Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 392
Chương 392
Con sẽ chăm sóc dì Nguyễn thật tốt.
Con sẽ thường xuyên đưa bà ấy đến thăm bố và mẹ, khi con rảnh sẽ đưa dì Nguyễn đi du lịch…
Bố… Hãy yên tâm ra đi, đừng quay đầu lại…
…
Chân Ôn Noãn bị bong gân.
Sáng sớm, Khương Duệ đưa cô đến khoa chấn thương chỉnh hình khám.
Sau khi kiểm tra, sắc mặt của bác sĩ hơi thay đổi.
Anh ta nhận ra Ôn Noãn vì đứa con của đồng nghiệp anh ta đang theo học dương cầm ở chỗ Ôn Noãn, đồng thời anh ta cũng biết cô là một cô gái rất tài năng.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, bác sĩ từ tốn nói: “Vấn đề ở chân của cô Ôn không nghiêm trọng, cô ấy có thể đi lại bình thường sau một thời gian hồi phục, điều này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hàng ngày của cô ấy, tuy nhiên, do dây thần kinh ở chân cô ấy bị tổn thương…”
Bác sĩ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
“Cô Ôn có thể sẽ không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu được.”
“Hơn nữa, tốt nhất cô Ôn đừng lái xe nữa.”
“Là vĩnh viễn… Ừm… Không thể lái xe được nữa!”
…
Ôn Noãn lẳng lặng nghe.
Có lẽ đêm nay cô mất đi quá nhiều, lúc này… Cả người đã trở nên tê dại!
Đến rạng sáng, Hoắc Minh mới trở về nhà.
Anh lái xe về đến nhà, nhìn thấy một chiếc xe BMW màu trắng dừng trên đường lớn.
Nhiều người khắp bốn phía vây quanh xe chụp hình, vốn dĩ không phải là chuyện kỳ lạ gì, nhưng khi Hoắc Minh nhìn thấy biển số xe, tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Đó là xe của Ôn Noãn…
Anh dừng xe lại, bước nhanh ra đường lớn.
Chiếc xe BMW màu trắng dừng trên đường.
Mui xe phía trên được mở ra, mưa cứ xối như vậy suốt một đêm.
Mở cửa xe bên ghế lái ra, bên trong có một chiếc ví da nữ, đã bị mưa xối thấm ướt đẫm, dán chặt trên ghế xe.
Đám người nhốn nháo…
【Là xe của ai vậy, cứ ném trên đường như thế! 】
【Hay có thể là chủ xe đã nghĩ quẩn đi tự tử hay không?】
【Xe hư người mất, thật thảm thương! 】
…
Hoắc Minh đứng ngây ra, nhất thời quên cả thở.
Anh cứng ngắc lấy điện thoại ra, thấy máy vậy mà đã tắt nguồn!
Anh nhoài người vào lấy ví da của Ôn Noãn ra, đóng cửa xe lại, người từ bốn phía liền la lên: “Sao anh có thể lấy đồ của người khác?”
Giọng Hoắc Minh khó chịu: “Xe của bạn gái tôi!”