Hoán Phong Hoa
Chương 11
11
Kỳ Cẩn được ta nuôi đến ngạo nghễ, ăn uống cũng không kiềm chế, cơ thể mập hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều. Bảo tập võ quả là khó.
Nó tập mấy cái đã mồ hôi đầm đìa, bị ép đứng tấn ba canh giờ, cả người thiếu điều vỡ vụn.
Ngày hôm sau gà chưa kịp gáy đã bị Kỳ Viễn Hoài véo tai xách ra khỏi chăn.
Ta nghĩ, đại khái cũng bởi vì kiếp trước ta nuôi dạy Kỳ Cẩn quá thành công, cho nên Kỳ Viễn Hoài kỳ vọng quá cao. Một lòng muốn nó công thành danh toại, rực rỡ tổ tông.
Nhưng Kỳ Viễn Hoài quen với phong cách mạnh mẽ trong quân, căn bản không biết rèn luyện con trẻ. Hắn vừa không hiểu phương thức, vừa không có lòng kiên trì, nóng lòng muốn thành công, hơi tí bèn phạt gậy.
Mấy ngày ép nó như thế, Kỳ Cẩn cuối cùng cũng bạo phát.
Thừa lúc Kỳ Viễn Hoài không phòng bị, nó đột nhiên nhấc thanh đao lên, đâm về phía Kỳ Viễn Hoài.
Sau lưng Kỳ Viễn Hoài không ngừng chảy máu, ánh mắt không thể tin được nhìn đứa con mình dành cả tâm huyết bồi dưỡng.
Kỳ Cẩn bị người giữ lại, thở hổn hển, điên cuồng rống.
"Ta nói không muốn luyện, không muốn luyện, sao còn ép buộc ta?"
"Muốn đánh chết ta thì cứ việc nói!"
"Dù sao ta cũng là con nuôi, ông không thích ta thì cứ cho người đánh chết ta là được."
Kỳ Viễn Hoài nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem đao đâm Kỳ Cẩn.
Tiểu Sương nghe được động tĩnh, hoảng quá bèn xông tới, che miệng Kỳ Cẩn "Đừng nói nữa, con muốn cha con tức chết sao?"
"Kỳ lang, Cẩn nhi còn nhỏ, chàng đừng tính toán với nó."
Tuy Kỳ Viễn Hoài bị ngoại thương, nhưng hắn càng thất vọng hơn khi Tiểu Sương không lập tức quan tâm thương thế của hắn. Nàng chỉ lo lắng mình sẽ làm gì Kỳ Cẩn.
Kỳ Cẩn không nhận ân tình này của Tiểu Sương, đẩy nàng ra, dùng cả tứ chi tay đấm chân đá:
"Đều là do ngươi hại ta!"
"Đồ đàn bà xấu xa, ngươi đi chết đi!"
Lúc đó ta ở gần Sương Hoa Uyển, tận mắt thấy toàn bộ quá trình, chờ bọn họ ầm ĩ đủ rồi, mới giả bộ xuất hiện.
"Ôi trời, chuyện gì thế này?"
Kỳ Cẩn đâm nhát này không sâu, Kỳ Viễn Hoài không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là hành động bất tiện. Mùa hè vết thương dễ dàng sinh mủ, phải cực kỳ chú trọng chăm sóc.
Thái y xem cho hắn xong, lại xem qua Tiểu Sương, đem ra chút thuốc trị ngoại thương.
Ta ngăn Thái y "Ngài xem cho Cẩn nhi chút đi"
Kỳ Viễn Hoài thi hành gia pháp với Kỳ Cẩn, mông nó bị đánh da tróc thịt bong, không đành lòng nhìn thẳng.
Cả nhà ba người bị thương rất đoàn kết.
Kỳ Viễn Hoài cho mọi người lui xuống, chỉ cho ta ở lại.
"Cô lại đây."
Ta đi tới, Kỳ Viễn Hoài đột nhiên giơ tay qua bóp cổ ta, ánh mắt nham hiểm.
"Trần thị, cô cũng sống lại đúng không?"
"Dạy Cẩn nhi thành bộ dáng như thế, ta nên sớm hoài nghi cô."
"Tất cả đều là âm mưu của cô, hại chúng ta phụ tử phản bội, cô rất đắc ý đúng không?"
Ta không thể thừa nhận.
Trước khi cho kẻ địch một đòn chí tử, không thể để hắn có bất cứ phòng bị nào.
Hắn chỉ là suy đoán, không có bất kỳ chứng cứ nào.
