, Lô Vãn vẫn đang ngủ say, thỉnh thoảng nàng sẽ cọ cọ vào gối đầu.
Nàng ấy đổ tro hương trong lư hương ra, thêm hương mới, tính thời gian lát nữa thái y đến, rồi bắt đầu xay thuốc.
Khi Lý Cảnh Hòa tỉnh lại mặt trời đã lên cao đến ngọn. Ngày thường phải dậy sớm để vào triều, cho nên khi đến biệt viện ông ta ra lệnh không ai được phép vào đánh thức ông ta. Khi ông ta chậm rãi tỉnh lại, trên giường gỗ hoa lê ngoài ông ta ra còn có sáu người đẹp đang nằm trên giường gỗ hoa lê, bọn họ đang túm tụm lại với nhau, sợ làm phiền Hoàng thượng. Thấy Hoàng thượng tỉnh lại, những người đẹp đã tỉnh lại bắt đầu chủ động tiến lên tiếp cận.
Nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của mấy người đẹp và Lý Cảnh Hòa, thái giám vội vàng đi vào hầu hạ, nhưng Lý Cảnh Hoà lại bị đủ loại mỹ nhân vây quanh, thay ông ta mặc y phục rồi mang vớ, hoàn toàn không cần hắn ta hầu hạ, thái giám đứng chắp tay đứng sang một bên, không quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng.
Sau khi ăn trưa xong, Lý Cảnh Hòa mới chợt nhớ tới, ông ta nhìn Thịnh Tuyết Siêu đang đứng phía sau: “Dao phi thế nào rồi?”
Thịnh Tuyết Tản nghiêng người đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thái y đã kiểm tra qua, nói nhiều nhất là hai ngày nữa nương nương sẽ khoẻ lại.”
Lý Cảnh Hòa vỗ tay: “Được, phải thưởng.”
Sau đó, ông ta quay sang thái giám chủ quản và nói: “Người đẹp tối qua cũng được ban thưởng.”