Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 142
Chương 142
Giám đốc Lê đoán được cô đang nghĩ gì, cũng thấu hiểu: “Em không muốn quay lại cũng được, nếu là chị thì chị cũng không muốn nghe lời than trách, phàn nàn! Dù thế nào đi nữa, Đinh Tranh cũng không thể tiếp tục ở lại Trung tâm âm nhạc, chị nghe nói có người không ưa cô ấy, cô ấy hiện đang khóc lóc van xin trong phòng làm việc của sếp lớn!”
Ôn Noãn đoán được là ai.
Cố Trường Khanh!
Cô và Cố Trường Khanh đã chia tay nhưng người đàn ông này lại dùng mọi thủ đoạn để xâm nhập vào thế giới của cô, tuy nhiên giờ đây trái tim Ôn Noãn đã nguội lạnh.
Giám đốc Lê sáng suốt không nói thêm gì nữa, càng không hỏi về mối quan hệ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh.
Xét đến cùng chỉ là mối quan hệ nam nữ mà thôi!
Sau bữa ăn, giám đốc Lê phải quay lại dọn dẹp mớ hỗn độn mà Đinh Tranh đã gây ra nên vội trở về.
Ôn Noãn ổn định lại tâm trạng.
Chuyện đã qua rồi, cô không muốn nghĩ lại mãi, dù trong lòng Cố Trường Khanh có nghĩ thế nào thì cô cũng không thể bị hắn ảnh hưởng nữa, cô muốn hoàn toàn quên đi người này.
Ôn Noãn bắt taxi tới cửa hàng nội thất.
Cô chọn loại vải đậm phong cách Baroque, đặt mua một tấm rèm dài, lại dựa trên màu này chọn ra hai chiếc bình hoa màu xanh lam, một lớn và một nhỏ.
Chỉ riêng vài món đồ này đã có giá ba trăm bốn mươi ngàn.
Ôn Noãn không hề đau lòng, cô cảm thấy cây đàn dương cầm xứng đáng được trang trí với thứ tốt nhất.
Người quản lý quẹt thẻ thanh toán xong, lịch sự tặng thêm một món quà nhỏ.
“Cô Ôn, chúng tôi sẽ đến giao hàng và lắp đặt trước bốn giờ chiều, cô hãy yên tâm nhé.”
Ôn Noãn mỉm cười.
Cô tiếp tục đi dạo xung quanh, mua thêm khăn trải bàn và đồ trang trí bằng ren khá đẹp, mua được thứ mình thích khiến tâm trạng cô rất tốt, cô còn gửi tin nhắn Zalo báo cho Hoắc Minh rằng có thể sáu giờ tối nay cô mới trở về nhà.
Hoắc Minh trả lời tin nhắn rất nhanh.
[Tuân lệnh, thưa cô giáo Ôn.]
Ôn Noãn đọc vài từ ngắn ngủi đó, trong lòng hơi rung động, cô nghĩ cô đã thật sự thích Hoắc Minh rồi.
Cô không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Với một người đàn ông như Hoắc Minh, việc phụ nữ thích anh ấy là chuyện không thể bình thường hơn.
*
Sau khi trở về căn hộ, người thợ lắp đặt đã nhanh chóng đến lắp xong rèm cửa, kết quả còn tốt hơn trong tưởng tượng của Ôn Noãn.
Phối với Morning Dew, thật tuyệt vời.
Ôn Noãn cắm hoa tươi vào bình, trải những món đồ ren xinh đẹp kia vào nơi cần đặt… Cả căn hộ đã thay đổi rất nhiều, ấm áp hơn hẳn.
Tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.
Ôn Noãn tưởng là thợ lắp đặt quay lại, lập tức đi mở cửa, không ngờ người đang đứng trước cửa chính là Hoắc Minh.
Ôn Noãn đỏ mặt: “Không phải có chìa khóa à, sao lại bấm chuông?”