Hoán Phong Hoa
Chương 15
15.
Trà Kỳ Viễn Hoài uống có độc.
Người khởi xướng rất nhanh liền tìm được.
Kỳ Cẩn nhìn Kỳ Viễn Hoài cả người toàn kim châm, vẻ mặt hờ hững:
"Lạc di nương với Vi di nương nói với ta, ông chỉ muốn sinh con cùng Sương di nương."
"Ông có con ruột rồi chắc chắn không cần ta nữa."
"Chỉ cần ông chết, thì sẽ không có thêm đứa con nào nữa, phủ tướng quân cũng là của ta."
Kỳ Viễn Hoài không thể cử động nhiều, tức giận đến hai mắt trừng trừng, run giọng:
"Ngươi, đồ nghịch tử!"
"Lão tử chém ngươi!"
Tiểu Sương không biết từ đâu đột nhiên xông tới, ôm chặt lấy Kỳ Cẩn, khóc lóc kể lể:
"Cẩn nhi, con chính là con ruột đó."
"Ông ấy là cha đẻ, còn ta chính là mẹ đẻ của con, con là cốt nhục của chúng ta mà!"
"Con đừng để người phụ nữ kia lừa!"
Kỳ Cẩn không chấp nhận được hiện thực, đẩy ả ra "Ngươi cút ngay, ta không phải con trai ngươi! Ai cũng mắng ngươi là đồ đê tiện!"
Kỳ Cẩn ánh mắt đầy chờ mong nhìn ta "Nương, người nói mau, con là con trai của người!"
Ta không ý kiến gì cười cười, vung tay gọi người dẫn nó đi.
"Bộ dạng này của Tướng quân không thượng triều được rồi, phía người vào cung xin phép cho hắn, cứ có gì nói đó."
Tiểu Thúy nhận lệnh "Vâng, Tướng quân bị con riêng hạ độc, không xuống được giường."
Kỳ Viễn Hoài yếu ớt chỉ theo hướng Tiểu Thúy rời đi "Đừng..."
"Đừng cái gì? Sợ người khác biết ngươi có con riêng à, hay là sợ tiền đồ của Kỳ Cẩn bị hủy hoại?"
Ta cúi người vỗ vỗ mặt hắn, tiếp tục chém giết nhân tâm:
"Ngươi coi nó là con ruột, nó cũng đâu coi ngươi là cha đẻ đâu."
"Kiếp này tới phiên ngươi nhận lấy cảm giác bị người thân nhất tổn thương rồi."
Kỳ Viễn Hoài gáy nổi gân xanh "Đồ độc phụ!"
Độc này là thuốc Kỳ Viễn Hoài chuẩn bị để ép hỏi ta, không chí mạng.
Sau khi uống vào tứ chi sẽ tê dại, không thể động đậy, lại như cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.
May là ta sớm phát hiện, treo đầu dê bán thịt chó, đem độc thật tráo đổi đến bên Kỳ Cẩn.
Tiểu Sương bị ta nhốt tại Sương Hoa Uyển, không cho bất cứ người nào vào thăm.
Kỳ Cẩn thấy thủ đoạn của ta ghê gớm, sợ hãi cầu xin ta:
"Nương, người là mẹ ruột cả ta suốt đời, người đừng bỏ ta!"
Ta dùng giầy thêu đá đá bờ vai hắn "Được, chỉ cần mỗi ngày con khoét một miếng thịt trên người cha con, ta sẽ không giết con."
Giết người là phạm tội, sao ta lại giết người được?
Kỳ Cẩn tin thật, mỗi ngày đều làm thế.
Cách cánh cửa phòng kia, mỗi ngày ta đều có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết như oan hồn của Kỳ Viễn Hoài.
Ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lòng dạ mình trở nên ác độc như vậy.
Nhưng những việc này đều là bọn họ làm với ta ở kiếp trước.
Kỳ Cẩn nhốt ta ở địa lao, mỗi ngày đều sai người khoét một miếng thịt, ngoài ra cũng không làm thêm gì, cũng đủ để ta sống không bằng chết.
Đại thần trong triều tới thăm đều bị ta cản lại.
Nhanh thôi, không phải đợi lâu nữa đâu.
