Hoán Phong Hoa
Chương 3
3.
Kỳ Viễn Hoài trước khi đi vỗ vai ta nói:
"Nhược Nhược, nàng là nữ tử hiền huệ nhất thế gian này, có nàng xử lý việc nhà chăm sóc Cẩn nhi ta rất yên tâm.
Ta cười dịu dàng "Chàng cứ yên tâm"
Hắn không dặn dò tỉ mỉ như kiếp trước, cứ như rất yên tâm về ta. Trước khi đi ôm ta, rồi lại ôm Kỳ Cẩn, sau đó xoay người lên ngựa nghênh ngang rời đi.
Ta dắt Kỳ Cẩn tới hậu viện.
Theo quỹ đạo kiếp trước, Kỳ Viễn Hoài đánh trận này rất vất vả, sáu năm sau mới trở về.
Trong sáu năm này, ta là chủ nhân duy nhất của Kỳ phủ, sau lưng còn có Trần gia làm chỗ dựa, muốn xuống tay với một đứa bé 6 tuổi quả thật dễ như trở bàn tay.
Để Kỳ Cẩn mắc chút bệnh, hoặc là phát sinh sự cố bất ngờ nào đó, chỉ cần ta sắp xếp thỏa đáng thì không có ai nghi ngờ là ta ra tay.
Mặc dù sau này Kỳ Viễn Hoài có nghi ngờ ta, hắn cũng không thể vì một đứa con nhận nuôi, mà làm khó dễ chính thất như ta khi không có chứng cứ gì.
Búp tay múp míp của Kỳ Cẩn đột nhiên véo véo gãi gãi tay ta.
Ta cúi đầu, nó thế mà mới có sáu tuổi thôi.
Nhỏ bé đến độ chỉ cao bằng thắt lưng ta, bàn tay nhỏ xíu có thể dễ dàng bị tay ta ôm lấy.
Nó mở to đôi mắt lưu ly tinh khiết, dè dặt hỏi ta
"Nương, hôm nay ta có thể không đọc sách không?"
Nó gọi ta là nương.
Không thể phủ nhận rằng nó khiến ta hơi nổi lên lòng trắc ẩn.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn múp míp thịt này, tương lai sẽ trở nên thon dài đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng.
Còn có thể nhốt ta nơi phòng giam ấm thấp u ám, bóp nát cằm ta, trừng mắt nhìn ta nói:
"Độc phụ như ngươi, cũng xứng làm mẫu thân ta?"
Gió thu hiu quạnh, ta không khỏi rùng mình một cái.
Ta buông tay Kỳ Cẩn ra, nhẹ giọng nói "Ngày hôm nay không cần học, con đi đá bóng đi."
Kỳ Cẩn vui vẻ khua tay múa chân, chạy tít đi.
Ta ngắm nhìn sơn móng tay mình, suy nghĩ ác độc. Ta kiểu gì cũng không thể giống như kiếp trước, thức khuya dậy sớm cùng nó đọc sách, bồi dưỡng hắn thành trạng nguyên.
Ta sẽ cắt đứt manh vuốt của con hổ hung mãnh này.
Nó ham chơi, vậy thì cứ chơi cho thỏa thích đi.
Ta cho người đưa nó đi chợ, nó thích cái gì thì mua cái đó, còn để nô bộc dạy hắn chọi gà, đấu dế.
Kỳ Cẩn thích lắm, càng ngày càng bỏ bê đọc sách.
Tiên sinh dạy học đến tìm ta "Phu nhân, công tử hôm nay tại sao lại không tới đọc sách?"
Sắc mặt ta tối sầm lại, sai người bưng tới một khay bạc thỏi.
"Cẩn nhi nói ngươi dạy học khô khan vô vị, nhất quyết không chịu học, để ta thay thầy khác vậy. Ôi chao, tiên sinh đi thong thả."
Vừa dứt lời, một quả bóng đá từ trên trời rơi xuống vừa vặn đập vào gáy tiên sinh.
Kỳ Cẩn núp ở phía xa, cười khà khà.
Tiên sinh tức giận tới nỗi phẩy tay áo bỏ đi.
Việc học của Kỳ Cẩn ấy à, ta sai người gióng trống khua chiêng không báo, bỏ ra số tiền lớn tìm thầy dạy học, cho toàn bộ kinh thành biết vị đương gia chủ mẫu ta đây rất để tâm đ ến con nuôi.
