Hoạn Sư Kí Lục - Bất Thị Tri Canh
Chương 4
Phó Trí đã từng nghe rất nhiều lời bày tỏ, nhưng hắn chưa bao giờ chấp nhận bất kì lời nào cả.
Ở trong mắt hắn, dù là tình cảm thật lòng, cũng phải biết kiềm chế, hiểu rõ khi nào nên tiến nên lùi để không làm khó đối phương. Đôi bên luôn phải ở ranh giới an toàn, người kia không cần cố gắng vượt qua, hắn cũng không cần tiến đến. Để sau này nếu chia tay, hai bên không ai mắc nợ nhau.
Mà Cố Niệm cứ thế đơn giản bày tỏ lòng mình, ngữ điệu nhỏ nhẹ nhưng rất chân thành. Từ đầu ngón tay đến sợi tóc, đều rõ ràng cho thấy cậu thích hắn đến nhường nào.
Không có sợ hãi, không có rụt rè, cởi bỏ đi lớp áo giáp để cho hắn thấy nơi yếu hại nhất của cậu.
Phó Trí hơi ngẩn người, cảm giác say rượu mơ hồ biến mất, trong lòng chỉ còn lại vô số cảm xúc kì lạ khiến hắn không biết phản ứng ra sao.
Thật ra nếu là người khác, hắn sẽ không cảm thấy khó xử như vậy.
Bởi có lẽ những người đó không đủ can đảm và cũng hiểu rõ hắn sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của họ.
Trong mắt Cố Niệm không có mong đợi, cậu vẫn tỏ ra bình thường. Tuy nhiên hắn vẫn cảm nhận được có chút gì đó khác lạ trong mắt đối phương, nhưng hắn không hiểu được.
Hắn buông tay khỏi cằm Cố Niệm, xoa mái tóc của cậu an ủi, "Sẽ không đuổi cậu đi."
Lời nói có chút qua loa, hoàn toàn nằm trong suy nghĩ của Cố Niệm. Dù đã lường trước đáp án đối phương nhưng cậu vẫn có chút không thoải mái. Cố Niệm trong mắt chẳng có vui mừng, cậu chỉ im lặng chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Nhất thời căn phòng rơi vào im lặng đáng sợ, mãi đến khi đồng hồ treo tường điểm đúng mười hai giờ, Phó Trí mới thoát khỏi trạng thái thất thần.
Hắn vốn nghĩ Cố Niệm sẽ chủ động bám lấy hắn, tự nguyện một đêm phong lưu vui vẻ, dù sao đã tới bước đó thì ai cũng sẽ tự hiểu. Nhưng không ngờ cậu lại rời đi, nhìn bóng lưng cô đơn gầy yếu kia, bộ dáng hệt như bị ai hung ác bắt nạt một trận.
Không một câu, nhìn vô cùng đáng thương.
Giống như là đứa trẻ lạc lối, đang còn tuổi nhỏ, khiến người ta thương tiếc, lại không biết phải làm sao để an ủi.
Phó Trí lần đầu tiên bị một người làm cho lòng thấp thỏm đến vậy, muốn gọi lại, nhưng không biết nên nói gì. Ngày thứ hai, Tiết Tắc như mọi khi thông báo tỉ mỉ lịch trình của hắn vào bữa sáng. Cố Niệm nghe xong chỉ gật đầu sau đó lập tức về phòng làm việc, xử lý những vấn đề quan trọng. Bận rộn hết buổi trưa, vẫn không thấy thiếu niên như cái đuôi nhỏ luôn đi theo phía sau hắn đâu.
Phó Trí cuối cùng cũng không nhịn được hỏi, "Cố Niệm đâu?"
"Số hàng chuẩn bị cho vùng Trung Đông tối nay sẽ nhập cảng, cậu ấy cùng Tô Mục đã ra kiểm tra hàng." Tiết Tắc nói.
Cảng biển cách đây khá xa, nên việc xuất phát sớm như vậy đúng là rất bình thường.
Đường dây vùng Trung Đông này là thỏa thuận ngầm của Phó Trí và lão K, tuy không kiếm lời nhiều, nhưng hiện tại đang là thời điểm mấu chốt Trọng Cảnh cùng lão K hợp tác, do đó giao dịch lần này không thể xảy ra vấn đề. Để đảm bảo, Tiết Tắc sắp xếp như vậy rất hợp lí.
"..." Phó Trí không muốn nói thêm gì, "Bảo cậu ấy lúc trở lại tới gặp tôi."
"Vâng."
Đêm đó cảng biển gió êm sóng lặng, chỉ là mây dày, không thể nào thấy rõ được mặt trăng. Đèn đuốc trên bến cảng sáng trưng, đoàn người vội vàng chuyển hàng hoá. Con đường vận chuyển này chưa từng có sự cố gì, Tô Mục không khỏi hơi lười biếng, dựa người nói chuyện phiếm với Cố Niệm, "Cậu sao vậy? Cấp dưới đều nói hôm nay tâm trạng cậu không tốt."
Cố Niệm cầm một cái bật lửa, tự mình bật lên, "Không có gì."
"Nói với anh thử xem..." Tô Mục chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy dưới thuyền vang lên tiếng súng, nhưng hắn không thu được báo cáo gì của đội khác trong toạ đàm, hai người nhìn nhau, Tô Mục thấp giọng mắng một câu, "Mẹ nó, nhất định là Trọng Cảnh."
Hắn lập tức chia những người đem theo thành hai đội, cưỡng ép đẩy nhanh tốc độ chuyển hàng. Hắn rút súng ra dẫn người đi xuống dưới, nói với Cố Niệm ở phía xa, "Cậu ở phía trên."
