Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 11



Lô Vãn đi ở phía trước, Thịnh Tuyết Tản quy củ đi theo phía sau nàng. Đi được vài bước, bước chân của Lô Vãn dần chậm lại. 
Thịnh Tuyết Tản vốn không để ý tới, giả vờ như không phát hiện ra, nhưng bước chân của Lô Vãn càng ngày càng chậm, dường như chân rất nặng nề, nửa ngày không di chuyển được một bước. 
Dù sao cũng là sủng phi của Hoàng đế, đến lúc đó làm một bản vạch tội hắn, cũng rất phiền phức. 
Lúc này Thịnh Tuyết Tản mới tiến lên, hỏi: “Nếu nương nương khó chịu ở đâu, không bằng đến đình nghỉ ngơi một lát, chờ kiệu đến.”
Lô Vãn cười nhạo trong lòng, sợ là không chờ được kiệu đến. Trên mặt lại ra vẻ sầu não: “Hôm nay ta tương đối mệt, gió lạnh cũng nổi lên rồi, giờ mà nghỉ ngơi lâu sợ là sẽ nhiễm bệnh.”
Thấy dáng vẻ điềm đạm đáng thương của Lô Vãn, trong lòng Thịnh Tuyết Tản không khỏi lộp bộp, mặc dù Lô Vãn làm đủ điệu bộ, nhưng Thịnh Tuyết Tản vẫn theo bản năng cảm thấy Lô Vãn không có ý tốt. 
“Phiền Thịnh đốc chủ dìu bản cung.” Quả nhiên, ngữ điệu của Lô Vãn mệt mỏi, nói ra ý định bạn đầu của mình. 
Thịnh Tuyết Tản nhíu mày, vốn định gọi thị nữ khác tới, nhưng nhìn con ngươi có chút chờ mong của Lô Vãn, hắn vẫn vươn tay ra. 
“Đi thôi, nương nương.” Thịnh Tuyết Tản hơi khom người. 
Lô Vãn lập tức bám lấy, thân hình nóng bỏng mang theo hương hoa, tựa như không xương trực tiếp tựa vào bên cạnh Thịnh Tuyết Tản. 
Quá gần, dìu cũng không phải dìu như vậy. 
Thịnh Tuyết Tản muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng hai tay Lô Vãn lại bám lấy cánh tay hắn, nửa người dựa vào hắn, chân lại cất bước, bắt đầu đi về phía trước. 
Ít nhất là sẵn lòng đi bộ. 
Cuối cùng Thịnh Tuyết Tản vẫn không lên tiếng nhắc nhở. Mặc cho Lô Vãn bám vào, mùi hương trên người nàng quả thật rất quyến rũ, ngược gió thổi vào mặt hắn, trong lúc nhất thời, hắn không biết là mặt mình khô nóng hơn hay là bàn tay nắm chặt của nàng nóng hơn. 
Như này là không đúng. Thịnh Tuyết Tản nghĩ. Hắn hạ quyết tâm, nếu gặp người khác đi đến hắn sẽ hất Lô Vãn ra. Dù sao bị Hoàng đế đánh mấy roi, cũng không muốn chết như bây giờ. 
Hắn không biết, thị nữ vốn chạy đi nói tìm kiều phu, lại đứng cách đó không xa lắm, ở ngay trên đường bọn họ đi về phía trước, vì bọn họ xua đuổi những người có thể đi ngang qua. Các cung nhân trong cung khác, thấy cung nữ trưởng trong cung của Dao phi xua đuổi người trên đường thì cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, lập tức chạy đi đường vòng. 
Lô Vãn vòng tay ôm một cánh tay của Thịnh Tuyết Tản, cảm nhận được cơ bắp của hắn căng thẳng, có vô số người trên triều chửi bới Thịnh đốc chủ âm hiểm độc ác, nhưng hắn lại không từ chối nàng một lời nào. 
Lô Vãn nổi tâm tư, ngón tay trượt xuống theo cánh tay hắn. Thịnh Tuyết Tản có cảm giác cánh tay của mình như có một con rắn bạc bò qua, sau lưng hắn có chút run rẩy, cuối cùng động tác của nàng cũng dừng lại, dừng ở trên cổ tay hắn, vuốt ve chuỗi hạt trên cổ tay hắn. 
“Thịnh đốc chủ cũng tin Phật sao?” Một tay Lô Vãn kéo ống tay áo Thịnh Tuyết Tản lên, một tay học theo động tác vê hạt châu của hắn, chuỗi hạt châu trượt trên cổ tay hắn và đầu ngón tay cô, cho dù Thịnh Tuyết Tản có chưa trải sự đời thì cũng hiểu được chuyện gì. 
Khuôn mặt lạnh lùng, muốn trách cứ Lô Vãn bất chính. 
