Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 340
Chương 340
…
Hoắc Minh đứng ở cửa khách sạn, từ từ hút xong điếu thuốc lá.
Sau đó anh gọi điện cho cảnh sát, tố cáo chuyện phòng của mình bị xâm phạm bất hợp pháp.
Các chú cảnh sát nhanh chân chạy đến.
Vừa đến đã thấy đối phương là một người đàn ông anh tuấn quý phái, càng tỏ vẻ khách sáo hơn: “Anh Hoắc.”
Hoắc Minh dụi điếu thuốc, cười ra hiệu!
Mấy chú cảnh sát đi vào cùng anh.
Lễ tân nhìn thấy một đám người xông vào thì sợ chết khiếp, lập tức muốn gọi điện cho Giám đốc.
Hoắc Minh tiến lên rút dây cáp điện thoại của cô ta ra.
Con ngươi thâm thúy của anh nhìn chăm chú vào cô ta, chỉ một ánh mắt đã khiến cô gái đó mềm nhũn chân.
Đoàn người lên lầu.
Mấy chú cảnh sát cầm theo camera ghi chép, vừa mới mở cửa đã quay được một bất ngờ lớn.
Một nữ minh tinh hạng hai ăn mặc hở hang đang nằm trên giường trong phòng khách sạn của Hoắc Minh, nghe tiếng mở cửa còn tưởng là Hoắc Minh trở về, lại càng uốn éo người hơn…
Ai biết gặp đúng mấy chú cảnh sát!
“Á…” Người phụ nữ kia hét toáng lên!
Hoắc Minh nói với mấy người kia: “Tôi muốn tố cáo cô ta vào phòng quấy rối tôi, khiến cho tinh thần và danh dự của tôi chịu tổn hại, tôi hoài nghi cô ta là gián điệp thương mại! Ngoài ra, tôi còn muốn tố cáo khách sạn này!”
Vừa mới nói dứt câu, Giám đốc khách sạn chạy tới đây.
Ông ta liên tục xin lỗi!
Cô minh tinh kia cũng mặc quần áo vào, khóc lóc nhận lỗi!
Cuối cùng chuyện này được giải quyết riêng, Hoắc Minh nhận được hai triệu tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, anh đổi sang phòng tổng thống, bởi vì ghét bỏ chiếc giường đã bị người phụ nữ kia nằm lên.
Anh xuất thân cao quý, không phải là loại đàn ông chưa hiểu việc đời.
Anh sẽ không thèm thuồng mấy vị nữ minh tinh kia!
Ai mà biết trước khi cô ta đến đây có hôn qua với ông già nào hay không?
Hoắc Minh chỉ thèm thuồng người như Ôn Noãn thôi, sạch sẽ, trưng trong nhà nhìn đẹp mắt, lúc lên giường cũng sướng tê người, ngay cả dáng vẻ đỏ mặt của cô cũng làm anh nảy lòng tham muốn đùa giỡn một phen.
Nghĩ đến đây, anh liền nhớ cô…
Hoắc Minh tắm rửa xong, nằm trên giường gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Đêm khuya tĩnh lặng, di động đổ chuông mấy lần cô mới nghe máy, rõ ràng là đã ngủ.
“Đang ở bệnh viện hay ở nhà ?”
Một lúc sau Ôn Noãn mới trả lời anh: “Ở nhà.”
Hoắc Minh hỏi sơ qua về bệnh tình của Ôn Bá Ngôn, nghe nói không có việc gì thì không nói nữa.
Nửa tháng không gặp, dù gì anh cũng muốn nói mấy lời âu yếm với cô.
Hoắc Minh nhỏ giọng oán trách: “Nếu em cùng tôi đến thành phố H, tôi cũng không cần nửa đêm đi đổi phòng.”