Trà Kỳ Viễn Hoài uống có độc.
Người khởi xướng rất nhanh liền tìm được.
Kỳ Cẩn nhìn Kỳ Viễn Hoài cả người toàn kim châm, vẻ mặt hờ hững:
"Lạc di nương với Vi di nương nói với ta, ông chỉ muốn sinh con cùng Sương di nương."
"Ông có con ruột rồi chắc chắn không cần ta nữa."
"Chỉ cần ông chết, thì sẽ không có thêm đứa con nào nữa, phủ tướng quân cũng là của ta."
Kỳ Viễn Hoài không thể cử động nhiều, tức giận đến hai mắt trừng trừng, run giọng:
"Ngươi, đồ nghịch tử!"
"Lão tử chém ngươi!"
Tiểu Sương không biết từ đâu đột nhiên xông tới, ôm chặt lấy Kỳ Cẩn, khóc lóc kể lể:
"Cẩn nhi, con chính là con ruột đó."
"Ông ấy là cha đẻ, còn ta chính là mẹ đẻ của con, con là cốt nhục của chúng ta mà!"
"Con đừng để người phụ nữ kia lừa!"
Kỳ Cẩn không chấp nhận được hiện thực, đẩy ả ra "Ngươi cút ngay, ta không phải con trai ngươi! Ai cũng mắng ngươi là đồ đê tiện!"
Kỳ Cẩn ánh mắt đầy chờ mong nhìn ta "Nương, người nói mau, con là con trai của người!"
Ta không ý kiến gì cười cười, vung tay gọi người dẫn nó đi.
"Bộ dạng này của Tướng quân không thượng triều được rồi, phía người vào cung xin phép cho hắn, cứ có gì nói đó."
Tiểu Thúy nhận lệnh "Vâng, Tướng quân bị con riêng hạ độc, không xuống được giường."
Kỳ Viễn Hoài yếu ớt chỉ theo hướng Tiểu Thúy rời đi "Đừng..."
"Đừng cái gì? Sợ người khác biết ngươi có con riêng à, hay là sợ tiền đồ của Kỳ Cẩn bị hủy hoại?"
Ta cúi người vỗ vỗ mặt hắn, tiếp tục chém giết nhân tâm:
"Ngươi coi nó là con ruột, nó cũng đâu coi ngươi là cha đẻ đâu."
"Kiếp này tới phiên ngươi nhận lấy cảm giác bị người thân nhất tổn thương rồi."
Kỳ Viễn Hoài gáy nổi gân xanh "Đồ độc phụ!"
Độc này là thuốc Kỳ Viễn Hoài chuẩn bị để ép hỏi ta, không chí mạng.
Sau khi uống vào tứ chi sẽ tê dại, không thể động đậy, lại như cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.
May là ta sớm phát hiện, treo đầu dê bán thịt chó, đem độc thật tráo đổi đến bên Kỳ Cẩn.
Tiểu Sương bị ta nhốt tại Sương Hoa Uyển, không cho bất cứ người nào vào thăm.
Kỳ Cẩn thấy thủ đoạn của ta ghê gớm, sợ hãi cầu xin ta:
"Nương, người là mẹ ruột cả ta suốt đời, người đừng bỏ ta!"
Ta dùng giầy thêu đá đá bờ vai hắn "Được, chỉ cần mỗi ngày con khoét một miếng thịt trên người cha con, ta sẽ không giết con."
Giết người là phạm tội, sao ta lại giết người được?
Kỳ Cẩn tin thật, mỗi ngày đều làm thế.
Cách cánh cửa phòng kia, mỗi ngày ta đều có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết như oan hồn của Kỳ Viễn Hoài.
Ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lòng dạ mình trở nên ác độc như vậy.
Nhưng những việc này đều là bọn họ làm với ta ở kiếp trước.
Kỳ Cẩn nhốt ta ở địa lao, mỗi ngày đều sai người khoét một miếng thịt, ngoài ra cũng không làm thêm gì, cũng đủ để ta sống không bằng chết.
Đại thần trong triều tới thăm đều bị ta cản lại.
Nhanh thôi, không phải đợi lâu nữa đâu.