Cố Niệm biết hắn đang lo cho vết thương ở vai trái của mình, cậu quay người đi vào trong khoang, "Không cần." Dứt lời liền nhanh tay cầm lấy hai khẩu CZ75 của Đức, thuần thục thay băng đạn, nhảy xuống từ cửa sổ của mái nhà, nằm gập người nhanh chóng xác định vị trí người đến, thấp giọng nói, "Hai bên cầu thang, phía bên phải đầu khoang tàu."
"Cẩn thận." Tô Mục nghe vị trí do Cố Niệm báo trong toạ đàm, vội nhảy xuống khoang xử lí người của Trong Cảnh. Đối phương không nhiều, trong một hai phút ngắn ngủi đã dẹp gọn mấy tên ở thang lên máy bay. Cố Niệm nằm trên cao nhắm súng tỉa vào phòng tuabin, "Có người tiến vào khoang tàu."
Ở dưới tiếng đánh nhau trong khoang thuyền truyền tới, Cố Niệm nhẹ nhàng di chuyển đến cửa sổ ở mái nhà, rút từ giày phải của mình một con dao mỏng sắc bén. Cậu lạnh lùng vung ra, thời điểm tiếng xé gió nhỏ phát lên, lại thêm người ngã xuống.
Cố Niệm nhảy vào khoang tàu, nhân lúc người chết ngã xuống che khuất tầm nhìn mà tìm một lối ra, cậu quay người, bình tĩnh nói với mấy người bên ngoài boong tàu hàng còn chưa kịp định hình, "Tiếp tục chuyển."
Cố Niệm nhẹ giọng đáp, rút dao trên xác chết ra, dùng chính quần áo người kia lau sạch máu, rồi thu dao vào bao.
Tô Mục lại quay ra chăm chú nhìn người trên bến cảng, tiện tay ném xác chết xuống biển, tự mình vào trong khoang thuyền kiểm tra tình hình, đi một vòng xác định không có bất thường, lại hỏi cậu, "A Niệm, nghiêm trọng không?"
"Không sao cả." Cố Niệm đáp qua loa, tự mình băng bó đơn giản, vừa làm vừa ra ngoài khoang thuyền hóng gió. Trên lan can còn có dính vết máu, cậu tìm một chỗ sạch sẽ dựa người. Không bao lâu sau, thuyền bắt đầu chuyển hướng, quay đầu đi về phía ngọn hải đăng.
Tô Mục đi ra khỏi khoang thuyền tìm cậu, quăng cho cậu bao thuốc lá hỏi, "Hút thuốc không?"
"Có." Cố Niệm nhanh tay lấy một điếu, thuần thục châm thuốc, "Hút nửa điếu." Thiếu niên nghiêm túc nói, "Mùi thuốc lá quá nặng."
Tô Mục phì cười, bản thân cũng rút ra một điếu thuốc, "Cũng không phải ở trong nhà, không sao cả. Tuy ngài Phó không thích mùi thuốc lá... thế nhưng đàn ông có mùi thuốc lá thì sao..."
Cố Niệm nhả ra một hơi, vòng khói theo mùi tanh nặng nề của nước biển trong gió mà tiêu tan, cậu chỉ cúi đầu cười cười, không trả lời. Cậu ngậm điếu thuốc, lấy ra miếng vải mềm lau cây súng, thân súng dưới ánh trăng ảm đạm tạo ra chút thê lương bàng bạc.
Hai người cách vài bước, Tô Mục không thể nhìn thấy được biểu tình phức tạp của thanh niên phía trước, hắn thuận miệng hỏi, "Nghĩ gì thế?"
Cố Niệm không đáp lại ngay, cậu quay người ném điếu thuốc đã hút hết một nửa ném xuống biển, ngửa đầu nhìn ánh trăng lấp ló sau rặng mây ngà, "Nhớ một người."
"Thật sao?" Tô Mục hơi hưng phấn, "Tiểu tử, cậu khai trai?"
Cố Niệm bật cười, "Thực ra...Vẫn chưa."
Tô Mục đánh giá cậu mấy lần, cho đó là lí do của vẻ mặt lạnh lùng hôm nay. "Sao đấy? Yêu nhưng chưa cưa được?"
Cố Niệm nghĩ nói như vậy cũng không hẳn là sai, quay đầu nhìn hắn.
Tô Mục cười bí hiểm, kẹp điếu thuốc lá còn dập dìu ánh lửa, "Theo lý thuyết thì không đúng nha, từ bé đến giờ cậu có thèm liếc mắt đến cô bé nào đâu."
"Nhưng theo lẽ thường tình, dưa hái xanh không ngọt."
Đây đúng là chân lí không thể phủ nhận của tình yêu, Cố Niệm hết cách nói, "Ngoại trừ người đó ra, tôi không muốn ai khác nữa."
Tô Mục nghe vậy thu hồi ý cười nhìn cậu. Ánh sáng từ chiếc đèn lớn treo trên nơi cao nhất của thuyền chiếu rọi xuống, chàng trai với làn da trắng tinh khiết như hoa loa kèn trắng, cậu nhếch mép, để lộ ra hàm răng chỉnh tề.
Đột nhiên có gió biển hừng đông mãnh liệt thổi qua, dường như giữ nước biển ngưng tụ lại thành muối hạt thô ráp, cắt da mặt đau đớn, Cố Niệm cười cười nói thêm,
"Không ngọt cũng không thành vấn đề."