Kỳ Viễn Hoài trước khi đi vỗ vai ta nói:
"Nhược Nhược, nàng là nữ tử hiền huệ nhất thế gian này, có nàng xử lý việc nhà chăm sóc Cẩn nhi ta rất yên tâm.
Ta cười dịu dàng "Chàng cứ yên tâm"
Hắn không dặn dò tỉ mỉ như kiếp trước, cứ như rất yên tâm về ta. Trước khi đi ôm ta, rồi lại ôm Kỳ Cẩn, sau đó xoay người lên ngựa nghênh ngang rời đi.
Ta dắt Kỳ Cẩn tới hậu viện.
Theo quỹ đạo kiếp trước, Kỳ Viễn Hoài đánh trận này rất vất vả, sáu năm sau mới trở về.
Trong sáu năm này, ta là chủ nhân duy nhất của Kỳ phủ, sau lưng còn có Trần gia làm chỗ dựa, muốn xuống tay với một đứa bé 6 tuổi quả thật dễ như trở bàn tay.
Để Kỳ Cẩn mắc chút bệnh, hoặc là phát sinh sự cố bất ngờ nào đó, chỉ cần ta sắp xếp thỏa đáng thì không có ai nghi ngờ là ta ra tay.
Mặc dù sau này Kỳ Viễn Hoài có nghi ngờ ta, hắn cũng không thể vì một đứa con nhận nuôi, mà làm khó dễ chính thất như ta khi không có chứng cứ gì.
Búp tay múp míp của Kỳ Cẩn đột nhiên véo véo gãi gãi tay ta.
Ta cúi đầu, nó thế mà mới có sáu tuổi thôi.
Nhỏ bé đến độ chỉ cao bằng thắt lưng ta, bàn tay nhỏ xíu có thể dễ dàng bị tay ta ôm lấy.
Nó mở to đôi mắt lưu ly tinh khiết, dè dặt hỏi ta
"Nương, hôm nay ta có thể không đọc sách không?"
Nó gọi ta là nương.
Không thể phủ nhận rằng nó khiến ta hơi nổi lên lòng trắc ẩn.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn múp míp thịt này, tương lai sẽ trở nên thon dài đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng.
Còn có thể nhốt ta nơi phòng giam ấm thấp u ám, bóp nát cằm ta, trừng mắt nhìn ta nói:
"Độc phụ như ngươi, cũng xứng làm mẫu thân ta?"
Gió thu hiu quạnh, ta không khỏi rùng mình một cái.
Ta buông tay Kỳ Cẩn ra, nhẹ giọng nói "Ngày hôm nay không cần học, con đi đá bóng đi."
Kỳ Cẩn vui vẻ khua tay múa chân, chạy tít đi.
Ta ngắm nhìn sơn móng tay mình, suy nghĩ ác độc. Ta kiểu gì cũng không thể giống như kiếp trước, thức khuya dậy sớm cùng nó đọc sách, bồi dưỡng hắn thành trạng nguyên.
Ta sẽ cắt đứt manh vuốt của con hổ hung mãnh này.
Nó ham chơi, vậy thì cứ chơi cho thỏa thích đi.
Ta cho người đưa nó đi chợ, nó thích cái gì thì mua cái đó, còn để nô bộc dạy hắn chọi gà, đấu dế.
Kỳ Cẩn thích lắm, càng ngày càng bỏ bê đọc sách.
Tiên sinh dạy học đến tìm ta "Phu nhân, công tử hôm nay tại sao lại không tới đọc sách?"
Sắc mặt ta tối sầm lại, sai người bưng tới một khay bạc thỏi.
"Cẩn nhi nói ngươi dạy học khô khan vô vị, nhất quyết không chịu học, để ta thay thầy khác vậy. Ôi chao, tiên sinh đi thong thả."
Vừa dứt lời, một quả bóng đá từ trên trời rơi xuống vừa vặn đập vào gáy tiên sinh.
Kỳ Cẩn núp ở phía xa, cười khà khà.
Tiên sinh tức giận tới nỗi phẩy tay áo bỏ đi.
Việc học của Kỳ Cẩn ấy à, ta sai người gióng trống khua chiêng không báo, bỏ ra số tiền lớn tìm thầy dạy học, cho toàn bộ kinh thành biết vị đương gia chủ mẫu ta đây rất để tâm đ ến con nuôi.