Ta cá là hắn không dám giết ta.
Kỳ Cẩn được ta nuôi đến ngạo nghễ, ăn uống cũng không kiềm chế, cơ thể mập hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều. Bảo tập võ quả là khó.
Nó tập mấy cái đã mồ hôi đầm đìa, bị ép đứng tấn ba canh giờ, cả người thiếu điều vỡ vụn.
Ngày hôm sau gà chưa kịp gáy đã bị Kỳ Viễn Hoài véo tai xách ra khỏi chăn.
Ta nghĩ, đại khái cũng bởi vì kiếp trước ta nuôi dạy Kỳ Cẩn quá thành công, cho nên Kỳ Viễn Hoài kỳ vọng quá cao. Một lòng muốn nó công thành danh toại, rực rỡ tổ tông.
Nhưng Kỳ Viễn Hoài quen với phong cách mạnh mẽ trong quân, căn bản không biết rèn luyện con trẻ. Hắn vừa không hiểu phương thức, vừa không có lòng kiên trì, nóng lòng muốn thành công, hơi tí bèn phạt gậy.
Mấy ngày ép nó như thế, Kỳ Cẩn cuối cùng cũng bạo phát.
Thừa lúc Kỳ Viễn Hoài không phòng bị, nó đột nhiên nhấc thanh đao lên, đâm về phía Kỳ Viễn Hoài.
Sau lưng Kỳ Viễn Hoài không ngừng chảy máu, ánh mắt không thể tin được nhìn đứa con mình dành cả tâm huyết bồi dưỡng.
Kỳ Cẩn bị người giữ lại, thở hổn hển, điên cuồng rống.
"Ta nói không muốn luyện, không muốn luyện, sao còn ép buộc ta?"
"Muốn đánh chết ta thì cứ việc nói!"
"Dù sao ta cũng là con nuôi, ông không thích ta thì cứ cho người đánh chết ta là được."
Kỳ Viễn Hoài nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem đao đâm Kỳ Cẩn.
Tiểu Sương nghe được động tĩnh, hoảng quá bèn xông tới, che miệng Kỳ Cẩn "Đừng nói nữa, con muốn cha con tức chết sao?"
"Kỳ lang, Cẩn nhi còn nhỏ, chàng đừng tính toán với nó."
Tuy Kỳ Viễn Hoài bị ngoại thương, nhưng hắn càng thất vọng hơn khi Tiểu Sương không lập tức quan tâm thương thế của hắn. Nàng chỉ lo lắng mình sẽ làm gì Kỳ Cẩn.
Kỳ Cẩn không nhận ân tình này của Tiểu Sương, đẩy nàng ra, dùng cả tứ chi tay đấm chân đá:
"Đều là do ngươi hại ta!"
"Đồ đàn bà xấu xa, ngươi đi chết đi!"
Lúc đó ta ở gần Sương Hoa Uyển, tận mắt thấy toàn bộ quá trình, chờ bọn họ ầm ĩ đủ rồi, mới giả bộ xuất hiện.
"Ôi trời, chuyện gì thế này?"
Kỳ Cẩn đâm nhát này không sâu, Kỳ Viễn Hoài không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là hành động bất tiện. Mùa hè vết thương dễ dàng sinh mủ, phải cực kỳ chú trọng chăm sóc.
Thái y xem cho hắn xong, lại xem qua Tiểu Sương, đem ra chút thuốc trị ngoại thương.
Ta ngăn Thái y "Ngài xem cho Cẩn nhi chút đi"
Kỳ Viễn Hoài thi hành gia pháp với Kỳ Cẩn, mông nó bị đánh da tróc thịt bong, không đành lòng nhìn thẳng.
Cả nhà ba người bị thương rất đoàn kết.
Kỳ Viễn Hoài cho mọi người lui xuống, chỉ cho ta ở lại.
"Cô lại đây."
Ta đi tới, Kỳ Viễn Hoài đột nhiên giơ tay qua bóp cổ ta, ánh mắt nham hiểm.
"Trần thị, cô cũng sống lại đúng không?"
"Dạy Cẩn nhi thành bộ dáng như thế, ta nên sớm hoài nghi cô."
"Tất cả đều là âm mưu của cô, hại chúng ta phụ tử phản bội, cô rất đắc ý đúng không?"
Ta không thể thừa nhận.
Trước khi cho kẻ địch một đòn chí tử, không thể để hắn có bất cứ phòng bị nào.
Hắn chỉ là suy đoán, không có bất kỳ chứng cứ nào.
Ta cá là hắn không dám giết ta.