Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong
Chương 2
A Kiều run rẩy đáp: "Vâng."
"Nói là không trách nàng rồi mà.”
“A Kiều, bảo phu xe đánh xe ngựa lại đây, chúng ta hồi phủ."
Ta đợi A Kiều đi xa về phía xe ngựa rồi mới khẽ nói với Lâm Ân Diễm: "Ngự sử đại nhân hà tất phải giả vờ quan tâm ta, dù sao hôn ước cũng đã hủy, ngài không cần phải miễn cưỡng đối xử tốt với ta nữa."
Lâm Ân Diễm tiến lại gần ta một bước, nắm lấy tay ta, ánh mắt tha thiết: "A Ninh, ta đã nói lần đó là ta mất khống chế, hôn ước chưa từng bị hủy, ta đã cho người làm lại một bản hôn thư rồi. Là ta hại nàng đến nông nỗi này, ta sẽ bù đắp cho nàng, cũng sẽ thực hiện lời hứa với Hoài Dương Vương, chăm sóc nàng cả đời."
Đôi mắt đào hoa lấp lánh ấy tràn đầy tình ý quen thuộc, nồng nàn mà chân thật, hệt như mỗi lần hắn từ Quận Cửu Giang đến Hoài Dương thăm ta, yêu thương ta tha thiết.
Trước kia, ta thật sự tin rằng, hắn sẽ cho ta một đời an ổn hạnh phúc.
Ta rút tay về, giấu vào trong áo choàng, đồng thời cắn mạnh đầu lưỡi, trong cơn đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, ta mở miệng: "Bản hôn thư đó, ngươi xé, ta đốt. Sau khi quân Hoài Dương đại bại, ngươi đích thân nói với ta muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, nói trước kia ngươi chỉ đùa giỡn với ta. Giờ bày ra bộ mặt si tình này, là muốn chọc tức ta sao?"
Lâm Ân Diễm nghe vậy, lông mi run run, thần sắc trở nên phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: "Ta đã xin lỗi nàng rồi, ta không nên nói những lời đó, cũng không nên xé hôn thư. Là ta nhất thời kích động, cũng là ta tự lừa dối mình, cứ tưởng tất cả tình cảm của ta dành cho nàng đều là giả vờ, kỳ thực từ lúc lễ cập kê, ta đã đối với nàng…"
Ta không chịu nổi lùi lại thêm một bước, giọng khàn khàn cắt ngang hắn: "Lâm Ân Diễm."
Hắn im bặt, lặng lẽ nhìn ta. Ta cúi đầu không dám để hắn nhìn thấy nước mắt đang lăn dài trên mặt, nhưng giọng nói vẫn mang theo tiếng nức nở.
Ta nói: "Buông tha ta đi, ta cầu xin ngươi. Nếu ngươi thật sự có tình cảm với ta, sao lại đích thân dẫn quân vây đánh quân Hoài Dương, sao lại đưa ta ra chiến trường uy h.i.ế.p gia gia và huynh trưởng, sao lại đích thân hạ lệnh xử tử bọn họ - Ngươi không yêu ta, ngươi yêu quyền lực, từ trước đến nay đối với ta đều là có cũng được không có cũng chẳng sao."
Tiếng bước chân và tiếng bánh xe dần đến gần, là A Kiều đưa xe ngựa tới. Ta không ngẩng đầu, nhét lò sưởi vào tay nàng, vội vàng đưa tay lau nước mắt, rồi mới ngẩng đầu, xoay người muốn đi.
Hắn gọi ta sau lưng: "A Ninh, dù ta có tham vọng đến đâu, nàng vẫn là nữ tử ta yêu nhất."
Ta choáng váng trong giây lát, nghe thấy A Kiều khẽ kêu lên một tiếng rồi đỡ lấy ta.
Thực ra thân thể ta đúng là rất kém, từ Hoài Dương lên Trường An đường xá xa xôi, ta đã chịu đủ mọi khổ cực. Đến Trường An rồi lại vì không quen thủy thổ, nhiễm phong hàn, thêm vào đó tâm trạng kích động, đã có lúc bệnh đến mức không thể xuống giường.
Nhưng khi đó, Lâm Ân Diễm cũng chưa từng đến thăm ta, ta chỉ nghe nói hắn được phong làm Ngự Sử, lãnh đạo Ngự Sử Đài giám sát trăm quan, lại được phong thêm chức Trấn Quốc Đại tướng quân, là vị quan viên đầu tiên trong triều vừa trẻ tuổi lại vừa kiêm nhiệm cả chức vụ văn võ. Hắn môn đình nhộn nhịp, danh tiếng vang xa, còn ta là con cháu phản thần bị đặc xá, nhìn thế nào cũng không nên có dây dưa gì với hắn, giữ khoảng cách với ta là đúng.
Hôm nay hắn lại khác thường như vậy, thật sự khiến ta không hiểu nổi hắn nữa.
… Hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên sau biến cố Hoài Dương, hắn lại thân mật gọi ta là “A Ninh” như trước, còn thổ lộ tâm ý của mình như vậy.
Ta không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại: “Không cần Ngự Sử đại nhân quan tâm. Bệ hạ đã ban cho ta phong hiệu Hoài Cảnh, ta vẫn là Vương chủ, sau này Ngự Sử đại nhân vẫn nên gọi ta là Vương chủ thì hơn. Ngự Sử đại nhân tiền đồ vô lượng, Hoài Cảnh không dám cản đường của Ngự Sử đại nhân, yêu hay không yêu, không cần phải nói nữa.”
Lâm Ân Diễm thở dài: “A Ninh, nàng không cần phải khách sáo với ta như vậy. Ta đã nói rồi, giữa chúng ta vẫn còn hôn ước.”
Ta cười nhạt: “Người chủ hôn năm xưa đều đã chết, hôn ước này còn có tác dụng hay không còn chưa biết. Hơn nữa ta nghe nói Bệ hạ có ý định gả Khang Dương Công chúa cho Ngự Sử đại nhân, Hoài Cảnh không dám tranh giành nổi bật với Công chúa – Ngự Sử đại nhân xin dừng bước, không cần tiễn nữa.”
Ta lên xe ngựa, không dây dưa với hắn nữa. Bởi vì ta đau buồn phát hiện, đến nước này rồi, ta vẫn còn lưu luyến hắn, hắn nhắc đi nhắc lại hôn ước vẫn còn hiệu lực, khiến trái tim khô cạn như giếng hoang của ta dấy lên một chút gợn sóng. Sao ta lại không chịu nổi như vậy, lại buồn cười như vậy chứ?
Ta ngồi ngẩn người trên xe ngựa một lúc, mãi đến khi A Kiều nhắc nhở ta đã đến nơi, ta mới bừng tỉnh, vén rèm xe bước xuống. Nơi này không phải là Phủ Vương chủ mà Hoàng đế ban cho ta, mà là khu ngoại thành gần cửa thành, nơi ở của đa số thương nhân và tiểu thương, hỗn loạn hơn nội thành được quy hoạch chỉnh tề, cũng dễ dàng che giấu người hơn.