Ánh mắt Lô Vãn vô tội, như thể không hiểu vì sao hắn lại tức giận, ngón tay dừng ở trên chuỗi châu, nói: “Khi còn nhỏ thiếp cũng nghe vũ phường phường chủ niệm kinh, lúc này chợt nhớ ra, đột nhiên lại cảm thấy hơi hoài niệm. Đốc chủ, chẳng lẽ ngài giận thiếp, muốn nổi giận với thiếp sao?”
Dũng khí Thịnh Tuyết Tản tích góp hồi lâu chợt tiêu tán, hắn cởi vòng tay ra, nhét vào trong tay Lô Vãn: “Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi, nếu nương nương thích thì nô tài tặng nương nương.” Dứt lời, hắn lui về phía sau một bước, tiếp tục nói: “Nô tài còn có việc quan trọng cần bẩm báo với bệ hạ, nương nương chớ đi xa, thị vệ chốc lát sẽ đến hộ tống nương nương hồi cung.”
Hắn bỏ chạy. 
Lô Vãn cười xùy, trong tay nắm chặt chuỗi châu mà Thịnh Tuyết Tản không dám cầm nữa, gỗ đàn hương thượng hạng, còn điêu khắc kinh văn, chắc chắn là ngày đêm thưởng thức cho nên mới có thể bảo dưỡng tốt như vậy, hắn vì chạy trốn mà nói tặng là tặng. 
Đeo chuỗi châu vào cổ tay, quấn ba vòng vẫn có chút lỏng, nàng phất tay gọi Lê Nô tới, hai người bước nhanh trở về cung, không hề có dáng vẻ lười biếng lúc trước. 
Trở về trong cung, Lô Vãn ngồi trước gương, Lê Nô đứng sau nhẹ nhàng xoa cổ cho nàng. 
Lô Vãn chơi đùa chuỗi châu kìa trong tay, nàng kề sát ngửi mùi hương tùng mộc giống trên người Thịnh Tuyết Tản, nắm chuỗi châu Thịnh Tuyết Tản ngày đêm ngắm nghía, mùi hương của hắn ập tới, giấc mơ và hiện thực bắt đầu chồng chéo lên nhau. 
“Lần trước là ai gửi thiếp mời?” Lô Vãn nhớ lại: “Đi ngắm hoa trong viện.”
Lê Nô suy nghĩ một chút, trả lời: “Thiệp mời là của Vân quý phi, mời tham dự hội hoa mẫu đơn trong cung của nàng ấy, không phải chủ tử nói không muốn đi sao?”
Trong lòng Lô Vãn có chủ ý, trả lời: “Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ngươi đi bẩm báo với bọn họ, ta sẽ đi.”
Lê Nô chưa bao giờ phản bác ý của Lô Vãn, nàng ấy để hạ nhân trong cung đi hồi bẩm. 
Trong hoàng cung này, ngoại thị vệ ra thì chỉ có thái giám học võ nghệ. Cung nữ rất ít người có thân thủ tốt. Lý Cảnh Hòa tuyệt đối sẽ không để nam nhân đến hộ vệ cho Lô Vãn, nghĩ đến đây, Lô Vãn ngoắc tay với Lê Nô, Lê Nô cúi người nghiêng tai nghe nàng thì thầm, sau đó gật đầu. 
Giữ lại tính mạng của Lý Cảnh Hòa chính là vì người kia. Lý Cảnh Hòa cũng không đề phòng mình, thỉnh thoảng ngay cả tấu chương nàng cũng có thể xem. Quan nội ngoại đều vững vàng, mấy quan viên không có việc gì là kiếm chuyện thường xuyên dâng tấu chửi bới Thịnh Tuyết Tản. Nói thủ đoạn của hắn độc ác, âm hiểm, không đáng tin cậy, hy vọng Hoàng thượng bổ nhiệm người khác, tốt nhất là rút khỏi Tây xưởng. 
Mỗi lần đều là những từ lặp đi lặp lại, Lô Vãn đọc cũng thấy chán rồi, những quan văn này học không ít lời nói nho nhã, nhưng lúc mắng Thịnh Tuyết Tản thì chỉ biết lặp đi lặp lại mấy từ này, tệ nhất thì mắng hắn là thiến tặc, nhìn Lý Cảnh Hòa cười ha ha: “Nếu thái giám không bị thiến thì sao có thể là thái giám được?”
Nhưng Thịnh Tuyết Tản bị trên dưới triều đình chửi rủa lại chưa bao giờ từ chối yêu cầu của nàng, cả trong mơ lẫn ngoài đời đều như vậy. Nàng siết chặt phật châu, trong lòng nhắc nhở chính mình không được nóng vội, cho dù lòng nóng cũng phải đợi đến khi Lý Hoán Vĩ hồi cung. Tính toán thời gian, cũng chỉ một năm nữa thôi. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...