Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 136
Chương 136
Hoắc Minh nhẹ nhàng giơ tay, anh lấy điện thoại ra, không thèm để ý nói: “Cũng được! Tôi sẽ gọi điện cho Tổng Giám đốc Lý để đến nhận người! Để ông ấy biết đứa con trai tốt của mình bình thường hay làm gì!”
Cậu ấm đỏ bừng mặt.
Chết tiệc, thậm chí người này còn quen biết bố mình!
Hoắc Minh thấy cậu ta ngoan ngoãn, cũng không làm khó cậu ta, anh ra khỏi Cục cảnh sát.
Đội trưởng Triệu hôn lên tấm chi phiếu, vui vẻ vẫy tay: “Luật sư Hoắc, lần tới gặp nhé!
Hoắc Minh không để ý đến anh ta.
Anh đi thẳng lên xe, châm một điếu thuốc chậm rãi hút.
Cố Trường Khanh đi tới.
Hoắc Minh thản nhiên nói: “Lên xe.”
Cố Trường Khanh như đã biết trước, hắn hơi nhếch khóe môi, mở cửa lên xe.
Hắn vừa mới lên xe, Hoắc Minh liền khởi động, chiếc xe sang trọng này có hiệu suất tốt, tốc độ vô cùng nhanh. Lúc này Cố Trường Khanh đã uống rất nhiều rượu nên cảm thấy buồn nôn, hắn nghi ngờ Hoắc Minh cố ý.
Hoắc Minh lái xe với rất nhanh, để lại những ánh đèn phồn hoa phía sau.
Trong xe, không ai nói chuyện.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh dừng xe bên bờ biển. Xung quanh yên tĩnh, chỉ có mỗi âm thanh của sóng biển đập vào bờ…
“Xuống xe.” Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh lùng.
Cố Trường Khanh cười lạnh, hắn theo Hoắc Minh xuống xe.
Ngay khi xuống xe, Hoắc Minh cởi áo khoác, cởi bỏ mấy nút áo sơ mi, không cần nói chuyện đã ra tay.
Một cú đấm đánh tới, Cố Trường Khanh bị đẩy lùi về sau vài bước.
Hắn giữ thăng bằng, lau đi vết máu ở khóe miệng.
Hoắc Minh lại đá một cú: “Cố Trường Khanh, trong mắt cậu thì nhà họ Hoắc không còn ai nữa đúng không? Nếu lúc trước cậu không thích Minh Châu thì đừng trêu ghẹo con bé, nhìn con bé thích cậu đến vậy, thích đến mức tự tử vì cậu, cậu mãn nguyện lắm phải không?”
Cố Trường Khanh bị đá ngã xuống đất.
Hắn ôm bụng, đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn cố mỉm cười.
“Tôi là thằng khốn! Tôi thật sự có lỗi với cô ấy!”
“Hoắc Minh, còn anh thì sao? Chẳng lẽ anh không biết tôi là người thế nào sao? Vậy mà anh còn gả em gái anh cho tôi? Anh tốt hơn ở điểm nào cơ chứ?”
“Anh biết rất rõ Ôn Noãn là bạn gái cũ của tôi mà sao vẫn trêu chọc cô ấy?”
Mắt Cố Trường Khanh đỏ rực.
Hoắc Minh cười lạnh: “Để tôi nói cho cậu biết tại sao.”
Anh đứng trong đêm gió rít.
Áo trắng tóc đen, ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ như chạm khắc, hệt như một vị thần.
Hoắc Minh nhìn Cố Trường Khanh từ trên cao xuống, cười nhạo: “Bây giờ hối hận rồi? Ôn Noãn theo tôi thì cậu mới phát hiện mình yêu cô ấy, không thể rời bỏ cô ấy? Cố Trường Khanh… mọi chuyện đều do chính cậu lựa chọn, như việc cậu đã sớm giăng bẫy Ôn Bá Ngôn, như việc cố ý dụ dỗ Ôn Noãn… Cậu không phải không có cơ hội để đổi ý, mà vì cậu hết lần này đến lần khác đã lựa chọn quyền lực.”